mãi và có chiều hướng còn gia tăng hơn nhiều.
Tại
sao vậy?
Bài trừ tệ nạn
xã
hội thì phải bài trừ nơi gốc
của nó, chứ bài trừ nơi ngọn thì làm sao hết
được. Vậy gốc của nó ở đâu?
Gốc của nó là chị em phụ nữ ăn mặc hở hang, ăn mặc
bó sát người tạo hình dáng... khiêu dâm gợi dục. Muốn bài trừ những tệ nạn xã hội, mãi dâm, thì trước
tiên Chánh phủ phải ra lệnh cấm phụ nữ không được ăn mặc hở hang, ăn
mặc bó sát người tạo hình dáng. Nếu
người nào ra đường ăn mặc không kín đáo bắt
buộc phạt tiền, người phụ nữ ngoại quốc đến Việt Nam ăn mặc
hở
hang cũng phạt tiền như vậy. Trong những gian hàng buôn bán, người phụ nữ phải ăn mặc kín đáo nghiêm chỉnh, còn
ăn mặc
hở
hang lôi thôi mà đứng bán hàng thì cũng
phạt
tiền. Trong các
quán hay tiệm ăn
uống, nhà hàng, khách
sạn, câu lạc
bộ, v.v...
Người phụ nữ đều phải ăn mặc
kín đáo, nghiêm
chỉnh, nếu
ngược lại thì cũng phạt như trên.
Kế đến Bộ Văn Hoá -
Thông Tin phải ra lệnh kiểm duyệt huỷ bỏ văn hoá đồi truỵ như: sách
vở, phim
ảnh, ca nhạc, nhạc
kích động, bài hát, băng, đĩa, v.v... có hình thức và nội dung xấu.
Chúng tôi xin góp ý với Ban Biên Tập phim
truyện đài truyền hình: Hiện giờ
đạo đức
con người đang trên đà xuống dốc. Nên trách nhiệm
ÑAÏO ÑÖÙC
LAØM NGÖÔØI - TAÄP 2
của đài truyền hình rất là quan trọng và to lớn
đối với quê hương, đất nước. Vì là ngành thông tin và giáo dục khắp mọi miền
đất nước. Cho nên, những phim ảnh trước khi được
đưa
lên đài phát sóng thì phải kiểm duyệt chặt chẽ, cắt bỏ toàn bộ những đoạn phim khiêu dâm gợi dục.
Bởi vì những hình ảnh khiêu dâm gợi dục kích động rất mạnh thanh niên,
thiếu niên nam
nữ, khiến họ không
còn sức làm chủ được
mình, từ đó dễ đi đến chỗ sa ngã không có khó khăn. Từ sa ngã trên đường sắc dục thì lại dễ dàng sa ngã vào những con đường hư
hỏng khác như: gái mại dâm,
rượu, thuốc lá, thuốc lào, thuốc phiện, xì ke, ma
tuý, v.v... Mà nếu
nghiện ngập như vậy thì phải có tiền, mà muốn có
tiền thì phải bài bạc gian lận, từ
bài
bạc gian lận thì đưa đến những tên
du
côn, du đãng, trộm cắp, cướp giựt, giết người, v.v... Hiện giờ, ngành Công An hình sự phải ngày đêm truy lùng
những băng nhóm gái mại dâm, băng nhóm cờ
gian bạc
lận, băng nhóm buôn thuốc phiện
lậu,
băng
nhóm cướp của
giết người, băng nhóm
rượu chè say sưa quậy xóm phá làng, v.v... làm
bất
an xã hội.
Nhất là những đoạn phim
quảng cáo, không nên đưa những hình ảnh cô gái ăn mặc
hở hang, bó sát người tạo hình dáng, vì những hình ảnh
đó
là những hình ảnh khiêu dâm gợi dục đối với
những thanh niên và những thiếu niên khi tuổi
mới lớn
lên,
chúng
dễ bị
ảnh
hưởng và bắt
chước. Chúng cho đó là những cái đẹp hợp thời,
chứ đâu biết rằng đó là lối ăn mặc
kém
văn hoá, vô đạo đức. Theo chúng tôi thiển nghĩ, quảng
cáo
không phải cứ lấy hình ảnh phụ nữ ăn mặc hở hang, bó sát người tạo hình dáng mà
quảng cáo ăn khách hàng được. Chúng tôi xin kêu gọi Ban Biên Tập phải biên soạn những hình ảnh
quảng
cáo
trên các kênh truyền hình, phải ý thức
quảng cáo như thế nào mà đạo đức làm người được thể hiện trong vẻ đẹp kín đáo, vừa
quảng cáo mặt hàng
làm
kinh tế,
vừa
xây dựng nền đạo
đức
cho quê hương xứ sở. Ấy là một việc
làm cao quý nhất trong ngành truyền thông tin tức và
giáo dục khắp mọi từng lớp nhân dân trong cả
nước.
Các
nhà làm
phim trong nước, cũng như
những phim ảnh của các
nước
khác du nhập vào Việt Nam,
thì phải được cơ quan hữu trách kiểm
duyệt chặt chẽ loại trừ những phim ảnh đồi truỵ, những phim ảnh con heo theo kiểu Tây phương. Nếu những loại phim này không được loại trừ và đốt bỏ, thì sẽ ảnh hưởng rất xấu cho tuổi thanh niên và nhất là tuổi thiếu niên nam nữ. Vì ở tuổi này tâm hồn các em còn trong trắng và ngây thơ, về tâm lý rất hiếu kỳ, nhiều tính tò mò, cái
gì
cũng muốn biết, nên dễ bắt chước
và dễ đắm nhiễm. Một khi đã đắm nhiễm, nghiện ngập
thì cuộc đời đã hết.
|
|
Ø
VÌ NGUỒN LỢI,
MÀ KHÔNG THẤY TAI HẠI
TƯƠNG
LAI TỔ QUỐC
hững người đầu cơ trục lợi về phim ảnh, họ rất khéo léo cho thuê, cho mướn bằng cách rỉ tai với các em, các em lại rỉ tai với các em nữa và như vậy loại phim đồi truỵ được phổ biến
khắp nơi. Theo chúng tôi được các cháu trẻ tuổi
cho biết, phim “Cô giáo
Thảo” là hay nhất trong
các phim đồi truỵ. Đây là một loại phim Việt Nam do người
Việt Nam đóng, chứ không phải phim ngoại quốc.
Vậy, chánh quyền các cấp nên
lưu ý những nghệ sĩ điện
ảnh này. Họ là những nghệ sĩ điện ảnh thiếu trách nhiệm bổn phận đối với quê hương
Tổ
quốc, dám đóng những phim đồi truỵ như vậy để đầu độc những trẻ
em mới
chập chững bước chân vào đời.
Muốn bài trừ tệ nạn mãi dâm mà
không bài
trừ
tận gốc nó, chỉ có truy quét gái mãi dâm
cũng không bao giờ hết gái mãi dâm.
Bằng chứng báo chí
đăng tin tức
hằng ngày. Công an
mở những cuộc truy quét gái mãi dâm, nhưng
càng ngày gái mãi dâm càng đông hơn.
Muốn
truy quét gái mãi
dâm tận
gốc
thì
chính
phủ ra lệnh: “Cấm phụ nữ ăn mặc hở hang, ăn mặc bó sát người tạo dáng khiêu dâm gợi dục; cấm các loại quán bia ôm, cà
phê ôm, vũ trường;
cấm
các loại nhạc kích
động, khiêu vũ; cấm những phim ảnh đồi
truỵ...” Đem đạo đức nhân bản - nhân quả - Đức Không Tham Sắc Dục dạy trong các trường học, từ cấp
1 đến đại học cho những học sinh và
những
sinh viên thấm nhuần
đạo đức
không
tham
sắc
dục. Có như vậy thì tệ nạn mãi dâm sẽ
chấm dứt.
Hiện giờ, trong nước có nhiều nơi đang phổ
biến những băng, đĩa
phim ảnh đồi truỵ lén
lút, bằng cách buôn bán hoặc cho mướn lậu, khắp nơi trên mọi miền đất nước.
Tệ hại nhất là từ khi
điện khí hoá đi vào
nông thôn và đường xá nông thôn được nâng cấp, cho nên những loại quán bia ôm,
cà phê ôm mọc lên
như nấm, thường trong thôn xóm có những quán mang tên nghe rất
hấp dẫn như: Quán đồng quê,
quán cây Mít, quán cây Dừa, quán cây Chanh, quán Gáo, quán cây Xoài... Những loại quán
này
phần nhiều
phục vụ khách hàng là những cô gái ăn mặc hở hang và bó sát người, tạo hình
dáng khiêu dâm gợi dục. Mãi dâm từ những quán trá hình này. Vì tương lai đất nước, Chánh
quyền
các cấp tại mỗi
địa phương cần phải quan tâm
và
lưu ý những quán cà phê ôm, quán bia ôm... đèn xanh, đèn mờ.
“Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”. Đó là nhiệm vụ của
mỗi
gia đình và xã hội. Gia đình cha mẹ thì phải gần
gũi con cái răn
dạy
“Đức Không Tham Sắc Dục” , nói
sự
lợi hại về sắc dục cho con cái hiểu, để tự bản thân nó
cảnh giác đề cao. Vả lại, bệnh Aids là bệnh thời
đại rất nguy hiểm. Còn về
phần xã hội, trách nhiệm
và
bổn phận Chánh quyền các cấp
từ Trung ương đến địa phương phải ra lệnh đình chỉ các quán bia ôm, cà phê ôm, vũ trường... Vì
những nơi đó sinh hoạt không lành mạnh. Nhất
là
ngành Công An cần phải truy quét và phạt rất
nặng những người mua dâm và gái mãi dâm.
Còn về phần học đường thì Bộ Giáo
Dục cần
phải cho những người chuyên môn biên soạn sách dạy về đạo đức nhân bản - nhân quả cho các em
học sinh từ sơ cấp đến Đại học, nhất là đức ly tham
sắc
dục để các
em hiểu biết về
đường dâm dục rất là tai hại cho bản thân,
gia
đình và đất nước, khi chưa đúng tuổi lập gia
đình mà lập gia đình quá sớm
là
rất tai hại cho
sức
khoẻ và cuộc sống dễ bị tan vỡ.
|
|
Í
BÁO CHÍ
|
áo
chí là một cơ quan thông tin cho toàn dân cả nước
bằng hình ảnh và văn chương, cho nên báo chí rất quan trọng. Nếu những bài báo và
những hình
ảnh được đăng
trên
báo mà không thấy
trách
nhiệm và bổn phận quan trọng
của những nhà làm
báo đối với tương lai
của
đất nước, thì có thể nguy hại đến nền đạo đức của dân tộc, mà đạo đức bị nguy hại thì tệ nạn
xã
hội xảy ra không thể lường được.
Khi đọc báo chí thì hình ảnh trên
báo sẽ đập vào mắt của độc giả trước nhất. Nếu hình ảnh phụ nữ ăn mặc
hở hang khiêu dâm gợi dục, thì
phải biết tờ báo đó không đúng đắn, thiếu văn hoá, thiếu đạo đức, và đang làm
một
việc phá hoại nền đạo đức của dân tộc.
Tại
sao có những
phong trào bài trừ tệ nạn
xã hội, trong đó có
bài
trừ
gái mãi dâm? Muốn bài trừ gái mãi dâm
thì
phải bài trừ
những hình ảnh khiêu dâm
gợi
dục. Thế sao báo chí và truyền hình lại đưa
hình ảnh phụ nữ ăn mặc hở hang, ăn mặc bó sát người tạo dáng khiêu dâm
gợi dục được đăng trên báo, được truyền trên các kênh? Vậy thì bài
trừ
chỗ nào?
Vì nền
đạo đức nhân bản - nhân quả của dân
tộc; vì tương lai mầm non của Tổ quốc; vì hạnh phúc của mỗi gia đình; vì đạo đức bản thân
của mỗi người. Chúng tôi xin kêu gọi những nhà
lãnh đạo đất nước hãy nghiên cứu, suy tư tìm
ra những manh mối. Hiện giờ nên đặt ra những câu
hỏi: tại sao và tại sao
những phong trào bài trừ truy quét
tệ nạn
xã hội
mà không
chấm dứt được? Lại còn có thể phát triển nhiều hơn, nhất
là
tệ nạn gái mãi dâm, thanh thiếu niên rượu chè say sưa quậy phá xóm làng, từ thành thị đến
nông thôn, nạn xì ke ma tuý, nhiễm bệnh HIV,
v.v... Nhìn chung khắp đất nước, nơi đâu cũng có quán bia ôm, cà phê ôm, hát ka-rao-kê,
đèn xanh, đèn mờ thì nơi đó có gái mãi
dâm, có du
côn, du đãng, v.v...
Phụ nữ ăn mặc hở hang, bó sát người tạo dáng khiêu dâm
gợi dục... là những hạng người ăn mặc giống các cô gái mãi dâm.
Những nữ ca sĩ, những nữ
diễn
viên điện
ảnh,
những phụ nữ trình diễn các kiểu áo quần, giày dép... thường
ăn
mặc hở hang, nhưng các nhà làm
báo, đài
truyền hình không lưu ý, nên vô tình đưa
hình ảnh khiêu dâm
gợi dục trên báo, trên kênh của
mình, làm cho tờ báo, đài truyền hình mất vẻ
trang nhã, thanh lịch, kín đáo, đạo đức đẹp đẽ của Đông phương.
Nhất là những trang quảng cáo trên
báo, trên lịch, trên kênh truyền hình, thì báo nào, đài nào chúng tôi cũng thấy có hình ảnh phụ nữ ăn
mặc
hở hang. Do đó, bảo sao tệ nạn xã hội không chấm dứt được? Mà ngày càng
gia tăng nhiều hơn, đó là lẽ đương nhiên.
Cơ quan ngôn luận báo chí đang đóng một
vai
trò truyền thông tin tức không kém phần
quan trọng. Như đài truyền thanh, truyền hình
mà không thấy trách nhiệm bổn phận của mình đối với quê hương Tổ quốc đang hiện đại hoá, kỹ nghệ hoá đất nước,
để theo kịp các nước tiên tiến trên thế giới. Chỉ cần truyền thông tin tức
sai
lệch một chút xíu là đạo đức
dân tộc bị đánh mất. Bởi vì đất nước đang mở
cửa đón nhận nền
văn
minh thế giới.
Trong nền văn minh thế giới
có
những cái tốt, nhưng cũng có những cái xấu. Nếu
chúng ta
không biết
loại
trừ
những cái xấu ra, thì một tai hại cho mầm non của Tổ quốc sẽ
sa
ngã và nhiễm ô. Bằng chứng hiện giờ
thanh niên và thiếu niên nam nữ tuổi còn thơ ngây,
tuổi còn học sinh mà
đã sa ngã vào đường tình
dục, rượu chè, xì ke, ma tuý... Thì chúng ta là
những hàng cha mẹ và ông bà của
các cháu,
chúng ta nghĩ sao và làm
gì? Hay làm
ngơ
trước tệ nạn xã hội như vậy? Hay chúng ta đón nhận
những loại văn hoá đồi truỵ, kém đạo đức của
văn minh Tây phương? Hay truy quét trên ngọn
mà không truy quét tận gốc của nguyên nhân?
v.v...
Hỡi các nhà lãnh đạo đất nước, các cấp, các
ngành có thẩm
quyền! Đừng vì một lợi nhỏ của những nhà máy thuốc lá, những nhà máy rượu
bia, những vũ trường, những quán bia ôm, cà
phê ôm... mà để cho mầm non của Tổ quốc hư
hoại, đạo đức Đông phương nhân bản - nhân quả mất đi, là một sự
thiệt thòi rất lớn cho dân
tộc, quê hương xứ sở này.
Ví dụ: nhạc kích động, nhạc trẻ là một loại
nhạc Tây phương kích động dâm dục giữa thanh niên nam nữ. Phim ảnh
Tây
phương, Hàn Quốc, v.v... trai gái ôm nhau hôn hít, ăn mặc
hở hang, rượu chè say sưa... khiến cho tuổi
thanh niên và thiếu niên nam nữ mới lớn, tính tò
mò dễ bắt chước, nên thường chạy theo những
hình ảnh đó. Rồi cũng ăn mặc hở hang như những diễn
viên điện ảnh,
cũng bắt chước
làm kiểu tóc giống như diễn viên điện ảnh.
Thì thử hỏi các bạn nghĩ sao về tương
lai đất nước của
chúng ta? Nó sẽ đi về đâu?
Quê hương và dân tộc của
chúng ta đã từng nếm mùi vị cay đắng khi đất nước bị giặc xâm chiếm cai trị. Ngàn năm giặc phương Bắc, trăm năm giặc phương Tây. Biết bao nhiêu xương máu của tổ tiên, của ông cha và của anh chị em
chúng ta phải đổ trên mảnh
đất
quê hương này mới
có
được những ngày độc lập như hôm nay.
Tại
sao chúng ta lại dễ dàng chấp nhận những
văn
minh kém văn hoá, kém đạo đức nhân bản
để
đưa con em chúng ta đi vào con đường xấu xa tội lỗi làm khổ bản thân, làm khổ gia đình,
làm
suy đồi tương lai mầm non của đất nước.
Còn nhiều
cái phi đạo đức nhân bản - nhân
quả của các nước khác ùa vào đất nước chúng ta, khiến cho tệ nạn mãi dâm, hút, chích xì ke,
ma tuý... càng ngày càng gia
tăng. Đó là
một
nỗi
lo
của các gia đình, bổn phận và trách nhiệm làm
cha mẹ có con cái; đó là một nỗi lo của đất
nước, bổn phận và trách nhiệm của các nhà lãnh
đạo
vì mầm non tương lai của Tổ quốc.
|
Ø
|
BÀI TRỪ TỆ NẠN CỜ BẠC, SỐ ĐỀ, XÂY DỰNG
CUỘC SỐNG
MỚI
hững người được học đạo đức nhân
bản - nhân quả, có trí tuệ biết thương
mình, thương người, không làm khổ mình, không làm khổ người, mới không mắc dính vào trò chơi đánh
cờ,
đánh bài ăn
tiền này. Còn
thì
đại đa
số
những người trên trái đất này, có máu đam mê cờ bạc đều bị đắm nhiễm.
Biết chỗ tâm tham tiền bạc của con người và
đồng tiền là mạch sống, mà
ai cũng phải có, với
lòng tham không đáy của con người, khi có một
lại
muốn có mười, có trăm, có
nghìn, có vạn, v.v... do những chỗ yếu điểm
này,
mà các nhà kinh doanh
đồng tiền từ
cổ xưa cho tới nay đã
nghĩ ra các trò ăn tiền này, và nó cứ phát triển lớn mạnh lên theo sự tiến hoá của loài người.
Chúng tôi xin đơn cử nêu ra một số trò chơi
ăn
tiền như là: trò chơi cờ tướng, trò chơi cờ
vua, trò chơi cờ người,
trò chơi cờ thế, v.v... Về
trò
chơi đánh bài có: trò chơi tổ tôm, trò chơi
đánh chắn,
trò chơi đánh xóc đĩa, trò chơi đánh
tam
cúc, trò chơi đánh ba cây, trò chơi đánh tá lả, trò chơi đánh đầu đít, xổ số, xổ số điện tử, bao lô và số đề, v.v... Về hai con vật giao đấu với nhau như: chọi gà, chọi chim,
chọi
cá, chọi
dế
v.v... và trò chơi cá cược
trong trận giao đấu
thể thao, nhất là những trận giao đấu tranh giải quốc tế như bóng đá. Những trò chơi ăn tiền
bằng
nhiều cách như
vậy đang thịnh
hành
ở
nước ta, và đang diễn ra từng
ngày, từng giờ.
Chưa nói đến các nước khác trên thế giới này, thì còn có biết bao nhiêu trò chơi ăn tiền khác
nữa.
Những trò chơi ăn tiền nhiều và đa dạng như
vậy, cho nên người đời ghép lại gọi chung là
“cờ bạc”.
Người ham mê
cờ bạc thân thường trộm cắp, lừa đảo, gian lận, lời
nói thô thiển,
tục
tĩu, cọc
cằn, lật lọng, việc có nói không việc không nói có. Ý nghĩ thì thâm hiểm, thường nghĩ ra mưu
kế
sâu hiểm
để
lừa đảo mọi người, giành phần
thắng về mình, tâm
địa
độc ác, giết người không gớm tay.
Tệ nạn cờ bạc đang là một nỗi lo lắng cho tất
cả mọi người có lương tri, không riêng gì cho các nhà lãnh đạo đất nước.
Nó đang lan tràn khắp mọi miền
đất
nước, từ thành thị đến nông thôn, từ miền
xuôi đến miền
ngược, tận trong
hang cùng ngõ hẻm.
Cờ bạc đã, đang và sẽ lan tràn vào từng hộ gia đình. Có những gia đình cả ba thế hệ (ông bà, cha mẹ và con cái) đều đánh cờ bạc bằng hình thức này, hay hình thức
khác. Có gia đình không bố mẹ, thì các
con đều
tham
gia chơi cờ bạc.
Cờ bạc trên các quán nước, các
nhà hàng, người ta chơi xóc đĩa, người ta bày những bàn cờ trên vỉa hè, trên ngã ba, ngã bảy.
Cờ bạc lan tràn vào các trường
học, nơi công sở, nhà máy, xí
nghiệp và
các lực lượng
vũ trang.
Cờ bạc ở đâu cũng thấy diễn
ra, không hình thức này thì hình thức khác.
Trên đoàn tàu hoả
Thống Nhất xuyên Bắc Nam,
các nhân viên ở
đây
cũng đánh bạc suốt đêm. Một lần đi trên
tàu
chúng tôi đã từng chứng kiến các nhân viên này ngồi
chơi trò tá lả.
Thưa
các
bạn! Ai mà chẳng
biết cờ bạc không hình thức này, thì hình thức khác.
Trong cuộc đời mình có ai chẳng
từng chứng kiến những người chuyên cờ bạc có
làm giàu, làm có
bao
giờ không? Có ai chuyên cờ bạc mà được
mọi người
tôn trọng và
kính nể không? Hay bị mọi người khinh bỉ và xa lánh và gọi bằng cái
tên “kẻ
cờ
bạc”.
Đất nước mất trật tự an ninh cũng từ tệ nạn này, nhiều
thói hư tật xấu của con người cũng từ
cờ bạc. Cướp của giết người cũng từ cờ bạc. Ăn trộm, ăn cắp cũng từ cờ bạc, v.v...
Đạo đức làm
người không còn, luân thường đạo
lý làm người không có. Một khi đã ngồi vào
sòng bạc thì tình cha con, anh em không còn nữa, “ngoài anh
em,
trong cờ bạc”.
Chúng tôi xin nêu ra một mẩu chuyện để chứng minh cho lời nói trên: “Ở phố Đội Cấn,
phường Cống Vị, Hà Nội ai chẳng biết ông Q., vì ông là tay nổi tiếng là người chơi cờ
bạc. Một lần
ông ngồi chơi xóc đĩa, có cậu con trai ngồi
bên
cạnh. Khi chủ xóc đĩa xong, cậu con trai bảo ông đặt tiền vào cửa cậu ta chỉ. Ông ta không nghe, khi
chủ
cái
mở bát thì đúng cửa cậu ta chỉ và ông ta thì thua.
Cậu con trai
tức
giận và chửi ông: “Đ... mẹ
bảo
đặt cửa này lại không nghe”. Các bạn có nghe thấy chăng?
Chỗ
cờ bạc cha con đối xử nhau đâu còn đạo lý tình nghĩa gì. Phải không
hỡi các bạn?
Tan cửa nát nhà, con cái hư hỏng cũng
vì cờ bạc.
Chúng tôi lại xin nêu ra mẩu chuyện thứ hai để các bạn suy ngẫm, xem một gia đình này có
cửa tan nhà nát hay không nhé!
“Chúng tôi
được
biết
ông
S.
ở
phố Trần
Nhân Tông, Hà Nội qua một người bạn. Ông S
hiện đang công tác tại bộ N, và được cử đi công tác tại nước ngoài, thường bớt chi tiêu,
giành
giụm tiền bạc gửi về cho vợ và các
con. Nhờ số tiền đó, vợ ông lo cho con cái ăn học đỡ vất vả.
Bà vợ ông là một cán bộ y tế, đang công tác
tại
một bệnh viện.
Tính bà rất ham mê cờ bạc,
sẵn tiền ông gửi về bà lao vào số đề,
bao lô, xổ
số. Ngoài việc ở cơ quan ra, bà quên đi tất cả mọi việc,
lao
vào cờ bạc, quên luôn cả
trách
nhiệm làm
mẹ, là phải thay chồng đi vắng nuôi dạy
con
cái. Đứa con gái lớn của bà không ai
kiềm
chế học hành, nên ăn chơi quá trớn, xa đà
theo đám bạn bè hư thân mất nết, trở thành cô gái nhảy mãi dâm với người nước ngoài. Khi bà biết thì ôi thôi, chuyện đã rồi! Mấy năm công
tác
ở nước ngoài,
nay ông S. trở về thấy cảnh vợ
con như
thế, cửa nhà xơ xác chẳng còn gì, chỉ còn là một
căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo, đầy khổ
đau, bi đát của sự khốn cùng...”
Thưa các bạn, các bạn thử hình dung xem
tâm trạng của ông S lúc đó, có giống tâm
trạng
nhân vật Từ Hải trong truyện Kiều của cụ
Nguyễn Du chăng?
“Cờ bạc là
bác thằng bần
Cửa nhà bán hết cho chân
vào cùm”
Câu ca dao này được truyền tụng từ ngàn
xưa,
từ
thế hệ này đến thế hệ khác, nó được lưu truyền
trong dân gian, để răn nhắc những người
ham mê cờ bạc, đừng có lao sâu vào con đường cờ bạc đỏ đen, thì không sao tránh khỏi vong gia
bại
sản và tù tội.
Ai cũng biết cờ bạc là
tai hoạ cho mình, thế
nhưng một khi cờ bạc ngấm sâu vào máu thịt,
nó
kích thích tâm tham lam thèm khát, nghiện ngập như là nghiện
rượu, nghiện thuốc lá, thuốc lào, thuốc phiện... không làm sao bỏ được.
Thưa
các bạn! Các bạn đã chứng kiến, dù chỉ
là
một lần người chơi cờ bạc mà lâm
vào
cảnh như câu ca dao trên mà chúng tôi đã nói, thì các bạn có còn tham đắm cờ bạc nữa không? Hay
mặc kệ...
Chúng tôi xin nêu ra mẩu chuyện thứ ba này nữa, để các bạn suy ngẫm tai hại lớn lao của
việc mê cờ bạc: “Ở phố Trần Cao
Vân, độc nhất có một ngôi nhà cao bốn tầng, nằm trong khu vực buôn bán lớn thứ
hai, sau chợ
Đồng Xuân, Hà Nội.
Đó là
ngôi nhà của
gia
đình chú M., chú làm
việc
trong một công ty kinh doanh mà
ai ở phố này cũng biết, vợ
chú
buôn bán tại nhà, gia đình
kinh tế khá giả do tài buôn bán
của vợ chú. Thấy
làm
ăn buôn bán của vợ kiếm tiền bạc dễ dàng
và
chóng làm
nên, nên chú xin thôi việc ở công ty
kinh doanh, về cùng
buôn bán với vợ.
Mấy năm làm
ăn buôn bán, gia đình chú trở nên giàu có, chú dùng đồ đạc trong nhà đều là đồ tốt, đồ “xịn”:
xe
gắn máy loại đắt tiền, đồng hồ Rađô Thuỵ Sĩ thời thượng, hút thuốc lá ba số năm, Dul Hil. Ai mời chú thuốc khác, chú bảo
không hút được vì ho.
Còn vợ chú thì ăn mặc sang trọng như các bà
quí phái, phấn son trang
điểm cầu kỳ, mỗi
khi đi
đâu
thì xe đưa, xe đón.
Thế
rồi
bặt đi một vài năm, không thấy chú
đến
chơi. Hôm nay thấy chú đi chiếc xe Sim Sơn
của
Đức sản
xuất,
quần áo
mặc xuềnh
xoàng, đầu đội mũ mềm, không còn chải chuốt
nữa. Chú ghé vô thăm và nói chúng tôi biết: Hiện giờ chú không còn ở phố Trần Cao Vân
nữa, mà chuyển xuống ở Thanh Nhàn và chuyển
sang làm
nghề xe ôm đưa đón khách, để sinh
sống và nuôi các cháu. Số nhà không cho biết (chú có
ý
dấu). Còn vợ chú
sau
khi chuyển xuống Thanh Nhàn không còn nghề buôn bán nữa, và đã chuyển sang làm nghề quốc cấm. Đó
là
nghề buôn bán và tiêm chích xì ke, ma tuý, thuốc phiện, nên bị công an bắt và đang ở trong
tù.
Nói tới đây thì có một ông khách đến thăm
chúng tôi,
sau khi chào hỏi nhau, chúng tôi cùng
ngồi. Ông khách chìa bao thuốc lá Điện Biên
đầu
lọc mời chú, chú cầm một điếu trên tay, đầu
cúi gục, còn tay kia cầm vành mũ kéo che mắt,
vì
những giọt nước mắt đang thấm
ướt
hàng mi...”
“Lô đề ra đê mà ở”, đây là trò chơi cờ
bạc đang diễn
ra hàng ngày cùng với xổ số, nó chỉ nghỉ ba ngày Tết Nguyên Đán trong năm. Cờ bạc đang là tệ nạn nhức nhối trong cả nước, từ
thành phố đến nông thôn, từ miền xuôi đến miền
ngược, từ người già đến các cháu nhỏ, khi biết tiêu tiền đều ham thích,
đắm
nhiễm. Khi đã dính
mắc vào thì rất khó bỏ, vì tính hấp dẫn và lôi cuốn của cờ
bạc đối với những ai có máu tham
tiền,
vì bỏ
1000đ
được
70.000đ (số đề), bỏ
1000đ được 80.000đ (bao lô).
Ngoài ra, các
nhà kinh doanh đồng tiền còn
nghĩ ra những câu ca dao để kích động lòng
tham
lam
cờ bạc của con người như: “sáng gieo, chiều gặt”, v.v...
Thấy sự nguy cơ của
tệ
nạn cờ bạc, xổ số, lô đề này đang là một tác
hại
không nhỏ, ngày một gia tăng và đây
cũng là những đầu mối của
những tội ác sẽ phát sinh, đưa con người ham
mê lô đề, lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, cùng
cực khổ đau... Cho nên, người có lương tri đã
kịp thời ngăn ngừa,
răn nhắc những người ham
mê lô đề, nên tỉnh thức và bình tâm
trở
lại, bằng câu ca dao của thời hiện đại mà chúng tôi đã nói ở trên.
Thưa
các bạn! Chúng tôi xin hỏi: “Trong đời mình, ai đã từng chứng kiến những người chơi lô đề, có ai làm giàu được không? Và có ai chơi lô
đề
phải ra đê ở chưa?”
Chúng tôi xin kể ra câu chuyện thứ tư này, để
các bạn suy ngẫm về việc chơi lô đề. Nếu cứ
tiếp tục không biết dừng lại thì tương
lai sẽ ra
sao? Còn bây giờ, dừng lại thì chưa muộn các bạn ạ!
“Chúng tôi có cháu gái, con ông anh, cháu
lấy
chồng ở gần chợ Mơ cuối phố Bạch Mai, Hà Nội.
Hai
vợ chồng cùng
làm
một xí nghiệp
thuộc
cục Nông Nghiệp, Hà Nội. Hai vợ chồng
rất tâm đầu ý hợp, chịu khó làm ăn. Nhưng
cũng
rất
ý hợp, tâm
đầu về vấn đề cờ
bạc,
xổ số và lô
đề.
Mới đầu chỉ là chơi
cho vui, sau thấy có lợi
được,
sinh ra ham, có lúc lại thua, sinh ra gỡ
lại, và cứ tiếp tục như vậy theo ngày tháng trôi đi. Lúc đầu còn có tiền, rồi cái máu
lô
đề nó ngấm vào người
lúc nào không biết, hết tiền thì đi vay
để
đánh, lúc được, lúc thua, cái bóng dáng của
lô đề nó hiện, nó ẩn như ma quỉ...
Ngày qua, tháng lại nối tiếp nhau, rồi một hôm, bỗng chủ nợ xuất hiện và đưa ra số ghi nợ
5, 7 chục triệu đồng. Vợ chồng
bàn nhau chỉ còn
cách
bán nhà để trả nợ. Và thế ngôi nhà được
bán đi trả nợ. Khi trả xong nợ, số tiền còn lại cũng chỉ đủ thuê một chỗ ở trong ngõ cho bốn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!