Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 12

DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 5 năm Đinh Tị (1977)
Hủy tổ khi thần thực khả bi Sùng dương diệt kỉ muội lương tri Trung Hoa đạo đức thiên thu kế Văn hoá tinh anh đại hữu vi.
Khinh miệt tổ tiên thật đáng buồn Quên mình vọng ngoại nhuộm hồn đen Cổ truyền đạo đức ngàn năm vững Văn hóa tinh anh thế giới truyền.
Tế Phật: Đạo đức văn hóa Trung Hoa vốn là tinh khí của thiên địa kết tụ, cho nên trải rất nhiều đời mà vẫn mới, muôn ngàn năm không dứt được. Chỉ tiếc cho lòng người bây giờ lại ham chuộng hiện thực theo đuổi vật chất, tự coi thường văn hóa của mình hoàn toàn đua đòi theo văn hoá Tây Phương, chỉ nghĩ đến rượu thịt, dâm phong hung bạo. Xã hội đầy dãy bọn vong bản


quên nòi giống tổ tiên, tôn người diệt mình, sùng thượng Tây Phương tới mức tự hại chính mình thì xấu hổ tới cả con cháu đời sau. Càng tệ hại hơn nữa là gần đây khoa học kỹ thuật phát đạt lại còn khoe rằng “nhân năng thắng thiên” (người sẽ thắng Trời). Chưa hiểu rằng chỉ cần một cơn sóng biển thì đó có khác gì một chiếc thuyền con trong biển lớn đâu. Lấy khoa học kỹ thuật mà phá hoại đại tự nhiên rồi xưng là thắng Trời sẽ hứng lấy cái họa sau này. Con người mà thoát li tự nhiên thì thường sinh hoạt bất chính, cho nên những kẻ tính tình hào hiệp, nhân đức cần phải suy nghĩ chín chắn rồi hãy làm. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, con đã chuẩn bị xong, xin ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Minh Vương: Hoan nghênh Tế Phật và Dương Sinh lại tái thăm bản điện, thật là vất vả khổ cực.
Tế Phật: Không có chi, hôm nay lại thêm lần nữa chúng tôi tới quấy rầy quý điện, xin Diêm
Vương dẫn vào ngục tham quan.
Diêm Vương: Lần trước tôi đã hứa là sẽ dẫn nhị vị tới ngục móc tim để quan sát. Vậy bây giờ xin đi theo tôi. Các Tướng Quân hãy hộ giá.
Dương Sinh: Xin đa tạ sự giúp đỡ của Minh Vương. Phía trước là ba mươi sáu ngục moi tim, đã nghe thấy tiếng kêu than thảm khốc vang dội, chắc chắn là trong đó lại là trường máu đổ thịt rơi của kẻ bị hành hình.
Diêm Vương: Các tội hồn đều đã biến tâm cho nên tới địa ngục đều muốn đem tâm ra chữa trị lại.
Dương Sinh: Ngục Quan đã tới, tôi phải đến tham bái trước đã.
Ngục Quan: Kính chào chúa công, Tế Phật và Dương Thiện Sinh, bản ngục đã nhận được điện văn biết Dương Thiện Sinh thuộc Đài Trung Thánh Hiền Đường cùng Phật Sống Tế Công thuộc Tây Phương Cực Lạc bữa nay sẽ thân hành tới thăm bản ngục. Có điểm chi thất lễ xin rộng lượng tha thứ cho.
Dương Sinh: Ngục Quan nói quá lời, bữa nay chúng tôi theo ân sư đến đây với quý vị để làm công việc viết sách Địa Ngục Du Ký, xin chỉ giáo nhiều cho.
Diêm Vương: Tướng Quân mau mở cửa.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh... Đã mở rồi, mời vào trong để tham quan.
Dương Sinh: Chao ôi! Tiếng kêu than thê thảm không cách nào chịu nổi, thấy trong ngục tiểu quỷ dùng dao mổ ngực các tội hồn rồi móc trái tim ra, không khác gì đồ tể giết lợn moi tim lợn ra vậy. Tội hồn bị trói vào cây cột ngực bị mổ banh ra, hồn rống lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh, chẳng hay bọn chúng phạm tội gì?
Ngục Quan: Trước tiên tôi hãy đổ nước hoàn hồn cho một tội nhân tỉnh lại.
Dương Sinh: Quả là thần diệu, tội hồn được tưới một bát nước, ngực lành người tỉnh táo lại như cũ.
Ngục Quan: Tôi dắt mấy tội hồn ra để họ tự thuật lại những hành vi phạm ác nghiệp trước đây.
Tội Hồn: Dạ thưa, lúc sinh thời tôi đọc nhiều sách, học hết bậc đại học, được hấp thụ tư tưởng mới, rồi trong lòng say mê tân văn hoá. Trong trường có một vị giáo sư thuộc Cơ Đốc Giáo. Y khuyên tôi theo học đạo, không những thông thạo được Anh văn, lại còn có cơ hội xuất ngoại. Tôi thấy tương lai như vậy là một con đường rất tốt bèn nhận lời. Từ đó thỉnh thoảng tôi lui tới giáo đường để nghe mục sư giảng đạo, học Anh văn. Giáo đồ vào nghe đa số là thanh niên bạn hữu, khi tới đó thì đều được học và được giao thiệp với nhau. Có thời kỳ tôi hoạt động trong một đoàn thể thanh niên, sau khi chịu lễ thánh tẩy, nghĩ lại quê hương mình chỉ biết tế lễ Thần Thánh, tôn kính Phật là không hợp với trào lưu thời đại mới; và sự lễ lạy những pho tượng là do lòng tu mê tín. Từ đó tôi trở về làng quyết tâm cải biến tín ngưỡng trong nhà. Đầu tiên tôi khuyên cha mẹ bỏ việc thờ lạy thần tượng. Cha mẹ tôi vì cố chấp đã lâu và rất kiên trì giữ vững niềm tin nơi đạo giáo cho nên không chịu bỏ. Trong lúc nóng giận tôi đã đem những thần chú, bài vị trên bàn thờ tổ tiên quăng xuống đất. Cha mẹ tôi thấy vậy nổi giận vác bàn cờ ném tôi, tôi tức quá không trở về nhà nữa. Sau khi tốt nghiệp tôi lại theo mục sư đi khắp nơi để truyền đạo, được giáo hội phong chức rồi cử đi đến một nơi xa. Sau này tôi bị tai nạn xe cộ mà thác, khi tôi chết thì giáo chủ của tôi là vị giáo chủ Cơ Đốc Gia Tô không tới gọi tôi lên thiên đường mà lại bị ác quỷ áp giải đến địa ngục, rồi bị Diêm Vương phán giam tại Ngục Moi Tim để thụ hình. Xin Diêm
V                  ương xá tội cho tôi.
Diêm Vương: Tín ngưỡng tôn giáo vốn không phân chia khu vực, tôn giáo nào thì cũng chủ trương tín ngưỡng làm đầu. Nhưng mi đã vong bản quên mất cội nguồn, phá hoại thần chú bài vị của tổ tiên, vậy thì phương pháp tín ngưỡng đó làm sao giáo hóa được thế nhân uống nước nhớ nguồn được. Tuy người truyền đạo nói là không được lễ bái thần tượng, nhưng vì chân lý mi không ngộ, thập tự giá và thánh kinh, mục sư kia cũng là tượng thì tại sao mi lại bái lạy? Nếu nói là phải từ bỏ thần tượng thì mi không thể nào nhìn những giả tướng ở thế gian, không được tham lam hưởng thụ nhục thể, thành thực giữ trọn tinh thần hư không. Không lễ lạy thần tượng tức là sùng thượng tinh thần tín ngưỡng để cầu sống lâu. Mi đã giải ra cái ý như vậy cho nên mi mới phá hoại thần chú bài vị, cắt đứt tổ đức, thử hỏi thân của mi ở đâu mà có, mi mang họ gì? Nhất thiết đều do tổ tiên của mi đã ban phát cho mi. Trên Trời có đức Đại Thượng Đế thì tổ tiên là Tiểu Thượng Đế mà mi vong bản, khinh khi tổ tiên, làm việc trái điều dạy của Thượng Đế cho nên Thiên Đường không nhận mi để cho mi rớt xuống địa ngục. Mi đã tự khai thị, giảm khinh cho mi hai tháng tội. Sau khi mãn hạn tù ở đây mi sẽ phải đầu thai sáu kiếp luân hồi.
Tế Phật: Tín ngưỡng tôn giáo dạy cho người ta tu tâm dưỡng tính, không phải để cho người ta tố cáo bài xích lẫn nhau, tự cho mình là phải. Luật Trời đã định, tố cáo tôn giáo khác là sai, tự cho mình phải đó là sinh ra lòng chia rẽ. Cái tâm từ bi bác ái đã mất thì không thể chính đạo. Nếu quả những người đó chứng được đạo thì Thần Thánh ắt sinh lòng riêng rẽ. Nếu Thần Thánh Tiên chia ra riêng từng nhóm, từng phe thì trên Thiên Đường sẽ biến thành chiến trường, làm sao mà gọi là thanh tịnh cực lạc được. Hôm nay thời gian đã trễ, bữa khác trở lại tham quan. Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Diêm Vương: Ra lệnh cho chư tướng hàng ngũ chỉnh tề để tiễn chân.
Dương Sinh: Vì thời giờ eo hẹp, không thể lưu lại đây lâu hơn. Đa tạ Diêm Vương, Ngục Quan cùng chư Tướng Quân đã hướng dẫn cặn kẽ, chúng tôi xin cáo từ. Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã chuẩn bị sẵn sàng, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường...
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM LẦN THỨ HAI
Tế Công Hoạt Phật
Giáng ngày 29 tháng 5 năm Đinh Tị (1977)
Vô tài mỗi phát đố hiền tâm Hủy bán tha nhân sử kiếm âm Ác độc hoành hành chung thọ báo Tru tâm địa ngục khiếu ai âm.
Kẻ ngu ghen ghét kẻ hiền tâm Nói xấu bày mưu hại ngấm ngầm Hành động bất nhân rồi quả báo Hồn giam địa ngục khóc ngày đêm
Tế Phật: Thế gian có một loại người bản thân không có tài cán gì, thấy người khác có tài năng bèn đem lòng ghen ghét. Ngấm ngầm sử dụng mưu mô hiểm độc, bày trò thị phi, vạch lá tìm sâu nói xấu người này người nọ. Khi thấy kẻ khác tu không cùng tín ngưỡng với mình thì bày trò phỉ báng, dèm pha cho nên bị sa xuống Địa Ngục Moi Tim này. Cái hại đó là do lòng ghen ghét người hiền. Hôm nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh mau sửa soạn lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành        
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Quả nhiên Địa Ngục Moi Tim đã hiện ra trước mắt.
Tế Phật: Hôm nay chúng ta không tới quấy rầy Minh Vương, để tiết kiệm thời giờ cứ vào thẳng ngay Mười Sáu Ngục Moi Tim. Ngục Quan đã mở cửa ngục sẵn sàng nghênh đón chúng ta.
Dương Sinh: Vậy mình hãy vào mau.
Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tới thăm. Xin mời hai vị vào trong quan sát sự tình. Dương Sinh: Hình phạt các tội hồn ở địa ngục quả là rất đáng sợ, từ Đệ Nhất Điện mở đầu đến các địa ngục sau này, những điều mắt thấy tai nghe đều đã quá kinh hãi nhưng chẳng thể nào so sánh nổi. Vì hình phạt mà các tội hồn phải gánh chịu tại Ngục Moi Tim này nó rùng rợn gấp bội phần.
Ngục Quan: Tâm là chủ thể của người. Moi tim là hình phạt thống khổ không thể tả được. Trái tim mà bị hành hạ thì lục căn phải chấn động, cho nên nỗi đau đớn không bút mực nào tả hết được.
Tế Phật: Chúng ta vào trong ngục phỏng vấn vài tội hồn để có thêm tài liệu.
Ngục Quan: Hai vị hãy chờ ở ngoài để tôi vào trong đem mấy tội hồn ra. Lệnh cho các Tướng Quân ngưng việc hành hình, lấy quạt hoàn hồn quạt cho tội hồn tỉnh lại để thấy rõ bộ mặt thật của họ.
Tướng Quân: Tuân lệnh.
Ngục Quan: Mau giải ra đây cho ta ba tội hồn để Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung hỏi rõ tội trạng để viết vào sách hầu khuyên răn người đời.
Tướng Quân: Đã tạm thả ba tội hồn, mau theo Ngục Quan ra ngoài cửa ngục.
Ngục Quan: Đây là Phật Sống Tế Công và Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở dương gian, thầy trò bữa nay phụng chỉ dạo thăm âm ty để viết sách, mau khai hết những tội đã phạm lúc còn tại thế để làm tài liệu soạn sách khuyên đời.
Tội Hồn: Tôi lúc còn sống phục vụ tại một cơ quan, vì chưa lập được thành tích, thấy đồng sự thăng quan thì trong lòng sinh ra đố kị. Tôi oán viên quản lý đã bất công, cho nên tôi luôn luôn tìm cách báo thù. Do đó kiếm chuyện, lén tâu lên thượng cấp, lại còn vu cho kẻ này làm biếng, người kia ăn cắp để ám hại họ. Bốn năm về trước, tôi bị bệnh đau gan mà thác. Bị quỷ Vô Thường Hắc Bạch áp giải xuống giam tại địa ngục. Sau đó tôi bị đưa lên đài gương soi ác nghiệp để chiếu rõ lại những hành vi hại người của tôi khi trước, để rồi bị giao qua Ngũ Điện Sâm La Vương để thẩm xét. Tại đây Diêm Vương thấy tôi cả giận mắng là không có tài đã chẳng an phận lại còn đố kỵ kẻ hiền tài, lập tâm ác độc hại người, do đó mới bắt tôi thụ hình. Ngày đêm bị quỷ cắt tim đau đớn đến xé gan đứt ruột. Lúc còn sống vì không tin nhân quả báo ứng, cho nên lúc chết tôi mới phải chịu cực hình.
Tế Phật: Ghen ghét kẻ hiền tài là đánh mất cái tâm. Mi đã phá hoại sự đoàn kết của tập thể thành ra một thứ ngựa hại bầy. Chúng sinh thường tôn trọng, noi theo người hiền tài mà học hỏi để thăng tiến. Nếu như sinh ra cái tâm đố kỵ thì lúc chết sẽ bị moi tim như kẻ tội hồn này.
Ngục Quan: Tội hồn thứ hai mau thuật lại cho Dương Sinh nghe những hành vi phạm tội lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôi sinh tiền là một Phật tử quy y cửa Phật, là cư sĩ tu tại gia, đọc rất nhiều kinh sách, nên gặp tín đồ các đạo khác tôi đều khinh thị, nhất là loại tín đồ của đạo Lão, tôi còn cho họ là thấp hèn vì lễ bái quỷ thần ngoại đạo tương lai sẽ không được siêu thăng. Có người đem kinh sách do Thánh Hiền Đường ấn tống tặng tôi, tôi đã không thèm đọc lại còn nói “ma quỷ nhập vào người rồi vung bút loạn lên, đó là một thứ tà đạo”. Lúc sống tôi đã phỉ báng các tôn giáo khác và cho rằng mình là kẻ giác ngộ Phật pháp vô lượng cao siêu, không ngờ sau khi chết đi đã không tới được Tây Phương Cực Lạc mà còn bị đày xuống âm phủ. Tôi chẳng được thần Hộ Pháp tới nghênh đón mà lại bị âm binh áp giải tới Ngũ Điện tống giam vào ngục. Minh Vương thấy tôi lòng buồn giận mắng: “Mi là quân phản bội đức Phật A Di Đà, lòng không có chút từ tâm, thân thụ giới, lòng còn oán hận phỉ báng tôn giáo khác, không ngộ Phật pháp bình đẳng. Đạo nào cũng có đường lối, giáo nào cũng
có lý lẽ, chỉ cần tu hành lương thiện, không được phản pháp, làm việc ác đức đều là chính giáo. Mi biết Phật pháp vô lượng, thần thông quảng đại sao còn thóa mạ đạo người, tự xưng mình là cao minh? Lúc sống cố chấp thiên kiến, tự cao, tự đại, mê cái ta nên sinh lòng phỉ báng pháp, phỉ báng đạo, phỉ báng giáo, Phật tính bị lu mờ nên phải sa xuống chốn này.” Mong đồng đạo của Phật,         chớ                         học đòi       sự sái quấy     của tôi mà             tạo     ác
nghiệp uổng phí một đời cùng rước lấy sự khổ tâm.
Tế Phật: Tâm Phật mi tối tăm mà mi đòi giảng Phật pháp, thật đáng tiếc! Chẳng những bị cắt tim bữa nay mà hôm khác còn bị xẻo lưỡi đau đớn.
Ngục Quan: Tội hồn thứ ba hãy mau khai rõ những hành vi sai lầm lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôi lúc sống làm việc tại một đền hầu bóng, lúc đầu giữ nhiệm vụ ngồi đồng để tuyên hoá chúng sanh, Thánh Thần rất là linh ứng. Sau đó ông từ giữ đền không lưu tâm tới tôi, tôi thấy mỗi giá đồng vất vả quá mà chẳng đem lại ích lợi cụ thể nào nên mất hết tin tưởng. Tôi bèn nói với các tín hữu của đền là: “Việc đồng bóng do người ngụy tạo, quý vị chớ có mê tín”. Thiện nam tín nữ nghe nói vậy mất hết lòng tin, không tới đền học đạo tu thân nữa, tôi cũng bỏ luôn đền chẳng tới hầu bóng. Bảy năm sau tôi ngã bệnh thác, hồn bị âm binh áp giải tới Đệ Ngũ Điện, Minh Vưong mắng tôi: “Mi là vai chính phụ đồng, trong đền dù không có quan tâm đến mi, mi cũng không nên phỉ báng thánh thần. Mi đã phạm lỗi lớn, vậy đày mi mười lăm năm ở Ngục Moi Tim sau đó sẽ giải qua địa ngục thụ hình”.
Thật hối cũng đã muộn, Tế Phật thương tình xin ân giảm dùm cho.
Tế Phật: Thần đồng bóng đại biểu Tiên Thánh, thế nhân không được nhạo báng, nghịch ý tội chẳng tha. Cơ bút là để khuyên đời, lại còn ứng vào thiên vận mà phổ độ chúng sinh cho nên Đức Ngọc Đế ra sắc chỉ cho lập đền truyền đạo. Phỉ báng những đền đó tội rất nặng, không thể tha thứ. Đã tới giờ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan và các vị Tướng Quân. Xin cáo từ.
Ngục Quan: Nếu như hai vị tới thăm bản ngục lần nữa thì hoan nghênh lắm.
Tế Phật: Địa Ngục Moi Tim này rất quan trọng, lần tới chúng tôi sẽ trở lại thăm.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM LẦN THỨ BA VÀO THÁNG BẢY CỬA QUỶ MỞ
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 3 tháng 7 năm Đinh Tị (1977)
Trung nguyên phổ độ quỷ môn khai Địa phủ u hồn thừa hứng lai Thất nguyệt tiêu diêu tam thập nhật Nhân sinh đắc ý bất đa hồi.
Ngục quỷ ngày rằm được tạm tha U hồn âm phủ dạ hoan ca Thênh thang tháng bảy ba mươi buổi Ham thích trần gian chẳng muốn về.
Tế Phật: Tháng bảy thì các cửa ngục mở rộng, anh em được dịp trở lại dương gian lòng phấn khởi sung sướng, cho nên tháng bảy tục gọi là tháng xá tội vong nhân, mọi việc trên trần đều thận trọng tối đa để tránh sự đụng chạm với các quỷ hồn. Người đời nếu như trong lúc kinh sợ quỷ thần thì tự nhiên không phạm phải


những điều lầm lỗi. Cửa quỷ đã mở thì việc dạo âm ty để viết sách có phần trở ngại. Nhưng đã có ta, hòa thượng điên Tế Phật ở đây thì quỷ âm ty sẽ phải tránh xa, Dương Sinh đừng có sợ.
Dương Sinh: Quỷ là do người hoá thân, thấy sự quái gở lòng không kinh hãi thì sự quái gở ắt tiêu tan. Con chẳng sợ chi hết.
Tế Phật: Được vậy thì tốt lắm. Mau lên đài sen chuẩn bị dạo âm ty.
Dương Sinh: Con đã ngồi yên, xin ân sư khởi hành...
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Trước mặt là Quỷ Môn Quan và cửa đã mở, vong hồn chen chúc đi ra, kẻ nào kẻ nấy mặt mày vui tươi hớn hở giống như được hít thở bầu không khí mới.
Tế Phật: Tháng bảy thì Quỷ Môn Quan mở rộng, phàm những vong hồn ở khu bình dân đều được luân phiên nhau ra khỏi ngục dạo chơi đây đó thênh thang. Kẻ nào kẻ nấy như chim sổ lồng hăng hái nhắm ngả dương gian tiến tới.
Dương Sinh: Những vong hồn này tại sao thấy chúng ta lại tránh né như vậy.
Tế Phật: Bởi vì chúng ta mang Ngọc Chỉ ở trong mình, hào quang tỏa lấp lánh khiến các vong hồn sợ hãi. Dương Sinh: Có phải hàng năm cứ vào tiết tháng bảy, tất cả các vong hồn tại âm phủ được tạm thả đi đây đi đó tự do phải không?
Tế Phật: Không phải. Tháng bảy, Quỷ Môn Quan tuy mở nhưng chỉ mở cho khu vong hồn bình thường mà thôi. Những vong hồn ở khu bình thường lúc sinh tiền tuy không có công đức nhưng cũng không phạm sái quấy cho nên họ mới được an trí ở khu bình thường. Đáng lý họ không được rời cái khu của họ, nhưng đến tháng bảy thì Địa Quan đại xá, họ được luân phiên ra chơi, cho nên ở âm phủ theo đạo của quỷ thì rằm tháng bảy tất cả các vong hồn mới ra khỏi ngục để hưởng sự tế độ. Ngày này Phật giáo gọi là ngày hội Vu Lan Bồn, mà đạo giáo gọi là Trung nguyên phổ độ. Quan viên địa phủ bình thường làm việc có ngày tháng rõ ràng nhưng âm phủ không ấn định kỳ hạn rõ ràng, đại khái đó là thể thức sinh hoạt của âm phủ. Dương Sinh mau lên đài sen, chúng ta sẽ đến ngục moi tim để quan sát.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi hành...
Tế Phật: Đã đến nơi, hãy xuống đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, Ngục Quan đã ra nghênh tiếp. Bữa nay thầy trò chúng tôi lại tới quấy rầy, mong chỉ giáo tường tận cho.
Ngục Quan: Khách sáo quá. Bữa nay nhân dịp tiết tháng bảy, các ngả đường ở suối vàng giao thông bị tắc nghẽn hẳn là hai vị vất vả lắm?
Tế Phật: Không hề chi, chúng tôi thấy bên ngoài các vong hồn hoan hỉ lắm, coi vẻ rất tự do.
Ngục Quan: Mời hai vị quá bộ vào trong quan sát, tôi sẽ cung cấp tài liệu để quý vị viết sách khuyên đời.
Dương Sinh: Xin đa tạ, tôi thấy trong ngục tội hồn rên siết thảm khốc hơn hôm trước nhiều, không hiểu tại sao?
Ngục Quan: Vì gặp tiết tháng bảy, những vong hồn vô tội đều được xuất ngục du ngoạn, những tội hồn này lúc còn sống, nghe người ta nói đến tháng bảy thì nghĩ rằng sẽ được giải thoát nhưng họ có biết đâu rằng gông cùm trói buộc thân họ mất hết tự do, không những chẳng được tiêu dao mà còn bị giữ lại. Âm binh vẫn vô tình thi hành hình phạt moi tim, cho nên tội hồn ruột thắt lòng đau, khổ sở gấp bội phần. Thế nhân nếu không sớm chuẩn bị trở thành người lương thiện, làm việc nhân đức, tránh xa tội lỗi, thì sau khi chết đi bị đày xuống đây sẽ chẳng che giấu được, vừa mất tự do vừa bị hình phạt. Vì thời giờ có hạn, tôi xin gọi tiếp vài tội hồn nữa ra để chúng cung khai.
Dương Sinh: Xin đa tạ. Quỷ địa ngục nhẫn tâm dùng dao sắc sả ngực tội hồn, máu tươi chảy ra lênh láng, thảm tới nỗi tôi chẳng dám nhìn.
Ngục Quan: Tôi đã đem ra hai vị tội hồn, mau thuật rõ lại những tội ác đã làm lúc còn sống cho Phật Sống Tế Công và Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường nghe để hai vị ấy viết vào sách hầu khuyến nhân độ thế. Tội Hồn: Thú thật, tôi chẳng còn mặt mũi nào ngó ai nữa cả. Tôi lúc trung niên nhân khi vợ chết, lòng dục lại chưa dứt, cho nên một bữa nọ tại đồng vắng cạnh làng, gặp một thiếu nữ, lòng dục nổi lên tôi bèn ôm lấy lôi vào vườn mía cưỡng dâm. Thiếu nữ ấy kêu gào giãy giụa, cầu xin tôi buông tha nhưng tôi chẳng còn lý trí càng khủng bố tinh thần nàng thêm. Tôi đã hâm dọa là nếu nàng không phục tòng thì tôi sẽ giết nàng. Sau cùng nàng chịu khuất phục và bị tôi xâm phạm tiết hạnh. Việc đó sau này tôi biết là trái và hết sức hối hận, mặc dầu thiếu nữ kia không tố cáo thưa gởi nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ nên thường tự trách mình. Chẳng bao lâu tôi ngã bệnh thác, hồn tới âm phủ, thấy tôi Minh Vương cả giận song vì tôi đã thú nhận hết tội lỗi nên không cần phải tới đứng trước Đài Gương Soi Ác Nghiệp. Sau đó tôi bị kết án mười năm và bị đày ở tại Ngục Moi Tim thuộc Đệ Ngũ Điện. Tim hiếu sắc cùng cưỡng dâm của tôi bị cắt mất, tính tới nay tôi đã chịu cực hình được bốn năm. Bây giờ, dầu tôi có hối hận cách nào đi nữa thì cũng không còn kịp.
Ngục Quan: Cưỡng dâm phụ nữ, làm hại cuộc đời người ta tội ác rất lớn. Tuy ngươi đã hối cải nhưng mà tội đó không thể tha thứ, bởi lẽ mi đã tự lao mình vào lưới không thể oán Trời giận người được. Khuyên người đời nếu trót phạm phải ác nghiệp dâm dục thì phải lập tức sám hối cùng Tiên Phật, lập đại nguyện hoặc in tặng một ngàn quyển Địa Ngục Du Ký để khuyến nhân độ thế thì có thể được ân xá, còn nếu không sau khi chết tới địa ngục sẽ bị hành quyết. Lại ra lệnh cho tội hồn khác mau thuật lại những tội ác đã làm.
Mi A •                        1"|- Ằ _ trf •                                       4                  1              1           Ã*                          Ạ                                                                                                Ẩ                            _  /    •                         _                        V   s          •
Tội Hồn: Tôi đau khổ muôn phần, muốn nói ra mà nói không được, vì lúc sinh tiền tôi có phạm một tội rất nặng, hình phạt thảm khốc mà tôi phải chịu sẽ không bao giờ dứt. Kính xin Phật Sống Tế Công giải cứu dùm tôi.
Tế Phật: Lúc sống người ăn chơi hoang đàng quá mức, lúc chết bị quả báo thì ta làm sao cứu nổi.
Mi A •                                        _ tr< Ạ •____________ /                       4______ ^                                                                                   Ạ _ _                          1                  ____           _ /                                                                      >
Tội Hồn: Tôi quá đau khổ, Tế Công chẳng có phép gì cứu nổi tôi thì thôi, tôi đành chịu tội. Tôi lúc còn sống là kẻ lái xe đón khách. Vì không được giáo dục cho nên thường làm những việc bậy bạ. Tôi rất là hiếu sắc, trong xe của tôi treo đầy hình ảnh khích dâm, cùng máy phát âm. Gặp những nữ khách lên xe một mình thì tôi tìm cách tán tỉnh. Nếu bị mắng là hiếu sắc hay quỷ dâm dục chẳng hạn thì tôi càng lấy làm thích thú, đã không hề biết xấu hổ lại còn tìm cách cưỡng dâm. Có một lần giữa đêm khuya tôi đón được một thiếu nữ rất đẹp, lòng dục nổi lên, tôi bèn vặn máy phát thanh kêu thật lớn, rồi rồ ga chạy thẳng vào đồng hoang, dùng dao uy hiếp để cưỡng dâm nàng. Tôi hành động bất nhân như vậy đến ba lần, không may năm năm trước đây tôi bị nạn xe cộ mà thác. Lập tức bị quỷ đầu trâu mặt ngựa dùng xích sắt cột tôi áp giải về âm phủ. Sau khi xét xử xong tôi bị kết án tù ba mươi năm và đày tại Địa Ngục Moi Tim thuộc Đệ Ngũ Điện. Giờ đây tôi vô cùng đau đớn và dầu có hết sức hối hận thì cũng đã muộn. hy vọng Dương Sinh lúc trở lại Thánh Hiền Đường nên khuyến cáo cho người đời biết là lúc sống không nên phạm những tội ác đó, kẻo lúc chết hối không kịp và hình phạt ở địa ngục thì thống khổ vô cùng, không thể nào chịu đựng nổi. Tôi hận mình vì quá nông cạn cho nên đã phạm đại tội, giờ đây không cách nào gỡ nổi. Ngục Quan: Ác nghiệp của tội hồn này quá nặng, đã bị giảm thọ mười năm tại dương gian, sau khi hết hạn đày ải ở đây sẽ còn bị giải giao qua ngục A Tì và vĩnh viễn không được siêu sinh. Người đời nên lấy đó làm gương và nhớ rằng tội ham sắc dục là tội đứng đầu trong muôn ngàn tội. Phàm những cuộc giao du về sắc dục bất chính hoặc cưỡng dâm phụ nữ trong xe, luật âm phủ sẽ không bao giờ tha thứ. Nếu không cẩn thận giữ gìn mà lỡ phạm thì sau khi chết sẽ không có phép gì gỡ nổi.
Tế Phật: Hình phạt moi tim so với các hình phạt khác đã khổ cực gấp vạn lần rồi. Người đời chớ có mù quáng tới nỗi phạm phải tội này, nếu không sau khi chết bị quả báo hối không kịp nữa. Bây giờ thời khắc đã trễ, Dương Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan và Tướng Quân.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng, con đã sẵn sàng, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!