Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 15

DẠO MIẾU THÀNH HOÀNG XEM NGƯỜI CHẾT QUA ĐỜI
Phật sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 10 năm Đinh Tị (1977)
Thế sự phân phân chúc ảnh vi
Hàn lưu tối phạ vũ phi phi
Thân tình nhất đáng trường tương biệt
Mộng lý tần hô bất đắc quy.
Sự đời hư ảo tựa đèn lòa Đã hãi lạnh tràn lại sợ mưa Một sớm người thân chia mấy ngã Trong mơ réo gọi chẳng quay về.
Tế Phật: Nhân Hoàng Văn Đạt chồng nàng Lai Sanh Khoan là tín hữu của quý đường vừa thác trưa hôm nay đã khiến ta động lòng thương cảm cho cuộc sống của con người thật là quá ngắn ngủi. Mọi việc ở đời há cần phải sử dụng mưu chước? Ba tấc khí hít thở Trời ban cho để dùng, một sớm đổi thay mọi sự chấm dứt. Tiền bạc, con cháu có còn không? Nhà cửa phòng ốc chỉ là mượn đỡ của con cháu tạm trú ít ngày, rồi sau khi thác chúng đem chôn nơi sườn núi hay bãi hoang đồng vắng, khi tới đó thì thử hỏi còn được những gì?
Dương Sinh: Bạch ân sư, sau khi thác thì Hoàng tiên sinh sẽ vãng sinh cõi nào?
Tế Phật: Đường đi mờ mịt, năm tháng âm u, đó là chỗ mà người đời ai ai cũng phải đi tới. Mình nay viết sách Địa Ngục Du Ký chính là làm cái công việc tiết lộ những bí mật sau khi chết vậy.
Dương Sinh: Thật quá hay, đó là một vấn đề lớn, người đời chỉ biết là sau khi chết thì phải xuống địa ngục, còn không rõ cái cảnh tượng đó ra sao, kính xin ân sư giảng giải rõ ràng rành mạch cho.
Tế Phật: Có thể được, con hãy lên đài sen, ta sẽ chỉ dẫn cho con được tỏ tường.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, kính mời ân sư lên đường...

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Chốn này con đã từng qua lại.
Tế Phật: Đúng đấy, con hãy nhìn thi hài Hoàng Văn Đạt đặt nằm trên linh sàng, phía trước là ban tụng niệm của Thánh Hiền Đường, đang chuẩn bị tụng kinh cầu hồn. Con cái Hoàng Văn Đạt đều lộ vẻ đau khổ khôn cùng. Dương Sinh: Thưa tại sao chỉ nhìn thấy nhục thể, không nhìn thấy linh hồn?
Tế Phật: Con hãy mau lên đài sen, ta sẽ đem con tới miếu Thành Hoàng để xem kết quả.
Dương Sinh: Thưa con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường...
Tế Phật: Đã tới.
Dương Sinh: Miếu Thành Hoàng người tụ tập rất đông, binh mã đi đi lại lại, cảnh này người phàm chẳng thể nhìn thấy được.
Tế Phật: Mình hãy vào trong lễ ra mắt Thành Hoàng. Thành Hoàng: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh, có điều chi cần chỉ giáo khiến Phật Sống phải lao nhọc thân hành tới đây?
Tế Phật: Nhân đấng phu quân của vị nữ phó chủ Thánh Hiền Đường qua đời, lại nhân bản đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký để giải bày tình cảnh sau khi người ta chết ra sao? Do đó chúng tôi mới đặc biệt tới đây tìm hiểu.
Thành Hoàng: Hoan nghênh, hoan nghênh, mời hai vị hãy ngồi nghỉ mệt. Tướng Quân đâu hãy mau dâng trà. Tướng Quân: Xin tuân lệnh... mời hai vị dùng trà. Dương Sinh: Đa tạ, xin hỏi Thành Hoàng, quý điện chuyên lo phần vụ gì?
Thành Hoàng: Bản điện là Đài Trung Thành Hoàng, cai quản phàm nhân ở Trung Thị, phụ trách kiểm soát các nghiệp vụ. Người đời phần lớn không rõ chức vụ của Thành Hoàng, Thành Hoàng giống như cảnh sát cuộc trên dương gian, chuyên môn phụ trách cảnh cáo ngăn ngừa cùng theo dõi quan sát những hành động của thế nhân. Phúc Đức Chính Thần Miếu cũng phụ trách một công tác nhưng Thành Hoàng chủ quản, chia trên dưới phụ trách. Phàm người đời tới lúc tuổi thọ hết thì âm binh cõi âm được lệnh tới họp tại bản điện, sau đó cùng tới chỗ Phúc Đức Chính Thần nơi bản đường rồi hội đồng mới tới nhà phàm nhân dẫn người đi.
Dương Sinh: Tôi còn nhiều nghi vấn muốn được Thành Hoàng chỉ dạy, như việc âm binh đối xử với người thiện kẻ ác khi tới dẫn họ đi thì cách thức ra sao? Thành Hoàng: Như âm sai tướng quân Ngưu Mã hay quỷ sứ vô thường Hắc Bạch, mỗi khi tới nhà người thiện chỉ cần vỗ một cái vào mình người phàm, khiến họ thất thần hôn mê rồi dẫn đi. Còn đối với kẻ ác thì dùng tay tra khảo đánh đập hoặc cột trói giống như trên dương gian khi bắt kẻ phạm tội vậy. Sau đó dẫn giải tới miếu Thành Hoàng để khai báo tên tuổi cùng lý lịch để ghi vào sổ bộ quỷ.
Dương Sinh: Còn người lương thiện cùng tu đạo không được ưu đãi gì sao?
Thành Hoàng: Có chứ, nếu tại thế mà làm nhiều việc thiện, tích được nhiều công nơi âm phủ thì âm binh chỉ tới miếu Thành Hoàng cho biết lệnh triệu người, sau đó Phúc Thần sẽ đích thân dẫn về âm phủ. Nếu như người có công lao lớn đối với đạo, được nhiều tín hữu tôn làm ân sư, xuống địa ngục được lo liệu các việc hoặc tới Tiêu Dương Quan để khảo nghiệm. Còn người đã chứng đạo được dẫn thẳng lên Trời.
Dương Sinh: Thưa tín ngưỡng tôn giáo khác nhau thì phương thức về Trời có khác không?
Thành Hoàng: Tôn giáo tuy có bất đồng nhưng cái lý đạo thì là một, muốn siêu thăng thượng giới ắt tại thế phải thực hành được trung đạo, bất thiên bất chấp. Còn không hành trình thăng thiên của họ sẽ gặp trở ngại, chẳng thể thực hiện được tự do.
Tế Phật: Thành Hoàng nói rất đúng, thế nhân tu đạo tối kỵ cố chấp, bài xích công kích và tự cao. Nếu như phạm vào những điều đó thì tâm trở thành động loạn, hiếu thắng mất quân bình sẽ bị đày xuống địa ngục để rèn luyện lại.
Dương Sinh: Xin hỏi Thành Hoàng hồn Hoàng tiên sinh hiện giờ ở đâu?
Thành Hoàng: Để tôi dẫn vô trong sẽ thấy.
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh đang ngồi trong một căn nhà thiết trí giống như một giáo đường, chỉ có năm sáu người ở trong. Tiên sinh ngồi trên ghế hướng về Dương Sinh gật đầu chào, không rõ tôi có thể đàm đạo với tiên sinh được không?
Thành Hoàng: Được lắm.
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh, ông khỏe chứ?
Hồn Hoàng: Cảm ơn bạn đã có lòng nhớ tới tôi, ối chao ôi! Ôi chao ôi!...
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh lúc này chỉ còn biết nhỏ lệ ngơ ngẩn nhìn tôi, chẳng nói được lời nói.
Tế Phật: Văn Đạt! Ngươi chớ bi thương, con cái đã trưởng thành, lại đều có vợ hiền con thảo, cớ sao còn quá lo lắng như vậy?
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh nghe xong khóc càng dữ hơn.
Tế Phật: Hãy nhìn lại xem, đời người như khách qua đường, chỉ dạo qua coi cho biết, chớ sao lại quyến luyến quá đỗi như vậy?
Hồn Hoàng: Đa tạ Phật Sống Tế Công đã khuyên giải, tôi hy vọng Ngài có thể thay thế tôi mà dạy dỗ con cháu tôi để chúng ngoan ngoãn tu đạo, luôn tới Thánh Hiền Đường công quả. Còn tôi nay đã lìa đời, nhân được vợ tôi tên Khoan có nhiều âm đức, cho nên Phúc Thần cùng Thành Hoàng mới lấy lễ mà đối xử với tôi, song lòng tôi vẫn còn sầu tủi...
Dương Sinh: Xin Hoàng tiên sinh hãy bình tĩnh lại đi, Tế Phật cũng đã nói nhiều rồi. Đường trần tuy hết song thánh đạo vẫn còn có thể hành, chớ quá buồn rầu.
Hồn Hoàng: Chỉ tiếc lúc sinh tiền không tới Thánh Hiền Đường công quả cho thật nhiều. Ôi! Đa tạ Dương Sinh cùng các tín hữu nhân đức của Thánh Hiền Đường đã có lòng nhớ tới tôi      
Tế Phật: Vì thời giờ có hạn, chẳng được nói nhiều, chúng tôi còn phải tới Biện Công Sảnh, để hỏi han thêm.
Thành Hoàng: Mời hai vị tới Biện Công Sảnh phía
trước đàm đạo..... Mời ngồi, Dương Thiện Sinh còn có
nghi vấn nào không?
Dương Sinh: Đối với tình cảnh của người chết, người ta từng hỏi tôi nhiều câu hỏi mà tôi chưa trả lời được, vậy mong Thành Hoàng chỉ giáo cho tôi.
Thành Hoàng: Chớ khách sáo, có những nghi vấn gì cứ việc hỏi, lại có cả Tế Phật ở đây, nếu như có đều chi không rõ, ngài cũng có thể giải thích cho.
Dương Sinh: Kẻ chết sau khi hồn phách rời bỏ xác thân thì sẽ ra sao?
Thành Hoàng: Đa số người chết đều có triệu chứng báo trước, sau đó mới ngã bệnh. Nếu như số đã tới lúc chết thì chẳng khác nào cây sắp đổ, trước tiên lá úa vàng rồi rụng, thân khô mục gặp trận gió lớn đổ xuống. Người ta lúc sinh âm phủ đã ghi vào sổ bộ. Sổ bộ của người cũng giống như một cái cây, nên luôn luôn hiện rõ ở chốn âm phủ. Nếu như khi cái cây đó có biến đổi tức là sinh mệnh của người đời sắp hết. Quan viên ở âm phủ cứ việc mở sổ bộ sinh tử ra coi. Khi tới giờ thì quỷ Vô Thường sẽ lên dương thế triệu kẻ đi. Lúc quỷ Vô Thường tới ắt cây khô mục đổ và được gọi là tử vong. Hồn phách nhập vào thân xác người ta ít chục năm như cây tiếp cành, nay rời bỏ thể xác thì như cành cây lột vỏ, như con rùa lột xác, cảm thấy rất đau khổ. Xem tình cảnh lúc chết chẳng ai giống ai, có người nghiến răng cắn lợi, phùng má trợn mắt, vẻ mặt hoàn toàn đổi khác, đó là tình trạng của kẻ gian truân khổ hận, nguyên nhân đều do nghiệp chướng quá nặng, cho nên giờ phút lâm chung mới ngang trái như vậy. Còn nếu vẻ mặt bình thản giống như khi nằm ngủ thì sống cũng như chết hồn phách đều được an lành. Lúc chết mà vẻ mặt thản nhiên tức là cái tâm thiện đức được biểu lộ ra.
Tế Phật: Người ta có khi ngừng hô hấp chưa hẳn là đã chết. Cứ lấy bình điện làm tỉ dụ, nếu đốt đèn mà đèn không cháy thì chưa hẳn là điện năng trong bình hết sạch, mà chỉ vì quá yếu cho nên không thể phát quang được. Con người khi đình chỉ hô hấp nếu ở trạng thái ngừng nghỉ hạn chế thì hồn phách hay thần thức lúc đó chưa hoàn toàn thoát ra, hơi thở lúc đó mong manh như dây tơ. Vì chấp trước cái ngã tướng của mình cho nên bị ràng buộc níu kéo. Người chết mà tâm chưa chết, như ảo như mộng tri giác đều tỏ tường, có điều có miệng mà không nói được. Trong giờ khắc đó, con cháu nên khuyên bảo, an ủi, nói nhỏ nhẹ bên tai người chết là: “Nên buông bỏ phàm tâm đi, bỏ hết tất cả mọi dây tình trần thế, chỉ nghĩ tới việc thiện ngoài ra không nên nghĩ gì khác nữa”. Có như vậy mới mong giúp đỡ được cho kẻ đó yên tâm trên đoạn đường xuống suối vàng, tránh được sự lưu luyến, thoát được sự khổ đau. Nếu người tin Phật thì niệm Nam Mô A Di Đà Phật, tin đạo thì niệm Thánh hiệu Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn. Cứ tùy theo tín ngưỡng mà niệm, vì Tiên Phật Thánh đều ở trên Trời cả. Nếu tụng niệm như vậy thì đều khiến cho linh hồn kẻ quá vãng được phiêu diêu an lạc, không còn sợ hãi con đường xuống suối vàng, bởi vì người chết lúc này tâm thần hoảng hốt như người đi đêm vậy. Nếu lấy Tiên Phật Thánh hiệu mà hô to kêu lớn thì có thể giúp kẻ chết thêm đảm lược, khí nguyên linh đã được ổn định thì linh hồn hẳn là bớt đau khổ. Trong thời gian cư tang thì con trai, con gái trên dương thế nên trai giới, giữ mình cho thanh tịnh sạch sẽ, cấm rượu thịt, dâm dục để có thể nhờ Thành Hoàng tâu với Minh Vương thì sẽ được giảm khinh những tội phạm lúc sinh tiền. Điểm này con cháu không thể coi thường được, đó cũng là phương cách để báo đền ơn đức cho cha mẹ. Bữa nay đã tới giờ, chúng tôi phải sửa soạn để trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin ân sư hãy khoan một chút. Không rõ Hoàng tiên sinh sẽ tới đâu?
Thành Hoàng: Vì thụ lãnh lời tâu quý giá của Văn Hoành Thánh Đế thuộc Thánh Hiền Đường nên hồn nhập âm phủ, bữa sau sẽ căn cứ theo công trạng và lỗi lầm mà xét xử.
Tế Phật: Đối với việc này Dương Sinh chớ hỏi nhiều, tình trạng vẫn còn trong vòng giữ kín. Hãy chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Thành Hoàng: Ra lệnh cho các vị Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề để đưa tiễn khách.
Dương Sinh: Xin đa tạ Thành Hoàng. Kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen hồn phách nhập thể xác.
ÔNG TÁM GIẢNG:
Hôm nay chúng ta đọc đến đây và đã cảm thấy con người ở thế gian trong một cuộc sống tạm, không nên si mê quá nhiều, luyến tiếc quá nhiều mà tới giờ phút lâm chung là khổ, khó ra đi. Hiểu rõ cuộc đời là tạm, nơi đây là bãi trường thi đang dạy dỗ và giáo dục chúng ta hướng thượng.
Trước khi hướng thượng thì phải học hướng hạ, là học trược. Tuổi trẻ ai cũng học trược, học trược rồi mới thấy rõ chán chường và từ bỏ nó ra đi. Khi trong tâm thức chúng ta dứt khoát được, thấy đây là cõi tạm, cần sửa chữa mình để tiến về cõi thanh thì càng lo tu học nhiều hơn. Tu học là phải chọn một đường hướng rõ rệt, cái đường hướng khứ trược lưu thanh mới sớm thức. Cái đường hướng ỷ lại bo bo, vô thánh hiền thì cũng không được. Chúng ta phải dầy công tu hướng thượng thì Bề Trên luôn luôn săn sóc chúng ta. Còn đối với những người ỷ lại, học đạo chưa thông, biến đạo, sửa đạo, cải đạo. Những cái tội đó vô cùng, vì thức của chúng ta không hiểu nổi, hiểu được một mặt không hiểu được hai mặt mà dám đi sửa đạo là nguy hại vô cùng.
Những người đã có kinh nghiệm đã đi trước đã cho chúng ta thấy, do sự dày công của chính mình mà thành đạt, chứ không ai giúp mình hết. Muốn có sự trì chí phải qua đâu chứng minh sự kiên nhẫn của chúng ta? Phải qua những sự thử thách, thử thách nhiều chừng nào, niềm tin chúng ta vững chắc và đi trong thanh tịnh. Đi tới là chúng ta sẽ thành đạt, thần thánh sẽ chứng minh cho chúng ta. Tấm lòng thành tu học nhứt tâm, nhứt quyết giải thoát để độ ta, sửa ta và ảnh hưởng chúng sanh, chớ không dạy. Không nên nói rằng tôi dạy chúng sanh. Không có quyền dạy.
Hoàn cảnh là ân sư. Hàng ngày hàng giờ hàng phút đã dạy tâm linh, nhưng mà tâm linh không chừa. Muốn lấn áp hoàn cảnh, độc tài thì tương lai mình sẽ ở trong cái cảnh đau khổ bị kìm kẹp. Cho nên ta phải hiểu điều này mà ăn năn lo tu. Thế gian là cõi tạm, biết cõi tạm nhưng mà có nhiều bài học rất có giá trị cho chúng ta học để cho chúng ta lui về sự thanh tịnh và sử dụng quyền năng thanh tịnh sẵn có của chính chúng ta.
Chúng ta đã đọc qua Địa Ngục Du Ký, thấy tất cả đều có luật. Bây giờ các bạn nói tôi tránh địa ngục thì cuốn Địa Ngục này là giả là tại sao các bạn sợ? Các bạn không hòa tan với cảnh giới đó và các bạn không nhận xét cái tội của chính bạn. Bạn phản nghịch nói đây là giả, nhưng mà kỳ thật nếu không có phần hồn thì địa ngục lấy ai mà xử. Chúng ta đã hiểu rồi. Khi mà chúng ta đã hiểu có chỗ xử thì chúng ta đã có hồn, lo giữ phần hồn của chúng ta để tu, để cho thanh nhẹ phải cởi mở, phải hòa tan trong các giới, mới hiểu được chân lý. Chê đàng này, buông đàng kia thì không có bao giờ hiểu chân lý, chỉ tạo kẹt cho chính mình mà thôi. Rốt cuộc là sân si, ân hận, cô lập với tư tưởng thông minh của mình.
Cho nên chúng ta tu, tu hướng về Bề Trên là hướng về thanh quang thì các bạn đã thâu gom được cái luồng điển chơn chất của chính bạn thì các bạn mới giao du khắp các nơi và học hỏi khắp các nơi. Đó là tiến hóa vô cùng mới thấy rõ phần hồn của chúng ta là bất diệt, thì nơi nào cũng là nơi ân sư độ tiến cho tâm linh, không có chỗ nào bỏ, không có chỗ nào mà không có giá trị, không có lời nào không có giá trị. Tất cả đều do sự kích động và phản động mới dẫn tiến tâm linh, chúng ta phải nhớ điều này chúng ta mới dễ tu. Người tu phải thầm tu, thầm tiến và làm sao vun bồi cái tâm thức của chúng ta để hòa tan với các giới. Tôi ở trong tâm trạng của cây cỏ, tôi ở trong tâm trạng của cái bông, tôi ở trong tâm trạng của trái nho, tôi ở trong tâm trạng của căn nhà, tôi ở trong tâm trạng của mảnh đất, tôi ở trong tâm trạng của Trời Đất. Đó là hòa tan với các giới, thì các bạn mới đi tới cái thức hòa đồng. Lúc đó cái ý niệm Nam Mô A Di Đà Phật của bạn mới có giá trị, mới thực tế.
Đó, thì hôm nay là buổi Chúa Nhựt rảnh, chúng ta nãy giờ cũng thiền trên một tiếng đồng hồ rồi, cũng nghe qua những lời thuật ở cõi âm và trong đó cũng có những lời răn dạy giáo dục tâm linh của chúng ta và để tránh chừa cái cửa xấu, tiến về cái cửa tốt lành, thiện, tịnh. Các bạn tu thiền là tịnh mà hướng thiện nữa là quý biết là bao nhiêu, cho nên mới có phước huệ.


DẠO ĐỆ THẤT ĐIỆN GẶP GỠ THÁI SƠN VƯƠNG THĂM NGỤC NÓNG BỎNG NÃO NỀ
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 11 năm Đinh Tị (1977)
Ngọc Lịch bửu sao khuyến thế nhân Kỳ thư phụng mệnh tái phiên tân Nhân duyên tảo chủng thành kim nhật Thuyết pháp tùy cơ tối bức chân.
Kinh quý chép ghi dạy dỗ người Sách hay vâng soạn mới tinh khôi Nhân duyên gieo giống nay thành quả Chân lý tùy cơ hướng dẫn đời.
Tế Phật: Ngày xưa ở Đông Thổ có lưu truyền rằng sách Ngọc Lịch là một công trình sao chép quý giá, một áng văn tải đạo cốt để răn đời. Trong đó có nói về vị sĩ Đạm Si Tôn Giả phụng mệnh Thiên Đế xuất hồn dạo thăm các điện ở địa ngục, thấy tận mắt cảnh Diêm Vương trừng phạt các tội hồn, sau khi trở lại trần gian đã viết lại vào sách đó một cách hết sức trung thực, lưu truyền khắp chốn. Đọc xong những người bỏ ác theo thiện, ấn tống sách ấy rất nhiều; kẻ nào tâm cảm ứng được, sự chứng nghiệm lại càng hết sức rõ ràng. Tùy theo tình thế thay đổi ở dương gian mà hình phạt ở địa ngục đổi mới để thích nghi với mọi hoàn cảnh mà khuyến hóa bến mê. Thiên Đế đặc tuyển Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung ở Đài Loan nằm dưới quyền cai quản của Nam Thiềm Bộ Châu dạo thăm địa ngục để thâu lượm những bằng chứng mới, dùng phương thức xuất hồn, dùng sa bàn truyền hình ảnh từ âm phủ về dương gian, rất là tân kỳ đáng tin. Sách Địa Ngục Du Ký đã vận dụng sự cảm ứng mà sáng tác dùng để thay thế sách Ngọc Lịch là một áng văn khuyên đời vô cùng quý giá, một cuốn sách đã làm thay đổi được thế gian, chính vì nhân duyên ngàn năm đã nhuần nhuyễn, cho nên chúng sinh trong thiên hạ rất ít người quý chuộng sách này, nó như bức tường lớn vì vậy nếu ấn tống quảng bá rộng rãi thì sẽ được hưởng hồng ân tai qua nạn khỏi, chuyển kiếp thăng trầm, đường đời sẽ được bước thong dong. Sách này không chỉ tiết lộ guồng máy ở địa ngục mà còn khai mở những bí mật của sự tu đạo. Phàm những ai chăm chỉ đọc đi đọc lại có thể giác ngộ hay thành đạo. Ai ấn tống để khuyên đời thì cầu nguyện điều gì cũng được như ý, lại còn miễn giảm được tội lỗi đã phạm, quả là một bản phúc âm để sám hối quá khứ, tu sửa tương lai. Bữa nay chuẩn bị dạo địa ngục, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, con đã sửa soạn xong, kính
mời ân sư lên đường.....
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa bữa nay tới đâu đây?
Tế Phật: Con hãy nhìn phía trước là Đệ Thất Điện, Thái Sơn Vương đã đứng dậy, mau tới trước làm lễ ra mắt. Minh Vương: Cung kính đón chào Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường tới thăm. Xin mời vô trong nghỉ ngơi.
Dương Sinh: Đa tạ Thái Sơn Vương, bữa nay tới viếng thăm Đệ Thất Điện được thấy bá quan văn võ hàng ngũ chỉnh tề tiếp đón, chúng tôi cảm thấy thật quá vinh hạnh. Trước điện tội hồn bị âm binh áp giải tới khá đông, hiện thời Minh Vương mãi tiếp chúng tôi nên đình chỉ việc xử án.
Minh Vương: Hai vị không quản gian lao, thân hành xuống thăm âm phủ để viết sách thực quá khổ cực. Mời ngồi, lệnh Tướng Quân mau dâng trà tiên.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh  kính mời hai vị Tiên
Trưởng dùng trà.
Dương Sinh: Minh Vương hậu đãi chúng tôi thật quá cảm kích.
Minh Vương: Không có chi. Đương lúc thế đạo suy đồi, may mắn thánh giáo phục hưng ở Đài Loan, Tiên Phật hiển linh thuyết pháp răn đời, tránh được cơn sóng dữ, công đó quá cao sâu. Việc phụng chỉ soạn sách Địa Ngục Du Ký là mệnh Trời sắp đặt, thiện duyên thật quá lạ lùng. Bữa nay hai vị mới tới kể cũng hơi trễ.
Tế Phật: Xin đa tạ những điều Thái Sơn Vương vừa chỉ giáo. Vì cùng một lòng cứu đời nên bữa nay chúng tôi mới tới quý điện, xin rộng lòng giúp đỡ, mong được chỉ dạy cặn kẽ về nghĩa đạo cao sâu chân chính.
Minh Vương: Hay lắm, người đời sau khi chết được 49 ngày, thân quyến đều lo cúng lễ, đọc kinh siêu độ để cầu cho vong linh siêu thăng, bởi lẽ tới ngày thứ bảy thì hồn người chết tới điện số một, ngày thứ 14 hồn tới điện số hai, ngày thứ 21 hồn tới điện số ba, ngày thứ 28 hồn tới điện số bốn, ngày thứ 35 hồn tới điện số năm, ngày thứ 42 hồn tới điện số sáu, ngày thứ 49 hồn tới điện số bảy. Người đời có thói quen lấy 7 ngày làm một tuần lễ để cúng bái mà thôi, còn chẳng rõ các vong hồn phần lớn lúc sống chuốc lấy tội lỗi đầy mình cho nên phải mất tới 49 ngày mới có thể đi qua hết 7 điện. Rồi sau đó lại còn trải qua thêm các điện số tám, số chín, và số mười, xong mới đầu thai cõi khác. Cho nên việc cúng bái sau khi chết không thể giống như việc làm lành lúc còn sống. Lúc sống nếu như biết tu nhân tích đức, sau khi chết ắt được Phúc Thần dẫn đường, chẳng cần cúng bái vẫn có thể đi đây đi đó tự do. Trái lại, dù cho có mời thầy pháp tài giỏi tới cúng bái linh đình cũng chẳng thể thoát khỏi cửa địa ngục, điểm này mong mỏi người đời nhớ cho.
Dương Sinh: Người đời nói 49 ngày mà không nói 56 ngày, 63 ngày hoặc 70 ngày là tại sao?
Ngục Quan: Từ điện thứ một tới điện thứ bảy là các điện chủ yếu ở âm phủ, còn từ điện thứ tám trở đi chỉ là


xử phạt các tội còn lại của những tội hồn vì phạm quá nhiều tội lỗi. Do đó, có những trường hợp đã qua khỏi các cửa ngục thuộc 49 mà vẫn còn phải chịu thêm các tội khác ở các địa ngục kế tiếp. Người đời vì có lòng nghĩ tới tổ tiên cho nên mới dựng đàn tràng cầu siêu để cho vong hồn thoát khỏi các cửa ngục ở các điện. Lòng hiếu thảo đó thật là khả kính, tuy nhiên nếu lúc còn sống mà biết chăm lo vun bồi lòng nhân từ mới thiết thực hơn.
Tế Phật: Người ta sau khi chết trong thời gian còn đang chờ phán xét các tội đã phạm hoặc trước lúc được phép đầu thai, đạo Nho gọi là linh hồn hay quỷ hồn. Trong lúc chờ đầu thai chuyển kiếp thì cái thân ở âm phủ mà Phật gọi là thân ở cõi âm. Muốn độ linh hồn ra khỏi chốn khổ đau, đời sau ắt phải chăm lo thực hành điều thiện đức khiến Minh Vương cũng phải động lòng mà xá miễn, đây là con đường tốt nhất để đi. Đến như rước mời được thầy pháp tuy tài giỏi nhưng thiếu đức thì cũng là làm cho có mà thôi chứ chưa chắc đã ơn ích. Gởi lời nhắn với thế nhân hãy kịp thời thi hành đạo hiếu ngay lúc song thân hãy còn tại thế, bởi vì một hạt cơm khi còn sống còn hơn cả hồ rượu dâng cúng lúc đã qua đời. Song thân đã quá cố rồi thì càng phải tu hành đạo đức, ấn tống nhiều kinh sách quý để khuyên đời. Nghĩa cử này vừa dễ dàng khiến Tiên Phật và quan viên ở âm phủ cảm kích, lại vừa báo đáp được ơn sâu của song thân. Đó là một phương pháp vượt thoát bể khổ, hãy tận tâm tận lực thi hành.
Dương Sinh: Lời dạy của ân sư chỉ thẳng vào lòng người, rất bổ ích cho chúng sinh. Lúc sống ngỗ ngược oán hờn cha mẹ, sau khi cha mẹ chết mới nghĩ tới báo hiếu thì hẳn là “Thụ dục tỉnh nhi phong bất túc, tử dục hiếu nhi thân bất tại”. (Cây muốn lặng gió chẳng muốn ngừng, con muốn hiếu cha mẹ chẳng còn). Xin hỏi lại ân sư quỷ ở địa ngục hình dáng giống hệt người ở dương gian, xác thịt đã rữa nát tại sao còn thấy thân thể này?
Tế Phật: Đây là ảo thân, giả thân, ảnh thân tức thân ở cõi âm cũng còn gọi là hóa thân. Vì thời giờ có hạn, xin Thái Sơn Vương giới thiệu một lượt các phần vụ của quý điện.
Minh Vương: Bản điện cai quản địa ngục lớn nóng bỏng não nề cùng 16 địa ngục nhỏ, phàm các tội hồn chuyển giao tới bản điện, tôi chiếu theo công lý phán xét không thiên vị tình riêng. Để thấu tỏ vấn đề để tôi hướng dẫn hai vị tới trước tham quan.
Dương Sinh: Hay lắm, hay lắm. Xin đa tạ sự chỉ giáo của Minh Vương.
Minh Vương: Văn võ bá quan hộ giá đưa Dương Thiện Sinh đi tham quan địa ngục lớn nóng bỏng não nề.
V                  ăn Võ Bá Quan: Xin tuân lệnh. Mời hai vị cùng đi với Chúa Công.
Dương Sinh: Theo chân Minh Vương đường sá âm phủ cảm thấy thê lương. Vương pháp vô thân, chỉ có đại diện cho đạo nghĩa mới thi hành được thôi.
Tế Phật: Này Dương Sinh, con cám cảnh thương tình nhưng địa ngục không thể nương tựa bạn bè, mà hoàn toàn tùy thuộc ở hành động thiện ác lúc sinh tiền. Kẻ ác thì ác quỷ gần, người thiện thì thiện quan thân. Khuyên người đời kết giao cùng bạn tốt, quảng bá đạo lành để sau này khỏi bị đày ải ở địa ngục.
Dương Sinh: Đã cảm thấy khí nóng thiêu đốt, phía trước lửa cháy rực trời, chỉ thấy một khối đỏ rực, trên cửa ngục có hàng chữ “Nhiệt Não Đại Địa Ngục” (Địa Ngục Lớn Nóng Bỏng Não Nề), chung quanh ngục tường xây bằng gạch.
Tế Phật: Loại gạch này chịu nóng rất giỏi, lửa càng cháy gạch càng rắn chắc.
Ngục Quan: Hoan nghinh Chúa Công đã tới.
Minh Vương: Ta hướng dẫn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở dương gian tới đây tham quan, mau hàng ngũ chỉnh tề tiếp rước.
Ngục Quan: Xin tuân lệnh.
Minh Vương: Phía trước là Địa Ngục Lớn Nóng Bỏng Não Nề.
Dương Sinh: Vô cùng nóng bỏng, phiến đá lớn như cánh phản đặt trên đất, phía dưới lửa đỏ luồn qua, tội hồn bước lên đều lăn quay ra đất quằn quại kêu la. Tội hồn từ ngoài áp giải vào nhìn thấy cảnh tượng đó trước mắt sợ hãi khóc rống như cha mẹ chết, chân bước không nổi, âm binh từ sau đẩy tới, chân tội hồn lại đạp lên đá lửa lập tức ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết, càng lăn lộn thân thể càng bị thiêu đốt. Không rõ họ đã phạm phải những tội lỗi gì?
Minh Vương: Bản ngục mang danh là Ngục Nóng Bỏng Não Nề, phàm ở đời quá tham lam danh lợi, chuyên hại người để làm lợi cho mình, đối với kẻ khác phái thì chiều chuộng hết mình, đối với người cùng phái thì lãnh đạm coi khinh; chuyên môn hại kẻ khác lúc họ gặp nguy khốn, tính tình nóng nảy uất khí ngút Trời, thóa mạ thiên địa, chuyên lo việc đầu cơ cướp thời vận, đi ngõ sau để cầu lợi lộc, thích xu thời nịnh thế, xa lánh kẻ nghèo hèn, khi gặp việc không giữ đạo trung dung, thiên lệch cố chấp, phản bội đạo đức. Tất cả những kẻ trên đều phải tới đây để thụ hình. Hình phạt của bản ngục vô cùng đơn giản, tội hồn chỉ cần đi hết con đường gạch nung đỏ dài ba trăm dặm là tiêu tan hết tội lỗi. Muốn vượt qua con đường gạch đá đỏ hồng này có kẻ mất năm ba năm mới xong, bởi lẽ hình phạt đều căn cứ vào tội ác lúc sinh tiền nhiều hay ít. Kẻ tội ít chân đạp lên gạch đá đỏ, độ nóng phía dưới tự nhiên giảm bớt đi qua dễ dàng, kẻ tội nặng thì lửa trái lại bốc lớn, tùy theo ác nghiệp nặng hay nhẹ mà bị lửa thiêu nhiều hay ít. Ngục này đã nóng lại oi khiến người ta ảo não muôn phần. Kẻ tới thụ hình ở ngục thứ 16 phải vượt qua con đường nhỏ phía bên, cũng gạch nung đỏ, cũng lửa cháy nhưng độ nóng rất giới hạn, khiến tội hồn kinh hãi nhưng không nguy hiểm, chỉ cốt cho nếm thử mùi vị khổ đau, tới ngục thứ 16 mới bị gia tăng hình phạt nghiêm khắc.
Tế Phật: Vì thời giờ eo hẹp, lần sau chúng tôi xin tới phỏng vấn tiếp, trân trọng cáo từ.
Minh Vương: Đã cận giờ, chúng tôi không dám giữ, lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn. Dương Sinh: Cảm tạ Thái Sơn Vương đã nhiệt thành tiếp đãi, chúng tôi xin cáo biệt, tạm từ giã.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch ân sư, con đã sửa soạn xong, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường         
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen hồn phách nhập thể xác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!