Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

địa ngục du ký 13

DẠO ĐỊA NGỤC MOI TIM LẦN thứ tư Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 7 năm Đinh Tị (1977)
Hiếu đổ do như phó hỏa nga Gia tài vạn quán tận tiêu ma Tham dâm đảm phụ táng danh tiết Trụy lạc thâm khang oán nại hà
Bạc bài ham thích kiếp thiêu thân Phú quý sang giàu phúc chốc tan Thiếu phụ tham dâm vùi tiết hạnh Hang sâu đọa lạc há kêu than.
Tế Phật: Bọn du thủ du thực không lo làm ăn, không chịu kiếm công kiếm việc, chỉ chuyên cờ bạc làm kế sinh nhai. Nhiều kẻ lương thiện bị dẫn dụ rớt vào bẫy sập, bị tán gia bại sản thật là đáng thương. Gần đây đất Trung Bộ sinh ra bọn cướp của giết người, đều     do       cái
nạn cờ bạc gây ra. Kẻ đánh bạc đã vô           tình sa vào con
đường tội lỗi và nguy hiểm, cho nên nhỏ thì thành ăn trộm, lớn thì thành ăn cướp tù tội phát sinh. Do đó cờ bạc hại rất nhiều người, mầm độc rất lớn, người đời chớ có dính dấp vào những việc đó để sau này khỏi ân hận. Tội dâm dục là đầu muôn tội ác, phạm vào là tiêu tan danh tiết nhục nhã khôn lường. Những phụ nữ con nhà gia giáo lương thiện phải biết giữ gìn danh dự không thể phản bội chồng mà làm chuyện tồi bại. Tội đó rất nặng, hình phạt cũng ngang với bọn cờ bạc. Chốn âm phủ những u hồn kêu khóc thê lương, thảm thiết đều từ đó phát sinh ra. Hôm nay ta dẫn Dương Sinh dạo thăm mười sáu ngục moi tim để nhìn thấy tận mắt lũ đó. Dương sinh chuẩn bị lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng mời ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã đến nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen. Dương Sinh: Thưa vâng con xuống. Tình hình âm phủ lần này khác với mọi     lần, vong hồn đi   lại        rất            là náo
nhiệt, không rõ tại sao?
Tế Phật: Nhân dịp rằm tháng bảy xá tội vong nhân, hai ngày này chốn dương gian nơi nào cũng cúng vong để chẩn tế các tội hồn. Nếu mắc tội nhẹ thì tội hồn có thể xuất ngục để nhận lãnh.
Dương Sinh: À thì ra nguyên do là như vậy. Phía trước Ngục Quan ra nghênh tiếp chúng ta.
Ngục Quan: Hoan nghênh hai vị đã tới thăm bản ngục. Bữa nay nhân dịp xá tội vong nhân rằm tháng bảy nên cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, xin hai vị chớ bận tâm.
Tế Phật: Vậy xin chớ khách sáo, chúng tôi tới là chỉ để làm phiền Ngục Quan và các vị Tướng Quân, mong tận tình giúp đỡ chúng tôi.
Ngục Quan: Hai vị phụng mệnh Ngọc Đế gia công viết sách để khuyên đời, công đức rất lớn, chúng tôi đâu dám không hết lòng, vậy xin mời hai vị vào trong quan sát sự tình.
Dương Sinh: Xin đa tạ, Trong ngục tội hồn kêu rên không dứt.
Tế Phật: Những tội hồn bị giam tại Ngục Moi Tim đều phạm trọng tội, cho nên không được hưởng sự khoan hồng để hưởng những lễ vật cúng vong của dương gian. Ngục Quan: Bữa nay tôi cho áp giải ra hai tội hồn để họ thuật lại nghiệp quả tiền thân. Các mi hãy nghe ta nói, đây là Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung. Hai vị này đã phụng chỉ Đức Ngọc Đế xuống cõi âm ty thu thập tài liệu để viết sách khuyên đời. Bây giờ hai tội hồn hãy mau cung khai tất cả những việc đã làm trên đời cho hai vị nghe.
Tội Hồn: Tuân lệnh, tôi lúc sống lo công tác bên ngoài, luôn luôn bươn bả[1] đó đây để kiếm sống. Tôi thường lấy lữ quán làm nhà, đàn bà lạ làm người quen. Chẳng bao lâu tôi học được thói ham mê cờ bạc, lúc đầu vì hiếu kỳ sau thành thói quen bữa nào không đánh thì lòng bồn chồn, tay ngứa ngáy. Từ đó tôi trở thành tay anh chị ở các sòng bài, tuy lãnh nhiệm vụ công tác bên ngoài nên tiền lương cũng khá nhưng mà nhiều khi cũng thua cháy túi, cho nên tôi phải chạy tới vay bạn bè. Đời sống gia đình tôi không đoái tưởng tới nữa. Tới năm 43 tuổi có một bữa nhậu say cưỡi xe máy gặp tai nạn mà thác. Sau khi chết bị âm binh áp giải xuống địa ngục tôi mới vỡ lẽ ra là bị giảm thọ mất năm năm. Bị sưu tra suốt từ Đệ Nhất Điện tới Đệ Tứ Điện cuối cùng giải giao sang Đệ Ngũ Điện. Minh Vương giận dữ xử tôi mười ba năm tù và đày tại Ngục Moi Tim này. Hàng ngày trái tim ham đánh bạc của tôi bị cắt đau đớn không thể nào tả xiết. Tôi mong người đời chớ nên đánh bài vì địa ngục rất kỵ phường cờ bạc. Ngũ Điện Sâm La Vương nếu thấy bọn bạc bài sẽ đánh 100 gậy trước, rồi sau đó mới xét xử. Bọn cờ bạc đôi tay rất cứng vì hàng ngày ngồi ở sòng bài ít hoạt động. Sâm La Vương sai lấy gậy gỗ nện, không những đã nhục nhã mà da thịt lại còn bị bầm dập đớn đau, than khóc thật là thảm thiết, kính xin Phật Sống Tế Công giải cứu.
Tế Phật: Thủ hạ bọn cờ bạc rất vô tình, người lại còn xin ta cứu giúp nữa ư? Hãy ráng mà chịu tội, không nên vọng cầu.
Ngục Quan: Mi không được cầu xin bừa bãi. Nếu chưa dứt được cái tâm ham bài bạc mi sẽ còn bị đưa đến địa ngục nướng tay chịu thêm hình phạt. Ai bảo mi lúc sinh tiền ham đánh bạc, để rồi sau khi chết phải chịu sự quả báo này, đừng có oán Trời trách người. Tội hồn thứ hai hãy thuật lại những hành vi lúc còn sống coi.
Tội Hồn: Đông người quá, nói ra thật là xấu hổ... Sau khi đã lấy chồng mà bản tính tôi còn dâm đãng cho nên thường lén chồng giao du với đám con trai ở quanh vùng. Tôi đã lén lút ăn nằm trước sau cả thảy với năm người con trai mà chồng tôi hoàn toàn không hay biết, cho tới năm tôi 54 tuổi bị mắc bệnh tim mà thác. Hồn bị Tướng Quân Hắc Bạch áp giải tới trước đài gương soi ác nghiệp để chiếu rọi lại những hành vi xấu xa bỉ ổi, tang chứng rành rành, bắt buộc tôi phải nhận lỗi. Sau đó tôi bị giải tới Đệ Ngũ Điện rồi bị tống giam vào Ngục Moi Tim với thời hạn là hai mươi năm. Hàng ngày tim tôi bị cắt thật là đau đớn, bây giờ dù hối cũng không kịp. Kính mong Phật Sống Tế Công xin với Minh Vương dùm để cho tôi được ân xá khỏi khổ.
Tế Phật: Ngươi là thân phụ nữ không giữ đạo phu phụ lại tham dâm, chỉ ham mê hư vinh không chăm chỉ lo làm việc thiện, ta chẳng thể cứu được ngươi.
Ngục Quan: Xin Tế Phật chớ bận tâm. Y thị lúc sinh tiền đã tham dâm, cho nên cái tâm tham dục đó đã bị cắt, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy. Lúc sống đã làm những chuyện xấu xa tội lỗi mà không biết ăn năn. Nếu như sớm biết hối cải ăn năn cầu Phật thì có thể được xá tội. Nhưng đến khi chết vẫn không chịu sửa lỗi thì bây giờ có xin miễn tội cũng không thể được.
Tế Phật: Ngục Quan nói rất hữu lý, những kẻ say mê cờ bạc, ham thích dâm dục nếu biết ăn năn trở lại làm những việc thiện đức ân nghĩa, nguyện với Thánh Tiên Phật phát tâm ấn tống Địa Ngục Du Ký. Dương Sinh mau theo ta trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân đã nồng hậu tiếp đãi chúng tôi, xin cáo biệt.
Ngục Quan: Tướng Quân hãy ra lệnh tập hợp để tiễn chân quý khách.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại trần gian.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Hôm nay chúng ta đọc đến đây mới thấy rõ, tất cả mọi sự việc do tâm con người. Tội tham dâm là tội đứng đầu nhưng mà thế gian vì muốn bảo vệ và biện hộ cho sự tham dâm có những người lập thành đạo này đạo nọ, nhưng mà chủ trương về tham dâm. Cho nên ở thế gian, báo chí các bạn cũng đã đọc, đã thấy rõ, người tham dâm không bền bỉ. Mà ngày hôm nay chúng ta tự tu, tự tiến là mọi người phải biết ăn năn. Trời đã ban cho chúng ta có lỗ tai có cặp mắt để nghe và thấy những cái sự trái tai gai mắt, chúng ta không có thu nhận trong tâm mà cái quan trọng để tu giải thoát là thanh tịnh.
Cho nên hàng ngày các bạn lo tu, lo thiền, lo niệm Phật, để chi? Để trở về với cái chơn tánh thanh tịnh của chính mình nhiên hậu mới thấy đạo mầu. Cho nên chúng sanh ở thế gian nhiều người cứ khoe đạo. Đạo tôi hay, đạo người kia xấu. Cái đó là cái không nên, chúng ta khen “Đạo” hay mà đã tu được chưa? Lời vàng tiếng ngọc của tất cả kinh Thánh, của kinh Phật đã truyền giảng tại thế gian mà chúng ta đã nhận được lời nào chưa? Chúng ta chỉ biết phê phán mà không thực hành. Đó là đại tội. Chúng ta đi ra ngoài vòng thanh tịnh, chúng ta chỉ biết phê phán người khác mà không biết phê phán mình, không biết sửa mình thì làm sao có cơ hội tiến hoá.
Cho nên chúng sanh mọi người đều có một hoàn cảnh khác nhau, có khổ mới biết được cái con đường, biết tới biên giới Phật pháp. Người thế gian đau khổ mới tìm con đường tu. Hoàn cảnh là ân sư, hoàn cảnh các bạn có khi cảm thấy được nhưng mà xét sâu là khổ. Tất cả chúng sanh ở thế gian đều khổ, kể từ vua cho tới dân cũng đều khổ. Nhưng mà chỉ vỏn vẹn trở về với thanh tịnh thì ý chí chúng ta mới dồi dào, chúng ta mới giữ được cái niềm tin rõ ràng và chúng ta có thể đứng giữa phong ba bão táp thử thách bất cứ nơi nào mà tâm chúng ta cũng là thanh tịnh mới là người tu. Nếu các bạn gặp một chút thử thách mà các bạn buồn phiền thì tự quấy rầy tâm thức của chính ta làm cho tâm chúng ta càng ngày càng động thêm thì chính mình rước trược vào tâm, khó tu.
Cho nên chúng ta người tu là phải giải trược. Giải trược thì phải nhớ cái nguyên căn của chúng ta là thanh tịnh. Các bạn có tay, có chân, có tiền, có của, ngày nào chết là về không. Đến đây với hai bàn tay không, phải về không. Vậy chúng ta không nghĩ cái chuyện không, rồi làm sao tương lai chúng ta trở về nguồn cội được.
Cho nên chúng ta đã thấy rõ Địa Ngục Du Ký là một từ tâm để độ chúng sanh, nhắc nhở cho chúng sanh thấy rõ cái tội hàng ngày ta đã phạm, khẩu nghiệp, tâm nghiệp, rất rõ ràng. Phê phán người này, phê phán người kia, không biết phê phán mình để ảnh hưởng người khác. Chúng ta chỉ biết phê phán, có lý nhưng mà cái lý đó sẽ chìm và mất không có ai sử dụng. Chúng ta sửa tâm sửa tánh rồi chúng ta phóng từ quang nó mới ảnh hưởng người khác được. Cho nên phải tự tu tự tiến. Tất cả những tài liệu ở thế gian là hỗ trợ cho chúng ta tiến hoá. Trong cái có có, không không hiện tại, không có cảnh gì thiệt ở thế gian. Tôi đã nói là cái xác của các bạn, chết rồi các bạn không có ôm nó đi chôn được nhưng mà các bạn chỉ vun bồi cái ý chí. Đó mới là giải thoát.
Cho nên chúng ta tu về thực hành chúng ta mới hội tụ cái nguyên điển mà để cảm thức được sự cấu trúc siêu nhiên mới sanh ra chúng ta. Cấu trúc siêu nhiên mới sanh ra chúng ta, chớ không có ông nào chế cái mặt, cái mũi của chúng ta được hết. Nhưng mà cuối cùng chúng ta cũng thấy là giả. Đó là Ông Trời, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã chế cho cái cơ thể này, để chi? Để kiểm soát phần hồn chúng ta, một cử một động là kiểm soát sự thanh tịnh của các bạn hết. Vốn chúng ta là thanh tịnh, vốn chúng ta là tha thứ và thương yêu. Cho nên phải hiểu rõ điều này chúng ta mới có cơ hội tu, tiến hóa và đối với làm ăn này kia kia nọ ở thế gian chúng ta có thể nuôi dưỡng được phần đạo đức thanh tịnh để hướng độ chúng sanh quần chúng tiến hoá. Cho nên chúng ta không nên cống cao ngạo mạn, tưởng là tôi không lầm, tôi không sai, nhưng mà tôi chửi người ta thét rồi cũng mang khẩu nghiệp. Tôi sai, tôi đã hạ bệ tôi mà tôi không hay. Còn tôi vun bồi tôi sửa chữa những phần trần trược trong nội thức của tôi thì tôi ảnh hưởng được chúng sanh.
Cho nên các bạn thấy chưa, Đức Phật Thích Ca đã thành công trong một cuộc cách mạng đại thanh tịnh. Ngài đã giải quyết được mọi việc trong cuộc đời của Ngài mà Ngài tới giải thoát và ảnh hưởng chúng ta đến ngày hôm nay. Nếu chúng ta biết Ngài và không nhận sự ảnh hưởng đó trong thực hành thì chúng ta cũng vẫn là sa ngã. Dù các bạn có vẽ cái hình của Ông Thích Ca đẹp cách mấy trong gia đình các bạn, quỷ vô thường nó tới cũng rước các bạn đi thọ tội, vì mình không hướng về con đường chánh đạo mà mình chỉ làm sái quấy và khinh thị người khác. Đó là đại tội, sẽ nhập tâm các bạn. Bạn trược thì tự nhiên rước trược, bạn thanh thì hòa thanh. Cho nên chúng ta có cái Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định, để giải tỏa phần trược trong nội tâm và phải cố gắng làm hàng ngày hàng đêm có thì giờ rảnh chúng ta biết sửa tâm là quý, là đại phước. Còn nếu không sửa tâm thì tương lai chúng ta không có cái cơ hội tiến hóa.
Biết hồn ta bất diệt, nhưng mà ta không sửa thì không có nơi sử dụng, phải đi xuống địa ngục, bị giam hãm, bị hành hạ vì sự tăm tối ác độc của chúng ta mà đối xử không hay cho những người khác. Nếu chúng ta bình tâm xây dựng cái đức nhịn nhục rồi, thì chúng ta mới có cơ duyên ảnh hưởng người khác. Đó là cái thức hòa đồng không còn phân biệt kẻ nhẹ, người nặng nữa. Thức hòa đồng của chúng ta đắc rồi thì chúng ta chỉ chuyển từ quang cho mọi người để mọi người thấy rõ cái của cải cuối cùng của họ là chỉ có tu mới là giải thoát, chỉ có tu mới cứu được tôi, chớ không phải ai mà cứu được tôi hết thảy. Cho nên những người làm vua tại sao không cứu được họ, quyền thế trong tay vẫn cứu không được họ. Rốt cuộc họ cũng phải lân la chỗ này, chỗ nọ để trả hết cái nghiệp mà còn khổ, sau này xuống địa ngục chờ sẵn họ. Rồi họ mới phát đại nguyện hi sinh rồi trở lên lại thế gian làm con trâu con bò hi sinh từ mảnh thịt, từ miếng da, từ khúc xương, để mong trở lại làm được con người. Nhưng mà cái tánh phải thể hiện là cái tánh Bồ Tát hi sinh vô cùng mới được làm con người.
Ngày nay chúng ta vui đuợc làm con người, được nghe những cái giáo lý và biết đường lối trong thực hành thì chúng ta còn, nếu mà không thực hành thì tiếp tục tự gạt mình, và các bạn thử coi tương lai chúng ta đi đâu. Càng ngày, càng tăm tối thêm là chỉ xuống cõi âm mà thôi không có lên được cái cõi dương, không chịu khai mở thượng tầng để hòa thanh tiến hóa thì lúc nào chúng ta cũng ở trong sân si, động loạn và đi vô cái chỗ tự sát mà thôi, tự chôn sống mình kiếp này đến kiếp nọ. Tuy rằng bạn không chết nhưng mà bạn bị hành hạ cũng như Địa Ngục Du Ký đã nói, đau khổ hằng ngày, moi tim hằng ngày, cắt lưỡi hằng ngày, uống nước tiểu đó, rồi để chi? Để cho chúng ta thức giác và từ bỏ những cái tội lỗi đó.
Cho nên ở thế gian trồng cái cây cũng mất nhiều năm, mà nuôi dưỡng con người cũng mất nhiều năm. Khi chúng ta đã hiểu đạo rồi chúng ta mới ăn năn hối cải để cho cha mẹ vui lòng, mong con biết bảo trọng lấy con, con sửa lấy con là cha mẹ mừng. Cái hiếu là chỉ lo tu, mà chỉ có tu mới trọn hiếu và tiến hoá nhanh nhẹ không có bị kẹt nữa, chớ không có cách gì giải nghiệp cho các bạn được hết.
Các bạn chỉ tu mới giải nghiệp tâm, bạn thức giác bạn mới tự giải, còn khi người ta nhắc bạn chưa chắc gì các bạn tin cái đó là đúng. Bạn thức giác rồi mới là thấy chánh pháp do bạn. Bạn chịu sửa, chịu tiến thì bạn rước được sự thanh cao, mà bạn không chịu sửa không chịu tiến thì bạn sẽ ôm ấp sự ô trược và chỉ chờ ngày sống trong sự kích động và phản động của âm phủ mà thôi.



DẠO ĐỆ LỤC ĐIỆN BÀN BẠC VỚI BIỆN THÀNH VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 6 tháng 8 năm Đinh Tị (1977)
Nhất niên dung dị hựu Trung Thu Tảo khởi dạ miên mang bất hưu Bạch phát thiêm tân nhân dĩ lão Thương sanh cấp tảo bả tâm tu.
Một năm qua lẹ lại Trung Thu Tỉnh giấc nửa đêm sầu mịt mù Thân chóng già nua đầu chóng bạc Người đời mau sớm hướng tâm tu.
Tế Phật: Một năm thấm thoát lại đến dịp Trung Thu rồi, ngày tháng qua đi như nước chảy, Trung Thu năm ngoái quý đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, chớp mắt đã gần một năm. Một năm chư sinh đêm ngày vất vả để soạn sách đã lập được kỳ công, đời người ngắn ngủi, cổ nhân có câu: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy” (kiếp con người mấy ai sống tới bảy mươi tuổi). Trước mắt chúng ta tuy khoa học phát triển nhưng người đời có câu: “Nhân sinh thất thập phương khai thủy” (Đời người bắt đầu ở tuổi bảy mươi). Trời sinh ra con người vốn không giới hạn tuổi tác, chỉ vì con người tham dục, tinh khí thần bị phá tán quá nhiều cho nên tinh khí thần sớm bị hư đi. Do đó mà người đời đã tự tìm con đường chết, cho nên khuyên thế nhân sớm tu thân, dưỡng tinh thần thì có thể hưởng được tuổi trời. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty. Dương Sinh mau lên đài sen. Dương Sinh: Thưa thầy chẳng hay bữa nay mình đi thăm chốn nào?
Tế Phật: Ngũ Điện đã thăm qua rồi, hôm nay chúng ta sẽ đến thăm Lục Điện, con hãy ráng lên tinh thần. Dương Sinh: Nhiệm vụ dạo âm ty để quan sát tình hình đã hoàn thành một nửa, con cũng cảm thấy yên tâm.
Tế Phật: Bất luận làm việc gì, nếu giữ vững niềm tin ắt sẽ đi tới thành công. Nhiệm vụ dạo âm ty là một nhiệm vụ nặng nề nhưng sẽ hoàn thành một cách tốt đẹp. Mau lên đài sen vì thời giờ eo hẹp.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Các quan viên thuộc Đệ Lục Điện đã ở trước mặt. Các vong hồn tụ tập ngoài điện khá đông, chắc là đã tới giờ thăng đường. Minh Vương đang ngồi ghế chánh án tự nhiên tuyên bố rút lui khiến các vong hồn nhốn nháo trố mắt nhìn.


Tế Phật: Biện Thành Vương cai quản Đệ Lục Điện đã thân hành xuống thềm nghênh tiếp, Dương Sinh mau theo ta đến ra mắt.
Dương Sinh: Thưa tuân lệnh. Xin ra mắt Biện Thành
V                  ương cùng chư vị Tiên Quan. Thưa tôi là môn đệ của Thánh Hiền Đường thuộc Đài Trung tên là Dương Sinh. Thầy trò chúng tôi phụng chỉ viết sách nên hôm nay tới đây thu thập tài liệu cùng bằng chứng để khuyên đời.
V                  ậy kính mong Minh Vương giúp đỡ chúng tôi phương tiện.
Minh Vương: Mau đứng dậy, chớ quá lễ độ. Rất may từ lâu đã nghe Thánh Hiền Đường tích cực phổ biến đạo giáo, công lao khuyên đời rất lớn. Trung Thu năm ngoái bản điện đã tiếp được Ngọc chiếu, biết rõ quý đường sẽ phụng chỉ soạn sách Địa Ngục Du Ký cho nên hôm nay mới    tới           đây. Xin mời  Tế   Phật cùng Dương Sinh vào
trong nghỉ ngơi.
Tế Phật: Xin đa tạ. Biện Thành Vương tiếp đãi quá ân cần. Dương Sinh, chúng ta mau theo Minh Vương vào trong.
Minh Vương: Tiên Quan mau dâng trà tiên mời hai vị. Tiên Quan: Xin tuân lệnh. Kính mời nhị vị dùng trà. Minh Vương: Xin Tế Phật và Dương Sinh chớ khách sáo, cứ dùng trà tự nhiên.
Dương Sinh: Xin cảm tạ Minh Vương, thứ trà này thế gian không có, hương vị nó ngọt mát rất thông cổ hạ đàm.
Minh Vương: Thứ trà này chỉ là trà thô thôi. Vật nào hiếm thì quý, cho nên có cảm giác như vậy. Hôm nay hai vị tới thăm tôi rất đỗi vui mừng. Thế đạo trần gian chông chênh thật là khó nói, đến đức Ngọc Hoàng lòng cũng rất đỗi ưu sầu, bởi vậy đã đặc chỉ cho quý Thánh Hiền Đường soạn sách Địa Ngục Du Ký. Người đời không tin là sau khi chết sẽ bị trụy lạc xuống các ngục ở âm ty để chịu khổ. Bởi vậy mới đặc biệt ra lệnh cho Tế Phật đưa hồn phách Dương Thiện Sinh xuống âm phủ quan sát, để tìm hiểu những kẻ phàm trần sau khi chết xuống âm phủ, họ phải chịu những hình phạt như thế nào. Và đàn cơ tại dương gian do Ngọc Hư đồng tử dùng pháp nhãn truyền chân, đem việc Dương Sinh thăm âm phủ thấy những gì, hình phạt ra sao, dùng đàn cơ giáng bút tả rõ sự thực. Tin rằng cuốn sách này sau khi xuất bản có thể độ được rất nhiều người. Hiện thời dương gian tin vào khoa học miệt thị quỷ thần, phát sinh giết chóc, gian dâm, trộm cướp. Thế nhân chỉ biết ưa theo vật chất tranh giành lợi lộc, chỉ chực nhắm kẽ hở của luật pháp để tránh né. Họ cho rằng pháp luật sơ hở nên có thể mạo hiểm phạm pháp, do đó xứ nào cũng thấy luân lý bại hoại, đạo đức suy đồi thực rất đáng thương, âu cũng chỉ vì quá tham lam hưởng thụ
v                   ật chất mà phát sinh ra những điều bất lương. Ngày nay nhìn thấy tình thế dương gian như vậy tôi rất đau lòng. Phàm những kẻ không tin quỷ thần, nghiệp quả báo ứng nên mới dám ngang nhiên làm loạn, sau khi chết không có một kẻ nào trốn thoát được hình phạt ở địa ngục. Cho nên nói rằng: “Thiên võng khôi khôi sơ nhi bất lậu” (Lưới Trời lồng lộng thưa mà không lọt) chính là lẽ đó. Tôi cai quản Lục Điện tên lớn kêu là Đại Địa Ngục, phàm những kẻ đến Đệ Lục Điện để thụ hình đều đã qua Đệ Ngũ Điện chịu thống khổ rồi. Cho nên tên lớn Đại Địa Ngục là chịu hình phạt qua mười sáu tiểu địa ngục. Người đời đã làm thương tổn lẽ Trời, những kẻ không giữ quy củ đạo đức đã phải chịu những hình phạt quá nặng nề thê thảm. Dương Sinh khi trở lại dương gian nên khuyên người đời tu tâm dưỡng tính, an phận giữ mình. Hôm nay hai vị tới địa ngục quan sát tôi rất hoan nghênh. Những tội hồn tới đây chịu hình phạt không giống nhau, người đời phải biết rõ là phạm vào trường hợp nào phải lo tự xử trước lấy mình. Mời hai vị dùng thêm trà.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã trễ, chúng tôi xin mạn phép để dành tới ngày khác sẽ trở lại thăm tiếp các ngục.
Minh Vương: Vậy thì hay lắm, hân hoan chờ ngày quý vị trở lại thăm. Ra lệnh văn võ bá quan hàng ngũ nghiêm chỉnh tiễn chào quý khách.
Dương Sinh: Xin đa tạ Minh Vương đã thiết trà tiên cùng ban những lời vàng ngọc vô cùng khích lệ. Thời giờ đã trễ, chúng tôi xin mạn phép cáo từ.
Tế Phật: Dương Sinh chuẩn bị lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế      Phật: Đã về   tới Thánh    Hiền Đường,    Dương  Sinh
xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


DẠO ĐỊA NGỤC CẮT THẬN CHO CHUỘT GẶM
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 năm Đinh Tị (1977)
Canh thâm dạ tịnh nguyệt đương thiên Đới lĩnh Dương Sinh hạ cửu tuyền Phụng chỉ trước thư kinh nhất tại Độ mê khuyến thế biến tam thiên.
Trăng khuya vằng vặc giữa trời đêm Hướng dẫn Dương Sinh xuống cửu tuyền Phụng chỉ trọn năm mong viết sách Ba ngàn thế giới độ mê lầm.
Tế Phật: Quý đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký đến nay đã qua một năm. Ta được vinh dự hướng dẫn thánh bút Dương Thiện Sinh quan sát âm phủ để biết rõ tình hình cùng gặp gỡ các tội hồn địa ngục quá gập ghềnh, đi lại thật là vất vả cực khổ. Địa Ngục Du Ký sẽ là bộ đại kỳ thư trong thiên hạ ứng thiên mệnh mà giáng thế, nhân thiện nam tín nữ thuộc Thánh Hiền
Đường ở Đài Trung lãnh chỉ phát huy đạo giáo. Hơn nữa lại có thánh bút Dương Thiện Sinh tinh thần cực kỳ sáng suốt mới hoàn thành nổi nhiệm vụ của Tiên Thánh khiến lòng ta cũng có chút an ủi. Địa Ngục Du Ký trước tác đến nay đã được hơn nửa bộ, tuy chưa hoàn tất nhưng ta hy vọng chư sinh hãy gắng chịu cực đừng có trễ nãi. Một khi sách hoàn thành thì công của Dương Sinh vượt qua tam đại. Nhân giờ dạo thăm âm phủ đã tới, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Đa tạ ân sư, trải qua một năm cực nhọc, nhờ ơn thầy đã tận tình chỉ giáo, không điểm nào là con không thấu triệt. Con chỉ tiếc là tính con còn non dại cho nên không lĩnh ngộ được hết những điều ân sư dạy dỗ. Kính xin ân sư ban thêm linh quang cho con bởi vì con vừa mới từ Đẩu Nam Cảm Tu Đường gấp rút trở về, tinh thần con mệt mỏi, ân sư có thể ban cho con một viên linh đơn để cho tinh thần con thêm vững mạnh.
Tế Phật: Tuy quá khổ cực, vậy mà con cũng dốc lòng tin tưởng, một lần nữa ta ban thêm cho con một viên linh đơn. Con cũng biết từ khi bắt đầu soạn sách Địa Ngục Du Ký, thân thể của con mỗi ngày một khang kiện, Tiên Phật ở trong cõi vô hình cũng đã ban cho con rất nhiều sinh lực. Nay ta lại đặc biệt cho con thêm ba viên linh đơn nữa, mau uống đi rồi chuẩn bị dạo âm ty. Dương Sinh: Muôn phần cảm kích vì ân sư đã hiển hóa giúp đỡ. Con bị đau bao tử nhiều năm, nhưng từ khi phụng chỉ soạn sách tới nay, dần dần không uống thuốc mà khỏi. Ngày hôm nay được ân sư ban thêm linh đơn uống vào tâm thần thấy vô cùng sảng khoái, thâm tạ ân sư.
Tế Phật: Thời giờ đã trễ, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành       
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa trước mặt là ngục gì? Tại sao lại có tiếng người khóc thảm và tiếng chuột kêu vang?
Tế Phật: Trước mắt là Lục Điện, chốn cai quản mười sáu tiểu địa ngục cắt thận cho chuột gặm. Ngục Quan và các Tướng Quân đã tới, mau tiến lên phía trước chào hỏi.
Dương Sinh: Phải, phải! Xin bái kiến Ngục Quan và Tướng Quân. Tôi thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tên là Dương Sinh, bữa nay theo ân sư đến thăm viếng quý ngục, xin được chỉ giáo cùng giúp đỡ phương tiện. Ngục Quan: Hãy đứng lên, chớ quá lễ độ. Bản ngục đã nhận được chỉ dụ của Minh Vương nên biết Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh sẽ đến tham quan để soạn sách. Xin theo chúng tôi vào trong ngục.
Dương Sinh: Đa tạ sự tiếp đãi ân cần của Ngục Quan. Trong ngục đầy chuột già nhắm tội hồn tấn công, các tội hồn thì lăn lộn dưới đất, hai tay không chống cự lại
v                   ới chuột, chỉ nghe kêu khóc một cách điên cuồng, chẳng biết họ đã phạm phải những tội gì?
Ngục Quan: Ngục này toàn là tội nhân phái nam, lúc sống tham dâm hiếu sắc, hoặc phạm vào thanh quy giới luật của sắc quỷ. Sanh tiền tham dâm, phá hoại đạo đức, cho nên để trừng phạt phải cắt đứt dương vật. Đàn chuột lớn cắn nhai như vậy là ý muốn trừ cho tuyệt nọc dâm dục.
Tế Phật: Hình phạt này thật là đau đớn vô cùng. Tục ngữ có câu: “Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh” (Trừ cỏ không trừ tận rễ, gió xuân thổi nó lại sinh) cho nên bọn này vì ham thích gió xuân do đó phải chịu hình phạt này vậy.
Ngục Quan: Tôi sai áp giải mấy tội hồn lại đây để nó thuật lại những hành vi bất lương lúc còn tại thế khiến phải tới đây chịu hình phạt.
Dương Sinh: Tốt lắm. Những tội hồn kia hai tay bị trói, gặp lũ chuột tấn công, có kẻ thì kêu khóc, có kẻ thì lăn lộn giãy giụa, còn lũ chuột lại dữ như mèo, xem ra hung hãn vô cùng, chúng cắn người như mèo ăn chuột vậy.
Tế Phật: Cảnh này chính là cảnh chuột già cắn bao bố ăn hạt nhân vậy. Nhìn cảnh máu tươi chảy lênh láng thật đáng thương cho chúng sinh, chỉ vì ham hưởng thụ khoái lạc nhất thời để đến nỗi bây giờ phải gánh chịu thảm cảnh này.
Ngục Quan: Tôi đã dẫn ra đây hai tội hồn. Này hai tội hồn kia, đây là Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung. Hai vị lãnh sắc chỉ của Ngọc Đế xuống âm phủ quan sát để viết sách. Các ngươi mau thuật lại những hành vi ác độc lúc còn sinh tiền để làm tài liệu viết vào sách Địa Ngục Du Ký hầu khuyên răn người đời.
Tội Hồn: Tôi lúc sinh tiền đã nhập thánh môn tu đạo, trì trai giữ giới nhất định không kết hôn để khỏi sinh con đẻ cái. Sau vì sinh tình nên không giữ nổi, đã cùng một nữ đồng đạo phá bỏ giới luật, luyến ái lẫn nhau uổng phí cả tấc lòng thành tu đạo. Sau khi chết không những chẳng tới được thiên đường mà còn bị quỷ vô thường Hắc Bạch áp giải xuống âm phủ để đài gương soi ác nghiệp chiếu rọi lại những hành vi xấu xa thuở trước khiến không còn chối cãi được. Sau đó tôi bị chuyển giao qua Lục Điện. Biện Thành Vương cả giận mắng tôi là thân đã nhập cửa thánh biết pháp mà lại còn phạm pháp thành tội nặng hơn một bậc, cho nên tôi bị xử đày ở Địa Ngục Chuột Cắn Thận. Đầu tiên tôi bị âm binh cắt mất sinh thực khí, sau đó bị trói và quăng xuống đất cho chuột cắn. Hàng ngày tâm trí điên loạn đau khổ vô cùng, tiếc rằng chỉ vì sai lầm một bước mà thành cái hận nghìn đời. Mong rằng những ai đã nhập cửa thánh ở cõi thế gian nên giữ Thánh quy, nếu không sau khi chết chẳng những không được công quả gì mà còn bị đền tội.
Tế Phật: Tục ngữ viết: “Trì trai cẩn trí đỗ tề vi giới” (Đã giữ trai giới tu hành thì phải cẩn thận xác thịt) chính là lẽ đó. Trước không lo tu thanh tịnh khiến hiện tại âm binh cùng chuột già lo tu chỉnh dùm người để cho người thanh tịnh lại, quả là tội báo tự lãnh.
Ngục Quan: Tội hồn thứ hai mau thuật lại những hành vi lúc còn sống.


Tội Hồn: Khi tôi còn là học sinh trung học đệ nhất cấp, bị bạn xấu dẫn dụ tới chốn ăn chơi, sau này có tiền tôi lại đến đó tiêu khiển. Sau cùng tôi rủ lũ bạn tới đó phiêu lưu một trận gió mưa cùng gái giang hồ, khiến có kẻ bị bệnh phong tình. Bởi phạm phải lỗi đó nên lúc chết bị áp giải tới đây chịu tội, thống khổ không cách nào tả hết. Lúc sống chơi bời khi chết phải tới đây tháng năm chịu nạn thật là hối hận cũng không kịp nữa.
Ngục Quan: Thiếu thời không chịu chăm lo học hành lại ham trò vầy hoa nghịch liễu, chưa kết hôn mà đã dám coi thường trinh tiết chẳng gắng giữ gìn. Rủ rê bạn bè vào đường trụy lạc, gốc dâm đã gây nên nghiệp báo cho nên sau khi chết bị đày xuống ngục này là lẽ đương nhiên.
Dương Sinh: Thấy bọn họ thật đều đáng thương. Trong ngục giam tội hồn quá đông, không rõ họ phạm những tội gì mà phải tới đây thụ hình?
Ngục Quan: Bản ngục mỗi ngày có hàng ngàn tội hồn mới, cho nên phạm vi các tội ở ngục này rất đông. Phàm những kẻ dan díu với kỹ nữ, chưa kết hôn mà đã đến nhà chứa phá trinh, kiếm nơi kín đáo hành lạc; đã kết hôn rồi mà còn phạm tội gian dâm, đã vào cửa Phật cửa Thánh mà còn phạm dâm, tội loạn luân, bề hội đồng. Gốc dâm này quá sâu, tất cả đều phải tới đây thụ hình. Tế Phật: Ta khuyên người đời chớ bao giờ phạm vào tội dâm. Đó là tội rất nặng, nhất là kẻ đã tu đạo mà không đề cao cảnh giác lỡ phạm vào tội dâm thì không thể tha thứ được. Chẳng những bị đày ở Ngục Moi Tim thuộc
Đệ Ngũ Điện mà còn bị lần lượt chuyển giao qua các ngục khác chịu thêm hình phạt. Nhưng Trời Đất vốn hiếu sinh mở lối, một khi đọc sách Địa Ngục Du Ký rồi mà quyết tâm sám hối sửa đổi lỗi lầm, ấn tống sách để khuyên đời đừng phạm vào những tội đó nữa, thời đức Ngọc Đế sẽ có chỉ dụ giảm khinh hoặc miễn hẳn tội cho. Vì thời giờ đã trễ, Dương Sinh mau chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan và chư vị Tướng Quân đã ân cần tiếp đãi, chúng tôi xin cáo từ.
Ngục Quan: Các vị Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn khách.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời ân sư trở lại trần gian.
Tế Phật: Đã về tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.




[1] Hối hả, tất bật.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!