Chuyện tự
cao, tự đại, phách
lối, ngã mạn, xem người như cỏ rác, tham muốn, giận dữ
chửi mắng, la hét, đánh đập, làm đau khổ, chạy theo danh lợi, sắc dục,
ăn uống, ngủ
nghỉ, v.v... nói chung làm khổ mình, khổ người, điều đó ai
làm cũng được. Chuyện tùy thuận, nhẫn nhục, bằng lòng trước mọi người, mọi hoàn
cảnh, mọi sự việc, và khắc phục tâm
tham, sân, si của mình là một việc khó
làm, không phải ai cũng làm được.
Làm khổ
mình, khổ người, tức là việc đem quả xấu, khổ
đau, tai ương, hoạn nạn, bịnh tật cho mình,
cho người, thì dù người
đó có sang trọng, giàu có tột đỉnh, uy quyền, thế lực
như vua chúa cũng không tránh
khỏi quả khổ do
mình gây
ra. Tuy có hằng trăm vạn
quân lính, có tiền bạc
của báu chất ngập cả không gian, cũng không làm sao tránh khỏi
tai ương, họa khổ. Kiếp
này chưa trả xong, kiếp
sau vẫn phải tiếp tục trả nữa. Luật nhân quả công bằng không thiên vị một
ai, dù kẻ đó là Ngọc Hoàng, Thượng Đế, hay chư Phật, một khi đã tạo
ác, làm khổ người và
chúng sanh, thì luật nhân
quả phán xét xử phạt họ rất
công minh.
Các con hãy
để mắt nhìn
xem, sẽ thấy
quả báo nhãn tiền, họ không thể chạy đàng trời nào thoát khỏi,
khi họ đang nằm trong
vòng tay của nhân quả, không những trong kiếp hiện tại
này mà còn phải tiếp tục trả ở kiếp sau nữa.
Các con hãy
tin nhân quả, không bao giờ trên đời này có sự ngẫu nhiên, vô tình của vũ trụ,
mà
phải thấy sự
vi diệu
sắp xếp của Đạo
Luật Nhân Quả rất
tuyệt vời, không
sai sót một ly hào
nào của mỗi hành động thiện,
ác, từ thân,
miệng, ý của mỗi con người.
HỌC TRÒ BẠC
NGHĨA
Hỏi:
Kính thưa Thầy, có tu sĩ thọ cụ túc giới,
phạm lỗi
phá giới, Thầy Bổn sư cảnh cáo
răn dạy, vị tu sĩ ấy bỏ
chùa ra đi, nhận chùa
khác, lấy của đàn na thí chủ mua sắm xe cộ, bị phật tử ở địa
phương đó đánh đuổi
ra khỏi chùa, nhưng nói với người khác là phật tử rất
thương mến ông ta. Thưa Thầy, có phải đó
là hành động lừa dối mọi người không?
Đáp: Thời
nay tu sĩ chẳng nghe lời dạy của
thầy Bổn sư, khi bị cảnh cáo, bị đuổi vì phạm giới luật thanh
quy trong Tu Viện. Ra
đi đến chùa khác
thường nói xấu Thầy, Tổ bằng cách
này, cách khác đặt
chuyện thêm bớt,
đó là đệ tử thời nay
trả ơn thầy Bổn sư bằng cách
đó. Những hạng người này rất nhiều,
họ chẳng có tình có nghĩa gì hết, sống ngoài
đầu môi chót
lưỡi, nói tốt mình, lừa đảo người khác để tìm miếng ăn bất chính.
Ngoài đời, họ chẳng
làm nên việc
gì cả, chỉ tìm cách
lừa đảo, ăn
bám vào người
khác, họ là
những loại
ký sinh trùng, mượn chiếc áo Phật để tìm miếng
sống hàng ngày,
mượn chiếc áo Phật
để mua danh, mua lợi,
chớ chẳng có
tu hành gì cả. Ngoài miệng thì nói kinh, nói pháp, mà
trong tâm chứa danh,
chứa lợi, những
tu sĩ này
trong thời nào cũng
có, đuổi chùa
này đi chùa
khác, sống chụm ba, chụm bảy lập phe lập nhóm, chẳng có chút gì gọi là
người tu sĩ. Phật tử hãy đề cao cảnh
giác, tu sĩ
nói xấu Thầy,
Tổ là tu
sĩ giả, thiếu đạo đức, thiếu tình
nghĩa. Những người này sống để mà
phá Đạo, diệt Đạo. Do những
người người này mà Phật giáo
suy đồi, do những người này mà Phật giáo bị người đời chê bai.
Những điều
con hỏi trên đây là sự thật. Có rất nhiều tu sĩ như vậy đang lũng đoạn Phật
giáo. Số tu sĩ này
đông vô số kể, trình độ
học thức khá cao, nhưng giới
luật và đức hạnh chẳng
có chút nào, tâm thế gian dục lạc
đầy dẫy, họ đang làm giàu trên xương
máu của tín đồ
bằng những lý luận láo khoét.
TU SĨ KHÔNG
NÊN LÀM CON NUÔI, EM NUÔI
Hỏi:
Kính thưa Thầy, có tu sĩ ở chùa nhà quê,
sau khi đi học lớp dự thính tại
chùa Quán Sứ, hết
khóa học không
chịu về quê, ở nhờ
nhà một vị cư sĩ và nhận hai người
này làm cha mẹ nuôi. Một người xuất gia bỏ cả gia đình, cha mẹ đi tu, thế mà nhận người khác làm cha
mẹ nuôi, anh nuôi, như vậy có đúng không thưa Thầy?
Đáp: Thời đại
mạt pháp, người ta lợi dụng chiếc áo tu sĩ để đi học hành, tạo công danh mà khỏi
tốn tiền bạc của cha mẹ. Đó là những hạng người lừa đảo tín đồ, chớ không phải
là những người tu hành thực sự. Đúng nghĩa của đạo Phật, đi tu là phải tự lực
tìm đường giải thoát cứu mình ra khỏi biển
khổ trầm luân của cuộc đời, chớ không phải tìm danh tìm lợi. Cho nên bỏ hết
cuộc đời, sống không
gia đình, không nhà cửa, có đâu
lại tìm người làm cha nuôi, mẹ nuôi, anh nuôi, chị nuôi, kết tình kết nghĩa thì
sợi dây ái kiết sử làm sao bứt được?
Một tu sĩ nhận
cha nuôi, mẹ nuôi, anh chị em nuôi
là một điều
không đúng đạo Phật. Đó là
hạng người tu hành dối trá, lừa đảo phật tử. Quý phật tử
hãy lưu ý những người
tu hành như vậy. Họ
là người giả
tu, là những
người chạy theo danh
lợi bằng cách
lường gạt, phật tử hãy
tránh
xa, họ là bọn ma vương đội
lốt tu sĩ Phật giáo, phá giới luật khiến cho mọi người khinh
chê Phật giáo. Phật giáo mất uy tín là vì giới tu sĩ này.
Quý phật tử
hãy tránh xa, tránh xa họ như tránh bệnh cùi, bệnh hủi.
NGỒI TRONG
MÁT ĂN BÁT VÀNG
Hỏi: Kính
thưa Thầy, những tu sĩ
không giữ gìn giới luật
và trai giới,
cứ thọ lạm của đàn na
thí chủ, không chịu
tu hành, có phải
là hành động cưỡi ngựa xem hoa
không thưa Thầy?
Đáp: Thời
nay tu sĩ giữ
gìn giới luật
nghiêm túc và trai giới
thanh tịnh thì quá
hiếm, còn những người tu sĩ lạm dụng
tiền của đàn na thí chủ, ăn không
ngồi rồi thì chẳng
thiếu gì. Chỉ biết lo cho thân mình sung sướng, ngồi trong mát ăn bát
vàng, thì những
người tu sĩ
này tính không hết. Đời sống
khó khăn, làm
nên cuộc sống rất vất vả, cho nên
có một số người lợi dụng Phật giáo chui
rúc vào để tìm
lối sống, vì vừa
có danh vừa có lợi. Những
hạng tu sĩ
này đâu phải đi
tìm đường giải thoát,
mà đi tìm cơm ăn,
áo mặc và danh lợi.
Lợi dụng giới
luật Phật giáo không nghiêm chỉnh nên dễ dàng chui vào. Nếu giới luật Phật
giáo nghiêm chỉnh
thì những người này
không thể chui vào được, vì không thể kiếm ăn làm giàu và danh lợi
được. Người tu sĩ chân chánh của Phật
giáo buông xả sạch, đời sống thiểu dục, tri túc tối đa, thì làm sao có
chùa to, tháp lớn, y áo nhiều. Ăn ngày một bữa, chẳng ăn uống phi thời,
thì làm sao những kẻ đầu cơ tôn
giáo núp áo cà sa
được. Sống không
gia đình, không nhà cửa, nay đây mai đó (du tăng), đâu phải như những kẻ buôn Phật,
bán pháp (trụ thế tăng), xây dựng chùa to tháp, lớn như cung vàng, điện ngọc,
làm hao tốn của đàn na thí chủ biết bao nhiêu mà
kể.
Đạo Phật ra đời vốn để giúp
người tu hành giải
thoát khỏi kiếp sống làm
thân chúng sanh rất là khổ đau, chớ đâu phải để những
người vô lương lấy đó làm cuộc sống. Vì thế, khi đạo Phật mất hết ý nghĩa giải thoát thì thật là đau lòng.
Quý phật tử
hãy đề cao cảnh giác những người buôn Phật, bán
pháp này. Những
điều phật tử thấy mà thưa hỏi, đó là những người gian xảo
mà không ngoan nên để lộ cho phật
tử thấy. Còn có
những người gian mà ngoan phật tử khó thấy, họ làm như bậc chân tu thực sự, họ
có những thần thông, hoặc kiến
giải, lý luận,
khiến cho mọi người khó mà xét được đâu chánh, đâu tà.
Cho nên Phật
dạy: “Này các Calama! Đừng tin lời ta nói,
mà hãy thực
hiện lời ta dạy,
khi nào có sự
thanh thản, an vui thật sự thì hãy tin”.
Lời nhắn nhủ của Phật như vậy, chúng ta hãy đề cao cảnh giác với những kẻ tà
sư, ngoại đạo đang đội lốt tu sĩ Phật giáo lừa đảo tín đồ, họ chẳng phải là người
tu giải thoát, mà còn dạy những điều không đúng của đạo Phật.
Quý phật tử
cần cảnh giác và tránh xa, đừng giúp cho
những kẻ
ma vương phá Phật pháp,
mà cùng thọ tội chung với chúng.
NHỮNG KẺ ĂN
MÀY
ĐỘI LỐT TU
SĨ PHẬT GIÁO
Hỏi: Kính
thưa Thầy, sáng ngày
21 tháng 10 năm Mậu Dần, có một sư cô
cùng đi đường với con, cô ấy cứ chìa bình bát vào người
con, cô ta không nói năng gì, trong bình bát có tiền và củ đậu, con nói: “Con
không có tiền, nếu muốn dùng bữa con xin mời về nhà để dùng bữa trưa.” Sư cô hỏi
con pháp danh, con ngắm nhìn sư cô ấy, đầu đội mũ len nâu, tóc dấu bên
trong mũ, con nói để con sửa lại cái mũ cho cô ấy, cô ấy biết đã bại lộ
nên nói
khoác: “Phật Tổ cho
cô để
tóc hai tháng nay, hiện giờ là thời mạt kiếp, cô là
Phật giáng trần đi hành khất để gieo duyên với chúng sanh. Con hỏi: “Cô gieo
duyên với chúng sanh sao cô lại
nhận tiền?”
Sư cô trả lời: “Phật giáng trần đi cứu nhân
độ thế phải
xin tiền, chỉ
có con đường này mới làm phước báo cho họ, chớ ngồi một chỗ
tu làm sao độ được.
Vì thế Phật Tổ cho phá
giới”. Con hỏi: “Phá giới như thế nào?”
Cô đáp: “Vì
thấy dân chúng bị nhiều tai nạn nên
tôi phải đi xin
tiền (khất cái) để tạo
phước cho dân chúng. Năm
2000 người mới biết
ta là ai”. Cô còn nói thêm: “Cô để tóc sau này Phật Tổ cho cô làm diễn viên”,
cô ngâm thơ rồi
chuyển sang hát giọng quan họ Bắc
ninh. Thưa Thầy, loại người này là loại người như thế
nào?
Đáp: Những hạng
người này con gặp là những hạng người gian
manh lừa đảo,
nói quàng xiên bậy bạ, loại người này là loại ăn mày
tay chân không tật. Ở đâu, xứ nào cũng có loại người giả dạng tu sĩ đi xin tiền, đô la. Chỉ vì Giáo Hội Phật Giáo kém tổ chức,
cho nên giới người
này mạo danh lường
gạt tín đồ Phật
giáo. Các xứ Nam
tông Phật giáo họ có tổ
chức hẳn hòi về
sự khất thực. Nếu một vị tăng đến một trụ
xứ nào mà không khai báo với phật tử, dù
đi khất thực suốt ngày cũng chẳng
có một hạt
cơm, chớ đừng nói chi là tiền.
Tu sĩ Nam
tông khi đến một địa điểm mới, vị trụ
trì ở vùng đó đến khai
báo với phật tử cúng dường
thêm cho một vị
tăng mới đến.
Do khai báo, trưa hôm sau vị tăng
đó đi khất thực mới có khẩu phần ăn, còn ôm bình bát đi xin
bậy bạ thì không bao giờ có ai cho.
Ở các xứ Phật giáo
Nam tông, những
kẻ ăn mày mạo danh Phật giáo
không thể lường gạt ai được hết. Còn ở Việt Nam, những hạng người mà con gặp
không phải là ít, họ lường gạt phật tử bằng mọi cách. Đó là lỗi của Giáo hội
thiếu tổ chức, bây giờ Giáo hội Phật giáo cấm tu sĩ không cho khất thực,
để kẻ gian
manh nhờ cảnh
sát truy bắt, nhưng bắt tội họ là
tội gì? Vì luật pháp nhà nước không
có bắt tội
người đi xin
thì cảnh sát làm sao bắt họ được, cũng không có pháp luật bắt buộc họ không
được quyền mặc áo
tu sĩ Phật giáo được. Đó là quyền của họ,
nên cuối cùng vẫn có tu sĩ đi xin đô la, tiền bạc, mà Giáo hội cũng chẳng làm
gì được họ.
Muốn cho Phật
giáo càng ngày
càng thêm tốt đẹp, thì lấy giới luật khép tu sĩ vào
khuôn khổ, tổ chức cư sĩ cúng dường
đúng cách, không
được cúng dường bừa bãi.
Hiện giờ, chỉ
có Giáo hội mới có đủ tư cách tổ chức lại Phật
giáo, lấy giới
luật làm hàng
rào ngăn chặn những kẻ đầu cơ buôn Phật bán pháp. Lấy giới luật làm tiêu
chuẩn đạo đức của người tu sĩ thì những người
tìm cơm ăn, áo mặc, danh, lợi... chẳng dám bén mảng bước vào cửa
đạo.
Dạy cho người phật tử thông
suốt giới luật, nếu
Thầy nào vi phạm làm
sai giới luật,
cư sĩ được quyền chỉnh đốn và tố cáo cho Giáo hội biết. Cũng như kẻ gian
manh mượn áo Tỳ kheo đi khất thực tiền bạc, hoặc làm điều xảo trá nguy hại đến
thanh danh Phật giáo, thì người phật tử có quyền
chỉnh đốn,
chỉ vạch cho họ biết đừng giả danh tu sĩ
Phật giáo làm điều lừa đảo, và sẽ gọi
công an bắt họ. Có như vậy mới chỉnh
đốn lại Phật giáo.
Phật giáo tốt hay xấu là người cư
sĩ phải thông suốt giáo lý
và đức hạnh của đạo Phật, thì mới ngăn
chặn được những kẻ tà sư ngoại đạo và những
người đi tìm cơm ăn,
áo mặc, núp
bóng danh nghĩa Phật giáo.
Trách nhiệm ở người
đệ tử Phật,
giới cư sĩ Phật cần phải chỉnh
đốn lại Phật
giáo cho tốt đẹp, đúng nghĩa Phật
giáo. Đừng nghe theo kinh sách Đại thừa và Bồ Tát giới, cấm các phật tử không
được nói cái sai của các vị Tỳ kheo, nếu ai nói lỗi của các vị Tỳ kheo sẽ bị đọa
Địa Ngục!
Kinh
sách này
dùng sự ngăn cản như vậy là cốt
để cho Phật giáo
suy đồi, và phá Phật giáo tận
gốc, đồng thời để bảo vệ uy tín của
những thầy tu phá giới, phạm giới. Vậy quý phật tử hãy cảnh giác,
đừng sợ hãi,
chỉ vạch thẳng những
vị Tỳ kheo làm
sai để xây dựng lại Phật giáo
cho tốt. Như sư cô con gặp, hãy cho công an làm việc với họ, có như vậy
họ mới không làm điều xảo trá nguy hại đến thanh
danh Phật giáo.
Người phật tử có quyền chỉnh đốn,
chỉ vạch cho họ biết, đừng giả danh tu sĩ Phật giáo làm điều lừa đảo sẽ gọi
công an bắt họ.
Có như vậy họ mới sợ
và không còn lợi dụng Phật giáo nữa.
Nếu quý phật
tử thấy một vị Tỳ kheo tăng hay ni làm
sai, không đúng tính cách
của Phật giáo, thì thẳng tay mà trừng trị. Có như vậy
Phật giáo
mới tốt đẹp.
Còn nếu theo kinh sách Đại thừa và Bồ
Tát giới thì ngàn
đời Phật giáo sẽ chìm đắm
và mất dần, biến phật tử thành những tín
đồ mê tín, lạc hậu.
Quý phật tử hãy mạnh dạn,
có tội thì tôi
xin chịu. Quý vị
làm điều tốt,
điều phải mà tội gì? Theo luật nhân quả quý phật tử đừng sợ
gì, đừng nhân nhượng những
kẻ vô đạo đức, gian
manh, xảo trá này.
CHIẾM ĐOẠT
CHÙA
Hỏi:
Kính thưa Thầy, ở miền Bắc có một vị tu
sĩ xuất gia từ thuở ấu thơ, sau khi Bổn sư qua phần, để lại một ngôi chùa cho vị
tu sĩ này, vị tu sĩ này khép mình trong
khuôn khổ giới luật, qua hai cuộc chiến
tranh chống Pháp và Mỹ vị này không bao giờ bỏ chùa, suốt 50 năm liên tục. Đến
năm 1990, mắt lòa, chân chậm, vì lo tu hành nên không giao du với ai, thân cô
thế yếu. Do đó, có một số cư sĩ nam và cư sĩ nữ đưa một vị sư khác đến cướp chùa của vị này.
Vì thân
cô thân thế yếu, vị
này đành phải giao chùa, nhưng quá buồn khổ, chẳng biết
than thở cùng ai nên thắt cổ tự tử, may có người hay được mới cứu thoát.
Thưa Thầy, đạo Phật ngày nay như vậy có đúng không?
Đáp: Tu sĩ
đạo Phật ngày
nay là tu danh,
tu lợi, tu chùa to, tháp lớn, tu ăn, tu ngủ, tu xe cộ, tu quần áo, tu cấp
bằng, v.v... Vì thế cướp nhà người khác là chuyện thường, không những ở ngoài Bắc,
mà cả trong Nam cũng có.
Khi có chức
vụ trong Giáo hội, tức là có quyền hành,
thấy chùa nào
có kinh tế dễ
dàng, và nơi thị
tứ thuận tiện
giao thông là tìm cách
đuổi vị trụ trì ấy
đi. Nếu vị
đó thân cô, thế yếu
thì bị đuổi đi như thường, còn chỗ nào có thế lực thì họ không dám. Đó
là hình ảnh tu sĩ Phật giáo Đại thừa hiện giờ là vậy. Họ không phải là những
người tu
giải thoát, mà
là những người
mượn chiếc áo tôn giáo làm ăn lớn.
Đối với Phật
giáo Đại thừa, chuyện đó là chuyện thường. Một vị Thầy Bổn sư chết, đám đệ tử tranh nhau
chùa và phật tử. Biết
bao nhiêu cảnh đau lòng trong các chùa Phật giáo Đại thừa mà chúng ta
không thể kể hết được.
Nhưng chúng
ta phải biết, nếu đạo Phật chân chính
mất đi, thì đạo
Phật tà giáo
làm những điều sai trái biết bao
nhiêu là chuyện mê tín, lừa đảo, và biết
bao nhiêu là sự cướp giật lẫn nhau. Nhìn
Phật giáo thời nay, qua chiếc áo tu sĩ trông bệ vệ
mà bên trong
thì chẳng có gì, thật
là đau lòng.
MÊ TÍN, CUỒNG
TÍN TRONG CÁC CHÙA
Hỏi: Trung tâm
thành phố Hà Nội có một
ngôi chùa, ở phố Bà Triệu, tại
đây đã thực
hiện di dân hai lần, tổng chi
phí lên tới
vài chục tỷ đồng,
để cho nhà
chùa được rộng
rãi, khang trang và riêng biệt.
Quý sư ni ở đây hành đạo bằng pháp tụng
kinh, gõ mõ,
dâng sao, giải hạn...
và đặc biệt
vào khóa lễ đầu năm,
có làm một chiếc thuyền Bát Nhã bằng
giấy để chở vong linh người chết về Tây Phương, Niết Bàn...
Vậy, những việc
làm trên của các sư ni có đem lại lợi ích gì cho Phật pháp, cho các sư ni và
cho chúng sanh không ạ? Con xin Thầy từ bi dạy bảo cho chúng con được rõ, đâu
là việc làm đúng chánh pháp, đâu
là việc làm
sai không đúng chánh pháp, để cho những người hiện thời
và con cháu mai sau không còn lầm lạc...
Đáp: Tụng
kinh, gõ mõ, dâng sao, giải hạn, làm
thuyền Bát Nhã bằng giấy để chở
các vong linh về Tây Phương, Niết
Bàn, v.v... đó là những việc làm lừa đảo những tín đồ
nhẹ dạ, vì thương cha mẹ và những người thân nên bỏ
tiền ra cúng, để các sư cô
ghi tên họ
mà đưa về Tây
Phương Cực Lạc. Đó
là một việc
làm mê tín nhất
trong các kinh sách Đại thừa mà các sư cô thực hiện. Những việc
làm này là phỉ báng
Phật giáo, có
mục đích
tiêu diệt Phật giáo, còn người có trí hiểu biết sẽ đánh giá trị Phật giáo là một
loại tôn giáo mê tín, lừa đảo tín đồ.
Những việc
làm này nó
không có lợi
ích cho con người,
khiến cho con
người tiền mất,
tật mang, chỉ có những người hành nghề bất chánh này là
có lợi ích mà
thôi. Bằng chứng
như trong thư các con đã
nói, các ni sư chỉ
hành một cái nghề
mê tín này mà
nhà chùa có
hàng tỷ bạc, dám bỏ tiền ra di dân để nhà chùa được rộng
rãi, khang trang hơn. Cho nên, không có cái nghề nào làm giàu dễ như làm nghề
mê tín trong các chùa.
Nghề mê tín
là nghề
bói khoa, chiêm
tinh, cúng sao, giải hạn, xem ngày giờ tốt, xấu dựng vợ gả chồng, làm
nhà xây mồ mả, v.v... Nghề mê tín là nghề cúng
bái, tụng niệm,
cầu siêu, cầu
an, làm ma chay, làm tuần
cúng vong, tiễn linh, mở cửa mả, đốt tiền vàng mã, và nghề dán kho đụn, quần áo, mũ nón, v.v... Đó
là nghề lừa đảo, lường gạt tín đồ Phật giáo, mà trong kinh sách Nguyên Thủy không
bao giờ đức Phật
có dạy, duy chỉ
có kinh sách Đại thừa mới có dạy điều này mà thôi.
Người cư sĩ
đệ tử của đức Phật phải có trí tuệ, phải xác nhận thấy biết những điều mê tín
không lợi ích cho mình, cho người,
những điều phi
công lý và công bằng, vô đạo đức thì nhất định không làm theo, hoàn toàn
không để cho người khác lợi dụng
mình, lừa đảo
mình. Có như vậy mới
làm sáng tỏ lại Phật giáo, mới đem lại nền đạo đức nhân bản, không làm
khổ mình, khổ người.
Nếu phật tử không
sáng suốt, vô tình
làm theo những lời dạy mê tín
của giáo
pháp Đại thừa, thì đó
là quý vị
đã tiếp tay
cho Đại thừa diệt Phật giáo, và
như vậy quý vị sẽ tự đánh mất nền đạo đức
nhân bản nhân
quả của đạo Phật,
nền đạo
đức nhân bản
nhân quả của đạo Phật mất đi là quý vị không còn có đường lối
tu hành giải thoát, và như vậy quý vị đã tự làm khổ mình, khổ người và khổ tất
cả chúng sanh. Tóm lại, quý vị cư
sĩ phải
đề cao cảnh giác
và thường nên tránh
xa những giáo
pháp trừu tượng,
mê tín, cúng bái, cầu siêu,
cầu an, bùa chú,
thần thông, dù bất cứ những loại
thần thông nào. Chúng là những pháp môn lừa đảo, chứ không có ích lợi gì cho
ai cả.
Quý vị nên nhớ kỹ đừng để mắc lừa, tốn hao tiền bạc, công sức tu tập mà chẳng
giải thoát gì, chỉ phí uổng công sức cho một đời tu mà thôi.
CHƯƠNG II:
ĂN CHAY, ĂN
MẶN,
SÁT SINH
CON NGƯỜI
KHÔNG ĂN THỊT CHÚNG SANH, CHÚNG SANH SẼ
TRÀN NGẬP
TRÁI ĐẤT?
Hỏi: Kính
bạch Thầy, nếu
con người không ăn thịt thì trên
trái đất này gà, vịt, bò, chó, ngựa, cá, tôm, cua và tất cả loài động vật khác
sẽ sinh sôi nẩy nở chật đất, nhất là gà,
vịt, heo, dê, bò và ngựa, thì nhà cửa đất đai ở đâu chứa cho hết ?
Đáp: Theo định luật nhân quả, cái này có thì cái kia có,
cái này không
thì cái kia không. Khi người ta càng ăn thịt chúng sanh, thì
chúng sanh lại càng sanh
ra nhiều hơn nữa. Nếu
người ta không ăn thịt chúng
sanh thì chúng sanh không sanh
ra. Tại sao vậy?
Chúng có
sanh ra là vì có sự sát hại và ăn thịt tàn nhẫn. Đó là nhân ác, tức là hành động
ác của chúng ta. Chính
những hành động
ác đó của chúng
ta tạo ra
nhân quả ác,
và nghiệp lực ác
này chiêu cảm khi chúng ta chết liền sanh ra tất cả loài chúng sanh để trả quả giết hại bằng cách
để cho chúng sanh khác giết chúng ta ăn thịt lại.
Nếu chúng ta
không giết hại và không ăn thịt
chúng sanh thì chúng
sanh không sanh
ra, vì nhân quả thiện nên không
có chúng sanh sanh ra để mà ăn thịt lẫn
nhau trở lại. Nếu con người
không ăn thịt
chúng sanh thì trên quả đất sẽ không có
chúng sanh hung ác, chỉ có chúng
sanh hiền lành và số lượng sanh ra rất ít. Tại sao vậy?
Tại vì, khi
con người không giết hại và ăn thịt
chúng sanh thì tâm
của họ ít dục
hơn; tâm dục ít hơn thì sự sanh sản ít hơn. Do đó, nếu
con người không ăn thịt chúng
sanh thì trái đất này không
bao giờ có tràn
ngập chúng sanh. Bằng chứng con người hiện giờ vì ăn thịt
chúng sanh nên tâm
ác nhiều và
tâm dục thì đầy
dẫy, nên con người cũng
sanh nhiều để thọ lấy quả
khổ cùng nhau.
Con người ít
dục thì sự sanh sản cũng ít, sanh sản ít
thì việc làm ác cũng ít, và chúng sanh
sanh ra cũng ít. Với
đôi mắt phàm
phu của con người, chúng ta không
nhìn thấu hết qua lớp nghiệp của mỗi
chúng sanh. Ví dụ, một người đang cắt cổ một con gà, tiếng con gà kêu là do người
ấy nhẫn tâm vặn tréo hai cánh con
gà đạp dưới chân rồi tiếp tục cắt cổ,
con gà vùng vẫy với toàn sức lực của nó
nhưng không làm
sao thoát khỏi bàn tay hung ác của con người.
Người giết
con gà ấy đâu
có biết rằng
có thể mình đang
cắt cổ mẹ
mình. Khi còn sống
bà thường giết gà
cách này để
làm thực phẩm
cho các con ăn, bây giờ trả quả thì chính các con của bà đã cắt
cổ bà để làm thịt
cho con chúng nó ăn (tức là cháu
bà ăn bà).
Luật nhân quả
vay một mạng con gà chết phải trả 10 mạng con gà
ở kiếp sau, tức
là phải chịu
cắt cổ nhổ
lông và nhúng nước sôi 10 lần. Ở trên đời
này, chúng ta
làm một điều
ác thì phải trả quả
10 lần, cho nên chúng
sanh càng ăn thịt
thì loài vật cũng
sanh ra nhiều
để trả quả.
Phần nhiều những người ăn thịt chúng sanh là họ đang ăn thịt ông bà, cha
mẹ, người thân quyến thuộc của họ, đang tái
sanh làm kiếp súc
sanh trả quả ăn thịt chúng sanh
ngày xưa.
Đức Phật dạy:
được thân người là khó, vì theo nhân quả, chỉ cần chúng ta gieo một nghiệp ác
là phải trả mười, trả trăm. Ví dụ, ta
ăn một con gà là phải tái sanh làm
một trăm con gà, một
trăm lần chết trên
chảo dầu sôi,
nước bỏng, và bị cắt cổ nhổ lông vô số vô lượng lần, chừng nào
trả hết quả của kiếp làm người đã giết và ăn thịt chúng sanh. Như vậy, thử
hỏi trong một
đời người, chúng ta
đã giết và
ăn thịt bao
nhiêu chúng sanh? Số lượng cũng
khó mà lường được, phải nói là quá nhiều,
không thể đếm được. Như vậy,
muốn làm người thì rất khó, phải trả hết nợ máu xương này rồi mới được đi tái
sanh làm người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!