Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 3

LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
(1)      Cho nên nhiều người đọc Địa Ngục Du Ký, đọc Thiên Đàng Du Ký đã thấy rõ... Ôi chao! Tại sao mặc áo
Ạ  s _ r-Ị-ị V 1_1_ £ __                      V 11 Ạ _ _ I A 4 ^                                  >          ĩ ’                      ,
Tiên, áo Tàu không, mà không bận đồ Tây, vì mỗi người mà tu xuất ra rồi thấy cái gì? Phần nhẹ thì được đi lên cao, phần nặng thì xuống ở phàm trược. Thì cái phần nhẹ đó thì ăn bận những đồ thảnh thơi, nhẹ nhàng chứ không có bận đồ nặng trược như là đồ Tây, đồ nặng như ở thế gian. Nhưng mà Tây, Tàu, Việt, Mĩ cũng là một thức mà thôi. Tất cả sống trong một thức, hiểu biết và xây dựng. Cho nên nhiều người nói: Ôi! Sách này là sách Tàu chớ không phải sách Tây. Đó, cho nên cái chuyện đó là chuyện quá sai, không hiểu. Khi mà thực hành về cái pháp môn Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí để cảm thức được luồng điển quang đó, là biết được vô hình vô tướng thì tất cả đều là một chớ không có
phải là Tây Việt gì hết, chỉ có một cái thức để tiến hóa mà thôi.


LỜI GIẢNG CHUNG
Chúng ta đã đọc qua đoạn này, chúng ta thấy rằng lấy chỗ nào mà để chứng minh rõ tất cả là một. Nếu chúng ta còn ôm hình tướng, không thế nào là một, chúng ta còn ôm tổ chức cũng không thế nào là một. Nhưng mà chúng ta mở thức hòa đồng đóng góp cho chung, của thiên trả địa ở thế gian, tiền bạc của thiên trả địa. Tiền bạc chúng ta có, chúng ta đóng góp để xây dựng cơ cấu tâm linh. Đó là của Trời chúng ta trả lại Trời. Chúng ta không có nghĩ về tiền, không nghĩ tới nghĩ lui vấn đề đó thì tâm chúng ta mới quy nhứt được, tâm chúng ta mới không có sự dị biệt, trong tâm chúng ta cũng không có sự chê khen, chúng ta một lòng một dạ tu trong sự phát tâm, trước sau như một mới là thất tàng lục tứ. Chớ còn so đo, tính toán chưa phải tu. Nhưng mà các bạn đã nghe qua thấy rõ là tự mình tạo kẹt cho mình thêm, có cơ hội phát tâm, phát tâm đi rồi tiến tới rồi học nữa, học trong khổ tùy tâm phát triển thì chúng ta mới ngộ đạo. Cuốn Địa Ngục Du Ký này đầy đủ ý nghĩa không thiếu sót về đạo pháp, mở đường cho người tu và cho người tu tự thức và thấy rõ sự sai lầm của chính mình và thấy rõ quyền năng tối hậu của Thượng Đế chớ không phải của người phàm.
TỚI ĐỆ NHẤT ĐIỆN LUẬN BÀN CÙNG MINH VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Lục dục thất tình ngộ nhất sinh Kế đề kim bảng diệc phù danh Đào Nguyên tối hảo tu thân địa Ẩn sĩ tiêu dao bộ Ngọc kinh.
Sáu dục bảy tình đã ngộ xong Bảng vàng chẳng thiết được ghi công Đào Nguyên chốn ấy tu thân dễ Ẩn sĩ thảnh thơi dạo suối trong.
Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, này Dương Sinh tại sao tâm thần con lại không được yên tịnh?
Dương Sinh: Bạch thầy, tâm thần việc đời trói buộc, tấc lòng lo nghĩ miên man, do đó tinh thần con tán loạn.
Tế Phật: Dạo cõi âm ty không phải trò chơi con nít. Tâm nếu không tịnh, linh hồn khó vào âm phủ. Nếu
như bữa nay không dạo âm ty, việc viết sách ắt bị trễ nãi. Ta cho con một viên thuốc định thần, uống mau đi, chuẩn bị lên đường.
Dương Sinh: Cảm tạ ân sư, con đã uống rồi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nỗi buồn tan biến hết.
Tế Phật: Mau lên đài sen, khởi hành... đã tới nơi.
Dương Sinh: Thưa thầy, đây là chốn nào? Phía trước có một ngôi điện lớn, người đông lố nhố, nhìn không được rõ.
Tế Phật: Phía trước là Đệ Nhất Điện của âm phủ. Chúng ta mau tới gặp Tần Quảng Vương (Vua cõi âm
ty).
Tần Quảng Vương (Minh Vương, vua âm phủ):
Nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm tệ điện.
Dương Sinh: Xin tham kiến Minh Vương, bữa nay tôi theo Tế Phật đến làm rộn quý điện, có điều chi lầm lỗi, xin rộng lòng tha thứ.
Minh Vương: Chớ khách sáo, xin theo tôi vào điện. Mời an tọa tại Nhà khách. Này Tướng Quân mau dâng trà tiên.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh.
Minh Vương: Kính mời Tế Phật, Dương Thiện Sinh dùng trà.
Tế Phật: Dương Sinh, chẳng có gì quan trọng cả, uống đi, cớ sao lại trù trừ?
Dương Sinh: Con không dám uống vì nghe người ta nói, nếu kẻ phàm tới âm phủ ăn uống bất cứ thứ gì, ắt chẳng thể về lại dương gian. Vậy xin mời thầy và Minh
V                  ương cứ dùng đi.
Minh Vương: Dương Thiện Sinh nói sai rồi. Thế tục tương truyền người cõi trần không thể ăn các món ở âm phủ, đó là nói chung cho mọi người. Âm dương mỗi nơi đều có chủ, đương nhiên không thể rối loạn kỉ cương. Nhưng còn trường hợp người vâng lệnh Ngọc Hoàng xuống đây thuộc hàng quý khách, vả lại còn có Tế Phật hướng dẫn, há không trở lại được cõi trần sao?
Tế Phật: Dương Sinh, con cứ yên tâm, có sắc chỉ của Ngọc Hoàng trong mình. Đứa quỷ con nào còn dám chận đường, nếu có đứa dám cả gan phạm sắc chỉ, nhất định sẽ bị trừng phạt chẳng tha. Đừng sợ, cứ uống!
Minh Vương: Người thế gian đều ham sống sợ chết. Đến như Dương Sinh sợ chết, không dám uống nước trà còn có lý do. Chứ ở dương gian có một loại người đã hiểu rõ được rằng, làm điều sái quấy, ám muội, chỉ có một con đường chết, nhưng vẫn chẳng chịu quay đầu, cứ xông miết tới trước, lao thẳng xuống mồ chôn. Thật quả đáng thương.
Dương Sinh: Tôi đã uống xong trà, miệng cũng khát quá. Xin hỏi ngài, bên ngoài có nhiều người xếp hàng đi tới là bởi lẽ gì?
Minh Vương: Tôi trông coi Đệ Nhất Điện, người phàm sau khi chết, trước tiên phải đến Giao Bộ Sảnh thuộc Âm Dương Giới khai báo. Sau đó âm binh áp giải vong


hồn tới bản điện. Bản điện lại chuyển hồ sơ lý lịch và đương sự tới tòa án âm phủ, để tôi tra xét cho rõ thiện ác. Kẻ làm điều thiện được dẫn đi xem các điện ở âm phủ. Hay tùy theo cơ duyên với vị ân sư nào đó thì được đi về để tu luyện lại. Cũng có trường hợp được đưa tới Ty Thượng Thiên hoặc Sở Tu Thiện. Kẻ phạm nhiều tội lỗi bị giải tới Đệ Nhị Điện hoặc Ty Tội Ác. Nếu phạm tội quá nặng, trước tiên bị áp giải lên Nghiệt Cảnh Đài, chiếu cho hiện nguyên hình để tội nhân phải tự cúi đầu chịu tội. Sau đó mới giải trở lại Đệ Nhị Điện.
Dương Sinh: Bên ngoài có tiếng khóc than đau đớn, thê lương không ngớt của các vong hồn. Chẳng hiểu tại sao mà tất cả trẻ già, lớn bé lại đều thảm thương như vậy?
Minh Vương: Người trần tới bản điện mới biết rõ rằng mình đã từ bỏ cõi thế, lúc còn sống họ không tin có quỷ thần và báo ứng nhân quả. Lúc tới đây mới vỡ lẽ rằng khi chết không phải là mọi sự, mọi vật tiêu tan hết. Do đó có câu: “Nhất đán vô thường vạn sự không, âm lộ chỉ hữu nghiệt tùy thân” (một sớm đổi thay muôn sự chẳng còn chi, chỉ còn cái nhân xấu đeo theo mình nơi ngả đường âm phủ). Vong hồn biết rõ sẽ bị luật âm phủ xử và phải chịu hình phạt. Nên có nhiều kẻ lòng lạnh buốt, thân run rẩy, vừa khóc lóc, vừa hỏi han. Họ phải từ bỏ người thân ở chốn dương gian, như vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, ngọc ngà, vàng bạc, dứt tuyệt ái ân. Hiện tại chỉ còn cái thân trơ trọi ở chốn suối vàng.
Mỗi lần nhớ tới dĩ vãng không cầm nổi những giọt nước mắt bi ai.
Dương Sinh: Tại sao các âm binh không tôn trọng những vong hồn, lại dùng binh khí, hoặc dùng roi đánh đập khiến các vong hồn nức nở như ve sầu mùa đông, thực đáng thương quá!
Minh Vương: Những vong hồn nầy ăn ở không có đạo đức ở thế gian, do đó các âm binh không những không giữ lễ mà lại còn xử tệ tùy theo tội của họ, quả là “Ác nhân tự hữu ác nhân ma. Kiểu hãnh đầu cơ độ nại hà” (Kẻ ác có ngày người ác dạy. Đầu cơ trục lợi độ sao đây). Nếu như ở cõi thế họ biết để lòng thương xót cứu đời, lúc chết đi hẳn là âm binh thần phục đối xử tốt với họ gấp bội lần. Chẳng cần phải bênh vực họ.
Dương Sinh: Khi sống nếu như không tu tâm dưỡng tính, sau khi chết thật đáng thương hết sức. Đời sau con cháu nếu như biết được là tổ tiên mình lúc chết đi bị coi ngang hàng với tội phạm, bị âm binh khinh khi đánh đập, chắc chắn sẽ chẳng thể cam lòng. Cách đền ơn của người đời đối với tổ tiên là tu đạo hành thiện lấy công đức siêu độ linh hồn tổ tiên sớm có ngày thoát khỏi sự khổ đau.
Tế Phật: Người đời nếu như không giữ gìn được khuôn phép của gia cang, hành động bừa bãi thì tổ tiên họ ắt sẽ bị liên lụy. Cho nên nói “Cửu Huyền Thất Tổ” huyết mạch tương quan, nhân quả tuần hoàn mật thiết, do đó phải hết sức   thận    trọng. Bữa   nay           đã cận            giờ,     sửa     soạn
trở lại Thánh Hiền Đường.
Minh Vương: Kính tiễn.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen sửa soạn trở
v               ề            Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài
sen, hồn phách nhập xác thân.


DẠO ĐÀI GƯƠNG SOI ÁC NGHIỆP XEM TỘI HỒN HIỆN NGUYÊN HÌNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 6 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976)
Hồn đăng Nghiệt Kính hiện nguyên hình Giảm tự thâu văn ám bổ kinh Âm luật vô tư thực phán đoán Dương nhân tác ác hiện nguyên hình.
Hồn soi gương ác hiện nguyên hình Bớt chữ gom văn ngầm sửa kinh Luật xử công minh nơi địa ngục Người đời tạo ác chịu nghiêm hình.
Tế Phật: Đã tới giờ dạo địa ngục của bữa nay, Dương Sinh chuẩn bị lên đường.
Dương Sinh: Thưa, con đã sửa soạn xong, xin thầy khởi hành...
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.


Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Còn đám người đông đúc kia, cớ sao lại bị âm binh áp giải lên đài?
Tế Phật: Đây là Nghiệt Kính Đài (Đài gương soi ác nghiệp). Còn đám đông là những kẻ không giữ đạo đức, chuyên làm việc phi nghĩa, xấu xa ở chốn dương gian, giờ đây đều là quỷ phạm tội. Sau khi chết họ phải đến khai báo ở Đệ Nhất Điện, rồi bị áp giải lên đài, để gương soi ác nghiệp chiếu hiện nguyên hình tất cả những tội ác mà họ đã làm khi còn ở cõi dương gian. Một khi những tội lỗi ở thế gian đã bị phanh phui thì tội hồn chẳng còn che mắt được hình luật ở cõi âm. Hầu hết những quỷ hồn này, lúc bị đem lên đài, tâm can run rẩy vì họ sợ những tật xấu của họ lộ ra sẽ làm trò cười cho bao kẻ. Mình hãy theo họ lên đài xem.
Dương Sinh: Thưa phải lắm, có coi rõ mới hiểu hết sự tình.
Thủ Đài Tướng Quân (Tướng Quân giữ đài): Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm.
Tế Phật: Xin thứ lỗi cho, thầy trò chúng tôi phụng mệnh dạo âm ty để viết sách, hôm nay tới đây, xin Tướng Quân đưa Dương Thiện Sinh lên đài để tham quan.
Dương Sinh: Mời ân sư cùng lên với con, kẻo không con lạ cảnh lạ người, chẳng dám tự tiện một mình xử trí.
Tế Phật: Được, chúng ta theo Tướng Quân lên đài.. Trước hết, mình đứng ở một bên để quan sát.
Dương Sinh: Ồ! Ông lão kia bị âm binh áp giải tới trước gương. Tại sao thân hình già nua vừa rồi lại biến thành chàng thanh niên, đang đêm leo tường vào nhà kẻ khác. Anh ta khom lưng cậy cửa sổ, nhảy vô phòng của một cặp vợ chồng đứng tuổi, trong lúc họ đang ngủ say. Chàng thanh niên chuyên bẻ khóa, cậy rương đó còn đang loay hoay kiếm vật gì, chợt người chồng tỉnh giấc, thất kinh la lớn. Chàng liền rút dao, nhào tới đâm khổ chủ. Ôi! Máu tươi phọt ra, tôi chẳng dám nhìn.
Tướng Quân: Đừng sợ hãi, đây chỉ là ảo ảnh Đài Gương Soi Ác nghiệp. Ông già lúc còn là thanh niên, có lần leo tường vào nhà người trộm đồ vật, bị phát giác, liền rút dao đâm chết chủ nhà. Bây giờ phải đến soi mình trước Đài Gương Soi Ác Nghiệp, cho hiện rõ những hình ảnh lúc thi hành tội ác.
Dương Sinh: Đài Gương soi Ác Nghiệp này chế tạo cách nào mà ảo diệu quá vậy?
Tế Phật: Đài Gương soi Ác Nghiệp, do khí thiêng Trời Đất kết tụ thành. Linh hồn phạm nhân tới đây, bản chất thực của họ bị chiếu rọi ra hết. Sự thực thì cũng chẳng kỳ ảo gì, người ta từ nhỏ tới lớn, trải qua một kiếp, ác nghiệp trùng trùng. Con người có linh tính, nên những
vi                ệc mình làm, tự mình biết rõ. Tâm linh của mình như một cái máy chụp hình, có thể thâu hết những hành vi ở cõi thế vào trong ống kính, không sót mảy may, nên nó chính là “Tâm kính”. Kẻ phạm lỗi trong bóng tối, người ngoài không biết. Nhưng trước khi hành động, đã tự vấn, cân nhắc kỹ càng rồi mới ra tay, thì hẳn là có sự chỉ dạy của “Tâm”. Do đó, thần thức âm thầm ghi lại hết những hành vi lớn nhỏ. Nghiệt Kính Đài ở âm phủ do hai khí âm dương kết hợp, khi gặp hai khí hồn phách của người, lập tức hai luồng điển giao nhau, đem hết những hình ảnh của cả một kiếp người đã ghi chép được chiếu rọi rõ ra. Cho nên, kẻ làm ác đến trước Nghiệt Kính Đài thì những điều sâu kín lộ ra hết, không dấu diếm nổi. Kinh Phật có nói ‘Vạn pháp do tâm sở sanh” (mọi pháp do tâm đẻ ra) đó cũng là dựa theo nguyên lý này vậy.
Dương Sinh: A, thì ra thế đấy, nhưng hồn kẻ lương thiện tới đây, Nghiệt Kính Đài chắc chẳng còn tác dụng? Tướng Quân: Hồn người lương thiện không cần phải hiện nguyên hình trên Nghiệt Kính Đài. Trên Đài có viết “không có người lương thiện trên Nghiệt Kính Đài” mà nhà ngươi không nhìn. Người lương thiện khi chết đi, tính linh của họ trong sáng trước Nghiệt Kính Đài, nên chỉ thấy một màu trắng toát, như lúc chụp hình bị ánh sáng chói lòa. Lòng họ không cất dấu bóng tối, do đó không thấy được nguyên hình. Quang tuyến của linh hồn người lương thiện nếu như cực kỳ trong sáng thì hẳn là công đức quá lớn, họ sẽ hướng thiên đường đi tới. Hoặc được giao thẳng tới các điện để điều tra riêng về công lao lẫn lỗi lầm nên không phải tới đây. Nghiệt Kính Đài còn gọi là “Nghiệp Kính”, phàm khi ở cõi trần mà phạm vào “ác nghiệp” đến đây lập tức hiện rõ nguyên hình. Dương Thiện Sinh, người thử xét lại thêm một lần nữa xem sao.
Dương Sinh: Còn thiếu nữ đang bị âm binh áp giải lên Nghiệt Kính Đài, cô ta quá sợ hãi không dám bước tới, cứ than gào thảm thiết, tình cảnh thật đáng thương, đau lòng hết sức. Âm binh tại sao không thương hoa tiếc ngọc, lại dùng chĩa sắt đẩy lên đài, cách đối xử chẳng khác nào với một phạm nhân... A! Còn chỗ kia có khá nhiều đàn ông ra ra vào vào, trong nhà đèn hồng cửa lục, giống hệt cảnh ở dương gian quen gọi là chốn ăn chơi.
Tướng Quân: Đúng là chốn ăn chơi ở cõi dương gian, nhà ngươi xem xét kỹ càng coi.
Dương Sinh: Mỗi phòng trong nhà yến oanh ríu rít, đúng là chốn mê đắm lòng người, chẳng dám nhìn lâu, thưa ân sư mình về thôi.
Tế Phật: Nhìn lâu con cảm thấy khó chịu, là con có cái lòng “lễ, nghĩa, liêm, sĩ” quả không thẹn là một môn sinh đắc ý của thầy. Còn cô gái giang hồ, buôn linh hồn, bán xác thân, gạt gẫm người để lấy tiền, lời nói thô lỗ cọc cằn, mất hết nữ tính, quả đắc tội quá lớn. Cô ta vì mắc bệnh hoa liễu nên sớm thác, vì thế hồn đến âm phủ khó thoát khỏi thảm hình. Khuyên phái nữ ở cõi thế gian nên kính trọng, giữ gìn tấm thân, tuyệt đối không được trụy lạc ở chốn yên hoa, không được buôn sắc bán hương, để tới nỗi đôi tay ngọc trăm ngàn kẻ gối, còn bị phường tục tử sỉ nhục. Chỉ vì tham tiền bạc, đã tạo biết bao tội lỗi. Đàn ông ham chơi bời cũng phạm tội dâm ô, hy vọng mau sửa đổi tật xấu đó. Dương Sinh! Thôi mình sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.


Tướng Quân: Rất tiếc hai vị không thể lưu lại đây lâu hơn nữa.
Dương Sinh: Nghiệt Kính Đài đã thấu hiểu kỹ càng, không dám ngó thêm. Các tội hồn đã bị lộ hết những tật xấu xa, tôi hiện còn là kẻ phàm nhân, ở lại càng tăng thêm sự xấu hổ của họ, bởi vậy tôi xin cáo biệt.
Tế Phật: Đa tạ Tướng Quân đã chỉ dẫn cho, chúng tôi phải sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường, ngày khác sẽ tới thăm viếng “Bổ Kinh Sở” (Sở Bổ Túc Kinh Điển), đi thôi Dương Sinh, mau lên đài sen, sửa soạn trở về Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con sợ hãi quá!
Tế Phật: Sợ chi? Gắng làm người lương thiện sẽ tránh khỏi phải tới đây để lộ bộ mặt xấu xa... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Chúng ta thấy rằng, càng ngày càng tu càng lộ tánh xấu, chớ không phải Nghiệt Ác Đài mới lộ tánh xấu. Các bạn tu về Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí thì các bạn thấy, thấy rõ tánh xấu của các bạn, tánh đố kị, tị hiềm, gieo họa cho người khác, đủ chuyện ở trong tâm. Thiền mới thấy, thiền mới thấy tội, mà càng thấy tội thì càng đạt được phước. Càng thấy tội thì càng từ chối và không tái phạm, cho nên cái phương pháp công phu này cho các bạn thấy, cho các bạn khinh khi các bạn, cho các bạn thấy rõ bạn là một tội hồn chưa hoàn tất, bạn là một con người đáng tội nhất tại thế gian này. Bây giờ phải ăn năn hối cải mà lo tu, lo tiến, thì mới gỡ rối được chính mình, chớ không cần người ta khen. Hành động của chúng ta cho mọi người thấy, thực hành để mở tâm mở trí và khai triển cái thức hòa đồng ở các giới. Cho nên, các bạn cũng có sẵn cái khí giới Nam Mô A Di Đà Phật để mở cái thức hòa đồng. Càng hòa đồng càng thấy rõ sự sai lầm của chính mình, mà càng bóp chặt vun bồi cái tánh xấu, đố kị, kỳ thị người khác là càng eo hẹp. Cho nên Địa Ngục Du Ký giải thích rất rõ ràng, rất trật tự để cho chúng ta hiểu, chúng ta học và chúng ta hành. Hành cái pháp này lại càng thấy tánh điên cuồng của chúng ta từ nhiều kiếp chớ không phải một kiếp. Các bạn mong thấy kiếp này sẽ thấy rất dễ. Còn nhiều kiếp, nhiều kiếp các bạn làm ác lắm, sẽ thấy hiển hiện trong tâm thức các bạn những hành động bất chánh đó rồi nó cứ phạm rồi tái phạm, phạm rồi tái phạm, nó thúc đẩy các bạn, nó đưa đẩy các bạn trở về cái đường xưa lối cũ. Tại sao lắm lúc các bạn cũng than vãn, tôi tu mà sao tôi vẫn còn phàm tánh, tôi vẫn còn động loạn. Thấy chưa? Từ tiền kiếp nó dồn dập như sóng nhồi, nó tới một bên chiếc thuyền của các bạn, nó đập lên chiếc thuyền của các bạn, và nếu các bạn không vững tin, mà không chịu đi tới nữa là nó sẽ đập chìm. Chúng ta tu cái Pháp Thiền này chỉ có đi tới chớ không bao giờ rút lui, không có bao giờ rút lui trước bất cứ một nghịch cảnh nào. Có ăn cũng tu, không ăn cũng tu, thực hành bất cứ một phương tiện nàọ các bạn cũng thực hành, khai thông liên hệ với đại tự nhiên trong cái Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định, hòa cảm tam giới, thức tâm, sửa chữa tội trạng của chúng ta, sống thật với chính mình và ghi nhận sự sai lầm của chính mình, đừng biện hộ trong sự sai lầm của chính mình mà chôn vùi cái tâm thức sáng suốt. Cho nên các bạn có duyên lành nắm được cuốn sách Địa Ngục Du Ký, sống ở trong những cái hoàn cảnh ác độc mà các bạn thấy trước mắt các bạn, tai nghe mắt thấy trong cái xã hội của chúng ta, đã làm những điều sái quấy rất nhiều thì nhìn lại trong cái hành động của ta quá khứ cũng rất ác độc chứ không có hiền lành, mà hiện tại chúng ta cũng vẫn ác độc. Ăn cho nhiều, ngủ cho sướng, mặc cho đẹp cũng là ác. Nhưng mà không thấy cái hạnh Bồ Tát của vạn linh đang độ chúng ta, cho nên chúng ta thấy rõ cái hạnh Bồ Tát của vạn linh đang độ thì chúng ta ăn một trả mười, chúng ta phải làm điều thiện, đừng có xảo trá, đừng có vu oan cho người khác, sửa mình để tiến hóa đi trong sự thật, không có lỗ, không có mất cơ hội cầu tiến để học sự thật và thực hành trong thật, là giải toả tất cả những sự phiền muộn sái quấy trong nội tâm. Cho nên các bạn đã thực hành cái pháp môn Vô Vi này và phối hợp những cái tài liệu này, quý vô cùng. Càng đọc Địa Ngục Du Ký càng thấm thía, càng đọc càng hiểu từ chữ, từ nguyên lý, nguyên ý, nó nằm trong tâm các bạn, không ngoài.
Cho nên nhân dịp tôi đến đây bỏ thì giờ đàm đạo cùng các bạn trong thâm tình của chúng ta, tương hành chung với nhau để học và để gỡ rối cho nhau. Chúng ta có tội chúng ta phải bình thản lo tu, để gỡ rối cho nhau, chịu tu, chịu gỡ rối. Chúng ta không dám khinh thường bất cứ một tôn giáo nào hết ở thế gian, chính ta là một tội nhân, chúng ta phải tu. Một cọng cỏ cũng hay, cũng quý hơn chúng ta, chúng ta chưa làm được việc gì, cho nên ráng tu.


DẠO SỞ BỔ TÚC KINH ĐIỂN Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976)
Ám thất vi đăng bổ khổ kinh Tăng ni đạo sĩ quyện khu hình Đồng linh dao động kim tiền hưởng Địa ngục thân ngâm tử tế thinh.
Phòng tối đèn mờ học lại kinh Tăng ni đạo sĩ cực thân mình Chuông đồng lay chuyển tiền vàng động Địa ngục nghe than rõ sự tình.
Tế Phật: Bữa nay sắp dạo địa ngục, Dương Sinh lên đài sen, tâm không được hoang mang.
Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng thưa ân sư, thảm cảnh ở địa ngục hiện thời con không dám ngó.
Tế Phật: Những tội hồn đó đều đắc tội, con chẳng thể
về hùa bênh vực họ. Lên đường ngay  đã tới, mau
xuống đài sen.


Dương Sinh: Những phòng ốc sao đen ngòm ngòm thế kia, bên trong hình như lại có cả tiếng khóc than?
Tế Phật: Đó là “Bổ Kinh Sở” (Sở Bổ Túc Kinh Điển) mình có thể tới thăm cho biết.
Dương Sinh: Xin theo... trên cửa phòng thấy đề ba chữ “Bổ Kinh Sở”, có hai vị tướng quân từ ngoài tiến vào, không rõ họ là ai?
Tế Phật: Đây là Tướng Quân giữ cửa.
Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung đã tới.
Tế Phật: Miễn lễ, bữa nay ta đưa thánh bút Dương Sinh tới thăm Sở Bổ Túc Kinh Điển, mong được Tướng Quân hướng dẫn.
Tướng Quân: Dạ dạ, mời theo tôi, hai vị có thể vào cửa bên hông, vì cửa lớn chỉ mở vào hai ngày mồng một và ngày rằm. Trong hai ngày này, Sở Bổ Túc Kinh Điển đều có Phật Tổ cùng Đạo Tổ Tiên Thánh cao minh từ Tây Phương giáng lâm, dạy pháp cho các đạo sĩ, tăng ni. Dương Sinh: Được tới đây là vinh hạnh lắm, còn các cửa khác đều không quan trọng. Sở Bổ Túc Kinh Điển ảm đạm      tối                   tăm,         tôi  đứng   đây  quan sát  cũng   đủ  rồi,
khỏi cần vô trong.
Tướng Quân: Chớ ngại, để tôi dẫn đường, đừng sợ chi cả.
Dương Sinh: Hay quá, gian phòng này đều làm bằng gỗ, có lẽ đã quá lâu đời, nên nhiều chỗ mục nát, vách lủng lỗ chỗ đó đây. Trong phòng có hàng ngàn người phục sức đúng vẻ tăng ni, đạo sĩ. Dưới ánh đèn leo lét, họ đang lật kinh mở sách, miệng ê a tụng, coi vẻ rất khổ sở.
Tế Phật: Những tăng ni, đạo sĩ này lúc còn tại thế, chuyên tụng kinh siêu độ hầu giúp người ta tai qua nạn khỏi để lấy tiền nuôi thân. Nhưng vì họ thiếu lương tâm, nên chỉ một mực lý tài, nên lén bỏ bớt kinh, không hề căn cứ theo sách, hoặc tụng sai chữ trong kinh. Sau khi chết đều bị đày xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển để học lại kinh. Hàng đêm họ nhờ ánh sáng của con đom đóm tụng lại kinh sách, hễ cứ bỏ sót một chữ phải tụng lại một trăm lần, bổ túc xong mới căn cứ vào công lao đó mà phán xét.
Dương Sinh: Tướng Quân nói như vậy thì Kinh Thánh Ngọc Hoàng Phổ Độ cùng Chân Kinh Thái Thượng Vô Cực Hỗn Nguyên của bản Thánh Hiền Đường làm ra ai còn dám tụng? Có rất nhiều người thành tâm tụng niệm, nhưng âm chữ không đúng, liệu tương lai có bị đày xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển này không?
Tướng Quân: Không, chỉ những kẻ lúc còn tại thế, lấy việc tụng kinh lễ bái làm kế sinh nhai mới phải tới Sở Bổ Túc Kinh Điển mà thôi. Lấy tiền của người để giúp người trừ tai họa, nhưng lại không tụng đủ kinh của đạo Phật đạo Thánh nên phải tới đây. Nếu như tụng kinh cho mình hoặc phục vụ cho người khác, sự phát tâm tuy không đồng đều nhưng không thủ lợi, không giả dối để lấy tiền, lỡ đọc sai, luật Trời sẽ đặc biệt khoan thứ.
Dương Sinh: Ngọn đèn tù mù, nhỏ bằng con đom đóm, còn bị gió cõi âm lùa thổi chập chờn như muốn tắt. Các tăng ni đạo sĩ tuổi cao, mắt lòa, đọc kinh sách chữ nhỏ bằng đầu của con ruồi. Người nào người nấy dáng vẻ tiều tụy khổ đau, thực quả đáng thương.
Tướng Quân: Nhận tiền thì phải trao hàng, vậy mà lấy tiền của chủ nhân lại không lo giải quyết công việc của người ta cho thỏa đáng, đương nhiên bị quả báo.
Tế Phật: Các tăng ni, đạo sĩ khuyến hóa thế gian, tụng kinh có thể giác ngộ được đạo. Còn kẻ dựa vào sự tụng niệm để kiếm         cơm   ăn áo mặc, thì phải  hết           sức      cẩn
trọng. Một chữ một câu không được thâu ngắn, giảm bớt hoặc niệm sai. Dối trá, không làm tiêu tan được tai họa cho người thì mình phải gánh thế tai ương của họ. Tướng Quân: Cứ vào ngày mồng một, ngày rằm lại có hai vị giáo chủ đạo Phật và đạo Lão tới đây kiểm soát kinh điển, cùng chỉ dạy cách phát âm trong kinh sách cho thật chính xác. Chúng sinh tạo ra nguyên nhân làm liên lụy đến Tiên Phật, khiến các ngài phải đích thân đến tận địa ngục để cứu khổ cho. Tiên Phật thực quả từ bi, thiên hạ chúng sinh phải tự giác ngộ, vì mỗi hành vi cử chỉ nhỏ nhặt đều không tránh khỏi được luật pháp của cõi âm trừng trị.
Dương Sinh: Tôi đã tỏ tường, xin đa tạ sự chỉ giáo của Tướng Quân.
Tế Phật: Dương Sinh, con hãy đến thỉnh giáo vị đạo sĩ để tìm hiểu vì sao ông ta phải tới đây?
Dương Sinh: Thưa vâng, xin đạo trưởng cho biết tại sao mà ông phải tới đây?
Đạo Sĩ: Xin đừng kêu tôi là Đạo Trưởng, vì lúc còn tại thế, tôi chỉ là “Đạo Sĩ Đỏ Đầu” (Hồng Đầu Đạo Sĩ) chuyên lo việc lễ bái, cầu siêu để tế độ cho người chết. Song vì học thức kém cỏi, không có căn bản, thuộc lõm bõm chút kinh kệ, chỉ ê a theo tiếng chuông, tiếng mõ mà tụng cho qua, gia chủ cũng chẳng hiểu tôi niệm những gì. Để ăn gian thời giờ, hai trang kinh tôi thường chỉ đọc có một còn bỏ một, cốt sao lấy được tiền bỏ túi thôi, còn người chết có tới được Tây Phương cực lạc hay không mặc họ. Sau khi chết tôi bị âm binh áp giải tới Đệ Nhất Điện rồi chuyển giao qua Bổ Kinh Sở. Tôi tới đây đã được một năm, hai tháng ngoài, khi sống thâu kinh giảm tụng quá nhiều, cho nên phải chịu khổ sở tới giờ mà vẫn chưa bổ túc xong kinh điển, lại thêm đôi tròng mắt sưng đỏ, đau nhức không chịu nổi. Hoàn tất việc bổ túc kinh điển, có thể tôi bị tống hoàn Đệ Nhị Điện, để quan tòa ở đây xét tội bởi lẽ lúc sống tôi cũng phù phép hại người. Hiện giờ tôi rất hối hận, nhưng đã quá muộn, chỉ mong sự thành tâm hối cải của tôi được chuyển tới các pháp sư, đạo sĩ ở dương gian, để nhắc nhở họ phải luôn luôn hành sự cho có lương tâm, nếu không sẽ giống như tôi, hiện thời chỉ còn biết trông mong ở người khác siêu độ.
Dương Sinh: Vị đạo sĩ này thật đáng thương, xin ân sư độ dùm cho họ thoát cảnh khổ này.
Tế Phật: Tội của hắn là tội báo ứng, tự làm tự lãnh. Ở dương gian hắn quá sung sướng, khiến hiện tại phải chịu khổ, chịu sở. Chớ có lo lắng chuyện không đâu, chúng ta chỉ là kẻ phụng chỉ dạo cõi âm, ngoài ra chớ có để tâm thắc mắc về chuyện can thiệp. Việc này thuộc
v                   ề luật pháp của âm phủ. Thời giờ đã trễ, chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường, cảm tạ Tướng Quân.
Dương Sinh: Đa tạ tướng quân, các vị đạo trưởng, sư phụ đều cố gắng tu luyện lại, thực quá tốt.
Tế Phật: Mau lên đài sen... đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Chúng ta đọc qua để thấy rõ chúng ta là một phần hồn bất diệt không thể giấu giếm được, từ hành động một của chúng ta đều có ghi chép mà chính ta làm chúng ta chịu chớ không có người nào chịu thế cho chính chúng ta. Cho nên chúng ta phải nhớ rằng phải kiểm soát tứ quan của chính mình không có nên nghĩ sai, không có nên nhìn sai, nhìn sai phải ăn năn hối cải và tưởng sai cũng ăn năn hối cải thì nó mau tiến bộ. Sự sai lầm của mình nó tạo thành tự ái rồi nó dồn cục, chính cái đó là cửa sắt nó giam chúng ta, ta không có lối thoát và không thể ra được. Cho nên chúng ta tu để làm gì? Tu để mở tâm mở trí, mở cái cửa ngục giam thức của chúng ta, càng ngày các bạn tu các bạn thấy rằng, tôi thấy tôi xấu, tôi thấy tôi có tội với chồng con, tôi thấy tôi có tội với vợ con, tôi thấy tôi độc tài rõ ràng mà trước kia họ nói tôi độc tài là tôi giận. Bây giờ tôi thích, tôi thích người nào chỉ trích sự độc tài của tôi để tôi sửa. Tôi thấy cái tánh xấu của tôi, thấy được tánh xấu là đại phước mới có cơ hội sửa, sửa ngay ở nhân gian trong mấy chục năm này sửa được; thì lúc đó xuống địa ngục chúng ta khỏi phải cần sửa nữa là chúng ta đã học qua một khóa thăng hoa, nhẹ hơn, tiến lên nhẹ hơn. Cho nên những người chỉ thấy tiền là quan trọng, thấy tánh là quan trọng, thấy tánh của tôi như vậy là như vậy. Cái tánh cũng như tiền, nó che, che lấp cái mức tiến của mình. Mình phải tìm cái tánh của mình, mình phải khám phá cái tánh của mình, cái tánh sân si bất chánh của mính, mình phải ăn năn hối cải, sửa nó và dẫn tiến nó. Đó là trách nhiệm của phần hồn. Cho nên ngày hôm nay chúng ta tu Thiền, nhiều người tu thấy ngồi thông suốt nhẹ nhàng mà có người è ạch tu không được vì cái tánh nặng trược, cái tánh cố chấp, si mê động
loạn. Cho nên chúng ta tu mục đích để sửa tâm sửa tánh rồi mới minh tâm kiến tánh được, lúc đó chúng ta mới thiền được. Cho nên các bạn đừng có vội nói: “Chu cha tôi cũng bắt chước soi hồn, pháp luân, thiền định mà tại sao không được?” Tại cái tánh tôi không sửa. Cho nên ngày hôm nay các bạn có cơ hội được nghe qua tôi trì niệm Nam Mô A Di Đà Phật để các bạn thấy rằng đây là cái phương châm tự trị và tự sửa mình, và cố gắng niệm Phật để khai mở cái thức hòa đồng trong nội thức, rồi lúc đó các bạn mới thấy rõ rằng mình phải mượn cây gậy của chư Tiên chư Phật mình mới đi tới được chớ mình không có khả năng. Thấy chưa? Khi mà các bạn niệm Phật, càng ngày càng niệm Phật, càng minh tâm kiến tánh càng thấy rõ thức hòa đồng mở, càng thấy cơ quy nhứt của tam giới là một, huynh đệ là một, tất cả mọi người là một. Chúng ta không có nuôi dưỡng sự cố chấp nữa, chúng ta phải biết tha thứ và thương yêu. Đó, lui về thanh tịnh được, chớ còn các bạn đọc kinh thanh tịnh mà tâm các bạn không sửa. Các bạn đọc kinh Phật, hiểu lý Phật, viết lý Phật nhưng mà tâm các bạn không sửa làm sao các bạn tiến. Phải sửa, mà muốn sửa thì phải có cái gì? Muốn sửa là phải bị đụng chạm mới sửa được. Đụng phải đi, chúng ta thấy lỗi lầm của chúng ta, chúng ta thấy sự đen tối của chúng ta, chúng ta mới xây dựng cho đi tới chỗ sáng. Đó là sửa. Cho nên càng tu càng được thanh nhẹ, càng chấp nhận, càng chịu sửa, càng được mở mang là vậy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!