Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 14

DẠO ĐỊA NGỤC DẠY LÁI XE Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 6 tháng 9 năm Đinh Tị (1977)
Xiển giáo vô từ thế lộ dao Hạnh Đàn thánh hội hỷ kim tiêu Nhân văn hội tụy trung châu địa Đạo khí đằng đằng xán ngọc tiêu.
Khai giáo đường xa há ngại ngần Đêm vui vườn Khổng họp văn nhân Thần tiên chốn cũ giờ đông đảo Ánh đạo Trời cao tỏa ngập tràn.
Tế Phật: Hè đi thu tới lòng lạnh lẽo, người may thêm áo, chim mọc thêm lông. Bốn mùa thay đổi không ngừng. Nhớ lại thuở nào còn thơ ấu ngày nay con cháu đầy nhà, mắt mờ tay run đi đứng chậm chạp không vững. Tiếc ngày xanh và tuổi hoa niên đã hết, lúc này hồi tưởng lại quá khứ thì thấy kiếp sống của con người chẳng khác gì một giấc mộng. Khuyên người đời hãy lo níu lấy thời gian, một khắc trôi qua là một tấc sinh mạng. Sớm nhập thánh môn để mà tu thân cầu đạo, ngoài xã hội làm một người dân lương thiện, trong cửa Thánh là một đệ tử hiền lành. Thời sau khi chết xa lánh được địa ngục, giả thử có phải ghé qua thì cũng chỉ như là người khách, không phải chịu thụ hình bị tội khổ cực. Hôm nay đã tới giờ dạo âm ty, Dương Sinh chuẩn bị mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa ân sư, hôm nay mình tới ngục nào? Tế Phật: Ta chưa nói vội, chút nữa sẽ biết.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành........
Tế Phật: Đã đến nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen. Dương Sinh: Thưa ân sư, tại sao ân sư lại đưa con đến sườn núi này? Tiếng kêu từ phía trước vọng tới giống như là có kẻ bị giết chóc hay bị đánh đập. Ngả đường đằng trước âm binh lại đang áp giải các tội hồn đi tới, mình theo họ xem ra sao?
Tế Phật: Cuộc hành trình bữa nay của chúng ta chỉ cốt để quan sát địa ngục ở sườn núi phía trước, ta hãy mau theo cho kịp đám âm binh.
Dương Sinh: Mình đã theo kịp âm binh, họ quay lại chào kìa. Không rõ những tội hồn này đã phạm phải tội gì mà bữa nay bị giải đi hành tội.

Tế Phật: Những tội hồn này đa số cưỡi xe máy hoặc lái xe hơi, họ được gọi là kỵ sĩ. Vì lúc sống phạm tai nạn xe cộ làm chết người cho nên sau khi chết bị đày xuống địa ngục này chịu tội.
Dương Sinh: Lái xe hơi cỡi xe máy mà đụng chết người ở trần gian đã giải quyết rồi mà cũng chưa xong được hay sao?
Tế Phật: Làm hại mạng người đương nhiên bị luật ở cõi âm xử phạt. Đã đến cửa ngục, muốn rõ con hãy chờ, lát nữa hỏi Ngục Quan sẽ tỏ.
Dương Sinh: Cửa ngục hiện ra trước mắt, hai bên cửa có lính canh nghiêm ngặt. Trên cửa có viết năm chữ “Địa Ngục Dạy Lái Xe”. Ngục Quan cùng các vị Tướng Quân đều đã thân hành ra trước cửa nghênh tiếp chúng ta.
Tế Phật: Dương Sinh mau tới làm lễ ra mắt.
Dương Sinh: Kính chào ra mắt Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân. Bữa nay tôi và ân sư Tế Phật phụng mệnh đến quý ngục tham quan, sưu tầm tài liệu để khuyên đời, mong Ngục Quan hãy giúp đỡ phương tiện để có thêm bằng chứng.
Ngục Quan: Dương Thiện Sinh chớ quá lễ độ, mời hai vị theo chúng tôi vào trong tham quan.
Dương Sinh: Thưa Ngục Quan, quý ngục đây thuộc sự cai quản của điện nào?
Ngục Quan: Phàm những tai nạn xe cộ làm thiệt hại nhân mạng, hoặc trọng thương khiến cho người ta trở thành tàn phế thì bất luận là chủ xe máy, xe hơi hay xe đạp, sau khi chết đều phải tới đây để chịu quả báo. Xin mời quý vị theo tôi vào trong ngục tham quan.
Tế Phật: Đa tạ.
Dương Sinh: Các tội hồn tụ tập đông đảo bên sườn núi, trên con đường gồ ghề lầy lội họ đang đẩy những chiếc xe giống như kiểu xe dùng sức người kéo đẩy thời xưa. Trên xe chất đầy đá xanh từ trên núi đổ xuống. Con đường chỉ rộng đủ cho hai xe qua lại, lỡ quá đà liền đâm xuống vực thẳm hai bên. Vì xe chở nặng lại không có thắng, tội hồn phải dùng hai chân ghìm lại, phải bước rất chậm để khi lỡ trớn còn kịp thắng xe. Hai chân tội hồn rách toang máu chảy tràn mặt đất. Có kẻ không cẩn thận xe lật cũng bị văng xuống vực, kẻ đỡ không nổi trợt chân té bị xe đè kêu thảm thiết. Có kẻ bị xe cán máu chảy loang trên mặt đất. Những loại hình phạt này thật là tân kỳ, nhưng cũng thảm thiết quá mức. Tế Phật: Trên đời lái xe nếu không cẩn thận, lỡ xảy ra tai nạn làm hại tính mạng sau khi chết chính mình lại bị tai nạn, do đó phải đến đây để chịu khổ, không cách chi tránh khỏi nhân quả báo ứng.
Ngục Quan: Tôi đã ra lệnh cho mấy tội hồn thuật lại những tai nạn đã gây ra lúc còn sống như thế nào cho Dương Thiện Sinh nghe.
Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan.
Ngục Quan: Các tội hồn đã tới, bọn mi mau thuật rõ lại cho Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh nghe những hành vi lúc còn sống để khi trở lại trần gian Dương Sinh còn khuyến cáo cho người đời rõ.
Tội Hồn: Lúc còn sống tôi là tài xế của một hãng chuyên chở công cộng, có lần vừa tới khúc quanh, một bé gái phóng qua, tôi thắng không kịp cán lên em bé.
Trong suốt quãng đời lái xe tuy tôi không làm hại người nhưng sau khi gây ra tai nạn này hãng xe bị tổn hại cho nên công ty đã quyết định sa thải tôi. Sau khi chết tôi bị xử từ một năm tại ngục dạy lái xe này. Ở đây hàng ngày phải tập lái xe, từ trên núi lái xuống, hai chân phải thay thắng để điều khiển xe, phải cố gắng hết sức mình mới có thể duy trì được. Nhưng mỗi ngày phải đi lên đi xuống hàng trăm lần do đó tinh thần và sức khoẻ đều kiệt hết, hai chân lại còn lở loét thối tha đau đớn vô cùng.
Ngục Quan: Tội hồn thứ hai mau thuật lại những hành
v     lái xe lúc còn sống của mi.
Tội Hồn: Khi còn sống tôi hành nghề lái xe rước khách để làm kế sinh nhai. Có một đêm cùng bạn bè uống rượu. Sau khi nhậu say hai mắt đã hoa lại còn phóng xe quá tốc lực, qua mặt ẩu xe khác khiến cán chết một người khách bộ hành. Vì gây tai nạn giết người tôi đã phải bồi thường tiền bạc và ở tù. Sau khi chết Diêm
V                  ương dạy rằng lái xe mà còn say rượu, xem mạng sống con người như trò chơi, do đó ra lệnh đày tôi ba năm tại Địa Ngục Dạy Lái Xe. Hàng ngày tôi phải chịu cảnh xe cán, xe đè, xe đụng hai chân sưng húp đau đớn vô cùng. Thân thể chịu đựng không thấu gầy như cây sậy. hy vọng những ai lái xe ở thế gian nên đề cao cảnh giác không bao giờ được lái xe trong lúc say rượu để tránh gây ra tai nạn. Nếu gây ra tai nạn thì sau này xuống địa ngục không những không có rượu uống mà hai chân còn chảy máu đau đớn vô cùng.
Ngục Quan: Tội hồn thứ ba mau thuật lại những hành
v     gây ra tai nạn lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Lúc còn sống tôi hành nghề buôn bán, hàng ngày cưỡi xe giao hàng, thường chạy xe quá nhanh không tuân theo luật lệ giao thông, cho nên có một bữa đụng phải khách bộ hành và tôi cũng bị thương. Hai bên đều được đưa tới y viện chữa trị, tôi bị gãy xương chân còn người kia bị đứt dây thần kinh ở đầu. Tôi điều trị tới nửa năm mới khỏi, còn người kia trở thành kẻ đãng trí, nên tôi phải bồi thường một ngân khoản rất lớn. Sau khi chết vì tôi gây ra tai nạn lưu thông này mà tôi bị áp giải tới Đệ Lục Điện. Biện Thành Vương phán đày tôi tại ngục này ba năm, chịu nhiều hình phạt đắng cay khổ cực.
Ngục Quan: Bữa nay ba tội hồn đã làm nhân chứng, phàm những kẻ lái xe ở trần gian nên lấy đó làm gương, phải gắng lái xe cho cẩn thận thì người và xe đều bình an. Sau khi chết được miễn cái cảnh khổ tới bản ngục thụ hình. Nếu như không cố ý làm hại tính mạng hay gây tật nguyền cho kẻ khác thì còn nhẹ một chút. Trường hợp uống rượu chạy xe quá tốc độ, không tuân theo luật lệ lưu thông coi thường tính mạng người khác thì khi gây ra tai nạn rồi nạn nhân sống hay chết không cần biết, sau khi thác xuống đây đều bị xử tội. Cho nên khuyên người đời sau khi gây ra tai nạn chớ bao giờ trốn tránh nên chịu trách nhiệm rõ ràng, phải giữ đúng đạo nghĩa thì cái tội có thể giảm nhẹ được đôi phần.
Tế Phật: Địa Ngục Dạy Lái Xe này là trại tù mới thiết lập, cũng giống như những trường dạy lái xe ở dương gian vậy. Tội hồn tới đây nhất nhất đều phải tuân theo trật tự lớp lang, không dám vượt quá tốc độ, nếu sai lầm một chút cũng khó tránh khỏi tai nạn. Vì vậy cảnh cáo những kẻ lái xe nên hết sức lưu tâm, coi mạng người là của Trời, không được uống rượu say rồi lái xe quá tốc lực. Nếu không giữ đúng luật, sau khi chết đến địa ngục này phải chịu cực hình, bấy giờ mới thấy khổ. Hôm nay thời giờ đã trễ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã chỉ giáo tường tận.
Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã giúp đỡ phương tiện. Chúng tôi xin cáo từ. Ngục Quan: Không có chi, xin hai vị cứ tự nhiên. Lệnh Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề tiễn khách.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC DÙNG KÌM KẸP MIỆNG DÙNG hàm thiết đóng Vào Răng
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 23 tháng 9 năm Đinh Tị (1977)
Thánh môn linh lạc đạo nhân hi Mạo phạm châm quy tức thị phi Mặc mặc canh vân chung thọ ích Hạt xuy trường địch khổ vô y.
Cửa thiền vắng vẻ ít người tu Giới luật coi thường thích thị phi Lẳng lặng cày bừa sau có lợi Cô đơn thổi sáo khổ thân mù.
Tế Phật: Cửa Thánh lạnh lẽo, tu sĩ ngày một ít, có kẻ lòng dạ giả dối, ngoài mặt làm bộ tôn sùng nhưng trong bụng lại coi thường. Có kẻ miệng nói như nước chảy thao thao bất tuyệt, nhưng miệng với lòng phản nghịch nhau như bèo trôi không rễ, căn cơ không thực, theo gió cuốn đi khó thành mạ cao, cây lớn. Cho nên hãy cố


gắng cày bừa, năm năm gặt hái được nhiều lúa, còn bọn mù ngồi thổi sáo một mình chẳng có ai nghe! Tu đạo cần phải tu cho thành thực, lời Thánh có dạy: “Tích thiện nhân gia, tất hữu dư khánh. Vi ác chi nhân, tất hữu dư ương”. (Kẻ tích thiện thì may mắn có dư, kẻ làm ác thì tai ương có thừa). Lưới Trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Nếu như nay biết thức tỉnh quay đầu lại thì còn có đường, nếu không gió thu thổi tới, lá vàng rơi lạnh lẽo sẽ không nơi nương tựa. Khi ấy sân nhà vắng vẻ điêu linh, hoạn nạn sau này sẽ vô cùng. Hôm nay đã tới giờ dạo âm ty. Dương Sinh chuẩn bị lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Thưa tại sao bữa nay ân sư lại uống rượu say ngất ngưởng, trong khi nói vẻ mặt lại không được vui vẻ.
Tế Phật: Nhìn thấu tim người đời, thấy mỗi kẻ đều cố tìm cách hưởng thụ vật chất, chợt nhớ tới tam cương ngũ thường, lòng ta âm thầm đau xót. Do đó, nhấp vài chung rượu đắng, sớm nay có rượu sớm nay say, để coi chúng sinh đọa lạc, coi Trời Đất hỗn độn.
Dương Sinh: Ân sư thật là đã từ lại bi.
Tế Phật: Mau lên đài sen, rượu chẳng làm người say, người tự say, sắc chẳng khiến người yêu, người tự yêu, tiền chẳng bắt người mê, người tự mê. Trận gió lớn thổi
qua ta đã tỉnh, thôi thầy trò mình dạo âm phủ....... Đã tới
nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước Ngục Quan đã tới nghinh tiếp. Kính chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, bữa nay tôi cùng ân sư Tế Phật tới quý ngục hỏi han tìm hiểu, xin chỉ giáo nhiều cho.
Ngục Quan: Thôi miễn lễ, mời đứng lên. Bản ngục là ngục chuyên dùng kìm kẹp miệng, dùng hàm thiết đóng vào răng. Khu văn thư ở Đệ Lục Điện đã tiếp được chiếu văn nên được biết trước là Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung sẽ tới đây tham quan để viết sách Địa Ngục Du Ký. Xin thứ lỗi vì sự tiếp đãi hai vị không được trọng thể.
Tế Phật: Xin Ngục Quan đừng khách sáo, thầy trò chúng tôi bữa nay phụng chỉ dạo thăm địa ngục, hy vọng được giúp đỡ nhiều phương tiện.
Ngục Quan: Mời hai vị theo tôi vào trong quan sát. Dương Sinh: Thấy tội hồn đông nhung nhúc trong nhà ngục, âm binh trừng trị tội hồn bằng cách dùng sắt nướng đỏ áp vào miệng tội hồn, dùng kìm kẹp quả cầu sắt đầy gai nhọn thọc vào miệng, lập tức máu tươi từ trong miệng trào ra, thân gục xuống hôn mê.
Tế Phật: Miệng các tội hồn này chắc là cứng lắm cho nên phải dùng dùi sắt cậy, rồi nong trái cầu sắt có gai nhọn vào khiến tội hồn có miệng mà khó nói, đau đớn kêu chẳng thành lời.
Dương Sinh: Hình phạt này thật quá tàn nhẫn! Người đời chỉ hóc chút xương cá trong cổ họng cũng đã vô cùng khổ sở, toàn thân không chịu thấu, mà nay lại dùng trái cầu sắt có gai nhọn nhét vô miệng, thực là đau khổ, cay đắng muôn phần, chẳng thể nói nên lời. Xin hỏi Ngục Quan, những tội hồn này lúc tại thế đã phạm phải những lỗi lầm gì mà sau khi chết xuống âm phủ lại phải chịu những hình phạt này?
Ngục Quan: Phàm những kẻ tại thế ham cướp lời đoạt lý, ưa dùng lời đường mật dụ dỗ tán tỉnh gái đẹp, thích dùng lời dối trá lừa gạt kẻ khác để lấy tiền lấy bạc, ham hút cần sa ma túy, trong lúc chuyện trò thường dùng lời châm chọc làm tổn thương danh dự của kẻ khác thì sau khi chết khó thoát nổi hình phạt của địa ngục dùng kìm kẹp miệng, dùng hàm thiết đóng vào răng. Để tôi kêu vài tội hồn ra đây cho nó khai rõ những tội ác đã phạm. Tế Phật: Bọn này hôn mê bất tỉnh, để ta dùng quạt bồ này quạt một quạt cho tỉnh lại. Tướng Quân, mau moi trái cầu gai ra khỏi miệng chúng, còn không có miệng cũng chẳng thể nói năng.
Tướng Quân: Đã moi trái cầu gai ra khỏi miệng chúng, xin Tế Phật định đoạt.
Tế Phật: Các tội hồn hãy lắng nghe những lời khuyến dụ sau đây: Hôm nay ta dẫn Dương Thiện Sinh là người phàm tới đây phỏng vấn để tìm hiểu rõ về tội phạm của các ngươi. Các ngươi phải thành thực thuật rõ lại lúc sống đã phạm phải những tội thuộc về khẩu nghiệp ra sao, khiến sau khi chết phải đày đọa tại ngục này?
Tội Hồn: Tôi lúc sinh tiền nói năng rất giỏi, giảng giải điều này lý nọ không những ai nấy đều thích nghe mà còn khiến tai mắt họ chết mê chết mệt. Nhan sắc tôi lại đẹp đẽ do đó sau khi lấy chồng vẫn còn lắm kẻ theo, một lần nọ có một kẻ tha thiết ngỏ lời yêu tôi, tôi thấy hắn giàu có liền giả dối nói với hắn rằng: “Chồng tôi đối xử với tôi tệ bạc, mong chàng đối xử tốt với tôi”. Sau đó đi đến ngoại tình. Do lời gian dối, do nhan sắc hấp dẫn của tôi, cộng thêm ba tấc lưỡi khéo uốn éo, tôi đã ăn không của hắn một món tiền lớn. Về sau ác ngôn ngày càng gia tăng, mỗi câu nói đều bao hàm sự châm chọc khiến hắn vô cùng đau đớn tủi nhục, cuối cùng không chịu thấu hắn liền tự tử. Sau khi chết hắn ôm hận xuống tuyền đài tố cáo với Diêm Vương. Diêm
V                  ương xét ra hắn cũng sai lầm mới bị sa xuống hố. Còn tôi là phụ nữ mà tâm tính lại quá ác độc cho nên phải chịu quả báo. Về sau hồn hắn thường lai vãng quấn quýt bên tôi, khiến thân thể tôi không được bình an. Trải qua bảy năm, vận suy khí nhược khiến phải chết. Hai kẻ cùng tới đối chất tại thành Thác Oan, hắn bị kết tội hiếu sắc gian dâm với vợ người, còn tôi cũng bị xử nghiêm hình nơi các điện. Nay tôi bị giải tới điện này, Biện Thành Vương kết án tôi đã dùng miệng lưỡi mê hoặc người, ám hại người, đâm người nên phải tái thụ hình tại ngục dùng kìm kẹp miệng, dùng hàm thiết đóng vào răng, hàng ngày bị tọng sắt vào họng đau đớn vô chừng. Tế Phật: Ngươi giả yêu vờ thương, bày tình trăng gió, miệng lưỡi giết người, sau khi chết phải chịu tội này đáng lắm, đáng lắm chớ có oán than. Tội hồn thứ hai hãy mau khai rõ tội phạm của mi.
Tội Hồn: Tôi lúc sống là dân không nhà cửa, thích hút sì ke chích ma túy, đến lúc nghiện ngập bèn trộm cắp đồ vật khắp nơi để kiếm tiền mua. Sau khi chết bị phán đày tại địa ngục này, thống khổ chẳng thể thở than. Đã không được hút ma túy như lúc còn sống mà hàng ngày còn bị bắt nuốt những viên sắt tròn, bị đâm miệng thật là thống khổ, hận lúc sinh tiền tôi đã không chịu học sống tốt lành.
Ngục Quan: Hút ma túy thời gian thụ hình do bản ngục phán rất lâu mà những độc tính không lui, do đó tội hồn không thể giải thoát để đầu thai được. Thế gian còn nhiều kẻ thích hút ma túy cùng nhiều loại thuốc cấm khác, luật thế gian đã nghiêm nhặt, sau khi chết luật âm phủ càng thêm nặng, có kẻ bị đày hẳn xuống ngục A Tì. Mong những ai phạm tội này mau cải hóa chớ dùng ma túy làm hại linh hồn cùng sinh mạng.
Tế Phật: Tội hồn thứ ba hãy mau khai rõ những ác nghiệp đã gây ra lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôi đọc nhiều sách, nhớ được nhiều thành ngữ, nên hay cướp lời đoạt lý của bạn bè, những điều nói ra đều là lời tà lý công. Lại thường dùng lời nói của Thánh Hiền để phỉ báng kẻ khác. Sau khi chết bị Diêm Vương phán: “Mi không dùng lời nói của Thánh Hiền để hành thiện lại đem dùng để tranh biện một cách vô ích, như thế là lộng ngôn. Cái miệng mi cũng vậy cho mi nuốt đạn sắt có gai, hãy nếm qua cho cái miệng và răng biết mùi vị.” Bởi vậy hiện thời có miệng mà tôi không nói được.
Tế Phật: Có lý thì đi khắp thiên hạ, không có lý thì một bước cũng khó đi. Người đời nói năng cũng phải theo chân lý mà nói, như nói để giết người khiến đối phương thiệt mạng, thì đó không phải là chính ta hại họ sao? Cho nên những điều nói đó chỉ là tà lý. Ham lý luận tà lý, sau khi chết chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Bây giờ hỏi tới tội hồn thứ tư, cớ sau mi lại bị đày đọa tại ngục này? Tội Hồn: Tôi lúc sống có rất nhiều tiền, vì ham lợi tức, phàm những ai cần dùng tiền gấp hoặc những ai khốn khổ cần vay tiền của tôi, tôi đều cho vay nặng lãi, vốn lời cốt sao gia tăng ngày một thật nhiều. Nếu đối phương không trả nổi tiền vay thì tôi dùng bọn lưu manh trừng trị. Sau khi chết tôi bị Diêm Vương phán tội tham lợi tức, hút máu của người, thâu tiền lời quá đáng bèn phạt tôi nuốt sắt viên có gai, hiện thời quá thống khổ.
Ngục Quan: Làm kẻ có tiền mà tim gan như đồng như sắt, chuyên môn tăng lời cao để thâu cho thật nhiều lời, mặc dù có sự thỏa thuận của đối phương song tim ruột quá cứng do đó ăn đồng nuốt sắt để hưởng thụ cái mùi vị phú quý bất nhân. Khuyên những kẻ giàu có trên dương gian, nếu như có dư tiền cho ai vay thì không nên thâu quá nhiều lời, chỉ nên lấy lời nhẹ để giúp đỡ người. Lấy việc giúp đỡ người làm vui, tại sao không làm?
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã trễ, Dương sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã hậu đãi, xin cáo từ.
Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Dương Sinh: Con đã chuẩn bị xong, kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường...


Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


DẠO ĐỊA NGỤC LƯỚI THÉP GAI ĐỈA ĐÓI VÀ CHÂU CHẤU
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 9 tháng 10 năm Đinh Tị (1977)
Ỷ lan quyện cánh nhiễu hồi lang Thánh điển thanh tân hiển dị hương Khứ bại trần ai tiêu bách nghiệp Phù sinh hà tất khổ bôn mang.
Chán tựa lan can lại dạo hiên Điện thần hương ngát sạch vô ngần Đường trần thất bại tan cơ nghiệp Há khổ bôn ba cõi thế nhân.
Tế Phật: Thánh Hiền Đường vừa mới được dọn dẹp sửa sang trong ngoài sạch sẽ trang nghiêm. Thần Tiên rất thích những nơi thanh tịnh. Chúng sinh muốn thấy Thần Tiên thì trước hết phải gột rửa tâm thân mình cho thật thanh tịnh, nếu không huệ nhãn sẽ bị bụi trần che lấp, chẳng thể nào trông thấy tiên cảnh được. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh mau sửa soạn lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh. Thưa, bữa nay ân sư có vẻ vui mừng sảng khoái, không rõ nguyên nhân bởi đâu đây?
Tế Phật: Tới Thánh Hiền Đường là chốn thanh tịnh, ta thấy Thánh điện không dính một mảy bụi trần, cho nên nỗi âu lo tan biến.
Dương Sinh: Người đời thường nói “Bất kiến vi thanh tịnh” (Mắt không nhìn thấy là thanh tịnh). Ý của ân sư thế nào?
Tế Phật: Chỉ có Tiên Phật mắt không cần nhìn mà trí vẫn thông suốt thôi, còn phàm nhân chẳng thể như thế được. Cho là mắt không nhìn thấy rồi chẳng kiêng cữ sự ô uế, hành động tà tâm loạn đức trong chốn tối tăm rồi nói không nhìn thấy tức là thanh tịnh được ư?
Dương Sinh: Ân sư nói rất chí lý. Con đã sửa soạn
xong, mời ân sư lên đường......
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Bữa nay mình tới đây sao chỉ thấy âm binh áp giải tội hồn đi, không hề nghe tiếng kêu khóc bị hành tội gì hết.
Tế Phật: Hôm nay chúng ta tới thăm Ngục Lưới Gai Sắt Dùi Cào Cào, ngục này tội hồn chịu những hình phạt thống khổ không cùng, do đó chỉ âm thầm rên xiết thôi. Con hãy đợi, lát nữa sẽ rõ mọi sự. Đã tới gần cửa ngục, Ngục Quan cùng Tướng Quân đang chờ đón chúng ta.
Dương Sinh: Xin vái chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, bữa nay tôi cùng ân sư Phật Sống tới thăm quý ngục cùng hỏi han sự tình, xin quý ngục giúp đỡ tôi phương tiện.
Ngục Quan: Bản ngục là Địa ngục Lưới Gai Sắt Dùi Cào Cào thuộc Lục Điện do Biện Thành Vương cai quản. Nay Đài Trung Thánh Hiền Đường phát huy đạo giáo, công đức sâu dày, giờ đây lại phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, tiết lộ tình hình ở âm phủ để khuyên đời độ người, sự khó nhọc thật đáng kính phục, bản ngục cũng được tả vào sách Vàng, thật quá vinh hạnh. Kính mời hai vị vào trong tham quan.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan đã kỹ càng chỉ giáo cho tôi. A! Trong ngục dùng toàn lưới sắt kết gai thép nhọn y hệt hàng rào dây kẽm gai ở trên trần. Dưới hầm ngập nước đã rào một tầng, trên mặt đất còn rào thêm tầng nữa, khiến tội hồn không đứng lên nổi, phải bò sát đất mới di chuyển nổi, mỗi khi ngẩng đầu lên liền bị gai sắt đâm đau đớn. Các tội hồn rên xiết không ngớt, quần áo họ rách nát tả tơi, trên mình họ còn đeo theo hai vật gì, vì tôi đứng cách khá xa nên không nhìn rõ vật đó xin Ngục Quan nói cho tôi hiểu được chăng?
Ngục Quan: Hai vật đó, một là sâu bọ, hai là đỉa đói chuyên hút máu mủ và nước óc trong đầu người để sống.
Tế Phật: Hãy đi tới để thấy rõ ràng hơn.
Dương Sinh: Đúng đúng, úi cha! Thì ra toàn thân tội hồn bị đỉa đói đeo, nhìn cảnh này mọi người đều kinh hãi. Trên đầu tội nhân sâu bọ lại bu kín. Không hiểu bu như vậy là chúng ăn được những gì?
Tế Phật: Đỉa đói còn gọi là mã hoàng kỳ thường sống ở vũng bùn lầy, khi đã bám được vào người ta thì hút hết máu tươi nên người đời ai cũng sợ. Còn hoàng trùng là một loại sâu bọ chuyên phá hoại mùa màng, chúng thường bay hàng đàn, thấy lúa thì sà xuống ăn cho bằng sạch. Ở đây hoàng trùng bu kín đầu là để hút cạn nước trong óc tội hồn.
Ngục Quan: Hoàng trùng chuyên hút sữa trong hạt lúa còn non. Bữa nay ở âm phủ chúng hút nước óc trắng đục của tội hồn trông giống hệt như nước sữa trong hạt lúa non vậy.
Dương Sinh: Hiện thời tôi sợ quá, nhìn cảnh này lòng bàng hoàng, chân tay bủn rủn muốn ngất xỉu.
Tế Phật: Chớ kinh hãi, mình dạo âm phủ để viết sách, vốn phụng chỉ mà tới, có ta bên cạnh, hãy can đảm lên. Ngục Quan: Xin hai vị hãy đợi một chút, tôi sẽ kêu thêm vài tên tội hồn nữa ra đây để chúng thuật lại những bằng chứng xác thực của các tội đã phạm.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. nhưng trên thân tội hồn đỉa đói lại bám đấy khiến tôi sợ hãi quá.
Ngục Quan: Đúng đúng, nhưng hai loại trùng này đã bị trừ sạch, Dương Thiện Sinh chớ sợ hãi. Tôi ra lệnh cho hai tội hồn cung khai những tội ác đã làm lúc sinh tiền khiến sau khi chết phải tới đây thọ hình. Phật sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh đến âm phủ cốt để tìm hiểu, vậy các tội hồn hãy thành thật cung khai hầu khuyến hóa thế nhân.
Tội Hồn: Lúc sống tôi là quan tòa chuyên xử những vụ kiện tụng, mỗi khi được bị cáo lo lót tiền bạc tôi đều xử một cách bất công. Do đó đã xử oan nhiều người cùng phá hủy công lý của luật pháp đi. Tôi đã kiếm được quá nhiều tiền trong lúc sống. Tuy rằng tôi vẫn thường nghe nói làm quan tòa mà tham tiền không ngay thẳng, thì sau khi chết sẽ bị báo ứng. Cũng có lúc tôi nghĩ đời này chỉ cần vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, nhưng rồi đời sau sẽ ra sao đây? Sau khi chết, tôi tới đứng trước đài guơng soi ác nghiệp, những hành vi nhãn tiền hối lộ, những lời kết án bất chính đều hiển hiện rõ ràng như trên màn ảnh vậy. Tội lỗi đã rõ ràng nên tôi phải lãnh hình phạt giam tại Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, sau đó lại bị giải giao qua Lục Điện. Biện Thành Vương mắng tôi là làm quan tòa biết luật pháp, nắm giữ cán cân công lý mà còn bất công. Vì phạm vào tội đại ác cho nên tôi đã bị xử đày tại Ngục Lưới Thép Gai để cho sâu bọ đục khoét mà chịu khổ? Hàng ngày phải bò để lưới thép gai phía trên đâm nát thân, bị đỉa đói sâu bọ hút máu mủ, tủy óc. Toàn thân nhức nhối đau buốt, nguyên khí trong người bị hút hết, thật là đau khổ không thể nào tả xiết.
Ngục Quan: Đã hiểu pháp luật lại còn phạm pháp, thật là không còn pháp luật, không còn Trời. Mong kẻ nắm giữ pháp luật ở thế gian phải học tác phong nghiêm minh công chính của Bao Công, hành xử đạt mức không quá đáng, không bất cập, vì xã hội trừ gian dẹp tệ, thế thiên hành đạo, công đức vô lượng. Nếu như không theo đúng quy luật của công lý, vì tư lợi mà thất tiết, tham lam mưu cầu hối lộ, sau khi chết xuống địa ngục ắt bị nghiêm hình sửa trị, ngoài ra còn liên lụy đến cả con cháu đời sau bị đày ải điêu linh không dứt. Gương sáng ngàn xưa, báo ứng đều rất chí công. Hai tội hồn hãy mau thuật lại những hành vi bất chính lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Tôi lúc sống thân thể cường tráng khoẻ mạnh, thường bảo vệ các sòng bài cùng chốn ăn chơi, chiếm cứ một khu đất trống lấy huê lợi để sống. Cuộc đời trải qua những ngày sung sướng, từ sự ăn nhậu những của ngon vật lạ cùng các thú vui chơi không thứ gì là không từng được hưởng. Có ngờ đâu sau khi chết bị Diêm Vương phán đày tại ngục này, hiện thời quá đau đớn khổ sở không gì sánh nổi, thực muôn phần thê thảm!
Tế Phật: Phàm những kẻ không dùng nghề nghiệp chính để sinh nhai lại đi thâu lợi tức là hút máu huyết của kẻ khác thì sau khi chết đều phải tới đây để chịu tội, mong người đời mau tỉnh ngộ. Thời giờ đã trễ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Cảm tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tiếp đãi quá nồng hậu, vì đã tới giờ chúng tôi xin cáo từ.
Ngục Quan: Lệnh các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề tiễn khách.
Dương Sinh: Thưa con đã chuẩn bị xong, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen hồn phách nhập thể xác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!