người khác phái. Phải không hỡi chị em?
Các chị em đừng thấy những người phụ nữ
ngoại quốc vào Việt Nam ăn mặc hở hang, mà cho là
đẹp, là tốt. Đó là
lối ăn mặc khêu gợi dâm
dục, biến họ trở
thành một con thú vật loã lồ cơ thể, để cho người khác phái có cái nhìn thèm thuồng, ham muốn dục vọng hạ tiện. Chính
những người thanh niên ngoại quốc họ đã nói
với chúng tôi: Những hình ảnh ăn mặc
hở hang, bó sát của phụ nữ, đã làm cho họ chán ngán.
Không bằng phụ nữ
Việt Nam ăn mặc kín đáo, trông trang nhã và thanh lịch. Nghe những lời nói này, khi ăn
mặc hở hang, bó sát người thì chị em nghĩ sao. Có thấy mình xấu hổ không? Có
tủi nhục không?
Một con thú vật không có trí
thông minh như
con người, nên khi dâm dục có thời tiết. Còn con người dâm dục không có thời tiết, mà cứ khiêu dâm, gợi dục như vậy thì là một tai hoạ rất lớn, ảnh
hưởng cho sức
khoẻ và
tuổi thọ.
Nhờ có trí thông minh, nên con người biết cách ăn mặc kín đáo, tiết độ dâm dục, giữ gìn đức
không tham sắc dục.
Ngày xưa,
ông bà, cha
mẹ của cha mẹ
chúng ta
đều ngủ riêng, không ngủ chung một giường, một chõng như ngày nay. Đó là sự tiết độ dâm
dục rất hay. Ngày nay, chúng ta cũng nên noi theo gương hạnh này, để giữ gìn sức khoẻ và
tuổi thọ, để hạn chế sự sinh đẻ, để kế hoạch hoá
gia đình một cách tuyệt vời.
Này các chị em phụ nữ! Đức hạnh phẩm giá
của người phụ nữ Việt Nam phải được gìn giữ
trong sạch, thanh khiết như những tâm hồn của
những bà mẹ anh hùng liệt sĩ vì chồng, vì con,
vì
nước chung lưng đấu cật với nam giới chống lại giặc ngoại xâm. Dù cho máu đổ thịt rơi vẫn không chùn bước, làm “me Tây, me Mỹ”.
Bia ôm, cà phê ôm, vũ trường
là
một loại
quán mãi dâm trá hình buôn bán nước uống.
Cho nên, những cô gái buôn bán
trong quán này thường ăn mặc
hở hang, nhảy múa hoặc ca hát khiêu vũ theo tiếng trống đàn xập xình, hoặc
ngồi âu yếm, vuốt ve bên
những chàng
trai điếm đàng, du đãng, v.v... Thậm chí, họ thu hút cả
những ông già tuổi tác lớn hơn cha
mẹ, những người nam lương thiện, chất phác, và cả những hạng người sang giầu có tầm cỡ thì vào những
quán thanh lịch hơn, những khác sạn kín đáo
hơn, tiện nghi hơn, có nhiều phương tiện dẫn đến thoả mãn tâm
sắc
dục hơn như: máy
điều hoà, âm nhạc, tắm gội, xoa bóp, massa, rượu bia, thuốc lá đầy đủ với sự tiếp
đón, hầu hạ của
các cô gái...
Thế
mà các cô gái này trơ trẽn cọ dựa, nũng nịu, rờ rẫm mặt mày, đầu cổ, v.v... giữa ban ngày. Đó là những hành động khiêu dâm gợi dục
vô văn
hoá, vô đạo đức, buôn bán dâm ô thật là xấu hổ và đau lòng cho những bậc làm cha mẹ có những đứa con gái hư thân, mất nết làm như vậy.
Hỡi các chị em phụ nữ! Chúng ta là dân tộc Việt Nam
có những trang sử oai hùng bất khuất của những bậc anh hùng, anh thư; có một nền đạo đức đẹp đẽ thầm kín của người Đông
Phương. Vậy, chúng ta hãy làm gì cho xứng
đáng với quê hương này, với dân
tộc này?
Đừng để cho những dân tộc khác trên thế
giới xem thường và khinh dễ dân tộc chúng ta,
nhất là phụ nữ Việt Nam. Phải không hỡi các chị
em?
Kính thưa các chị em! Những hành động trong những quán bia ôm, cà phê ôm, vũ trường
như vậy có đúng là những hành động của người phụ nữ Việt Nam không? “Cưỡi sóng to, chém cá kình
nơi biển Đông, chẳng cúi đầu làm thê
thiếp cho người”. Chị em có nghe
tiếng nói của Triệu Ẩu, người phụ nữ
Việt Nam từ ngàn xưa,
còn vang vọng mãi trong lòng người Việt Nam
chăng?
Hay
chị em chỉ là một món đồ chơi để khiêu
dâm
gợi dục cho người
khác
phái, để truy
hoan một cách nhơ nhuốc, bẩn thỉu.
Các chị em có thấy hai con thú vật giao cấu với nhau không? Những con vật không phải là con người, chúng không có trí tuệ như chúng ta,
nên khi cơ thể chúng động dâm là chúng chạy
như điên, như khùng để giải quyết cơn động
dâm
đó, chứ đâu
phải cơn động dâm đó là hạnh phúc gì đâu? Tại sao con người lấy dâm dục làm hạnh phúc?
Còn chúng ta là con người
sao lại gợi dâm, khêu dục để rồi có những hành động như một
con thú vật động dâm?
Kính thưa các chị em! Như trên chúng tôi đã nói: “sắc dục” là một định luật sinh tồn của muôn loài, nó không phải là một món đồ chơi để
loài người dùng nó giải trí. Các chị em có thấy chăng? Khi chị em
dùng nó làm một nghề để sống thì chị em đã phải trả một giá quá đắt:
1- Tất cả bệnh tật khổ đau về phụ khoa mà
người phụ nữ phải
gánh chịu một mình
2- Đánh mất giá trị phẩm hạnh đạo đức của
người phụ nữ
3- Từ khi có chồng cho đến khi chết, chị em là những người chịu cực
nhọc và khổ đau nhất
trên đời
Những việc làm
như vậy các chị em có buồn tủi, xấu hổ cho thân phận mình không? Cuộc đời của quý chị em từ nơi trong sạch, khi cha mẹ sinh ra chưa
một
vết nhơ bẩn nào, như tấm vải trắng tinh khiết. Ai đã làm cho nó dơ bẩn?
Có
phải tự quý chị em làm chăng? Quý chị em
đã tự chôn mình nơi uế trược,
bẩn thỉu, hôi thối
và
còn tự để cho kẻ khác giày vò lên thân xác
của mình.
Kính thưa quý chị em! Tiền bạc đâu phải là
một vật tối tôn
cho cuộc sống này. Tiền bạc càng nhiều thì càng khổ đau. Có ai giàu mà không
khổ đau bao giờ. Phải không hỡi các chị em?
Sắc dục tăng trưởng
là
đưa xã hội loài người
đi đến rối loạn, trộm cướp,
bất an,
thoái hoá mất đạo đức làm người, biến con
người tệ hơn loài thú vật. Do đó, chị em có thấy chăng? Tệ nạn hiếp dâm trẻ em xảy ra rất nhiều. Một nỗi đau
của mọi người mà không có gì hàn
gắn
vết thương đau này được nữa. Phải không hỡi các chị em?
Bởi
loài vật sắc dục có thời tiết hẳn hoi như chúng tôi đã nói ở trên, còn con người
không có thời tiết, nên phải biết tiết độ trong sắc dục. Vì
thế, ăn mặc phải được cẩn thận kín đáo, không
được bày da hở thịt, không được bó sát người
tạo
hình dáng... kích thích tâm sắc dục!
Người phụ nữ có quyền ăn mặc Âu phục rộng rãi như nam giới để được
gọn gàng trong
lao
động, nhưng không nên mặc
quần áo quá
chật, tạo hình dáng khiêu
dâm gợi dục là
không
tốt. Phải sửa sai ngay
lại
lối ăn mặc này!
Người phụ nữ ăn mặc bó sát người
tạo hình
dáng khiêu dâm gợi dục, là có ý độ dâm dục nơi
tâm
mình. Lấy hình dáng dục của mình để chinh phục người khác phái chạy theo tâm dục.
Nhưng chạy theo dâm dục xác thịt như vậy thì lòng yêu thương chân thật của
nam
nữ đối với nhau trong
tinh thần không còn là chân thật nữa, mà
chỉ có
tình yêu trong dâm dục xác thịt. Nhưng khi tình
yêu
dâm dục xác thịt đã thoả
mãn thì tình nghĩa
vợ chồng không còn được
trọn vẹn. Cho nên vợ
chồng thường lục đục rầy rà, gia đình bất an.
Nếu
không có cha mẹ đôi bên khéo léo, cứng
rắn
dàn xếp thì
vợ chồng
sẽ
keo rã hồ tan
(ly
dị).
Một trăm cặp vợ chồng mới lập gia đình, nếu
cha mẹ nghe theo con cái thì một trăm
gia đình
đều
ly dị cả.
Thường có những gia đình do chồng hay
vợ ngoại tình đều do tâm tham sắc dục mà ra, khiến
cho gia đình
bất an, con cái đau
khổ và đau khổ mãi mãi. Bởi tâm tham sắc dục khiến cho con
người lỗi đạo nghĩa làm người và còn đem đến biết bao nhiêu
là
sự đau khổ, thế mà người ta không nhận rõ, cứ mê muội tưởng sắc dục là hạnh phúc. Thật là ngu si, điên đảo.
Này các chị em
phụ nữ! Khi viết đến đây, chúng tôi không cầm
được
những giọt nước
mắt thương tâm.
Vì
chúng tôi đã thấy rất tường tận
luật nhân quả về thân phận người phụ nữ. Họ
sinh ra làm thân nữ giới là phải gánh chịu mọi sự khổ đau của kiếp
làm người. Chính ngay bản thân của họ từ khi sinh ra là đã có sẵn một sức
lực vô hình thúc đẩy, khiến họ trang điểm
làm dáng, làm
đẹp, mặc dù chưa có ai dạy họ điều này. Cho nên người ta thường nói rằng: đó là bản chất tự nhiên của người phụ nữ.
Thưa
các chị em phụ nữ! Đó không phải là
bản
chất tự nhiên của các chị em, mà đó là qui
luật của nhân quả tác động cấu tạo cơ thể của
các chị em, có những tế bào hoạt động những
phận sự
này. Do đó, trong tuổi ngây thơ vô tình
các chị em vẫn thấy thích trang điểm hơn phái nam,
còn
phái nam biết trang điểm lúc cơ thể phát triển. Mục đích của luật nhân quả là kết hợp các
duyên, cấu tạo cơ thể của người nam
cũng như của người nữ có một cơ chế tác động rất mạnh mẽ về tình dục, để tạo
ra một lộ trình
sinh tử luân hồi, và trên lộ trình ấy không có
một loài vật nào thoát ra khỏi mọi sự khổ đau do chính từ
trường thiện
ác của hành động do chính loài vật đó tạo
ra. Khi nhận ra được những điều
này
chúng tôi quá sợ hãi, vì chính hành động của các chị em, lại làm khổ cho chính mình.
Thưa các chị em phụ nữ! Điều mà chúng tôi muốn nói ở đây: Các chị em cũng là một con người như nam
giới, nhưng trên đường sinh tử luân hồi này, tại sao chị em phụ nữ lại phải chịu khổ gấp trăm ngàn lần hơn nam giới?
Như
vậy, luật nhân quả có công bằng hay không?
Thưa các chị em! Luật nhân quả rất công
bằng, không có thiên vị một người nào cả và
cũng không ăn đút lót của ai. Các chị em
mang
thân người
nữ
chịu thọ khổ nhiều
là do hành
động thân, miệng, ý của các chị em tạo ra. Xin các chị em
vui lòng đón đọc Đạo Đức Làm Người tập III, thì sẽ hiểu rõ qui luật nhân quả
qua bản tính thiếu đạo đức về ngôn ngữ, đạo
đức
về tư duy, đạo đức về mỗi hành động của cơ thể mà phải thọ thân người nữ để chịu những
quả khổ nhiều hơn.
Tóm
lại, chúng tôi xin có một lời khuyên và đưa ra một phương pháp giúp cho các chị em
phụ nữ để vượt qua những cơn thúc đẩy của sắc dục quá mạnh, khiến cho các
chị
em không đủ sức bình tỉnh, sáng suốt trấn áp
thân tâm mình.
Muốn chiến thắng
được
tâm
sắc của thân
tâm
mình, thì hàng ngày các chị em nên quán sét
thân phận của mình sinh ra mang thân nữ nhi khổ như thế nào? Đọc tám
điều khổ trong sách này thì chị em sẽ rõ. Và khi đã rõ thì mỗi khi tâm sắc dục vừa mới khởi lên thì chị em nên nhớ lại tám điều khổ này và nhắc tâm mình:
“Sắc dục
là con đường
đau khổ nhất
của người phụ
nữ, tôi đừng nên chạy theo nó, phải chấm dứt ngay liền!” Nếu câu này nhắc nhở không có kết quả, thì chị em
nên nhắc câu khác:
“Tôi là một con
người đứng đắn, nhất
định phải
chiến thắng bản năng sinh lý của mình! Không
thể để tâm dục ấy phát triển tự
do
như bản năng
loài thú
vật!” Với những câu tác ý này không có
kết
quả thì chị em
nên nương vào hơi thở ra vào mà tác ý câu này: “Hít”. Khi tác ý hít xong thì hít vô, khi hít xong tác ý “Thở”. Khi tác ý thở
xong thì thở ra và cứ tác ý như vậy, chỉ trong vòng một phút đến năm phút tâm sắc dục sẽ biến mất. Đây là một phương pháp đối trị cấp thời chặn đứng tâm sắc dục, chị em nên cố gắng tập luyện, nó có
lợi ích rất lớn.
Để đối trị tâm
sắc dục về lâu dài, thì chị em
nên
tư duy về thân phận người phụ nữ, từ khi bước lên xe hoa cho đến ngày chết,
sự khổ đau
đeo theo chị em
như hình với bóng, cho nên khổ đau lại càng khổ đau hơn...
Đức
Thích Ca Mâu Ni dạy: “Thân người dù
nam hay nữ đều hôi thối, uế trược, bất tịnh
như nhau”. Khi quán sát như vậy
để chúng ta
hiểu rõ về thân phận
con người không có gì
quý
báu, đẹp đẽ, cao cả. Thân người chỉ là những chất bất tịnh hợp lại lập thành, bên ngoài phủ lên một lớp vải che đậy, Nếu không tắm giặt và
dùng nước
hoa để làm
mất
mùi hôi thối, thì thân
người không khác một đống rác bẩn
thỉu.
Đức không tham sắc dục là một đức
hạnh thanh khiết, giúp cho mọi người vượt thoát con
đường sinh tử luân hồi. Cho nên, áp dụng nó vào
cuộc
sống con người không phải là
một
việc
dễ làm, dễ chiến thắng. Vì áp dụng nó vào đời
sống là đi ngược
nhân quả,
hay nói cách khác là đi ngược lại
dòng đời. Do điều này, nó đã chỉ định
hai
nẻo rất rõ ràng:
1- Con đường
của những bậc Thánh đi
2- Con đường
của phàm
phu đi
Vậy, bây giờ chúng ta nên chọn con đường
nào
đây? Chúng ta đang sống trong một thế giới
chao
đảo,
không quân bình, nó không phải đầy hoa tươi
cỏ
đẹp, mà cũng không phải toàn là gai
góc. Với ai lạc quan cho thế giới này là tuyệt đối vui tươi
thì sai, không đúng, mà
ai bi quan cho
thế giới này
toàn là khổ đau
thì cũng sai nốt. Bởi
vì
khổ, vui chính do lòng ham muốn của
con
người tạo ra. Lòng
ham
muốn mà đạt được thì
vui; lòng ham muốn mà không đạt được thì khổ. Khổ
vui là sự vô thường, cho nên nó
không vui hoài mà cũng không khổ hoài. Do không thường hằng nên vui cũng là khổ. Vì thế,
đời là
một
chuỗi ngày dài đau khổ,
nhất là người phụ nữ, sinh
ra là
để
gánh mọi sự khổ đau trong
cuộc đời này. Vả lại, mang thân người phụ nữ
hàng tháng phải chịu tanh hôi thối từ thân của mình bài tiết ra.
Suy tư
cho
thấu suốt thân
phận con người, chúng ta nên chọn con đường Thánh hiền mà đi.
Con đường
Thánh hiền đi thì không bao giờ có
tâm
sắc dục. Sự khoái lạc của tâm sắc dục chỉ
như cát trong đầu móng tay. Có nghĩa là con đường phàm phu đi sự an lạc chỉ có một chút xíu, tức là thời gian an lạc ấy rất ngắn ngủi, mà phải chịu khổ đau vô lượng cho đến khi chết, nhưng chết chưa phải là hết khổ. Rồi tiếp tục thân khác, trải qua vô lượng kiếp khổ đau như vậy. Đó là lộ trình của người phàm phu đi. Còn
con đường
Thánh nhân đi, thì sự an lạc của thân
tâm thanh thản, vô sự như cát đại dương. Có
nghĩa là sự an lạc sẽ được kéo dài mãi mãi vô tận thời gian. Vì không
có một chướng ngại pháp
nào
tác
động vào
được
trong thân của người
ấy. Nếu tâm hồn bất động trong một trạng thái
an lạc như vậy, thì họ không còn tương ưng
với bất cứ một ác pháp hay một thiện pháp nào trên thế gian này, nên họ không còn tái danh
luân hồi. Tại sao
vậy?
Vì tâm họ bất động, không còn bị các pháp thế gian cám dỗ và xâm chiếm. Ở trạng thái tâm bất động này sẽ tương ưng với mùa xuân vĩnh
cửu. Vì thế mới gọi là con đường Thánh hiền đi, con đường này không còn một chút xíu tâm sắc
dục.
Thưa các chị em! Muốn không còn đau khổ
nữa
thì tâm sắc dục phải được đoạn trừ. Đoạn
trừ
bằng cách nào?
Xin các chị em nên tiếp tục đọc trọn bộ sách
Đạo Đức Làm Người, sẽ có một phương pháp
dạy tập luyện trau dồi thân tâm hằng ngày.
Và cuối cùng sẽ đoạn diệt được tâm sắc dục, tâm phiền não, tâm sân hận, tâm
lo lắng và sợ hãi,
v.v...
|
|
Í
ĐỨC KHÔNG THAM SẮC DỤC
VỚI CÁC BÁC, CÁC CHÚ
ỡi các bác và các chú! Các bác, các chú
đã
nghĩ gì mà bước chân
vào những vũ trường,
quán bia ôm, cà phê ôm? Nơi đó là nơi mua bán
mãi
dâm; nơi đó là nơi không phải để giải trí lành mạnh;
nơi đó là nơi không phải để các bác, các chú vào; nơi đó là nơi ổ bệnh tật nan y như:
Giang mai, Aids, Sida, HIV, v.v... nơi đó là nơi sản xuất ra những kẻ ăn chơi
trác táng, đồi truỵ, du côn, du đãng, v.v... Những
tay
anh chị, những
đàn
em đầu trộm đuôi cướp cũng xuất phát tự nơi đó.
Những người này đã làm những
việc cho mọi gia đình đau khổ, cho xã hội mất trật
tự,
an ninh; nơi đó các cháu gái mua bán bia ôm, cà
phê ôm,
lấy văn nghệ ca hát nhảy múa khiêu
vũ che đậy trá hình buôn bán dâm. Tuổi tác các
cháu ấy nhỏ hơn con cháu của
các bác, các chú. Các bác, các chú có biết chăng?
Cớ sao các bác và các chú lại vào quán ngồi
uống bia hoặc
cà phê, rồi cọ dựa
với những cô
gái
nhỏ tuổi hơn con cháu của mình. Làm
như
vậy
các bác, các chú có thấy được không? Có xấu hổ không? Có nhục nhã với tuổi tác của mình không?
Đạo
đức
làm người, nhất là đức không tham
sắc
dục không chấp nhận những hành động này. Các bác, các chú có biết không? Những hành
động này là những hành động vô đạo đức. Các
cháu gái này như con cháu của các
bác,
các chú, thế mà ngồi bên nhau cọ dựa như vậy là khiêu
dâm gợi dục, các
bác
các chú có tránh khỏi không? Hay là ôm con cháu của
mình để truy hoan sắc dục. Như vậy các bác, các chú nghĩ sao? Tuổi tác của các bác, các chú như thế này
mà hành động như thế kia thì chẳng khác nào là một con thú vật, chứ đâu phải là một con người
nữa. Phải không hỡi các bác, các chú?
Tuổi
tác của các bác, các chú là
tuổi tác
chững chạc của một con người đã từng nếm vị
cuộc
đời nhiều
cay đắng và khổ đau.
Không lẽ
các bác, các chú không hiểu sao? Lại truy hoan với các
cháu tuổi còn nhỏ hơn con cháu của
mình, thì các
bác, các chú có thấy nhục nhã
không?
Đời sống của
con
người đạo đức đang bị đi xuống dốc. Ngày nào cũng xảy ra và đem đến
cho con người biết bao nhiêu là thống khổ, cay đắng.
Thế sao các bác, các chú lại nỡ nhẫn tâm
diệt đạo đức nữa? Năm mươi, sáu mươi tuổi rồi mà còn truy hoan với một cô gái tuổi nhỏ
hơn con cháu của mình, đó là hành động phá
hoại đạo đức làm người. Các bác, các chú có
biết không? Các
bác, các chú có biết đạo đức là gì
không?
Đạo đức là những hành động không làm
khổ
mình; không làm khổ cho mọi người; không làm khổ chúng
sanh; không làm cho gia đình
tan
nát; không làm
nhục cho bản thân mình; không làm trò cười
chê nhạo báng cho thiên hạ. Đạo đức là những hành động thường được mọi người
chấp
nhận ca ngợi và tán thán.
Kính thưa các bác, các chú! Người có tuổi tác lớn như cha mẹ,
như
ông bà thì phải sống
đúng nghĩa làm
bậc
cha mẹ, ông bà, chứ
không
thể có những hành động truy hoan với các cháu như vậy,
thì coi sao được và còn nghĩa lý gì là chú, là bác, là ông bà nữa,
v.v... Một người lớn
tuổi phải sống cho ra
người lớn tuổi, phải đúng
đạo đức làm người lớn tuổi, đừng để con cháu xem
thường, khinh chê,
v.v... “ông già này, ông
già
nọ”. Nhất
là các
bác, các chú
phải
làm
gương tốt về đức hạnh cho con cháu soi. Có
được như vậy các cháu mới tôn trọng và cung kính các bác, các chú. Chứ các bác, các chú có
những hành động “ba mươi lăm”, thì làm sao
các cháu
kính trọng và
tôn
quý
được.
Phải
không hỡi các bác, các chú?
Thưa các bác và các chú! Tất cả các cháu gái cũng như các cháu trai trong đất nước Việt Nam nói riêng và cả thế giới nói chung là con cháu
của các bác, của các chú. Vậy thì các bác, các
chú phải đối xử như thế nào?
Thương yêu như thế nào? An ủi giúp đỡ các cháu như thế nào là đúng nghĩa và trách nhiệm bổn phận của các
chú, các bác?
Đời là một chuỗi ngày dài đầy đau khổ mà mọi người cần phải chiến
đấu từng giây, từng phút để giữ gìn đạo đức làm người không làm khổ mình, khổ người. Cho nên, đời sống của
con người có gì là hạnh phúc đâu? Không lẽ
cuộc
đời chưa từng dạy các bác, các chú một
bài
học, để hiểu thế nào “đời là khổ” sao?
Vậy
mà các bác, các chú lại còn chui vào quán bia ôm,
cà phê ôm, vũ trường
huyên náo, mơn trớn với
những cháu gái bé nhỏ này. Hình ảnh này để lại
trong tâm hồn của
các cháu một vết nhơ vô đạo đức khó quên: “Già không nên nết”.
Đức không tham sắc dục không chấp nhận
một ông già gần chết mà lấy một người vợ trẻ. Tại sao vậy? Tại vì mang đến cho đời nhiều tội
lỗi khổ đau
như:
1-
Vô
đạo đức nhất: Sau khi ông chết để lại
một cô vợ trẻ tuổi còn đôi mươi, và như vậy
phải chịu suốt đời gối chiếc, chăn đơn.
2- Vô đạo đức thứ hai: Nếu vợ cả còn sống thì nỗi đau khổ, cay đắng, thù hận của hai người
phụ nữ này biết chừng nào quên?
3- Vô đạo đức thứ ba: Một ông già
sành đời
lớn tuổi như cha mẹ, khéo léo dụ dỗ, làm
mê hoặc con gái của người ta,
khiến cho cha mẹ đau khổ và cả gia đình cô gái buồn phiền bất an.
4- Vô đạo đức thứ tư: Tuổi tác lớn như cha mẹ mà
ôm lấy một cô gái như con, cháu của
mình, thì lương tâm, trách
nhiệm bổn phận đạo
đức
làm người ở chỗ nào chấp nhận được nữa?
Nếu
muốn bảo
rằng tình yêu
không ranh giới
ở tuổi tác, thì đó là lối lý luận che đậy tâm ngu si đang đắm đuối si mê sắc dục giữa nam nữ.
Vậy
tình yêu là gì?
Nếu muốn hiểu biết hai chữ tình yêu cho đúng nghĩa, thì chúng ta nên xét về nhân quả.
Nếu
không có nhân quả thì không nhân duyên
gặp
nhau, không có nhân duyên gặp nhau thì làm sao gọi là tình yêu.
Tình yêu chẳng
qua chỉ là nhân duyên của
nhân quả. Một trò đùa trên sân khấu của nhân quả, chứ
tình yêu có nghĩa lý gì đâu mà gọi yêu
đương. Trang Tử đã hiểu được một nửa nghĩa này
do
bà vợ phụ bạc. Nên khi vợ chết, Ông vừa ngồi vỗ trống cơm vừa hát: “Vợ chết trước là
vợ mình, vợ chết sau là vợ người ta”. Đúng vậy,
tình yêu ở chỗ nào?
Vì
đạo lý Nho giáo áp đặt quá khắt khe với nữ
giới: “Chính chuyên
một
chồng”, hay: “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng
phu, phu tử tòng tử”. Đó là
lối
áp đặt của chế độ phong kiến, chứ con người thì không phải như
vậy.
Ngày nay, đạo đức Nho giáo áp đặt của chế độ phong kiến được cởi bỏ, mà nền đạo đức
nhân bản - nhân quả chưa được thay thế vào, thì có thể một
tai hoạ rất lớn cho con người. Bằng chứng nam nữ được
bình quyền như nhau, nên
trai gái ôm nhau nhảy múa, ngồi sát bên nhau
cười cợt, hôn hít không như ngày xưa: “Nam nữ
thụ thụ bất thân”. Có nghĩa là trai gái không được gần nhau. Gần nhau thì như: “Lửa
gần rơm không
trèm thì trụa”, hay: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Những lời dạy
này không
sai. Hiện giờ, nam nữ truy hoan sắc dục một
cách
bừa bãi, gây ra một tệ nạn xã hội to lớn,
mà các nhà lãnh đạo phải nhức óc, đau đầu. Vì
tuổi trẻ là mầm non của Tổ quốc.
Trong cuộc sống hằng
ngày, trai gái yêu nhau
cũng chỉ làm theo
qui luật
của
nhân quả, để thực
hiện con đường sinh tử luân hồi qua sự cám
dỗ khoái lạc tình dục, chứ chẳng
có gì là yêu
thương. Yêu thương là những danh từ chỉ cho
tình cảm nam
nữ gắn bó trong tình dục, để thực thi qua sự hôn phối theo luật pháp thế gian, để
trói buộc nam nữ thành chồng thành vợ. Nhờ có
nhiều người chứng kiến nên tránh cảnh ly dị
hoặc nay chồng này mai vợ khác.
Cho nên
nói tình yêu không ranh giới ở tuổi tác là một cái lý để áp đặt người phụ nữ chịu thiệt thòi nhất: “Trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng”.
Một người phụ nữ già khó tìm
một
người chồng trẻ. Ngược lại, một ông già tìm
nhiều
người vợ trẻ
rất dễ dàng. Cho nên, nói tình yêu
không ranh giới tuổi tác là sai.
Không có tình yêu, mà chỉ có sự mê muội
say
đắm lầm lạc trong qui luật của nhân quả.
Khi luật nhân quả đi qua
rồi, là để
lại một hậu quả cay đắng và phũ phàng của kiếp người, mà không thể chuộc lại được như thủa ban đầu của
con người chưa nhiễm ô tình dục.
Còn bảo rằng có tình yêu chân thật của tuổi
trai gái mới lớn lên, thì điều này cũng không đúng, đó là những mối tình lãng mạn của trai gái
tuổi còn đôi mươi bồng
bột,
chưa chín chắn trong cuộc đời. Cho nên gặp những điều gì trắc
trở
dám sống dám
chết với nhau. Đó là thứ tình yêu mê muội lãng mạn. Trên đời này không có ai yêu thương
mình bằng
chính mình, vậy mà mình còn chưa yêu thương mình mà bảo rằng
tình yêu chân thật đối với người khác, thì làm sao ai tin được. Phải không hỡi các bác, các
chú?
Các cháu gái này tuổi còn trẻ dại, chưa biết và chưa
hiểu đời là một chuỗi ngày đau khổ của kiếp người, tưởng rằng: đời chỉ
có tiền là hạnh phúc, là muốn gì cũng được, “có tiền
mua tiên cũng được”. Vì ý nghĩ nông cạn như thế, nên tham tiền mà bạc bán thân nuôi miệng; vì tham tiền bạc mà ăn mặc
cho
sang đẹp; vì tham tiền mà lấy một
ông chồng già tuổi lớn hơn cha; vì
tham
tiền bạc nên làm
một
nghề bẩn thỉu, tồi tệ, hèn
hạ nhất trong các
nghề. Nghề bán chôn nuôi
miệng không phải là một nghề nghiệp, mà là một hành động tham
sắc dục và tham tiền bạc.
Cho nên
các bác, các chú phải làm gương sáng
đạo
đức cho các cháu soi, chứ lẽ đâu
các bác các chú có những hành
động “ba mươi lăm” với các
cháu nhỏ như vậy thì còn ra gì!
Thưa các bác, các chú! Đất nước ta là một đất nước hiền lành nằm dọc theo biển Thái Bình
Dương. Dân tộc ta là một dân tộc anh hùng. Lịch
sử
đã ghi chép lại những trang sử oai hùng chống giặc phương Bắc,
dẹp
giặc phương Nam,
đuổi giặc phương Tây như Trưng
Vương, Triệu Ẩu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt,
Trần Hưng Đạo, Quang Trung Nguyễn Huệ và thời hiện tại là
Hồ
Chí Minh. Đất nước
anh hùng như vậy thì
các bác và các chú phải làm sao cho xứng đáng
quê hương xứ sở này, với tổ tiên của chúng ta,
thì chúng ta mới không hổ thẹn mặt với những
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!