Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 1

THÁNH HIỀN ĐƯỜNG
ĐỊA NGỤC DU KÝ
Dịch Giả Đào Mng Nam Minh Giải Lương Sĩ Hng



ĐIA NGUC DU KÝ
Địa Ngục Du Ký nguyên bản viết bằng chữ Nho dO Thánh Hiền Đường ở Đài Trung thuộc Đài Loan phụ đồng. Trước tác đẵng tải trên bán nguyệt san Thánh Hiền từ số fô đến số 55 ấn tống lần thứ nhất năm 1979. Hội Ái Hữu Vô V được phép phiên dịch năm f98ô và phổ biến năm 1982.
Dương Sinh


Thiên Đường Hữu Lộ Vô Nkiìi Vấn Địa Ngục Vô Môn Hữu Khách Tầm
Text Box: ViThiên Pmg có lối kkông ai kỏi, Địa Ngục cửa cài ỉm íkẫck tkrn
mục lục         9
Tiểu Sử Phật Sống Tế Công.......................................................... I
Lời Ông Tám Giảng
Trước Khi Đọc Địa Ngục Du Ký................................................... 6
Ngọc Chỉ - Lệnh của Ngọc Hoàng................................................ 8
Thái Thượng Vô Cực Hỗn Nguyên
Giáo Chủ Nguyên Thủy Thiên Tôn......................................... 11
Giáo Chủ Cõi U Minh
Bồ Tát Địa Tạng Vương............................................................. I5
Chủ Tịch Của Bản Đường
Là Họ Quan Đăng Đài................................................................ I7
Chủ Bí Kim Khuyết Là Họ Lạc.................................................. I 8
Đồng Tử Ngọc Hư Đăng Đài..................................................... 21
Hồi 1:
Tới Núi Tâm Đầu Xem Hang Địa Ngục................................... 25
Hồi 2:
Chơi Ao Thanh Tâm Dạo Cõi Am Dương............................... 30
Hồi 3:
Dạo Cõi Am Dương Thăm Giao Bộ Sảnh................................ 36
Hồi 4:
Qua Quỷ Môn Quan
Nghe Pháp Của Vạn Pháp Tông Môn...................................... 41
Hồi 5:
Tới Đệ Nhất Điện Luận Bàn Cùng Minh Vương.................. 5I
Hồi 6:
Dạo Đài Gương Soi Ac Nghiệp
Xem Tội Hồn Hiện Nguyên Hình............................................ 57
Hồi 7:
Dạo Sở Bổ Tức Kinh Điển....................................................... 66
Hồi 8:
Dạo Thành Thác Oan.............................................................. 74
Hồi 9:
Lại Dạo Thành Thác Oan........................................................ 83
Hồi 10:
Dạo Đệ Nhị Điện Bàn Bạc Với Sở Giang Vương
Cùng Thăm Nơi Giảng Đạo.................................................... 96
Hồi 11:
Dạo Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu.................................. 109
Hồi 12:
Dạo Địa Ngục Đói Khát..................................................... 118
Hồi 13:
Dạo Cầu Nại Hà Thăm Ngục Vũ Trì................................. 127
Hồi 14:
Dạo Địa Ngục Giá Lạnh.................................................... 135
Hồi 15:
Dạo Đệ Tam Điện Gặp Tống Đế Vương............................ 149
Hồi 16:
Dạo Địa Ngục Móc Mắt..................................................... 155
Hồi 17:
Dạo Địa Ngục Dao Sắt,
Dao Đồng Lóc Da Mặt....................................................... 163
Hồi 18:
Dạo Địa Ngục Treo Ngược................................................ 173
Hồi 19:
Dạo Phủ Hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật.............................. 180
Hồi 20:
Lại Dạo Phủ Hoàn Hồn Bốn Loài Sinh Vật....................... 195
Hồi 21:
Dạo Phủ Hoàn Hồn
Bốn Loài Sinh Vật Lần Thứ Ba.......................................... 203
Hồi 22:
Dạo Đệ Tứ Điện Gặp Gỡ Ngũ Quan Vương...................... 211
Hồi 23:
Dạo Địa Ngục Đổ Thuốc................................................... 218
Hồi 24:
Dạo Địa Ngục Nước Sôi Luộc Tay.................................... 226
Hồi 25:
Dạo Địa Ngục Đâm Họng................................................. 242
Hồi 26:
Dạo Địa Ngục Cắt Gân Chặt Xương.................................. 249
Hồi 27:
Dạo Địa Ngục Ong Độc..................................................... 256
Hồi 28:
Lại Dạo Địa Ngục Ong Độc............................................... 263
Hồi 29:
Dạo Địa Ngục Ong Độc Lần Thứ Ba................................. 275
Hồi 30:
Dạo Đệ Ngũ Điện Thăm Vọng Hương Đài
Gặp Gỡ Sâm La Vương...................................................... 282
Hồi 31:
Dạo Đệ Ngũ Điện Nghe Diêm Vương
Luận Về Mổ Ngực Moi Tim.............................................. 291
Hồi 32:
Dạo Địa Ngục Moi Tim..................................................... 297


Hồi 33:
Dạo Địa Ngục Moi Tim Lần Thứ Hai................................ 303
Hồi 34:
Dạo Địa Ngục Moi Tim Lần Thứ Ba
Vào Tháng Bảy Cửa Quỷ Mở............................................ 309
Hồi 35:
Dạo Địa Ngục Moi Tim Lần Thứ Tư................................. 316
Hồi 36:
Dạo Đệ Lục Điện Bàn Bạc
Với Biện Thành Vương...................................................... 329
Hồi 37:
Dạo Địa Ngục CắtThận Cho Chuột Gặm.......................... 335
Hồi 38:
Dạo Địa Ngục Dạy Lái Xe................................................. 342
Hồi 39:
Dạo Địa Ngục Dùng Kìm Kẹp Miệng,
Dùng Hàm Thiết Đóng Vào Răng..................................... 349
Hồi 40:
Dạo Địa Ngục Lưới Thép Gai,
Đỉa Đói Và Châu Chấu...................................................... 357
Hồi 4I:
Dạo Miếu Thành Hoàng
Xem Người Chết Qua Đời................................................. 364
Hồi 42:
Dạo Đệ Thất Điện Gặp Gỡ Thái Sơn Vương,
Thăm Ngục Nóng Bỏng Não Nề....................................... 376
Hồi 43:
Dạo Địa Ngục Nướng Tay................................................ 385
Hồi 44:
Dạo Địa Ngục Rứt Ruột......................................................... 392
Hồi 45:
Dạo Địa Ngục      Oằn Lưng Đội Đá....................................... 400
Hồi 46:
Dạo Địa Ngục      Vạc Dầu Sôi................................................ 408
Hồi 47:
Dạo Địa Ngục      Cắt Lưỡi Rạch Mép.................................... 419
Hồi 48:
Dạo Đệ Bát Điện
Luận Bàn Cùng Bình Đẳng Vương......................................... 428
Hồi 49:
Dạo Địa Ngục      Xe Cán........................................................ 435
Hồi 50:
Dạo Địa Ngục      Chặt Chân Chặt Tay................................... 440
Hồi 51:
Dạo Đệ Cửu Điện Gặp Gỡ Đô Thị Vương.............................. 445
Hồi 52:
Dạo Địa Ngục      Dầu Sôi Tưới Thân Mình............................ 454
Hồi 53:
Dạo Địa Ngục Rắn Đỏ Tía Cắn Nhoi..................................... 465
Hồi 54:
Dạo Địa Ngục A Tì................................................................ 469
Hồi 55:
Dạo Đệ Thập Điện
Gặp Gỡ Chuyển Luân Vương................................................. 478
Hồi 56:
Dạo Đệ Thập Điện
Thăm Hỏi Sở Chuyển Kiếp..................................................... 483
Hồi 57:
Dạo Đệ Thập Điện Thăm Quán Bà Mạnh.......................... 491
Hồi 58:
Dạo Đệ Thập Điện Thăm Sáu Nẻo Luân Hồi.................... 498
Hồi 59:
Dạo Khu Bình Dân Ở Âm Phủ........................................... 507
Hồi 60:
Dạo Sở Tụ Thiện
Ty Thưởng Thiện Và Ty Phạt Ác....................................... 515
Hồi 61:
Dạo Ao Máu Nhơ Cùng Điện Đông Nhạc......................... 523
Hồi 62:
Lạy Gặp Bồ Tát Địa Tạng Vương,
Viết Xong Du Ký Mở Hội Lớn........................................... 531
Ngọc Chiếu - Lệnh của Ngọc Hoàng.................................... 541
Đề Bạt...................................................................................... 544
Xiv





Tiểu Sử
PHẬT SỐNG TẾ CÔNG
Phật Sống Tế Công người đời Nam Tống (1150-1209) nguyên quán thuộc huyện Thiên Thai, tỉnh Triết Giang, họ Lý tên Tu Duyên quy y tại chùa Linh Ẩn ở Tây Hồ thuộc Hàng Châu, pháp danh Đạo Tế, vì thường dùng kế giả điên để cứu đời nên thế nhân thường gọi đùa là Tế Điên. Thân Phật Sống là Kim Thân La Hán hóa thân, là Giáng Long Tôn Giả, thông hiểu sâu xa tam muội, tức là chính định, điều tâm tĩnh tọa để đạt trạng thái trực giác vô tư lự hầu thấu triệt cùng liễu ngộ Phật pháp, ý là: “Muôn pháp vốn xuất hiện bởi tâm” (Vạn pháp duy tâm sở hiện). Và tu thẳng tâm Phật không nhờ phương tiện, nên nói: “Tu tâm không tu miệng để trở thành Phật sống” (Tu tâm bất tu khẩu, tố cá tự tại Phật) vì lẽ các tăng ni thời đó chỉ “giới khẩu” không “giới tâm” cho nên Phật Sống nói lên tiếng cảnh tỉnh để giúp họ giác ngộ. Ngài thần thông quảng đại, cứu nhân độ thế, trượng nghĩa phò nguy, đối với bọn giả thiện chuyên làm điều ác ngài thường giễu cợt để khiến bọn đó giác ngộ. Nhưng riêng đối với lũ làm ác không biết hối cải ngài thẳng tay đả kích không ngần ngại, khiến người đời rất ư khoái trá, bởi vậy mọi người gọi ngài là thánh tăng, tôn ngài là Phật Sống hẳn chẳng phải do sự ngẫu nhiên.
Phật Sống từng ở chùa Tịnh Từ, chùa gặp hỏa hoạn, cần gỗ để trùng tu, Phật Sống hành hóa tới Nghiêm
Lăng, dùng áo cà sa trùm các núi, nhổ trụi cây đem thả sông cho trôi về Hàng Châu. Ngài về báo cho chúng tăng trong chùa là “gỗ ở trong giếng Hương Tích” chúng tăng chạy ra coi thì quả nhiên có thực, những chuyện lạ như vậy đời truyền tụng rất nhiều.
Khoảng năm Gia Định (1209) ngài viên tịch, an táng tại tháp Hổ Bào, phút lâm chung có làm một bài hát:
Ca viết
Lục thập niên lai lang tạ Đông bích đả đảo tây bích Ư kim thu thập quy lai
Y   cựu thủy liên thiên bích.
Hát rằng
Sáu mươi năm đời ta tan tác Tường phía đông xô tường phía tây Góp nhặt mãi vẫn về tay trắng Nước liền trời biếc một màu mây.
Sau khi nhập diệt, có vị tăng gặp Phật Sống dưới chân tháp Lục Hòa, trong thư gởi về có đính kèm một bài thơ như sau:
Thơ
Ức tích diện tiền đương nhất tiễn
Chí kim do giác cốt mao hàn Chỉ nhân diện mục vô nhân thức Hựu vãng Thiên Thai tẩu nhất phiên.
Dịch
Nhớ xưa trước mắt chắn tên bay Xương thịt cớ sao lạnh lúc này Mặt mũi hỏi ai còn nhớ nổi Thiên Thai ta lại tới vui vầy.
Như vậy     là Bồ Tát   đã  hứa  hẹn sẽ trở    lại trần   gian.
Phật Sống suốt đời cứu độ hành hóa, dạo cõi nhân gian để chọc tức chọc cười, không lo lắng ngại ngùng tu “hạnh đầu đà” tức là tu khổ hạnh, hành đạo Bồ Tát, một manh áo cà sa rách rưới, vui cảnh đời thoát tục. Đôi giày rách sũng nước ngập bùn, tay cầm quạt Bồ chẳng sợ trên cao dưới thấp, đỉnh đầu sáng chói hào quang, gió chẳng dập, mưa chẳng vùi há còn cần nón lá? Chân không, lạnh nóng chẳng xâm phạm, cần chi áo mặc? Không khất thực vì chẳng đói khát. Lười trang nghiêm vì thiếu da lông, khôi hài cười cợt, kết thiện duyên rộng rãi, trần thế chẳng lánh mặt, tìm tiếng cứu khổ, trăm họ giành nhau tôn kính, từ bi vô lượng, thánh đức tuyệt vời, không một tăng sĩ lánh đời ẩn tu nơi chốn thâm sơn cùng cốc nào sánh nổi. Mỗi lời mỗi tiếng như gai nhọn dao sắc châm chọc, lìa nhà từ miền Ngũ Nhạc tri thức vốn khoan dung, cho nên đời sau chốn cửa Phật nào tự


cho mình là thanh cao ắt tránh né không bàn tới. Vì vậy mà một bực cao tăng thánh đức bị mai một không hiển lộ nổi, may mà Phật tôi từ bi không than oán, không chán nản, sống siêu thoát ngoài vòng tục lụy, thể hiện pháp thiền khắp chốn, thực hành Phật pháp mang đầy sắc thái vui tươi, cho nên đại danh “thiền sư” vang dội khắp nơi. Tinh thần xuất thế vĩ đại chuyển thành công lao nhập thế tích cực, thực quả là gương sáng cho những ai ngày nay học Phật tu đạo, cho nên khi được đời tặng thánh danh “Phật Sống” kể cũng hữu lý lắm
v                   ậy.
Nay gặp thời mạt pháp, chúng sinh bị lửa dục thiêu đốt, đắm chìm biển khổ, Phật Sống quyết tâm cứu độ người đời cho nên diệu pháp thần thông ngày trước lại tỏ ngời, phát nguyện hiện thân trở lại, giáng lâm Thánh Hiền Đường, hướng dẫn nguyên linh Dương Sinh dạo thăm âm phủ, sưu tầm những bằng chứng xác thực để răn đời. Từ đấy những điều bí mật tại địa ngục được tiết lộ, tạo thuyền từ để cứu độ chúng sinh. Những ai có phước được tắm mưa pháp, vĩnh viễn xa lìa đường ác. Vĩ đại thay, tác phẩm lớn lao đã hoàn thành, còn lưu lại muôn đời, ghi nhớ hoài đức lớn.
TỤNG VIẾT
Đương đầu hát bổng, hoán hồi thế thượng mê đồ Nhất tiếu niêm hoa, bản thuộc thiền môn diệu quyết Nhân sinh như hí, diễn đắc xuất thần nhập hóa Vạn pháp quy tâm, biến du địa ngục thiên đường.
LỜI TỤNG
Đem đạo vào đời, kêu gọi mọi người tỉnh ngộ Cầm hoa mỉm cười, cửa thiền diệu pháp bí truyền Một vở tuồng đời, đóng vai vào Thần ra Phật Nhập tâm muôn pháp, dạo khắp địa ngục thiên đường.




LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
TRƯỚC KHI ĐỌC ĐỊA NGỤC DU KÝ
• • •
Thưa các bạn,
Nhân dịp tôi đến đây thăm các bạn, chúng ta những dịp thường hay sưu tìm đạo, ẩn tàng trong chơn tâm của mọi người, tại sao chúng ta phải tầm đạo? Đến ngày hôm nay chúng ta đã thấy rõ tội lỗi của ta và nhìn nhận rõ ràng có Tiên, có Phật, có Trời, có nhơn gian, có một tổ chức quy mô đang nuôi dưỡng chúng ta ngày qua ngày, giờ qua giờ, phút qua phút nhưng mà tấm lòng tăm tối phản trắc của mọi người đều có, cho nên chúng ta mới nghi ngờ cái bản chất đó để tìm đường khai tâm mở trí bước tới con đường chơn chất trở về với chính mình, thấy rõ tội trạng của mình và ăn năn hối cải và thấy rõ chơn lý của Trời Phật hơn, và để tìm trở về nguồn cội. Chúng ta cứ nghe theo những lời không đẹp để chê mà không biết rõ cái cõi phàm trần, cõi địa ngục ô trược là nơi dẫn tiến tâm hồn của chính chúng ta mà chúng ta lại càng đẹp đẽ hơn. Cho nên ngày hôm nay, chúng ta có âm dương Bề Trên ân độ cho chúng ta, cho chúng ta đầy đủ tài liệu học hỏi. Mỗi người bận rộn vì tiền bạc, vì sự tranh chấp, vì sự bất chánh, lo âu mà hủy diệt cơ cấu của Thượng Đế và bản thân của mình, tin vào cái đồng tiền để mà tranh chấp. Cho nên nhiều khi tạo cái bực tức và cảm thấy trì trệ. Nói tôi có tu nhưng mà không đi đến đâu và giận nghiệp duyên của chính mình mà không chịu ăn năn hối cải thì nghiệp duyên chừng nào mới tháo gỡ được. Cho nên chúng ta muốn tu, muốn đắc đạo, muốn thì chịu được nhưng mà học không có bao nhiêu, cho nên tôi thấy các bạn cũng đã bỏ công lo tập, lo học, một phần lo tranh chấp một phần lo kiếm ăn. Đó, nó làm cho các bạn mất sự quân bình của nội tâm mà quên đi nguyên lý của Trời Phật đã ân ban cho chúng ta đầy đủ không thiếu cái gì chỉ chờ sự tiến hóa của tâm linh cho chính chúng ta mà thôi.
Nhân dịp tôi đến đây, chúng ta cùng chung bàn bạc nghiên cứu qua Địa Ngục Du Ký, tu tập cho nhiều. Vì sao có Địa Ngục Du Ký? Tại sao ông Thượng Đế tạo ra địa ngục để làm gì? Đó có phải là cái cơ hội cuối cùng cho tâm linh có cơ hội thức tâm mà để trở về với chính họ không? Chúng ta thiền, chúng ta thiền chúng ta biết: ai đã tạo ra cái Địa Ngục Du Ký, lý do gì mà những lời nói trong này, những sự ghi chép trong cuốn sách này mà công ơn làm cho tâm hồn chúng ta từ tê tái, sợ sệt, chúng ta cũng có phần tội nào đó, khi chúng ta thấy rằng sự tê tái đó nó khai triển và nó sẽ dẫn tiến tâm linh của chúng ta, ăn năn hối cải thì chúng ta mới có cơ hội tiến, thức giác khi chúng ta nghe được và khi chúng ta cảm nhận được sự thật trong sự thật của chính mình mà lo tu lo tiến.
LỆNH CỦA NGỌC HOÀNG
Chủ tịch của bản đường là họ Quan đăng đài.
Đức Thánh dạy: Ngọc chỉ ban xuống, lệnh cho Thành Hoàng trong vòng 5 dặm, Phước Thần trong vòng 10 dặm tới nghênh đón, chư sinh hãy nghiêm chỉnh hầu tiếp giá chỉ.
Kim Khuyết Nội Tướng là họ Từ giáng bút Thơ
Duy Hoàng thiết thiết niệm nguyên linh Thánh Phật thinh thinh cứu khổ kinh Ngọc chỉ Trung Thu ban trực hạt Nhất luân minh nguyệt chiếu u minh
Dịch
Tiên cầu tha thiết cõi huyền linh Phật tụng vang vang cứu khổ kinh Ngọc Đế Trung Thu vừa giáng lệnh Vầng trăng ngời tỏa chốn u minh.
Đức Thánh dạy: Ta mang sắc chỉ của Ngọc hoàng xuống đây, đêm nay tuyên đọc. Thần nhân cúi lạy.
Kính vâng.


Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn,
Thượng Đế u linh cao cả dạy rằng:
“Trẫm ở điện Linh Tiêu, lòng lo thế đạo, mắt nhìn bụi đỏ cát đen bay ngợp Trời, chốn nhân gian luân thường đảo lộn, nam không trung hiếu, nữ thiếu tiết trinh, cho Tiên Phật là hão huyền, cho Thần Thánh là chẳng thiêng liêng, phong tục tập quán xã hội thì đồi bại, nhân tình nghĩa lý tiêu tan, lòng Trẫm đau buồn quá đỗi, không nỡ ngồi yên nhìn chúng sinh đọa đày chốn tối tăm mà không cứu. Thấy rằng Thánh Hiền Đường ở Đài Trung thuộc cõi Nam Thiên cai quản có mở trường dạy dỗ chúng sinh phải tốn hao nhiều sức lực của thần nhân mới phổ biến được đạo, nay lại mượn tạp chí Thánh Hiền quảng độ bến mê, nghiệp cơ bút thăng tiến, nghiệp thánh huy hoàng. Nay Trẫm đặc biệt ban lệnh khai mở kho báu kinh điển, mà tên sách là Địa Ngục Du Ký ra lệnh cho Phật Sống Tế Công chỉ dẫn cặn kẽ cho thuật giả thánh bút Dương Sinh dạo mười điện địa ngục rồi về kể lại tỉ mỉ sự tình cho người đời rõ những thảm cảnh của các linh hồn tội lỗi hầu gặt hái công phu khuyên can giáo hóa. Do đó sách này là sách phi phàm, nhưng cảm động vì các vị thuộc Thánh Hiền Đường quyết chí không ngừng nên mới được phú cho mệnh lớn tới mức đó, hy vọng chư vị giữ bền được lòng tin, thay Trời giáo hóa. Đồng thời ra lệnh cho các cửa điện chốn u minh, nếu như mỗi khi có Dương Sinh tới phải mở cửa nghênh tiếp, cùng hợp tác để tiện hoàn thành cuốn sách vàng ngọc này, nếu như cãi lệnh chắc chắn sẽ bị nghiêm trị chẳng tha. Kể từ ngày ban lệnh này, cứ mỗi kỳ ngồi đồng là dạo địa ngục viết sách cho tới khi nào xong mới thôi, chư vị đã thay Trời thi hành mệnh lệnh. Ngày nào sách viết xong sẽ luận công tưởng thưởng cho, chớ có trái lời. Đó là lệnh của Trẫm”.
Kính vâng không sao nhãng Cúi đầu tạ ơn.
Vận Trời ngày rằm tháng 8 năm Bính Thìn (1976)

THÁI THƯỢNG VÔ CỰC HỖN NGUYÊN GIÁO CHỦ NGUYÊN THỦY THIÊN TÔN
Giáng
Nhân sinh như mộng độ quang âm Uổng tự bồi tài dữ tích câm Thanh sắc dĩ tường thiên địa tính Tinh thần hựu trục lợi danh tâm Ái hà phiêu lãng đầu nan xuất Hỏa trạch tiên ngao nghiệp tiệm thâm Mạc khả nhất sinh hư quá liễu Hung dung ưng cải tự Quan Âm.
Kiếp người mộng ảo tựa thời gian Uổng cả vàng tham lẫn bạc ham Thanh sắc vùi chôn Trời Đất tánh Tinh thần đeo đuổi lợi danh tâm Sông yêu ngụp lặn đầu khôn cất Nhà lửa nấu nung nghiệp khó an Chớ để đời mình lầm lỗi mãi Xấu xa sửa đổi giống Quan Âm.(1)


ĐỀ TỰA
Nhớ thuở hỗn mang         Trời Đất  chưa chia,  vũ   trụ  còn
chung một khí, ban đầu hút khí từ vô cực, tiêu dao tự tại. Tới khi Trời Đất mở mang, nhờ chân khí của trung ương con người giáng sinh. Ban đầu tính nó thiện nên lúc chết dễ trở về nơi chất phác ban đầu. Nhưng rồi bụi đất ngày càng phủ dầy nên tính thiện đã bị thay thế bằng tính ác, bởi vậy Trời bèn thiết lập địa ngục để làm chốn hối cải cho thanh tịnh lại. Bởi căn tính của chúng sinh bị ô nhiễm biến chất nên ngày càng trụy lạc, gần đây trở thành quá bại hoại, khiến địa ngục đông nghẹt chúng sinh. Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy vậy không nỡ để cho loài người đọa trầm hơn nữa, mới tỏa ánh linh quang cho tiết lộ những hình phạt ghê gớm dưới địa ngục để cảnh cáo người đời hầu tránh không đạp lên vết bánh xe đó nữa mới mong trở về được nguồn cội, dứt nghiệp khổ đau luân hồi.
Vì Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trong những năm qua đã vâng theo lòng Trời phát huy cơ bút siển dương đạo giáo, có công khuyên đời dạy người, tôn chỉ chính đáng hòa nhã, ra công hoằng đạo nên nay được nhận sắc chỉ của Ngọc Hoàng Thượng Đế đảm nhiệm trọng trách nặng nề dạo chốn địa ngục viết sách. Ra lệnh cho Phật Sống Tế Công hướng dẫn hồn phách Dương Thiện Sinh thân hành xuống âm phủ, vào ngục thăm dò để nắm vững bằng chứng, và do đồng tử của Ngọc Hoàng Thái Hư phò bút, dùng mắt pháp chân truyền chụp lấy các cảnh tượng ở cõi âm ty rồi đem những hình ảnh đó


vào trong sách để tạo thành cuốn Địa Ngục Du Ký bày tỏ hết những bí mật của âm ty, những sự thần kỳ thế gian không thấy được, không tưởng tượng nổi, phí mất hai năm, tới nay sách xong, người đời nếu chăm đọc sách này, mau tỉnh thức hồi tâm, bỏ ác làm thiện, khuyên đi theo ngã thiên đường, người người như vậy hẳn là địa ngục trống không, hết thảy về với cực lạc, nội dung sách này mang nhiều ấn chứng, phù hợp với phép tắc trần gian, là một thánh điển cứu đời, thần thánh chẳng thể xâm phạm, hy vọng người đọc phát tâm truyền bá rộng rãi để giáo hóa, cùng phiên dịch phát hành sâu rộng, phàm có sự yêu cầu nên hưởng ứng tích cực, những ai có lòng hẳn rõ điều tốt lành là như vậy. Đồng thời cũng là lời tựa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn giáng cơ bài tựa này tại Thánh Hiền Đường ở Đài Trung.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978).
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
(1)    Mấy câu thơ này cho chúng ta thấy rằng: “Kiếp người mộng ảo tựa thời gian, ” mới đó trôi theo đó, nay tắt bặt mất lần thời gian.
“Uổng cả vàng tham lẫn bạc ham”. Chúng ta ham tiền, ham bạc, đầy đủ hết nhưng mà rốt cuộc rồi cũng không có đạt được cái gì.
Thanh sắc vùi chôn Trời Đất tánh”. Đó, cái thanh sắc ngày ngày đi theo dõi sự động bên ngoài vùi chôn Trời Đất tánh, không mất thanh tịnh.
“Tinh thần đeo đuổi lợi danh tâm”. Cái tinh thần đeo đuổi cái sự lợi danh trong tâm thôi, chớ không có biết mình là ai.
Sông yêu ngụp lặn đầu khôn cất”. Sông yêu ngụp lặn, lo cho đứa này, lo cho đứa kia, tình cảm việc này việc nọ rồi ngụp lặn vậy thôi, cái tàu không có cất nổi, không có phát triển nổi, tu rồi mới biết.
Nhà lửa nấu nung nghiệp khó an”. Có nhà có lửa nấu ăn rồi kia kia nọ, nhà cửa cũng như người ta mà cái nghiệp tâm không có an. Trong tâm lúc nào cũng động loạn, không an.
“Chớ để đời mình lầm lỗi mãi”. Cho nên không có nên tiếp tục làm sự lầm lỗi nữa.
“Xấu xa sửa đổi giống Quan Ầm”. Những cái mà xấu chúng ta chừa được thì chúng ta trở nên một vị Phật tại thế.
GIÁO CHỦ CÕI U MINH
BỒ TÁT ĐỊA TẠNG VƯƠNG
Giáng
ĐỀ TỰA
Ôi! Thiên Đường có lối, người tới vắng vẻ; địa ngục không cửa người đến đông nghẹt. Người đời không kham vắng lặng, khó khứng yên tịnh, theo nóng dựa mạnh, chìm đắm trong chốn tửu sắc, nước xoáy, biển khổ mênh mông, biết bao kẻ trượt chân té sấp, khiến địa ngục đầy người, tiếng khóc than rung chuyển Trời xanh! Ta chủ cai quản mười điện địa ngục, mắt thấy tai nghe lời than vang dội khắp động, lòng nào chịu thấu!
Ba giới chúng sinh, nguyên khí chung dòng, từ vô thủy tới nay đều do lòng dục tham cầu không dứt mà sinh tử nối nhau. Than vòng luân hồi khổ hải, nhà lửa thiêu đốt! Nguyện dẹp địa ngục nhưng tiếc không một ngày nào độ hết chúng sinh. Ngọc Đế lòng từ vô lượng, thương xót hài nhi, nên ban sắc lệnh cho Thánh Hiền Đường ở Đài Trung viết sách Địa Ngục Du Ký, Tế Phật hướng dẫn Dương Thiện Sinh dạo âm phủ. Chốn nào đi tới các ty ở cõi âm đều phải nghênh tiếp khoản đãi, Minh Vương và các Ngục Quan phải đàm đạo trình bày, trải khắp nẻo tối mênh mang mới đủ kinh nghiệm viết thành thiên du Ký, quý như vàng ngọc, giáo huấn mẫu mực. Phàm bọn tâm ngu lý tối coi thường coi khinh, quả báo như bóng theo hình. Ấn chứng trong sách dồi dào dễ dàng khảo sát chứng nghiệm, kẻ nghiên cứu sách này giải tỏa hoài nghi, sợ hãi bừng tỉnh canh thâu, sám hối, hành động quang minh, sau khi chết được miễn đày xuống địa ngục để cho âm binh nhục mạ trừng phạt. Nếu kẻ nào coi lời nói của ta như gió xuân thổi qua tai ngựa khi đó vô phương kêu cứu, chớ oán Tiên Phật vô tình. Đúng lúc sách Địa Ngục Du Ký lên khuôn thì ta có mặt ở Thánh Hiền Đường nên thuật ít lời, mong sách này lúc chào đời độ được hết thảy chúng sinh, địa ngục sớm trống không, cõi ta bà biến thành vườn lạc thú, mong lắm thay.
Bồ Tát Địa Tạng Vương giáng cơ bút tại Thánh Hiền Đường Đài Trung.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978).
CHỦ TỊCH CỦA BẢN ĐƯỜNG
LÀ HỌ QUAN ĐĂNG ĐÀI ĐỀ TỰA
Bản đường thành lập Thánh Hiền Đường là để mở mang đạo giáo phát huy cơ bút, phát hành kinh sách dạy điều thiện đã gặt hái được nhiều kết quả lớn lao trong việc giáo dục chúng sinh, chận đứng làn sóng dữ, ngăn xã hội đồi phong bại tục đang đà xuống dốc.
Tuy một năm qua đã in nhiều sách thiện khuyên răn hướng dẫn lòng người, nhưng hiềm nỗi còn nhiều kẻ vẫn sống sa đọa, ngoan cố không chịu cải tà quy chánh. Ngọc Hoàng Thượng Đế rất xúc động trước cảnh tượng này nên cho mở hội nghị Linh Tiêu, và hội nghị đã đồng thanh quyết định chọn một đàn trường tinh thuần chân chính, có cơ duyên tốt đẹp cùng Thần Thánh, có nhân duyên hòa hảo cùng chúng sinh, nhất là đàn cơ ấy đã từng có nhiều dịp ứng nghiệm thiêng liêng để tiện cho
vi                ệc xuất hồn dạo cõi âm ty viết sách đem chuyện thực của âm phủ mà tiết lộ ở thế gian để cảnh tỉnh giáo hóa người đời.
May mắn được lựa chọn, bản đường rất lấy làm vinh dự với chức vụ này, ngay lúc đó tôi lo lắng muôn phần, vì việc dạo âm phủ không thể so sánh với việc thờ phượng cơ bút cùng siển dương đạo giáo, muôn một nếu như việc phụ đồng có sự sai trật, tâm trí Dương Sinh bị thác loạn thì quả là một sớm đem chuyện đại sự phá hủy đi, tội nghịch quá nặng, Trời người đều khiếp hãi. Tuy nhiên lệnh Trời khó cưỡng, kính cẩn vâng lời thánh dạy ngày rằm tháng tám năm Bính Thìn (1976) toàn thể môn đệ của Thánh Hiền Đường kính cẩn nghinh đón sắc chỉ. Mỗi kỳ hầu bóng xuất hồn đều tĩnh tâm họp mặt đông đủ tại bản đường, Dương Sinh ăn chay giữ gìn trai giới đợi chờ... Khi Tế Phật tới, ngài liền hướng dẫn linh hồn Dương Sinh dạo địa ngục quan sát. Đồng tử Ngọc Hư giữ điện truyền chân, đối đáp với Phật và người, đàm thoại với âm ty, nhất là vung bút viết tài liệu để làm sách Địa Ngục Du Ký.
Sau hai năm như vậy mới dạo hết các cửa địa ngục và thảo xong sách, giờ đây nhìn lại lòng tôi vô cùng kinh hãi. Kể từ khi bản đường phát huy cơ bút siển dương đạo giáo tới nay đã phí rất nhiều thời gian, giờ đây mới thực hiện nổi cuốn sách phi phàm này, nội dung của nó hết sức trung thực, quả là sách khuyến thiện thế gian rất linh nghiệm, rất quý giá. Sách này vừa ra đời, địa ngục tối tăm liền phóng hào quang nguyện phổ độ chúng sinh dưới gầm trời, có duyên đọc được sách này đều thoát khỏi bể khổ mà lên Thiên Đường.
Bản đường Chủ tịch Quan Hưng Phu Tử Kính cẩn đề tựa.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978).
CHỦ BÍ KIM KHUYẾT LÀ HỌ LẠC
Giáng PHÀM LỆ
1.   Sách này phụng sắc chỉ của Ngọc Hoàng mà sáng tác, văn tuy thô thiển nhưng hàm chứa chân lý sâu xa, quả là pho sách quý để tu thân ngộ đạo, cùng cảm hóa người đời.
2.   Trong sách nếu như chữ nghĩa không được văn hoa là bởi chỉ cốt diễn tả sự việc sao cho trung thực, xin đọc giả chớ coi thường.
3.   Sách này đã vắt cạn tâm huyết của Thần và người sau hai năm mới thành được tác phẩm lớn, nội dung toàn thể cuốn sách đã tiết lộ hết những bí mật, làm sáng tỏ luật lệ cùng hình phạt ở cõi âm, để dóng những hồi chuông cảnh tỉnh cứu đời, vạn thuở khó gặp được một lần, mong người đời đọc nó, quý nó, ngộ nó, tu nó.
4.   Sách này lại do các ty Thiên Tào, Địa Tào, Nhân Tào hợp tác mà thành nên cũng được huân công, bởi vậy in tặng một bản thì cả Tam Tào đều cảm kích.
5.   Kim Khuyết Thánh dạy: Phàm những ai in tặng sách này để cứu nhân độ thế, chẳng kể tự in, giúp in, khuyên in, giảng giải, phổ biến đều được giảm bớt tội ở thế gian, nếu như công đức sâu dày sẽ được thăng Thiên tiêu dao tiên cảnh.
6.   Phàm cầu thọ, cầu công danh, cầu khỏi bệnh, mong tiêu oan nghiệp, cầu công quả để chuộc tội tình, cầu tổ tiên để được siêu thăng, cầu được phước sâu dày, nếu phát nguyện in tặng sách này thì đều được như ý. Phàm cầu xin điều gì thì nên thắp nhang van vái Táo Quân ở trong nhà, bàn ông Thiên ở ngoài sân, Thần Thánh ở chốn miếu đình, chư thần sẽ tức khắc tâu về Trời được báo ứng liền, Thánh ý chắc chắn có thật.
7.   Vì có Thần Thánh mười phương bảo hộ pháp cho nên chốn để sách phải cẩn thận, khi xem xong nên cất nơi thanh tịnh, không được làm ô uế, phàm những kẻ phỉ báng khinh khi, gây trở ngại cho việc phổ biến sách này sẽ vĩnh viễn đọa địa ngục, tội ác sẽ chẳng thể tha. hy vọng chúng sinh quay về đường thiện, suy nghĩ chín chắn rồi thi hành.


ĐỒNG TỬ NGỌC HƯ ĐĂNG ĐÀI
Thiên giáng kỳ thư tác chỉ nam Ầm ty thảm cảnh khởi hư đàm Hồi đầu địa ngục nguyên vô lộ Sám hối do như thanh xuất lam.
Sách lạ Trời ban hướng dẫn đường Âm ty thảm cảnh há bàn suông Ăn năn âm phủ đâu còn ngả Sám hối thiên đường hẳn được thăng.
ĐỀ TỰA
Người đời mải mê hưởng thụ vật chất hữu hình mới nhận ra rằng tinh thần tu dưỡng đạo đức giáo dục hiện bị sa đọa, khiến những tội ác như trộm cướp, giết chóc, gian dâm ngày một gia tăng.
Muốn chặn đứng mối họa lớn lao, khai mở con đường giáo dục đạo đức, thuyết minh nhân quả báo ứng là có thực, linh hồn bất diệt chẳng sai, họa phước vốn không có cửa nó đều do thiện ác. Người ta nếu như lúc sống tạo nghiệp, sau khi chết linh hồn sẽ bị phiền lụy, đày đọa nẻo ác, nhồi trui luân hồi, đó là lý do tại sao có địa ngục.
Linh khí ta thuần thanh cho nên đắc pháp giới tiêu dao, nay Thánh Hiền Đường Đài Trung lãnh sắc mệnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế viết sách Địa Ngục Du Ký, ta may mắn được lãnh chức vụ “Pháp nhãn truyền chân”, không dám nghịch ý, mỗi khi gặp giá đông trong đêm vắng, Tế Phật giáng lâm hướng dẫn hồn phách Dương Sinh dạo cõi u minh tham quan phỏng vấn các ngục, trong lúc Dương Sinh hỏi han các tội hồn, tức thì ta dùng pháp nhãn tiếp thâu thanh âm, hình ảnh truyền chân, nhập vào thể xác Dương Sinh, tay cầm bút giáng cơ, tả rõ cảnh thực chốn âm ty, ghi chép thành sách để cảnh tỉnh giáo hóa người đời (2).
Sự việc này thật là ảo diệu, bên cạnh có thiện nam tín nữ vây quanh xem xét, hưởng ứng xác nhận có thần thánh linh thiêng. Những kẻ mắt chưa nhìn thấy cảnh này thì làm sao tin nổi? Do đó ta thành thực mong chúng sinh hiểu rõ thiên đường, địa ngục đều ở tại tâm, nếu như bỏ mất lương tri của mình hẳn tâm chẳng an sống tại thiên đường. Kẻ tâm chết mỗi khi tâm sống lại đều tự thống trách mình, lúc đó cảnh tượng địa ngục hiện rõ. Do đó địa ngục là nơi giam giữ kẻ phạm tội, chúng sinh không thể tham luyến, nhận lầm mình là quê quán, người do Trời sinh ra, thiên đường mới là chốn nhà xưa. Tha thiết mong tránh khỏi chìm nổi giữa sóng tử sinh luân hồi mãi mãi.
Nay nhân sách Địa Ngục Du Ký đem ban bố khuyên đời, ta mượn ngọn bút giáng cơ nói ít lời. Những điều mắt thấy một năm gần đây, cảnh địa ngục thảm thiết vô cùng khiến hết còn muốn nhìn, hy vọng những ai xem xong sách này, từ nay về sau, nhất cử nhất động đều phải thanh bạch không được nhơ bẩn để tránh tiếp tục trở thành chủng tử của địa ngục mới khỏi phụ lòng ta đau đớn khổ não.

Cung Ngọc Hư đồng tử Ngọc Hư kính đề Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978).

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!