Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 6

DẠO ĐỊA NGỤC GIÁ LẠNH Phật sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)
Thơ
Hàn phong thích cốt tiệm sơ đông Lạc thiện do như nhất thạch tùng Vạn lục sơn di thành tuyết hải Trúc mai kính ngạo ngật cao phong.
Dịch
Cắt sương gió lạnh lúc sang đông Vui đạo gan bền tựa đá thông Non chuyển ngàn xanh thành biển tuyết Đỉnh cao mai trúc chẳng xiêu lòng.
Tế Phật: Mùa thu qua dần, mùa đông khắc nghiệt đang tới, thời tiết thay đổi lạ kỳ, chúng sinh đau ốm ngày càng nhiều, là bởi không biết thích ứng với khí hậu. Bữa nay ta đưa Dương Sinh dạo thăm Ngục Giá Lạnh ở cõi âm, cũng gặp cái cảnh gió lạnh thấu xương, không hiểu con có chịu nổi hay không?
Dương Sinh: Thưa ân sư, con vừa mới bị cảm, bữa nay Trời lại giá buốt, con nghĩ để bữa khác hãy tới Ngục Giá


Băng. Bữa nay dạo thăm chốn khác, không rõ ý kiến của thầy như thế nào?
Tế Phật: Đâu có được, đã thông tri là mình dạo thăm Ngục Giá Băng xong xuôi rồi, nửa chừng chẳng thể thay đổi, như con sợ không chịu nổi lạnh, thầy cho con ba viên thuốc nguồn ấm này, uống mau đi, không được kéo dài thời gian.
Dương Sinh: Cảm ơn thầy đã ban cho con thuốc
tiên...... con đã uống xong. A, con cảm thấy khắp mình
nóng ran, không còn lạnh nữa.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, xin thầy khởi hành   
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước tại sao không có lấy một bóng người, chỉ thấy một trái núi hoang phủ tuyết trắng, hình như tuyết vừa rơi, không thấy cây xanh tốt, chỉ có ít cây khô trụi lá, đây là chốn nào?
Tế Phật: Nơi đây gần Địa Ngục Giá Băng, núi đó vì chịu ảnh hưởng băng lạnh quanh năm có tuyết, lạnh lẽo lạ thường. Chúng ta không đi đường âm phủ nên không thấy bóng người, với lại mình ngồi đài sen bay trên không nữa. Con theo thầy đi tới sườn núi phía bên trái là mình gặp Địa Ngục Giá Băng.
Dương Sinh: Chốn hoang vu này chẳng có đường sá chi hết, cây cỏ chết rụi vì băng, tất cả đều khô héo, càng đi tới càng cảm thấy giá lạnh, phải chăng vì uống ba viên thuốc tiên hết còn công hiệu?
Tế Phật: Công hiệu của thuốc không hề bị giảm, vì tính dược của thuốc tiên là quan hệ qua lại, đợi một lát sẽ thấy thân thể nóng trở lại, đủ sức chịu đựng nổi ba ngày, con cứ yên tâm, ta không nỡ để con đông lạnh, chết cứng đâu.
Dương Sinh: Phía trước có một dãy phòng, đều làm bằng gỗ, sơn đen, trên nóc đầy hoa tuyết nở. Phía trước dựng hai trụ gỗ, giữa có tấm bảng trên đề “Địa Ngục Giá Băng”. Trước ngục có một lối đi hẹp ăn thông với các phòng, tại sao phía trong không có bày biện chi cả? Tế Phật: Ngục này thiết trí bằng băng lạnh, các tội hồn đều bị ướp lạnh, đông cứng lại, không cách gì trốn thoát nổi, cho nên không cần trang bị chi cả.
Dương Sinh: Trên đường có vài âm binh áp giải chừng mười người vừa nam vừa nữ, không rõ có phải dẫn tới ngục này chịu tội không?
Tế Phật: Đúng đấy, phía trước Ngục Quan và Tướng Quân đã tới, Dương Sinh sửa soạn vái chào.
Dương sinh: Kính chào Ngục Quan cùng Tướng Quân, chúng tôi phụng chỉ dạo địa ngục, xin các vị chỉ bảo tường tận cho.
Ngục Quan: Miễn lễ. Chúng tôi vừa nhận được sắc chỉ của Chúa Công Sở Giang Vương, nên đã rõ Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường trên dương gian sẽ xuống thăm bản ngục cho thấu tỏ sự tình, để viết sách Địa Ngục Du Ký hầu thức tỉnh giáo hóa người đời. Mời hai vị theo chúng tôi vào thăm ngục. Dương Sinh: Xin đa tạ       
Tế Phật: Chúng tôi vào thăm thẳng Ngục Giá Băng, chẳng cần vào trong nhà làm chi nữa.
Ngục Quan: Cũng tốt.
Dương Sinh: Ngục Giá Băng ở giữa hai trái núi, phía trong giống như hồ tắm ở dương gian, vì rất nhiều hồ ở xa nên ngó không rõ. Trong hồ có đủ cả gái lẫn trai, mình chỉ mặc áo lót, phần dưới nhìn không thấy vì bị băng đóng dính cứng, kẻ nào kẻ ấy mặt xanh ngắt, môi đen, tay run rẩy, không kêu khóc nổi nữa, chỉ còn rên rỉ thôi. Trước mặt có hai ông già, nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn thiết tha, hình như muốn nói với tôi điều gì. Thưa thầy, có cách gì cứu họ thoát khỏi cảnh khổ băng lạnh đông cứng không?
Ngục Quan: Để tôi lôi vài tội hồn lên để Dương Sinh muốn hỏi gì thì hỏi.
Dương Sinh:        Tốt tốt.  Xin  hỏi lão tiền    bối,  ở dưới   đó
cảm thấy thế nào?
Tội Hồn: Băng trời tuyết đất, chỉ mặc quần áo lót mỏng manh, tôi không còn đủ sức nói nữa. Thân thể đông cứng, sắp hết cầm cự nổi       
Ngục Quan: Tướng Quân mau đem nước gừng cho nó uống để giúp đỡ nguyên khí.
Tướng Quân: Uống mau đi, rồi cung khai hết các tội lỗi đã làm khi còn sống, để viết vào sách khuyến thiện hầu giáo hóa người đời đừng bắt chước làm chuyện bậy giống ngươi, để sau khi chết khỏi rơi xuống địa ngục này.
Tội Hồn: Tôi, lúc còn tại thế rất ưa thích sưu tầm tem thư, tiền xưa, đồ cổ các loại. Lúc 45 tuổi, kết bạn với một người cùng sở thích. Khi rảnh rang chúng tôi uống trà tâm sự, tình nghĩa thật đậm đà. Bỗng một bữa, bạn tôi phải ra nước ngoài, sợ những báu vật tem xưa tiền cũ, đồ cổ cất giấu sẽ bị đánh cắp, bèn nhờ tôi giữ dùm. Tôi vì một phút tham lam, đem tất cả đồ bạn gởi dời đi nơi khác. Khi người ấy trở về hỏi xin lại tôi các món đã gởi, tôi trả lời: “Khó nói quá nửa tháng trước đây đã bị trộm đánh cấp mất rồi, tất cả những báu vật của tôi sưu tầm cũng bị nó lấy luôn không còn một món nào.” Người bạn tri kỉ của tôi nghe xong, thốn tim buốt óc, than tiếc không dứt. Đã bị đánh cắp làm sao lấy về được, bèn bỏ luôn. Khi tới 56 tuổi, bị ung thư gan chết, hồn xuống âm phủ, dè đâu cõi âm đã biết rõ tôi dấu các món đồ đó ở nhà riêng. Khi đi qua đài gương soi ác nghiệp, những cảnh đó chiếu rõ lại, kết cục tôi phải cúi đầu nhận tội, bị Sở Giang Vương ở Đệ Nhị Điện phán đày 5 năm ở Ngục Giá Băng, hàng ngày chịu cảnh băng đóng cứng, thân lạnh thịt đông, đau đớn muôn phần, hối hận không còn kịp nữa. Xin người nói với Ngục Quan tha tội cho tôi để tôi sớm thoát khỏi cảnh khổ đau này, có được không?
Dương Sinh: Xin Ngục Quan giảm bớt tội một hai phần có được không?
Ngục Quan: Đây là luật Âm Phủ xử phạt, nếu không có lệnh của Minh Vương, tôi không dám sửa đổi. Bây giờ tôi có thể cho uống thêm chút nước gừng cũng kể như là ưu đãi lắm rồi, không được cầu cạnh thêm gì nữa. Có thể hỏi thêm bà lão kia xem vì cớ gì mà bị đày xuống địa ngục này.
Dương Sinh: Bà lão này bị đông lạnh chịu không nổi, ngã lăn ra đất, hỏi làm sao bà ta trả lời được? Tướng quân cho bà ta uống chút nước gừng giải lạnh để hồi tỉnh lại.
Tướng Quân: Được, uống mau đi, để còn trả lời những câu hỏi của Thiện Sinh, trái lệnh sẽ bị xử tội nặng thêm. Tội Hồn: Ôi! Tôi đau khổ quá rồi, cái lạnh giá băng giống hệt cái lạnh của nhà xác chuyên ướp tử thi ở dương gian. Người thấy tôi toàn thân xanh mét, thê thảm không còn chút máu. Lúc sống tôi là tú bà, chuyên nuôi em út, ẩn náu nơi nhà nhỏ, phòng dơ, chứa trên mười thiếu nữ, trong số đó có gái giang hồ, gái nhà lành, gái trốn học. Hàng ngày tôi bắt họ phải tiếp khách, nếu không phục tòng thì bị bắt giam, hoặc bị các tay du côn chuyên dắt mối trừng trị. Trong số đó rất nhiều thiếu nữ được người nhà hoặc khách chơi chuộc ra, cứu thoát khỏi biển khổ, phục hồi lại sự tự do cho tấm thân, tôi bèn lớn miệng đòi một số tiền to, có kẻ không đủ tiền chuộc thân suốt đời chôn vùi tuổi thanh xuân trong động buôn hương bán phấn. Lúc tôi 51 tuổi, vì hút xách rượu chè vô độ cho nên bị xuất huyết mà chết. Sau khi chết mới được rõ là đã bị Minh Vương giảm thọ mười năm. Vì nghiệp ác quá sâu trước bị đày ở Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, chịu khổ 5 năm. Sau khi mãn liền bị chuyển qua đây tiếp tại Ngục Giá Băng 31 năm. Mãn hạn kỳ này chưa rõ sẽ còn bị tái giam ở những ngục nào? Từ khi chết tới nay, nào như chịu khổ vì bùn phân nước tiểu, băng giá lạnh buốt, hiện tại thì thê thảm, tương lai khổ còn nhiều, chỉ biết oán hận chính mình đã tạo quả báo quá nhiều.
Ngục Quan: Còn tội hồn sau chót này, mau đem chuyện đã làm ở cõi thế khai hết ra. Tướng quân lấy nước gừng đổ cho nó phục hồi nguyên khí để nó nói cho trôi chảy.
Tướng Quân: Tuân lệnh.... thưa đã giải hàn cho nó xong.
Dương Sinh: Xin hỏi tiểu thư, vì cớ gì cô phải tới Ngục Giá Băng?
Tội Hồn: Nói ra càng thêm xấu hổ, lúc 18 tuổi tôi theo một đoàn ca vũ, cùng các đoàn viên đi biểu diễn các nơi, thường là biểu diễn thoát y để câu khán giả. Về sau vì làm ăn không khá, đoàn giải tán, bèn đổi nghề “gái đi khách” thường được kêu đi khách, hoặc biểu diễn thoát y cho khách coi, do đó làm quen với một thương gia giàu có, mướn nhà ở riêng làm vợ bé. Năm 36 tuổi vì hai người không hợp ý nên chia li, có lần vì quẩn trí uống độc dược tự tử. Khi chết bị giam tại thành Chết Oan 5 năm, sau đó bị đày tiếp tại Ngục Giá Băng, đến nay đã 3 năm, còn 20 năm nữa mới mãn hạn. Hiện thời đau khổ quá mức, hàng ngày bị băng đóng, tay chân buốt cóng, khí lạnh thấu tim, hối hận không còn kịp nữa. Khuyên nữ phái ở thế gian, ngàn lần chớ nên đi theo con đường không chính trực của tôi.
Ngục Quan: Tội hồn này, lúc sống không hành nghề


lương thiện, chuyên vũ khỏa thân, biểu diễn các màn dâm đãng, phá hoại các phong tục tốt lành, lúc sống đã không chịu mặc quần áo tươm tất, sau khi chết đã bị xử đày ở Ngục Giá Băng, khiến nàng cố tìm quần áo để che cho bớt lạnh nhưng chẳng được. Có tội thì chịu báo ứng, tội hồn này còn nhiều tội khác, sau khi mãn hạn ở đây, sẽ còn giải giao qua điện khác. Mong phụ nữ trên thế gian coi đó làm gương. Tướng Quân! Mau áp giải ba tội hồn này trở lại ngục.
Dương Sinh: Địa ngục này sương trắng bốc lên như khói tỏa, thấy hiu hiu lạnh.
Tế Phật: Đó là khói lạnh, khí lạnh tỏa ra đó.
Ngục Quan: Phàm kẻ nào ở đời nhận tiền bạc, đồ vật của kẻ khác gởi mà lấy lén, chiếm làm của riêng. Mở nhà chứa điếm, không cho gái giang hồ hoàn lương. Lãng phí xa hoa quá mức, coi thường đồ nội hóa, mặc toàn tơ lụa nhập cảng để chứng tỏ mình giàu. Không biết dùng số tiền mua quần áo đó để giúp đỡ dân nghèo khỏi rét. Đàn bà thích mặc đồ hở hang, dùng toàn quần áo hở lưng, hở bụng, hở đùi cố ý phô trương thân xác để mê hoặc người ta. Các loại người không sợ lạnh giá, những kẻ tham cầu trang sức, sau khi chết tất cả đều bị xử phạt, đày ở Ngục Giá Băng để được hưởng cái thú vị của sự mát mẻ.
Tế Phật:       Bữa nay              thời giờ đã          cận, chúng tôi sắp        trở      lại
Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân đã chỉ giáo. Mong sớm được gặp lại.
Ngục Quan: Xin tiễn chào.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa thầy con đã sẵn sàng, mình có thể trở về Thánh Hiền Đường...
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Đọc đến đây chúng ta thấy rõ rồi. Vạn sự do chúng sanh sanh ra thì phải gánh. Ngày hôm nay chúng ta tu để chi? Để minh cảm lục căn lục trần để làm Pháp Luân Thường Chuyển, để thấu triệt cái nguyên lý của ngũ tạng của chúng ta, vì ngũ tạng nó là đại diện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Nó có ngũ sắc ở trong đó, nó biến thể ra, nó tạo thành cái tánh: tánh sân si, tánh buồn tủi, đủ loại tánh; mà nếu chúng ta không dùng những nguyên khí của Trời Phật mà để làm điều hòa cái nội tạng chúng ta thì không bao giờ mong sửa tâm, sửa tánh. Miệng nói tu không hành nội tạng là thiếu tu. Cho nên các bạn đã có một cơ hội rất tốt là trong thực hành. Bất cứ giá nào nói là người kia hành giỏi hơn tôi có thể ngồi ba tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ, làm Pháp Luân nhiều ít, nhưng mà tôi cố gắng làm, nay tôi mở một chút, mai tôi mở một chút. Tôi càng ngày tôi càng thấy cái tánh sân si tăm tối của tôi, chứ đừng thấy cái tánh tốt. Thấy cái tánh xấu, rồi tự mình phải chỉ mặt mình xấu, sửa thì luôn luôn các bạn tiến mà tiến tới vô cùng, không có bị thất bại. Bạn làm sao tìm được cái tánh xấu của bạn là quý lắm rồi. Địa ngục khỏi chứa nhiều người ở tương lai. Địa ngục không có cần chứa các bạn nữa, vì các bạn ăn năn rồi, phải tìm ra cái tánh xấu của chính mình. Cái tánh hư tật xấu của mình, mình phải hi sinh nó đi, không có nuôi dưỡng nó nữa, thì tương lai không bị nữa. Cho nên cái phương pháp của chúng ta đã ngừa mà phải hành, đừng nói tôi tu tôi ngừa được. Không, tôi không hành làm sao tôi ngừa được. Tôi phải hành, vì tôi học một khóa làm người ở thế gian này. Sanh lão bệnh tử, sanh trụ hoại diệt mà tôi không biết nội tâm nội tạng của tôi. Tôi ôm cái xác này mà tôi không hiểu cái nguyên lý của cái xác này. Cho nên các bạn đã học cái khóa A Di Đà, đã phân tách nội tâm, nội tạng của các bạn, vi diệu vô cùng, chứ không phải tầm thường. Trong đó nó có lục căn lục trần, có vạn linh cộng tác với bạn, mà cái sự trách nhiệm là sự sáng suốt của bạn là phần hồn. Cái phần hồn của bạn là quan trọng. Cho nên mang tội là phần hồn mang tội. Cơ thể các bạn động loạn cũng là phần hồn mang tội. Chúng ta tu để điều hòa cơ thể, sửa tâm sửa tánh đạt tới minh tâm kiến tánh là thấy sự sai lầm của chúng ta là chúng ta không còn tái phạm nữa và chúng ta cố gắng đi nữa... đi nữa... tiến nữa... học nữa để thấy cái siêu văn minh ở bên trên không ngừng nghỉ phát triển. Chúng ta thấy vật chất ở thế gian đã phát triển chưa? Miếng cây biến thành vật đồ để trang trí trong nhà, rồi cái tâm của chúng ta cũng phải thay đổi chớ! Phải tiến chớ! Cái đạo tu học của chúng ta cũng phải tiến đúng theo thời đại cho nên các bạn làm Pháp Luân Thường Chuyển là hít cái thanh khí vô: Đầy rún, đầy ngực, tung lên bộ đầu, nay một chút, mai một chút, nó càng ngày càng dài, nó càng dài thì càng định, càng định thì càng xuất. Các bạn không còn bị kẹt ở trong cái ô nhục nữa mà đi trình diện với địa ngục. Các bạn tiến về thanh giới đúng theo trong kinh kệ đã chỉ rõ đường lối cho các bạn tu. Làm cái gì trở về thanh tịnh? Giải nghiệp tâm mới về thanh tịnh, mà các bạn không dùng nguyên ý của Trời Đất để giải tỏa cái sự ô trược trong cái nội tâm, nội tạng, trung tâm của ngũ tạng của các bạn thì làm sao mà các bạn trở về thanh được mà nói tôi giải nghiệp tâm, là phải hành, phải làm chúng ta mới giải được, nếu không làm không giải. Không có ông thần ông thánh nào mà xuống giải nghiệp cho các bạn được hết, các bạn làm là tạo nghiệp. Hung hăng, giận hờn là tạo nghiệp. Bây giờ tôi giải toả không hung hăng, không giận hờn là tôi đã giải nghiệp. Tôi thực hiện cái gì? Tôi ôm cái nghiệp gì? Tôi ôm cái nghiệp thanh của Trời Phật, cái nghiệp thương yêu và tha thứ. Cái đó là khí giới trường cửu từ bi bác ái, chứ không bị kẹt nữa, thấy không? Các bạn đã làm mẹ làm cha, có người mẹ nào mà không thương con. Người mẹ nào mà không tha thứ con, rầy vậy nhưng mà tha thứ và thương yêu vô cùng. Trong thâm tâm của người là cái quyền năng tối hậu của người mà ngày nay chúng ta tu làm Pháp Luân Thường Chuyển để đào sâu cái quyền năng tối hậu của chúng ta là chúng ta trở về với cái chơn thật hào quang sẵn có của chính mình. Khi mà bộ đầu của các bạn bừng sáng rồi, không lý các bạn đứng ra gây lộn với một người thường sao! Không, các bạn biết thương yêu, các bạn đã khổ nhiều, các bạn mới có cái hào quang sáng suốt đó. Khổ nhiều các bạn mới thấy sự thanh tịnh trong nội tâm về với chính bạn, thì các bạn phải nuôi dưỡng cái sự nhịn nhục đó. Các bạn nhìn tới mẹ hiền của các bạn, mẹ tôi nhịn nhục biết là bao
_ I _ • A                       iẬ’ 4- /                          _        , Ạ • t                                                        Ằ                       ff-ị A, •                     _ w                           _  ị _                            A                                         , V .                                    
nhiêu để đón tôi lâm trần. Tôi nằm gần bên người mẹ yêu quý, mà mẹ tôi nhịn nhục hết sức mới nuôi tôi đến ngày nay tôi khôn lớn, chứ đâu có phải dễ mà tôi khôn lớn được đâu! Mẹ tôi hết sức nhịn nhục, mẹ tôi đã học nhịn nhục. Ngài là đức nhịn nhục trong gia cang của tôi, tôi mới có sự an toàn ở ngày hôm nay. Rồi chúng ta ngồi nói Trời Phật nhịn nhục biết bao mhiêu để cho chúng ta học và khám phá ra những cái triết lý siêu việt như bây giờ: chúng ta đang nghe Địa Ngục Du Ký và thực hành để tìm hiểu sự sai lầm của chính mình. Có phải cái nhịn nhục của Trời Phật đã cho chúng ta có cơ hội ăn năn trở về với chính mình, nhiên hậu mới dâng cái hoa sen tốt đẹp cho Ngài là tâm thanh tịnh của chúng ta. Các bạn tu đây là trở về với tâm thanh tịnh, trước kia các bạn ngồi 5 phút, rồi sau 10 phút, 20 phút, rồi có khi các bạn ngồi tới một tiếng, hai tiếng, ba tiếng và đạt tới thanh tịnh của hạ giới, nó mới ngồi yên. Còn hạ giới mà động loạn, ngồi chừng năm phút là đứng dậy rồi. À! Cho nên, hạ giới, nhiều người tu, tuổi trẻ bị thử thách, định ngồi một tiếng cho nó nhẹ nhưng mà nó kéo xuống đòi hỏi sự dâm dục. Để phân minh hạ giới là cái gì? Và thượng giới là cái gì? Cho nên, có cái phương pháp để cho các bạn trì niệm Nam Mô A Di Đà Phật mà nhớ tưởng lên trên bộ đầu là trung tâm, chơn tâm, còn cái tim bằng xương bằng thịt này là phàm tâm. Cho nên đức Phật Thích Ca đã thành công khi hào quang bộc khởi trên đầu Ngài, lúc đó không còn sự lo âu nữa. Ngài tu ở giữa rừng động loạn thú dữ không! Tất cả là trược có thể xâm chiếm Ngài bất cứ lúc nào mà kể cả sự ăn uống cũng không có nữa! Biết bao nhiêu sự tủi nhục, nhịn nhục vô cùng mới đắc đạo. Ngày hôm nay chúng ta có sự văn minh hỗ trợ đầy đủ hết, có băng từ để thu những cái âm thinh mà nhắc nhở chúng ta. Nay chúng ta tu một chút, mai chúng ta tu một chút, rồi chúng ta lần lần cũng đi tới con đường ngộ Ngài. Sự mong muốn của bề trên luôn luôn hướng độ chúng ta và chỉ chờ chúng ta hành mà thôi. Một ngày tới tối chúng ta hít thanh khí điển của Trời Phật chớ đâu có phải là cái chuyện tầm thường đâu? Không có thanh khí điển lấy gì sống mà thanh khí điển đó nó siêu diệu vô cùng. Các bạn hít chừng nào có chừng nấy mà càng hít càng thanh tịnh, càng hít càng minh sự sai lầm của mình là có phải là ánh sáng đi vào nội tâm không? Càng tu, càng thấy sự sai lầm của mình có phải chúng ta đã đem cái lửa thiêng vào đốt sự trần trược và tạo cái hương đăng trong nội thức của chúng ta không? Càng tu, các bạn xem kinh các bạn thấy họ đã đi xa rồi, chúng ta mới đi chập chững thôi. Thực hành để đi tới, rồi chúng ta trước tác những cái lời mà chúng ta gặt hái đó để cho hậu thế noi theo và họ được cứu rỗi trong thực hành chứ không còn sự cầu xin nhờ đỡ rồi tự mình phỉnh phờ mình, và phản bội lấy mình nữa. Cho nên tôi mong rằng các bạn đã thực hành một đoạn đường nên cố gắng thực hành nữa. Đây là những tài liệu quý báu để cho chúng ta thấy ý thức là phải sửa mình mới không có tội, sửa mình mới sáng suốt, sửa mình mới thanh tịnh.


DẠO ĐỆ TAM ĐIỆN GẶP TỐNG ĐẾ VƯƠNG Phật sống Tế Công
Giáng ngày 9 tháng 10 năm Bính Thìn (1976)
Huy loan xiển giáo trứ thư mang Thực phỏng u minh tả cẩm chương Địa ngục môn khai nghinh đạo khách Tu chân hà tất úy Diêm Vương.
Phát huy đạo giáo sách ra công Hỏi chốn u minh viết tỏ tường Mở cửa âm ty mời khách đạo Thực tu hà tất sợ Diêm Vương.
Tế Phật: Bữa nay dạo chơi âm phủ tới Đệ Tam Điện, mười ngục của các điện chỉ cần thăm những ngục tiêu biểu chính cũng đủ. Nếu không vậy, đi hết mười cửa ngục sẽ mất mấy năm. Vì quyển Địa Ngục Du Ký phải xuất bản sớm để hóa độ chúng sinh cho nên chỉ viết các phần quan trọng. Dương Sinh chuẩn bị dạo địa ngục, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, thưa con đã sẵn sàng, mời thấy lên đường....
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước có một tấm bảng hiệu treo trên lầu, y hệt các bảng quảng cáo trước lan can các cửa tiệm chốn dương gian, trên dán miếng giấy đỏ, có nhiều quan quân âm phủ bu quanh đọc, mình cùng đi tới coi thử xem viết gì?
Tế Phật: Ta đã biết rồi, còn con muốn rõ hãy đi tới coi đi.
Dương Sinh: Tại sao quan quân âm phủ thấy mình tới họ đều lộ vẻ sợ hãi, tránh xa?
Tế Phật: Vì họ biết con là người phàm, đích thân mang ngọc chỉ, nên tránh xa không dám đụng chạm, con thấy giấy đỏ trên lan can viết gì?
Dương Sinh: À thì ra là ngọc chiếu của Thượng Đế nói rằng:
“U Minh Giáo Chủ thừa ủy nhiệm Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn ra lệnh: Trẫm ngự ở điện Linh Tiêu, cai quản 3.000 thế giới, nắm quyền sinh sát ở chín cõi u linh, sáu đường luân hồi. Nhớ lại từ khi nguyên linh giáng thế đến nay, thời đại thượng cổ, lòng người hồn nhiên tính Trời thuần hậu chân thật, cho nên được sinh làm người, sau khi chết về Trời, vốn không thiết lập địa ngục. Đến thời trung cổ lòng người dần dần ác độc, tính Trời ngày càng nhiễm bụi trần, luân thường đảo lộn, các thứ ăn chơi được bày ra, do đó mà tự tạo địa ngục. Trừ những người giữ trung, hiếu, tiết, nghĩa cùng tu nhân tích đức luyện đạo ra, tất cả đều đắm chìm trong sáu cõi luân hồi là Trời, người, atula, súc sinh, ngạ quỷ và địa ngục. Nay gặp buổi thế gian tồi tệ, lòng người quá nhiều tham dục, ham làm những điều quá tàn ác, các thói gian manh, dâm đãng, phạm pháp gia tăng. Chính khí nguyên linh của Trời Đất phú cho đã sa đoạ, tự lãnh lấy tai họa, cho nên hoạn nạn không dứt. Trời vốn hiếu sinh, không nỡ để cho chúng sinh chìm đắm hết, cho nên phổ giáng chân đạo để dẹp tai ương, cứu giúp người lương thiện. Nay có Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trực thuộc sự cai quản của Châu Nam Thiên, Nam Thiểm Bộ nhận lãnh sắc chỉ phát huy đạo giáo, trên kế tục, nhân nghĩa của Khổng Mạnh dưới thừa tiếp đạo Phật chân tông, chấn hưng đạo đức văn hóa, phổ độ thiên hạ chúng sinh, sự nghiệp huy hoàng. Trẫm muốn cho người đời biết cảnh địa ngục ở âm phủ nên ra lệnh cho Thánh Hiền Đường viết cuốn sách quý Địa Ngục Du Ký, sai Phật Sống Tế Công dẫn thánh bút Dương Thiện Sinh dạo thăm mười điện, đem những hình phạt mắt thấy tai nghe ở các ngục âm ty tiết lộ cho người đời rõ. Cùng lúc dạo chơi âm phủ, khai thị chân lý, phá trừ mê hoặc của chúng sinh. Trong thời gian viết sách, nếu như Phật Sống Tế Công dẫn Dương Thiện Sinh tới, quan quân các điện phải nghinh tiếp, hỗ trợ công việc viết sách để cuốn sách quý này sớm hoàn tất.
Ngày ngọc chỉ đến, các đạo phải tuân theo, nếu như vi phạm, sẽ bị nghiêm phạt chẳng tha. Nay ra lệnh.
Ngày 15 tháng8 năm Bính Thìn.”


Dương Sinh: À thì ra là sắc chỉ của Ngọc Hoàng ra lệnh cho các ngục ở âm ty.
Tế Phật: Đúng đấy, muốn viết nên Địa Ngục Du Ký, ngoài việc giáng chỉ cho dương gian, còn phải thông báo cho cõi âm. Mau tới trước Đệ Tam Điện bái kiến Tống Đế Vương.
Dương Sinh: Thưa Đệ Tam Điện còn cách đây bao xa? Trên đường chỉ thấy các vong hồn cùng âm binh lui tới, không thấy điện phủ.
Tế Phật: Chẳng còn bao xa nữa sẽ tới, tiết kiệm thời gian, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Dạ phải, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen, phía trước là Đệ Tam Điện, mau tới vái lạy Minh Vương. Tống Đế Vương cùng các quan văn võ đều ra khỏi điện nghinh tiếp chúng ta.
Dương Sinh: Đúng đúng. Xin ra mắt Tống Đế Vương cùng chư vị Tiên Quan. Hôm nay chúng tôi phụng chỉ dạo thăm âm phủ để viết sách, kính xin chỉ giáo tường tận cho.
Tống Đế Vương: Mời Dương Thiện Sinh đứng dậy, xin chớ quá lễ độ, sớm được rõ quý Thánh Hiền Đường ra sức hoằng dương Thánh giáo, khuyến hóa được nhiều kẻ ác cải tà quy chính, cùng hướng dẫn được nhiều người tu đạo đạt thành chánh quả, từ lâu ngưỡng vọng. Mời hai vị vào trong điện nghỉ ngơi rồi đàm đạo.
Dương Sinh: Cảm tạ Minh Vương khen ngợi, nhưng xấu hổ không dám nhận, tệ Đường từ Khổng Thánh
Đường ra lãnh đạo tới giờ, toàn thể các môn sinh đều đồng tâm hiệp lực, thay Trời giáo hóa, chỉ gắng làm hết thiên chức mà thôi, đâu dám nhận là đức lớn.
Tế Phật: Chớ quá khách sáo, chúng ta vào trong điện nghỉ ngơi.
Minh Vương: Mời hai vị ngồi, bàn ghế bằng gỗ thô sơ, không thể so sánh với sa lông êm ái trên dương gian. Tướng quân mau đem trà mời hai vị.
Dương Sinh: Đa tạ. Gian phòng khách này trưng bày nhiều đồ cổ rất thanh tịnh, trên tường treo đầy tranh thủy mặc, có rất nhiều sách đạo.
Minh Vương: Đúng vậy, các quan viên của bản điện khi rảnh rang thường đến đây đàm đạo, bàn bạc suốt ngày. Các quan viên ở âm phủ là những người lúc tại thế chịu tu hành có đạo đức mới được đề cử, cho nên được ở vào hoàn cảnh như ý muốn, bởi vậy không phải cứ xuống địa ngục là khổ hết. Địa ngục như nhà tù ở dương gian, chỉ những kẻ phạm tội mới phải chịu khổ sở. Các kẻ tả hữu giúp đỡ tôi ở đây giống hệt các quan viên coi nhà giam ở trên dương thế, họ làm việc tự do. Cho nên những kẻ lòng không độc ác, lúc tại thế thường làm việc thiện, hồn đến cõi âm, chúng tôi đều lấy lễ mà đối xử. Điều này tôi rất mong thế gian tỏ tường. Nếu như lúc sống hành động gian manh, không theo chính đạo sau khi chết ắt xuống địa ngục, tay bị xiềng xích, cổ bị cùm gông, roi da đánh dập, chẳng được hưởng cảnh thanh nhàn như ở đây.
Tế Phật: Bữa nay đã hết giờ rồi, Dương Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường, đa tạ Minh Vương đã chỉ giáo, ngày khác có duyên hẳn còn gặp lại.
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương cùng Tướng Quân đã hậu đãi, vì thời giờ eo hẹp chúng tôi phải về, xin từ giã quý vị.
Minh Vương: Miễn lễ. Kính tiễn hai vị, mong bữa khác gặp lại.
Tế Phật:        Mau rời điện,   sửa   soạn trở lại   Thánh  Hiền
Đường.
Dương Sinh: Thật là gấp gấp gáp gáp, thực tại thời gian quá ngắn.
Tế Phật: Thôi chớ nhiều lời, chúng ta lên đường trở lại Thánh Hiền Đường.... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC MÓC MẮT Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 10 năm Bính Thìn (1976)
Hoàng tuyền lộ thượng bức nhân hàn Thảm khiếu ai thanh cảm tị toan Nhứt niệm chi sai di cổ hận Dương gian thích thích tổng nan man.
Dịch
Suối vàng đường sá lạnh run người Tiếng khóc bi thương dạ ngậm ngùi Một ý sai lầm ngàn thuở hận Dương gian thận trọng chớ sai lời
Tế Phật:       Mùa đông lại tới,  tiết   Trời hết   sức lạnh   lẽo,
nhưng các môn đồ của Thánh Hiền Đường lòng vẫn ấm áp không cảm thấy lạnh chút nào, thật khiến ta cảm động vô cùng. Nếu như sách Địa Ngục Du Ký sau khi viết xong, lưu truyền muôn thuở, môn sinh cứ nối tiếp không dứt. Dương Sinh, bữa nay sửa soạn dạo âm ty.


Dương Sinh: Đêm nay khí Trời giá băng lạnh lẽo, đường âm phủ càng ảm đạm thê lương, xin ân sư ban cho con một viên thuốc tiên để trợ giúp nguyên khí, không rõ cao ý của thầy thế nào?
Tế Phật: Được, ta lại cho con ba viên thuốc Ôn Nguyên, mau uống đi để trợ giúp dương khí, ích lợi cho việc dạo âm ty.
Dương Sinh: Đa tạ ân sư... con đã uống xong, cảm thấy toàn thân ấm áp. Con đã lên đài sen, mời thầy khởi hành...
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Lại có mấy vị tướng quân vận đồ như người thường đã tới thềm đá phía trước.
Tế Phật: Trên thềm đá này là Tam Điện, khu cai quản của Minh Vương, phía trên là một dãy tù ngục bất tận. Mau tiến tới trước đón chào Tướng Quân.
Dương Sinh: Xin ra mắt chư vị Tướng Quân, thầy trò chúng tôi phụng chỉ viết sách, hôm nay đi tới đây, xin Tiên Quan chỉ giáo tường tận cho.
Tướng Quân: Miễn lễ, xin mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong nhà nghỉ ngơi. Sảnh đường này là nơi quản lý tất cả các ngục thuộc Đệ Tam Điện, phía sau sảnh đường là các nhà ngục.
Tế Phật: Vì thời giờ có hạn, tôi thấy chẳng cần ngơi nghỉ, xin hướng dẫn Dương Sinh đi thăm các ngục là được rồi.
Tướng Quân: Càng hay, quý Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết Địa Ngục Du Ký, chúng tôi đã sớm biết như vậy, giờ lại được Tế Phật trực tiếp cho hay muốn dạo thăm chốn này, mời hai vị theo chúng tôi đi về phía bên trái. Dương Sinh: A, một quảng trường quá lớn, các phòng ốc đều kiến trúc bằng gỗ, gần đây có tiếng kêu đau đớn vọng ra, phía trước có một cái ngục, trên đề “Địa Ngục Móc Mắt”.
Tướng Quân: Bữa nay, chúng tôi hướng dẫn quý vị thăm Địa Ngục Móc Mắt, trước hết phải vào nhà này để tôi trình với quan coi ngục.
Ngục Quan: Vui mừng đón tiếp hai vị tới thăm bản ngục, tôi xin hướng dẫn quý vị vào xem xét bên trong ngục, nếu như có chỗ nào không rõ, Dương Thiện Sinh chớ ngần ngại, cứ hỏi.
Dương Sinh: A, những phạm nhân trong nhà ngục này, đều bị móc hết mắt, máu tươi chảy ròng ròng, kẻ nào kẻ nấy khóc lóc thảm thương, hai tay chận máu chảy từ trong hốc mắt ra, quả là tàn nhẫn. Phía bên trái có một kẻ trung niên đang bị âm binh dùng chĩa sắt móc mắt ra, tránh né không được, kêu thất thanh, tròng con mắt trái rớt ra, hồn mê sảng thân ngất xỉu, nhưng vì bị trói vào cây cột, nên chỉ có đầu gục xuống, âm binh móc thêm mắt còn lại. Tôi chẳng dám nhìn, hành vi dã man quá.
Tế Phật: Dương Sinh, con chớ hoảng sợ mà quá lời. Đây là luật báo ứng ở cõi âm, tại sao lại phát ngôn bừa bãi, quá vô lễ.


Tướng Quân: Chúng tôi không ngạc nhiên, Dương Sinh chẳng cần giữ ý, có điều chi thắc mắc cứ hỏi. Dương Sinh: Tôi vừa lỡ lời xin Ngục Quan cùng Tướng Quân lượng thứ. Xin hỏi Ngục Quan tình hình Địa Ngục Móc Mắt ra sao? Có thể trình bày rõ ràng cho tôi được biết không?
Ngục Quan: Có thể được, phàm những kẻ bị phán xét giam ở ngục này, khi vào tới ngục, trước tiên bị trói vào cây cột, rồi sau móc hai mắt, tội hồn ắt đau đớn kêu la, chết đi sống lại. Mỗi ngày bị hành hình ba lần, trước khi hành hình thì lại đem hai mắt ráp vô, dùng nước hoàn hồn rửa, tri giác của tội hồn tức khắc hồi phục, sau đó lại thụ hình, như vậy mới làm tội hồn đau đớn được. Dương Sinh: Không rõ phạm tội gì mới phải tới ngục này?
Ngục     Quan: Để tôi     gọi  mấy   tội   hồn tới   tự thuật   rõ
chuyện thực. Tướng Quân mang tới đây ba tội hồn đã ráp mắt, rửa nước hoàn hồn để tiện khai rõ những tội mà nó đã phạm lúc còn sống, để viết vào sách quý, khuyên răn người đời.
Tướng Quân: Tuân lệnh. Đã lo liệu xong, tội hồn này sẽ thuật rõ tội ác đã làm cho mấy vị từ dương gian xuống nghe, cùng tâm trạng bị hành hình sau khi chết để Thiện Sinh truyền lại những tiếng lòng của tội hồn hầu khuyến hóa thế nhân.
Tội Hồn: Ô hô! Hai mắt tôi đau nhức chịu không nổi, còn bắt tôi nói cái gì?
Ngục Quan: Tướng Quân, mau dùng nước phép rửa sạch để tội hồn trấn tĩnh lại.
Tế Phật: Khỏi cần, nhìn ta hóa phép...
Tội Hồn: Bây giờ bớt nhiều rồi, đa tạ sự giải cứu của hòa thượng. Tôi, lúc sống quá kiêu ngạo, vì sau khi tôi tốt nghiệp đại học, lại đương có gia đình, do đó xem khinh các kẻ cùng khốn và những người không học tới đại học. Vì cao ngạo khinh khi, nhìn người bằng nửa con mắt, lúc sống hưởng thụ cảnh giàu sang, kết giao cùng giới thượng lưu quyền quý. Sau khi chết liền bị Minh Vương phán tội, phạt tôi vì lúc sống nhãn quan quá cao, khinh thị tất cả những người bình thường, bảo mắt tôi là “mắt thế lợi”. Tôi tới ngục này đã được hai năm ba tháng ngoài, còn hai năm nữa mới có thể ra khỏi ngục, vì lúc tại thế còn phạm nhiều tội khác, sau khi xuất ngục, đường đi dữ nhiều, lành ít. Xin các vị thiện nhân phải khuyên răn người đời là dù có tiền bạc, có thế lực cũng không được “dương mắt chó coi khinh kẻ khác”. Vì coi rẻ khinh khi người khác, sau khi chết sẽ bị đày đọa như tôi. Kính nhờ thiện nhân thay mặt tôi xin với Minh Vương giảm bớt tội dùm tôi.
Dương Sinh: Xin hỏi Tướng Quân, tội hồn này đã hợp tác nói rõ tình trạng phạm tội để khuyên răn người đời, nghĩ thấy có công có thể tha thứ cho tội hồn này được không?
Tướng Quân: Tôi không dám tự tiện.
Ngục Quan: Việc này về điện tôi sẽ thưa lại với Chúa Công, tội hồn có thể được tha thứ một đôi phần. Mau áp giải tội hồn này về, đem hai tội hồn khác ra đây để họ thuật lại tình trạng phạm tội khi còn sống.
Tướng Quân: Tuân lệnh, đã đưa hai tội hồn tới, cũng được rửa nước phép, thân thể đã tự nhiên khôi phục. Trước hết, tội hồn phía tay mặt, hãy thuật lại cho Dương Thiện Sinh là người dương gian rõ những tội ác đã phạm khi còn sống.
Tội Hồn: Tôi lúc còn sống thường đắm say nữ sắc, xã hội dương gian chẳng lạ gì cảnh ấy. Tôi thường nhìn lén thiếu nữ hàng xóm cùng đàn bà lúc tắm rửa. Cũng từng để cho bạn bè rủ rê tới những căn phòng kín đáo xem phim con heo. Về sau ham thích quá độ, tự động tìm kiếm kích thích, cuối cùng theo chân bạn bè đến một khách sạn, có sẵn gái, chỉ việc kêu tới biểu diễn thoát y để hưởng lạc. Một năm trước đây, tôi chết vì tai nạn xe cộ, hồn tới        âm      phủ     nhưng                          tuổi thọ   chưa      hết, liền   bị
Minh Vương phán giam tại Ngục Móc Mắt, hàng ngày chịu hình phạt móc mắt vô cùng thê thảm, con cháu tại thế hoàn toàn không hay biết, có hối cũng chẳng còn kịp nữa. Mong Thiện Sinh sau khi về trần, tuyên bố giáo hóa nhiều để cho người đời được rõ cảnh này. Những điều mình làm khi sống tưởng là thần không biết, quỷ không hay nhưng sau khi chết, hồn tới trước đài gương soi ác nghiệp                   thì lập     tức những tội    lỗi   hiện    hết ra,
không sót một mảy may.
Tướng Quân: Tội hồn này già mà không nên nết, già còn ham cô đầu con hát, lúc sống có tiền của không biết hưởng tuổi già cho trọn tuổi thọ lại đi ham hố
những chuyện bậy bạ, chuyên dòm lén sự dâm ô, hai mắt thất    đức,    do       đó       phải    tới       địa                    ngục móc ra rửa  ráy
cho sạch sẽ. Lại kêu tội hồn phía trái tới, bắt phải cung khai những việc ác đã làm khi còn sống một cách mau
lẹ.
Tội Hồn: Tôi bị đày ở ngục này do tội của tôi đã phạm từ khi còn là học sinh, gặp kỳ thi đã gian dối, dòm lén bài của thí sinh khác, cùng mở sách ra coi. Ham thích đọc tiểu thuyết dâm ô, xem hình lõa thể cùng phim ảnh khiêu dâm. Sau khi chết bị Minh Vương phán tới ngục này để thụ hình. Tôi đã bị đày ải nửa năm, còn hơn ba năm nữa mới có thể ra khỏi ngục.
Dương Sinh: Thiệt sợ quá, con lúc còn đi học, gặp kỳ thi cũng xem bài của kẻ khác, đều không bị giám khảo bắt được, sau khi chết chắc cũng phải tới đây thụ hình? Tế Phật: Gian dối phạm trường quy, nhưng con cũng đừng quá sợ hãi, Trời cao không nỡ kết tội kẻ đã biết ăn năn hối cải, con đã quy y cửa Thánh Hiền Đường, thay Trời giáo hóa, làm sứ giả của Trời, công đức to lớn, đem công bù cho tội, hẳn là được miễn tới đây.
Ngục Quan: Tướng Quân, mau đem tội hồn tống giam vào ngục. Nếu như có điểm thất lễ, xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tha thứ.
Dương Sinh: Không dám.
Ngục Quan: Phàm mắt của người đời bất chính, thích ngắm sắc đẹp, xem sách dâm ô hoặc nhìn người bằng con mắt khinh thị, những kẻ mắt không lương thiện, sau khi chết ắt bị đày ở Ngục Móc Mắt. Nếu như sau khi


coi sách Địa Ngục Du Ký mà tự biết hối cải cùng phát tâm ấn tống sách này để khuyên răn giáo hóa người đời, thì sau khi chết tội này sẽ tiêu tan hết.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ eo hẹp, thầy trò chúng tôi sắp phải ra về, xin đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân. Dương Sinh mau cám ơn quý vị đi con, sửa soạn rời ngục trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân đã chỉ giáo, xin từ biệt.
Ngục Quan: Xin tiễn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh. Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng...

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!