Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

địa ngục du ký 8




DẠO ĐỆ TỨ ĐIỆN GẶP GỠ NGŨ QUAN VƯƠNG Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng Giêng năm Đinh Tị (1977)
Nhân sanh tẩu mã khán hoa đăng Hãn lộ hốt hốt tuế nguyệt tăng Vạn tượng canh tân đơn chính thực Nhất nguyên phục thủy dục phi thăng.
Hoa đèn ngựa chạy kiếp người ta Năm tháng qua mau thoáng chốc già
__ 1   .  1 _ À 4^       Ạ _____ 2. __
Tâm kết bồ đề muôn vẻ mới Đầu năm bay vút cõi Trời xa.
Tế Phật: Năm Bính Thìn đã qua, Thánh Hiền Đường từ rằm tháng tám năm con Rồng phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, nháy mắt đã hơn nửa năm, người đời quay cuồng ví như đèn kéo quân, trong một sát na thời gian vút qua, người đời gặp được bao đêm rằm tháng giêng? Cảm thấy tuổi tác mỗi ngày một lớn, trước mặt thấy nhiều trẻ thơ cầm đèn lồng đi chơi, soi gương giật mình thấy tóc trắng, mặt sạm! Không sớm tu thân còn đợi tới khi nào? Tại trung tâm đan điền, nơi khí Trời Đất tụ hội, hòa hợp thành viên thuốc tiên, tới lúc vòng tuần hoàn của một năm trở lại điểm khởi đầu, lúc vạn vật canh tân mới mẻ, tiên đơn chín rụng kết quả bồ đề thì có thể tự thoát xác phi thăng lên cõi Đại La. Kế hoạch của một năm ở mùa xuân, sự quý báu của cả đời người là lúc nhỏ phải thương tiếc thời gian, kính trọng mạng sống, ấp ủ niềm tin, sợ gì ma nạn bủa vây, hy vọng ở tương lai sáng sủa, đi theo đường ngay thẳng, nguyện cầu đạo lớn thuận buồm xuôi gió. Bữa nay chuẩn vị dạo âm ty, Dương Sinh hãy lên tinh thần.
Dương Sinh: Kính chúc phát tài.
Tế Phật: Chúc mừng, chúc mừng. Làm sư ta không nghĩ đến “Phát tài” ta đã có “Ngọc vàng đầy nhà” chỉ mong “Sớm đẻ con cưng”.
Dương Sinh: Người xuất gia sao lại còn mong “Sớm đẻ con cưng”, không phải là tự hủy hoại giới trong sạch của Phật hay sao?
Tế Phật: Con hiểu sai ý rồi. Ta nghĩ rằng Trời có thể đẻ nhiều con cưng thông minh trí tuệ, đẻ ít loại thông minh gian xảo thì thiên hạ sớm được thanh bình, ta cũng có thể tiêu diêu tự tại không phải lặn lội phong trần, chỉ vì độ chúng sinh mà phải quá lao tâm khổ trí. Dương Sinh: Lời thầy nói thật siêu diệu, nhưng hiện tại người đời mong sanh quý tử để cầu con mình lớn lên tương lai kiếm được nhiều tiền, phát tài lớn. Cho nên


chúc mừng sớm sanh quý tử cùng phát tài, người đời sung sướng lắm.
Tế Phật: Biết lừa lọc kiếm tiền chẳng phải chỉ toàn “Quý tử” mà cũng còn có nhiều “Tiên nữ” nữa! Ha ha! Vui miệng nói chơi tạo nên khẩu nghiệp! Tội quá! Tội quá! Chúng ta chuẩn bị dạo âm phủ, con mau lên đài sen.
Dương Sinh: Đài sen năm nay tại sao lại lớn hơn năm ngoái?
Tế Phật: Trách nhiệm thì nặng mà đạo thì xa, đài sen mở rộng, mau mau tiến đức tu nghiệp, đây là vị đài sen của con, chứng tỏ con có tiến bộ.
Dương Sinh: Con không dám, tự biết nghiệp chướng còn sâu, làm sao mà có thể lên tới địa vị đài sen nổi?
Tế Phật: Hoa sen mọc lên từ bùn nhơ, tự yêu thân sạch, có chi sai lầm. Lên đài sen mau, hôm nay thầy trò mình dạo chơi Đệ Tứ Điện ở âm phủ.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Bữa nay máu trong tim chảy mạnh, đặc biệt ngâm một bài thơ khuyên người đời:

Hỡi người đời, sao bận rộn?
Đều vì ba bữa, bận không ngớt.
Hỡi người đời, cầu mong gì?
Đều vì danh lợi, suốt ngày lo.
Hỡi người đời, mê say gì?
Đều vì tình ái, thân gầy mòn.
Hỡi người đời, nghĩ điều chi?
Đều vì vọng niệm đầu rối bời.
Hỡi người đời, được những gì?
Suốt đời bận, tới chết hai tay không.
Hỡi người đời, dâm ra sao?
Vợ con bị hiếp, hận giàu sang.
Hỡi người đời, đợi cái gì?
Quay về bờ giác, lo tu đạo.
Hỡi người đời, tu cái gì?
Lìa bùn không nhiễm, chỉ ngao du.
Hỡi người đời, ngao du đâu?
Cùng lên thuyền từ, vui mênh mông.
Đã tới nơi, xuống đài sen mau, Đệ Tứ Điện Minh Phủ ở ngay trước mặt.
Dương Sinh: Kìa Đệ Tứ Điện ở phía trước.
Tế Phật: Ngũ Quan Vương cùng chư Tiên Quan đã xuất điện, chúng ta mau tới trước vái chào.
Dương Sinh: Kính chào Ngũ Quan Vương cùng chư vị Tiên Quan, tôi là Dương Sinh môn đệ của Thánh Đế thuộc Đài Trung Thánh Hiền Đường, phụng mệnh viết sách, bữa nay do Tế Phật dẫn đạo được may mắn tới thăm quý điện xin chỉ giáo nhiều cho.
Ngũ Quan Vương: Miễn lễ, mau đứng dậy, năm mới khai bút lao khổ, vì viết sách mà phải bôn ba ở chín suối, tinh thần môn đệ Thánh Hiền Đường thật đáng khen. Mời Tế Phật cùng Dương Sinh theo tôi vào điện nghỉ ngơi, đàm đạo.
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương đã tiếp đãi nồng hậu.
Minh Vương: Mời ngồi, Tướng Quân mau dâng rượu Quỳnh Tương.
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương.
Tế Phật: Dương Sinh, con có phước lắm mới được Ngũ Quan Vương đặc biệt ban cho rượu Quỳnh Tương của người chỉ để dùng riêng. Đó là của quý của tiên gia. Con uống xong trí tuệ sẽ được bồi bổ thêm.
Minh Vương: Xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh chớ khách sáo, mau dùng rượu.
Dương Sinh: Mùi vị thơm ngát, ngập tràn tim phổi, cảm giác vô cùng ấm áp sảng khoái. Cảm tạ Minh Vương đã đặc biệt ân ban, tôi nguyện đem hết sức mình hoàn thành trách nhiệm viết sách.
Minh Vương: Chớ khách sáo, rượu Quỳnh Tương này do cung Dao Trì ban tặng, Thập Điện Diêm Vương đều có, uống nó linh tính sẽ tăng thêm điện quang. Các phán quan ở âm phủ chỉ được uống trà tiên, âm binh chỉ được uống thanh trà, vì quả vị bất đồng cho nên sự đãi ngộ hưởng thụ tự nhiên cũng khác.
Dương Sinh: Tình trạng phán xét các tội hồn của quý điện ra sao?
Minh Vương: Tôi cai quản mười sáu địa ngục nhỏ, ngoài ra còn có các địa ngục mới lập thêm để phòng hờ, vì người đời càng ngày càng phạm nhiều tội ác. Địa ngục chia ra nhiều tầng phụ trách, mỗi tầng có các ti. Phàm tại thế, khi làm điều xấu xa tồi tệ, sau khi chết vào ngả Quỷ Môn Quan, lên đứng trước đài gương soi nghiệp ác (Nghiệt Kính Đài) để chiếu lại nguyên hình.


Sau khi có chứng cớ, biết rõ phạm những tội gì mới giải giao cho điện đó giam giữ cùng xử trí. Tôi đang xử một vụ án, mời hai vị theo tôi thẳng đường tham quan. Dương Sinh: Phải phải. Phía trước có hai Tướng Quân đầu trâu mặt ngựa áp giải một nam tội hồn tới, chức vụ có vẻ cũng vào cỡ Tổng giám đốc hoặc Thanh tra gì đó, mặt mày hồng hào, đầu hơi hói, không rõ phạm tội gì mà cử chỉ tỏ ra sợ hãi kinh hoàng.
Minh Vương: Tội hồn này đầu óc thông minh, tại thế chuyên bán thuốc tây, nhưng về sau muốn làm giàu mau lẹ, vì biết thuốc men rất rành, bèn chế tạo thuốc giả, hại rất nhiều bệnh nhân. Nay tuổi thọ đã hết, bị âm binh áp giải tới đây xử tội.
Tế Phật: Đã cận giờ, thầy trò mình sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường, lần sau tới vào trong ngục hỏi lại tội hồn này cũng được. Còn đối với Ngũ Quan Vương có điều chi khiếm khuyết, xin lượng thứ.
Minh Vương: Không có chi. Lệnh cho Tướng Quân cùng quân lính xếp hàng tề chỉnh tiễn đưa.
Tế      Phật: Dương Sinh mau    rời   điện,  sửa   soạn trở  lại
Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương cùng chư vị Tiên Quan đã tiếp đãi quá nồng hậu, xin tạm biệt.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Tuân lệnh, con đã sẵn sàng, xin thầy lên đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


DẠO ĐỊA NGỤC ĐỔ THUỒC Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng giêng năm Đinh Tị (1977)
Ngụy dược dong y thực hại nhân Tham tiền tổn đức nghiệt tùy thân Hoa Đà tế thế thi nhơn thuật Bồ tát tâm trường hóa ngọc tân.
Thuốc giả giết oan vẫn cố dùng Tham tiền tổn đức nghiệp đeo mang Hoa Đà cứu thế ban ơn phước Tấc dạ bồ đề hóa ngọc trong.
Tế Phật: Thế gian không thiếu gì kẻ đánh mất lương tri, mê say tiền bạc, không nghĩ tới đạo đức, như thầy thuốc dở làm chết người, thậm chí chế thuốc giả bán lấy tiền, coi mạng sống con người như cỏ rác, tội ác ngập Trời, luật pháp của dương gian tuy nghiêm ngặt nhưng vẫn còn những con thiêu thân không sợ lửa, đem mạng sống ra thử thách pháp luật. Sau khi chết, xuống địa ngục thống khổ không kể xiết, nếu chẳng tin, để ta dẫn
Dương Sinh xuống địa ngục hầu chứng minh lời ta nói là thật. Hôm nay sửa soạn dạo âm ty. Dương Sinh lên đài sen.
Dương Sinh: Không rõ bữa nay mình đi đâu?
Tế Phật: Đến ngục giam trực thuộc Đệ Tứ Điện, mau sửa soạn lên đường.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã tới nơi, xuống đài sen.
Dương Sinh: Tới cửa ngục, nghe tiếng than thở cùng nhiều tiếng ói mửa, trên cửa ngục có đề “Ngục Uống Thuốc”. Hai vị Tướng Quân đầu trâu mặt ngựa áp giải nhiều nam nữ tội hồn vào ngục. Kìa, Ngục Quan cùng Tướng Quân thân hành ra phía trước đón tiếp chúng ta, Dương Sinh mau tiến lại vái chào.
Ngục Quan: Rất vui mừng được đón tiếp Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm bản ngục. Trước đây ít phút tôi có nhận được sắc chỉ của Chúa Công dạy, nên được biết nhị vị sẽ xuống thăm bản ngục hầu tìm rõ thực trạng để viết vào sách Địa Ngục Du Ký cho người đời hiểu rằng địa ngục là có thật, xin mời hai vị đi theo tôi.
Dương Sinh: Đa tạ sự tiếp đón nồng hậu của Ngục Quan. Hai bên cửa ngục chất từng đống dược phẩm đủ các loại. Tiến lại gần coi thì thấy có đủ các loại nhãn hiệu của bao thứ tiếng như Hoa, Anh, Nhật, v. v... bao che trông thật khéo đẹp. Xin hỏi Ngục Quan, có phải quý ngục cũng buôn bán dược phẩm? Nếu không tại sao ở đây lại bày biện đủ các thứ thuốc thế này? Đến ngay các nhà thuốc lớn ở dương gian cũng không trưng bày số lượng thuốc lớn lao như vậy.
Ngục Quan: Bản ngục tuyệt nhiên không buôn bán thuốc men. Đây là các thứ thuốc người phàm ở dương gian làm giả. Ở cõi trần chế tạo một vật gì thì ở âm phủ tức khắc hiển hiện ngay ra hình tượng đó. Cho nên chế tạo một lò thuốc giả, hiện ra ngay ở âm phủ, chứng cớ tội lỗi của dương gian lộ ra ngay tại đây, không sai một mảy may, như mặt trăng mặt Trời đối chiếu. Điểm này người đời nên biết, đừng nói rằng trong nhà kín có thể làm chuyện xấu xa, nên biết rằng trong chỗ tối tăm cũng có quỷ thần giám sát. Nếu không vậy tội ác của người đời làm sao theo dõi được để mà trừng phạt? Chương Thái Thượng Cảm Ứng có nói: “Họa phước vô môn duy nhân tự chiêu. Thiện ác chi báo, như ảnh tùy hình”. (Họa phước không có cửa, chỉ do người tự chuốc. Thiện ác quả báo, như bóng theo hình). Điều đó đúng với lẽ này vậy.
Tế Phật: Người đời phần lớn không tin nhân quả, nên biết rằng báo ứng của thiện ác, như bóng với hình dưới bóng đèn sáng, người ta có thể thấy hình bóng của chính mình. Khi vào nhà kín không thấy được bóng, vì lẽ đó cho rằng thần không biết quỷ không hay. Nào ngờ trong nơi đen tối, là nơi cư trú của quỷ thần, tự mình đút đầu vào lưới, còn trách gì ai?
Ngục Quan: Mời hai vị vào trong ngục tham quan. Dương Sinh: Trong ngục đều có chấn song sắt vây quanh, cho nên thấy rõ các tội hồn khóc lóc kêu la, âm
binh đang dùng từng thùng, từng thùng trong có các vật màu đen đổ vào miệng các tội hồn, kẻ nào cũng cố tránh né để cho thuốc khỏi đổ vào miệng mình.
Tế Phật: Ta dẫn con đến chỗ này xem các giai đoạn đã qua của một vị tội hồn bị phán đến ngục này.
Ngục Quan: Được, để tôi dẫn Dương Sinh vào trong ngục tham quan.
Dương Sinh: Thiệt là đáng thương, tội hồn này hôm trước ở Đệ Tứ Điện mặt mày hãy còn hồng hào, mới có ba ngày thôi, hiện tại không còn chút máu, tai mắt mũi miệng gò má đều bị chất nước đen dính đầy, không rõ là chất gì?
Ngục Quan: Tội hồn lúc tại thế chuyên chế tạo thuốc giả làm hại rất nhiều người. Sau khi chết bản ngục dùng thuốc màu đen đổ cho uống, loại thuốc này rất đắng, lại có chứa độc tố, khó nuốt trôi, một khi vào miệng thì ruột gan quặn thắt, vừa đau đớn vừa muốn ói, nhưng ói không ra, đó là sự báo ứng của việc chế thuốc giả. Dương Sinh: Tội hồn mặc âu phục này mình mẩy cũng ướt đẫm thuốc màu đen, dơ dáy chịu không nổi, hai mắt thất thần.
Tội Hồn: Xin cứu mạng tôi! Hỡi Hòa Thượng Đại Phật Tổ cùng người cõi trần, hãy mau giải cứu cho tôi, tôi chịu không nổi nữa. Xin bái lạy, như cứu được tôi, kiếp tới tôi xin làm trâu chó để báo đáp ân đức cao dầy. Trên dương gian tôi còn nhiều tiền bạc lắm, hai vị có thể kêu con cái tôi nó đưa cho.
Ngục Quan: Câm miệng! Vị này là Phật Sống Tế Công không phải là Hòa Thượng ở dương gian, mi đưa tiền cho, Phật sống đâu có sử dụng được. Tạm cho mi ra để mi thuật lại hết các chuyện làm bậy lúc còn sống cho người này ở dương gian biết rõ. Đây là môn sinh của Quan Thánh Đế Quân, tên Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung phụng chỉ dạo âm ty viết sách quý để khuyên đời. Mi phải khai rõ ràng hầu có thể giảm bớt chút ít tội lỗi.
Tội Hồn: Cảm tạ đại nhân, nói ra càng thêm xấu hổ nhưng cũng để đời sau sửa chữa lỗi lầm. Tôi lúc còn sống mở nhà thuốc tây, chuyên buôn bán thuốc Trung Hoa và ngoại quốc, lần lần quen thuốc, lâu ngày biết được chút ít thuốc men thông thường, liền nghĩ ngay tới việc làm giàu, mà muốn giàu không làm bậy không được, cho nên đã mua một cái máy nhỏ, dùng bột mì hòa với bột màu, ngụy tạo các loại thuốc bán chạy, in các loại bao nhãn giống hệt, chế tạo số lượng lớn. Trừ tiệm của tôi ra đều gởi tới các tiệm khác bán, kiếm được nhiều tiền không biết bao nhiêu mà kể. Đầu xuân năm nay, không may mắc bệnh chết, hưởng được 52 tuổi. Lúc chết bị hai Tướng Quân đầu trâu mặt ngựa áp giải tới Đài Gương Soi Ác Nghiệp để chiếu rõ lại lúc tôi chế tạo thuốc giả cùng tình trạng buôn gian bán lận, khiến tôi thất sắc kinh hoàng, không rõ tại sao âm phủ lại có loại máy lợi hại tới mức này, cho nên tôi đã không thể chối cãi được. Ba hôm trước bị Ngũ Quan Vương ở Đệ Tứ Điện xử phạt đày vào Ngục Đổ Thuốc 30 năm. Lúc tôi sắp sửa thụ hình, quá hãi hùng khi nhìn thấy tất cả các loại thuốc giả mà tôi đã chế tạo lúc còn sống gồm đủ loại, chất đống trước cửa ngục, phép thần thông của âm phủ quả là lớn rộng. Chứng cớ tội lỗi đã rành rành làm sao chối cãi được? Ba bữa sau bị âm binh đổ cho uống loại thuốc nước đen, thiệt là khó nuốt, nếu không uống thì bị đánh đập, bị ép uống, đau đớn mà than không được, sau khi nuốt xong, ruột xé gan bào, muốn mửa mửa không được, hối hận cũng đã lỡ rồi. Hỡi những kẻ buôn bán thuốc men ở thế gian, chớ nên bắt chước tôi. Nếu như có ai lỡ phạm pháp hãy mau mau cải hối, nếu không sau khi chết đi, có khổ thì ráng mà chịu.
Ngục Quan: Quân súc sanh, mi còn nhiều chuyện phi pháp khác, hãy nói mau, không được giấu giếm, nếu cưỡng lại ta sẽ ra tay xử trị ngay.
Tội Hồn: Vâng vâng, để tôi nói tiếp. Lúc tôi buôn bán thuốc, vì tham nhiều lời nên có lén bán cả ma túy để cho thanh niên nam nữ uống, khiến chúng quay cuồng điên đảo, tạo nên nhiều việc bất hạnh, tội thiệt đáng chết. Có một lần một ngưòi bạn đưa cho tôi một cuốn sách, khuyên đời dạy điều thiện tựa đề là Tiên Phật Thánh Hiền Đường Phủ Thánh Giáo, muốn tôi đọc và nghiền ngẫm để làm việc thiện. Tôi lật xem qua vài trang đều thấy toàn là chuyện Tiên Phật Thần Thánh giáng đàn thuyết luận thi văn, tôi liền quăng đi, nghĩ rằng thời đại khoa học tân tiến này làm gì còn có quỷ thần Tiên Phật, chỉ có bọn mê tín mới tin lời quỷ nói.
Nào dè khi chết đi, Diêm Vương lại căn cứ vào lời hủy báng cùng hành động quăng ném sách gia thêm hình phạt 5 năm. Thì ra Thiện Sinh người thế gian đây cũng là môn sinh của Thánh Hiền Đường ở trên dương thế, tôi thật quá ngu si, xin Phật Sống Tế Công cùng Thiện Sinh giúp đỡ nói với Ngục Quan để sớm thả tôi ra. Dương Sinh: Bạch thầy, tội hồn này còn một điểm lương tri, còn hiểu được hai chữ Thánh Hiền Đường. Con nhận thấy nên giảm bớt một vài phần tội, không hiểu có được chăng?
Tế Phật: Lúc sống không tin Tiên Phật, quỷ thần, tự khoe khoa học văn minh, sau khi chết mới hối hận. Ngươi hiện tại ở trong tay quỷ thần, hối hận thì đã muộn, ta vì nghĩ tình ngươi đã có công kể hết những hành vi lúc phạm tội, hầu khi cuốn Địa Ngục Du Ký in xong, có thể cảm hóa được thế nhân, ta căn cứ vào một phần công đức trong muôn ngàn đó giúp cho ngươi thoát khỏi khổ đau.
Ngục Quan: Tội thì phải báo ứng, hình phạt dữ để trị kẻ không tuân hành luật pháp, chớ có van xin. Tuy việc chế tạo thuốc giả không trực tiếp hại mạng người nhưng cũng di hại cho cơ thể về sau, đó là gián tiếp sát nhân. Cho nên Minh Vương mới phạt trọng hình.
Tế Phật:        Thời giờ đã cận.   Dương Sinh   trở   lại  Thánh
Hiền Đường, lần sau có duyên hẳn còn trở lại tham quan.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tận tình chỉ giáo, tôi phải về Thánh Hiền Đường, mong gặp lại.
Tế Phật: Mau lên đài sen sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen. Hồn phách nhập thể xác.


DẠO ĐỊA NGỤC NƯỚC SÔI LUỘC TAY Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 23 tháng Giêng năm Đinh Tị (1977)
Tiểu thâu đại đạo nhạ di sai Bất nghĩa chi tài phú diệc hưu Dưỡng tử hồ vi thương tổ đức Môn đình lạc diệp ý thiêm sầu.
Cướp to trộm nhỏ kết dây oan Giàu có bất nhân của chẳng còn Con cháu sao không gìn đức tổ Sân nhà lá rụng ý thêm buồn.
Tế Phật:        Thế gian trăm    nghề có thể  làm   ăn. Tục   ngữ
nói: “Cố gắng là mẹ thành công”, chỉ cần kiếm tiền cách lương thiện, không phạm luật pháp quốc gia, ắt trên đời hết người chết đói. Nhìn vào xã hội, có nhiều kẻ không làm ăn lương thiện, chuyên trộm cắp, gian manh, cướp bóc, giết chóc. Nuôi con không dạy thì tội ở ai? Thương thay tình cha mẹ phí biết bao mồ hôi nước mắt, nuôi con lớn lên thành du đãng hành động bất lương, phá rối trị an xã hội, tội ác đáng bị tru diệt. Lúc sống xưng hùng xưng bá, lưu lạc giang hồ, ô danh một cõi, nhưng khi chết xuống âm phủ, chịu thúc thủ trong xó ngục, bị âm binh đánh đập chửi bới thật đáng thương. Người đời nếu quả không tin, bữa nay ta dẫn Dương Sinh dạo thăm âm phủ một phen hẳn là biết rõ. Dương Sinh sửa soạn dạo âm ty, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Đa tạ ân sư đã mở đường khai lối. Người đời được nghe lời chỉ dạy của thầy ắt vô cùng cảm động. Xin hỏi ân sư, có nhiều người muốn con nói về việc dạo âm ty cùng thắc mắc là trong lúc thầy đưa con đi dạo âm phủ, nếu như có người thỉnh thầy giáng lâm, thầy có thể phân thân không? Xin thầy vì chúng sinh giải rõ hết mối nghi ngờ.
Tế Phật: Đó chính là điều chúng sinh thường nghĩ, bữa nay thầy tạm giải thích sơ lược như sau: Ao trong in bóng trăng, sáng sủa như lau, nếu người đời bắt nó là bắt bóng, cho nên nói “Hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo không thực” Phật nói “Phật pháp vô biên”, Tiên nói “Thần thông quảng đại”. Tiên Phật chỉ là một khối ánh sáng hư linh mà thôi, nhưng ảo hóa vô cùng. Tiên Phật ở trên Trời, vầng trăng sáng nơi sông nước, biển khơi đều có ánh trăng, nên nói: “Ngàn sông có nước ngàn sông trăng, vạn dặm không mây vạn dặm Trời”. Trăng chỉ có một vầng, tại sao lại có thể biến hóa vô cùng như vậy? Bởi vì trăng cao sáng nên có thể phối hợp với Trời. Người nếu như tu nhân tích đức, chăm tu đạo lớn, như ba chữ Thánh Hiền Đường, chỉ đại biểu cho một Thánh Hiền Đường khuyên tu, nhưng ba chữ đó lại in sâu trong tim mắt người đời có hàng ngàn vạn, một vầng trăng soi vạn dòng sông. Có thể thí dụ thêm, hiện nay như máy truyền hình, trong đó chỉ có một vị chủ trì, nhà nhà đều mở máy ra coi, đều thấy hiện ra ngàn vạn vị chủ trì, sở dĩ nó ảo diệu như vậy là do một niệm mà tương thông. Người đời nếu như muốn ta giáng lâm, chỉ cần tâm họ và ta tương đồng, cảm ứng đạo giao, ta bèn lập tức giáng lâm trong tim mắt họ. Điểm đó mong thế nhân biết đến. Tế Phật tuy chỉ có một, ta ở trên Trời, phàm kẻ nào có duyên, một có thể hóa muôn ngàn, người người đều có thể nhìn. Kinh có nói:
Phật tại Linh Sơn mạc viễn cầu.
Linh Sơn chỉ tại nhĩ tâm đầu.
Nhân nhân hữu cá Linh Sơn tháp.
Hảo hướng Linh Sơn tháp hạ tu.
Phật ở Linh Sơn há kiếm xa.
Linh Sơn ở tại chính tâm ta.
Linh Sơn tháp báu người người có.
Mau tới Linh Sơn tháp đó tu.
Để khỏi trễ giờ, Dương Sinh mau lên đài sen, chuẩn bị dạo âm ty mà tham quan.
Dương Sinh: Thưa thầy con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành.


Tế Phật: Đã tới nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen. Dương Sinh: Tuân lệnh, tai nghe tiếng kêu la thảm thiết, trước mắt là các nhà giam nơi địa ngục, trên cửa có bảng đề “Địa Ngục Nước Sôi Luộc Tay”.
Tế Phật: Đây là địa ngục luộc tay bằng nước sôi, trực thuộc Đệ Tứ Điện, chúng ta mau đi tới để còn ra mắt. Dương Sinh: Từ bên trong đi ra một nhóm quan viên, có thể là Ngục Quan... Tham bái Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, hôm nay tôi cùng Tế Phật phụng mệnh đến viếng ngục tham quan, xin chỉ giáo nhiều cho.
Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm bản ngục cùng chỉ giáo. Tôi nhận được lệnh của Minh Vương, biết quý vị tới thăm bản ngục, có điều chi khiếm khuyết xin tha thứ.
Tế Phật: Đã mất quá nhiều thì giờ rồi, nên việc đến trễ chắc Ngục Quan cũng chẳng ngạc nhiên. Dương Sinh mau theo Ngục Quan vào trong xem xét cho tường tận. Ngục Quan: Mời hai vị theo tôi vào trong ngục xem xét để biết rõ tình hình.
Dương Sinh: Đa tạ, trong ngục đầy nghẹt hơi nước nóng, tiếng kêu la vang dội, hai tay các tội hồn bị xích chặt, quỷ sứ dùng gầu múc nước sôi từ trong thùng xối lên hai tay, tội hồn bị phỏng la thất thanh. Quỷ sứ khác tay cầm roi, nghe kêu la thì đánh đập, tình cảnh thật đáng thương, không rõ họ bị tội gì? Có kẻ quá trẻ cũng chịu hình phạt này.
Ngục Quan: Mấy tội hồn này tại thế phạm tội gian tham, trộm cắp cho nên sau khi chết phải chịu thụ hình tại bản ngục, tôi kêu vài tội hồn tới để Dương Sinh có dịp nghe họ thuật rõ lại những việc làm sái quấy lúc còn tại thế.
Dương Sinh: Phải đấy, để tôi hỏi rõ sự tình sái quấy của tội hồn viết vào Địa Ngục Du Ký hầu khuyên răn người đời.
Ngục Quan: Tôi tạm thả ba tội hồn và ra lệnh cho tội hồn thứ nhất cung khai hết với Dương Sinh những hành vi gây ác nghiệp lúc còn sống.
Tội Hồn: Than ôi! Hai tay tôi lở loét, xin sư phụ cứu tôi, giúp tôi xức thuốc cho bớt đau.
Dương Sinh: Thấy hai tay tội hồn chảy nước vàng, giống hệt thịt heo thối, xin thầy ban cho họ thuốc.
Tế Phật: Con không được nhiều lời, hai tay nó gây ác nghiệp, thuốc nào trị được sự đau đớn của bàn tay ác độc này.
Ngục Quan: Quân súc sanh, không được cầu xin cứu khổ bừa bãi, hãy đem việc làm lúc còn sống kể ra mau. Tội Hồn: A! Lúc tôi còn sống vì gia đình giàu có, được nuôi dưỡng quá đầy đủ, kết bè nạp đảng với đám ăn rỗi không lo làm việc, lang thang tại các quán cà phê, giỡn cợt cùng gái giang hồ, nhập bọn với gái buôn phấn bán hương sống đời trụy lạc. Cha mẹ khuyên lơn mấy cũng không nghe, sau cùng bị cha mẹ đăng báo từ. Tôi mang mối hận trong lòng, bỏ nhà theo bọn du thủ du thực, đám đầu trộm đuôi cướp, bị chúng dẫn dụ dạy cho nghề móc túi. Thường biểu diễn mánh khóe “Tay thần” trên xe bus hay tại các trạm xe công cộng đông đúc người qua lại.
Ngục Quan: Quân súc sanh, khi nói không được dùng tiếng “Tay thần” mà phải dùng tiếng “Tay quái”.
Tội Hồn: Không chỉ hành nghề móc túi, trộm tiền bạc mà thôi, vì sau đó tôi cho rằng không kiếm được nhiều lợi bằng xâm nhập các cư xá ăn trộm tài vật. Trong đời tôi kiếm được cả trăm vạn tiền tài vật, một lần trong lúc đang lén lấy đồ thì bị lộ, người hàng xóm rượt đuổi, không may bị bắt đưa ra pháp luật, quan tòa xử tội, tống giam vào nhà ngục chịu hình phạt. Sau khi mãn hạn tù, không tự hối cãi từ bỏ tính xấu mà lại vẫn tiếp tục trộm cắp như trước. Đến năm 41 tuổi, vì tửu sắc quá độ, mắc bệnh ung nhọt mà chết. Khi nằm bệnh, không một bạn trộm cắp nào tới lui thăm hỏi, cho nên buồn rầu mà thác. Lúc chết bị quỷ đầu trâu mặt ngựa tới áp giải xuống địa ngục này dùng roi vọt đánh đập. Sau khi bị xử án và bị tống giam vào ngục, mới biết là bị giảm thọ 9 năm, hiện thời ác nghiệp báo ứng, tôi không còn biết nói sao.
Ngục Quan: Mi hối hận thì đã trễ rồi. Nếu như sau khi ra khỏi ngục mà mi biết hối cãi trở thành kẻ hiền lương lập công chuộc tội thì đâu tới nỗi bị giảm thọ cùng sa xuống ngục chịu cực hình? Mi không những phạm tội trộm cắp mà còn phạm tội đại bất hiếu, do đó Diêm Vương xử phạt giam tại ngục này 32 năm, có tội thì phải ráng mà chịu đựng. Tội hồn thứ hai, mau khai hết những hành vi tồi bại lúc còn sống với Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường trên dương thế.
Mi A •                     _     trị   Ạ      •      I     /   _                     _                                          X      I Ạ ^ _         1______ _           _                •                      __ '                                         '   V
Tội Hồn: Tôi lúc sống buôn bán các loại máy móc và kim khí, mấy năm đầu tuy khổ cực sống kiếm được nhiều tiền, lần lần ăn chơi cờ bạc, bên ngoài tìm hoa, kiếm liễu cùng cưới một cô vợ bé cho ở riêng, vợ lớn tuyệt nhiên không hay biết. Nhưng kinh tế ngày một khó khăn, về sau bèn ký chi phiếu không tiền bảo chứng, mua nhiều kim khí ở hai công xưởng bằng những chi phiếu lớn lao, rồi đem những kim khí đó bán đi, trong ngân hàng chỉ để lại một ít gọi là tồn khoản, sau đó lánh mặt. Một chủ xưởng đến ngày lãnh tiền, mới vỡ lẽ là chi phiếu không tiền bảo chứng, chạy đi tìm tôi mà đòi, cùng truy tố tôi trước pháp luật. Cảnh sát lùng kiếm tôi khắp nơi, sau bắt được tôi ở nhà một người bạn, đưa tôi ra tòa. Nhân vì tôi giấu của ở nhà một cô bạn gái nên sau khi mãn hạn tù về vẫn ung dung hưởng khoái lạc. Nhưng các chủ nợ thống hận, chửi bới tôi “Thằng hôi thối, điếm đàng, vô lương tâm”. Trước đây sáu    năm,             lục           phủ     ngũ     tạng    hư       hại,     tôi ngã              bệnh
chết, bị quỷ đầu trâu mặt ngựa áp giải tới Minh Phủ Đệ Nhị Điện, Sở Giang Vương chửi tôi gạt người, giựt tiền, làm tiền cách bất lương không chính đáng, xử đày tôi tại Ngục Bùn Phân Nước Tiểu. Mãn hạn lại chuyển tôi tới Đệ Tứ Điện, Ngũ Quan Vương nói là tôi biên chi phiếu giả, hai bàn tay là đầu mối của mọi tội hại nhiều người, phán đày tôi tại Ngục Nước Sôi Luộc Tay mười năm. Người vợ nhỏ sống hoang phí của cải cũng bị xử phạt và đày ở nơi khác. Minh Vương còn cáo buộc tôi, sau khi chịu hết các tội xong, chuyển giao qua ngục chuyển kiếp sẽ tiếp tục bị luân hồi như sau: Kiếp thứ nhứt làm người, thân thể tật nguyền nhưng vì có tài về kỹ nghệ, bị chủ nợ trước thu dụng để làm giàu cho họ, bản thân chỉ được cho chút ít sống qua ngày, còn bao nhiêu đều phải để trả nợ cho kiếp trước. Kiếp thứ hai đầu thai làm con một người giàu có thiếu lương tâm, ra đời thân thể yếu ớt bệnh tật, tán gia bại sản vì chữa bệnh, tuy sống trong nhà giàu, hàng ngày phải uống thuốc vì người thầy thuốc đó là chủ nợ kiếp trước đầu thai lại kiếp này để đòi tiền đã mất, đúng là “Thầy thuốc quả báo”. Đó là trường hợp quả báo kẻ làm giàu mà bất nhân, gian lận để cướp đoạt tiền của người thì phải trả lại tiền bằng cách uống thuốc, nhân quả báo ứng nhất nhất rành rành. Người đời kiếm sống bằng thương mãi phải luôn luôn giữ đạo đức, có tiền bằng cách vô lương tâm, ăn không qua kiếp thứ hai, như tôi đây thì dầu có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Ngục Quan: Quân súc sanh, kinh doanh bất chính, kim loại cuối cùng biến thành đất, gian tham tiền bạc của người, kiếp sau vốn lại sạch trơn, liên lụy tới con cháu mang tiếng xấu không bao giờ dứt, bao giờ mở mắt được với đời? Hồi nãy tội hồn này khai toàn sự thực, nhân quả báo ứng một mảy lông không sơ sót, y theo sự giám sát của Minh Ti, mấy người chủ nợ kiếp trước đều ân đức, kiếp sau đầu thai đòi lại được số tiền đã mất. Người đời nhân quả ràng buộc nhau thật là vi diệu, chẳng khác nào nhện giăng lưới, nếu có liên quan thì khó mà thoát khỏi lưới báo ứng. Người đời nên nhìn những gương trước, không nên giữ tâm bất lương, làm việc hại người lợi mình mà tạo ra nghiệp chướng, không lạ gì người đời gặp nhiều nghiệp quả trói buộc ngăn trở mà than cho kiếp nhân sinh trầm luân khổ ải.
Tế Phật: Vì thời giờ đã trễ, ta thấy phỏng vấn hai tội hồn này cũng đủ rồi.
Dương Sinh: Thưa phải, xin hỏi thêm Ngục Quan, hiện nay dương gian có nhiều vụ cướp của giết người, có kẻ bị xử cực hình, sau khi chết không biết giam ở đâu? Ngục Quan: Coi tội hồn bị xử cực hình ở đâu, có ngục chuyên xử trị trọng hình, bữa khác xin dẫn đi coi. Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tận tình chỉ bảo, chúng tôi sắp sửa trở về, kính chào tạm biệt.
Tế Phật: Thôi mình ra ngoài, lên tòa sen mau, sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Chúng ta đã đọc đến đây mới thấy rõ sự gian manh mỗi mỗi không có chối cãi được, không giấu được, ở thế gian còn không giấu được, thế gian lấy tay che thì họ không thấy nhưng mà rốt cuộc rồi thì cũng biết. Ông vua hồi xưa làm cái gì bậy họ cũng hiểu, họ còn viết ra được, huống hồ gì hành động của chúng ta gian manh cướp giựt, người ta dòm thấy, người ta hiểu hết. Mánh lới lừa gạt người ta hiểu hết, không có thể giấu. Họ sẽ không chơi với ta nữa. Một ngày nào đó cái tánh tham lam càng ngày càng gia tăng, sự cướp bóc càng ngày càng gia tăng. Rốt cuộc sẽ có sự trừng phạt. Thấy rõ chưa? Tiền dễ kiếm, dễ xài, dễ bệnh hoạn, là cái lối gian manh ăn cướp, thì chúng ta thấy rõ. Chứ không phải nói tôi ăn cướp rồi tôi hạnh phúc, không đâu! Ăn cướp dễ kiếm, dễ xài, dễ bị bệnh hoạn, thấy rõ chưa? Những người hút xách là vì cha mẹ cưng, la lên một tiếng cha mẹ phải đút tiền, nó ra nó mua xì ke về nó hút. Còn nó ghiền về nhà kiếm không được một đồng xu nữa, nó cũng chả làm gì, nó không có lâm cái bệnh trạng đó. Cho nên cha mẹ không phải là khắt khe với con, phải biết đường lối dẫn dắt và nghiêm trị và để cho con biết rằng đồng tiền không phải dễ kiếm, chính nó phải kiếm đồng tiền nó mới thấy giá trị và nó không có xài phí bậy. Làm cha mẹ phải biết dẫn dắt con, quá cưng con hại con mà hại luôn cả mình nữa, hại luôn cả xã hội, làm ô uế cả thanh khí của cả càn khôn vũ trụ, đó là một đại tội! Ngày hôm nay chúng ta biết tu là chúng ta biết thanh lọc, mỗi mỗi chúng ta làm Pháp Luân Thường Chuyển để thanh lọc, thanh lọc cái tội trạng. Tội trạng tăm tối u mê ở bên trong. Càng ngày càng khai triển nó ra để cho nó mở cái thức: chính mình là người trách nhiệm đối với mình. Cho nên, mỗi đêm các bạn mỗi tu là trách nhiệm đối với các bạn. Các bạn thấy sự cực nhọc khó khăn lúc các bạn tu những cơ khí Trời Đất sắp sẵn, dễ dãi như vậy đó, kêu bạn đem vào lòng mà cũng than là khó khăn. Chu cha, tôi hít khó quá! Tôi thở khó quá! Tôi thiền khó quá! Nhưng mà không biết cái này là cái gì? Cái này là lập lại sự quân bình đem lại sự sáng suốt sẵn có cho chính mình để thấy rõ cái tội của chúng ta, rồi ta dũng mãnh lên. Ta học được cái dũng chí đó để khai thông thượng, trung, hạ, cái cơ tạng rồi, chúng ta mới dũng mãnh khai tội của chúng ta, thấy rõ tội trạng của chúng ta. Nhiều khi các bạn làm tội nhiều mà các bạn không thấy, trong ngày đều có tội hết mà không thấy. Vì sao? Vì tăm tối, sự tăm tối nó che lắp làm sao thấy. Chúng ta phải cố gắng, cố gắng làm, cố gắng khai triển. Cho nên nhiều bạn tu trì niệm Nam Mô A Di Đà Phật. À, nhứt lý thông vạn lý minh. Nam Mô A Di Đà Phật niệm cho đến lúc nghe nó niệm rõ ràng bên trong rồi thì thấy rõ, tưởng Phật thì Phật có đó. Khi mà chúng ta ổn định quy nhất rồi, ta là Phật quy một với cả Trời Đất, chớ chúng ta không còn việc của cá nhân nữa. Việc của tất cả, việc của chúng sinh, việc của vạn linh đồng nhất khai triển và khai mở tâm linh rất rõ rệt. Cho nên càng tu thì càng thấy lợi ích cho ta về tâm linh, chớ
không phải về tiền bạc. Nhiều người nói: “Chu cha, tôi tu tại sao bây giờ cứ đưa tiền làm này, làm kia, làm nọ... hết tiền tui”. Nó không biết cái tiền của ai, tiền của Trời Phật cho nó, để làm thiện mà nó không biết của thiên trả cho địa. Phải giúp đỡ và phải xây dựng thì cái tâm nó mới được mở. Cho nên trước kia các bạn keo kiệt, keo kiết từng đồng xu không dám xài, ngày nay các bạn thấy người ta đau khổ các bạn giúp họ nên nhà nên cửa các bạn mừng biết là bao nhiêu! Giúp cho họ làm ăn được như là các bạn, ta làm ăn có bạc tỉ, bạc triệu các bạn mừng lắm. Chu cha, nhờ tôi mà thằng đó nó lương thiện, ngày nay nó làm khá, Trời ngó nó, rồi nó lại kiếm tiền, nó lại biết làm phước, cái tâm của mình càng mở nhiều nữa, càng sung sướng nữa. Mình giúp được một nhưng mà kiếm được hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, nó vô cùng khai triển, lúc đó chúng ta thấy rõ của thiên trả địa. Của  ông Trời   chớ   đâu phải  của
người thế gian, nhưng mà ông thử lòng một chút mà cứ ôm bo bo ba đồng tiền đó, rồi củng cố những chuyện bất chánh, rồi nuôi cái tánh ý phàm trược sân si, eo hẹp thì càng ngày càng xa lánh thiên ý là vậy. Khi mà chúng ta thấy rõ rằng tất cả của cải là của Trời Phật, chúng sinh, ý người là ý Trời, thấy rõ ràng chúng ta hòa được
v                   ới chúng sinh và xây dựng với chúng sinh tiến hóa thì cái hạnh hi sinh của chúng ta càng ngày càng cao, hạnh Bồ Tát của chúng ta càng ngày càng thức. Các bạn được ăn cọng rau cũng vậy, nó đã đang hi sinh cho chúng ta, các bạn ăn miếng thịt, nó cũng đã hi sinh cho chúng ta,
càng ngày càng lớn rộng để nó hoán độ chúng sinh. Chúng ta còn cái tâm eo hẹp mới nói cái này là của tôi, cái này là của anh... Không có của ai hết! Của ông Trời! Phải nhớ của ông Trời! Ngày hôm nay chúng ta được ngồi trong căn nhà tốt đẹp này cũng do ông Trời giúp đỡ chúng ta có duyên lành hòa cảm với mọi người và chúng ta mới có cơ hội hội tụ trong tình thương huynh đệ để hướng về cái cõi thanh sạch của chúng ta. Mọi người chúng ta có quyền trở về với chúng ta, mọi người chúng ta có quyền bỏ những sự tăm tối ngu muội, ô trược, tham dâm. Đó! Khi mà các bạn tu rồi, các bạn biết từ bỏ hi sinh những cái tập quán đó, thì các bạn đâu có bước vào địa ngục làm gì nữa. Địa ngục đâu có chỗ chứa người hiền, chỉ dành cho người dữ. Các bạn thấy chưa?    Người                            dữ   là người ngu, người tăm     tối  chứ
không phải người sáng suốt. Người hung hăng là người tăm tối chứ không phải người sáng suốt. Các bạn thấy trong nhà các bạn có mấy đứa con, có đứa thì mẹ nói gì con nghe nấy, mẹ nói trật con cũng xin vâng và xin làm theo lời mẹ, còn có đứa mẹ chưa nói nó đã chửi tạt trong mặt rồi. Các bạn thấy không? Các bạn thấy cái tội nó hiển hiện trước mặt, mà cái sự hung hăng đó là cái gì? Có giúp cho nó tiến không? Nó càng ngày càng sân si hơn, càng ngày càng cô lập và càng ngày càng thúc đẩy nó vô trong cái chỗ tăm tối, càng ngày càng đi ăn chơi, càng hành hạ thể xác nó mà nó đâu có hay. Lấy rượu chè làm đích, rồi đi chơi bời, rồi càng ngày càng tiều tụy, hút thuốc đồ này kia kia nọ, càng ngày càng hư,
càng hủy hoại cái cơ tạng này. Cái cơ tạng này là cái cấu trúc bởi siêu nhiên, của Trời Phật đã sắp đặt một cơ cấu cho chúng ta ngự để học và để tiến, nhưng mà chúng ta phá hủy cái lớp học, nghĩ cái tội nó ra thế nào? Cha mẹ chúng ta thấy ta buồn phiền, bệnh hoạn, cha mẹ cũng đau lòng hết sức mà không biết làm sao cứu rỗi. Còn Trời Phật thì nghĩ sao? Chỉ chờ ngày luận tội mà thôi! Cho nên ngày nào chúng ta cũng có tội, phải nhìn nhận là chúng ta là          một     tội       hồn     chưa                               hoàn         tất      tại     thế, chứ
chúng ta không phải ngon lành, không phải tốt đâu! Tất cả là đều có tội. Phải nhớ chúng ta xuống đây học để thức tâm và trở về với sự chơn giác nhàn hạ là từ bỏ tất cả những tội trạng. Tội trạng là do đâu? Do tham dâm khởi đầu, sự tham dâm càng bành trướng thì càng lôi cuốn tâm thân, và không có bao giờ phát triển được. Biết sanh, lão, bệnh, tử là tạm, thời gian thấy rõ ràng mà chúng ta còn chưa thức giác, chưa buông bỏ; còn ôm, còn giấu kín những cái tật xấu đó thì không bao giờ phát triển. Cho nên nhiều người tu họ thức tâm, họ nói thật những cái gì họ đã sai lầm. Họ ăn cướp người khác họ không nói nhưng mà bây giờ họ không ăn cướp nữa. Bây giờ nhứt quyết đưa tới họ cũng không thèm nữa. Bây giờ họ thấy rõ rồi, cái đó không phải nhiệm vụ của họ và không phải cái lợi lộc của chính họ, họ đi tìm những nhiệm vụ và cái lợi lộc. Nhiệm vụ là cái sức khoẻ của họ để cứu độ những người đau khổ. Nhiệm vụ của họ là lo tu để ảnh hưởng những người độc ác trở nên hiền. Càng ngày càng tu để tóm thâu được thanh điển


của Trời Đất rồi phóng tỏa cho người khác, đó là nhiệm vụ của chúng sanh tại thế, học dũng, học hòa để tiến hóa, chớ không phải học hung hăng để xuống địa ngục. Ông Trời ông cho con xuống thế gian để học hung hăng xuống địa ngục là cái vô lý, ở địa ngục của ông không có chỗ chứa. Ông mong mọi người làm sao cố gắng tu để trở về với chơn giác, thông minh lên để từ bỏ những sự động loạn đó để tiến, mà khi chúng ta đạt được rồi bất cứ nơi nào chúng ta cũng có thể ảnh hưởng người, vì sao? Chúng ta là tội phạm tăm tối thì những người chưa được cứu rỗi họ là tăm tối, thì chúng ta đừng có chê cái loại đó mà chúng ta không nói đạo, loại nào chúng ta, khi mà đắc đạo rồi, phải hòa với mọi giới và độ cho mọi giới tiến hóa, trong cái dũng chí kiên nhẫn chúng ta bằng lòng cho người đời hành hạ. Chúng ta, nay giải thích một chút, mai giải thích một chút, mốt giải thích một chút, đóng góp cho chúng sinh được đồng hưởng như chúng ta. Đó là cái dũng chí thăng hoa đại từ đại bi cứu khổ chúng sinh là ở nơi đó. Chúng ta mỗi đêm, chúng ta đọc, biết đọc Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi mà tâm chúng ta không học được cái việc đại từ đại bi. Cho nên chúng ta phải buông bỏ, phải xóa bỏ tất cả những cái gì đố kị, tị hiềm trong nội tâm chúng ta hết, từ diệt tức khắc, không nên nuôi dưỡng. Đó là độc hại rõ rệt và hồn thiêng của các bạn không có bao giờ trở về Thiên Đàng được. Nếu áp dụng đố kỵ tị hiềm thì không có tiến nổi. Phải cố gắng mở thức hòa đồng mới có duyên lành mà tiến hóa được.

Hôm nay đến đây, thì chúng ta cũng đồng thanh tương ứng để học hỏi cái chơn lý sâu xa của những vị đã đi trước. Từ bước chân của Ngài để tìm hiểu chơn lý và thấy rõ cái luật nhân quả để cho chúng ta được học hỏi đóng góp cho chúng ta bao nhiêu năm tháng ngày giờ khổ cực và ngày hôm nay chúng ta lại được nghe và thấu triệt và cố gắng giữ lấy nó và nghiên cứu nghe đi nghe lại cho nhiều lần. Cho nên ông Trời nhiều khi ông nói chúng ta là lỗ tai trâu, nghe rồi quên không có thức tâm. Chúng ta nghe nhiều thì chúng ta mới thấy rõ cái tội của chúng ta, chúng ta mới thức tâm. Cho nên phải cố gắng đừng có nói tôi lớn tuổi rồi tôi không cần nghe cái đó, tôi biết nhiều quá! Không đâu! Các bạn biết nhưng mà các bạn chưa làm, cho nên các bạn nghe rồi các bạn làm, các bạn buông bỏ cái tánh hư tật xấu, đó là các bạn làm cho bạn. Còn ôm cái tánh hư tật xấu thì không bao giờ các bạn cứu bạn được một li, một phân nào hết, chỉ có bị kẹt trong thảm cảnh mà thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!