Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

địa ngục du ký 4

DẠO THÀNH THÁC OAN Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976) Thơ
Lưỡng độ Trung Thu khánh nguyệt viên Hồn tù địa ngục hữu thùy liên Tự tầm đoản kiến nan như ý Hoành họa phi lai khốc cửu tuyền.
Rằm nhuận trăng thu mấy lượt mừng Vong hồn địa ngục có ai thương Tự tìm cái chết không như ý (1)
V                  ạ gió tai bay khóc suối vàng.(2)
Tế Phật: Năm nay nhuận, hai rằm Trung Thu, kể từ lúc lãnh sắc chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký tới giờ, thấm thoát đã tròn một tháng. Thời gian như nước chảy, mong người đời giác ngộ mê lầm, tỉnh thức mộng ảo. Trăng sáng đã mấy lần tròn? Tuổi nào mới gặp lại được năm nhuận hai rằm Trung Thu? Người đời tản bộ chuyện phiếm dưới trăng, có chi sung sướng, nhìn lại địa ngục chỉ thấy tối tăm, hồn quỷ khóc than thê thảm, khiến mọi người chẳng dám ngó. Dương Sinh, chuẩn bị dạo địa ngục.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, thời gian qua mau quá, đã tròn một tháng mà chưa hoàn tất nổi một phần mười
v  ệc dạo địa ngục để viết sách. Con sợ trách nhiệm lớn lao này khó đạt thành.
Tế Phật: Chỉ cần giữ vững niềm tin, vì người xưa có nói: “Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.” (Có công mài sắt có ngày nên kim). Tâm đạo của con kiên định, mười cửa điện của địa ngục tự mở, con chỉ nhìn một lượt là tỏ tường hết cả, chớ quá lo âu. Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời ân sư khởi hành...
Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa chốn này có phải là “Uổng Tử Thành” (Thành Thác Oan) không? Phía trước có cửa thành khép kín, trên đề ba chữ “Uổng Tử Thành” có nên vào trong thăm không?
Tế Phật: Đúng, hôm nay mình thăm Thành Thác Oan, con hãy theo thầy vào trong thành.
Dương Sinh: Thưa cửa thành tại sao lại khép chặt, làm cách nào vào được?
Tế Phật: Cửa thành này là cửa tự động, giống cửa siêu thị ở thế gian. Phàm những linh hồn thác oan, vì chết một cách không bình thường chính đáng, oan khí không tiêu. Khi quỷ vô thường dẫn tới đây, oán khí tương xung, cảm ứng với nhau, cửa này tự nhiên mở rộng. Mọi vật ở cõi âm đều do hai khí âm dương của tạo hóa làm nên, tùy tâm ứng biến, ta dùng quạt bồ quạt một quạt, cửa tự nhiên mở lớn.(3)
Dương Sinh: Thưa ân sư, công phu của thầy quả mãnh liệt, thầy có thể cho con mượn chiếc quạt này mang về dương gian, biểu diễn phép thần thông một lần cho thiên hạ lé mắt.
Tế     Phật:   Con chớ  vọng    niệm, vọng   niệm    dễ bị   ma
nhập, tu đạo chẳng cần phép thần thông biến hóa, chỉ cần luôn luôn tâm an lý đắc, một ngày vô sự, tinh thần thanh sảng cũng đủ là một “Tiểu Thần Tiên”. Cần gì phải cầu mong có được quạt bồ này, để gây thêm phiền não.(4)
Dương Sinh: Thưa đúng, xin đa tạ ân sư đã khai thị cho con, con thật đáng hổ thẹn. Phía trước có một toán người đi tới, họ là ai vậy?
Tế Phật: Đó là Tướng Quân cùng quan viên của Thành Uổng Tử, hãy chuẩn bị chào đón họ.
Thành Quan: Cung kính nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới, xin mời theo chúng tôi vào trong thành tham quan.
Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đã tới. Chúng tôi đã nhận được sắc lệnh phải sửa soạn nghênh đón quý ngài từ lâu. Rất hân hoan được biết các ngài đi thăm các ngục để viết sách khuyên đời. Dương Sinh: Theo gót các vị Tiên Trưởng, hôm nay tôi cùng ân sư tới thăm quý bản địa, xin chỉ giáo nhiều cho.
Thành Quan: Thưa không dám, mời đứng dậy, xin theo chúng tôi vào trong thành.
Dương Sinh: Đây y hệt một nhà ngục lớn, rộng rãi vô cùng. Trong thành thác oan này có chừng bao nhiêu người?
Thành Quan: Hàng ngày đều có người thác oan tới đây, xin theo tôi tuần tự đi thăm từ gian đầu của nhà giam. Dương Sinh: Gian này có hàng bầy con nít, máu me đầy mặt, kêu gào luôn miệng, có đứa lăn lộn trên sàn đất thật là thê thảm, đáng thương hết sức. Tại sao không thả chúng ra?
Tướng Quân: Những hài nhi này là kết quả của sự trụy thai của người đời, vì người đời không chịu nuôi nấng, hoặc kết tinh không chính đáng. Chúng đã thành hình, không diệt được thiên tính, nên sau khi chết đều phải tới đây. Mỗi người là một sinh mệnh, vậy mà đời sống của những hài nhi này lại bị vứt bỏ, không cho chào đời. Do đó lòng chúng oán hận không nguôi, luôn ngấm ngầm hại lại cha mẹ, khiến cha mẹ phải tan nhà nát cửa, chờ cho tới khi cha mẹ chết chúng níu kéo, đeo theo không dứt. Bởi vậy, khuyên người đời không được tùy tiện phá thai. Hành động này không những tổn đức mà còn tạo thành thói dâm đảng quá mức... Phàm kẻ đã lỡ phá thai làm chết oan hài nhi, phải lo tạo nhiều công đức để chuộc lỗi lầm, thì luật cõi âm cũng có thể chiếu theo đó mà giảm khinh cho.


Dương Sinh: À thì ra là vậy. Nhưng xin hỏi Tướng Quân, những kẻ bất đắc kỳ tử cũng đều phải tới Thành Thác Oan này cả hay sao?
Tướng Quân: Không phải. Như quân lính, tướng sĩ vị quốc vong thân, vì bảo vệ giang sơn mà hi sinh tính mệnh, có thể nói họ đã hi sinh tiểu ngã để hoàn thành đại ngã. Chẳng những họ không bị giam ở Thành Thác Oan này mà trái lại các anh hồn trung liệt đó còn được đặc biệt chiếu cố. Các vị đó được lên cõi Trời tiêu dao, có vị vì còn mắc vòng nhân quả mới phải về cõi Thần, hoặc tái đầu thai nơi phước địa làm người. Ở dương gian còn thiết lập đền thờ các vị trung liệt đó, có cả hàng vạn người tới chiêm bái để tỏ lòng biết ơn. Tự cổ tới giờ, phàm những vị tận trung báo quốc, đều tiếng thơm lưu vạn thuở, được người đời sau sùng bái, ngưỡng mộ không ngớt.
Dương Sinh: Tướng Quân nói rất đúng.
Tế Phật: Trời Đất rất thương kẻ hiền lương trung nghĩa. Từ xưa tới giờ, các vị ái quốc, liều mình hi sinh cho chính nghĩa đều khiến Trời Đất sợ, quỷ thần khóc. Do đó có nhiều ngưới chỉ dốc lòng vì chữ trung mà thành được đạo. Bữa nay thời giờ đã cận, Dương Sinh mau sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường, ngày khác sẽ trở lại tìm hiểu thêm. Hướng Tướng Quân, Thành Quan cáo từ. Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, Thành Quan đã chỉ giáo cho, xin cáo biệt.
Thành Quan: Có điều chi thất thố, xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh lượng thứ cho.
Tế Phật: Xin chớ khách sáo. Thầy trò chúng tôi xin phép trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa ân sư, con đã lên đài sen.
Tế Phật: Than ôi! Người đời vì mê lầm, chỉ biết tắm sông yêu, coi rẻ máu thịt nên đã phá thai, quăng bỏ hài nhi, thê thảm biết là bao? Đến Tiên Phật cũng chẳng dám nhìn. Khuyên chúng sinh phải sửa đổi, lên thuyền từ, vâng ý Trời, xây dựng đạo vợ chồng để nối dõi tông đường, điều hòa hạnh phúc gia đình êm ấm. Sung sướng tinh thần còn hơn sảng khoái tính dục, quý trọng gìn giữ tinh khí, máu huyết không được quá phung phí, vì nó chỉ có hạn. Hãy cố gắng trở thành người hữu ích cho nhân quần xã hội quốc gia. Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
(1)    Tự tìm cái chết mà không như ý, mình lỡ ở thế gian nói một câu tôi ghét người đó, tôi giận người đó rồi giận luôn, nó không phải là cái ý của mình mà cái tánh nó buộc không như ý.
(2)    Đó, lúc đó cái họa nó đi tới rồi chúng ta ở suối vàng mà còn phải khóc than mới sửa chữa được.
(3)               Đọc tới đây, các bạn thấy cái siêu khoa học của điển quang mà ngày hôm nay các bạn tu cái pháp Vô Vi này là các bạn đi vào điển giới. Làm pháp luân thường chuyển để điều hòa cái nguyên khí âm dương, vừa hít thở, thu phóng hàng ngày, hàng đêm, đem cái lửa thiêng vô rửa sạch trần tâm, ngũ tạng của các bạn thì cái của nó mở, nó hướng thẳng về bên trên thanh nhẹ, thì nó tự nhiên nó mở được đi lên, còn nếu mà không thì nó bị đóng lại, là nó nghẹt thì tánh khí sân si làm sao mà tiến hóa giải thoát được. Cho nên cái Pháp các bạn đang tu đây và các bạn đi cho đúng những lời chỉ dạy, thực hành cho đúng, mở ra mà biết bạn là luồng điển và không bao giờ diệt được, chính bạn là người tự diệt mà thôi. Cho nên tu mà khai mở rồi thì tự nhiên các bạn sẽ đắc.
(4)    Đó, có nhiều người nói đọc Địa Ngục Du Ký thấy sợ quá, có cái gì là sợ. Địa Ngục Du Ký đã cho chúng ta thấy sự văn minh của Trời Đất đã có từ lâu chớ không phải mới đây, mà thấy rõ ràng nguyên lý luồng điển của chúng ta, rồi chúng ta đọc rồi chúng ta luận xét thấy cái lời nói của chúng ta, cái nguyên lý thanh điển của chúng ta bày tỏ những cảnh trong tâm thức của chúng ta thấy rõ ràng, thì cái cảnh bên ngoài cũng là do sự phối hợp của âm dương ở thế gian. Không có âm, không có dương thì không có người ta, và không có cái cảnh vật mà cho chúng ta thấy đây, thì nó gom lại về ngôn điển thì nó là chủ của vật thể cho nên chúng ta tu về điển là đúng đường không có sai.
LỜI GIẢNG CHUNG
Chúng ta thấy cái đời văn minh hiện tại. Ta chỉ biết tình dục rồi uống thuốc hay phá thai mà không chấp nhận hoàn trả cái nợ của tiền kiếp. Có vay thì phải có trả, luật hẳn hòi mà chúng ta chối cãi là chúng ta bị nạn. Khi mà thành hình thì bề trên đã chuyển rồi, đã sắp đặt thứ tự người đó sẽ làm cái gì ở tương lai, ở khu vực nào, mà bây giờ chúng ta đi quăng bỏ là chúng ta phá hủy thiên cơ. Cho nên, con người có vợ có chồng luôn luôn đều giới hạn. Còn đi làm tình là luôn luôn vô giới hạn. Đó, loạn dâm là vô giới hạn, nguy hại cho cơ thể mà nguy hại cho tâm linh. Cho nên những người tu phải thức tâm đừng có thấy tôi tu một thời gian tôi ngộ nghĩnh, tôi khỏe mạnh, người ta yêu tôi, tôi thích cái đó rồi tôi sẽ chết, tôi sẽ chết vì cái đó, tôi sẽ khổ vì cái đó. Tôi mất cả tâm lẫn thân của tôi. Cho nên cái gìn giữ tinh khí là cái điều quan trọng nhứt để tiến hóa theo luật Trời. Nhiều người không hiểu mà làm bậy, rồi bày ra những chuyện kêu bằng... phải có tình dục mới tu được, cái đó còn đáng tội nữa. Càng ngày càng trói buộc mình trong cái chỗ ô trược và những cái hình phạt vô cùng nặng nề ở tương lai, càng ngày chỉ càng tăm tối thôi. Mượn danh Phật, mượn danh Tiên, mượn danh Thánh mà để phổ đạo một cách mờ ám, lường gạt chúng sanh và lường gạt lấy mình. Đó là tội rất nặng.


LẠI DẠO THÀNH THÁC OAN Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976) Thơ
Tuyên dương chân lý độ phàm phu Chấn khởi cương thường hóa tục ngu Vạn giáo quy tông triều thánh chúa Nhân nhân học đạo niệm Nam Mô.
Nêu cao lẽ thực cứu người ngu Nâng giấc mối giềng giúp họ tu Muôn giáo quay về chầu một đấng Người người học đạo niệm Nam Mô.
Tế Phật: Lòng người trên thế giới chạy ùa theo cái học về khoa học, coi cái học về siêu hình huyền bí, về tinh thần tín ngưỡng là chuyện không tưởng. Họ không hiểu rằng vật chất sẽ tan biến, chỉ tinh thần mới vĩnh cửu mà thôi. Thiên đường hay địa ngục cũng đều do ý nghĩ của mình mà có hoặc không. Thiên đường không xa, ngoảnh đầu lại thấy ngay; địa ngục há gần, tu đạo ắt xa.
Trong Thành Thác Oan thê lương vô cùng. Dương Sinh, bữa nay thầy trò mình sửa soạn dạo âm ty, tinh thần ráng phấn khởi, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa ân sư, con đã sửa soạn xong xuôi, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Đã tới.
Dương Sinh: Thưa chốn này giống như bữa trước đã đến thăm. Tại sao thầy không hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan, vì chỉ cách có một bước đường?
Tế Phật: Phật cho bốn tướng sinh, trụ, hoại, diệt đều là không, nên cửa địa ngục cũng sẽ bị phá bởi tướng không, qua lại tự do, mảy lông không trở ngại. Bữa trước dẫn con tới lần đầu, hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan, rồi đi bộ vào là vì bữa đó có nhiều thời giờ, còn bữa nay thời giờ eo hẹp, cho nên phải vào thẳng địa ngục. Mong người đời giác ngộ, tu đạo nếu như trừ khử được sắc tướng, tự nhiên không còn sự trói buộc của địa ngục, giống như thầy tự do lui tới.
Dương Sinh: Thưa, thầy vừa giảng về “Thượng Thừa Đại Pháp” con thành tâm thụ giáo. Phía trước Thành Quan cùng Tướng Quân đang đi tới.
Tế Phật: Mau mau đến vái chào.
Dương Sinh: Kính chào Thành Quan cùng Tướng Quân. Bữa trước quý vị đã tận tình chỉ giáo cho, lòng ghi nhớ mãi ơn này. Bữa nay, lại tới làm phiền, xin được chỉ giáo thêm.
Thành Quan: Không dám, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh theo chúng tôi vô thăm lại Thành Thác Oan, hầu tỏ rõ sự tình để còn tả vào sách mà khuyên giải người đời.
Dương Sinh: Chân thành cám ơn. Bạch ân sư, mình cùng quý vị đó vào thăm.
Tế Phật: Con cùng Thành Quan và Tướng Quân vào trước đi. Ta còn bận chút việc riêng, tạm rời khỏi nơi đây.
Dương Sinh: Thưa, thầy đi như vậy, chút nữa ai đưa con về?
Tế Phật: Con chớ lo, tới giờ đương nhiên thầy về đón con.
Tướng Quân: Dương Thiện Sinh cứ yên tâm theo tôi. Dương Sinh: Hai gian phòng có vách ngăn ở giữa, mỗi bên nhốt đầy thanh niên nam nữ, theo như tôi thấy, họ đầu bù tóc rối, vóc dáng tiều tụy. Xin hỏi Thành Quan vì lý do gì họ lại bị giam giữ ở đây?
Thành Quan: Những kẻ đó đều là thanh niên nam nữ, lúc còn ở dương gian vì yêu đương dang dở, lại thêm tính tình nông nổi, uống độc dược quyên sinh, sau khi chết đều bị giam giữ ở đây. Mong người đời chớ quá si mê, thất trí mà coi rẻ mạng sống, chẳng ích lợi gì. Nếu như không làm chim liền cánh thì làm sao có thể là cây
liền cành được.
Dương Sinh: Còn trong nhà ngục kia tại sao lại toàn những kẻ cụt chân, cụt tay, bể óc, mình mẩy ướt đẫm máu tươi? Khóc than rên siết trông thật đáng thương. Thành Quan: Những người đó đều chết vì tai nạn xe cộ ở dương gian, vì chưa tròn tuổi thọ nên cũng thuộc loại


thác oan, nên hồn tới địa ngục bị tạm giam ở đây, cho đến khi đúng tuổi thọ thì giao lại cho vua âm phủ. Vua âm phủ sẽ chiếu theo luật            âm dương         vô           tư        mà xét           xử
công và tội.
Dương Sinh: Trong đó có thứ đạo lý ấy được sao? Bất hạnh chết vì tai nạn xe cộ, đã đáng thương lắm rồi, lại còn đem họ nhốt tù, khiến chẳng thể siêu sanh, tôi cho như vậy là vô nhân đạo.
Thành Quan: Nhà ngươi biết một mà chẳng biết hai, đâu phải ai bị tai nạn xe cộ cũng vào đây. Có kẻ tuổi thọ đã tròn đầy, song nghiệp chướng còn trói buộc thân mà phải chịu cái họa oan nghiệt tai nạn xe cộ thì không phải vào đây. Sở dĩ người đời nhiều kẻ oán Trời, trách đất là tại sao lúc sống họ tu nhân tích đức mà lại bị chết ở dưới bánh xe? Đạo Trời quá bất công! Thử hỏi thầy Nhan Hồi là người hiền đức, lương thiện tại sao lại sớm thác? Thế Tôn Như Lai một lòng vì đạo tại sao không ngớt gặp tai nạn quỷ ma? Đâu phải tại Trời xanh không mắt, mà là số kiếp Trời định để rèn luyện tâm tính con người. Huống thân xác nhỏ nhoi tuy tiêu vong mà tinh thần bất diệt.
Dương sinh: Đã có ba kiếp thiện ác báo ứng quy định, tại sao lại còn chết oan, chẳng mâu thuẫn lắm sao? Vì vậy, nếu nói nhân quả người sẽ không tin nữa. Xin Thành Quan khai thị để giải trừ nghi hoặc.
Thành Quan: Ba kiếp nhân quả chỉ là một chặng ngắn mà thôi. Con người từ muôn kiếp vô thủy tới nay, không biết trải qua bao nhiêu đời, nhân quả tích tụ lại
đếm không hết. Sở dĩ Phật nói ba kiếp nhân quả là chỉ để luận về nhân duyên trước và sau của con người, gồm kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Tiền kiếp không phải chỉ có một đời trước, mà là cái nhân của toàn bộ kể từ lúc bắt đầu có tính linh tới khi tích chứa lại. Người đời đều ngộ     nhận kiếp này là    kết                 quả của toàn bộ       kiếp
trước, do đó chưa thông lẽ đạo. Kiếp trước định bảy phần, còn kiếp này định ba phần, cho nên nói “Mệnh nan cải, vận khả di” (Mệnh khó cải, vận có thể dời). Dương Sinh: À thì ra là thế. Một số người phàm chuyện gì cũng cho là nhân quả của kiếp trước, hoặc ngược lại tin là Trời cao sắp xếp, đó là tư tưởng tiêu cực, thực tế không đúng. Mấy căn nhà giam phía trước, tiếng kêu thê thảm không dứt, họ bị giam cầm như vậy là phạm phải tội gì?
Thành Quan: Đó là vong hồn những kẻ bị chết vì mưu sát hoặc giết lẫn nhau.
Dương Sinh: Cảnh này thật không nghĩ nổi, kẻ giết, người bị giết đều là nhân quả báo ứng, sự chết tới là lẽ đương nhiên, nhưng tại sao sau khi chết còn bị đày ở Thành Thác Oan này?
Thành Quan: Lý luận vậy cũng đúng. Có kẻ giết lẫn nhau vì nhân quả báo ứng, nhưng cũng có một số người kiếp này không tu nhân tích đức, nguyên nhân gây nên sự tương tranh, làm thương tổn lẽ Trời, đó là lý do của sự thác oan. Mong người đời hiểu rõ lẽ này. Không thể nói rằng ta giết kẻ đó vì kiếp trước kẻ đó còn thiếu nợ ta. Tục ngữ nói “Oán khả giải, bất khả kết” (Oán nên cởi, chẳng nên buộc). Nếu kẻ khác thiếu nợ mình mà không đòi, mình có được vô lượng công đức. Nếu như kẻ lòng không dấy ý niệm riêng tư, đối đãi thuận thảo với nhau, giống như Trời không che riêng ai, đất không chở mình ai, ắt địa ngục thành không có, nhân quả chẳng thành. Sở dĩ người đời hiểu rằng thân mình khó được, phải gắng tu tâm dưỡng tính. Nếu như tham hoa mà nói kiếp trước hoa thiếu nợ ta, tới đâu cũng săn bẻ hoa đẹp thì đó không phải là cái “nhân” của kiếp trước báo ứng. Cái “nhân” của kiếp trước phải là vô tình mà gặp gỡ, còn như kẻ cố ý hành động bất lương là kiếp này tạo thêm “nhân” mới sẽ kết thành quả của kiếp sau. Tướng Quân: Điều Thành Quan phát biểu, câu nào cũng là chân lý, người đời nên hiểu mà giác ngộ. Nếu như không tin cái lý này, người đời sẽ không tu đạo, nói thác là chỉ những kẻ có căn Tiên, cốt Phật mới có thể thành đạo. Hoặc nói kiếp này mình chỉ cầu có một tài sản ngàn muôn vạn hẳn sẽ chẳng cần phải làm việc thì đều là sai cả.
Tế Phật: Ta đã về tới. Điều Thành Quan và Tướng Quân vừa nói thực là chí lý, có thể phá tan được sự mê lầm của thế nhân. Hãy nhớ lại cái thuở ban đầu thiêng liêng vô thủy, từ cõi Trời, người người đều là Tiên Phật, nhưng vì rơi xuống cõi thế gian, bụi hồng làm mê muội, lu mờ chân tính, do đó không thể trở về nguồn cội. Tới nay được Trời ban đạo lớn, dạy dỗ mọi người tu đạo, đây là thời kỳ kết thúc nhân quả mà trở về chân không. Chúng sinh chẳng thể lại si mê, kẻ chịu tu có cái phận của Tiên Phật; kẻ không tu, rớt trở lại sáu ngã luân hồi như cũ. Tiên, Quỷ do người làm nên, số mệnh chẳng phải do Trời sắp xếp, thấy cảnh trong Thành Thác Oan, hẳn là đã thấu tỏ. Đã tới giờ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Đa tạ Thành Quan cùng Tướng Quân đã tận tình giúp đỡ việc hoàn thành cuốn sách qua sự chỉ dẫn rành rọt về thực trạng của Thành Thác Oan, cũng đả phá về mê tín.
Dương Sinh: Lẽ đạo sâu như biển, nếu không được sự chỉ dạy của Thành Quan và ân sư, hẳn là người đời chẳng thể tỏ tường. Mong ân sư khai thị về chân lý nhiều hơn nữa để giáo hóa được người đời, để kẻ tu đạo có được đường hướng đứng đắn, nhận định mẫu mực, mới mong tránh được cảnh cho tới chết mà chân lý vẫn chưa được giác ngộ.
Tế Phật: Đó là trách nhiệm của ta, từ đây về sau sẽ tăng cường việc phát huy chân lý của đạo giáo. Thánh Hiền Đường được lệnh của Trời lo việc đó để phổ độ chúng sinh, hầu giúp thiên hạ chúng sinh quay về chính đạo mà thành chính quả. Mau sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đã lên đài sen, mời thầy trở về 
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Ta nghe qua tất cả nói địa ngục là mê tín, mờ ảo, cảnh không có, nhưng mà địa ngục đã đem lại cho chúng ta thấy rõ thực chất       của mọi sự việc, sự thật của         mọi     sự
việc, phải làm, phải chịu, phải sửa mới có tiến, thấy rõ ràng. Văn minh vô cùng, văn minh hơn những người đời tại thế gian, đổ thừa việc này, đổ thừa việc kia, đổ thừa việc nọ, không đi sát trong cái công việc. Cho nên ngày hôm nay chúng ta tu là phải thực hành chớ không dụng lý. Thực hành, làm tới đâu, tu tới đâu tiến tới đó và học tới đó, rất rõ ràng. Các bạn đã nghe hồi nãy giờ thì cái Thành Thác Oan, nó chết oan mới xuống đó, phải bắt xuống đó, xuống đó giam giữ rồi đúng kỳ, đúng hạn mới được tiến hóa đi lên, thấy rất rõ ràng mọi sự công chuyện. Rồi còn những người cũng bị chết oan vậy, nhưng mà ý chí người ta là giải thoát, cũng như các bạn tu Vô Vi mỗi đêm các bạn nghĩ chuyện đi về Trời, sửa tâm sửa tánh, hi sinh tất cả những tánh hư tật xấu quy không, trở về không, thì bị đụng cái đùng hay cái bom xuống cái đùng thì các bạn cũng trở về cái chỗ thanh nhẹ; thay vì chúng ta bị giam trong cái chỗ tăm tối, động loạn. Tại sao chúng ta bị giam trong chỗ tăm tối động loạn? Chúng ta còn uất ức, còn thương tiếc si mê thể xác, si mê chuyện đời mà không biết cái cảnh thanh nhẹ là đời đời của chúng ta đã nhiều kiếp. Biết được cái đó mà rủi có tai nạn nào xảy đến chúng ta cũng đi trong cái chỗ giải thoát. Cho nên cái ý chí vô cùng để cho các bạn có những ý niệm đó trong thực hành rồi kiểm soát mới thấy rằng cái tâm tánh từ trước kia tôi chưa tu tôi muốn làm câu thơ mà làm không được, bây giờ tôi tu tại sao tôi làm thi thơ dễ dãi mà làm thi thơ nào cũng về đạo là tại sao? Là tôi đã gom gọn rồi, gom gọn cái chơn thức của tôi sáng suốt, nó không có trì trệ, không có sân si nữa thì lúc đó tôi hành văn nó dễ dãi mà không có khó khăn. Cũng một đề tài đó mà tôi làm hoài nó ra hoài. Vì nó là cái gì? Nó là thanh điển mà tôi tu rồi thanh tịnh, ngộ đại thanh tịnh thì một câu một chữ của tôi nó bằng một bài thơ tôi viết rồi, người ta nói cho một đống, người ta thắc mắc một đống, các bạn chỉ trả lời một chữ KHÔNG mà thôi, là hết rồi. Với nụ cười và một chữ không, là hết rồi, mà khi các bạn ý thức được các bạn mới trả lời như đó và các bạn ở qua cái cảnh đó các bạn mới dám trả lời một câu như vậy, mà chưa đến các bạn trả lời không được, nói không ra, có chữ KHÔNG rất dễ mà nói không ra, cái gì kêu là KHÔNG mà mình không hiểu mà khi mình nói chữ KHÔNG, người ta hỏi tới đâu mình phải cắt nghĩa ra chữ KHÔNG. Sanh, trụ, hoại, diệt đều là KHÔNG. Trường đời là cái chỗ học hỏi, học nhẫn học hòa để tiến. Nghịch cảnh trong lúc tôi tu học, tôi bị gieo oan giáo họa này kia kia nọ... là nghịch cảnh để tôi có cơ hội về KHÔNG, chán đời qua đạo mới về KHÔNG. Nhiều người không biết mới thử một chút mà ngã nghiêng rồi, mà nói tôi quyết tâm tu. Tâm tôi lúc nào cũng nghĩ tới Thượng Đế mà tôi không chịu tu, mà nghĩ tới Thượng Đế, mà Thượng Đế hạn hẹp còn Thượng Đế lớn rộng
Đại Từ Bi nó không biết nghĩ, thì cái tâm của nó không bao giờ mở, tâm nó ở trong cái xó kẹt và không phát triển được, đi tới chỗ tự sát, tự giam lấy mình. Cho nên địa ngục là chứng minh con người tự giam. Tôi làm bậy thì tôi phải xuống cái chỗ đó chớ tôi không thể làm gì hơn được hết, mà tôi biết xây dựng cho tôi nhẹ, thì tôi sẽ chết tôi sẽ đi tới cái chỗ nhẹ phải không? Người ta đi về chánh nghĩa, cứu nước cứu dân, anh hùng, không cần biết tới thể xác ta là gì? Là ta quy không, ta nhẹ. Rồi các bạn tu ở đây tại sao tôi cứ nhắc các bạn phải quy KHÔNG để chi? Để dìu tiến vạn linh trong cái tiểu thiên địa này và nó liên hệ với tam giới càn khôn vũ trụ. Các bạn đem cái thanh điển đó để dẫn giải những cái phần sơ căn đang đi xuống mà gặp bạn thì họ cũng sẽ đi lên. Làm đại sự chớ đâu có phải làm tiểu sự đâu; chớ đừng có chán nản giữa đường. Từ nay về sau những người tu Vô Vi đều bị thử thách hết... cấp tốc... vì Thượng Đế đã lưu ý rồi. Càng thương nó thì càng độ nó và càng cho nó về sớm để cho nó học nhiều hơn, ngắn hơn, đụng chạm nhiều hơn để có cơ hội thức tâm. Còn những phần nào mà bị sàng sảy không chịu nổi thì thôi, khóa sổ luôn. Cho nên hôm nay tôi đến đây, tôi đọc cái Địa Ngục Du Ký này để nhắc các bạn một lần nữa. Các bạn đã có Địa Ngục Du Ký trong nhà, trong tay, nhưng mà chưa có cặn kẽ được, chơn lý rõ ràng dẫn tiến tâm thức để các bạn thức tâm càng sớm hi sinh tánh hư tật xấu, dẹp bỏ tự ái ngu muội đó mà trở về với sự thanh thản nhàn hạ sẵn có của bạn chớ không phải xin của ai, đừng
có mê tín xin nữa, cầu xin nữa mà không đi là còn bị tội nặng nữa. Thực hành để đi tới nó mới sớm giác được.



DẠO ĐỆ NHỊ ĐIỆN BÀN BẠC VỚI SỞ GIANG VƯƠNG CÙNG THĂM NƠI GIẢNG ĐẠO
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 nhuần năm Bính Thìn (1976) Thơ
Tam Tào phổ độ quỷ thần nhân Địa ngục cơ quan nhật nhật tân (1)
Nhiệm nhĩ dương gian đa ám thất Nan đào pháp nhãn dạ du tuần.
Ba ngôi cứu chuộc đủ muôn loài Địa ngục cơ quan đổi mới hoài Cho dầu gian manh trong xó tối Tránh sao mắt thánh dõi theo ngươi. (2)
Tế Phật: Dạo địa ngục viết sách, làm khổ tâm cả thần lẫn người là mong độ kẻ mê lầm trên dương thế, nên chẳng quản công lao, do đó có thể nói là “Vi thiện, tối lạc”, làm việc thiện một cách rất vui vẻ. Các đệ tử đêm nào cũng cố gắng công phu cho tới canh khuya, khiến Phật ta thật là cảm động. Tam Tào (Thiên Tào: Trời, Địa
Tào: âm phủ, Nhân Tào: các bậc đạo cao đức rộng) phổ độ, trên độ khí tinh tú sông Ngân, giữa độ muôn vạn chúng sinh cõi thế, dưới độ hồn quỷ địa ngục. Lúc này Trời và người cùng hoang mang, cửa Thánh mở rộng, chánh đạo ban xuống, có duyên gặp đạo tu đạo, vô duyên thấy Phật chê Phật, tự xa lánh thiên đường. Nhìn lại cõi thế gian, chốn chốn thiền đường mọc lên như nấm, đạo khí tỏa khắp mọi nhà. Lúc này văn hóa phục hưng, đạo xưa được kính trọng và thi hành, hiện ra cảnh tượng tốt lành. Hồn quỷ ở dưới địa ngục mong chờ lúc này để được cứu chuộc. Hôm nay đưa Dương Sinh dạo địa ngục thăm qua một lượt, để hiểu rõ sự tình, hầu thuật lại cho người đời rõ. Dương Sinh sửa soạn dạo âm ty.
Dương Sinh: Thưa con đã sẵn sàng.
Tế Phật: Chốn dạo thăm bữa nay là Đệ Nhị Điện, tinh thần con phải hăng hái lên.
Dương Sinh: Thưa vâng, nếu như con thất thố hoặc sái quấy, xin ân sư cứ trách mắng, đừng quản ngại.
Tế Phật: Không có chi, mau lên đài sen, khởi hành
thăm âm phủ..... đã tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước là đâu? Thấy có người ta đông cứng lại thêm bọn đầu trâu mặt ngựa áp giải các vong hồn đi tới.
Tế Phật:        Đây  là Đệ Nhị Điện,    mình đi  lẹ   tới  gặp Sở
Giang Vương.
Dương Sinh: Toán người từ đằng trước đi tới, ở giữa có một vị thân thể to lớn, khoẻ mạnh, mình bận bộ đồ xưa, giống như lễ phục ở dương gian người ta thường mặc vào các dịp cúng tế thần linh, hào quang toả lấp lánh, vẻ oai phong lẫm liệt, hai bên có quân tướng hộ giá.
Tế Phật: Đây chính là Sở Giang Vương ở Đệ Nhị Điện, mau tới ra mắt.
Dương Sinh: Xin ra mắt Sở Giang Vương cùng Tiên Quan.
Sở Giang Vương (Minh Vương, Diêm Vương, Vua Âm Phủ): Miễn lễ, mời đứng dậy. Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường quá bộ tới thăm. Bản điện đã sớm nhận được chiếu chỉ của Ngọc Hoàng, nên rõ quý Thánh Hiền Đường vì nhu cầu trước tác Địa Ngục Du Ký cần phải đi thăm mười điện địa ngục, đồng thời cũng vừa nhận được thư tay của Tế Phật, bảo là hôm nay sẽ tới thăm bản điện, do đó chúng tôi đã tới trước, chờ nghênh tiếp quý vị. Mời hai vị theo tôi vào điện để chúng ta cùng bàn bạc.
Tế Phật: Đa tạ Sở Giang Vương đã tiếp đãi chúng tôi một cách nồng hậu. Dương Sinh, mình theo Sở Giang
V                  ương vào trong điện.
Sở Giang Vương: Mời hai vị vào nhà hội nghỉ ngơi một chút. Tướng Quân, mau dâng trà.
Dương Sinh: Đa tạ, đêm nay thầy trò chúng tôi tới quấy rầy là vì muốn được giải tỏa những điều thắc mắc, vậy kính mong Sở Giang Vương trình bày cho chúng tôi được rõ sự tình của lưỡng điện.
Sở Giang Vương: Quá khách sáo, bản điện sẽ tường trình các sự việc của mười điện địa ngục, sở hình phạt chính thức, phàm những vong hồn từ Đệ Nhất Điện giao tới, công tội đã được xét xử tỉ mỉ. Còn loại tội hồn ác độc, xảo quyệt, vì lúc ở thế gian nó đã quá quen thuộc với tánh đó rồi, nên bây giờ âm phủ chỉ tạm sửa trị căn bệnh của nó mà thôi; bởi vốn biết nó chẳng thể giác ngộ. Những tội hồn này lúc tới bản điện, bản điện phải đem sổ lý lịch của âm phủ ra đối chiếu với những tội mà nó đã phạm, nhất nhất đều tỏ tường. Nhân vì tình trạng thế gian đổi khác, nên địa ngục cũng phải đổi mới và tăng thêm nhiều nhà ngục, cho nên nói “Thời thiên pháp diệc thiên” (Đổi thời pháp cũng đổi). Nhiều hình luật ở cõi âm cũng phải sửa chữa để đáp ứng nhu cầu thời đại mới, hầu sửa trị nổi những kẻ không tuân theo khuôn phép.
Tế Phật: Sự thay đổi của lý số, thành tượng ở Trời, thành hình ở đất, nhân gian cũng theo cảnh vật mà biến đổi. Bóng thiên đường địa ngục tức khắc hiện hình, nên nhất cử nhất động của người đời, một gốc cây một ngọn cỏ ở thế gian, Trời như tấm gương lớn lập tức phản chiếu ra. Địa ngục lại do gương Trời phản chiếu, một mực trong sáng rõ ràng. Đừng nói là khoa học tiến bộ, quỷ thần có thể tiêu diệt, thế nhân ỷ hữu hình muốn thắng vô hình, mới hay rằng vô hình chủ tể của hữu hình. Tiên Phật là chủ động lực trong cõi tối tăm mà người chỉ là bị động ở ngoài cõi sáng sủa.
Dương Sinh: Nguyên lai là như vậy. Thế nhân đều cho địa ngục là cõi ta không thấy được, kỳ thực lại hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt ta thật là kỳ diệu, quả là đáng sợ.


Bỗng dưng thân tôi tới được một thế giới mới hoàn toàn khác lạ.
Sở Giang Vương: Ta vì công việc bề bộn, chẳng tiện giúp đỡ nhiều, nhờ Tướng Quân dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm các ngục được chăng?
Tướng Quân: Xin vâng lệnh.
Dương Sinh: Nhưng các vong hồn ở trước điện kia, có kẻ cổ mang gông, tay bị xích, giống như các tội phạm ở dương gian thật đáng thương. Diêm Vương đăng đường xử án, đập bàn la hét, y hệt người nông phu chửi mắng trâu bò.
Tướng Quân: Thời giờ eo hẹp, xin Dương Thiện Sinh chớ có lan man, mau theo tôi rời khỏi điện.
Tế Phật: Đi thôi, đừng ngó nữa.
Dương Sinh: Nơi đây đám đông tụ tập, không một tiếng chim kêu. Họ đang làm chi vậy?
Tướng Quân: Vì hiện thời đúng là lúc Tam Tào Phổ Độ nên Bồ Tát Địa Tạng Vương đều cho thiết lập tại mỗi điện một sở giảng đạo, phàm tội hồn trong ngục còn có thiện căn, trong lúc thụ hình còn tỏ ra tốt lành, đều có thể lần lượt tới sở giảng đạo, lắng nghe Tiên Phật thuyết pháp, do đó họ mới thận trọng bước đi nhè nhẹ, không dám gây tiếng động. Chắc nhà ngươi cũng thấy họ đang lục tục kéo vào.
Dương Sinh: Thì ra địa ngục cũng độ hồn quỷ mà giảng kinh thuyết pháp. Có thể so sánh với dương gian, khắp nơi thiết lập đền thánh giáng cơ để phát huy đạo giáo. Kẻ tu đạo tại gia không thiếu, hiện thời Tiên Phật quá từ bi, không quản gian khổ giáng xuống cõi phàm trần, địa ngục để cứu độ chúng sinh tại chốn dương gian và quỷ hồn nơi địa ngục.
Tế Phật: Mình hãy theo chân đám quỷ hồn kia mà tiến vào.
Dương Sinh: Thưa rất phải. Trên cửa lớn có một cái biển, đề “Nhất Điện Giảng Đạo Sở” (Sở giảng đạo điện số một). Mỗi quỷ hồn vào cửa tất phải tới một gian phòng nhỏ ở bên cạnh, giống như công xưởng, kêu là “Thủ Vệ Thất” báo cáo, rồi sau mới vào trong điện. Tướng Quân: Đây là nơi cư trú của Tướng Quân giữ cửa, chuyên phụ trách việc kiểm soát các tội hồn vô ra, nếu như không có giấy chứng nhận được phép tới dự hội của các tiểu ngục đều không được vào cửa. Tôi phải tới trước để báo cáo về việc quý vị tới thăm với mục đích để viết sách. Hai vị chờ tôi một lát tại đây... Tôi đã báo cáo và ghi tên quý vị xong, mời theo tôi vào trong giảng đường, ngồi chiếu trên, đợi Tiên Phật giáng lâm.
Tế Phật: Lúc này xe pháp chở Nam Hải Bồ Tát Quan Thế Âm, Dương Sinh hãy quỳ lạy đón chào.
Dương Sinh: Thưa tuân lệnh... Quan Âm Đại Sĩ, đã lên đài chuẩn bị thuyết pháp. Trong nhà giảng các ghế ngồi cũng cùng một kiểu ghế học trò ở nhà trường thế gian, có khoảng hai ngàn người, tất cả đều lộ vẻ vui mừng. Quan Âm Đại Sĩ ngồi trên tòa sen, toàn thân lụa trắng, cầm cành dương liễu nhúng nước cam lồ trong bình Tịnh Thủy rẩy xuống. Xin hỏi ân sư như vậy có dụng ý gì?


Tế Phật: Mưa pháp nhuần thấm, nước cam lồ rưới khắp, có duyên tự nhiên được độ, biểu thị lòng Trời từ bi, không phân biệt tử sinh lục đạo. Chỉ cần chịu quay đầu, chịu sửa lỗi để tự làm mới mình thì đều được thuyền từ tế độ, đó là đại nguyện của Quan Âm Đại Sĩ. Thôi chớ hỏi nữa, hãy lắng nghe Quan Âm đại sĩ thuyết về pháp “Cứu Khổ Cứu Nạn”.
Quan Âm: Bữa nay có Dương Thiện Sinh cùng Phật Sống Tế Công thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung tham dự buổi hội, ta rất vui mừng. Mong rằng sau khi nghe ta thuyết pháp, trở lại trần gian, Dương Thiện Sinh sẽ tận lực khuyên can giáo hóa người đời. Quý Thánh Hiền Đường vì phổ hóa thế nhân, tất cả đệ tử hiến trọn tâm lực, hi sinh tất cả, tạo được thuyền từ, quảng độ thiên hạ chúng sinh, tinh thần thật đẹp đẽ, tương lai ắt thành quả vị thánh hiền. Mong gắng sức thi hành.
Tế Phật: Dương sinh mau lạy tạ lời khuyên từ ái của Đại sĩ.
Dương Sinh: Cảm tạ những điều Quan Âm Đại Sĩ chỉ giáo, khi trở lại Thánh Hiền Đường con sẽ chuyển lời dạy này đến toàn thể bạn đạo để khỏi phụ lòng trông cậy của Đại sĩ.
Đại Sĩ: Bây giờ bắt đầu bài thuyết pháp: “Người từ vô thủy tới nay sống sống chết chết, mà hình thể tuy chết, tính linh bất diệt. Hôm nay các người tới âm phủ, vẫn chưa liễu ngộ thân huyễn ảo là giả, tính huệ giác mới là chân. Các mối tình ái khó xả, oán than không dứt, phải liễu ngộ thế giới như mộng ảo, duyên thân thuộc là do nhân qủa tựu thành, báo ứng tuần hoàn một cưỡng một thuận, không thể lại si mê chẳng ngộ. Như ý niệm trong đầu không dứt, tính đời trong tâm không diệt, sẽ mãi mãi luân hồi. Nay gặp lúc mạt pháp. lòng người điên đảo, gốc huệ thui chột, hài nhi ra đời thông minh khôn khéo. Nói ra thì sẽ lộ thiên cơ, nhưng lửa đèn trước gió khó giữ cho cháy được lâu. Bởi vậy thói đời ngày một nhiễm, chân bản tính dễ mất. Cho nên dẫu thông minh tự ngộ, tuệ quang cũng bị lu mờ, làm thương tổn thiên lý, hành động thất đức, bất nhân cứ tăng thêm mãi. Thế gian nhân vì hỗn loạn, nhân luân đồi bại, các ngươi là những kẻ rơi xuống huyệt sâu, thân thịt đã mất, nghiệp ác đeo theo. Phải hiểu là bóng theo người, chớ nói là không có ánh sáng mà ảnh không hiện. Mỗi nghĩ mỗi nhớ cơ quan tâm thần đều phát sinh ảnh hưởng, nghiệp chướng lập tức buộc thân. Giờ đọa chốn tối tăm, vẫn còn một điểm lương tri chửa đen, phải biết sám hối lỗi lầm. Nay ta khuyên các người liễu ngộ, cố gắng chịu sự hành hạ của hình phạt để tội ác tiêu tan. Ráng chịu đựng thống khổ, dẹp bỏ lòng oán than, ta sẽ tới cứu độ” Giảng xong.(3)
Tế Phật: Mau tiễn xa giá.
Dương Sinh: Tuân lệnh. Đa tạ lời vàng của Quan Âm Đại sĩ... Toàn thể quỷ hồn đều quỳ lạy xa giá. Nhiều kẻ sau khi nghe xong cảm động, khóc than lệ chảy.
Tế Phật: Đại Sĩ thương xót quỷ hồn, ban lời vàng ngọc để khuyên răn, vỗ về, quả đã phát bồ đề tâm, mong thiên hạ chúng sanh hiến thân ngộ đạo. Nếu như còn có kẻ tiếc thân, chẳng sớm tu đạo, khi chết, tới địa ngục chịu khổ nghiệp, rồi sau mới tu luyện lại, hẳn là khó khăn gấp bội. Thời giờ eo hẹp, Dương Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Tướng Quân: Bản điện có điều chi khiếm lễ, kính xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tha tội.
Dương Sinh: Ở đây, tôi là người phàm, cớ sao lại nói xin “tha tội” thực quá hạ mình. Xin hỏi lại ân sư, các điện ở địa ngục đều thiết lập các nơi giảng đạo? Cuối cùng, tới bao giờ tội hồn mới có thể hết tội mà thành đạo?
Tế Phật: Các sở giảng đạo do các điện thiết lập là cấp thấp nhứt, cốt để khảo nghiệm tâm tính các tội hồn xem sự giác ngộ nông hay sâu, sau đó còn có sở giảng đạo cấp cao hơn để họ tu luyện lại. Thôi đừng hỏi thêm nữa, thời giờ đã muộn, mau lên đài sen, chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường, xin đa tạ sự tiếp đãi của Tướng Quân... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
(1)    Nhật nhật tân là mỗi ngày mỗi tiến hóa.
(2)    Thấy rõ không, mình nói: Ôi chu cha tôi làm ở đây Địa Ngục không biết đâu, ông Diêm Vương không thấy đâu, ông mắc xử người ta ông không thấy đâu. Tôi làm bậy, làm bậy các bạn không phải đi ăn cắp đồ của người ta là làm bậy. Các bạn giận người ta là bậy rồi, giận một chút xíu là bậy rồi. Tu làm sao cái tâm nhứt trần bất nhiễm. Lúc nào cũng ở trong cái trạng thái của vạn linh, hòa trong trạng thái của vạn linh để mở ta và cứu người. Cái đó là cái cần thiết của mình cái đó là chứng minh sự giải thoát của nội tâm.
(3)      Đó, Quan Thế Âm Đại Sĩ cũng có nói rõ tất cả, những người mà chưa thức, ở thế gian, tu mà không thức thì chết cũng thành ma, mà tu thức thì không có bao giờ đi xuống địa ngục mà ôm lấy cái nghiệp tâm oán trách mà thành ra con quỷ. Cho nên Quan Thế Âm cũng cảnh cáo và cho biết rõ phải tu nó mới có thức, mới biết cái hồn của chúng ta là bất diệt, còn không tu đến thức thì không bao giờ biết cái hồn của ta bất diệt. Biết cái hồn chúng ta bất diệt thì chúng ta không làm những điều sái quấy để kỳ tới phải chịu tội. Đó, cho nên
khi mà chúng ta hiểu rõ ta tu ta hiểu rõ, xuất hồn là

có hồn, hồn là bất diệt, mà hồn là gì? Là cấu trúc bởi siêu nhiên là điển thanh chớ không phải trược thì cứ đó hướng thẳng lên thì mới nghe được những lời nói của Đại Sĩ giảng dạy và cho chúng ta thấy rằng, cái nghiệp không có thể nuôi dưỡng trong tâm được. Tánh tình độc ác, sân si tăm tối đó là nghiệp, phải mau mau bỏ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!