người khác
có bài bản, tạo ra những hình
thức rất cụ thể, giống như khoa học hiện đại, để dễ bề lừa đảo
người có học thức. Nhưng
chúng chỉ lừa đảo được những người thiếu đạo đức nhân
quả. Người có đạo đức không
bao giờ chấp nhận và
làm theo lời dạy trong kinh sách này.
Nghề xem
ngày, giờ tốt, xấu và
chiêm tinh, bói khoa hiện giờ
cũng rất thịnh hành, không những với người
ngu dốt mê
tín, mà còn với
những người có trình độ học thức vẫn bị lừa
đảo. Chỉ riêng đối với những
người tu sĩ đạo Phật chân
chánh, tu tập
“Giới, Định, Tuệ”, thì không bị lừa đảo, còn ngoài ra, phải nói
là tất cả mọi người, không ai tránh khỏi loại kinh sách này.
Dạy sát sanh
100 con gà, làm cỗ linh đình, cúng tế, mời cả làng đến dự tiệc,
để trừ khử
cái giờ chết xấu
đó. Khi chết vào giờ xấu,
chứng tỏ người này lúc còn sanh
tiền đã làm những điều ác đức, tạo khổ người, khổ chúng sanh. Muốn chuyển quả khổ
đó mà lại giết thêm
100 con gà, tức là tạo thêm một trăm cái khổ nữa, quả khổ chồng
thêm 100 quả khổ
khác nữa, thì làm
sao gọi là trừ khử giờ xấu đó, để
vong linh được lợi lạc. Xét cho tận
cùng, đó là một điều dạy ác đức, không thể giải khổ cho người chết được, vô
tình thiếu trí tuệ, bị lường gạt làm điều ác, đoản mạng chúng sanh. Vậy
là vô tình tạo
thêm tội khổ
cho vong linh, và còn phải đọa nhiều kiếp khổ đau nữa.
Đứng trên
góc độ nhân
quả, hễ làm một điều ác thì phải mang lấy
một quả khổ,
càng làm bao
nhiêu điều
ác, thì chồng lên bấy nhiêu
quả khổ, phải chịu lấy, không
thể xem ngày, giờ tốt, xấu mà tránh được, cũng không thể cầu cứu với
ai mà cứu khổ được.
Do đó, nếu
trong cuộc sống hằng ngày
cứ làm thiện, đừng làm khổ mình,
khổ người, cảnh giác từng hành động
thân, miệng, ý
luôn thanh tịnh, thì chuyển tất cả quả khổ ở
quá khứ, mang lại
hạnh phúc an vui cho mình, cho người
trong cuộc sống hiện tại. Chẳng cần xem ngày giờ tốt, xấu, muốn làm điều gì
(không đem lại khổ đau cho mình,
cho người) thì ta cứ làm. Ngày giờ nào cũng tốt, cũng lành, chẳng cầu
cúng ai hết, cũng chẳng tụng kinh, trì
chú gì cả. Đó
chính là những
điều Phật dạy, các phật tử cần nên
ghi nhớ, dù đệ tử cư sĩ
hay tu sĩ
cũng phải ghi khắc trong
lòng, đừng nghe theo tà thuyết ngoại đạo, làm những điều phi đạo đức
nhân quả, không
xứng đáng là đệ tử của Phật. Phải quyết tâm, chặn đứng
những hành động lừa đảo, gạt
người; và thẳng
tay đốt sạch những kinh sách mê
tín, trừu tượng phi đạo đức, để tránh
sự hao tài, tốn của của đồng bào phật tử cả nước và mọi người trên thế giới.
Luôn luôn phải sống đúng đạo lý nhân quả, thiện ác phân minh rõ ràng, để đem lại
mình vui, người khác vui. Đó là chân giải thoát của đạo Phật.
Người giữ
gìn và sống đúng đạo đức nhân quả là đệ
tử chân chánh của đức Phật, sống một đời sống trầm lặng, thanh thản, an lạc,
yên vui.
SÁT SANH MÀ
KHÔNG TỘI?
Hỏi:
Kính bạch Thầy, giết những con vật phá hại,
hoặc kẻ ác... (chuột bọ sâu kiến....) HT
dạy là không tội? Con đặt nghi vấn:
1- Nếu nặng,
do lợi ích cho riêng mình
(lòng ích kỉ, đố kị).
2- Nếu nhẹ, bản thân
mình làm nhưng
mang lại lợi ích
cho nhiều người. Thêm
vào đó mình chưa ly
dục, ly ác
pháp. Một nhân
quả rất công lý
và công bằng,
thì tránh sao khỏi không
bị chi phối??? Khởi niệm giết là
chịu nhân một hành động rồi. Nhân quả vậy mà.
Đáp: Trong
Giới luật của Phật có hai nghĩa:
1- Là đức hạnh
2- Là pháp
luật nghiêm cấm
Đứng trên giới
luật của Phật mà nói thì nó là pháp luật nhân
quả, mà pháp
luật của nhân
quả thì áp dụng cho muôn loài vạn vật trên hành tinh này rất
bình đẳng và
như nhau. Khi nói
đến nhân quả là phải nói đến môi trường sống. Mà hễ nói môi
trường sống thì phải
nói đến một đạo
luật công bằng và công lý.
Chuột, bọ,
sâu, rầy, kiến...
là một loài động
vật như bao nhiêu loài động vật khác, trong đó có con người, chúng cũng có một
sự sống như bao nhiêu sự sống khác, chúng cũng biết đau khổ, biết sợ chết...
Vì thế, vô cớ mà
chúng ta xâm phạm
đến đời sống của
chúng và còn
tìm chúng giết hại, thì dù
là một con kiến,
con trùng, con dế, v.v... vẫn bị
kết tội nặng cũng như giết một mạng người. Đó là pháp luật nhân quả định tội, có
định tội như vậy mới là một đạo luật công bằng. Ngược lại, chúng xâm chiếm vào
đời sống của chúng ta, phá hại mùa
màng do công lao của
chúng ta làm ra bằng
mồ hôi nước mắt, thì chúng
ta có quyền bảo
vệ sự sống của chúng
ta, bằng cách
diệt trừ kẻ ác để tự vệ, không
những riêng cho chúng
ta mà còn bao nhiêu loài vật khác nữa. Luật nhân quả phải
công bằng trên vấn đề
này, vì loài sâu bọ, chuột đang phá hoại mùa màng và đang
giết người và giết
các loài vật
khác, chúng ta
và các loài vật khác sẽ bị chết
đói.
Đứng trên
công lý, những
loài sâu bọ,
côn trùng, chuột, v.v... có tội trộm cướp và cố sát loài người và loài
vật khác, tội ấy là tội tử hình, như vậy chúng ta giết các loài sâu bọ, chuột
để tự vệ, bảo toàn sự sống của
mình và các
loài vật khác, thì bất cứ một pháp luật nào chúng ta
cũng đều là người vô tội.
Ví dụ: Một
nước đang bị ngoại xâm, toàn dân nước ấy đứng lên chống ngoại xâm, giết giặc, tức
là giết
người mà không
có tội, còn kẻ cướp
nước kia mới là kẻ
có tội. Tại
sao vậy? Tại vì môi
trường sống chung thì phải được bảo vệ, để cho mọi
loài động vật
trên hành tinh này
được sống bình đẳng
và an ổn, vì thế,
phải diệt trừ những
loài vật phá hoại môi trường sống. Luật nhân quả sẽ công bằng
trị
tội, nếu ai phá
hoại môi trường
sống sẽ tự
chuốc hậu quả. Loài côn trùng, sâu, bọ, chuột,
v.v... do nhân chẳng
lành mà chúng
phải trả quả là
chúng ta diệt
chúng, đó là luật nhân quả
rất công minh.
Đối với kẻ
có tội trộm
cướp, giết hại sự sống của loài người, thì pháp luật thế gian cũng đều kết
án tử hình, huống là luật nhân quả. Do
đó, ta giết hại côn trùng phá hại mùa màng của ta là không có tội.
SÁT SANH CẦU
HẠNH PHÚC
Hỏi: Kính bạch Thầy,
nuôi con đến khi
khôn lớn, dựng vợ gả chồng,
làm lễ cưới
thật to linh đình, cũng phải giết
thật nhiều chúng sanh, liệu làm ác như vậy, hạnh phúc của đôi uyên ương có được
phúc báo không, thưa Thầy?
Đáp: Theo
luật nhân quả,
giết hại chúng sanh,
làm cỗ linh đình
để đãi tiệc mọi người, khiến cho mọi người ăn uống, vui cười,
thỏa thích, trong lúc bao nhiêu con vật phải chịu đau khổ và chết một cách thảm
thương là điều nên tránh. Trước cảnh đau khổ
và chết thảm
khốc của loài vật như vậy, nếu một người
có lòng thương
yêu mọi người và mọi vật, thì thử
hỏi làm sao mà họ thấy hạnh phúc
an vui được? Ai nỡ lòng
nào ăn thịt chúng sanh mà vui cười
được?
Một ông
vua lấy đức trị
dân, thương dân
như con của mình thì ngai vàng rất
vững chắc, chẳng có ai chống đối, mà họ còn dám chết, hy sinh vì nhà vua (nhà
vua sống rất an lạc và hạnh phúc). Ngược lại, một ông vua lấy uy quyền trị dân,
thường nghi ngờ, bắt dân ra giết hại,
hoặc tù tội giam cầm về tội trộm cướp, nhưng không chịu tìm nguyên nhân
trộm cướp đó do
đâu sanh ra. Phải chăng đó
là sự bất
công của quan liêu
bóc lột và hà
khắc dân chúng?
Đến khi dân chúng
thường nổi lên chống
đối lại nhà
vua, nay chỗ này, mai chỗ
khác, thì thử hỏi
ngai vàng của
nhà vua có vững chắc
không? Và nhà
vua ngồi trên
ngai vàng có giống như ngồi trên đống lửa không?
Làm ác,
làm đau khổ chúng
sanh, thì không có ai mà hưởng hạnh
phúc, an vui được, dù là vua chúa có đầy đủ uy quyền, vẫn phải sống thọ khổ, huống
là những người dân tầm thường như chúng ta làm sao thoát khỏi được.
Từ xưa đến
giờ, xét lại trong đời sống con người,
có cặp vợ chồng nào sống an
vui, hạnh phúc trọn vẹn đâu? Họ đều
có sự vui, sự buồn, nghịch ý, trái
lòng, bất toại
nguyện, nhưng họ cũng
chẳng biết nguyên
nhân nào mang đến sự vui buồn này. Họ không có lối nào thoát khỏi
quả báo được, vì cuộc sống là như vậy, nên đành phải tùy thuận,
nhẫn nhục, để sống với
nhau cho đến ngày đầu bạc, răng long, nằm xuống lòng đất, mà chưa có
phút nào gọi là được thanh thản, an lạc nhất.
Chỉ vì mọi
người chưa thông suốt lý nhân quả, chưa biết
đạo đức nhân
quả, nên mọi
hành động làm theo
lòng ham muốn của mình,
tạo ra biết bao nhiêu điều làm ác, để rồi phải gánh
chịu quả khổ do chính mình tạo ra, suốt
đời này đến đời khác, mãi mãi cứ loanh quanh trong vòng nhân quả luân hồi, mà chẳng biết
đường nào ra, mù
mịt như người đi trong đêm tối, như người đi lạc trong rừng sâu. Chỉ vì không
thấu rõ luật nhân quả, mà thế giới của
loài người là thế giới
đau khổ, vui đó rồi buồn đó, cười đó rồi khóc đó, v.v...
Cha mẹ làm
đám cưới linh đình
cho con, giết hại chúng sanh rất
nhiều, tưởng làm
như vậy là tạo
hạnh phúc, vinh hạnh cho mình
và cho con cái, nhưng nào ngờ, những
việc làm này đã mang lại cho con
cái những nỗi bất hạnh
mà chúng phải chịu lấy sau này,
không thể nào tránh khỏi, vì luật nhân quả có vay, phải có trả.
CHƯƠNG III:
PHONG TỤC, TẬP
QUÁN,
MÊ TÍN
ĐẤT CÓ THẦN
LINH, SÔNG CÓ HÀ BÁ
Hỏi:
Kính bạch Thầy, trong dân gian và các
chùa từ xưa đến nay họ vẫn nói câu: “Đất có thần linh, sông
có hà bá”,
và nhà nhà
ai ai cũng
có một bát hương thờ những vị thần đó.
Từ xưa đến
nay, người trước truyền cho người sau, gây
một ấn tượng
sâu sắc vào
tâm hồn của mọi người về thần linh của thế giới siêu
hình. Những vị thần này có đủ quyền hành trong tay, làm thịnh, làm suy nếu ai
không thờ cúng họ, thờ cúng thì phải có rượu thịt hàng đầu. Vậy con xin Thầy dạy bảo: “Việc
hiểu của dân
gian trong thiên hạ
như vậy có
đúng không? Có
ông Thần linh đó hay không? Hiện
giờ, mỗi người phải làm gì với tục lệ này để đúng với ý nghĩa chánh pháp mà
không lạc vào mê tín dị đoan.
Còn các chùa
miền Bắc có tục lệ thờ đủ thứ Phật như: Phật Thích Ca Mâu Ni,
Phật A Di Đà, Phật Quan Âm, Phật
Dược Sư, Phật Đại Thế Chí, Phật Văn Thù Sư Lợi, Phật Phổ Hiền1, v.v... còn
bên mặt
thì thờ Đức Ông
Quan Thánh Đế Quân và bên trái thì thờ Bà Chúa Tiên, Chúa Sứ,
Linh Sơn Thánh Mẫu,
Phật Mẫu Chuẩn
Đề, Phật Thiên Thủ Thiên
Nhãn, phía sau thờ Bồ Đề Đạt
1 Tín đồ xem
các vị Bồ Tát này đã thành Phật
Ma, Lục Tổ
Huệ Năng, tức là ông giám trai, phía trước thờ ông Thiện, ông Ác và Hộ Pháp.
Thường trong
chùa đều cúng dâng hoa quả, nhưng đặc biệt cúng Đức Ông là phải rượu thịt. Vậy
việc thờ phụng trên có đúng chánh pháp không?
Và mỗi khi đến chùa
chúng con phải cúng
dàng như thế
nào cho đúng chánh
pháp? Xin Thầy từ bi dạy bảo cho chúng con được rõ.
Đáp: “Đất
có Thần Linh,
sông có Hà
Bá”, đó là câu tục ngữ
mê tín của
dân gian đã được
truyền tụng từ xưa
đến nay.
Người xưa trí hiểu biết còn thấp
kém, sống trong các bộ lạc, đứng trước
thời tiết nắng,
mưa, gió, bão, núi
sông, đất đai, rừng rú, ao hồ,
thú vật, v.v... quá khiếp đảm, thấy con người quá nhỏ nhoi, cho nên người xưa đặt:
Đất thì có thổ thần, núi thì có thần núi, tiền bạc thì có thần tài,
mưa thì có thần mưa, gió thì có
thần gió, cây
thì có mộc thần,
lửa thì có hỏa thần,
sông thì có Hà
Bá, giếng thì có
bà Thủy Long, sấm chớp thì gọi
là thần sấm,
thần sét, v.v... Tất cả những vị
thần trên đây đều do trí tưởng tượng dựng lên, chứ những vị thần này không bao giờ có,
vì thế giới
siêu hình cũng không cóù.
Muốn cho đúng
ý nghĩa và đạo
đức làm người thì đối với đất chúng ta
không nên bỏ hoang, mà phải ra công sản xuất
làm ra nhiều thực
phẩm thì không phụ lòng của đất.
Đó là biết
ơn đất, còn người
nào bỏ đất
hoang, không trồng tỉa, chăm nom, không lo sản xuất ra thực phẩm,
đó là
những người
phụ ơn đất. Thờ
cúng đất như một
ông thần linh bằng thịt, heo, bò, gà, vịt, cá, tôm, v.v... đó là mê tín, lạc hậu,
ngu si, chỉ là người không có trí hiểu
biết chân chánh,
hiểu biết như thật.
Bởi vì không
bao giờ có ông thần đất
nào cả, mà chỉ có
đất giúp cho con người
sản xuất ra thực phẩm
để nuôi sống đúng
theo đạo đức nhân quả. Ca dao Việt Nam
có câu kêu gọi chúng
ta đừng quên ơn nghĩa đất:
“Ai ơi chớ bỏ
ruộng hoang
Bao nhiêu tấc
đất tấc vàng bấy nhiêu”
Ý nghĩa
câu ca dao này đã nói lên
lòng yêu quý và
tôn trọng đất
đai đúng với tinh thần
đạo đức nhân quả
làm người của
dân tộc Việt
Nam thời xưa, chứ
không phải mê tín
thờ thần
đất (Thổ thần), thần sông (Hà Bá) như những người dân còn lạc hậu
trong vùng rừng
núi xa xôi của thời
xa xưa. Người biết ơn đất
thì không bao giờ bỏ ruộng
đất hoang, đất
là sự sống,
là vàng là bạc của con người, đất thương người như
người mẹ hiền, đất không phụ lòng người, nhưng người phụ ơn đất. Người thờ cúng
bái lạy đất, xem đất như thần linh,
đó là
phụ ơn đất,
đó là đã biến đất thành một người vô đạo đức.
Sông và nước,
nước từ trên nguồn đổ xuống chảy khoét thành sông, sông là đường đi của nước để
ra biển, nước từ biển bốc hơi thành mây, mây gặp lạnh
thành nước, nước
rơi xuống nguồn,
từ trên nguồn nước đổ theo
sông ra biển,
đó là sự tuần
hoàn của nước,
chứ nào có thủy thần
(Hà
Bá) ở
đâu? Người ta
cúng tế Hà
Bá là vì
sóng nước mênh mông
gào thét ầm
ì ghê rợn,
khiến cho người ta quá sợ hãi vì mạng sống con người ở trên sóng nước
như sợi chỉ mành treo chuông, dễ dàng chết trong chớp mắt. Vì thế, người ta tưởng
ra một vị thần ở
trong nước (Hà
Bá), có thể
phù hộ hay giết hại những
người nào ngang
tàng, không cúng tế, bái lạy khi ở trên sông nước.
Sông là lộ trình của
nước để nước
đi ra biển, chứ sông
nước không có thần linh gì
cả, sông nước có thần linh là
do tâm tưởng của
con người tạo ra. Sông
nước là môi
trường sống của
loài thủy tộc, nếu không có sông nước thì loài thủy tộc không thể sống
được.
Trong chùa
thờ cúng nhiều tượng Phật là thờ cúng không đúng chánh pháp. Trên thế gian này
duy nhất chỉ có đức Phật Thích Ca Mâu ni
là một vị Phật có lịch sử
chân thật của
loài người. Còn tất cả
các vị Phật khác đều là Phật giả tưởng của người sau đặt ra, đó là những
nhân vật truyền thuyết, nhân vật tiểu thuyết không thật có. Thờ những tượng Phật
không có lịch sử chân thật là thờ
cúng mê tín, thờ
cúng trong vô
minh, không đúng chánh
pháp, là thờ
cúng theo kiểu
ngoại đạo.
Các con là đệ
tử của Phật, các con phải thờ cúng
đúng chánh pháp.
Thờ cúng đúng
chánh pháp là thờ
cúng trong tinh thần
đạo đức nhân bản
làm người, nghĩa
là thờ cúng
trong sự tôn
kính và biết ơn, chứ không
phải thờ cúng
theo kiểu mê tín, cầu khấn phù hộ.
CẦN XẢ BỎ MÊ
TÍN, LẠC HẬU
Hỏi:
Kính thưa Thầy, đời thường của cư sĩ tại
gia chúng con thường xuyên
phải va chạm nhiều vấn
đề, nếu không
cẩn thận thì phạm
giới. Hiện giờ, chúng con cứ lo
tu tập sống đúng đạo đức nhân bản -
nhân quả. Những
việc ma chay
và cưới xin, nói chung là tất cả phong tục, tập quán đều có thể
ảnh hưởng đến việc tu tập
của chúng con không ít, mà
trong giáo án của Thầy không có
dạy. Vậy cúi
xin Thầy từ
bi lân mẫn chỉ dạy cho chúng con.
Đáp: Là đệ tử
của Phật, dù cư sĩ hay tu sĩ đều phải theo lời dạy của đức Phật, lần lượt xả bỏ
không những thế giới siêu
hình mà còn xả luôn cả thế giới hữu hình.
Bởi vậy, nếu đúng
theo tinh thần của Phật
giáo, thì trong gia đình người
cư sĩ đệ tử của đức Phật, việc ma
chay và cưới xin phải giản đơn và không
sát sanh, không nên tổ chức
linh đình, vì chung quanh
chúng ta còn biết bao nhiêu
người bất hạnh thiếu cơm ăn, áo mặc. Tổ chức đám tiệc
thực phẩm
trai tịnh, thanh khiết,
trang nghiêm, thanh tịnh, không
được làm ồn náo, ầm ĩ, ca nhạc phải khéo chọn những bài hát có ý nghĩa sâu kín của người Á Đông, nói lên được
sự hạnh phúc của đôi tân hôn với truyền
thống Việt Nam,
phải trang hoàng, thanh
nhã, lịch sự,
không quá cầu
kỳ.
Tổ chức
ma chay không được trống
kèn ầm ĩ, ca, xướng,
hát, tán tụng,
hò hét, đàn địch, phải giữ
gìn im lặng,
trang nghiêm. Cúng
bái, tế lễ phải
nghiêm túc, hết sức, phải
có tôn ti trật
tự hẳn hòi, không nên tổ chức ầm ĩ cả ban đêm, ảnh hưởng trật tự an ninh và sức khỏe
của mọi người.
Tổ chức đám
cưới, tuy có ca hát, nhưng không được ca
hát quá
trớn, biết rằng
đám cưới là đám
vui, vui trong đạo đức lành mạnh của người dân Á Châu. Cho
nên, phải chọn
những bài ca
chúc tụng, những bài
ca có tình,
có nghĩa, ca ngợi
những lòng chung thủy, không được dùng những bài ca nhảm nhí, thương vay, khóc mướn, tình tứ bi thảm.
Điều cấm kỵ nhất
trong đám cưới
cũng như đám tang,
không được chè
chén, say sưa, tiếng qua, tiếng lại, tranh luận hơn
thua, hoặc la hét chửi mắng
hoặc đấm đá
nhau, v.v... Phải giữ gìn im lặng, trang
nghiêm, để bầu
không khí thiêng liêng trong những
giờ phút chia vui đám cưới, chia buồn đám tang thêm đầy đủ ý nghĩa...
Nếu tất cả mọi việc đều giữ được sự trang nghiêm, thanh
tịnh và không làm theo sự mê tín, dị đoan của kinh sách Đại thừa và phong tục tập
quán dân
gian, thì sự tu tập theo đạo Phật rất dễ dàng. Trong việc ma chay và cưới hỏi, nếu không giết hại
chúng sanh làm cỗ bàn, thì sự tu tập rất là an tịnh, tinh thần thoải mái, thanh
thản và an lạc.
Nếu tổ chức ma
chay và cưới
xin đúng cách theo
đạo Phật, thì mọi
người trong gia đình
đều được an vui, hạnh phúc.
Vì tạo nhân
làm điều thiện và đơn giản, nên
sau khi đám tiệc xong rồi, người trong nhà không có ai nợ nần, và không có thấy máu
chúng sanh đổ,
nên tâm hồn thảnh
thơi. Vì tổ chức làm đám giản đơn nên mọi người không mệt nhọc, không bề bộn, cả
nhà đều được khỏe khoắn, an vui.
Ở đời, người ta chạy theo những lời khen, chê ngoài miệng: “Nhà đó tổ chức đám tiệc
linh đình, ầm ĩ, không có gia đình nào hơn được”. Chỉ là những lời
khen rỗng tuếch đó,
mà tất cả mọi người trong gia đình đều mệt nhọc và
khổ sở,
lại còn mang nợ nần
và gieo nhân quả ác khác nữa. Đám
tiệc xong, có khi mọi người trong gia
đình phải đau bịnh.
Thật là vô minh, u tối, chỉ có một lời khen hão mà
con người từ xưa cho đến nay đều ngu si chạy theo danh hão đó, nên bảo sao đời
người khổ là vậy.
Theo đạo Phật
chỉ cầu sự giải thoát, còn tất cả phong tục,
tập quán, dù
có truyền thống
lâu đời, ta vẫn tổ chức rất đơn
giản, không chạy theo xu hướng của người khác. Cứ làm y theo sự đơn giản mà đức
Phật đã chỉ dạy, còn tất cả những
phong
tục nào
mê tín, lạc hậu, thì mạnh
mẽ, cương quyết không
chấp nhận, đình
chỉ, phá bỏ, nhất
định không tổ chức những
điều mê tín đó.
Mục đích đập, phá như vậy là để giúp cho con cháu đời sau đỡ hao tài, tốn
của một cách vô ích và phi lý.
Người cư sĩ
đệ tử của Phật phải
sáng suốt nhận định, cái nào đúng
có lợi ích cho mình, cho người,
và những việc
làm nào không
làm khổ mình, khổ người thì hãy duy trì và giữ gìn bảo vệ
những phong tục đó, để mang lại cho cá nhân, gia đình, xã hội và đất nước một sự
an vui, thanh bình,
trật tự, hạnh phúc và phồn vinh.
Ngược lại, những phong tục
mê tín, lạc hậu
nào làm hao tiền, tốn của, chẳng ích lợi gì, mà còn
gây tai hại, tạo nhân ác
làm đau khổ mọi người
và chúng sanh thì ta phải
phá bỏ và dẹp sạch để, làm lợi
ích cho con cháu về sau không
bị ảnh hưởng
cha truyền, con nối,
hoặc theo kiểu
“Tổ Tổ truyền nhau”.
LẠC HẬU, MÊ
TÍN, TIỀN MẤT, TẬT MANG
Hỏi: Kính
thưa Thầy, con
có một việc
xin trình lại thầy, mong Thầy
từ bi chỉ
giáo cho con được rõ.
Thưa Thầy, một việc vừa xảy ra
trong gia đình anh ruột người
bạn đời của
con. Tháng
chín năm
ngoái, anh này
có làm một
gian nhà cho con trai anh, móng
nhà có sẵn, chỉ cần thêm và bổ túc xây lên hai tầng và một tum nhỏ ra sân thượng.
Năm ngoái, anh 71 tuổi và con trai là 40 tuổi.
Cháu này đến gặp con và
có trình bày hai tuổi
này, con theo sách
nhà Phật dạy
con, bảo: Theo cô thì ngày nào cũng tốt, năm nào cũng tốt, giờ nào
cũng tốt, cô thấy như vậy, mà
có sao thì do nhân
quả thôi. Bố
cháu già rồi,
lo gì Kim Lâu?
Thế là cháu
nó nghe lời con bảo,
thì cũng cho qua Kim Lâu và bắt tay vào
làm, đến tháng
12 là vừa
xong nhà. Cháu có bảo mời
cô lại lễ Phật
cho, vì nhà cháu có thờ Phật,
chính do con chỉ dẫn thờ Phật.
Tất cả từ nhỏ
đến lớn, cháu trai này đều tin tưởng nơi con và thành tâm lễ bái, nhưng trong
thành tâm cháu còn mê tín xen vào như: phù hộ, cầu khẩn, v.v... đã có nhiều lần
con giải thích với cháu là không
nên mê tín, nhưng
kết quả cũng chưa giác ngộ là bao nhiêu.
Sự việc xảy ra
trong khi con đi Sài Gòn (về
Tu Viện), lúc trở về Hà Nội thì bố của cháu đã đi nằm viện
được 10 ngày.
Bịnh tình càng
ngày càng nặng, thấy
thế, con góp ý
là nên lo thuốc
thang và thầy giỏi, nếu còn duyên thì khỏi, mà chẳng may bố
cháu hết duyên
thì chẳng làm thế nào được cả? Nhưng các cháu cuống cuồng đi xem bói, chia ra ba
ngả:
1- Ngả đi hỏi
cô đồng.
2- Ngả đi hỏi
ông thầy ở Huế gọi điện thoại vào.
3- Ngả đi gọi
ông thầy địa
lý về xem đất
cát xây nhà.
Thưa Thầy,
trong vòng một tuần con thật sự mất bình
tĩnh, vì nghe các cháu kể là bố cháu tự nhiên sốt
xong chân phù nề, bụng
to lên, da vàng.
Đi làm xét
nghiệm thì bác sĩ đều nói là
chưa tìm ra bịnh gì cả, sốt do đâu cũng không rõ. Càng ngày bịnh càng tăng lên,
cháu phải đi sắm lễ may ra mới khỏi.
Lúc này, con
khuyên các cháu nên bình tĩnh, việc gì đến cũng phải bình tĩnh giải quyết. Cuối
cùng, các cháu và các chị gái và em dâu của ông này đồng
tình đi xem và làm lễ. Họ đều nói giống
nhau, là nếu
ông sống qua
ngày 30 đến sáng
ngày mùng 1 tháng
tư này thì sẽ qua khỏi. Và ông thầy địa lý bảo là động long
mạch vì làm nhà, và họ đều nói với lý do là không ai làm nhà vào hai tuổi kim
Lâu (cả bố và con đều tuổi Kim Lâu).
Thưa Thầy,
kết quả là tiền mất
và ông anh con vẫn
ra đi trong đau đớn
trên giường bịnh, kéo dài thêm một tuần nữa sau khi các vị
làm ba cái lễ. Bác sĩ họ tạm kết luận là bịnh gan.
Lúc mất rồi
lại đi xem ngày mất có phạm vào đâu không? Hai nơi họ nói giống nhau là ông này
chết có 3 nhập mộ (có nghĩa là có ba người chết theo).
Nhưng họ
không quên bảo
cháu của con phải mua bùa về yểm. Ở Hà Nội có chùa
Liên Phái ở phố Bạch Mai chuyên bán bùa yểm, đến đây mua về yểm
vào quan tài
và mộ, vì
năm nay vợ ông này hạn nặng lắm, con trai cả cũng thế.
Đến khi chết
được ba ngày, lại mời
ông sư về nhà tụng
kinh cầu siêu
cho vong. Và cứ như thế
bảy ngày
một lần cúng,
cho đến 7 tuần
là 49 ngày thì mới xong.
Thưa Thầy, con
chỉ còn biết im lặng và tùy thuận để các cháu
làm. Việc làm của
con từ đầu (xây nhà)
cho tới cuối cùng
im lặng như thế con có
lỗi gì với đạo Phật hoặc với gia
đình không thưa Thầy? Con mong Thầy
từ bi thương xót chỉ bảo cho con để thân
tâm con được an ổn,
đây là bài học bổ ích
cho con về sau này. Thưa
Thầy, con phải làm như thế nào cho đúng pháp của Phật?
Đáp: Hoàn cảnh xảy đến của
gia đình anh con, con không có lỗi gì cả
với Phật giáo
và gia đình, mà khả năng
con không đủ
lôi kéo mọi người ra khỏi bàn tay ác độc của Đại thừa
giáo.
Nó đã
truyền thừa những
điều mê tín, những điều phi đạo đức đã ăn sâu vào cốt
tủy của con người, trong gia đình ông
anh của con và còn biết bao nhiêu gia đình
khác nữa. Nó
đã mang đến cho xã
hội một ít tốt đẹp để làm bề mặt
đạo đức giả, ngõ hầu để không
ai thấu rõ sự lừa đảo của
nó mang lại cho xã hội trùng trùng đau khổ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!