mà chúng tôi đã nói ở trên.
Thưa
các bạn!
Một
hành động
vô trách nhiệm đối với bản thân mình, tự làm hại mình
đủ
mọi cách đau khổ như vậy.
Thì các bạn nghĩ sao? Có nên lên án kết tội những người uống rượu chăng? Trên đời này, không có pháp luật
nào
kết tội những người tự làm hại mình bằng
cách
uống rượu say. Người uống rượu làm hại mình chỉ có toà án lương tâm mới kết tội trạng của họ.
Hỡi các bạn uống rượu! Ai là người làm hại các bạn? Chính các bạn đã làm hại các bạn một cách tận cùng đau khổ của kiếp người.
Các bạn
có biết chăng? Các bạn hãy lên án tử hình rượu,
rượu là những kẻ giết bạn chết trong đau khổ,
chết trong dần mòn.
Ở trên đời này, người ta rất sợ mình
vô
minh. Vì mình vô minh, mình mới
làm
hại mình, mới
hút thuốc lá, thuốc lào, mới
uống rượu để rồi tự thuốc lá,
thuốc lào và rượu sẽ giết chết dần mòn
cơ thể của các bạn. Các bạn có
biết chăng?
Chính mình vô minh biến mình
thành người vô đạo đức, gây ra bao nhiêu tội ác cho mình, cho người khác. Các bạn có thấy chăng? Có
hiểu chăng?
Vì say rượu các
bạn không còn trí khôn ngoan, do đó các bạn có
thể
làm
bất cứ một điều gì: giết người, trộm cướp, hiếp dâm, nói dối,
hung dữ, tàn ác, v.v... Các bạn có thấy những điều đó
xảy ra ở một người say rượu chưa? Chắc
chắn là
trong
đời
của các
bạn,
không
những một
lần mà đã nhiều lần chứng kiến một người say rượu đánh đập vợ con, chửi mắng cha mẹ, anh chị em và ngay cả xóm giềng bà con.
Khi say rượu,
các
bạn đã thành một người vô đạo đức với các bạn và với mọi người... Vì thế, các bạn giống như một con chó điên, đụng
đâu
cắn đó, chẳng biết đâu là kẻ trộm, đâu là chủ nhà.
Này các bạn! Rượu là những thứ độc dược,
có thể giết các bạn chết, chết trong sự dần mòn,
chết trong sự bệnh
tật
khổ đau.
Khi rượu thấm vào thân bạn, có thể làm cho
các bạn trở thành người điên khùng mất trí, trở
thành người ngu si, dại dột. Vậy các
bạn nên tránh xa, nên từ bỏ và từ bỏ một cách vĩnh viễn.
Thấy rượu như thấy rắn độc,
như thấy một loài
vật
nguy hiểm nhất cho đời các bạn.
Người uống rượu say lề mề, đi ngã tới ngã
lui, giọng nói ú a, ú ớ, lè nhè lập đi lập lại một
câu
nói chẳng ra gì mà vẫn bảo rằng: “Rượu
lễ, rượu nghĩa”, thì thật là đau lòng. Phải không hỡi các bạn?
Lễ nghĩa gì? Khi một người say
rượu thì
phẩm hạnh đâu còn. Giá trị đạo đức của một
người say rượu còn đâu mà nói nữa. Phải không
hỡi các bạn? Chính người say rượu họ đã tự chà
đạp lên giá trị phẩm hạnh, đạo đức của
họ, thì còn ai kính trọng họ? Khi gặp một người say rượu
người ta thường bảo nhau như thế nào? “Đồ say
rượu”. Chữ
“đồ” dùng ở đây
như
một thứ đồ bỏ. Người ta tránh xa người say rượu như
tránh xa một con chó điên.
Người ta lợi dụng lễ nghĩa để uống rượu một
cách
thoải mái, nếu có ai bảo uống rượu như thế
này, như thế khác thì
họ bảo rằng: rượu lễ, rượu
nghĩa, rượu xã
giao thì còn
ai
dám nói đến những người uống rượu, động đến họ là động
đến
lễ nghĩa, văn hoá truyền thống của dân tộc.
Nghiện rượu và thuốc lá
đã
giết chết biết
bao
nhiêu người
trong đất nước này, quê hương này và còn hại biết bao nhiêu tuổi trẻ thanh thiếu
niên khi rượu chè,
bài
bạc, đã phí mất cả tuổi thanh xuân mà chẳng làm lợi ích cho mình, cho gia đình, cho xã hội và đất nước quê hương.
Con người chưa
hiểu biết về đạo đức làm người thì làm sao thấy
rượu là
một thứ độc
dược? Các nhà y học bảo: “Uống rượu nhiều
sanh ra bệnh tật”. Một thứ độc dược
dễ
kích thích thần kinh, khiến cho những chàng
thanh niên sức sống đang lên, đi vào đường tội lỗi.
Nhờ rượu kích thích thần kinh, các chàng trai
này
mới quậy phá xóm làng bất an, khiến cho
mọi người ăn không yên bữa, ngủ không ngon giấc. Thật là đau lòng nhìn con của cháu chúng
ta
mà không cầm được giọt nước mắt thương
tâm! Tương lai đất nước sẽ ra sao đây!
Đừng nghĩ rằng rượu
có thể gợi hứng những
đề
tài thơ văn, hoặc làm
cho vơi bớt những nỗi buồn phiền khổ đau
trong lòng. Nghĩ như
vậy không đúng các bạn ạ! Các bạn hãy suy nghĩ lại đi, đừng hiểu một cách lầm lạc như vậy. Hiểu lầm lạc như vậy thơ văn
của
bạn sẽ không có
giá
trị.
Còn nghĩ rằng: các bạn đã tự uống rượu và
hút thuốc lá để giải sầu thì các bạn đã tự giết
chết mình rồi, các bạn đã tự đem bệnh khổ vào thân. Các bạn có biết chăng?
Giá trị phẩm hạnh của các bạn chỉ một lần
say
rượu thôi! Cũng đủ chôn vùi dưới lớp bùn
nhơ hôi thối. Chỉ một lần say rượu thôi! Các bạn
là
người có lương tâm, lương tri thì các bạn cũng chẳng dám nhìn mặt ai. Nhất là cha mẹ, vợ
con. Còn nếu các bạn là người mặt chai mày đá
thì mới thản nhiên nhìn mọi người được.
Nhà thơ, nhà văn mà nghĩ rằng: lấy rượu
và thuốc lá, thuốc lào để gợi hứng nguồn thơ
văn, nghĩ như vậy là sai.
Thơ văn mà do thuốc lá thuốc lào và rượu kích
thích làm ra. Đó là một
loại thơ văn tưởng. Nó chỉ ru ngủ cho những
tâm
hồn lãng mạn cùng với sự sống thiếu thực
tế, chỉ biết thương vay, khóc mướn
cho trí tưởng tượng. Đối với đạo đức nhân bản - nhân quả làm người, thì loại
thơ
văn này được
xem
là ác pháp,
khêu gợi lòng thương nhớ buồn khổ cho mọi người, chứ chẳng đem lại cho họ sự an vui, hạnh phúc nào cả.
“Sóng gợn trường giang buồn điệp điệp”, hay: “Thuyền về bến cũ sầu muôn ngả”. Hai
câu
thơ này là do trí tưởng tượng làm ra. Người
không buồn khổ đọc hai câu thơ này cũng cảm
thấy trong
lòng một nỗi buồn man mác.
Thơ
văn
viết ra là làm
lợi ích lớn cho loài
người,
cho
đời vì nó là những món ăn tinh thần.
Cho nên, những thơ văn viết ra phải bằng một sự tư duy chân chính, do từ một khối óc biết
thương yêu mình và mọi người, biết không làm khổ mình, khổ người. Đó là những loại thơ văn không bị những loại độc dược,
rượu, thuốc lá và thuốc lào kích thích. Những loại thơ văn ấy là những loại thơ văn làm lợi ích cho đời, mang lại cho đời những niềm vui chân thật trong một
cuộc sống bình an, hạnh phúc.
Thơ
văn
do rượu, thuốc lá và thuốc phiện
gợi
cảm hứng là loại thơ văn đồi truỵ, truỵ lạc đầu độc tư tưởng thanh thiếu niên đi vào dục vọng
tội lỗi; thơ văn ảo tưởng đưa con người xa rời thực tế; thơ văn lãng mạn
gợi lên lòng người những nỗi sầu
đau,
thương
vay
khóc mướn,
v.v... Đó là những loại thơ văn không đúng đắn, tạo ra nhiều khổ đau cho loài người.
Thưa
các bạn! Chính các bạn dùng rượu,
thuốc lào và thuốc lá để làm
vơi bớt sự buồn phiền trong lòng, thì đó là một lối tránh
né,
trốn chạy, v.v... Do sự tránh né, trốn chạy như vậy,
các bạn là những người hèn nhát. Một người
không dám
chủ
động đương đầu với một sự thật của cuộc
đời mình, không dám chuyển
hoá nhân
quả mà chỉ than khóc, chỉ biết làm cho
mình khổ
thêm, chỉ biết uống rượu, hút thuốc lá, thuốc lào cho say để quên đi
nỗi
lòng cay đắng, sầu muộn. Đạo đức nhân bản - nhân quả không dạy chúng
ta
làm những điều ngu ngốc, hèn nhát đó; mà
dạy
chúng ta biết nhìn thẳng, nhìn vào một sự thật; luôn dạy chúng ta đương đầu với sự thật. Nhờ có đương đầu với sự thật, ta mới
dùng sự suy nghĩ chân
chánh quan sát nhân quả, để hoá giải và đem lại sự bình an cho mình, cho người.
Trở
lại vấn đề, người
có đức bi tâm
là
người không làm
hại mình; không làm
hại mình là
người không bao giờ hút thuốc lá, thuốc
lào và
uống rượu.
Từ xưa đến nay, có những người
không hút thuốc lá, thuốc lào và không uống rượu. Nhưng
vô
tình họ không biết
rằng họ là những người
không làm hại họ, họ là những người sống có đạo đức thương mình, thương mọi người.
Đến nay, bộ sách đạo đức làm người ra đời
đã
vạch ra một sự thật, một sự thật mà mọi người
không ngờ đến,
một
sự thật rất lạ nhưng
không lạ, một sự thật chính mình lại phũ phàng
với
mình, một sự
thật để mọi
người biết rõ những cái lỗi lầm
xưa
nay của mình, do mình tự làm
hại
mình, tự mình
vô
đạo đức với mình, tự mình làm khổ mình, tự mình làm khổ cả những người thân và cuối cùng tự mình giết chết mình mà không biết, không hay một chút nào cả.
Rượu là một tên
sát nhân giết người và nó đã giết nhiều người khắp nơi trên thế giới. Vậy mà
nó
vẫn còn ung dung sống ngoài vòng pháp luật. Hiện giờ, nó đang được tự
do
và tiếp tục giết
người.
Thế mà loài người không có một biện
pháp nào mạnh mẽ, một đạo luật nghiêm
minh,
để
lên án và trừng trị tên giết người này. Theo
chúng tôi nghĩ: Tội của nó phải bị kết án tử
hình. Có xử phạt như vậy
thì vĩnh viễn loài
người mới được bảo vệ bình an.
|
Ø
|
THUỐC PHIỆN LÀM HẠI
MÌNH
ính thưa các bạn thân mến! Thuốc phiện là loại độc dược thứ tư trong nhóm rượu,
thuốc
lào và thuốc lá. Nó còn độc hại hơn cả rượu,
thuốc lào và thuốc lá nữa.
Người hút thuốc phiện
là người làm hại mình, đó là
một hành động
vô đạo
đức với mình. Thuốc phiện gây tác hại vào thân, khiến
cho nhiều sự khổ đau xảy ra như sau:
1- Hại thứ nhất: Thuốc phiện
khiến cho cơ thể nghiện ngập, khi cơn nghiện khởi lên thì người nghiện thuốc phiện bắt đầu
uốn mình như một con rắn, cơ thể họ khó chịu, vật vã đau
nhức từng thớ thịt, v.v... Họ không còn làm ăn
bất
cứ một việc gì được nữa. Muốn biết rõ cơn nghiện thuốc phiện
khởi lên hành hạ cơ thể như thế nào, thì các bạn
nên đến gặp những người đã nghiện thuốc phiện mà hỏi họ, thì họ sẽ kể lại
cho chúng ta nghe rất cụ thể và rõ ràng khi “nữ phù dung nhập xác”.
2- Hại thứ hai: Thuốc phiện có chất độc
kích thích thần kinh tưởng, tạo ra cho chúng ta
có
cảm giác khoái lạc, lâng lâng như đang sống trong cảnh thần tiên. Cho nên người hút thuốc
phiện thì hai mắt lim dim, nằm
mơ màng nhìn
theo khói thuốc, tâm hồn bay bổng và chìm đắm
trong cõi mộng.
Người nghiện thuốc phiện tâm trí không còn
tự chủ,
không còn
trí
sáng suốt minh
mẫn,
không phân biệt thiện ác,
tù tội, v.v... Nên khi
cơn
nghiện lên, họ làm bất cứ một việc gì miễn là có thuốc phiện hút. Cho
nên, họ có thể trộm
cắp,
cướp giựt, giết người
dễ
như
chơi, họ không còn sợ hãi ai cả, ngay cả cha
mẹ, vợ con
của họ, họ cũng
không kể.
Đó
là hành động tự làm
khổ họ, làm khổ mọi người; tự làm
hại
họ tận cùng mà họ đâu có
biết.
3- Hại thứ ba: Hao tốn tiền bạc một
cách không ích lợi (tiền mua thuốc phiện). Thuốc phiện người ta ví giá trị nó như vàng, cho nên gọi nó là vàng đen. Vì nó quá đắt, chứ nếu nó rẻ
như thuốc lá, thuốc lào và rượu thì không biết tai hoạ cho loài người sẽ đi
về
đâu.
Nếu mọi người trên thế gian này đừng hút
thuốc phiện, mà tiền đó để tiết kiệm dành cứu
giúp cho những nước còn nghèo đói, thì có thể
thế giới sẽ xoá đói giảm nghèo một cách dễ
dàng.
4- Hại thứ tư: Người hút thuốc phiện phần
đông
cơ thể sinh ra những bệnh ngặt nghèo,
nguy hiểm nhất, v.v... Tuổi thọ bị giảm thường
chết
yểu, chết
trong lúc tuổi còn xuân xanh.
Trong gia đình chúng tôi có một đứa cháu trai,
con của một người
anh
đã nghiện thuốc phiện, chết tuổi còn trẻ, để lại một người
vợ trẻ
và
một đứa con thơ dại. Ngày đưa cháu đến nơi an nghỉ
cuối cùng,
trông thấy
cảnh này chúng tôi không thể cầm
được nước mắt: “Người vợ trẻ và đứa
con thơ này sẽ ra sao?” Nhất là cháu bé, nếu người mẹ bước thêm một bước nữa thì cháu bé sẽ bơ vơ giữa đường đời! Cha
mất, mẹ cũng không còn. Thật đáng thương tâm.
Khi cháu mới
chết, cha mẹ cháu buồn khóc
nức
nở, mỗi lần về thăm mộ cháu là mỗi lần nước mắt đầm đìa. Cảnh tre già khóc măng. Thật đau lòng phải không hỡi các bạn trẻ? Trông
cảnh
này các bạn
nghĩ gì? Hãy
thương mình, thương cha mẹ mình, và thương vợ con mình các bạn ạ! Người suốt đời đã khổ vì con cái quá
nhiều, chúng ta không nên làm cho họ khổ thêm
nữa. Phải không hỡi các bạn trẻ?
Thưa
các bạn!
Một
hành động
vô trách nhiệm đối với bản thân mình, tự làm hại mình
đủ
mọi cách đau khổ như vậy. Thì các bạn nghĩ
sao? có nên lên án, kết tội thuốc phiện chăng? Trên đời này đã có pháp luật kết tội những
người đi buôn thuốc phiện lậu bị tử hình. Còn những người hút thuốc phiện thì sao?
Họ là những người làm hại họ, làm khổ cha
mẹ và vợ con quá nhiều. Vậy pháp luật kết tội họ ra sao? Hay chỉ có toà án lương tâm mới kết tội trạng của họ. Nếu đợi lương tâm của họ kết tội
họ, thì những thanh niên trên thế gian này sẽ
chết vì thuốc phiện không biết bao nhiêu mà kể.
Chương
trình bài trừ thuốc phiện đã phổ biến
khắp nơi trên thế giới,
nhưng đến giờ này thuốc phiện vẫn còn tồn tại. Tại sao vậy?
Biết
rằng thuốc phiện đã giết hại bao nhiêu
con người trên thế giới, từ tuổi thanh thiếu
niên
đến
tuổi trung niên, làm cho thế giới phải lo ngại và báo động. Hiện giờ các nước trên thế giới đều mở chiến dịch bài trừ thuốc phiện, nhưng bài trừ bằng cách nào cho tận gốc?
Muốn bài trừ cho tận gốc thuốc phiện, thì chúng ta hãy truy tìm nước nào trồng và sản
xuất thuốc phiện. Khi biết
rõ nước nào, liền đề
nghị Liên
Hiệp Quốc
mở một cuộc họp bàn
quốc tế về thuốc phiện. Đặt ra một
đạo luật
chung cho cả thế giới: “Cấm
trồng và sản xuất
thuốc phiện dưới mọi hình thức, nếu nước nào
vi phạm thì theo luật quốc tế trừng trị”.
Vì sức khoẻ, hạnh phúc và sự bình an cho
loài người trên
hành tinh này. Những nước chuyên trồng và sản xuất thuốc phiện phải đình
chỉ ngay liền, tiêu diệt loại cây độc hại đó. Dù
loại cây đó có đem lại nhiều lợi tức cho đất
nước,
cho dân
tộc bao nhiêu cũng không bằng
sức
khoẻ của mọi người, cũng không bằng sự an vui hạnh phúc của mỗi gia đình.
Hỡi các bạn hút thuốc phiện! Ai là người làm
hại
các bạn? Chính các bạn đã làm hại các bạn một cách tận cùng đau khổ của kiếp người. Các bạn có biết chăng?
Ở trên đời này, người ta rất sợ mình
vô
minh. Vì vô minh mình mới
làm
hại mình, mới hút
thuốc lá, thuốc lào, mới uống rượu, mới hút
thuốc phiện, để rồi tự thuốc lá, thuốc lào, rượu
và
thuốc phiện sẽ giết chết dần mòn cơ thể
của các bạn. Các bạn
có biết chăng?
Chính mình vô minh, nên
biến
mình thành người vô đạo đức, gây ra bao nhiêu tội ác cho
mình, cho người khác. Các bạn có thấy chăng? Có hiểu chăng?
Vì
lên
cơn nghiện thuốc phiện,
các bạn không còn trí
khôn ngoan, do đó các bạn
có
thể làm bất cứ một điều gì: giết người, trộm cướp, hiếp dâm,
nói dối, hung dữ, tàn ác, v.v... để đạt
được mục đích có tiền
mua
thuốc phiện hút tiếp. Các bạn có thấy những điều đó xảy ra ở một
người nghiện thuốc phiện
chưa? Chắc chắn
trong đời các bạn, không những một lần mà đã
nhiều lần
chứng kiến một người
nghiện
thuốc
phiện đánh đập vợ con, chửi mắng cha mẹ để đòi tiền đi hút, và cũng có thể trộm
cắp tiền bạc
của anh chị em và ngay cả xóm giềng bà con,
nếu ai để ra
hớ hênh
vật gì thì lấy trộm ngay, miễn là bán được có tiền để hút.
Khi hút thuốc phiện, các bạn đã trở thành
một người vô đạo đức với các bạn và với mọi người...
Vì thế, các bạn trở thành một người ăn cắp, ăn
trộm tiền bạc của cha mẹ, anh chị em.
Này các bạn!
Thuốc phiện là những thứ độc dược, có thể giết các bạn chết, chết trong sự dần
mòn,
chết
trong sự bệnh tật khổ đau,
chết trong
khi người
bạn
co rút lại, trông thấy thật là ghê
gớm và thảm thương.
Thuốc
phiện thấm vào người bạn, khi cơ thể
khởi lên cơn nghiện
làm cho các bạn trở
thành
người điên khùng mất trí, trở thành người ngu si, dại dột, trở thành người hung dữ. Vậy các
bạn nên tránh xa, nên từ bỏ và từ bỏ một
cách vĩnh viễn. Thấy thuốc phiện như thấy rắn độc, như thấy một loài vật nguy hiểm nhất cho đời
các bạn.
Đừng nghĩ rằng: Thuốc phiện hút chơi
cho biết, chứ ăn
thua gì mà sợ. Khi đã vướng
vào thì bỏ ra rất khó. Một số học sinh khoảng 15, 16
tuổi bị
vướng vào
thuốc
phiện là
vì
hút thử
chơi,
để muốn biết mùi vị thuốc phiện. Khi biết được mùi vị thuốc phiện thì đã phải trả một giá quá
đắt, một đời người. Phải không hỡi các bạn
trẻ?
Hỡi các bạn thanh thiếu niên! Tuổi các bạn
là tuổi còn đi học, các bạn cần phải trau dồi kiến thức cho thật nhiều, để ngày mai các bạn đem
khả năng đó ra phục vụ cho quê hương xứ sở
của các bạn, để đem lại sự bình an, hạnh phúc cho mọi người, cho mọi vật trên
hành tinh sống
này. Các bạn có biết chăng?
Bao nhiêu tuổi trẻ thanh thiếu niên vì vui chơi với thuốc phiện, rượu chè, thuốc lá, mà phí mất cả tuổi thanh xuân, làm thiệt hại thân
mình. Chẳng làm
lợi ích
gì
cho mình, cho gia đình, cho xã hội, cho đất
nước quê hương, mà còn làm
thêm
một
gánh nặng cho gia đình, cha mẹ, vợ con, xã hội và đất
nước. Các bạn suy nghĩ lại đi! Và có dịp các bạn hãy đến thăm các trường cai nghiện, thì các bạn sẽ thấy một thực trạng đau lòng.
Các bạn có biết chăng? Khi các bạn nghiện thuốc phiện, cơn nghiện phát khởi, người bạn
vật
vã, quằn quại khổ đau, thì cha mẹ của các bạn đã khóc vì các bạn, biết bao nhiêu lần và
biết bao nước mắt.
Khi cha mẹ khổ đau khóc thương cho bạn, các bạn nghĩ gì? Các
bạn có
xứng đáng là người
con
biết thương cha mẹ không?
Thương cha mẹ sao các bạn vô tình đến
thế? Lại nhẫn tâm đến thế? Những người thân nhất đời của bạn là ai? Các bạn có biết không?
Nếu các bạn vô tình làm
cho
những người đó buồn
khổ, thì các
bạn không đáng
làm con người trên thế gian này bạn ạ!
Chín tháng mang thai, đi đâu mẹ
bạn
như người gánh nặng. Khi sinh ra bạn, mẹ bạn đau đớn không xiết kể, thập tử nhất sinh. Vả lại, khi sinh ra bạn, ba năm đầu chịu vô vàn cực khổ nuôi dưỡng, lúc bồng bế cho bú, cho ăn uống;
lúc bạn bài tiết
thì
mẹ bạn phải chịu hôi
thối; lúc ấm đầu sổ mũi, đau bệnh thì mẹ bạn thức suốt
đêm
với bạn. Bạn có biết chăng? Những sự cực nhọc khổ đau này!
Vì theo bè bạn vui chơi ích kỷ, thoả mãn cá nhân, bạn
đã
quên một ân nghĩa quá lớn, mà làm
người ai cũng phải thọ ân ấy. Cuộc đời nhiều
cạm bẫy, nhiều sự cám dỗ quyến rũ, lỡ để cho thân bạn nghiện ngập thuốc phiện hay sa ngã
vào đường tội lỗi nào, là
bạn đã để cho người ân sinh thành
dưỡng dục của
bạn khổ đau vô cùng
tận. Bạn có biết chăng?
Hỡi các bạn trẻ! Cuộc đời nhiều chông
gai và ác pháp, các bạn chưa từng trải thì các bạn hãy
dè
dặt cẩn thận, đừng chạy theo lòng ham muốn của mình mà ôm lấy khổ đau sẽ hối hận không kịp, Cháu T... trước khi chết, trong cơn quằn
quại đau nhức, cháu thì thào
nói với người cha
thân thương đang chăm nom mình: “Con hối
hận quá, đã làm cho ba mẹ khổ đau, đến giờ
này quá muộn, ba mẹ hãy tha thứ cho con”.
Dù người chưa
hiểu biết về đạo đức làm người, thì
không ai mà không biết thuốc phiện là
một thứ độc dược? Người có kinh nghiệm về đời sống của cuộc đời nghe đến thuốc phiện là
họ
quá sợ hãi, như sợ một loài rắn độc. Thuốc phiện là một thứ độc dược dễ kính thích
thần
kinh, khiến cho những chàng thanh niên sức
sống đang lên, đi vào đường tội
lỗi.
Thuốc
phiện kích thích thần kinh, ngấm
dần vào từng thớ thịt, từ những chàng trai lực
lưỡng
da
thịt hồng hào, đã trở
thành những con người da đen mặt nám, thân hình tiều tuỵ, mình mẩy
bẩn
thỉu hôi hám, thường trộm cắp
tiền bạc của cha mẹ
hoặc của người khác
để có
tiền hút
chích.
Vì
thế, trong xóm làng có năm, mười bạn
trẻ nghiện ngập thì xóm làng bất an, khiến cho mọi người
ăn không yên bữa, ngủ không ngon
giấc. Thật là đau lòng khi nhìn con cháu của chúng ta mà
không cầm được giọt nước
mắt thương tâm.
Ai đã làm ra nông nỗi này? Ai đã làm cho
tuổi trẻ hư hoại như thế này? Thuốc phiện, rượu, thuốc lá đâu phải từ trên trời rơi xuống, mà
chính do con người. Con người trồng và sản
xuất ra thuốc phiện, rượu
và thuốc lá, để rồi lại
hại
con người. Một tai hại ghê gớm.
Nếu chúng ta thống kê lại xem toàn cả đất
nước Việt Nam của chúng ta có bao nhiêu gia
đình, thì chúng tôi tin chắc
rằng không có một gia đình nào thoát ra khỏi bốn loại độc dược
này, không dính độc dược này thì cũng dính độc
dược khác. Nhất là thuốc lá và rượu. Có nghĩa là
không uống rượu thì cũng hút thuốc lá, thuốc
lào, không hút thuốc lá,
thuốc lào
thì cũng uống
rượu, có khi
còn thêm hút thuốc phiện nữa.
Nếu vô tình, các bạn không hiểu biết tai hại về rượu, thuốc lá, thuốc lào và thuốc phiện, và không hiểu
biết về đạo đức làm
người; không hiểu biết đức bi tâm thì các bạn sẽ hút thử cho
biết mùi vị dục lạc thế gian, thì các bạn đã tự
mắc bẫy của chúng. Khi đã mắc
bẫy rồi thì các
bạn
như: “Cá cắn câu biết đâu mà gỡ, chim
vào
lồng biết thuở nào ra”.
Nếu
muốn gỡ ra được
thì
các bạn phải tốn biết bao nhiêu nước
mắt
và biết
bao
nhiêu công lao của mọi người thân và xã
hội.
Trong xã hội loài
người,
có
rất nhiều người nghiện ngập rượu,
thuốc lá, thuốc lào,
xì
ke, ma tuý, thuốc phiện, v.v... các
bạn có nhìn thấy
chăng? Biết bao nhiêu người từ thiếu niên, thanh
niên cho tới
những cụ già vẫn
bị
những loại
độc
dược gây tác hại vào cơ thể, cuộc đời dở sống,
dở chết. Thật là khổ đau vô cùng, không những bản
thân họ khổ đau
mà chính những người thân trong gia đình họ cũng rất khổ đau. Nước mắt của những người thân của họ đổ xuống, nhất là
người mẹ đã khóc
cho
những
đứa con mình nhiều lần. Có một bậc vĩ nhân nói rằng: “Đời là
khổ, nước
mắt
chúng sinh nhiều hơn nước biển”. Đúng vậy,
lời nói người ta tưởng chừng như sai, nhưng không ngờ quá đúng. Khổ không
phải từ đâu đến, mà từ nơi ngu si của chúng ta. Chúng ta làm hại chúng ta mà không biết.
Phải
không hỡi các bạn?
Ai xúi dục các bạn hút thuốc lá, uống rượu,
xì ke, ma tuý, thuốc phiện, v.v...?
Kẻ xúi dục các bạn chính là tâm vô minh, tâm
thiếu hiểu biết về đời sống đạo đức làm
người. Tâm vô minh là gì các bạn?
Tâm vô minh là lòng ham muốn của các
bạn. Bởi
vì
có sự ham muốn là có sự vô minh. Vô minh ở đâu là ham muốn ở đó, ham muốn
làm tăng thêm vô minh, vô minh làm
tăng thêm ham muốn.
Để xác định cho mọi người hiểu rõ sự vô minh. Ví dụ: có một danh từ “Độc cư”4 mà biết
bao
nhiêu nhà giảng sư dạy nghĩa của hai chữ này trong lúc chúng tôi còn là một học Tăng. Nên các giảng sư dạy như thế nào thì chúng tôi
hiểu như thế nấy.
4-
Mượn hai chữ độc cư để chỉ cho sự vô minh
của
con người, không hiểu mà cứ ngỡ
mình hiểu. Chính sự ngu si này làm hại mình, làm hại người,
mang đến sự khổ đau cho nhau.
Hai chữ
“Độc
cư” mà có người giảng thành
một tập
sách, một
cuộn băng, v.v... Nghe giảng sao thì chúng tôi tin
vây: Độc cư theo danh từ chữ Hán, có nghĩa là “sống cô
đơn một mình”.
Mãi
đến sau này tu xong chúng tôi mới hiểu nghĩa độc cư.
Độc cư là một phương pháp tu hành của nhà Phật, đó là pháp
môn phòng hộ sáu căn: mắt, tai,
mũi,
miệng, thân và ý, chứ không có nghĩa sống
một mình như lời giảng dạy của các nhà học giả.
Cho nên, cái không hiểu mà giải thích như
vậy
là vô minh chồng lên một lớp vô minh
nữa.
Các bạn có hiểu câu nói này không? Câu nói này có nghĩa là cái
không biết lại chồng lên cái không biết nữa, thì lại càng trở thành mù
mịt.
“Biết thì
thưa thớt, không biết
thì dựa cột mà nghe”.
Người “vô
minh”
mà
chấp
như mình
là người “minh”, thì làm hại mình rất lớn. Phần
đông mọi người trong thế gian là vậy. Bởi vì trong vô minh mà biết mình vô minh thì mình không làm hại mình. Còn không biết mình vô
minh nên đã làm hại mình mà còn làm hại nhiều người khác nữa. Đức Thích Ca Mâu Ni dạy:
“Người ngu
nghĩ
mình ngu, Nhờ vậy thành có trí. Người
ngu tưởng có trí, Thật xứng gọi
chí ngu”
Con người
sinh ra là một loài động vật thông
minh hơn
tất
cả những
loài động
vật khác. Nhưng cái thông minh ấy chính là cái thông
minh tai hại các
bạn
ạ! Cái thông minh ấy vẫn
nằm
trong cái vô minh tham vọng. Như chúng tôi đã vạch ra ở trên cho các
bạn hiểu: chính các bạn đã tự làm hại các bạn bằng sự thông minh
dục vọng, Cho nên các bạn mới
nghiện thuốc lá, rượu, xì ke, ma tuý, thuốc phiện, v.v... Các bạn
có hiểu biết điều này chăng?
Cái thông minh của các bạn hiện giờ chưa
phải
là cái thông
minh vô dục, mà
là cái
thông minh tham dục. Các bạn
ạ!
Các bạn muốn chinh phục không gian, có
nghĩa là các bạn muốn bay lên trời như loài
chim. Các bạn suy tư mọi cách và chế tạo ra một
loại dụng cụ dùng để bay.
Khi các bạn đã chinh phục được không gian
bằng chiếc máy bay, lúc đó... các bạn thấy hài
lòng và rất sung sướng. Phải không hỡi các bạn? Đó là cái thông minh tham dục của các bạn.
Nhưng các bạn quên rằng: cái thông minh
tham dục của các bạn
đang làm hại các bạn. Các
bạn
có biết không?
Đúng thế, chắc chắn cái
thông minh tham
dục này sẽ đem đến
cho bạn khổ và
nhiều người khác khổ. Chính vì vô minh tham vọng của loài người, người ta mới sử dụng chiếc máy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!