không từ chối.
Vì thế, ta nên tránh xa những hạng người này. Họ
là những
người nguy hiểm các bạn ạ!
Trong cuộc đời
này người nào nói láo sớm muộn gì người ta cũng phát hiện ra được. Khi bị
phát hiện ra thì uy tín của người ấy không còn nữa. Cho nên Giới Kinh và Giới Bổn
đều dạy người Sa Di (người
mới vào tu tập) không
được nói láo. Người nào nói láo sẽ không được chấp nhận cho vào tu tập tại
tu viện.
Muốn biết sự
quan trọng của sự nói láo như thế
nào, xin các bạn vui
lòng đọc lại bản giới kinh mà đức Phật đã dạy La Hầu La:
‚Vào một buổi
chiều sau khi xả thiền đức
Phật đi đến
khu rừng Am Bà
La chỗ La Hầu La đang cư trú.
Tôn giả
La Hầu La thấy Thế Tôn từ xa đi đến liền sửa soạn chỗ
ngồi và nước rửa chân, Thế Tôn rửa chân và ngồi xuống chỗ đã soạn sẵn, Tôn giả
La Lầu La đảnh lễ và ngồi xuống một bên Thế Tôn.
Khi rửa chân
Thế Tôn
để lại một ít
nước trong chậu và bảo La Hầu La:
- Con có thấy
một ít nước rửa chân còn lại trong chậu
không?
- Thưa vâng,
bạch Thế Tôn!
- Này
La Hầu La,
Sa môn hạnh là không
được nói láo, người nào biết mà
nói láo không có tàm
quý thì chẳng khác
nào như một ít nước
rửa chân còn lại
trong chậu. Như vậy này La Hầu La
nước ấy còn dùng để uống được không?
- Thưa
không, bạch Thế Tôn‛.
Đọc đoạn kinh
trên chúng ta nhận xét thấy rất rõ ràng: người nào nói láo, nói
không thật là người không còn dùng được nữa. Đó là cuộc sống thường tục mà còn
không dùng được những người như vậy thì trong đạo những người này không bao giờ
tu chứng quả giải thoát được. Tại sao vậy?
Vì đức Phật đã
xác định người nào nói láo mà không biết xấu hổ là người ấy sẽ làm tất cả
các ác pháp. Như các bạn đã biết đạo Phật
chủ trương lấy thiện
pháp làm nền tảng giải
thoát cho đường tu tập của mình.
Vì thế, một
người nói láo mà không biết xấu hổ
thì sẽ làm tất cả các ác pháp khác. Do thế khi phát hiện một
người nói láo trong đạo là người ác, người ấy sẽ không bao giờ tu hành đi đến
giải thoát được.
‚Sau khi đổ đi nước
rửa chân còn lại
trong chậu đức Phật dạy:
- Này
La Hầu La con có thấy nước rửa chân bị đỗ đi không?
- Thưa vâng,
bạch Thế Tôn.
- Nói láo
nên bỏ đi, cũng như nước rửa chân
trong chậu không thể
dùng vào việc gì
được, nó phải
đổ bỏ. Hạnh
Sa Môn không thể chấp nhận người tu
sĩ nói láo, nói
láo mà không biết
xấu hổ, không biết bỏ đi, nói láo là làm hại mình, hại
người cũng giống như nước rửa chân dơ bẩn mà không đổ bỏ, để cũng chẳng ích lợi
gì‛.
Lấy một giới vọng
ngữ tượng trưng
cho mười giới đức Thánh
Sa Di. Một giới
vi phạm thì 10 giới kia đều vi phạm.
Dựa theo
bài kinh này mà
xác định thì tu sĩ Phật giáo
hiện giờ, trong mười giới đức
Thánh Sa Di họ đều không giữ trọn vẹn.
Ví dụ: Chúng
ta chỉ phát
hiện ông sư A phạm
giới nói vọng ngữ, chỉ vọng
ngữ nói
chơi thì phải biết rằng:
Một giới vọng
ngữ tuy nói chơi vẫn
vi phạm, mà đã vi phạm thì chín giới kia đều vi phạm cả. Giới vọng ngữ thuộc về giới đứt đầu
(Ba La Di) cho nên các Tổ sợ đứt đầu, nên khéo lý luận để che đậy khi mình vi phạm giới này cho nhẹ bớt tội nên bảo rằng:
‚Kẻ nào tu hành chưa chứng
Thánh quả mà nói
mình chứng
Thánh quả là kẻ đại vọng ngữ thuộc về tội Ba La
Di, còn nói dối chơi thì tội nhẹ‛.
Theo lời Phật dạy dù
nói vọng ngữ chơi cũng phạm vào tội Ba La Di.
Như trong
kinh Giáo Giới La Hầu La đã
xác định rõ ràng: ‚Kẻ
nào nói láo mà không biết xấu hổ
là sẽ làm bất cứ những điều ác
khác. Do vậy
này La Hầu
La, Ta quyết không nói láo, dầu nói để mà chơi‛.
Ví dụ:
ông sư B phạm giới ăn
phi thời thì nên biết rằng: “Chín giới kia ông cũng đều
vi phạm hết”. Tại sao vậy?
Tuy rằng
chúng ta không thấy không bắt gặp,
nhưng trong ý thức của
ông đều vi phạm cả,
chính ông là người biết
mình hơn ai hết.
Che dấu ai chứ không thể che dấu mình được. Phải không các bạn?
Đức Phật
đã xác định những điều này, xin lặp lại:
‚Cũng vậy, này La Hầu
La, đối với ai biết mà nói láo, không có xấu hổ thời Ta nói rằng người
ấy không có việc
ác gì mà không làm‛.
Ý của câu
này nếu ai hiểu biết giới luật mà còn vi phạm, lại không biết
xấu hổ thời người ấy sẽ phạm tất cả giới, đó là
người không tốt, người xấu, cần tránh xa.
Do thế,
chúng ta xét thấy tu sĩ Phật giáo thời nay không có giới luật nào mà không vi
phạm.
Qua những lời dạy
trên đây của đức Phật rất thấm thía. Người phạm giới giống như
nước rửa chân; nước rửa chân
còn dùng vào được
những gì, phải không các bạn? Chỉ còn đổ
bỏ đi mà thôi.
Trong Phật giáo Nguyên Thủy không chấp nhận những
tu sĩ phạm giới, chỉ có Phật giáo
phát triển Đại thừa mới dung chứa những tu sĩ
này.
Đối với Phật
giáo, những tu sĩ phạm giới thường
làm hại Phật
giáo, làm cho Phật
giáo suy đồi, làm cho Phật
giáo mất gốc,
làm cho Phật giáo trở thành tôn
giáo mê tín, làm cho Phật giáo trở thành tôn giáo lừa đảo dối gạt người để ngồi
mát ăn bát vàng, làm cho Phật giáo trở thành một môn học triết học luận lý
suông, làm cho Phật giáo trở thành một loại thiền định tưởng,
làm cho Phật giáo
trở thành một thế giới ảo tưởng,
làm cho Phật giáo trở thành một nghề nghiệp nuôi sống những người lười biếng
lao động.
Đức của giới
này là Đức Thành Thật, nếu ở đời ai cũng
thành thật đối xử với
nhau trong cuộc sống này
thì gia đình hạnh phúc biết bao,
xã hội thì
có trật tự an ninh, đất nước thì phồn
vinh thịnh trị.
Hạnh của giới
này là trực hạnh. Nếu mọi người ai cũng
thẳng thắn sống
đúng trực hạnh sai nói sai, đúng nói đúng, không nịnh bợ
a dua, không thêm bớt nói xấu người khác thì cuộc đời này là Thiên đàng, Cực Lạc.
Hành của giới này
là chánh ngữ.
Trước khi muốn nói ra điều
gì phải tư duy suy nghĩ chín chắn rồi mới
nói; nói ra không
làm khổ mình, khổ
người, khổ cả
hai; nói ra lời
nói êm dịu, ôn tồn,
nhã nhặn, từ tốn, thanh
lịch, dịu dàng, v.v..
Tóm lại, giới luật
là pháp môn
có đầy đủ đức, hạnh, hành, khiến cho những ai chấp
nhận nó, lấy nó làm khuôn vàng thước ngọc, lấy nó làm chỗ nương tựa vững chắc,
lấy nó làm ngọn đuốc soi đường, lấy nó làm Thầy của mình thì chắc chắn người ấy
sẽ đi đến bờ giải thoát hoàn
toàn an ổn.
GIỚI
HÀN H THỨ
HAI :
GIỚI THÅN
HÀNH NGHIỆP
Muốn đạt được
một đời sống giới luật nghiêm chỉnh thì phải thông hiểu: giới đức, giới hạnh
và giới
hành. Vậy giới đức, giới hạnh và giới hành là gì?
Giới đức là
những lời dạy đạo đức về đời sống của con người tức là Chánh mạng.
Giới hạnh là
những lời dạy về Phạm hạnh tức là oai nghi tế hạnh thường thể hiện qua những hành động sống
như: đi, đứng,
nằm, ngồi, nói, nín,
tiếp giao với mọi người,
v.v.. Những oai nghi tế hạnh ấy được gọi là Chánh nghiệp.
Giới hành
THÂN HÀNH NGHIỆP là những phương
pháp dùng để
tu tập, rèn
luyện thân tâm trở
thành một thói
quen tốt. Có thói
quen tốt tức là có những hành động sống đạo đức không làm khổ mình, khổ
người và khổ tất cả chúng sanh. Muốn sống
có đạo đức như vậy thì chúng ta hãy lắng
nghe đức Phật dạy La Hầu
La giới hành:
‚Này La Hầu La,
con nghĩ thế
nào?
Mục
đích của cái gương là gì?
- Bạch
Thế Tôn mục
đích của cái gương là để soi, để phản tỉnh lại mình.
- Cũng vậy,
này La Hầu La, con phản tỉnh hay soi lại nhiều lần
nơi thân hành nghiệp, khẩu hành nghiệp, ý hành nghiệp của con.
- Khi soi
vào thân hành nghiệp và con muốn cho
thân hành nghiệp của con phải làm
gì, thì con phải soi lại
thân hành nghiệp như sau: ‚Thân
hành nghiệp này của con có thể đưa đến tự hại; có thể đưa
đến hại người; có thể đưa đến hại cả hai; thân hành nghiệp này là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau
khổ’’.
Này La Hầu La,
khi con nghĩ như vậy, nhất định con
không nên làm,
nhất định con từ bỏ, nhất định
con cần phải
thưa lên, cần phải tỏ lộ
trình bày trước các vị đạo
sư hay trước các vị đồng
Phạm hạnh. Sau khi đã
tỏ lộ trình bày cần phải phòng hộ trong
tương lai.
- Còn
ngược lại khi
con soi lại thấy
thân hành nghiệp này của con
không có
thể đưa đến tự hại, không có
thể đưa đến hại
người, không có thể
đưa đến hại cả
hai, thì
thân nghiệp này thiện, đưa đến an lạc.
Một thân nghiệp như vậy, này La
Hầu La, con nên làm, cần phải tiếp
tục làm. Do vậy, này La Hầu La, con phải an
trú trong niềm hoan hỷ, tự
mình tiếp tục học ngày đêm trong
các thiện pháp‛.
Đọc đoạn kinh
trên đây, nếu
là người quyết tâm tu hành theo
Phật giáo để tìm cầu sự giải thoát,
thì người ấy thấy
ngay liền sự giải
thoát trong giới hành thứ hai này. Trong giới hành này muốn tu tập thì phải
dùng Chánh tư duy trong
mỗi hành động về thân
hành của mình. Khi biết thân hành nào làm khổ mình hoặc làm khổ người
hoặc làm khổ chúng sanh thì nhất
định không làm theo
thân hành đó, còn thân hành nào không làm khổ mình hoặc
không làm khổ
người thì nhất định làm,
dù thân hành đó có khó khăn đến đâu, có gian nan cực khổ
như thế nào
chúng ta cũng
quyết tâm làm cho bằng
được như đức Phật
thường dạy:
‚Đừng bỏ
gánh nặng thiện pháp‛.
Ví dụ 1:
Dùng gậy, dao, giáo, mác để đánh hoặc
đâm, giết người và tất cả loài vật khác thì nhất định không làm những hành động đó, thà chết
chứ không để
có những hành động
quá ác
độc ấy. Đây
là giới hành thân hành nghiệp thực hiện
đạo đức cao thượng
mà các bạn cần phải ghi nhớ. Đó là những hành động thân hành
nghiệp thiện mà ai cũng có thể làm được. Phải không các bạn?
Ví dụ 2:
Hành động thân hành nghiệp của bạn là bạn đang cầm ly rượu uống hoặc hành động dâm dục (thủ
dâm, tưởng dâm,
giao hợp với người khác phái
trong chiêm bao...), hành động tức giận,
hành động tị hiềm, hành động
hại người và
loài vật, hành động lười
biếng, hành động tham ăn, tham ngủ, hành động nói chuyện xấu người,
v.v.. Nếu một người có quyết tâm
tu hành thì tất
cả những hành động này thà chết chứ không bao giờ làm những hành
động độc ác này.
Trên đây là
những giới hành có hành động đạo đức cao
thượng không làm khổ mình,
khổ người, khổ chúng
sanh. Vậy các bạn cần phải
ghi nhớ
để trau dồi hằng ngày,
để mỗi hành động
thân nghiệp của bạn mỗi
ngày cho được tốt đẹp hơn.
Nhờ có chánh
tư duy tu tập giới hành như vậy thì giới cấm mới được giữ gìn nghiêm chỉnh
không hề vi phạm.
Từ lâu
các bạn đến với
Phật giáo, nhưng các bạn chưa từng học và hiểu về giới
hành. Có phải vậy không các bạn?
Hôm nay nhờ
học bài kinh Giáo Giới La Hầu La ở rừng
Am Bà La thì các bạn mới hiểu biết và
thông suốt về giới hành,
biết rõ giới hành là
phương pháp tu tập rèn luyện để
ngăn ác diệt ác pháp, để ly dục
ly ác pháp, để thành tựu những hành động
đạo đức nhân bản - nhân quả không làm khổ
mình, khổ người và khổ chúng sanh.
Giới hành là
những hành động sống hằng ngày của các bạn; giới
hành sẽ đem lại
sự an vui hạnh phúc cho các bạn; giới hành là những hành động sống của những bậc Thánh mà
trong giới bổn Ba La Đề Mộc Xoa đã dạy.
Đó là Mười Giới Đức Thánh Sa Di đã ghi
chép rõ ràng. Xin các bạn vui
lòng đọc lại để thấy
mình có sống đúng
mười giới luật
này hay chưa?
Nếu chưa sống đúng 10 giới luật này thì các bạn hãy đem giới hành
ra áp dụng vào đời sống
hằng ngày của mình thì giới bổn ấy các bạn sẽ không hề vi phạm
những lỗi lầm,
dù là những
lỗi nhỏ nhặt
nhất.
à
GIỚI
HÀN H THỨ
B A :
GIỚI KHÈU
HÀNH NGHIỆP
Bắt đầu học,
tu tập và muốn đạt được một đời sống giới luật KHẨU HÀNH NGHIỆP nghiêm chỉnh
thì phải thông hiểu: giới đức, giới hạnh
và giới hành của nó. Vậy giới đức, giới hạnh
và giới hành của giới
luật khẩu hành
nghiệp là
gì?
Giới đức khẩu hành
nghiệp là những
lời dạy đạo đức về đời sống của con người tức là Chánh ngữ nghiệp.
Giới hạnh khẩu
hành nghiệp là những lời dạy về Phạm hạnh tức
là oai nghi tế hạnh thường thể hiện qua những khẩu hành nghiệp
như: nói, nín,
tiếp giao với mọi người,
v.v.., Những oai nghi tế hạnh
như vậy được gọi
là Chánh khẩu nghiệp.
Giới khẩu
hành nghiệp là giới hành về lời nói. Vậy xin
các bạn hãy vui lòng lắng nghe lời đức
Phật dạy: ‚Này
La Hầu La,
khi con muốn nói một lời
nói gì thì hãy suy
nghĩ lời ấy như
sau: lời nói này của ta,
có thể đưa đến
làm khổ ta,
có thể đưa đến làm
khổ người
khác, có thể đưa đến làm khổ cả
hai. Lời nói
này bất thiện, đưa
đến đau khổ, đem đến quả báo
đau khổ. Một lời nói như vậy này La Hầu La nhất định chớ
có nói con ạ!‛.
Trong giới
hành này đức Phật dạy rất cụ thể
về lời nói,
khi muốn nói một điều gì thì
phải có sự tư duy rất kỹ lời nói ấy. Ai cũng biết khi nói ra lời
nói sai, ác,
không đúng sự thật
thì rất khó lấy lại. Nói ra lời nói phải là lời nói đem lại hạnh
phúc và sự an
vui cho mình, cho người
thì mới nói, còn
nói ra làm khổ
mình, khổ người thì không
nên nói. Người
xưa nói:
‚Lời nói không
mất tiền mua, lựa ăn lựa
nói cho vừa lòng
nhau‛ hoặc “khi nói
ra phải đánh lưỡi bảy lần‛. Nếu chúng ta thực hành đúng như lời dạy này
thì trên thế gian là Thiên Đàng, Cực Lạc.
Thưa các bạn!
Tu hành là một danh từ nói theo tôn giáo,
chứ danh từ
tu hành là những
hành động suy tư, nghiền ngẫm cẩn thận
trước khi làm một điều
gì, nói một điều gì
hay suy nghĩ một điều gì để
những điều đó không
làm hại mình, hại
người và hại cả hai.
Cho nên danh từ tu hành theo Phật
giáo ở giai đoạn mới bắt đầu
thì chúng ta thấy đức Phật
không có dạy cho La Hầu
La cúng bái, tụng kinh, niệm
chú, niệm Phật,
cầu nguyện, v.v.., mà dạy sự tư duy suy
nghĩ trước khi muốn làm, muốn nói, muốn suy tư một việc gì đều phải là thiện.
Nhờ cẩn thận tư duy
kỹ lưỡng
từng hành động,
lời nói và sự
suy nghĩ của
mình đều hoàn
toàn thiện thì mới mong mang đến cho mình, cho người những sự an vui hạnh phúc. Phải
không các bạn?
Vậy mà thời
nay, khi chúng ta mới bước chân vào chùa
là dạy tụng
kinh, niệm Phật, niệm chú,
gõ chuông, đánh
mõ, đánh trống, đánh đẩu; tụng kinh thì ê, a giọng cao giọng thấp như đào kép hát... như
ca nhạc.
Có một số tu
sĩ ham danh chạy theo học hành để đạt những cấp bằng Cử nhân, Tiến sĩ...
Nhưng thưa các bạn! Xét lại bài kinh trên
chúng ta
thấy rất rõ Phật dạy tu
để giải thoát ra khỏi sự khổ đau của kiếp làm người,
còn các Tổ thì dạy cho chúng
ta có một
cái nghề để sống
kiếm ăn bằng cách lừa đảo dối gạt
người. Có đúng không các bạn?
Các vị Giảng
sư chỉ học có cấp bằng để nói láo, chứ
có tu hành gì đâu?
Còn dạy tụng
kinh niệm chú là để hành nghề Thầy cúng mê tín lạc hậu... chứ có tu hành gì
đâu? Nói như vậy có đúng không các bạn?
GIỚI
HÀNH THỨ TƯ
:
GIỚI Ý HÀNH
NGHIỆP
Bắt đầu học,
tu tập và muốn đạt được một đời sống giới
luật Ý HÀNH NGHIỆP
nghiêm chỉnh thì phải thông
hiểu: giới đức,
giới hạnh và giới hành của nó. Vậy
giới đức, giới hạnh và giới hành của giới luật ý hành nghiệp là gì?
Giới đức
ý hành nghiệp
là những lời dạy
đạo đức về đời sống của con người tức là
Chánh tư duy.
Giới hạnh ý
hành nghiệp là những lời dạy về Phạm hạnh tức
là oai nghi tế hạnh
thường thể hiện qua ý
hành nghiệp như: nói, nín,
tiếp giao với mọi
người, v.v.., những
oai nghi tế hạnh như vậy được gọi là Chánh ý nghiệp.
Trong sự tư
duy, quán xét ý nghiệp, khẩu nghiệp,
thân nghiệp như đức Phật
đã dạy cho La Hầu La như sau: ‚Ý nghiệp
này của ta có thể đưa đến tự hại, có thể đưa đến hại người,
có thể đưa đến
hại cả hai, ý nghiệp
này bất
thiện, đưa đến đau khổ, đưa đến
quả báo đau khổ. Này La Hầu La, một ý nghiệp như vậy nhất định con chớ
có làm.
Còn ngược lại,
ý nghiệp nào không đưa đến tự hại, không đưa
đến hại người, không đưa đến hại cả hai. Sau khi
tư duy quán xét nhiều lần biết rõ
ý nghiệp này là thiện, đưa đến an lạc, đem đến quả báo an lạc. Do vậy,
này La Hầu La, con nên làm và an trú trong
niềm hoan hỷ tự mình tiếp tục tu
học ngày đêm trong các thiện pháp‛.
Kính thưa các bạn thân mến! Trên đây về giới cấm, giới đức, giới hạnh và giới hành
trong bài kinh này đức Phật dạy rất
rõ ràng. Chúng tôi xin nhắc lại đoạn kinh trên: ‚Chớ
có nói láo, nếu giới nói láo này vi phạm thì
không có giới nào là không vi phạm (một giới nói láo vi phạm
thì 10 giới Sa Di
đều vi phạm cả)‛.
‚Cũng vậy này
La Hầu La đối với ai
biết mà
nói láo không
có xấu hổ, thời Ta nói rằng người ấy
không có một việc ác gì
mà không
làm‛.
(Bài
kinh giáo giới La Hầu La ở rừng Am Bà La)
Cũng trong
bài kinh này đức Phật dạy về giới đức. Một người nói láo như nước rửa
chân không thể dùng uống được phải đổ bỏ đi. Đúng vậy, nói
láo là người
không có đức
thành thật;
người không
có đức thành
thật thì chẳng khác nào như nước dơ bẩn không thể dùng được.
Chỗ này đức Phật đã xác định qua hành động đổ bỏ nước rửa chân cho La Hầu La thấy:
‚- Này
La Hầu La,
con có thấy một chút ít nước rửa chân còn trong chậu bị đổ đi không?
- Thưa vâng
bạch Thế Tôn.
- Cũng vậy
này La Hầu La là đức hạnh của người Sa
Môn biết mà
nói láo, không có
xấu hổ thì người ấy
không có đức hạnh của
người Sa Môn, cũng
giống như nước rửa chân kia phải đổ đi không dùng được‛.
Trên đời
này người nào
không thành thật là người hay nói láo; người hay nói láo
là người ác, người xấu. Chúng ta nên lánh xa, không nên gần gũi với những
người ấy, theo
như lời đức Phật
đã dạy: ‚Người nói láo
không biết xấu hổ,
thời Ta nói rằng người ấy không có việc ác gì mà không làm‛.
Đó là lời khẳng
định của đức Phật.
Cho nên khi phát hiện
ra người nói láo,
thì biết rằng người đó, dù đối với
cha mẹ, thầy bạn của họ, họ vẫn đặt điều nói láo, nói xấu như thường. Bằng chứng
trong tu viện
có một số người về đây tu tập, khi phạm giới, phá giới, sống không
đúng oai
nghi tế hạnh của người người tu sĩ, ôm
pháp tu hành không nổi, buông bỏ gánh nặng của
thiện pháp. Ngay
khi còn ở trong
tu viện vẫn đặt điều nói xấu Thầy
nói xấu bạn, nhưng khi những người
này rời khỏi
tu viện thường đặt điều nói xấu tu viện hơn, nói xấu
Thầy, nói xấu bạn, nói xấu người
làm ơn giúp họ. Họ
cứ tưởng rằng mọi
người sẽ nghe
theo những lời nói
xấu của họ
đó sao? Bởi đức Phật đã dạy:
‚Kẻ nói
láo, nói xấu người
khác là kẻ ác,
kẻ không tốt, là người xấu‛.
Khi một người
nói xấu người khác là người vô đạo đức làm
người, họ giống như người tung bụi ngược gió, bụi sẽ dính vào họ. Một
người đặt điều nói xấu
người khác là người không
tốt, thiếu đức thành thật, là người nói láo. Cho nên những học
trò phạm giới, phá
giới luật ở đây
tuy không bị hình phạt đuổi, nhưng được
xem là bị đuổi. Vì thế,
khi đi khỏi nơi
đây đều có nói
láo về tu viện như thế này hoặc như thế khác. Nhưng mọi người không bao giờ vội tin đâu các bạn ạ!
Có dịp họ sẽ đến và tìm hiểu về tu viện
nhiều hơn. Khi người
ta muốn tìm hiểu
về tu viện nhiều hơn thì sẽ rõ được sự nói láo, không thành thật của những người
học trò vong ân bất nghĩa ấy.
Cho nên đức Phật dạy: ‚Một
người nói láo thì không có việc gì ác mà không làm‛. Một giới không vọng ngữ trong giới kinh
nhiếp phục gồm đủ 10
giới trong giới bổn Ba La
Đề Mộc Xoa. Cho nên một giới trong giới kinh gồm đủ bốn công dụng:
1- Giới cấm
là những điều ngăn cấm không cho vi phạm dù là những lỗi nhỏ nhặt.
2- Giới đức là
tính chất đạo đức trong những hành động thể hiện tư cách sống qua ba chỗ: thân, miệng, ý.
3- Giới hạnh là những oai
nghi tế hạnh được thực hiện
qua thân hành, khẩu
hành, ý hành.
4- Giới hành
là những phương pháp thực hiện tu tập để tâm
ly dục ly ác
pháp; để tâm bất động trước các ác pháp và các cảm thọ;
để tâm không vi phạm những lỗi lầm nhỏ nhặt.
Giới cấm
nghĩa là gì?
Đối với Phật
giáo, giới cấm là tự tâm mình nhất quyết không làm những điều ác, tự mình
ngăn cấm
mình, chứ không
phải giới cấm do
Phật chế ra để ngăn cấm những đệ tử của mình làm sai. Bởi
vì
đệ tử của Phật đều
là những người tự
nguyện, tự giác sống đời sống Phạm hạnh
theo Phật tu
hành để cầu giải thoát,
vì
thế không
bao giờ họ phạm
giới, chứ không
có giới luật nào bắt buộc họ cả. Cho nên giới cấm của các Tổ biên soạn
ra như vậy là sai. Điều sai rất lớn trong
giới luật cấm của Phật giáo
ngày nay: giới cấm là giới cấm, tu sĩ là tu sĩ, giới cấm chỉ học để biết chơi, còn tu sĩ Phật giáo thì vẫn phạm giới như thường, xem giới luật như không
có.
Giới cũng là
một pháp môn tu tập, nên nó được gọi
là giới vô lậu. Vì thế, đức Phật dạy:
‚Lấy giới luật
làm thầy, làm chỗ nương tựa vững chắc‛ hoặc
“Hãy tự thắp đuốc lên
mà đi‛. Cho nên, phải tự mình ngăn ngừa mình không cho vi phạm
giới luật, tức
là không cho mình
làm điều ác, chứ không
phải giới luật ngăn cấm mình không cho vi phạm điều ác như pháp luật.
Vì thế, giới
hành dạy: ‚Ngăn
ác diệt ác pháp,
sinh thiện tăng trưởng thiện pháp‛. Ngăn
ác diệt ác pháp tức
là
không vi phạm giới luật. Cho nên, hằng ngày tu tập ngăn ngừa và diệt
ác pháp
như vậy thì làm
sao vi phạm giới được. Phải không
các bạn?
Đối với đạo Phật
không có sự
áp đặt, ức chế, không có sự bắt buộc, cấm đoán một
người nào hết, mà phải tự giác tu tập cho mình,
phải tự giác sửa mình, răn
mình không nên làm điều ác, không
nên vi phạm phải những
lỗi lầm dù
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!