Â
CHỨNG ĐẠT
CHÂN LÍ
LỜI PHẬT DẠY
‚Cho đến như
vậy, thưa Tôn giả Gotama là chứng đạt chân lí, cho đến như vậy chân lí được chứng đạt, và cho đến
như vậy, chúng con thấy chứng đạt chân
lí. Nhưng trong
sự chứng đạt chân lí. Thưa Tôn
giả Gotama, pháp nào được hành trì nhiều? Chúng
con xin hỏi Tôn
giả Gotama, trong
sự chứng đạt chân lí, pháp
nào được hành trì nhiều?‛.
(Kinh
Trung Bộ tập II trang 732, kinh Canki)
CHÚ GIẢI:
Muốn chứng
đạt chân lí tức
là muốn tâm thanh
tịnh không còn
một chút tham pháp, sân pháp, si pháp thì phải theo lời
Phật dạy trong kinh
Canki này mà thực
hành thì mới có kết quả như ý
nguyện.
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
Sau khi được đức
Phật giảng trạch
cho chúng ta biết:
Cho đến như thế
nào là hộ trì
chân lí;
cho đến như thế
nào chân lí được
hộ trì; cho đến như thế nào giác ngộ được chân lí; cho đến như thế nào
chân lí được giác ngộ. Khi thông suốt những lời dạy này Bà La Môn Bharadvaja mới
hỏi Phật: cho đến như thế nào chứng đạt được chân
lí, cho đến như thế nào chân lí được chứng đạt. Muốn chứng đạt
chân lí pháp nào hành trì nhiều.
Đọc bài
kinh Canki này ta thấy một giá trị thực hành rất cao. Đức Phật dạy rất
rõ ràng và tỉ mỉ,
khi đọc bài pháp
này chúng ta sẽ
không lầm lạc tà pháp của ngoại đạo Đại Thừa
nữa.
Bởi vì
loài người chỉ
có một chân
lí chứ không bao giờ có
hai ba chân lí. Một chân
lí chia làm 4 nhánh gọi là Tứ Diệu Đế.
Tứ Diệu
Đế là 4
nhánh chân lí của
đạo
Phật để xác
định một kiếp người.
Nhánh chân
lí thứ nhất là ‚KHỔ ĐẾ‛. Khổ đế tức là tâm tham, sân, si.
Nhánh chân
lí thứ hai là ‚TẬP ĐẾ‛. Tập
đế tức là tâm tham ái.
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
Nhánh chân
lí thứ ba là ‚DIỆT
ĐẾ‛. Diệt đế là trong tâm hết tham ái.
Nhánh chân
lí thứ tư là ‚ĐẠO ĐẾ‛.
Muốn hết tham ái (tham, sân, si,)
thì phải có một chương trình đào tạo giáo dục
đó là ‚ĐẠO ĐẾ‛. Đạo đế còn gọi là Bát Chánh Đạo. Bát Chánh
Đạo tức là 8 lớp học được chia ra trong 3 cấp GIỚI, ĐỊNH, TUỆ:
Người nào
giác ngộ chân
lí là phải giác ngộ ‚TỨ DIỆU ĐẾ‛. Giác ngộ Tứ Diệu Đế mới được gọi là giác ngộ chân lí.
Còn chưa
giác ngộ chân lí, mới hộ trì chân lí, và chân lí được hộ trì thì coi chừng phải
cẩn thận để không
rơi vào tà giáo của ngoại
đạo, như trong kinh Canki đức Phật
đã dạy: Người hộ trì chân lí và chân lí được họ hộ
trì là người mới đặt lòng
tin nhưng lòng tin ấy
dễ bị mù quáng
vì họ chưa giác
ngộ được chân
lí. Chưa giác ngộ được chân lí mà
bảo đây là chân pháp, còn tất cả đều là sai pháp thì quá nông nổi.
Người giác
ngộ được chân
lí là để tu tập
cho mình, chứ không phải giác ngộ được
chân lí rồi đem ra bài bác
giáo pháp của người khác:
‚Chỉ đây
là sự thật,
ngoài ra là sai lầm‛. Tu tập chừng
nào chứng đạt được
chân lí, khi
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
chứng đạt được
chân lí mới dám bảo: ‚Đây
là chân pháp, còn tất cả đều
là sai lầm‛. Đó là
lời khuyên của đức Phật, cho nên người mới giác ngộ chân lí cũng
không được nói: ‚Đây là chánh pháp,
còn tất cả đều sai lầm‛
như trên đã dạy.
Tại sao
chúng tôi nhắc nhở câu này rất nhiều?
Vì ở đời
có nhiều người
tu hành chẳng ra
tới đâu, lợi dụng kiến thức
học hỏi, cấp bằng, chỉ dùng ba tấc lưỡi chê người này,
mạ nhục, mạt sát
người khác. Nhưng
không nhìn lại mình là con số không?
Đọc kinh
sách Nguyên Thủy, đức Phật dạy chúng ta rất cẩn thận và kỹ lưỡng, từng li, từng
chút, thế mà chúng ta không lưu ý, không chịu hiểu cho rõ ràng những lời Phật dạy,
vội cho rằng Phật dạy: ‚Không được nói tôn giáo mình đúng, tôn giáo khác sai,
pháp môn mình đúng pháp môn người khác sai‛.
Trong kinh sách
Phật thường dạy
người mới tu: ‚thấy lỗi mình không
được thấy lỗi người‛. Còn người
tu chứng đạt
chân lí thấy cái sai của các
tôn giáo khác,
đang lừa đảo lường
gạt mọi người
mà không dám
nói là người hèn nhát, là xu nịnh
v.v..
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
Cho nên,
muốn nói một điều gì tốt thì mình
hãy xem mình có làm điều tốt được
chưa? Nếu mình làm
chưa tốt được mà nói
ra, đó là mình làm
trò cười cho mọi
người. Mình như đống
rác bẩn mà
nói kẻ khác bẩn là tự mình đưa mình
xuống vực thẳm.
Thường người nói xấu để
hạ kẻ khác là có ý tỏ ra nâng cao
mình là người tốt. Nhưng không ngờ mình
nói xấu kẻ khác, người hiểu biết, có đạo
đức nhân bản sẽ đánh giá ngược lại kẻ nói xấu người khác là người xấu.
Vì thế, đức Phật
thường dạy: ‚Thấy
lỗi mình đừng thấy lỗi người‛, kẻ nói xấu người khác là kẻ xấu ác. Người
xấu ác là người không tốt, chúng ta không nên tin tưởng, thân cận và gần gũi những
người nói xấu người khác.
Khi đọc kinh
sách Phật, các bạn đừng đọc một bài kinh mà hãy đọc toàn bộ tạng kinh thì các bạn
mới hiểu được ý Phật, nếu chỉ đọc một hai
bài kinh hay một đoạn kinh thì chắc chắn các
bạn không hiểu
ý Phật. Nhất
là các bạn chưa tu
chứng đạo thì sự
hiểu biết kinh sách của Phật hoàn toàn không đúng nghĩa. Đối với kinh sách Phật,
người tu chứng
đạo mới giảng giải nỗi nghĩa lý thâm sâu của nó như
Phật đã dạy: ‚Tôn giả ấy thuyết
pháp, pháp ấy
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
thâm
sâu khó
thấy, khó chứng tịch tịnh, thù thắng,
vượt ngoài luận lí suông, tế nhị được người
trí chấp nhận, pháp ấy
không thể do một người có lòng tham,
lòng sân, lòng si khéo thuyết giảng được?‛. Như trong bài kinh này dạy:
Nếu tâm tham, sân, si còn đủ thì làm sao
các bạn hiểu được kinh sách Phật. Không hiểu mà cắt nghĩa một đoạn kinh
đưa ra vội vàng lên án người khác
sai bằng
những lời Phật dạy như thế này,
như thế khác, để mạ lị mạt
sát người khác
khi mình còn cả một trời tham,
sân, si. Những
hành động như vậy các bạn có biết không? Đó chính
là các bạn đã phỉ báng Phật pháp.
Hiểu thì phải hiểu cho tận nguồn
gốc, còn không
hiểu thì thôi, chứ đừng
đọc ba bốn bài kinh mà xem mình là hiểu
kinh sách Phật thì các bạn quá nông nổi.
Khi đọc kinh sách
Phật phải đọc
toàn bộ những lời Phật dạy như
trên đã nói, đừng đọc một hai bài kinh mà vội cho Phật dạy như thế này, như thế khác,
và như vậy chứng tỏ các
bạn không bao giờ
hiểu kinh sách. Cho
nên, các nhà học giả không tu chứng chân lí mà thuyết giảng
kinh sách Phật
thì sự thuyết giảng
ấy sai lệch
nghĩa lí cách xa
ngàn dặm khiến cho Phật
giáo suy đồi, chánh
pháp của
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
Phật bị dìm
mất, chính là những nhà học giả không tu hành, chưa chứng đạo, nên Phật giáo mới ra nông
nỗi như ngày hôm
nay. Từ khi có kinh sách Phật
giáo Đại Thừa thì chương trình giáo dục đào tạo
đạo đức nhân bản -
nhân quả đã bị đánh mất, Bát Chánh Đạo không còn là 8 lớp học của Phật
giáo nữa mà
đã biến tám lớp học của Phật giáo (Bát
Chánh Đạo) thành một bài pháp Bát
Chánh Đạo. Thật là sai lầm! Xét qua những kiến giải của các Thầy Tổ Đại Thừa, họ đều
là những người
dò dẫm theo lối mòn tưởng giải của nhau, giống như một chuỗi
người mù, người đầu không thấy, người giữa cũng không thấy
và người cuối
cũng không thấy
mà cứ bảo nhau: ‚Đây là chánh pháp, còn tất cả đều sai lầm‛.
Rồi xúm nhau hộ
trì và bảo vệ những
chân lí ảo tưởng ấy. Thật
là tội nghiệp, nhưng
hễ ai đụng
chạm đến kinh
sách Đại Thừa thì sân hận dữ tợn,
dùng mọi phương tiện thủ đoạn để hạ kẻ đó cho bằng được.
Theo như lời đức Phật dạy:
muốn chứng đạt chân
lí thì phải siêng năng tu tập, không siêng
năng tu tập
thì không thể chứng
đạt chân lí. Đó
là một điều
chắc chắn, giác
ngộ chân lí chỉ là mới hiểu
rõ chân lí, chứ
chưa thâm nhập vào
chân lí. Chưa thâm nhập
vào
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
chân lí thì cũng
giống như một
người đứng nhìn cái
bánh, chứ chưa ăn
thì làm sao biết được bánh ngon,
dở, ngọt, bùi, mặn, lạt, cay, đắng v.v..
Vậy chúng
ta hãy nghe
đức Phật dạy:
‚Trong sự chứng đạt
chân lí, này Bharaduja, tinh cần được hành trì nhiều. Nếu không tinh cần chân lí thì
không thể chứng đạt chân lí. Do vậy
trong sự chứng đạt chân lí, tinh cần được hành trì nhiều‛.
Kính thưa các bạn!
Khi chúng ta giác ngộ được chân
lí mà không siêng
tu tập thì cũng như con chim học nói tiếng
người chẳng có ích lợi gì các bạn ạ?
Phần đông
người ta chưa giác ngộ chân lí. Chỉ nghe
người khác nói
chân lí một cách
mơ hồ, không rõ ràng, không cụ thể, chỉ lí luận suông: ‚Đây
là chân lí còn tất cả cái
khác đều sai lầm‛. Rồi cứ theo đó mà hộ trì chân lí, bảo vệ
chân lí, nhưng
không ngờ lòng
tin ấy thiếu căn cứ vững chắc nên trở thành lòng tin mù quáng
và sự siêng
năng tu tập trở thành phí công vô ích.
Bởi vậy,
loài người chỉ
có bốn chân
lí, ngoài ra không còn có một
chân lý nào
khác
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
nữa. Bốn
chân lí ấy gọi là ‚TỨ DIỆU ĐẾ‛ Chúng tôi
xin nhắc lại để các bạn nhớ: Bốn chân
lí này do một con người như bao nhiêu con người đã tu hành làm chủ sanh
tử luân hồi. Lần đầu tiên, Người đã dạy cho loài người biết rõ bốn chân lí này.
Đó là đức Phật Thích Ca Mâu Ni.
1- KHỔ ĐẾ là
chân lí thứ nhất, tức là tâm tham,
sân, si. Tâm tham,
sân, si là con
người ai mà không có. Do tâm tham, sân, si mà con người đau khổ. Người giác ngộ được tâm tham, sân, si là khổ đau, đó là người giác ngộ
được chân lí thứ nhất.
2- TẬP ĐẾ là
chân lí thứ hai tức là nguyên nhân sinh
ra tâm tham, sân, si, đó là ÁI DỤC,
ái dục tức là lòng ham muốn. Làm con người ai mà không có lòng ham muốn. Do tâm
tham muốn mà sinh
ra tâm tham, sân,
si nên phải chịu
nhiều khổ đau. Người
giác ngộ được
lòng ham muốn là khổ đau, là người giác ngộ chân lí thứ hai.
3- DIỆT ĐẾ là chân lí thứ ba. Chân lí thứ ba là một trạng
thái tâm không còn tham, sân, si, tức là trạng thái bất động tâm trước các ác
pháp và các cảm thọ. Chính là tâm thanh
thản, an lạc và vô sự. Người giác ngộ được trạng thái tâm này là người giác ngộ
chân lí thứ ba.
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
4- ĐẠO ĐẾ
là chân lí thứ
tư. Chân lí thứ tư
là chương trình giáo dục đào
tạo những bậc tâm
vô lậu (A La
Hán), có tám lớp học
và ba cấp. Người giác ngộ được
chương trình giáo dục đào tạo những
bậc tâm vô lậu (A La
Hán), có tám lớp học và ba cấp là
người giác ngộ được chân lí thứ tư.
Khi
giác ngộ
được bốn chân lí thì phải siêng năng tu tập, muốn siêng
năng tu tập thì phải cân nhắc kỹ lưỡng những lời đức Phật đã dạy: ‚Trong sự
tinh cần, này Bharadvaya sự cân
nhắc được hành trì nhiều. Nếu không cân
nhắc thì không thể tinh cần chân lí. Nếu có cân nhắc sẽ có tinh cần, do vậy trong sự tinh cần, cân nhắc được hành trì nhiều‛.
Danh từ cân
nhắc còn có nghĩa là xem xét cẩn thận, kỹ lưỡng từng
tâm niệm của
mình. Cho nên, khi siêng năng tu tập thì phải tu tập kỹ lưỡng, tu cho có
chất lượng, chứ không phải tu chơi. Luôn luôn phải để ý xem kết quả trong sự tu tập có đạt được chất
lượng tốt hay không? Càng tu tập kỹ lưỡng tức là càng cân nhắc từ hành động tỉnh
giác tu tập để ngăn và diệt ác pháp và các dục, thì cần phải phân biệt thấy rõ
Chánh niệm hay Tà
niệm sinh khởi.
Cho nên
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
kinh dạy:
trong sự siêng năng tu tập thì cân nhắc được hành
trì nhiều, có nghĩa
là cùng siêng năng
tu tập thì sự
tu tập kỹ lưỡng phải kỹ
lưỡng nhiều hơn.
Càng tu tập
kỹ lưỡng nhiều là siêng năng nhiều.
Đến đây các bạn đã hiểu câu này rồi chứ? Tu tập
kỹ lưỡng là siêng năng,
nhưng siêng năng hộ trì không
đúng chân lí, là phí công, tổn sức và như vậy là lòng tin mù quáng. Lòng
tin mù quáng mà tu tập thì không được gọi là chân lí được hộ trì.
Con người
ngày nay đang bị những
tôn giáo lừa gạt, tin một cách mù quáng không biết đó có thật hay không
thật, cứ cúi đầu đảnh lễ
tôn trọng cung kính một đấng thần Thánh
siêu hình mà không
căn cứ vào sự thật cụ thể rõ
ràng, có khi còn dám hy sinh cả thân mạng
vì tôn giáo của
mình, tức là hộ trì chân
lí một cách vô lí. Lời đức Phật
dạy muốn siêng năng tu tập một pháp môn nào thì phải cân nhắc
kỹ lưỡng về chân
lí của mình đang
theo, xem có đúng như thật hay
không, hay nó chỉ là một
chân lí ảo tưởng. Nếu chân lí đúng như thật
là KHỔ, TẬP, DIỆT, ĐẠO, ngoài Khổ, Tập, Diệt, Đạo ra thì không được gọi
là chân lý.
Vậy chúng ta
hãy nghe đức Phật dạy tiếp:
‚Trong sự cân nhắc, thưa Tôn
giả Gotama
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
pháp nào được hành trì nhiều? Chúng con xin hỏi Tôn giả
Gotama, trong sự cân nhắc pháp môn nào
được hành trì nhiều?‛.
‚ –
Trong sự cân nhắc, này Bharadvaya cố gắng được
hành trì nhiều. Nếu không cố gắng thì
không có cân nhắc. Nhưng nếu có cố gắng thì có cân nhắc, do vậy trong
sự cân nhắc
thì cố gắng
được hành trì nhiều‛.
Các bạn
có nghe đức Phật dạy
không?
‚Trong sự
cân nhắc thì sự cố gắng được hành trì nhiều‛.
Nếu tu tập kỹ lưỡng
mà không cố gắng
thì làm sao tu tập kỹ lưỡng được, phải không các bạn?
Bây giờ,
chúng tôi xin nhắc lại
các bạn một lần nữa và các bạn
cũng nên lưu ý kỹ. Nếu không giác ngộ
chân lí mà tu tập là
tu mù, tu theo kiểu Đại Thừa và Thiền Tông.
Cho nên, trước
khi tu tập là phải giác ngộ chân lí của loài
người. Muốn giác
ngộ chân lí của loài người là phải tìm một vị Thầy tâm
không còn tham
pháp, sân pháp,
si pháp để thân cận. Khi thân cận gần vị Thầy ấy ta mới giác ngộ được chân lí khổ đế,
tập đế, diệt đế và đạo đế. Khi giác
ngộ được bốn chân
lí các bạn
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
phải siêng
năng tu tập, nhưng siêng năng phải đúng cách (Chánh tinh tấn) còn siêng năng không
đúng cách (Tà tinh tấn) là tu tập lấy có, tu tập không kỹ lưỡng, tu tập không
cân nhắc từng hành động, từng hơi thở, từng tâm niệm, từng ác pháp, từng hoàn cảnh v.v.. Tu tập
như vậy thì không bao giờ
có kết quả;
tu tập như vậy
rất phí công,
uổng sức. Xin
các bạn hiểu
cho.
Nếu cân nhắc
kỹ lưỡng từng hành động thân, miệng và
ý của mình
mà không có cố
gắng thì làm sao cân nhắc kỹ lưỡng được. Phải không các bạn? Cho nên, Phật dạy:
‚Do vậy trong sự cân nhắc,
thì cố gắng được hành trì nhiều‛.
Trong sự tu
tập các bạn nên theo từng thứ tự phương pháp và từng mỗi hành động mà đức Phật đã dạy ở
đây, thì sự tu tập của
các bạn mới không uổng công, mới
có kết quả tốt đẹp.
Bấy giờ
chúng ta nghe
tiếp Phật dạy:
‚Trong sự cố gắng, Tôn giả Gotama, pháp nào được hành trì nhiều?‛
‚ –
Trong sự cố gắng, này Bharadvaja, ước muốn
được hành trì nhiều, nếu ước
muốn đối với chân lí ấy không khởi lên thì
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
không có cố
gắng. Vì ước muốn có khởi lên nên cố gắng;
do vậy trong sự cố gắng, ước muốn được hành trì nhiều‛.
Như vậy, khi
chúng ta giác ngộ được chân lí, biết rõ đời sống của con người
chỉ là một chuỗi dài khổ đau, vì thế sự ước muốn
thoát ra khỏi mọi sự khổ đau của kiếp làm người, càng nung nấu
trong lòng càng lớn, càng
nhiều thì sự cố gắng càng
nhiệt tâm, nhiệt
tình hơn, càng cố gắng
hơn nhiều thì sự
tu tập lại
cân nhắc kỹ lưỡng nhiều hơn. Nhờ đó mà kết quả càng ngày lại thấy
rõ ràng hơn.
Tham pháp, sân pháp, si pháp bị
muội lược một cách cụ thể.
Cho nên, ước
muốn ra khỏi nhà sanh tử, làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người là một ước muốn
chân chánh, chứ
không phải ước muốn
chạy theo dục lạc thế
gian ăn ngủ
phi thời, sống theo
thế tục chùa
to Phật lớn.
Vì muốn giải thoát nên sự ước muốn buông xả các ác pháp và các dục, đó
là sự ước muốn chân chánh.
Ước muốn
chấm dứt luân hồi, làm chủ
sanh, già, bệnh, chết mà không vui mừng hoan hỉ
sao? Mà không chấp
nhận pháp tu
hành đó sao? Đó là những ước muốn chân chánh, nhờ có những ước muốn này
mà chúng ta mới siêng
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
năng tu tập và
cân nhắc kỹ lưỡng được. Các bạn thấy có đúng như vậy không?
Trong cuộc
đời tu hành
của chúng ta không ai mà không có ước muốn mong cầu ra
khỏi nhà sanh tử, làm chủ mọi sự đau khổ của kiếp người. Đi từ tôn
giáo này, đến
tôn giáo khác, tu từ pháp môn này
đến pháp môn khác, mà kết quả
trong mơ hồ, ảo tưởng,
không có chút nào thực tế, do đó
nỗi đau đớn của người quyết tâm tu hành tìm cầu sự giải thoát thì đau khổ biết
dường nào. Nhưng khi nhận ra được pháp tu tập trực tiếp làm chủ sanh, già, bệnh,
chết, và chấm dứt luân hồi thì nỗi vui mừng không sao kể
hết được. Cho nên ở đây
Phật dạy: ‚Trong ước muốn,
hoan hỉ chấp nhận pháp được hành trì nhiều‛.
Trong cuộc
đời tu hành,
chúng ta chấp nhận
xả bỏ của cải,
tài sản, vật chất, nhà cửa,
vợ con,
anh em, chị
em, cha mẹ
và tất cả những người thân quyến thuộc v.v.. chỉ còn
lại một đời sống không nhà cửa, không gia đình, ngày đi xin ăn với ba y, một bát. Do ước muốn tinh cần buông
xả như vậy, nên cuộc sống giải thoát càng
thấy rõ rệt. Bấy giờ sức làm chủ
thân tâm càng lúc càng hiệu quả hơn.
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
Bấy giờ
chúng ta nghe tiếp
đức Phật dạy:
‚Chúng con
muốn hỏi Tôn
giả Gotama trong sự ước muốn
pháp nào được hành trì nhiều?‛.
‚ – Này Bharadvaja, trong sự uớc muốn hoan hỉ chấp
nhận pháp được hành trì nhiều. Nếu không hoan
hỉ chấp nhận pháp thì ước muốn
không khởi lên. Vì có hoan
hỉ chấp nhận pháp
nên ước muốn khởi lên, do vậy
trong ước muốn
hoan hỷ chấp nhận pháp được hành
trì nhiều‛.
Ước muốn
ra khỏi nhà sanh tử, nên phải
chịu khó
ôm pháp tu
hành với tâm
thích thú hoan hỉ. Do thích thú
hoan hỷ mới chấp nhận pháp từ đó mới chịu
khó tu tập, cố gắng xả
từng niệm ác, từng chướng ngại trong thân tâm của mình.
Xả các ác
pháp và những
chướng ngại trong thân tâm của mình
đâu phải là một việc dễ làm. Nói
được còn việc buông xả không phải một ngày một bữa mà thành tựu được.
Những điều
Phật đã dạy
trên đây là cả
một kinh nghiệm tu
hành của đức Phật trong suốt
đời sống tu hành của Ngài rất thực tế và cụ
thể. Khi đọc đến những
đoạn kinh này, người nào có thực hành mới thấy đây là
những lời tâm huyết
của đức Phật
đang trải dài trên
Trưởng lão
THÍCH THÔNG LẠC
những trang
giấy bằng máu
và nước mắt tu
hành của mình để thành Chánh giác.
Trong ước muốn nếu
không có lòng
hoan hỉ chấp nhận pháp thì làm sao có ước muốn được. Phải không các bạn?
Lòng vui mừng chấp nhận pháp là vì phải hiểu rõ giá trị pháp thì sự ước muốn mới
càng mãnh liệt hơn.
Bấy giờ
chúng ta hãy lắng nghe đức Phật dạy tiếp:
‚Chúng con hỏi Tôn giả
Gotama, trong sự hoan hỉ chấp nhận
pháp, pháp nào được hành trì nhiều?
‚ – Này
Bharadvaja, trong sự hoan hỉ
chấp nhận pháp, tìm hiểu ý
nghĩa được hành trì nhiều. Nếu
không tìm hiểu ý nghĩa thì không hoan
hỉ chấp nhận pháp, và vì có tìm hiểu ý nghĩa nên có sự chấp
nhận pháp, do vậy trong sự hoan hỉ chấp
nhận pháp, tìm hiểu ý
nghĩa được hành trì nhiều‛.
Người muốn
tu theo Phật giáo không được tin mù quáng như tín đồ các tôn giáo khác, chỉ tin vào giáo điều mặc
khải của một đấng thiêng liêng vô
hình, truyền qua
như kẻ lên đồng
nhập xác
hoặc là cơ bút
tin theo những lối truyền dạy như vậy là mù quáng, tin mà
không
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
căn cứ vào
chỗ nào vững chắc, không thực tế, không
rõ ràng, lòng
tin như vậy dễ bị những người khác lợi dụng tôn giáo lừa đảo
làm tiền, làm danh và còn lợi dụng sắc dục nữa.
Đối với đức
Phật, Ngài dạy rất kỹ lưỡng, trước khi
chấp nhận tin vào
một pháp nào
thì phải tìm hiểu ý
nghĩa của pháp
môn đó. Khi tìm hiểu
ý nghĩa của
pháp đó xong, thì chúng ta mới
thông suốt chân
lí của pháp đó.
Thông suốt chân lí của
pháp đó tức
là chúng ta
giác ngộ chân lí như trong kinh Canki đã dạy: ‚Vậy trong những hoan
hỉ chấp nhận pháp, tìm hiểu ý
nghĩa được hành trì nhiều‛.
Chúng ta
hãy lắng nghe đức Phật
dạy tiếp: ‚Chúng con xin hỏi Tôn giả
Gotama, trong sự tìm hiểu ý
nghĩa, pháp nào được hành trì nhiều‛.
‚ – Trong
sự tìm hiểu ý nghĩa,
này Bharadvaja, thọ trì pháp được
hành trì nhiều. Nếu không có
thọ trì pháp thì không tìm hiểu ý
nghĩa và vì có
thọ trì pháp, nên
có tìm hiểu ý
nghĩa, do vậy trong
sự tìm hiểu ý nghĩa,
thọ trì pháp được hành trì nhiều‛.
Trưởng lão THÍCH
THÔNG LẠC
Kính thưa
các bạn! Thọ trì pháp
nghĩa là gì? Thọ trì pháp nghĩa
là tu tập thực hành theo đúng pháp đã dạy; bởi
vì muốn tu tập thực hành
pháp mà không
có tìm hiểu ý
nghĩa của pháp thì làm sao thực
hành pháp được. Phải không các bạn?
Vì thế, ở
đây đức Phật
đã dạy tìm hiểu ý nghĩa của pháp là phải song hành với sự tu
tập hành trì, nhờ có tu tập hành trì thì sự tìm hiểu ý nghĩa mới thâm sâu, mới
cụ thể, rõ ràng. Người chỉ tìm hiểu
ý nghĩa pháp
mà không có hành trì tu tập thì sự tìm hiểu ấy cạn cợt
giống như các nhà học giả,
nhiều khi lọt vào tưởng giải, khiến cho sự hiểu biết lệch lạc
sai lầm. Do sự hiểu biết
sai lầm mà
biên soạn viết
ra những kinh sách để lại cho đời,
giết bao nhiêu thế hệ
và những kinh sách
ấy đã dìm mất
chánh pháp của đức Phật.
Phần nhiều
kinh sách Đại Thừa
do thiếu sự hành trì nên
tưởng giải chỗ bất động
tâm KHÔNG TÁNH mà lại hiểu là TÁNH KHÔNG, CHÂN KHÔNG DIỆU HỮU, PHẬT
TÁNH, thật là tìm hiểu nghĩa lý một cách
sai lầm quá lớn.
Chính kinh sách Đại Thừa không
hiểu chân lí của Phật giáo tức là không giác ngộ chân
lí của Phật giáo ‚KHỔ,
TẬP, DIỆT, ĐẠO‛
mà lại giác
NHỮNG LỜI GỐC
PHẬT DẠY – TẬP IV
ngộ PHẬT
TÁNH, CHÂN KHÔNG, TRÍ TUỆ BÁT NHÃ hoặc
CÕI CỰC LẠC
TÂY PHƯƠNG v.v.. Thật là một điều giác ngộ sai lầm, vì
thế các Thầy Đại Thừa tu tập sống phạm
giới, phá giới, bẻ vụn giới,
tu tập nhiều
loại định tưởng. Cho nên,
chết trên giường
bệnh, chết trong
đau khổ, chỉ khéo
dùng từ lừa đảo thu thần nhập diệt hoặc thị hiện một
vài thần thông
tưởng hoặc biết ngày
giờ chết hoặc một vài
hành động ảo tưởng
khiến cho những người
nhẹ dạ non lòng
không hiểu biết về thiền
tưởng nên khen rằng các Sư Thầy
đã tu chứng đạo.
Bấy giờ
các bạn nghe
tiếp đức Phật dạy:
‚Trong sự thọ
trì pháp, chúng con xin hỏi Tôn giả
Gotama pháp nào được hành trì nhiều?‛.
‚ – Này
Bharadvaja, trong sự hành trì pháp, nghe
pháp được hành trì nhiều nếu không nghe pháp
thì không có thọ trì pháp,
và do có
nghe pháp nên
có thọ trì pháp. Do vậy, trong
sự hành trì pháp, nghe pháp được
hành trì nhiều‛.
Những lời dạy
trên đây các bạn có
lưu ý không? Chỉ thực hành
pháp mà không
chịu thưa hỏi cặn kẽ thì các
bạn sẽ gặp nhiều
khó khăn xảy ra trong khi đang tu tập. Lúc bấy giờ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!