phước lành, mà bảo rằng nước đó văn minh thì chúng tôi e rằng người ta đã lạm dụng hai chữ văn minh, chứ chưa thật sự văn minh.
Một đất nước mà nhân dân trong nước đó
còn tin có linh hồn người chết, có quỷ, có ma,
có bùa chú linh thiêng, có thần thông
phép thuật, họ không biết đó là một ảo thuật nội tâm của
con người. Mà bảo rằng nhân dân nước đó văn
minh, thì chúng tôi e rằng người ta đã xử dụng hai chữ văn minh chưa đúng chỗ.
Một đất nước
mà nhân dân còn ném rác bừa bãi, xe
cộ chạy qua là khói và bụi bay ngộp trời.
Trước nhà, ngoài ngõ, sau hè,
lề đường đều đầy
rác bẩn. Sống không giữ gìn và bảo vệ môi
trường trong sạch như vậy, mà bảo rằng dân
nước đó văn minh thì chúng tôi làm sao tin được.
Chính những hành động sống
của dân nước đó chứng minh rằng họ chưa văn minh. Và
chúng ta cũng có thể xác định họ chưa biết văn
minh như thế nào? Phải không hỡi các bạn?
Một đất nước
mà tai nạn giao thông còn xảy ra,
người dân còn phạm luật lệ đi đường, mà bảo
rằng đất nước đó văn minh thì chúng tôi không chấp nhận. Tại sao vậy? Tại vì nhân dân đất nước đó không hiểu biết đạo đức
giao thông, không thấy bổn phận và trách nhiệm của mình là phải giữ gìn và bảo
vệ
sự sống của nhau.
Họ cứ tưởng rằng văn minh là phải có phi
thuyền không gian, đi chinh phục
các hành tinh
trong vũ trụ, phải có vũ khí tối tân như: bom
nguyên tử hạt nhân, vi trùng...; phải có xe hơi trang bị đầy đủ tiện nghi...; phải có nhà cao cửa
rộng hằng
trăm
tầng, ngàn tầng...; Phải có những kiến
trúc như bảy kỳ quan thế giới;
phải
có những siêu lộ viễn thông, thông tin nhanh
chóng trong chớp mắt...; phải có những máy vi tính điều khiển như bộ óc của
con người, v.v... Những văn minh trên đây là những văn minh vật
chất, coi chừng nó sẽ mang đến
sự hoại diệt
môi trường sống trên hành tinh này.
Hầu như văn
minh về tinh thần của loài người chưa phát triển,
chỉ còn nhai đi, nhai lại những đạo đức
cặn
bã của người xưa. Vì thế, sách vở khoa học thì
nhiều, mà sách vở đạo đức thì không có. Cho nên bảo rằng đạo đức của con người trên thế giới đang
xuống dốc.
Nếu chúng ta thiếu sự phát triển văn minh
tinh thần (đạo đức nhân bản), mà cứ để nhân
dân
sống trong tinh thần mê tín và mải miết chạy theo văn minh vật chất, thì chúng tôi
e rằng hai chữ văn minh chưa đúng nghĩa. Nếu
đứng về
sự
phát minh khoa học mà bảo rằng văn minh,
thì chúng tôi
e rằng sự văn minh ấy còn phiếm
diện. Cho nên, một đời sống được
gọi là văn
minh thì phải gồm có hai khía cạnh:
1- Văn minh vật chất (tiến bộ và phát triển cơ giới, điện năng và điện tử, v.v...)
2- Văn minh tinh thần (tiến bộ và phát triển nền đạo đức nhân bản - nhân quả, v.v...)
Một đời sống có đạo đức đầy đủ, mà vật chất không được phát triển theo chiều hướng khoa học thì
cũng chưa được gọi là văn
minh.
Thời vua Nghiêu, vua Thuấn bên nước Trung
Hoa, có thể gọi là một nước văn minh trong thời
đại
đó. Đó là thời thịnh trị và đạo
đức
nhất của đất nước
này. Nhưng đối với thời đại của chúng
ta
hiện giờ, thì không được gọi đó là văn minh
toàn diện. Chỉ được gọi đó là một sự tiến bộ
hướng đến nền văn minh của nhân loại. Nhưng chúng ta nên biết, thời đó người
Trung Hoa vẫn
phát triển về văn minh vật chất, để thoát ra cuộc
sống ăn lông ở lỗ như loài thú vật. Và cũng đồng thời phát triển văn minh tinh thần, xây
dựng nền đạo đức nhân bản để thoát ra khỏi bản
chất của loài thú vật, mà người dân Trung Hoa mãi
mãi ca ngợi
và
hãnh diện về thời đại
đó.
Xem
đó, chúng ta quả quyết xác định: “Thời đại
đó
là thời đại văn minh thật sự của loài người,
mà
người dân Trung Hoa đại diện cho loài
người”. Vì nó mang đầy đủ hai tính chất của
nền
văn minh: “Tinh thần và vật chất”. Tuy rằng thời đó chưa có cơ giới, điện năng, điện tử... như chúng ta bây giờ.
Còn thời đại của
chúng ta, về vật chất khoa
học có phát triển, nhưng không nên lấy những
thành quả của khoa học mà gọi đó là
văn minh
của nhân loại thì không đúng.
Vì
nó còn phiếm
diện về mặt
đạo đức, Ở đây chúng ta chỉ được
xem khoa học là một sự tiến bộ, hướng đến nền
văn
minh của nhân loài. Vì nó còn thiếu sự văn
minh tiến
bộ về tinh thần, tức là đạo đức
nhân
bản
chưa được tiến bộ và phát triển, như trên chúng tôi
đã
nói.
Vậy, chúng tôi xin kêu gọi các nhà bác học, đã phát minh được khoa học vật chất, phục vụ đời sống con người rất tiện nghi, thì cũng nên phát triển
nền đạo đức nhân bản -
nhân quả, để trọn vẹn là nền văn minh của nhân loại.
Người ta bảo rằng, các nước
Tây
phương là các nước văn minh. Theo chúng tôi được biết, các nước
Tây
phương có phát triển về khoa học
vật
chất, nhưng về đạo đức nhân bản thuộc về tinh thần thì người Tây phương được lồng ghép trong những
đạo luật
giữ gìn vệ sinh môi trường
sống, nếu người dân nào vi phạm
thì bị phạt tiền
rất
nặng. Do vì luật pháp bảo vệ môi trường sống mà
người dân thi hành một cách “bị bắt
buộc”, chứ không phải ý thức hay thấy được
trách nhiệm và bổn phận của họ về đạo đức vệ sinh và bảo vệ môi trường sống mà thi hành.
Biết rõ như vậy, thì người Tây phương chưa hẳn
là
những người văn minh nhất thế giới.
Chứng tỏ người Tây phương chưa văn minh
toàn diện, vì sự khôn ngoan của họ trong sản
xuất để tránh khói bụi, khí độc và những chất
độc
thải ra
từ trong
các nhà máy. Họ
đã di
chuyển những nhà máy sản xuất đồ gia dụng như: xà bông, bột ngọt, rượu bia, rượu vang, các
loại máy móc,
v.v... đến các nước chậm tiến để
sản xuất. Và
những
nhà
máy này
đã thải
ra
những
chất độc làm ô nhiễm môi trường sống tại
những nước nhược tiểu này. Nhân dân tại những đất nước
này phải gánh chịu những hậu quả
nhiễm độc khốc hại. Chỉ vì chạy theo hai chữ
văn
minh vật chất mà phải chịu khổ đau.
SỐNG KHÔNG GIỮ GÌN MÔI TRƯỜNG TRONG SẠCH LÀ ĐEM TAI
HOẠ
ĐẾN
CHO MÌNH VÀ MUÔN LOÀI
(Khí thải trong các ngành công nghiệp của các nước phát
triển góp phần lớn trong việc gây ô nhiễm bầu không khí và phá huỷ tầng Ozon chung
của Trái đất -
Ảnh
trên Internet)
Một nhà máy sản
xuất hàng tiêu dùng thường phóng thải ra những chất khí bẩn trong không khí hoặc những chất bẩn khác đổ ra theo sông, rạch, kinh, mương, ruộng, nước làm ô nhiễm
một vùng rộng lớn của
hàng vạn nông dân đang cư trú. Đó là nhà máy làm ô nhiễm
môi
trường sống, và như vậy sẽ làm đau khổ cho biết bao nhiêu người.
Một lò
gạch
thải khói
bụi
trong không gian là
một vùng rộng lớn bị ô nhiễm, nhà cửa đồ đạc
của
mọi
người dân ở đó bị dơ
bẩn. Đó là
lò gạch
đã
làm cho môi trường sống ô nhiễm bẩn thỉu,
khiến cho mọi người ở quanh vùng đó bị nhiều
chứng bệnh khó trị. Những người làm lò gạch
chỉ biết lợi mình mà làm
hại
nhiều người, thì đó
là
những hành động hành nghề thiếu đạo đức
nhân bản - nhân quả làm người. Khi làm được ra nhà máy sản xuất gạch ngói, thì phải nghĩ ra cách làm cho khói bụi không thải ra trong
không
khí một cách bừa bãi, để bảo vệ sức khoẻ của mọi người.
Có dịp chúng tôi đi ngang qua
nhà máy
xi măng Hà Tiên ở Thủ Đức, cách thành phố Hồ
Chí
Minh không xa. Bụi đá bay đầy trời làm cho
bầu
không khí ở đó ô nhiễm và rất bẩn, khiến
những vùng nơi đó nhân dân
phải hít thở bụi đá,
chắc chắn là phải chịu nhiều bệnh tật.
Đoàn
xe chở
đất làm
đường xuyên Á đi
ngang qua xóm chúng tôi đang cư trú, trên lộ
bụi đá đỏ bay đầy trời. Bầu
không khí ở đấy quá ô nhiễm,
khiến cho những người dân ở trên những trục lộ đó phải chịu hít thở với những
chất bẩn ô nhiễm. Bụi đất làm đỏ cây lá, nhà cửa
ở theo
hai bên đường. Tuy rằng người ta
có cách thức làm cho bụi đất không bay bốc lên được, nhưng người ta không làm hoặc người ta làm
lấy có, lấy lệ. Nghĩa là người ta dùng nước
tưới
sơ
sài, lẽ ra phải tưới cho thật ướt thì làm sao bụi bốc bay lên được. Cho nên sự giữ gìn vệ sinh môi trường sống trong sạch không phải là
một việc
không làm được. Nhưng người ta chưa hiểu sức khoẻ của nhân dân là quan trọng đối với đất nước. Sức khoẻ của
nhân dân là quan trọng của đất nước,
thì đạo đức vệ sinh môi trường sống lại còn quan trọng hơn nữa. Vì thế, sự giữ
gìn vệ sinh và
bảo vệ
môi trường sống phải được toàn dân trong nước đó đồng tình cùng làm; cùng giữ gìn
và
bảo vệ thì môi
trường sống của vùng trời, biển, đất, đá núi sông Việt
Nam
sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu. Muốn được vậy, thì đạo đức làm người phải được đưa vào chương trình học toàn quốc của Bộ Giáo dục.
Các loại xe ô tô, xe gắn máy chạy phun khói, tức là thải ra những chất khí độc bẩn do xăng,
dầu
cháy, làm cho bầu không khí môi trường
sống ô nhiễm. Khiến cho dân thành phố và dân
ở hai bên đường lộ phải hít thở những chất khí
độc bẩn đó, cơ thể sẽ sinh ra nhiều bịnh tật khó trị.
Một lò sát sinh heo, bò, gà, dê, vịt đã thải ra những từ trường
ác trong không gian, làm cho môi trường nhiễm những ác pháp. Do con người tạo tác những điều ác này mà phải lãnh
chịu những tai ương, nạn khổ và bệnh tật. Cho
nên gọi những hành động này
là làm
khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh.
Trước tiên, chúng ta đã thấy chính mình làm khổ tất cả chúng sanh (giết
heo,
bò, dê, gà vịt, v.v... làm
thịt). Vì làm khổ chúng sanh, nên
mỗi
hành
động ác làm khổ ấy, cộng với sự giãy giụa, kêu la thảm
thiết khổ đau của loài vật, sẽ thải ra những từ trường ác trong bầu khí quyển, khiến thời tiết bất hoà, mưa gió chẳng thuận, nên
thường xảy
ra bão lụt, hạn hán, động đất, v.v...
Vì thế thiên tai, hoả hoạn, động đất đều do từ trường ác của con người tạo ra, chứ không phải là sự ngẫu nhiên thời tiết của vũ trụ, mà chính do con người vô minh, không thấy
nguyên nhân
khổ đau của con người, nên lại đi tìm sự an vui
hạnh phúc trong sự phá hoại môi
trường sống
(chặt
cây,
đốt
rừng,
giết
các loài
vật,
làm
ô nhiễm môi trường).
Rồi đây, con người cũng bị chết do cây đổ, chết lạnh, chết nóng, chết bị
thui cháy, chết bị đá
đè,
chết bị nước trôi, chết trong đói lạnh... chết
trong sự đau đớn và rên xiết lầm than như các con vật đã bị loài người giết hại vậy.
BỆNH TẬT LÀ DO THIẾU ĐẠO ĐỨC VỆ SINH MÔI TRƯỜNG SỐNG
Lò mổ không những là
nơi
thiếu đạo đức hiếu
sinh nhất. Mà đó cũng là nơi rất thiếu
đạo đức vệ sinh môi
trường (Hình
ảnh
hãi hùng ở lò mổ Thịnh Liệt, lò mổ lớn nhất
của Hà Nội - Ảnh trên
Internet)
Nếu con người đi tìm hạnh phúc trong đạo đức làm
người, với đầy đủ lòng thương yêu sự sống của muôn loài, thì chắc chắn
sẽ
không làm điều ác. Không làm điều ác, nên những hành
động ấy
thải ra
những từ trường thiện. Do những từ trường thiện nên thiên tai, hoả hoạn,
động đất, lũ lụt không có. Mưa thuận, gió hoà
thì làm ăn dễ dàng, cuộc sống của con người thật là bình an, yên ổn và thịnh vượng. Bởi vậy,
muốn tìm chân
hạnh phúc của cuộc đời thì phải
tìm
ngay trong đạo đức làm người: “Đạo đức nhân bản - nhân quả”.
Ngày xưa
trong thời phong kiến, khi có một bậc vua anh minh xuất hiện, trị vì thiên hạ,
thì
đều lấy đức trị dân. Tức là nhà vua sống
làm gương đức hạnh cho toàn dân, thương dân
như thương con, giáo
dục nhân dân sống ăn ở có đức hạnh. Do nhờ nhân dân sống có đạo đức,
nên
nước nhà thái bình, thạnh trị, thời tiết ôn hoà, xuân, hạ, thu, đông mùa nào khí tiết
rõ ràng mùa nấy, mưa thuận gió hoà, nhân dân lạc nghiệp, cuộc
sống toàn dân đầy đủ, ấm no hạnh phúc. Không có thiên tai thuỷ hoạ, không có trộm cắp, cướp của giết người, v.v...
Bên Trung Quốc, ngày xưa người ta thường
nhắc đến thời đại vua Nghiêu và vua
Thuấn, là thời đại hoàng kim,
lấy đức trị dân, nên người dân tối ngủ mà nhà không đóng cửa,
có nghĩa là
không có người tham lam,
trộm cắp, cướp của,
giết người. Của
rơi
ngoài đường không ai lượm,
v.v... Thật là rất hiếm
thấy cuộc sống của loài người mà có được như vậy. Đây cũng chỉ là một
sự
ước mơ của con người,
nhưng muốn sự ước mơ này thành sự thật, thì con người phải vạch ra
cho mình một hướng đi. Hướng đi đó như thế nào? Hướng đi đó là nền đạo đức nhân bản làm
người. Nếu con người không tự vạch ra cho mình một nền đạo đức làm người như vậy, thì
chẳng bao giờ con người có
được một cuộc sống
như thời vua Nghiêu, vua Thuấn. Vua Nghiêu, vua Thuấn đã biết vạch ra cho mình một lối đi.
Lối
đi ấy là lấy đức trị dân. Vậy, lấy đức trị dân như thế nào? Có nghĩa là xây dựng cho
nhân dân một
nền đạo đức. Xây dựng cho nhân
dân
một nền đạo đức tức
là
dạy dân sống có đức
hạnh.
Chúng ta nên nhớ rằng, đạo đức Nho giáo lúc bây giờ chưa
có.
Đạo đức Nho giáo xuất hiện trong thời Đông Chu Liệt
Quốc, sau vua Nghiêu
và
vua Thuấn cách mấy trăm năm.
Vậy
mà vua Nghiêu, vua Thuấn dạy dân bằng đạo đức nào?
Chắc chắn thời đó có một nền đạo đức tuyệt vời,
mà con người không biên chép thành sách vở để
lưu
truyền lại đời sau. Chỉ còn lưu truyền bằng
miệng nên gọi là đạo đức dân gian, qua những
câu
ca dao dạy đạo đức rất tuyệt hay của nước ta (Việt Nam): “Bầu ơi thương lấy bí
cùng,
tuy
rằng khác giống như chung một giàn”, hoặc
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”, hay “Công
cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra”, hay “Thố tử hồ bi”, hoặc “Một
con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”, hoặc “Lấy ân trả oán”, v.v... Những câu ca dao này xuất hiện từ trong dân gian của dân tộc chúng ta (Việt Nam)
Qua những câu ca dao trên, chúng ta nhận
xét đó là đạo đức làm người
của
con
người, nó
lưu
xuất từ
trí tuệ và lòng thương yêu của con người
trong từng thời đại. Đạo đức
dân gian chính là đạo
đức
nhân bản. Nhưng đạo đức dân gian chưa
được triển khai toàn triệt, cho nên nó
chưa
nói lên hết được
những hành động đạo đức của loài người.
MÔI TRƯỜNG SỐNG SẠCH ĐẸP THÌ NGÀN CÂY NỘI CỎ XANH TƯƠI
Yêu thương sự sống của muôn loài tức là yêu
thương sự sống của chính chúng ta (Mầm xanh - Ảnh trên Internet)
Thời vua Nghiêu, vua Thuấn mà nhân dân được
sống đạo đức như vậy, là nhờ những
bậc anh minh hết lòng thương xót mọi loài. Nên các Ngài đã đem đạo đức làm người dạy cho nhân dân, giúp cho nhân dân có một lối
sống đạo đức, thoát ra lối sống bản chất của loài cầm thú. Chúng ta cũng nên nhớ, thời của các
vị
vua này còn trong giai đoạn thời sơ
cổ và trung
cổ, con người còn ăn lông ở lỗ. Thế nên các
nhà
sử
học cho vua Nghiêu và vua Thuấn là một câu
chuyện huyền sử. Riêng chúng tôi không đặt nặng về vấn đề chánh sử hay huyền sử, mà đặt
nặng về đạo đức. Trên chánh sử hay huyền sử mà người viết ghi chép sử: Thời vua gì... năm nào... lấy “đức” trị dân, thì mưa thuận gió hoà, nhân dân lạc nghiệp. Lời nói này cũng đủ cho
chúng tôi xác định, con người còn nhớ và biết đến đạo đức. Nhớ, biết đến đạo đức làm người là nhớ, biết về cội nguồn an vui và hạnh phúc
của con người. Bởi
con người
sinh ra dù có học
hay không có học thức, nhưng đạo đức vẫn có với họ. Tại sao vậy?
Vì con người sống là phải có
những sự hoạt động, những sự hoạt động làm khổ mình khổ
người và khổ tất cả những
loài
vật khác là không có đạo đức.
Còn những hoạt
động
nào không làm khổ mình, khổ người và
khổ chúng sanh là những hoạt động có đạo đức.
Vì thế những câu ca dao, tục ngữ chứng minh cho chúng ta biết đó là đạo đức
dân gian. Đạo
đức
của con người xuất phát từ
lý
trí, tình cảm của họ. Đạo đức đó không phân biệt giai cấp giàu nghèo, sang hèn, hoặc trí
thức
hay vô trí thức,
hoặc vua hay dân,
hoặc
tôn
giáo
hay không tôn giáo. Đạo đức đó không bắt buộc
phục vụ giai cấp nào cả, không trọng nam khinh
nữ, không mê tín, cuồng tín một tôn giáo nào... Nó chính là đạo đức nhân bản làm người, mà
câu
chuyện huyền sử các nhà vua đầu của nước Trung Hoa đã biết lấy
đạo đức
dân gian đó giáo
dục nhân dân, tức
là
lấy đức trị dân, để đem lại mưa
thuận gió hoà, an cư lạc nghiệp. Lấy đức trị dân tức là vua và nhân dân đều sống có đạo đức, chứ không phải chỉ vua có đức biết thương dân như con mà dân thì không có đức, nên không
biết thương vua như cha. Như vậy không thể
gọi
là
lấy đức trị dân.
Còn bây
giờ, chúng ta thì sao? Sống như thế nào? Có sống với đạo đức hay không? Điều này
chúng ta chắc chắn biết rất rõ ràng. Bởi vì hằng
ngày chúng ta đã chứng
kiến cảnh sống của mọi
người và báo chí đã thông tin cho chúng ta
biết
rất
rõ: đời sống con người hiện nay đạo đức
đang trên đà xuống dốc. Cho nên, chúng ta đã
sống khác xa
hẳn với những người xưa. Kiến
thức của chúng
ta cũng
có tầm hiểu biết hơn nhờ có sự phổ biến sâu rộng hơn. Khoa học của
chúng ta cũng đã phát triển và tiến bộ không thể
ngờ được.
Vậy mà nhìn lại đạo đức đối với người xưa thì chúng ta còn kém xa lắm,
có
phần còn thua
người xưa rất nhiều. Phải không hỡi các
bạn? Cho nên, ngày xưa các vua lấy đức trị dân, tức
là
dạy dân sống có đạo đức làm người, mà nhà
vua là gương mẫu cho toàn dân.
|
Í
THIẾU ĐẠO ĐỨC VỆ SINH MÔI TRƯỜNG SỐNG
LÀ TỰ LÀM KHỔ MÌNH, KHỔ NGƯỜI
rong cuộc sống hằng ngày của
loài người,
vì
sống thiếu đạo đức vệ sinh, cứ mỗi một ngày
qua là chúng ta đã thải ra biết bao nhiêu chất độc và ác khí, làm ô nhiễm bẩn thỉu, uế trược
trong môi trường sống, vì thế mà chúng ta bị
bệnh tật nhiều. Đó là do chúng ta tự làm ra
những nỗi đau khổ ấy. Nếu môi trường
sống thanh tịnh, trong sạch thì con người
sẽ không dễ
dàng bị bệnh tật và đau khổ như ngày hôm nay. Các bạn cứ suy nghĩ xem, có đúng không? Nếu môi trường sống không bị phá hoại, không bị giết hại,
thì con người sẽ không dễ dàng có tai
nạn
như chúng tôi đã dạy
đạo
đức
hiếu sinh.
Từ
Trảng Bàng về thành phố Hồ Chí Minh,
dọc theo hai bên đường, dù là phố xá, chợ búa, nhà cửa
đông người, nhưng rác bẩn ở đâu chúng
tôi cũng thấy:
nào là giấy rách, bọc ni lông, vải
rách,
giày dép hư, lon, thùng, mảnh chai, lốp xe đạp, đồ phế thải đủ loại, chuột chết, phân người,
phân súc vật, đồ ăn thiu thối và trong những bọc
gói bằng giấy,
bằng bao ni lông chứa đầy những chất bẩn thỉu khác, xông lên mùi hôi thối
rất
khó chịu. Không phải chỉ có con đường này, mà tất
cả các con đường khác khắp
cùng
trong đất
nước,
đi
tới đâu chúng tôi đều thấy rác bẩn tới
đó. Người
ta
không ngờ
bệnh đau là do những
rác bẩn thỉu này. Những rác bẩn thỉu này có
nhiều như vậy, là do hành động không biết đạo
đức
giữ gìn vệ sinh môi trường
sống trong sạch,
nên
ngày ngày người ta đều ném
bỏ ra khắp nơi. Cho nên, đi tới đâu
chúng ta
cũng đều thấy rác bẩn.
NHỮNG BỆNH TẬT LÀ DO THIẾU BẢO VỆ
VÀ
VỆ SINH MÔI SINH
Môi trường ô nhiễm
là hang ổ sinh ra các loại dịch
bệnh (Dhaka, Thủ đô của Bangladesh đang phải chiến đấu với vấn nạn ô nhiễm nguồn nước
do rác bẩn và thuốc trừ sâu công nghiệp
- Ảnh trên Internet)
Nhìn
thấy cảnh tượng
này,
chúng
tôi biết
rằng mọi con người đang thiếu sự hiểu biết về bổn phận và trách nhiệm đạo đức vệ sinh môi trường như chúng tôi đã nói ở trên. Nói cách khác là thiếu
sự hiểu biết về trách nhiệm và bổn phận đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Đạo
đức
không làm
khổ mình khổ người không cho phép các bạn sống như vậy. Vì sống như
vậy
là trái ngược với đạo đức làm người. Lương
tri
và lương tâm của các
bạn không chấp nhận khi các bạn đã thấu suốt được
đạo
đức vệ sinh môi trường sống. Rác
bẩn không những chỉ ở
ngoài đường lộ, mà
còn
trong đồng ruộng, trong rừng sâu, bất cứ nơi đâu, nếu có vết chân người đến là nơi đó có
rác
bẩn bỏ bừa bãi.
Nhìn cảnh sống của các bạn như vậy, chúng tôi cảm thấy có một cái gì không thoải mái. Vì
thế, xét cho
cùng thì cuộc sống của chúng ta khó mà an ổn và hạnh phúc được.
Có phải sự an ổn và hạnh phúc đó là do con người có đạo đức mới mang đến cho người chăng? Còn nếu
chúng
ta
không có đạo đức, thì không có ai mang đến
sự
an ổn và hạnh phúc cho chúng ta cả. Câu hỏi
này
đã được chúng tôi trả lời ở trên.
Ví dụ, nếu chúng ta không trộm cắp thì làm
sao có ở tù?
Nếu
chúng ta không chặt cây, phá rừng thì làm sao có lũ lụt? Rừng giữ nước và còn ngăn gió
bão, khiến cho con người được
bình an. Nếu
chúng ta không ném rác bừa bãi thì môi trường
sống đâu ô nhiễm.
Môi
trường sống không ô nhiễm thì làm sao bệnh đau đến viếng thăm
chúng ta.
Con người sống mà
không biết giữ gìn môi
trường sống trong sạch,
thanh tịnh, thì đó là tự đem
đến
khổ đau cho mình. Có phải vậy không?
Đó
chính là không biết giữ vệ sinh cuộc sống của người của mình, từ đó mình đã làm khổ mình, khổ người. Phải không hỡi các
bạn? Chính rác bẩn quăng ném bừa bãi và những
hành động ác của các bạn đã mang đến cho các
bạn
những tai ương, bệnh tật.
Người cậu của chúng tôi, khi cha mẹ sinh ra đâu có bệnh ho lao, thế mà ngày nay phải chết
vì bệnh ho lao. Ai đã làm ra bệnh đau
này?
Thưa
các bạn! Chúng tôi xin nhắc lại
một
lần nữa: chính các bạn đã không giữ gìn đạo đức vệ sinh, nên gây cho môi trường sống ô nhiễm. Chính cậu của
chúng tôi khi bị bệnh lao, ông cũng chẳng biết giữ gìn đạo đức vệ sinh, thường
khạc
nhổ bậy
bạ,
khiến cho những người thân trong gia đình phải bệnh lao mà chết
tiếp
theo.
Đó
là một tai hoạ do mình làm
ra, nếu mình không hiểu mà
không
chấm dứt
ngay những
hành động
làm ô
nhiễm môi trường này, thì dừng kêu Trời cứu. Vì Trời chẳng cứu được ai hết, mà chỉ
có hành động nhân quả cứu mình mà thôi.
Các bạn có bao giờ đi tàu hoả chưa? Tàu hoả Hà Nội - thành phố Hồ Chí Minh. Nói về đạo đức vệ sinh môi trường sống thì tàu hoả là một loại xe phi đạo đức
vệ
sinh đệ nhất. Hành khách trên tàu được ăn ngủ tại chỗ, suốt thời gian từ
Hà
Nội đến thành phố Hồ Chí Minh, ngược lại là
từ thành phố Hồ
Chí Minh
đến
Hà Nội.
Chúng ta không ngờ được, một chiếc
tàu hoả chạy suốt Bắc
Nam, đại diện cho sự giao thông
tiến bộ của nền văn minh dân tộc. Thế mà lại không có kỷ luật vệ sinh trên tàu,
không biết
giữ gìn môi trường
sống trong sạch. Hành khách
không giữ vệ sinh, quăng ném rác bẩn qua cửa
sổ tàu,
hoặc trên sàn
tàu, trông
rất
dơ
bẩn.
Phòng vệ sinh của tàu lại đặt ống thoát thẳng xuống đường ray. Và như vậy, khi tàu xả ra những chất bẩn này.
Tội cho những người dân ở
gần
đó chịu ô nhiễm,
hôi thối. Như thế, ai có đi
trên tàu hoả sẽ chứng kiến tàu hoả gây và làm ô nhiễm môi trường sống của
những người dân ở dọc theo hai bên đường ray, một cách
rõ
ràng và cụ thể.
Hằng ngày, có những chuyến tàu hoả suôi ngược Nam
- Bắc, mà thải ra những rác bẩn, phân người và những thứ bất tịnh khác. Làm
ô nhiễm môi trường sống của đất nước.
Trong khi
cả thế giới kêu gọi con người hãy giữ
gìn môi trường
sống trong sạch, để bảo vệ sự sống còn của loài người và muôn vật.
Hầu như
tất cả các
bến xe đò đi khắp mọi miền đất nước, bề mặt trong có vẻ sạch sẽ một chút, nhưng bề trái thì rác bẩn không thể tưởng tượng được. Như vậy làm sao trời, biển, đất của đất nước Việt Nam được trong sạch, không ô nhiễm, nếu nhà nước không quan tâm
đến. Do môi trường sống ô nhiễm như vậy, thì dân tộc
Việt Nam làm sao tránh
khỏi bệnh tật. Bởi vậy
chúng tôi nói: Bệnh tật là do con người mang đến cho con người.
Chúng tôi nhớ cách đây 40 năm, trong gia
đình ông bác của
chúng tôi, có bác gái bệnh lao
mà chết, kế đó là đứa con trai đầu lòng cũng
bệnh lao mà chết, rồi lần lượt các anh chị em,
con của ông bác đều chết
vì bệnh lao, khi tuổi
còn rất trẻ. Vì lúc bấy giờ, người ta bảo dòng họ
bên
bác gái của chúng tôi có nòi giống bệnh lao di truyền.
Theo chúng tôi nghĩ: bệnh lao không có di truyền, mà do không giữ gìn vệ sinh môi
trường sống.
Vì
thế, nhà có người bệnh lao mà không biết giữ gìn vệ sinh, đụng đâu khạc nhổ đó thì những người trong gia
đình đều bị truyền nhiễm vi
trùng lao.
Theo chúng tôi nghĩ: bệnh lao là do vi trùng lao, nó truyền nhiễm
theo đường hô hấp. Vì vậy, trong bụi bẩn vẫn mang theo nhiều loại vi trùng,
trong đó có vi trùng lao. Vi
trùng lao là do người
bệnh lao
khạc nhổ bừa bãi, không nơi chốn.
Trong đờm
có rất
nhiều vi
trùng
lao,
do đó
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!