Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 9

DẠO ĐỊA NGỤC ĐÂM HỌNG Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 6 tháng 2 năm Đinh Tị (1977)
Thơ
Diên mạt vô già kích lãng dương Thương nhân lan thiệt thiếu khai trương Hoa ngôn loạn phóng chung khô tạ Xảo ngữ nan sanh nhất nhật hương.
Dịch
Nước miếng dâng trào, sóng đại dương Hại người múa lưỡi cốt khoa trương Lời hoa nở loạn rồi khô rụng Nói xạo khó bền một buổi hương.
Tế Phật: Đời người đầy những hỉ, nộ, ai, lạc cùng buồn vui tan hợp, do đó tu đạo rồi mà nói cũng không phải dễ. Nên giữ lấy chân tâm tự tại, phải có dịp công phu, không phải chỉ miệng nói suông, mà phải có đức hạnh thành thực lập làm nền tảng cho đạo, nếu không vậy dù có giảng giải cách nào đi nữa thì cũng giống như hoa trôi nước chảy không gây nổi lòng tin cùng động lực.
Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch thầy, tại sao thầy lại thở dài không vui.

Tế Phật: Nhân tâm bất đồng, ngôn ngữ đạo nói ra cũng chẳng giống nhau. Người cho mai là đắng, người lại cho là ngọt, kẻ nói ngọt, kẻ nói đắng, đem chuyện đại đạo viên thông ra nói một cách mơ hồ, khiến người ta bấn loạn, chẳng hiểu phải như thế nào mới hay được.
Dương Sinh: A ha! Người tu đạo nên rõ một điều là cần phải giữ cái tâm tròn đầy, cho dù ngoại cảnh đảo điên, mình vẫn an nhiên tự tại.
Tế Phật: Con cũng khá thông minh, ta nghĩ sai một chút là rơi ngay vào mê hồn trận, bây giờ nghĩ lại thấy đại đạo quang minh. Thôi chớ nói nhiều, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Tuân lệnh.
Tế Phật: Đã tới nơi, xuống đài sen tham quan.
Dương Sinh: Phía trước Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đang tới kìa. Tôi là môn sinh của Quan Ân Chủ ở Thánh Hiền Đường, đêm nay đến quý ngục tham quan, xin được chỉ giáo.
Ngục Quan: Xin hai vị chớ quá lễ phép, bản ngục là Ngục Đâm Họng trực thuộc sự cai quản của Đệ Tứ Điện, nhân tiếp được sắc lệnh của Minh Vương, biết Tế Công Hoạt Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường bữa nay sẽ thân hành tới bản ngục tham quan, có điều chi thất lễ, xin lượng thứ cho.
Tế Phật: Xin Ngục quan chớ khiêm tốn, thầy trò chúng tôi phụng mệnh dạo thăm địa ngục để viết sách, bữa nay tới quý ngục là cốt mong Ngục Quan cùng Tướng Quân giúp đỡ Dương Thiện Sinh thấu tỏ sự tình.
Ngục Quan: Xin tuân lệnh, mời hai vị theo tôi vào ngục để thấy rõ những hình phạt của các tội hồn.
Dương Sinh: Trên cửa đề “Ngục Đâm Họng” khiến tôi cảm thấy khổ đau không nói nổi.
Ngục Quan: Hãy theo tôi vào trong, chớ kéo dài thời giờ.
Dương Sinh: Quả không sai, trong ngục tiếng than khóc chấn động điếc cả lỗ tai, âm binh dùng dùi nhọn hung hãn xông tới đâm thẳng vào miệng tội hồn đang bị trói ở một cây cột, giống như muốn đâm cho chết, tội hồn rống lên thê thảm, chẳng khác nào cảnh đồ tể thọc huyết heo. Không rõ tội hồn đã phạm phải lỗi gì mà phải chịu hình phạt đau đớn tới mức này?
Ngục Quan: Tội hồn hãy thuật lại tất cả những hành vi ác đức lúc còn sống cho Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở dương gian rõ.
Tội Hồn: Miệng tôi đau đớn chịu không nổi, vả lại trước đây tôi đã thuật rõ với Diêm Vương rồi, tại sao bây giờ còn bắt tôi thuật nữa?
Tế Phật: Bần tăng tới đây là muốn cùng tội hồn hóa duyên, tại sao tội hồn không chịu thuật lại những hành
v     lúc còn sống?
Ngục Quan: Đây là Phật Sống Tế Công, người phụng chỉ dạo âm phủ viết sách, nếu như mi không chịu thuật lại tức là mi phạm tội nghịch chỉ, mi chịu đựng nổi Ngục A Tì hả? Mi muốn tới đó phải không?
Tội Hồn: Bởi vì hòa thượng là Phật Sống Tế Công, lúc còn tại thế tôi đã từng nghe đại danh ngài, thật đáng chết, xin Phật Sống tha thứ cho tôi, sau đây tôi xin thuật lại ác nghiệp của tôi lúc còn tại thế. Lúc tôi còn ở dương gian, vì có giọng ca thiên phú, có biệt tài hát xướng nên tôi thường tới các nhà hàng, các hí viện trình diễn, cũng từng được các nhà thuốc mời đến hát để quảng cáo cho các việc thương mãi, kinh doanh của họ. Trong giới sinh hoạt ca hát, để chiều theo thị hiếu thấp hèn của khán thính giả, tôi thường trình bày các bài hát dâm ô do chính tôi sáng tác, hoặc phụ diễn các động tác khích dục, khán giả ở dưới vỗ tay hoan nghênh rầm rộ. Sau khi chết bị Diêm Vương xử tội, cho rằng tôi cả đời không hát một bài ca ái quốc, một bài ca làm phấn chấn lòng người để giáo dục tâm tính nhân loại, mà toàn là các bài ca làm đồi phong bại tục, hạ cấp nghe không lọt lỗ tai, có hại cho xã hội cùng phong tục, cho nên đã xử đày tôi mười năm tại Ngục Đâm Họng. Hàng ngày bị xử dùi sắt đâm vào miệng, thiệt là có miệng mà không nói được. Lúc tại thế sống trụy lạc, còn thêm bao tội khác, sau khi mãn hạn đày ở đây xong, còn phải bị đày tiếp ở ngục khác, theo như lời Ngục Quan đã cho tôi biết như vậy. Bây giờ nghĩ lại hối hận thì đã trễ rồi. hy vọng các ca sĩ tại thế gian chớ hát các bài dâm ô mà chỉ nên hát các bài có ý nghĩa. Nếu không sau khi chết miệng lưỡi sẽ toàn hưởng những bài có hương vị đắng cay, đau khổ.
Ngục Quan: Nhắn nhủ các ca sĩ ở thế gian nên hát những bài ca phấn chấn nhân tâm, chớ hát những bài tình tự sướt mướt làm mềm lòng thanh niên nam nữ, mà phải hát những bài lành mạnh để cho thanh niên phấn khởi tinh thần. Nếu không sẽ tạo thành khẩu nghiệp, khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục. Kêu thêm tội hồn thứ hai ra đây để nó thuật lại tất cả những hành vi phạm pháp lúc còn tại thế cho Dương Sinh nghe.
Tội Hồn: Miệng tôi đau đớn lắm, hãy còn đang chảy máu. Nghĩ lại lúc còn sống, vì cá tính ưa hướng ngoại, sau khi lấy chồng, thường cùng chồng gây lộn, mở miệng là chửi Trời trách Đất, hay gây lộn với phụ nữ hàng xóm. Thường thường tôi hay đặt điều nói xấu kẻ khác, làm cho gia đình họ bất hòa. Có một người láng giềng mà tôi thường hay gây lộn, để báo thù tôi bèn đặt điều là “Vợ của hắn ngoại tình với kẻ khác bị tôi bắt gặp”. Một đồn mười, mười đồn trăm, gây phong ba cho gia đình người ta. Tôi cũng thường phá nhân duyên của kẻ khác, ngoài ra tôi thường nói có thành không, không thành có quá nhiều. Sau khi chết bị Diêm Vương phán đày tám năm ở Ngục Đâm Họng. Ngoài ra còn các tội khác, tôi không dám khai nhiều hơn nữa.
Ngục Quan: Phải lắm, cái miệng xấu xa của mi đã tạo nên nghiệp chướng quá nhiều.
Tế Phật: Thời gian ngắn ngủi, mình phải sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường, Dương Sinh còn điều chi thắc mắc nữa không?
Dương Sinh: Xin được phỏng vấn thêm một tội hồn nữa về hành vi phạm pháp lúc còn sinh tiền.
Ngục Quan: Mau khai rõ những tội mà mi đã phạm khi còn sống cho Dương Sinh nghe.
Tội Hồn: Lúc còn ở tại thế gian, vì cha tôi biết làm thuốc, biết dùng dược thảo chữa bệnh cho người. Tôi thường xem cha tôi bốc thuốc cho bệnh nhân, do đó tôi cũng biết được chút đỉnh về thuốc men. Sau khi cha tôi mất, các bệnh nhân tới xin điều trị, tôi bèn nói: “Những môn thuốc gia truyền của cha tôi đã truyền hết cho tôi, bất cứ căn bệnh khó tới mức nào tôi cũng đều trị hết, nhưng có điều các loại thuốc đó đều lấy ở trên núi cao, khó khăn lắm lắm bởi toàn là kỳ trân dược thảo”. Người bệnh nào cũng tin là thật, tôi bèn lên giá bán mắc. Trong đó cũng có kẻ tôi trị hết bệnh, cũng có kẻ tiền mất tật mang, bởi thuốc không công hiệu. Có kẻ hỏi tôi về bí quyết môn thuốc gia truyền, tôi đều từ chối chẳng hề tiết lộ, chỉ kẻ nào trả thù lao tôi mới dạy cho. Cả đời tôi kiếm được không biết bao nhiêu là tiền. Sau khi chết ngờ đâu Diêm Vương xử đày tôi tại ngục này để chịu tội, giờ hối hận thì đã trễ rồi.
Ngục Quan: Mi thật khéo sử dụng ba tấc lưỡi, hễ mở miệng là nào như “bí mật gia truyền”. Mi chẳng hiểu “bí mật cha truyền” là gì hết. Tuy vậy mi cũng có công giúp đời, chỉ vì đòi giá quá cao làm mất lương tâm của nghề thầy thuốc cho nên mới xử tội mi. Phàm người đời nếu ai còn giữ được “bí mật gia truyền” đều phải công khai tuyên bố để cứu đời, không được giấu giếm làm của riêng để kiếm tiền. Cũng không được nói dối thuốc xấu là thuốc tốt, nếu không vậy thì miệng lưỡi tạo thành khẩu nghiệp phải đày xuống Ngục Đâm Họng này vậy. Tế Phật: Thời giờ đã hết rồi, Dương Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân. Chúng tôi xin cáo từ.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan đã chỉ giáo kỹ càng cùng tiếp đãi nồng hậu.
Ngục Quan: Thân tiễn nhị vị, nếu như sau này quý vị còn có điều gì muốn tỏ tường thêm, xin cứ tự tiện ghé thăm.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành.
Tế Phật: Phàm kẻ ưa nói dóc cùng đặt điều nói sau lưng kẻ khác, đàn bà tính tình không ôn tồn hòa nhã, phá hoại hôn nhân, hạnh phúc gia đình người ta, hỗn láo cả với những bậc trưởng thượng đều phải sửa đổi tính tình, nếu không sau khi chết sẽ bị đày xuống Ngục Đâm Họng. Do đó nếu biết hối lỗi, tai họa sẽ biến đi, phúc lộc sẽ tới.
Đã tới Thánh Hiền Đường. Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC CẮT gân chặt xương
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 2 năm Đinh Tị (1977)
Đại khai lợi thị hảo kinh doanh Đồng tẩu vô khi bách nghiệp thành Đổ thủ trịch khai thiên lý tuyệt Hoạnh tài thả mạn luận thâu doanh.
Ham lời mở chợ để kinh doanh
Già trẻ tham gia bách nghệ thành
Tay lật quân bài thiên lý hết
Tham tiền khoan nói chuyện công danh.
Tế Phật: Bữa nay đã tới giờ dạo địa ngục, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Tuân lệnh, con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành.
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Trước mắt là Ngục Cắt Gân Chặt Xương, trên cửa ngục có viết rõ. Ngục Quan cùng Tướng Quân


cũng ra trước cửa nghinh tiếp chúng ta. Xin cúi đầu ra mắt Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân. Đệ tử là Dương Sinh theo thầy Phật Sống Tế Công đến quý ngục phỏng vấn. Mong được giúp đỡ nhiều.
Tế Phật: Hôm nay ta phụng chỉ dẫn Dương Sinh tới quý ngục tham quan để viết sách. Hiện thời thế đạo đảo điên, chỉ ca tụng vật chất mà không tu dưỡng tinh thần, tham sân lợi lộc không chừa một thủ đoạn nào, chỉ cốt sao có được nhiều tiền mà thôi. Vậy thì cái lương tâm Trời ban thế nhân để đâu? Cho nên chỉ toàn thấy nói “Lương tâm không bằng tiền” thật đáng buồn! Nhân Thánh Hiền Đường ở Đài Trung thuộc Nam Thiểm Bộ Châu phụng chỉ phát huy đạo giáo để kéo lại lòng người đang sa ngã qua việc viết sách để khuyên đời, sự nghiệp ở trần gian thật là chói sáng. Bởi vậy Ngọc Đế đã ban thưởng cùng đặc biệt ban sắc lệnh viết sách Địa Ngục Du Ký, cho nên Dương Sinh được ta hướng dẫn dạo thăm âm phủ rồi đem tình hình ở các ngục viết vào sách để người đời hiểu rõ. Bữa nay tới quý ngục là mong được chỉ giáo cặn kẽ cho.
Ngục Quan: Tế Phật nói đúng lắm. Hai vị chịu tận khổ để thi hành lệnh viết sách, chúng tôi cũng tiếp nhận được điện văn cho biết trước, mọi việc đều rõ ràng. Kính mời hai vị theo tôi vào trong tham quan.
Dương Sinh: Bọn quỷ tốt tàn nhẫn lắm. Chúng dùng dao bén chặt đứt hết hai tay tội phạm, khiến ai nấy đều la hét thảm khóc, nhưng vì thân thể bị trói chặt vào cột hình chữ thập, chẳng còn cách nào thoát khỏi.
Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Cắt Gân Chặt Xương, quỷ binh dùng dao sắc cắt đứt hết gân tay của tội hồn, cùng lóc thịt quăng cho chó sắt ăn, cuối cùng mới chặt đứt lìa xương tay, kẻ thụ hình cực kỳ thống khổ.
Dương Sinh: Tôi thấy các tội hồn bị hình phạt đều hôn mê bất tỉnh, phía bên kia có nhiều chó đen đang thản nhiên ngồi nhai những cánh tay của tội nhân. Ở dương gian chó chỉ nằm dưới gầm bàn, gặm xương cá, gà, heo v.v... do chủ liệng cho, còn chó mà ăn thịt người để sống thì chưa hề thấy, xin hỏi Ngục Quan mấy con chó đen kia từ đâu tới vậy?
Ngục Quan: Chó đó gọi là “chó sắt”, ngục nào ở âm phủ cũng có, chuyên ăn thịt người để sống, vì nó không có nhân tính nên gọi là “chó sắt”. Nếu như chó ở dương gian tính linh thật sáng suốt, biết giữ nhà cửa và trung thành với chủ. Hiện tại người đời còn nuôi các loại chó quý cực kỳ khôn ngoan, sống gần như người, thậm chí còn được ngủ chung cả với chủ. Nhưng với chó ở địa ngục thì khác nhau xa. Để trừng phạt hạng người không còn nhân tính mê muội tới mức mất hết thiện tính, vì vậy mà âm phủ mới phải nuôi loại chó sắt để nó ăn thịt người. Đó là lẽ báo ứng, cho nên nói “lòng lang dạ chó” tức là chỉ loại này vậy.
Dương Sinh: Ngục Quan nói rất đúng, người đã không có lòng trung nghĩa thì không thể so với chó được. Nhìn mấy tội hồn này thấy họ phải chịu những hình phạt thảm thương quá, không rõ đã phạm phải tội gì?
Tế Phật: Để ta dùng quạt bồ quạt cho tội hồn tỉnh lại, kể rõ lại các tội đã phạm, hãy nhìn ta hóa phép.
Dương Sinh: Quả nhiên thấy mọi tội hồn tỉnh táo, khôi phục lại thân thể.
Ngục Quan: Tôi tạm thả ba tội hồn để nó cung khai cùng Dương Sinh hầu viết vào Địa Ngục Du Ký. Ra lệnh cho tội hồn này mau khai hết tất cả tội đã phạm lúc còn tại thế khiến sau khi chết phải đày ở đây.
Tội Hồn: Tôi xin khai, xin khai. Đau quá đi thôi! Con cháu tôi ở dương gian đâu có biết tôi ở âm phủ đau khổ tới mức này, mà nghĩ người ta sau khi chết đi là hết. Lúc tôi còn sống làm nghề bán trà, vì ham nhiều lợi bèn nghĩ tới cách cân gian. Như một cân trà khô là mười sáu lượng, mà tôi chỉ cân có mười bốn lượng. Suốt một đời buôn gian cân thiếu, mặc dầu thường nghe người ta nói buôn bán cần phải thực thà, nếu ăn gian nửa cân ở kiếp này thì kiếp sau phải trả tám lượng. Nhưng tôi không thèm nghe, chẳng giữ chút lương tâm. Nào ngờ sau khi chết đi, hồn tới âm phủ, đến trước đài gương soi ác nghiệp, tất cả các tội lỗi xấu xa lúc sống hiện rõ ra, bị Tứ Điện Minh Vương phán đày mười năm ở Ngục Cắt Gân Chặt Xương này. Hằng ngày bị đem ra cắt gân lóc thịt, quỷ sứ lóc tay tôi như người đời lóc cá. Hối hận thì đã muộn, hỡi những kẻ buôn bán tại thế gian phải hết sức lương thiện, chớ tham lợi nhỏ, cân lường gian lận, hình phạt ở địa ngục khắt khe lắm, chẳng thể tránh khỏi đâu. Minh Vương ghét các hạng người này lắm, cho nên
Ngài coi chừng rất nghiêm, quỷ sứ lại quá nhẫn tâm. Bấy giờ hối hận thì đã muộn.
Ngục Quan: Ai biểu mi cân lường gian lận? Hiện tại tới địa ngục bị quỷ sứ sửa trị hai tay để hết dám còn làm bậy. Lệnh cho tội hồn thứ hai mau tới khai rõ những hành vi bất chính lúc còn tại thế để Dương Thiện Sinh ở Thánh Hiền Đường trên dương thế thấu rõ.
Tội Hồn: Tuân mệnh. Lúc còn sống, vì gia đình nghèo nên không được học hành, bèn làm nghề mua bán đồ phế thải để sinh sống. Hàng ngày đạp chiếc xe ba bánh đi khắp nơi mua đồ phế thải như giấy lộn, sắt vụn, áo quần, giày dép rách v.v... Vì nghe một người bạn đồng nghiệp nói nếu mua các loại đồng sắt phế thải mà cân đúng thì không lợi bao nhiêu, phải cân gian thì mới lợi nhiều. Tôi bèn làm theo, người bán đồ đứng ngoài nhìn vẫn thấy tôi cân đúng, kỳ thực bị tôi lừa mà không hay. Những món đồ đáng lý cân nặng cả mười cân, tôi chỉ cân còn có bảy, người bán đồ cũ chẳng hay vì bán được là tốt rồi. Suốt đời tôi cân gian, thâu lợi không biết bao nhiêu mà kể. Sau khi chết, Diêm Vương giận quá, mắng tôi là mua đồ cũ gian lận, làm tổn hại âm đức. Hiện bị đày ở ngục này mười lăm năm. Hàng ngày bị đem ra hành tội, bị âm binh khinh khi, chửi mắng, khổ sở nói không nổi. Kính mong Thiên Sinh thương tôi mà xin giảm hình phạt dùm để tôi sớm thoát khổ. Lạy tạ, lạy tạ. Dương Sinh: Thưa ân sư! Tội hồn này đã khai rất thành thực, nghĩ tình cảnh thật đáng thương, áo quần rách rưới, con muốn cứu giúp họ một đôi phần.
Tế Phật: Chúng ta phụng chỉ viết sách, không nên can thiệp vào chuyện của người khác, để Ngục Quan xử lý tiện hơn.
Ngục Quan: Lúc sống tay không trong sạch, bây giờ nên để cho quỷ sứ lóc da xẻo thịt, chặt xương, cắt gân. Đó không phải là tính cẩn thận từng cân sao? Nếu gân thịt còn đau đớn thì không phải là nam nhi. Người con trai có tội thì phải can đảm chịu đựng, chớ có van lơn. Kêu tội hồn thứ ba tới, mau đem chuyện thất đức lúc còn tại thế khai ra cho Thiên Sinh nghe để còn viết vào sách Địa Ngục Du Ký hầu khuyên răn các hạng cờ bạc hư hỏng ở thế gian.
Tội Hồn: Lúc còn tại thế, chồng tôi là một công chức hạng trung, khi chồng đi làm, con đi học, thấy tôi ở nhà một mình rảnh rang, mấy bà ở lối xóm rủ tôi đi đánh mạt chược. Lúc đầu tôi không biết, họ liền dạy tôi, lần lần không những tôi chỉ đánh được mạt chược mà còn biết đánh đủ các loại bài. Tuy thua mạt chược chẳng đáng là bao, nhưng từ khi say mê đỏ đen, tôi đã bỏ bê chồng con nhà cửa, lang thang khắp các sòng bài. Chồng tôi năn nỉ khuyên can, tôi bỏ ngoài tai, nên gia đình thường có chuyện xào xáo. Bốn năm trước nhân bị bệnh tim mà chết. Khi đến địa ngục thì Diêm Vương xử phạt đày ở ngục này, còn nửa năm nữa mới mãn hạn. Khuyên các bạn phụ nữ ở thế gian nên giữ âm đức, chăm lo gia đình, không nên bắt chước tôi để sau khi chết tránh khỏi cực hình hai tay bị chặt cụt, thân thể chẳng còn giống như khi sống.
Ngục Quan: Đàn bà là chủ trong gia đình mà quên đi trách nhiệm tề gia nội trợ, ra ngoài chơi bời cờ bạc, làm bại hoại phong tục xã hội, nhưng người này lúc còn sống không gian xảo cùng lấy nghề cờ bạc để sinh nhai nên Diêm Vương đã giảm khinh.
Dương Sinh: Xin hỏi Ngục Quan, mấy người sinh sống bằng nghề giang hồ cờ bạc, chuyên môn cờ gian bạc lận, không rõ bị trừng phạt ở đâu.
Ngục Quan: Những tội hồn đó không thuộc quyền bản ngục mà do Đệ Thất Điện Thái Sơn Vương nghiêm trị. Khuyên thế gian, phàm đã phạm tội trên, nên mau sửa lỗi cùng in tặng quyển Địa Ngục Du Ký để khuyên đời thì tội ấy có thể giải trừ, sau khi chết khỏi đến địa ngục này thụ hình.
Tế Phật:        Thời giờ  đã   hết,   chúng ta   sửa  soạn trở   lại
Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan đã chỉ giáo, chúng tôi phải về lại dương gian, xin giã từ.
Ngục Quan: Miễn lễ, xin kính tiễn nhị vị.
Tế Phật: Dương Sinh, mau ra khỏi ngục, sửa soạn lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sự trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!