Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 19

DẠO TIỂU ĐỊA NGỤC DẦU SÔI TƯỚI THẦN MÌNH Phật sống Tế Công
Giáng ngày 9 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978)
Vân Sơn hữu lộ đạt tiên môn Tùng hạ thâm tư vong nhật hôn Ngã ái dương cuồng kỳ tế thế Lư trung biệt hiện nhất càn khôn.
Mây núi đưa đường tới cửa tiên Dưới thông quên tối nghĩ triền miên Cứu đời đang lúc ta mê mải Lều cỏ càn khôn họp sáng đêm.
Tế Phật: Khí trời bữa nay vô cùng nóng nực, các cửa tiệm, trạm xe đông nghẹt người thở không nổi, đường địa ngục lầy lội trơn trượt cũng đông đúc náo nhiệt lạ thường. Nhìn lại chùa miếu, thánh đường thê lương ảm đạm, hoa giả cảnh dối, mùi rượu thịt, sắc dục, tiền tài đã phủ ngập những nơi đó từ lâu, để rồi dần dần đắm chìm xuống đáy đầm lầy hố sâu tội ác. Bởi vậy, đường địa ngục giờ đây cũng đông nghẹt chứa không hết tội hồn. Mong người đời hãy tỉnh thức. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường.
Tế Phật: Đã tới nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen. Dương Sinh: Thưa ân sư, những người từ phía trước đang đi tới là những thần thánh từ phương nào tới vậy? Tế Phật: Họ là Ngục Quan cùng Tướng Quân của Tiểu Địa Ngục Dầu Sôi Tưới Thân Mình đến nghênh đón chúng ta.
Dương Sinh: À, thì ra là vậy. Lạy chào ra mắt Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.
Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh hai vị đã phụng chỉ tới tham quan.
Dương Sinh: Đa tạ. Nơi cửa các công ti, công xưởng trên dương gian đều thấy treo tấm bảng đề “Xin miễn tham quan” tại sao ở đây quý vị lại hoan nghênh tham quan.
Tế Phật: Hừ hừ, công xưởng là chỗ quan trọng, kẻ nhàn rỗi không được tới đấy. Địa ngục không có cửa, không đón mừng người tới, nhưng người đời không chịu nhìn bảng cảnh cáo viết, lại ngang nhiên lao đầu vào, cho nên không lấy làm lạ khi họ bị bể sọ máu tuôn xối xả, đau đớn kêu la không ngớt.
Ngục Quan: Tế Phật nói rất chí lý, những nơi không nghênh đón ngài ít lui tới là hơn, kẻo không sẽ bị rớt xuống giếng sâu hối không kịp, cũng xin chớ lưu tâm về việc bữa nay chúng tôi nghênh tiếp quý vị. Bản ngục là


Ngục Dầu Sôi Tưới Thân Mình trực thuộc quyền cai quản của Đệ Cửu Điện, mời hai vị theo chúng tôi đi xem xét tình hình.
Dương Sinh: Đa tạ những điều Ngục Quan vừa chỉ dạy. Tiếng kêu từ trong ngục vọng ra, các chảo dầu đang đun lửa bày la liệt trên đất, đã sôi sùng sục muốn bắn tung lên, quỷ binh còn hăng say châm thêm dầu, mồi thêm lửa. Tội hồn bị lột sạch quần áo, trói vào cây cột, chảo dầu sôi đặt sát bên, giữa lúc dầu cuồn cuộn réo sôi sùng sục thì quỷ binh đổ ập nước lạnh vào, thế là dầu sôi và lửa cháy văng khắp mình tội hồn, toàn thân chín đỏ, da thịt bỗng căng phồng, kẻ nào kẻ nấy kêu la thảm thiết, tình cảnh quá thương tâm, không rõ lúc sống họ đã phạm phải tội lỗi gì?
Ngục Quan: Để tôi sai đem một vài tội hồn tới cung khai, hầu khuyên răn người đời.
Dương Sinh: Hay lắm.
Ngục Quan: Đã giải tới. Tội hồn lắng nghe ta bảo: Hai vị này là Phật Sống Tế Công cùng Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương gian phụng mệnh xuống âm phủ thâu thập án chứng, hãy mau khai thực những hành vi phạm lỗi lầm lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Nói ra thực là xấu hổ, tôi lúc sống buôn văn bán chữ để sinh nhai, nghĩ rằng viết sách đứng đắn, mãi lực sẽ rất giới hạn, sao bằng viết tiểu thuyết dâm ô rồi đem xuất bản có lợi hơn nhiều. Từ đó tôi bèn âm thầm viết, in và bán, kiếm được rất nhiều lời. Sau đó vợ chồng tôi bất hòa đem nhau ra tòa li dị, cuối đời tôi mắc bệnh bán thân bất toại, bèn cho là ác nghiệp quả báo. Sau khi chết âm binh áp giải tôi xuống địa ngục, lúc đứng trước đài gương soi ác nghiệp, tất cả các tội mà tôi đã phạm đều hiện rõ. Nên tôi đã phải trải qua các điện, chịu đủ mọi hình phạt nào như cắt tim, chặt tay, v. v... còn bị giao tới Đệ Cửu Điện để lãnh hình phạt tưới dầu sôi, hàng ngày chịu thống khổ, cầu xin Trời Đất xá tội nhưng chẳng được chiếu cố. Nhắn với thế nhân, chớ có viết chuyện dâm ô hại người, để tránh khỏi phải chịu hình phạt khắc nghiệt như tôi hiện nay tối tăm chẳng thấy bóng mặt trời.
Ngục Quan: Sách dâm ô hại người không ít. Trên đời thanh thiếu niên xem sách dâm ô nhiễm thói quen thủ dâm độc ác, xấu xa hoặc tìm tới các ổ mãi dâm nơi hang cùng ngõ hẻm, thậm chí còn hiếp dâm giết người, sự tai hại còn truyền mãi ngàn sau. Kẻ viết sách dâm ô, ngoài việc chịu hình phạt nghiêm khắc ở các ngục ra, cuối cùng còn bị đày xuống ngục A Tì, đợi tới bao giờ sách dâm tuyệt tích mới có thể thoát khổ, trở lại kiếp luân hồi, tiếp nhận nghiệp báo. Tội hồn thứ hai mau khai rõ lúc sống người đã phạm tội gì?
Tội Hồn: Tôi lúc sống mở tiệm chụp hình, kỹ thuật không đến nổi kém cỏi mà vẫn không đông khách, sau nghe lời dụ dỗ của bạn bè, lén lút quay phim con heo dâm ô tục tĩu đem bán, kiếm được rất nhiều lời, về sau việc làm ăn bại lộ, bị cảnh sát bắt, bị ra tòa án xử phạt. Suốt đời tôi chỉ có phạm mỗi một tội này. Tới khi chết bị đày ải đau đớn khắp các ngục, cuối cùng còn bị giải giao tới ngục này lãnh thêm hình phạt, thống khổ cùng cực không cách chi chịu nổi.
Ngục Quan: Phàm những kẻ viết sách dâm ô quay phim dâm dục, truyền bá hình ảnh khỏa thân, chế tạo thuốc kích thích tính dục, ấn loát phát hành truyện tục, chúng đều phạm vào nghiệp ác, âm phủ sẽ gia hình tối trọng. Dâm là đầu mối của muôn ngàn tội ác, bọn này dùng tài giỏi văn hay quét đất, sử dụng tình giả trí giả, không bệnh tật cũng than đau đớn làm vẩn đục tâm hồn người đời, tội ác quá lớn. Thế nhân không nên xem những thứ tranh ảnh sách báo dâm ô bẩn thỉu này, để tránh cho tính tình khỏi bị uế trược. Nếu sai trái tạo ác nghiệp sẽ khiến thần linh cai quản ba cõi Trời Đất và người nổi cơn thịnh nộ.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã trễ, chúng ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường, đa tạ Ngục Quan đã cực nhọc chỉ giáo.
Dương Sinh: Bái từ Ngục Quan cùng Tướng Quân đa tạ đã ban phát cho chúng tôi nhiều phương tiện.
Ngục Quan: Chớ khách sáo, lệnh cho các Tướng Quân cùng binh lính hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
ÔNG TÁM GIẢNG:
Chúng ta đọc cho đến đây, tạm ngưng thì đã thấy rõ cũng như mấy cái phim trước cũng vậy. Nhưng mà tại sao những hình phạt nặng nề ở dưới địa ngục như vậy mà người ta không chết, khổ cực như vậy mà không chết. Bây giờ chúng ta mới xét rõ, một câu nói xoáy tim các bạn tại thế gian mà các bạn không thấy, cái roi đánh trong tâm óc các bạn mà các bạn không thấy. Một lời nói thôi, chính mình chửi họ phản lại mình, mình đau đớn đâu có phải thịt đau đớn, đâu phải xương đau đớn. Tự nhiên trong óc đau đớn trong tim đau đớn không ngủ được. Cho nên cái đó là một cái roi điển để cảnh cáo tâm thức của bất cứ phần hồn nào. Kỳ thật phần hồn là bất diệt mà nếu chúng ta biết ăn năn sửa đổi và tiến hóa đi lên thì chúng ta có cơ hội giải thoát, thật sự có cơ hội để giải thoát. Tại sao chúng ta đọc Địa Ngục Du Ký để rồi chúng ta chứng minh để giải thoát. Đau chết rồi tại sao hồi sinh lại, thấy chưa? Cái phần chơn giác nó vẫn là chơn giác vì nó hướng về sự ô nhiễm, thì ô nhiễm nó sẽ bị sự kích động của ô nhiễm, đó kêu là đánh đập nó. Cho nên ngày hôm nay, chúng ta là người đàng hoàng, chúng ta đi ăn cướp của người ta, đi nói xấu người khác, phản trắc đủ chuyện rồi ai lãnh cái đó! Chính mình đánh mình chớ đâu phải địa ngục đánh mình đâu? Nếu các bạn là người đàng hoàng, tốt hướng thượng, vị tha biết cuộc đời này là tạm chỉ có tha thứ và thương yêu là chánh. Các bạn suốt cả một cuộc đời biết giữ cái tâm thức như vậy thì tới cuối cùng các bạn cũng là giải thoát. Học có bao nhiêu đó thôi! Những thiện
nhân học có bao nhiêu đó. Nhịn nhục mới biết tha thứ, còn thiếu nhịn nhục không có tha thứ ai hết, tăm tối! Nhịn nhục tối đa, chư Thánh, chư Tiên, chư Phật đều nhịn nhục mà thành đạo, chớ không có một vị nào không có nhịn nhục mà thành đạo hết thảy. Đó, như Tôn Ngộ Không có 72 phép mầu gặp đâu đánh đó nhưng mà rốt cuộc phải nhịn nhục ở dưới Ngũ Hành Sơn bao nhiêu năm. Mấy trăm năm bị giam ở đó để học cái chữ nhẫn mới thăng hoa đi lên. Ngày nay phần hồn chúng ta đang làm cái gì đây? Cũng đang bị giam ở trong Ngũ Hành Sơn! Kích động và phản động biết bao nhiêu chiều hướng truy kích chúng ta mà do ta khởi. Nếu như ta ác thì chúng ta sẽ ngộ ác, mà ta luôn luôn giữ tịnh thì ta không bao giờ chúng ta ngộ ác, chỉ cảm hóa đối phương mà thôi và không có bị kẹt. Cho nên các bạn đã có duyên lành, may mắn biết cái pháp này để tu và biết cái đường lối làm sao để tự trị, đó là niệm Phật và các bạn biết Soi hồn, biết Pháp Luân, biết Thiền Định là cải tiến nội bộ, trong tâm thức của các bạn, từ trược đi tới thanh. Nhìn nhận ta là trược, nhìn nhận tội lỗi của ta, ta phải sửa chớ không ai sửa. Chính ta sẽ đưa chúng ta tới chỗ thanh thoát và tiến hóa trở về với quân bình sẵn có của chính mình. Các bạn đọc cái phương pháp này các bạn nhận xét rằng từ ngày tôi tu tới bây giờ, tôi biết bao nhiêu sự duyên lành đến với tôi, thậm chí những cuốn sách người ta cũng dày công, người ta cũng bỏ công ra người ta dịch mà trong lúc đó tôi muốn dịch để hiểu cũng không có, nhưng mà tại sao, ai
chuyển, ai cho? Do cái công năng công phu tu của chính chúng ta, thì chư Tiên chư Phật mới chuyển độ những người xuống giúp đỡ chúng ta, và cho chúng ta có phương tiện đọc hiểu, minh, sửa, nhưng mà nhiều người còn kỳ thị, cho đó là giả, cho đó là không có sự thật. Cái đó cũng đành đi, tại vì mình chưa thấy nhưng mà bây giờ chúng ta tu rồi bình tĩnh chúng ta xét. Ồ! Tại sao từ lúc mấy tháng nay tôi tu thấy thanh nhẹ mà bữa nay gặp chút công chuyện mà tôi bị dằn vặt con người thấy đau đớn trong tâm hồn tôi không nói ra được nhưng mà vẫn dày xéo tôi, tại sao? Cái gì dày xéo? Chúng ta thấy luật Trời chưa? Luật Trời không phải là phổ biến, phổ hóa để cho người ta thấy nhưng mà ẩn tàng trong tâm thức của các bạn, càng xuống nữa là địa ngục. Cho nên nhiều người ở thế gian mặt mày đang tươi tắn, buôn bán làm ăn vui vẻ ta đây xưng này xưng nọ, nhưng mà một ngày nào đó cái mặt tối sầm, ám khí tràn đầy. Cái tội nó là tội gì? Tự nó đày nó thì cũng như cái nhà các bạn mà khi không đóng cửa kín mít không cho ánh sáng vào để chiếu trong căn nhà thì căn nhà làm sao mà tươi! Phải chính mình làm không? Cho nên chúng ta tu cái phương pháp này là đúng như khoa học huyền bí, nằm ẩn tàng trong tâm thức của chúng ta nếu như chúng ta chịu khai triển, chịu mở, là chúng ta sẽ đi tới, không phải là tự đắc nhưng đương nhiên phải đi tới. Sự quân bình nhàn hạ nó sẽ về với các bạn, các bạn buông bỏ, các bạn sẽ hi sinh cái tánh hư tật xấu. Hồi nào tới giờ tôi ôm cái tánh hư tật xấu, tưởng đâu cha mẹ
tôi cho cái đó là phước. Không! Cái đó là cái xấu, tôi minh định nó là xấu tôi phải trở về với sự thanh nhẹ quân bình sẵn có của tôi, thì tôi mới đạt sự nhàn hạ, thì tôi mới thực hiện được sự tha thứ và thương yêu. Đầu môi chót lưỡi tôi luôn luôn phải giữ cái tình tha thứ và thương yêu giữa nhân loại và nhân loại. Khi các bạn thấy một người đối diện các bạn chảy máu, bạn còn biết hít hà mà, mà nó thân ngoại thân nó ở ngoài thân các bạn, mà tại sao bạn hít hà? À, nó đồng một thức với nhau, nó đồng một sự đau đớn. Ông Dương Thiện Sinh, ông xuống địa ngục ông thấy đánh người ta tội nghiệp, ông muốn can thiệp liền, tại sao? Chính ông là tội hồn mà tội hồn cũng là ông, mà ông có duyên đi để học, để về ông phải thức tâm tu nữa. Nếu về dương gian mà ông không thích tu tâm thì ông cũng phải xuống trở lại thọ những cái hình phạt đó. Cho nên ông thấy bất bình, trong lúc đầu, ông thấy bất bình. Vì sao ông bất bình, vì ông còn vun bồi cái tự ái của ông. Ông tưởng ông hay, ông sáng suốt hơn vua Diêm Vương nhưng mà khi đàm đạo với vua Diêm Vương rồi, ông thấy đúng. Tội của nó làm nó phải chịu, nhưng mà muốn làm bánh mà cái bánh nó hư rồi thì thợ bánh đó phải làm sao? Phải nhồi nó trở lộn lại mới cho nó có cơ hội hồi sinh. Cho nên đúng có cơ hội hồi sinh, đúng theo định luật sanh, trụ, hoại, diệt, hồi sinh, thì tất cả càn khôn vũ trụ đang ở trong sanh, trụ, hoại, diệt, hồi sinh. Chúng ta đang, đang trụ đây, rồi sẽ hoại, rồi sẽ diệt, rồi sẽ hồi sinh mà bây giờ chúng ta biết được phần hồn là hồi sinh bất
diệt. Chúng ta tu thẳng vào phần hồn thì những cái tội tăm tối kia nó không đến với chúng ta, vì chúng ta đi thẳng một con đường và chúng ta luôn luôn chấp nhận tha thứ và thương yêu để tôi được nhẹ, để tiến hóa, để tôi về nơi quê xưa chốn cũ. Cái chỗ nhàn hạ của tôi, tôi tận hưởng sự thanh nhẹ của ông Trời và tôi sẽ hợp tác với ông Trời và tôi sẽ giúp đỡ tất cả chúng sinh, vạn linh ở thế gian là một, thì cái tâm thức của tôi là qui nhứt không còn chia rẽ nữa. Không còn tôn giáo này, tôn giáo kia, tôn giáo nọ, chỉ có biết thương yêu. Ngày hôm nay chúng ta xuống thế gian, có vợ, có chồng, có con, có cái mà chưa biết yêu là cái gì, thương là cái gì? Bây giờ chúng ta biết ta, chúng ta mới quý ta. Mới thấy cái cơ tạng này, cái thể xác cấu trúc bởi siêu nhiên mà có. Nó rất tinh vi, nó đang kiểm soát phần hồn của chúng ta mà ta không hay. Ta tưởng nó là ta, cho nên cái xác là nó tạo sóng sông mê mà thôi và để nó thức cái hồn. Cái hồn mà ăn năn hối cải tu rồi thì nó xuất ra. Chính ta, xác nhận rõ ràng cái hồn đang làm chủ cái xác, chớ đâu có phải cái xác làm chủ cái hồn. Nếu cái xác làm chủ cái hồn thì chúng ta có thể kêu những người chết ở trong nhà xác ra đây nghe thuyết pháp. Không, không ra được, thì những người có hồn có vía mới ngồi đây nghe, thì hồn vía thức hay là xác thức? Hồn vía thức mới không đày cái xác, quý Trời Phật, quý thể xác, thương yêu thể xác, càng thương yêu thể xác, càng thương yêu cha mẹ, càng thương yêu đồng loại, càng thương yêu Trời Phật. Đó là con đường đắc đạo. Phải thấy họ là


mình, cọng cỏ là ta, tất cả đều là ta, nếu không phải ông Trời ban thanh khí cho cỏ để làm gì? Thanh khí, nó đang hưởng, cỏ nó đang hưởng thanh khí như chúng ta hưởng. Nếu không có thanh khí chúng ta chết rồi, thì cọng cỏ nó cũng nhờ thanh khí nó sống. Đất cát cũng vậy, chúng ta thấy không? Cái thức hòa đồng của vạn linh đang tiến hóa, trật tự, trong trật tự chớ không ngoài trật tự mà chính chúng ta ngoan cố, tự ái, tự làm mất trật tự cho chính mình. Cho nên chúng ta ghét một ai thì mình ghét họ là ghét mình. Giận một ai, giận họ là giận mình, nhớ câu này, thương họ là thương mình, phải biết thương họ, ông Trời, Phật đã thương chúng ta mới cảm hóa chúng ta ngày hôm nay mới có cơ hội tu. Hỏi chớ chúng ta được tu, tại sao chúng ta không học cái hạnh của ông Trời Phật để cảm hóa người khác có cơ hội tu. Cho nên rốt cuộc phải học sự nhịn nhục.
Hôm nay duyên lành chúng ta có cơ hội tụ họp nơi đây để đóng góp một ý chí hướng thượng của chung, để làm việc cho ba cõi, để ba cõi chứng minh cho chúng ta rằng, chúng ta thật tâm, thật chí lo tu học, chớ không phải nuôi dưỡng sự tranh chấp vô lý và không có tiến hóa được. Chúng ta nguyện bỏ tất cả những tánh hư tật xấu, để tiến tới sự chơn giác và để sống hòa đồng với vạn linh cả càn khôn vũ trụ.
DẠO ĐỊA NGỤC RẮN độc đỏ tía cắn nhoi Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978)
Sám hối năng tiêu tội nghiệp nhân Trần ai tẩy tận động nguyên thần Thiên đường chỉ nạp tu chân khách Địa ngục chuyên nghinh tác ác nhân.
Sám hối mới mong giải nghiệp thân Động tâm bụi phủi sạch tinh thần Thiên đường chỉ đón người tu đạo Địa ngục chuyên mời lũ ác nhân.
Tế Phật: Thiên đường chỉ dung nạp người học đạo, tu nhân tích đức, hiền lành chân thật. Địa ngục trái lại chuyên nghinh tiếp kẻ bất nhân ác đức, gian trá lưu manh. Vì hai nơi không giống nhau nên đối tượng tiếp đón cũng khác nhau. Như nơi sòng bạc mở rộng cửa để nghinh đón những đồng đạo cùng chung chí hướng, đối với việc đánh bạc nếu như con không cảm thấy hứng thú, tướng quân giữ cửa sẽ ngăn cấm không cho con vượt qua ao Sấm Sét (Lôi Trì) một bước. Điều này đủ chứng tỏ nếu như lúc sống con không ham thích đánh bạc, ắt hẳn con sẽ không đi theo ngả đường đám con bạc ham lao đầu tới. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty. Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành       
Tế Phật: Đã tới. Dương Sinh mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Bữa nay mình tới chốn nào đây?
Tế Phật: Con thấy phía trước Ngục Quan đang lo sắp xếp các thuộc hạ để nghinh đón chúng ta, họ là những quan viên của Địa Ngục Rắn Độc Đỏ Tía Cắn Nhoi. Mau tới trước làm lễ ra mắt.
Dương Sinh: Vái chào ra mắt Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.
Ngục Quan: Miễn lễ. Bữa nay phụng mệnh nghinh tiếp nhị vị đạo trưởng tới thăm, kính mời hai vị vào trong ngục tham quan.
Dương Sinh: Cảm tạ hậu ý tiếp đãi của Ngục Quan.... Ôi chao! Rắn lớn bò kín sàn ngục khiến người ta ai nhìn thấy cũng sợ hãi kinh hoàng. Bầy rắn đỏ rắn tía trườn mình bò lúc nha lúc nhúc, con nào con nấy to quá chừng. Đàn rắn nhắm miệng tội hồn nhoi vào rồi chui ra đằng rún, có nhiều tội hồn thân thể tứ phía bị rắn đục lỗ, máu tươi xối xả tuôn ra, mặt tội hồn không còn chút khí sắc, mê man té lăn ra đất. Tiếng rên la nghe điếc cả tai, chứng kiến cảnh này lục phủ ngũ tạng tê buốt, tay chân bủn rủn. Xin hỏi Ngục Quan những người này đã phạm phải các tội gì?
Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Rắn Độc Đỏ Tía Cắn Nhoi. Trong ngục toàn rắn độc màu đỏ tía, chúng không nhoi đất mà nhắm tội hồn nhoi miệng, nhoi rốn như vậy là cũng có lý do. Phàm những kẻ tại thế không lo chính đạo chuyên môn nhắm kẽ hở pháp luật luồn lách, tham nhũng hối lộ, tham lam của công, tham của hại người, tâm địa ác độc như rắn rết, chuyên môn gây đau đớn cho người khác, hành động gian manh, gây chia rẽ giữa người này kẻ nọ, khiến họ ấu đả thanh toán nhau, bọn nhắm mắt giết người giấu dao, giấu dùi thừa cơ đâm chém. Hiện nay trần gian ngành kiến trúc đại phát đạt nhiều nhà thầu lãnh xây cất công thự, tư thất v.v... đều bớt công, giảm vật liệu khiến di hại về sau, hành động này như rắn đào hang vô cùng bất chính. Sau khi chết không những phải chịu hình phạt ở các ngục khác, mà cuối cùng còn bị giải giao tới bản ngục lãnh hình phạt tối hậu.
Dương Sinh: Rắn cắn nhoi thân người, kinh hãi muôn phần, không rõ còn có những tội nào khác phải tới đây chịu hình phạt nữa không?
Ngục Quan: Tôi chỉ kể đại khái, tội trạng còn nhiều, tùy theo trường hợp mà phân xử.
Tế Phật: Kẻ thích âm mưu dùng sừng trâu nhọn dần dần vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Một đời dùng sừng đào khoét liệu rộng được bao nhiêu? Kiếp người lại quá ngắn ngủi, tại sao không sống cho có lương tâm, mà lại
đi ỷ tài vơ vét lợi lộc. Nhìn đám tội hồn bị đưa ra pháp trường kia, xiêu xiêu vẹo vẹo, đau đớn ngập tràn chịu đựng cách nào cho thấu. Trông mong người đời xem xong sách Địa Ngục Du Ký chớ nên dùng sừng trâu nhọn nữa, nếu không sẽ giống kẻ thọc tay vào lỗ bắt trạch, bắt lươn, sẽ có lúc trong lỗ không có trạch có lươn mà có rắn độc. Đó chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao? Bữa     nay                       dạo âm ty     tới đây thời             giờ đã  trễ,
Dương Sinh mau chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Dương Sinh: Đa tạ những điều Ngục Quan vừa giảng giải. Thầy trò chúng tôi xin cáo từ.
Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn      
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC A TÌ Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 4 năm Mậu Ngọ (1978)
Loan môn vãn khóa hưởng kinh thanh Hoán tỉnh thương sinh khí thị danh Đại hạ cao lâu tần kiến lập Bách niên khứ xứ tại thổ thành.
Chiều xuống cửa thiền vẳng tiếng kinh Trần gian thức tỉnh bỏ công danh Lầu cao nhà lớn xây cho lắm Già thác cũng về ở mả xanh.
Tế Phật: Phía trước Thánh Hiền Đường mới xây cất một tòa lầu lớn, người thời nay có diễm phúc nên đều được ở trên không trung, nhưng “tâm an” bao giờ cũng hơn “cư an”. Tâm nếu như không an định mà ở lầu cao cũng chưa kể là được hưởng phúc lộc. Đời quý nhứt là tâm an, bởi lẽ tâm không an thì dù có ở nơi cung vàng điện


ngọc cũng vẫn cảm thấy bất an chẳng có chi là sung sướng cả.
Dương Sinh: Ân sư nói rất chí lý.
Tế Phật: Mau lên đài sen, chuẩn bị dạo âm ty.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường
Tế Phật: Đã tới, Dương Sinh xuống đài sen.
Dương Sinh: Con xuống rồi, bữa nay mình tới chốn nào đây?
Tế Phật: Bữa nay mình dạo Đại Địa Ngục A Tì.
Dương Sinh: Người đời nay rất sợ Ngục A Tì, xin thầy dẫn con đi thăm ngục khác.
Tế Phật: Con đừng hãi, đã có ta bên cạnh một chút cũng đừng lo. Nếu như tâm con kinh hoàng, ta ban cho con một viên thuốc “định thần” này, uống mau đi rồi theo ta.
Dương Sinh: Đa tạ ân sư đã ban cho con thuốc tiên, uống xong tâm trí cảm thấy yên định lạ thường. Phía trước Ngục Quan đã tới nghinh tiếp chúng ta.
Ngục Quan: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh đã thân hành tới chỉ dạy. Bản ngục là Địa Ngục A Tì thuộc quyền cai quản của Đệ Cửu Điện, hoan nghênh nhị vị tới tham quan.
Dương Sinh: Cảm tạ sự thành tâm thiện chí của Ngục Quan. Thưa tại sao khuôn viên của Địa Ngục A Tì lại rộng lớn quá thế này?
Ngục Quan: Địa Ngục A Tì giống như cái mũi của người ta lớn mà không lớn nhưng lại có thể xuyên qua khắp
thân mình, vì là đường dẫn khí hô hấp cho nên kẻ bị giam tại Địa Ngục A Tì đều là thứ quỷ tội ác ngập Trời. Dương Sinh: Con không dám thăm cái động lớn phía trước, bên trong tối om, đen nghịt, chỉ nghe tiếng kêu la rùng   rợn cùng         tiếng nước nóng sôi       sục,     hẳn     là         tội
hồn đang bị nhận chìm trong đó?
Ngục Quan: Những kẻ ở trong động toàn là tội hồn, ngục này có cả thảy 18 tầng, trong ngục cắm đầy chông sắt nhọn hoắt cùng ngập đầy nước sôi. Tội hồn bị Tướng Quân lấy đinh ba đẩy vào cùng bị lòng đất hút mạnh nên chỉ còn kịp nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, ngưng một lát, kế đó gào thét không nguôi. Trong ngục bàn tay giơ lên không nhìn thấy năm ngón, kẻ bị hành hình ở bên trong vô cùng thống khổ, có thể nói hình phạt này là hình phạt vô cùng đau đớn.
Dương Sinh: Thường nghe nói người đời rất sợ Ngục A Tì là bởi lý do nào?
Ngục Quan: Kẻ bị đày xuống Ngục A Tì, phần lớn đều không được siêu sinh, giống như bị tòa án ở dương gian kết án chung thân khổ sai vậy.
Dương Sinh: Ngục Quan có thể dẫn vài tội hồn ra đây để thẩm vấn lấy cung không?
Ngục Quan: Vì quý Đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, nên Minh Vương đã ra lệnh cho chúng tôi được phép đem vài tội hồn ra để làm bằng chứng thôi, còn bình thường những kẻ đã bị đày tại Địa Ngục A Tì không bao giờ được thả ra. Dương sinh hãy nhìn tôi dùng phép lạ   phóng luồng ánh sáng cực lớn vào trong ngục tức thì toàn bộ khí giới hành hình tội nhân ngưng hoạt động. Tướng Quân mau kéo cổ vài tội hồn ra.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh.... đã kéo được tội hồn ra. Dương Sinh: Thân thể tội hồn bị hành hạ bầy nhầy, nát như tương, máu me đầm đìa, hai tròng mắt lồi ra, không còn nhận ra hình dáng con người, thật là đáng thương.
Tế Phật: Để ta tạm thi thố pháp lực cho thần trí bọn họ tỉnh lại, giảm bớt sự đau đớn của xác thân để họ dễ bề thuật lại những hành vi phạm tội.
Dương Sinh: Diệu pháp của ân sư thật quả vô biên, thân thể tội hồn mười phần nát bấy đã hàn gắn lại được hình người tới bảy phần, chỉ còn ba phần là giống quỷ, không hiểu tại sao?
Ngục Quan: Đây là hai vị đại sư, bọn mi mau thuật lại những hành vi ác độc lúc còn tại thế để khuyên răn người đời.
Tội Hồn: Tôi lúc sống phạm vào tội bất hiếu, bình thường chỉ ham chơi bời không chịu làm việc, những khi ngửa tay xin tiền mà không được thì ngoác mồm chửi cha mắng mẹ, có khi còn tay đánh chân đá, lúc sống không chịu giữ đạo hiếu, sau khi chết bị chịu tất cả những hình phạt ở các ngục khác xong còn bị chuyển tới đày tại Ngục A Tì vĩnh viễn không được siêu sinh. Kính mong hai vị đại sư thương tình xin dùm cho tôi được thoát khỏi ngục A Tì, đầu thai làm kiếp trâu chó tôi cũng vui lòng, bởi vì ở đây quá đỗi thống khổ.
Tế Phật: Trăm đức thiện, đức hiếu đứng đầu, đã không biết phụng dưỡng lại còn đánh đập cha mẹ, tội ác thật quá lớn. Tội bất hiếu luật ở âm phủ không tha, ta không có cách nào cả
Ngục Quan: Đời có lắm kẻ vì tư dục hôn nhân, vì tư lợi tiền tài mà phản bội cha mẹ, những kẻ bất hiếu đó nếu như không sớm hối cải, sau khi chết chắc chắn sẽ bị đày xuống Ngục A Tì. Tội hồn thứ hai hãy mau cung khai. Tội Hồn: Tôi lúc sống tham dâm hiếu sắc, nhiều lần cưỡng dâm con gái nhà lành, dụ dỗ kết thân với quả phụ cùng nhận trẻ gái mồ côi làm con nuôi để giở trò ám muội. Tôi nghĩ rằng làm như vậy là được tận hưởng hạnh phúc ở cõi đời, nào ngờ sau khi chết phải chịu lãnh đủ mọi hình phạt đau đớn, thống khổ. Cuối cùng tôi còn bị phán đày tại ngục A Tì này vĩnh viễn không được siêu sinh. Kính mong sư phụ cứu mạng tôi, nếu như tôi thoát khỏi được cảnh khổ đau này nguyện làm thân chó ngựa của ngài.
Tế Phật: Ta không cần dùng tới chó ngựa. Lúc sống hiếu sắc tham dâm, không đi đường ngay lối thẳng, muôn tội ác tội dâm đứng hàng đầu, đã bị đày đọa tại Ngục A Tì còn hối hận được sao!
Ngục Quan: Tội hồn thứ ba, hãy mau thuật lại những hành vi đen tối lúc sinh tiền.
Tội Hồn: Tôi lúc sống chuyên môn chế thực phẩm, thuốc thang rượu chè giả tạo như thuốc tây, rượu tây, rượu ta, nước tương v.v... để kiếm lời thật nhiều. Vì tham làm giàu một cách thất nhân, thất đức như vậy cho nên sau khi chết bị đày tại ngục A Tì. Kính mong Phật Sống Tế Công xin với Diêm Vương để Diêm Vương xá tội cho tôi, kiếp sau được lên làm người tôi hứa sẽ an phận giữ mình, kiếm tiền một cách có lương tâm.
Tế      Phật:  Chế  rượu,   thuốc  giả  mạo,  tội  ác quá      lớn,
không nghĩ gì tới đạo đức, mạng sống con người, thử hỏi nuốt những thứ đó vào bụng có khác gì uống thuốc độc, người mất hết lương tri, hại người quá nhiều. Xử đày người tại Ngục A Tì uống nước đất đen để giải độc, mùi vị ra sao mi tự hiểu biết, còn ta hoàn toàn bất lực. Ngục Quan: Tội hồn thứ tư hãy mau thuật lại những hành vi ác độc lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Lúc sống tôi chuyên nghề buôn lậu, hút á phiện chích ma túy, sau vì xài tốn quá nhiều tiền tôi buôn lậu luôn cả mấy thứ này, thành một đời hại quá nhiều người. Sau khi chết Diêm Vương cả giận phán đày tôi vĩnh viễn tại địa ngục A Tì. Ở đây hàng ngày chịu thống khổ quá đỗi, hối hận lúc sống đã phạm vào tội ác quá lớn, hiện tại vô phương cứu chữa.
Tế Phật: Buôn lậu là đã phản bội luật pháp quốc gia, lại còn buôn lậu cả ma túy để làm hại đồng bào, luật dương thế chẳng tha, luật âm phủ không cứu. Phàm tại thế buôn lậu cùng nghiện ngập buôn bán ma túy tội thật quá lớn, những kẻ phạm phải tội này hãy mau mau buông dao đồ tể, làm lại cuộc đời, nếu như ngoan cố sau khi chết chắc chắn sau khi chết sẽ bị đày xuống Ngục A Tì muôn ngàn năm chẳng thể siêu sinh.
Ngục Quan: Bốn tội hồn cung khai đã xong, hy vọng người đời sau khi đọc xong sách Địa Ngục Du Ký, những ai trước đây đã trót phạm phải lỗi lầm, từ nay nếu như biết ăn năn hối cải, ta sẽ sẵn sàng tha thứ, hy vọng người đời mau mau quay đầu thức tỉnh, chớ có tham lợi lộc nhất thời mà bị sa vào đường cùng ngõ cụt. Tế Phật: Thời giờ đã trễ, chúng ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin cáo từ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân. Cảm tạ sự tiếp đãi nồng hậu.
Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã sẵn sàng, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường      
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.










0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!