Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 5

LỜI GIẢNG CHUNG
Nay có cơ duyên được nghe lại những lời của Đại Sĩ của Quan Thế Âm đều là thông suốt cứu độ tâm linh, không bỏ một ai. Một câu của Ngài là thấu triệt ba cõi.
Cho nên chúng ta tu, chúng ta làm Pháp Luân Thường Chuyển, để chi vậy? Để quán thông ba cõi trong nội tâm nội tạng của chúng ta, trong cơ tạng đó, mới liên hệ với ba cõi Trời Đất được. Khi mà chúng ta thông suốt được rồi, chúng ta đọc bất cứ cuốn kinh nào chúng ta cũng được mở trí, tâm thanh tịnh, càng tu càng Thiền càng được hào quang khai triển trên bộ đầu thì cái tâm thức của các bạn không nuôi dưỡng trong cái tâm bằng thịt nữa không còn nuôi dưỡng trong cái tâm của xác thịt nữa, mà ngay trung tim bộ đầu ở chính giữa này nè, trong hư không nè, mà cảm thức cái đó mới là chơn tâm. Ngồi đây nhưng không phải đây, học đạo triền miên 24 trên 24. Cho nên người chịu cố gắng tu tới bực đó dễ tha thứ mà dễ xây dựng dù quỷ ma đến ám hại chúng ta, chúng ta cũng có thể cảm hóa nó được, dùng lượng từ bi thanh tịnh dày công tu học của chúng ta để cứu độ nó thì chúng ta thấy là tất cả huynh đệ tỉ muội một nhà trong càn khôn vũ trụ không còn có ma quỷ đối với ta nữa, nếu chúng ta có thiện tâm thiện chí tu học. Trở về KHÔNG là trở về PHẬT, mà đạt được cái chơn lý đó, là đều mở cái thức hòa đồng. Cho nên các bạn dày công niệm Phật trong lúc đầu, rồi sau này niệm, thường niệm, vô biệt niệm, đâu có cần phải niệm nữa. Tưởng là phải có, nó nhẹ nhàng tới vậy. Đi đến lúc các bạn không cần niệm nhưng là niệm, bởi vì cái hào quang nó đã thường phát triển lên và nó càng ngày càng mở rộng chớ nó không còn có sự eo hẹp. Cái tâm của chúng ta thấy cái của Trời Phật không ai lấy được.



Không có ai có thể ôm cái của này mà chạy qua khỏi quả địa cầu được. Không có ai ăn cướp được của ta mà ta phải sợ. Chỉ sợ chúng ta mất tâm, mất sự sáng suốt là chúng ta đã bị quỷ vô thường cướp chơn tâm, cho nên tánh tình không điều hòa đối với gia cang bất ổn, tạo tội không hay, tự dìm mình xuống địa ngục mà không biết, xưng danh tu thiếu tu, thế gian hao tổn hằng hà sa số! Các bạn tu rồi các bạn chứng nghiệm những lời của tôi nói có đúng không? Chỉ cần thực hành mới cứu rỗi được mình, mà muốn thực hành nhiều thì phải lấy oán làm ân nhiều, phải cần sự đụng chạm nhiều. Chúng ta vui nhờ đó mới thấy dũng khí của chúng ta, nếu mà chúng ta thuận buồm xuôi gió làm sao biết Đạo. Tại sao những vị thành đạo là chỉ thành công trong sự nhịn nhục. Cái gì làm cho Ngài nhịn nhục? Phản trắc, sự kích động làm cho Ngài phải nhịn nhục mà để thức tâm tiến hóa và thường độ tha lực, tấn công chúng ta mà chúng ta là Đại Từ Bi thì chúng ta cứu.
Cho nên ông Trời bị chửi nhưng mà ông Trời cứu, ông Phật bị chửi mà ông Phật độ, thấy rõ chưa! Chúng ta theo cái gương đó mà đi, theo cái gương đó mà làm người thì các bạn đừng sợ là các bạn không có việc làm, giải được cái nghiệp tâm thì cái thần thức cứu độ của các bạn không ngừng nghỉ làm việc trong ba cõi, lui về thanh tịnh rõ ràng, chớ không phải nói bằng đôi môi lui về thanh tịnh mà không thanh tịnh. Khi mà các bạn nói tôi lui về thanh tịnh các bạn sẽ bị kích động nhiều hơn mà trong lúc kích động mà các bạn không chịu nổi đó, là các bạn bị rớt rồi, thử liền tại chỗ. Có nhiều khi các bạn ngồi thiền đang thấy tôi thanh nhẹ đi lên, thấy sung sướng lắm rồi thì nó làm nặng liền, quỷ vô thường nó làm một cái là nặng liền. Nội cái dục tính của các bạn động là nó làm nặng liền, thấy rõ chưa. Cái cảnh xuống địa ngục trong nháy mắt chớ không phải chờ quỷ bắt tôi mới xuống địa ngục. Trong nháy mắt là các bạn rơi xuống liền, trong cái giờ ngồi thiền cũng rơi xuống liền nhưng mà hạ từng công tác rõ ràng cho nên phải hiểu cái chỗ đó.


m
DẠO ĐỊA NGỤC BÙN PHÂN NƯỚC TIỂU
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 3 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)
Tĩnh thủ phiên khai bối diệp thư Tâm vô quản ngại lạc hà như Hồng trần nan nhiễm liên hoa thể Tiên Phật thiên tòng sanh tử trừ.
Tay sạch lật tờ lá bối kinh Tâm không ràng buộc khổ xa mình Bụi hồng khôn nhuốm ta sen trắng Nối gót Phật Tiên vượt tử sinh.
Tế Phật: Sinh tử là việc lớn của con người, nên khó tránh nổi hai chữ tử sinh, bởi vậy Trang Tử nói “Ngã bản bất nguyện sinh, hốt nhiên sinh ư thế. Ngã bản bất nguyện tử, hốt nhiên tử kỳ chí” (Ta vốn chẳng muốn sinh, hốt nhiên sinh ra đời. Ta vốn chẳng muốn chết, hốt nhiên hạn chết tới). Dù biết con người không làm chủ được sự sống chết tuy nhiên cũng không thể nói con người hết phương cách làm chủ sự sống chết. Chỉ vì người đời không hiểu đạo sống chết, sinh từ đâu tới? Chết đi về đâu? Hẳn là hoang mang chẳng rõ, nên mới để cho Diêm Vương cai quản, nên nói: “Diêm Vương chú định tam canh tử, nan lưu hoạt đáo ngũ canh thiên.” (Diêm Vương đã định canh ba chết, khó lòng sống nổi tới canh năm). Nay gặp kỳ phổ độ, nếu như người đời thấu hiểu, quay về với lẽ thực, hoặc theo đại đạo, tu tâm dưỡng tánh, tự nhiên siêu sanh khỏi chết, không trở lại luân hồi. Người đời nên quý báu cái thân mình đã được sinh ra, lại được sống ở giữa đất. Giờ này phút này, giác ngộ lo tu kể cũng chưa muộn. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục.
Dương Sinh: Dạ dạ, ân sư chẳng quản khó nhọc, ân cần tha thiết giáo hóa người đời, hiện tại làm cho người ta rất cảm động.
Tế Phật: Trách nhiệm của ta là do Tiên Phật lấy từ bi độ người, cứu đời làm chức vụ của mình, mau lên đài sen. Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành...
Tế Phật: Đã đến điện thứ hai, mau xuống đài sen. Dương Sinh: Đêm nay sao lại đến chốn này?
Tế Phật: Trước bái kiến Diêm Vương, sau thăm lại các ngục.
Dương Sinh: Diêm Vương đã dời điện, phải tới gấp... Bái kiến Diêm Vương cùng chư vị Tiên Quan.
Diêm Vương: Miễn lễ, mau đứng lên, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong điện nghỉ ngơi.
Tế Phật: Vì thời giờ eo hẹp, tôi thấy không cần thiết, chỉ xin dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm ngục hình phạt là đủ rồi.
Diêm Vương: Thôi được. Tướng quân hãy hướng dẫn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đi thăm ngục.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh. Mời hai vị theo tôi.
Dương Sinh: Ô, hơi hướm chốn này sao khó ngửi quá, hình như là mùi hôi thúi của phân và nước tiểu.
Tướng Quân: Phía trước là “'Phẩn Niệu Nê Địa Ngục” (Địa ngục bùn phân nước tiểu) do đó nơi đây hôi thối, xin lượng thứ.
Dương Sinh: Mùi xú uế càng đi tới càng nồng nặc, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, thưa thầy con chịu không nổi, con không muốn đi nữa.
Tế Phật: Đừng sợ hãi, ta có bảo vật này, con cầm lấy đi. Dương Sinh: Thưa vật này là vật gì?
Tế Phật: Cái lồng lọc bụi bặm, con hãy đội lên, không khí tự nhiên trong sạch, mùi xú uế nào cũng tan biến. Dương Sinh: Thực quá hay, chẳng còn ngửi thấy mùi vị gì nữa hết. A, phía trước có treo một tấm bảng gỗ, trên đề Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, tiếng than khóc từ phía trong vọng ra. Nhìn vào thấy đầu người nhấp nhô, hai tay quờ quạng, giống như đang bơi lội.
Tướng Quân: Đây chính là Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, mau tiến lại gần xem.
Dương Sinh: Được được. Thưa ân sư không ngửi thấy mùi hôi thối hay sao?
Tế Phật: Làm gì có mùi vị, ta đã thành Phật, đồ ô uế này, ta thấy cũng như không thấy, mùi của nó không hề xâm nhập khứu giác ta khác với ngươi là kẻ phàm nhân, hễ thấy thanh sắc là bị xúc cảm và mê hoặc.
Dương Sinh: Cái ao lớn này giống như biển rộng, không thấy bến, thấy bờ. Trong ao có đủ cả già trẻ nam nữ, họ ngụp lặn nổi chìm cùng cứt đái. Mỗi lần há miệng kêu la là lại nuốt thêm phân và nước tiểu. Thực quá dơ dáy! Thầy ơi! Con muốn ói!
Tế Phật: Hãy kiên định tâm thần, đừng để mùi ô uế ảnh hưởng tới tâm chí.
Dương Sinh: Quả thực tôi không hiểu nổi, xin hỏi Tướng Quân, những kẻ tới đây đã phạm phải tội gì mà bắt họ phải chịu cực hình này?
Tướng Quân: Họ là những gái giang hồ, lúc sống chuyên bán thân lấy tiền, dụ dỗ con gái nhà lành đem bán cho khách phá trinh, cầm đồ cho vay nặng lãi. Ăn nhau người để cho bổ béo. Chân không lấm đất, chỉ dùng miệng lưỡi xảo trá để lường gạt người khác lấy tiền. Kẻ chơi bời dâm dục quá độ, kẻ làm chứng gian, nói trắng ra đen. Kẻ vờ kêu người chơi hụi rồi giựt hụi, hùn hạp buôn bán rồi giựt vốn. Kẻ làm quan ăn hối lộ. Kẻ đứng trung gian ăn lời. Kẻ lãnh xây cất nhà cửa ăn bớt tiền công và vật liệu. Những kẻ lúc sống thân ô uế, nhiễm độc cùng mồm miệng không được thanh sạch, khi chết đều bị đày xuống ngục này để họ nếm mùi hôi thối. Những vong hồn ở đây vạn phần thống khổ, thở hít toàn là mùi phân và nước tiểu, mỗi lần mở miệng là có vật ô uế trôi vào, bụng vừa đói vừa khát, muốn ăn không có cái gì ăn. Những kẻ lúc sống ăn toàn đồ dơ bẩn để sống, khi chết xuống địa ngục lãnh quả báo ứng như vậy thì kể cũng xứng đáng. Do đó, giữa đám bùn phân nước tiểu, họ càng cựa quậy để mong thoát khỏi thì lại càng bị chìm sâu.(1)
Dương Sinh: Thực đáng thương quá, hiện thời dương gian đã sử dụng cầu tiêu máy, làm mất hẳn mùi hôi thối, cùng các chất hóa học làm tiêu các chất độc, nhà giàu còn dùng dầu thơm để diệt mùi hôi. Nhưng họ lại tham lam ăn chận tiền tài không trong sạch, thân thể coi bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong tâm lại nực mùi cứt đái dơ bẩn, nên bị đày xuống ngục này kể cũng hợp lý. Tế Phật: Dương Sinh nói rất phải, mỗi gia đình người đời sửa soạn giàu đẹp đàng hoàng, mình mặc y phục lộng lẫy. Nhìn bề ngoài thấy sạch sẽ tươm tất, kỳ thực cái tâm bên trong chứa muôn ngàn mưu kế. Nào như chuyện đầu cơ trữ gian, chẳng hề mưu cầu chính đạo, có thể nói giống hệt mùi vị và hình dáng của phân cùng nước tiểu. Lúc sống tuy nhất thời hưởng thụ, nhưng khi tới địa ngục thì chuyện lại khác xa, bởi vì chỉ được ăn đồ dơ dáy để sống qua ngày.
Tướng Quân: Không thể đồng tình với họ, mấy kẻ đó đều là loại sâu bọ đáng thương, giống như bọ trồ, chuyên ăn đồ dơ bẩn để lớn lên. Khuyên người đời phải quang minh chính đại, không được thấy tiền liền dùng thủ đoạn, mưu gian để hại người. Những kẻ chuyên


hành nghề bất lương để kiếm đồng tiền dơ bẩn, chắc chắn sau khi chết sẽ phải tới đây để trả nợ.
Dương Sinh: Không rõ những tội hồn này bao giờ mới hết khổ?
Tướng Quân: Căn cứ theo tội của họ nặng hay nhẹ mà
x                   ử, nhưng tối thiểu cũng phải tới lúc da thịt của tội phạm nát nhừ. Tới lúc mãn hạn tù ở đây thì giao qua điện khác để xét xử các tội còn lại.
Dương Sinh: Địa ngục ngày nay thực sợ quá.
Tế Phật: Thời giờ đã trễ, bữa nay cuộc hành trình tới đây ta thấy đã đủ. Dương Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Tướng Quân đã chỉ dạy. Cũng nhờ Tướng Quân thay mặt cám ơn Diêm Vương đã chiếu cố. Dương Sinh: Cái lồng con đang đội thưa có phải lấy xuống không?
Tế Phật: Lên đài sen rồi mới được gỡ nó ra, còn không con sẽ chịu không nổi đâu.
Dương Sinh: Thưa, con đã lên đài sen.
Tế Phật: Con có thể lấy nó xuống, bắt đầu trở lại Thánh Hiền Đường. Gió cõi âm lạnh lẽo, uế khí trùng trùng, bụi hồng muôn trượng, chôn vùi biết bao anh hùng hảo hán. Khuyên người đời mau tu sửa để thoát khỏi cảnh địa ngục ưu sầu... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG (1) Cho nên chúng ta thấy những sự gian manh của những người ở thế gian không có thể nào mà tránh khỏi, tránh khỏi pháp luật ở đây nhưng mà phần hồn chúng ta đã bị ô nhiễm rồi. Càng ngày càng nặng thì cái lúc chết thế nào? Lúc chết chúng ta phải ở trong cái giới tầng nặng nề đó, cho nên bắt buộc phải sống ở trong cái hoàn cảnh đó. Vì lấy cái gian xảo mà nuôi thân thì nó có sống quen với bùn dơ rồi thì cái luồng điển nó tới đó nó chạy vô đó mà thôi. Cho nên các bạn tu cái pháp Vô Vi này, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi thanh lọc, mỗi hít thanh khí. Trước kia các bạn hít thanh khí làm Pháp Luân Thường Chuyển nó khó khăn, nhưng mà ngày nay các bạn hít, một cái chuyện ô uế mà đi ngang trước mặt các bạn là các bạn hít vô thấy nó nặng rồi, rút là thấy rồi. Đó càng ngày càng nhẹ, càng nhẹ rồi nó trụ lên trên bộ đầu rồi, chúng ta thấy rằng không có mê, không có chấp, ở đâu cũng vậy. Cho nên rồi đây, rồi các bạn cũng có cơ hội đi xuống thăm những cái ngục này, nếu tu thanh nhẹ các bạn xuống đó... rồi các bạn nghĩ tại sao họ ăn năm này tới năm kia mà họ không chết, cái hồn vẫn còn, thì mình thử ăn đi, ăn vô rồi cũng không có cái gì, nhưng mình học cái nhịn nhục mà để thức tâm mới có cơ hội giải thoát. Cho nên chúng ta tu, càng ngày càng đụng chạm rồi càng thấy tôi cần thức tâm hơn, tôi cần giải thoát hơn, tôi cảm thấy cái cơ thể tôi nó ô trược, tôi đang sống trong cái bùn nhơ nước tiểu là cái thể xác này. Các bạn ăn qua ba tấc lưỡi là hôi thúi rồi, không có phải trong sạch đâu. Cho nên chúng ta đang sống ở trong đó chớ không phải là không ở đó mà chúng ta sợ. Chúng ta càng làm pháp luân thì càng được thanh lọc, từ cái ô trược nó biến về sự thanh sạch, thì nó biến nước miếng các bạn ngọt. Nước cam lồ nó rưới tươi pháp thủy. Pháp thủy đã chan hòa trong tâm thức các bạn, và trên đầu các bạn lại bừng sáng hào quang trong lúc các bạn nhắm mắt trong thanh tịnh mà kể cả hơi thở các bạn không còn lưu ý nữa thì làm gì mà có mùi hôi, đi tới đó là bắt đầu ngộ Đạo và học Đạo. Lúc đó chúng ta thấy kinh kệ quý báu vô cùng. Bất cứ tôn giáo nào ở thế gian, một cuốn kinh là một sự công phu kỳ công vô cùng để hướng độ chúng sanh. Chúng sanh bị lầm sai, và nuôi dưỡng cái ô trược quên sự thanh sạch và nuôi dưỡng sự thanh sạch để tiến hóa là vậy.
LỜI GIẢNG CHUNG
Cho nên lấy cái gì để chứng minh sự ô trược, hiện tại chúng ta tu mọi người cố gắng tu, cố làm Pháp Luân Thường Chuyển cảm thấy thanh nhẹ, thích chỗ thanh sạch, thích nhìn chỗ quang đãng, cởi mở, thích nghe những lời nói siêu giác, nhưng mà chúng ta đi làm việc ở thế gian, đương ngồi đương nói chuyện thấy thanh nhẹ, gặp một người nó tới trực diện với mình thấy trước ngực nặng, cái đầu nó rần, mình thấy đối phương, đối phương cả một gánh ô trược, nó không khác gì bùn nhơ nước tiểu, tâm nó nghĩ những chuyện phá hoại không lành. Đó, cho nên những người tu Vô Vi lần lần... lần lần nó thanh nhẹ rồi, hiểu được đối phương, ngồi trực diện với nhau, hiểu rồi, đo được, thấy nó nặng ngực, chúng ta bây giờ làm sao? Chúng ta trì niệm Nam Mô A Di Đà Phật để độ cho người và gia tăng tầng thanh quang của mình, từ quang của mình hướng độ cho đối phương, chúng ta cầu cho đối phương sớm giải thoát cái ách trần trược trong nội tâm.


DẠO ĐỊA NGỤC ĐÓI KHÁT Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)
Cao ca nhất khúc vọng xuân phong Nữu bãi yêu chi túc đạp trùng Thế thái văn minh đa ám lộ U hồn tận đọa võng la trung.
Xuân về ngóng gió miệng ca vang Uốn éo lưng tay cẳng đạp trùng Tân tiến thói đời đường tối ám Hồn đen lọt trúng lưới Trời giăng.
Tế Phật: Phải bôn ba cực nhọc để viết sách, vì ai khổ sở, vì ai phiền não? Ngã đường trần gian tuy người xe náo nhiệt nhưng đạo đức lại suy vi, phong tục ngày càng sa đọa. Tiếng khóc than của các oan hồn ở cõi âm rung chuyển cả núi non địa ngục. Thánh Hiền Đường phụng mệnh Ngọc Hoàng viết sách Địa Ngục Du Ký. Tả lại những hình phạt và thảm cảnh ở địa ngục là có ý dùng những cảnh ấy hầu giảng giải về chân lý để mọi người thấy rõ bến mê, cho nên sách này không phải là cuốn tiểu thuyết giải trí. Mong người đời hiểu rõ như vậy. Dương Sinh sửa soạn lên đường dạo địa ngục.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời thầy khởi hành.
Tế Phật: Người phàm được ngồi tòa sen là một đặc ân,
vậy Dương Sinh phải quý trọng sự ban thưởng này...........
Đã tới, mau xuống đài sen. Bữa nay mình thăm ngục đói khát.
Dương Sinh: Nơi đây như đồng hoang, bốn phía đều vắng bóng người, thưa mình đi hướng nào?
Tế Phật: Không xa đây lắm, qua khỏi khúc đường gập ghềnh này là tới Ngục Đói Khát.
Dương Sinh: Đã không có một bóng người thì hồn quỷ đi ngả nào mà vào được trong ngục?
Tế Phật: Con nhìn về hướng bên trái hẳn rõ lý do. Dương Sinh: A! Quả nhiên thấy một con đường nhỏ ở về phía bên trái, có hai ba quỷ đầu trâu mặt ngựa đang áp giải tội hồn đi.
Tế Phật: Chúng ta qua bên phải để cùng đi với họ.
Ngưu Tướng Quân: Người phàm ở xứ nào tự tiện đến đây?
Tế Phật: Hãy mở mắt nhìn cho kỹ cũng chưa muộn. Dương Sinh: Vị Tướng Quân đầu trâu này xấu xí coi thật đáng sợ, tay cầm chĩa sắt, lưỡi sắt coi vẻ rất hung bạo. Không hiểu có tính làm dữ với mình không?
Tế Phật: Đừng sợ, ta sẽ nói trắng ra cho hắn rõ.
Ngưu Tướng Quân: Hai vị là ai? Hãy nói mau, nếu
không tôi sẽ trói lại, giải giao cho Chúa Công phân xử. Tế Phật: Tướng Quân, nhà ngươi làm âm binh được bao lâu rồi, tại sao không biết ta?
Ngưu Tướng Quân: Tôi đảm nhiệm chức âm binh chỉ mới ngoài hai tháng, nhất thiết thi hành lệnh trên, phàm những ai không có giấy phép đều bị bắt giữ, đó là trách nhiệm của tôi.
Tế Phật: Tôi là Phật Sống Tế Công, còn vị này là môn sinh của Quan Thánh Đế Quân thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung ở dương gian, phụng chỉ dạo địa ngục viết sách khuyên đời. Bữa nay, muốn tới Ngục Đói Khát nhưng mới đi được đến đây. Tướng Quân phải biết là chúng tôi có Ngọc Chỉ tùy thân, không được ngăn cản, trái lệnh nhà ngươi sẽ lãnh hình phạt.
Ngưu Tướng Quân: Ngọc Chỉ trước mắt, xin cúi lạy nghinh chào. Thì ra người dương thế vốn kêu ngài là vị hòa thượng khùng Tế Công. Tôi cũng rời dương gian cách nay cũng không lâu, chưa từng được diện kiến Đại Phật, xin ngài cùng Thiện Sinh xá tội. Nếu như muốn đến Ngục Đói Khát, vượt qua trái đồi nhỏ kia là tới, tôi xin dẫn hai vị đi.
Tế Phật: Hay quá. Dương Sinh chúng ta hãy theo Tướng Quân đi đến đó.
Dương Sinh: Tốt lắm. Con đường nhỏ này đầy đá vụn, mặt đường nhiều ổ gà ngập nước, đi thật là khổ cực, gan bàn chân nhức nhối như thể kim đâm. Phía trước có thêm hai vị Tướng Quân khác, họ áp giải một phụ nữ, nhìn cách trang sức có vẻ rất giàu có nhưng chân lại bị
xi ềng. Bà ta tới đây vì tội gì vậy?
Tế Phật: Những kẻ giàu có ở chốn dương gian hưởng thụ quá nhiều, không tiếc ngũ cốc, mặc sức vứt bỏ thực phẩm, ăn uống quá no nê thừa mứa, do đó bị áp giải tới Ngục Đói Khát này để có dịp cho sống và hiểu cái khổ của sự đói khát.
Dương Sinh: Quả đồi này không cao, cây cối tốt tươi, mọc đầy lau cùng loại cây dây leo, giống hệt đồi ở dương thế, trên đồi chỉ có một con đường nhỏ, vừa đủ ba người đi lọt.
Tế Phật: Qua khỏi đồi này, con nhìn về phía trước sẽ thấy Ngục Đói Khát thiết lập ở dưới chân đồi.
Dương Sinh: Con thấy rồi, vách ngục bốn phía toàn
bằng gang cứng, sơn đen, có then gài, đã tới chân đồi
> í rồi.
Ngưu Tướng Quân: Quý vị chờ tại đây một lát, tôi vào báo cáo trước.
Dương Sinh: Bốn chữ Địa Ngục Đói Khát được khắc sâu vào bảng gỗ nhìn không rõ ràng lắm, hai bên có binh tướng canh phòng cẩn mật. Người đàn bà áp giải đi trước đã bị dẫn vào trong ngục.
Tướng Quân: Tôi đã vào trong báo cáo với quan coi ngục, mời hai vị theo tôi.
Ngục Quan: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiên Sinh thuộc Thánh Hiền Đường đã hạ mình tới thăm. Chậm ra nghinh tiếp, thất lễ quá, xin tha tội.
Tế Phật: Không có chi, chúng tôi tới đây quấy rầy, nhân vì Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, tôi dẫn linh hồn Dương Sinh xuống âm phủ quan sát rõ tình hình, để rồi viết thành tài liệu để khuyến cáo người đời, bữa nay tới đây, mong Ngục Quan chỉ dẫn nhiều cho.
Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Đói Khát trực thuộc Đệ Nhị Điện, tôi hướng dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm. Mời Tế Phật lưu lại đây uống trà nghỉ ngơi.
Dương Sinh: Hay, tôi theo Ngục Quan đi... nhà ngục này, mỗi gian lớn bằng ba cái chiếu, những kẻ bị giam giữ trong đó, tuy mình bận quần áo đẹp đẽ, nhưng vẻ mặt tại sao lại vàng võ ốm o, miệng không ngớt oán than?
Ngục Quan: Những người đó đều là các thương gia ở thế gian, ăn mặc dư thừa, vung tiền như rác, không biết dè sẻn, đối với kẻ nghèo khổ hay ăn xin, không hề có lòng thương xót, sau khi chết đều bị đày xuống ngục này. Tôi kêu một nam tội hồn ra đây để nhà ngươi hỏi han họ.
Dương Sinh: Xin hỏi tiên sinh, cớ sao phải tới đây chịu tội?
Nam Tội Hồn: Tôi lúc sinh tiền mở công xưởng để kinh doanh, và buôn bán phát đạt, kiếm quá nhiều lời. Bởi quan hệ việc buôn bán, hàng ngày phải thù tiếp xã giao, nhà hàng, khách sạn, cao lâu chơi bời, mỗi bữa tiệc xài phí cả chục ngàn đồng cũng không tiếc, nhưng đối với việc phúc lợi của nhân viên lại khắc nghiệt vô cùng, nên các công nhân thường oán hận. Nếu như có những đoàn thể từ thiện đến nhờ giúp đỡ, tôi đã chỉ cho được khoảng 500 đồng, thực quả thiếu thiện tâm. Như có kẻ ăn xin hoặc bạn bè thân quyến nghèo túng tới mượn tiền, thì sai đầy tớ ra nói dối là đi vắng. Trong nhà thì ăn uống sơn hào, hải vị chẳng hề tiết kiệm, ngoài thì nuôi nhiều tình nhân, xây nhà vàng để chứa người đẹp, mỗi tháng tiêu phí hàng bao chục ngàn đồng. Hai năm trước đây chết vì bệnh áp huyết cao, liền bị án đày xuống Ngục Đói Khát, tuy mặc đồ âu phục nhưng không có sơn hào hải vị mà ăn, mỗi tuần lễ chỉ được một chén rau, chén cháo thay cơm, ba ngày đã đói lả hôn mê. Âm binh đầu trâu mặt ngựa lấy nước xối cho tỉnh lại, thật là thống khổ vô cùng, bụng đói, ruột quặn từng cơn chịu không nổi, ngài có đồ ăn, xin làm ơn cho tôi một chút ít, tôi đói lắm.(1)
Ngục Quan: Quân súc sanh, mau lại đây, không được làm rộn, mi tự làm tự lãnh, hưởng thụ quá nhiều, không được kêu khóc. Rồi kêu nữ tội ra, mau khai rõ những tội mà ngươi đã phạm ở chốn trần gian cho Dương Thiện Sinh đây nghe.
Nữ Tội Hồn: Khi còn sống tôi là vợ của một người giàu có, nhân chồng tôi mở công xưởng kinh doanh, chuyên xây cất nhà cửa, nên từ nhà nhỏ mà được ở nhà lớn. Vì nhiều tiền nên ngày càng nhiễm thói bất lương, học đánh bài, ngày đêm say mê cờ bạc, quên hết trách nhiệm gia đình. Thường hẹn bạn bè tới vũ trường, hoặc ăn uống thâu đêm, một đời ăn chơi cờ bạc hoang phí, không hề tiết kiệm tiền bạc. Đối với việc cứu tế người


nghèo hoặc việc từ thiện thì lơ là, không đếm xỉa đến. Suốt đời hưởng thụ, sau khi chết, vua địa ngục không thương, phán giao tôi đến ngục này chịu tội, hiện thời đói khát chịu không nổi.
Dương Sinh: Nữ tội hồn này, nét mặt hiện rõ sự thống khổ, đưa ngón tay vào mồm nhai nhai, y như đói khát quá không chịu nổi.
Ngục Quan: Mau vào trong ngục.
Dương Sinh: Mong Ngục Quan nói rõ, tôi thấy tội hồn trong mấy gian nhà ngục, bất luận nam nữ tuy bận đồ đẹp đẽ, nhưng tại sao họ lại như lũ ăn mày bên đường, rên xiết không ngừng, đầu tóc rối bời, nhai ngón tay cho đỡ đói?
Ngục Quan: Phàm người đời phá hại của Trời, không tiếc ngũ cốc, tiêu xài hoang phí không biết tiết kiệm. Có tiền chỉ lo tiêu pha hưởng thụ cho riêng mình, không bố thí cho người nghèo khổ, hoặc làm việc công ích. Đàn ông có tiền thì bỏ bê vợ con nhà cửa, lập tổ uyên ương ở ngoài sống với vợ bé, tình nhân. Hoặc đàn bà một sớm nổi danh, như ca sĩ hiện nay thì coi chồng mình không ra gì, tự ý li hôn, hưởng thụ danh vọng giả tạo thế này thế kia. Phàm khi giàu có thì thay lòng đổi dạ, sinh ra nhiều hành vi đê tiện. Sau khi chết tất cả đều sa xuống địa ngục này chịu khổ; mong kẻ hưởng sung sướng, phú quý, vinh hoa ở thế gian, nên bớt chút tiền của giúp người, không nên xài phí cho riêng mình nhiều quá. Nếu không vậy, ăn uống chơi bời thỏa thích, phước hết thì họa đến. Kiếp này hưởng được vinh hoa phú quý là do kiếp trước tu nhân tích đức mà được phước báo. Nếu được phú quý nhưng không dâm dục, lại làm điều thiện để tích đức giúp người giải thoát tai nạn, thường làm chuyện “Cứu nhân độ thế” hoặc in kinh sách khuyên đời, sau khi chết không những nhân gian lưu truyền tiếng tốt, mà hồn còn được lên cõi cực lạc, được người đời nhang khói.
Tế Phật: Thời giờ đã hết. Dương Sinh, ta hãy sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Ngục Quan: Thưa vâng. Nếu như có điều chi thất thố, xin lượng thứ.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan đã giảng giải rõ ràng rành mạch. Chúng tôi sắp sửa trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Mau lên đài sen.... Đã tới Thánh Hiền đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
(1) Cho nên chúng ta thấy rõ cái luật quân bình chưa? Ở thế gian người ta nói rằng tôi không đủ: không đủ sống, không đủ ăn, tôi phải buôn bán cho nhiều, tôi phải kinh doanh cho nhiều, tôi phải lợi lộc cho nhiều, tôi phải ăn gian thiên hạ cho nhiều để tôi giữ tiền hơn là để tiền trong tay thiên hạ, nhưng mà không thấy rằng tiền của thiên trả cho địa, của Trời chứ không phải của mình. Tiền bạc của các bạn đang có đây là của ông Trời, một ngày nào bị lấy không còn một xu. Những người đã rời khỏi Việt Nam đã thấy rõ rồi, trước kia tôi có tiền mà bây giờ tiền tôi không có một đồng xu nào hết, bị lấy lại. Cho nên chúng ta không nên bôn ba về tiền bạc mà lâm phải cái tội kêu là tham tiền mà bỏ thiền, bỏ tu rồi đâm ra lãnh cái tội ở tương lai, khó gỡ gạc.
LỜI GIẢNG CHUNG
Cho nên ở trong cái xã hội này, chúng ta thấy rất rõ, ăn có một chút mà mua cho thiệt nhiều, rồi phung phí bỏ giỏ rác, rồi biết bao nhiêu người... những cái đồ mà phung phí tại xứ Úc này bây giờ đó có thể cứu biết bao nhiêu gia đình ở trong xứ... cái xứ đói khổ hiện tại. Cho nên ta phải luyện cái tánh không nên học những cái chuyện phung phí của những người chưa hiểu đạo... mà chúng ta hiểu đạo thì thấy cái gì nó vừa cái đó là đủ rồi, không nên tham mà mắc phải tội trạng ở tương lai vì hồn chúng ta bất diệt thế nào chúng ta cũng bị xử! Nếu chúng ta nói chết là hết thì muốn làm gì thì làm! Mà chúng ta thấy rằng chết vẫn còn, nếu chết mà không còn, không có địa ngục để xử tội bất cứ một ai!
DẠO CẦU NẠI HÀ THĂM NGỤC VŨ TRÌ Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)
Nại Hà kiều hạ tội hồn đa Chính lộ phất hành trụy võng la Hợp lý đương tu bồ đề đạo Tu thân lập đức hóa can qua.
Chân cầu Nại Hà tội hồn đông Đường thẳng không đi kiếm lưới giăng Đáng lẽ phải theo lời Phật dạy Sửa mình nuôi đức hết đao cung.
Tế Phật: Các môn sinh của Thánh Hiền Đường đã nhận ra chân lý mà tu đạo, nên dầu khó nhọc vẫn không nản lòng, tinh thần đó thật đáng mừng. Nay được dịp phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký là do Ngọc Hoàng một lần nữa khẩn thiết ra lệnh dạo địa ngục viết nên cuốn sách muôn đời kỳ lạ, công khuyên răn giáo hóa đời đời bất tuyệt, do đó ta rất vui mừng hướng dẫn Dương Sinh dạo địa ngục.
Dương Sinh: Đa tạ sự dạy dỗ của ân sư. Toàn thể môn sinh của bản Thánh Hiền Đường đang dâng hiến tất cả tinh thần lẫn vật chất, ra công phục hưng văn hóa đạo đức, in tặng kinh sách dạy điều thiện để phổ biến giáo hóa người đời, cầu nguyện Trời xanh phù hộ để giảm bớt công lao cực khổ của những bạn cùng tu.
Tế Phật: Có lòng tu đạo bao giờ cũng gặp hoàn cảnh khó khăn, ta từ trong cõi tối chuyển hóa thiên cơ, để cho các con được thuận buồm xuôi gió. Bữa nay chuẩn bị dạo địa ngục.
Dương Sinh: Thưa, con đã lên đài sen.
Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Tại sao tiếng khóc than không dứt? Phía trước có một cây cầu, người đi trên cầu đều trượt chân rớt xuống, tiếng kêu khóc vang Trời.
Tế Phật: Đây là cầu Nại Hà, người trần phàm tới khi chết phần lớn phải qua cầu này.
Dương Sinh: Cầu này lắc lư không ngớt, chẳng khác nào loại cầu treo, trên cầu có khá nhiều quỷ đầu trâu, mặt ngựa áp giải tội hồn đến giữa cầu liền đẩy xuống, thật quá tàn nhẫn.
Tướng Quân Giữ Cầu: Vừa nhận được điện văn của giáo chủ Địa Tạng Vương, được biết Phật Sống Tế Công hướng dẫn Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung trên dương thế xuống thăm bản âm ty để viết sách Địa Ngục Du Ký, hầu khuyên răn giáo hóa người đời, xin tha lỗi cho sự đón tiếp chậm trễ.
Tế Phật: Không sao, không sao. Chính chúng tôi mới làm phiền quý vị.
Tướng Quân: Mời hai vị đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn quý vị lên cầu.
Dương Sinh: Tôi chẳng dám lên, đứng ở đầu cầu nhìn cũng đủ rồi.
Tế Phật: Đừng sợ, hai Tướng Quân trâu ngựa sẽ không đẩy con xuống cầu đâu.
Dương Sinh: Vậy thì được, xin thầy nắm tay con cho thật chặt, cái cầu này đong đưa dữ quá, con cứ sợ té xuống.
Tế Phật: Dĩ nhiên thầy phải nắm chặt tay con, mau lên cầu.
Dương Sinh: Ái a! Ái a! Dưới cầu toàn là rắn, hàng mấy vạn con, gồm đủ loại, có con mãng xà lớn bằng cây cột, há miệng lè lưỡi, nhiều người rớt xuống cầu, bị rắn ăn thịt kêu la thảm thiết, hồn vía tôi cũng lên mây, hết dám ngó. Thầy ơi! Mình về thôi.
Tướng Quân: Xin Dương Sinh đừng sợ, dưới cầu Nại Hà này là hố rắn độc. Phàm những ai tâm địa xấu xa, lường gạt tiền bạc và nhan sắc, gây chuyện thị phi, giết chóc, tạo tai họa cho người khác để mua vui. Sau khi chết ruột những kẻ bất nhân đó sẽ hóa thành những con rắn ác độc này. Tội hồn đi tới cầu Nại Hà tự nhiên tâm hoảng kinh, chân bủn rủn, bị hai Tướng Quân trâu ngựa đẩy xuống cầu cho những con rắn độc đó ăn thịt.


Những kẻ rớt xuống cầu cố vùng vẫy để tìm đường thoát, nhưng hễ cựa quậy liền bị độc xà nhai ngấu nghiến.
Dương Sinh: Ôi kinh quá, nhìn thấy rắn độc là hết hồn rồi, nếu như kẻ nhát gan, quỷ đầu trâu mặt ngựa chẳng cần phải đạp, cứ đi tới giữa cầu tức khắc hôn mê, không còn làm chủ được lục thần, tự động rớt xuống.
Tế Phật: Chúng ta mau vượt qua cầu này, bữa nay tội hồn quá đông khiến cầu đầy nghẹt, kẻ khóc người la thật là thảm thiết, ai bảo họ lúc sống làm chuyện bất lương ác độc, khiến bây giờ đi đứng run rẩy, rớt xuống cầu chịu hình phạt độc xà ăn thịt.
Dương Sinh: Mau đi tới đầu cầu, lòng con quá sợ hãi, thì ra cầu Nại Hà là như vậy. Bên cầu không có lan can để nắm, đi qua tay lạnh chân run, lại nhìn thấy dưới cầu toàn là rắn độc, khiến người ta lạnh hồn, bủn rủn đôi chân.
Tế Phật: Gan mật con quá nhỏ, ta cho con ba viên thuốc định thần, mau uống đi để cho mặt khỏi xanh xao, mồ hôi hết chảy... Mau từ giã Tướng Quân giữ cầu, chúng ta còn phải thăm nơi khác.
Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân giữ cầu đã tận tình hướng dẫn, vì thời giờ có hạn không lưu lại lâu hơn được.
Tướng Quân: Xin tạm biệt.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, chúng ta đi thăm nơi khác.
Dương sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy lên đường.
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen. Ngục Vũ Trì trước mặt là ngục mới thiết lập ở cõi âm, thuộc quyền cai quản của Đệ Nhị Điện.
Ngục Quan: Cung kính đón chào Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường tới thăm. Tôi vừa nhận được chỉ dụ của Chúa Công, báo cho biết hai vị thân hành tới thăm bản ngục để viết sách khuyên đời, mời quý vị vào trong xem xét. Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. Xin hỏi Ngục Quan tại sao trong ngục lại có ánh đèn màu mờ ảo, tiếng chân nhảy, tiếng khóc than thảm thiết?
Tế Phật: Những kẻ bị giam ở đây lúc còn tại thế làm vũ nữ hoặc ham nhảy nhót, vào trong xem rồi biết.
Dương Sinh: Dạ, bên trong đầy cả nam lẫn nữ. Nam thì già trẻ đều có, bận âu phục chỉnh tề, thiếu nữ trẻ trung mặc các thứ hàng lụa mỏng manh, đẹp đẽ. Cũng có đủ các thứ người ngoại quốc, mỗi khi họ bước trên mặt sàn, lập tức kêu la, nhảy cỡn không ngừng, trai gái ôm nhau từng đoàn. Xin hỏi Ngục quan đó là hình phạt gì vậy?
Ngục Quan: Phàm tại thế làm vũ nữ không chính đáng, hoặc mượn cớ khiêu vũ để ăn chơi, sau khi chết đều bị giam ở ngục này để họ hưởng thú vui khiêu vũ. Nhưng đến đây thì không được phiêu diêu quên mình, hoặc hưởng trọn thú khoái lạc hương sắc mê hồn nữa đâu. Trong Ngục Vũ Trì (Ao khiêu vũ) sàn nhảy được tạo bằng sắt nung đỏ nên rực sáng hừng hực. Nam nữ một khi đạp lên, tức khắc đau đớn vô cùng, khiến phải nhảy cỡn, lúc sống vui với khiêu vũ thì khi chết cũng lại nếm hương vị cũ, khó mà quên được. Gan bàn chân của mỗi kẻ bị phỏng sưng phồng, lở loét.
Dương Sinh: Ngục Quan nói rất hợp lẽ đạo. Lúc sống ham khiêu vũ, khi chết cho họ nhảy đã đời, nhưng mỗi thời đại, trào lưu lại khác nhau, khiêu vũ không phải là hoàn toàn xấu, nó cũng có tác dụng làm cho thân thể cùng tâm hồn khỏe khoắn. Do đó tất cả những kẻ khiêu vũ đều phải tới đây chịu khổ hình thì hóa ra luật pháp ở cõi âm chẳng thiên lệch lắm sao?
Ngục Quan: Tôi đã nói rõ, không phải tất cả những người ưa khiêu vũ đều bị đày ở đây. Kẻ bị phạt ở địa ngục là vì lúc còn sống muốn khiêu vũ để ăn chơi, hẳn là không phải lối khiêu vũ cốt để cho thân thể khỏe mạnh mà là đam mê nữ sắc. Con gái thì ham giao du rộng, đem thân cho người ta ôm ấp kiếm tiền một cách vô liêm sỉ. Sau khi khiêu vũ xong còn bằng lòng để cho khách dẫn ra khỏi vũ trường tìm nơi trao ân đổi ái, hoặc là lúc còn sống không vâng lời cha mẹ, đến những khiêu vũ trường sa đọa, vui chơi nhảy nhót, hoang dâm vô độ. Nếu khiêu vũ để cho thân thể khỏe mạnh, tâm thần minh mẫn bản ngục đâu có xử phạt. Kẻ bị phạt giam vào ngục là kẻ dâm ô, làm thương tổn phong hóa, khuyên người đời đem tinh lực, tiền tài dùng vào việc giải trí lành mạnh, nếu không sau khi chết sẽ bị giải tới “Ao Khiêu Vũ Địa Ngục” chịu cực hình.
Dương Sinh: Nói thế mới hợp lẽ đạo, nếu không thời đại ngày một thay đổi, cứ ưa theo trào lưu mới, nước ta cũng có thuật làm cho thân thể khoẻ mạnh, người ngoại quốc cũng có lối của họ. Kẻ thụ hình tại địa ngục là mượn danh khiêu vũ để làm chuyện bất chính.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã cận, thầy trò mình phải trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan đã chỉ dạy tỏ tường. Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Cám ơn Ngục Quan đã chỉ rõ. Con đã sẵn sàng.
Tế Phật: Trở về Thánh Hiền Đường... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Cho nên chúng ta thấy Địa Ngục Du Ký, nhiều người đọc qua nói làm cái gì cũng có tội hết. Đâu có phải có tội! Đàng hoàng hợp tình hợp lý là không có tội mà cái gì mình quá lố ăn chặn thiên hạ là có tội. Buôn bán cũng có đạo đức của thương trường. Chánh trị cũng có đạo đức của     chánh                      trị. Quân sự cũng                    có đạo đức   của

quân sự, nó hướng về con đường chánh nghĩa, chớ chúng ta không biết, rồi nói: Ôi cha! Tôi đọc cái gì trong này, cái gì cũng sợ hết, tôi đâu có dám đọc. Trong này chỉ rõ, chúng ta đi khiêu vũ cho có sức khoẻ, có thì giờ để làm cho chúng ta được ổn định thần kinh, cũng như những người thợ may ở đây, may một chập rồi tôi đứng, tôi nhảy, tôi múa, tôi hoạt động một chút xíu, cái đó đâu có tội gì đâu! À, rồi nhiều người đọc rồi nói: Chu cha! Nó đứng làm cái điệu giống khiêu vũ đó, rồi xuống địa ngục. Không phải, khiêu vũ cho tôi có sức khoẻ, để tôi tiếp tục làm việc và tôi giúp đời. Cái tinh thần đó đáng ca tụng. Cái tinh thần mà hi sinh để giúp đời và giữ cái cơ thể này là của Thượng Đế ân ban cái tiểu thiên địa này, phải giữ cho nó điều hòa đừng làm cho nó hư, các bạn đi làm việc mà làm quá, làm chết bỏ cái đó là nó hư rồi, mình phá hoại chớ không phải làm việc, đáng lẽ tôi có thể sống mười năm tôi cứu đời mà tôi còn có ba năm đâu có làm gì được. Tôi phải điều hòa, ăn uống, hoạt động phải điều hòa. Chúng ta có giờ tu Thiền, cũng làm Soi Hồn, làm Pháp Luân, làm Thiền Định để cởi mở trong nội tâm, nội tạng. Rồi mỗi ngày chúng ta phải đi làm việc tận tình phục vụ chúng sanh, chớ không phải nói tôi có đồng lương này tôi mới làm. Không! Không nghĩ vấn đề đó. Chúng ta, người tu vô vi là tận tình phục vụ khi mà tôi hứa làm việc này là tôi phải tận tình phục vụ, đó là hành đạo, không có bị xuống địa ngục. Còn ngược lại mà chúng ta làm ít mà muốn ăn nhiều, cái đó là phải đi làm lại, làm lại là học lại, xuống địa ngục học lại là vậy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!