VĂN HÓA PHẬT GIÁO
ĐƯỜNG VỀ
XỨ PHẬT
TẬP II
ĐƯỜNG VỀ
XỨ PHẬT – TẬP II
BẬC A LA
HÁN
Bậc A La
Hán xuất hiện ra đời sẽ làm sống
lại Giới
luật qua Phạm hạnh của Người. Vì thế, đạo
Phật còn
là bậc A La Hán còn, đạo Phật mất là
bậc A La
Hán mất.
Lời nói
đầu
Kính thưa
các bậc Tôn Túc,
Hoà
Thượng, Thượng Toạ, Đại Đức,
Tăng, Ni và
nam nữ cư sĩ Phật tử bốn
phương.
Kính thưa
quý vị! Bộ sách Văn Hóa
Phật giáo
Đường Về Xứ Phật tập 1 được
Nhà nước
cho phép in ấn và phát hành, khi
nó đến tay
quý vị, chắc chắn sẽ có những điều không vừa ý, mong quý vị niệm
tình vui
lòng tha
thứ cho.
Tập 2 sắp
chào đời, với tập sách này
chúng tôi
thành tâm tha thiết, kêu gọi lòng
chân thành
của quý vị, hãy hướng về chánh
pháp của
đức Phật.
Kính thưa
quý vị! Từ xa xưa đến nay,
các bậc
Thầy Tổ của chúng ta, đang lầm
lạc tu theo
một giáo pháp không đúng của
đạo Phật,
mà cứ ngỡ tưởng rằng, mình
đang tu theo
đúng giáo pháp chân chánh của
đức Phật.
Tại sao lại lầm lạc như vậy?
Vì không
có người tu chứng hướng dẫn,
nên cứ tự
mình, dựa vào kinh sách phát triển
của một
số hệ phái, do kiến tưởng giải của
các Tổ xưa
biên soạn ra, mà tu tập hoặc tu theo những sự hướng dẫn của Thầy Tổ
đang
tu tập chưa
chứng đạo.
Giáo pháp
chân chánh của đạo Phật,
không bao
giờ dùng những danh từ trừu
tượng, rất
kêu như: “Chân Không, Phật
Tánh, Bản
lai diện mục, Cực Lạc, Thiên
Đàng
v.v..”. Đó là những danh từ trừu
tượng để
lừa đảo tín đồ.
Giáo pháp
chân chánh của đạo Phật,
luôn luôn
chỉ thẳng, nói thật, nói những
pháp hành
cụ thể, thực tế, rõ ràng như:
“Ngăn ác,
diệt ác pháp, sinh thiện, tăng
trưởng
thiện pháp” hoặc “Không nên làm
các pháp
ác, nên làm các pháp thiện”. Cho
nên, giáo
pháp của Phật không bao giờ nói
sai sự
thật, luôn luôn nói đúng đạo đức nhân
bản - nhân
quả của con người, để mọi người hiểu biết rõ ràng và tự sửa sai
những điều
lầm lỗi,
những điều làm không đúng theo
đạo đức
làm Người, làm Thánh. Vì đạo
Phật đã
xác định Thánh nhân không phải
ngoài con
người, ngoài con người không thể
tìm có
Thánh nhân được. Cho nên, giáo
pháp của
đức Phật là một giáo pháp không
trừu
tượng, ảo tưởng, không mê tín, dị đoan,
phi đạo
đức, v.v.. Ngược lại, những giáo
pháp mà
Thầy Tổ của chúng ta đang tu
theo, nó
để lại một rừng kinh sách toàn là
những loại
giáo pháp trừu tượng, ảo tưởng,
mê tín, dị
đoan, phi đạo đức v.v.. để lừa đảo
tín đồ.
Lần lượt, chúng tôi sẽ lật tẩy bộ
mặt lừa
đảo gian dối của những kinh sách
này, để
quý vị suy ngẫm. Nó đã giết chết
Thầy Tổ
của chúng ta bao đời, bao kiếp,
kéo dài
từ thế kỷ này, đến thế kỷ khác và nó còn tiếp tục giết hại,
những tư tưởng, thế hệ
tuổi trẻ
con em của chúng ta ngày mai.
Một giáo
pháp phi đạo đức, mơ hồ,
trừu
tượng, mê tín, lạc hậu mạo danh là
Phật giáo.
Giáo pháp ấy, còn mang những
cái tên
rất kêu “Đại Thừa, Tối Thượng
Thừa, Phật
Thừa”. Với những danh từ vĩ
đại này,
có mục đích để dìm Phật giáo chân
chánh
Nguyên Thủy xuống, ở góc độ nhỏ
hẹp “Tiểu
Thừa, Thanh Văn Thừa,
Duyên Giác
Thừa”, rồi lần lượt, biến dần
giáo pháp
chân chánh của đạo Phật, thành
tà giáo
ngoại đạo, để dễ bề đưa giáo pháp
của mình
ra lừa đảo, lường gạt tín đồ Phật
giáo. Thầy
Tổ của chúng ta, từ xa xưa đã
bị các
pháp môn này lừa đảo, họ đều là nạn
nhân của
những giáo pháp này. Kính thưa quý vị! Những bậc Thầy
Tổ, Tôn
Túc xa xưa của chúng ta, đã tu
hành, lầm
đường lạc lối theo những giáo
pháp phát
triển này, nên kết quả tu hành
chẳng ra
gì, chỉ sống trong một giấc mơ thế
giới siêu
hình Phật Tánh, Niết Bàn, Cực
Lạc, v.v..
Để lừa đảo mọi người bằng
những lời
an ủi suông trong kinh sách này:
“Tu hành
phải vô lượng kiếp mới thành
Phật”. Do
bị lừa bởi những câu nói quá
siêu, nên vô
tình các Ngài trước tác những
kinh luận
để ca ngợi xiển dương, xương minh
giáo pháp
không đúng của đạo Phật lên
tận mây
xanh, khiến cho người sau, càng lầm
đường lạc
lối hơn, từ đời này sang đời khác,
cứ bổn cũ
các Ngài thuyết đi thuyết lại
mãi, mà
chẳng có ai tu được những gì. Vì
thế, kinh
sách phát triển để lại cho chúng ta rất nhiều, nhiều như rừng, như
biển, nhưng
toàn là
những thứ kinh sách trừu tượng, ảo
giác, mê
tín, phi đạo đức, thiếu thực tế,
không cụ
thể, như trên đã nói, phần nhiều là
lý thuyết
suông rỗng tếch, chẳng nói lên
được một
đạo đức làm Người, làm Thánh
và chẳng nói
lên được một pháp hành cụ thể
lợi ích
như thế nào cho bước đường tu hành
của mọi
người, chỉ toàn hướng dẫn tụng kinh,
niệm chú,
niệm danh hiệu Phật, cầu siêu,
cầu an,
cúng sao giải hạn, trừ tà yểm quỷ,
ngồi thiền
tưởng, v.v.. Đó toàn là những
pháp hành
mê tín, lừa đảo, phi đạo đức.
Kinh, sử,
sách phát triển là một loại
kinh đại
vọng ngữ huyễn hóa. Nói về lịch
sử của
đức Phật thì thần thánh hóa đức
Phật như
một vị Thánh: “Khi đức Phật vừa sanh ra đi bảy bước, có bảy hoa sen
đỡ
chân, và
tay chỉ trời chỉ đất bảo: “Thiên
thượng
thiên hạ duy ngã độc tôn”. Làm gì
một đứa
bé mới sinh ra đi được, nói được,
điều này
không bao giờ có. Phải không thưa
các bậc
tôn túc? Vả lại, một đứa bé mới
sinh ra mà
nói được câu kệ này thì làm gì
phải sáu
năm khổ hạnh trong rừng già “sống
mà như
chết”, khổ hạnh tận cùng để mong
cầu sự
giải thoát.
Còn các
Tổ tu hành thì sao? Lục Tổ
sinh ra thì
ánh sáng đầy trời, ném bình bát
thu rồng:
“Phóng hào quang, biến hóa, tàng
hình, biết
chuyện quá khứ vị lai, thu thần,
nhập diệt,
tự tại sanh tử, v.v..”. Đó là
những trò
ảo thuật lừa đảo bằng tưởng lực
để cho
những người chưa chứng đạo, chưa rõ Phật giáo Nguyên Thủy nên mới tin
theo,
còn những
người biết rõ Phật giáo thì họ
cho đó là
thủ đoạn lừa đảo của những người
buôn thần
bán Thánh, mượn đạo tạo đời.
Thưa các
bạn! Kinh, sách, sử của giáo
pháp phát
triển nói như vậy, nhưng có vị
Thầy Tổ
nào đã làm được như vậy đâu?
Trước mắt
chúng ta, khi sắp chết Thầy Tổ
nào cũng
bị bệnh, đau đớn, khổ sở đi đứng
không được,
bán thân nằm liệt một chỗ, thọ
biết bao
nhiêu là cay đắng của cuộc đời tu
hành của
mình, có nghĩa là cũng còn tâm
tham, sân,
si, giận hờn, phiền não, đau khổ,
v.v.. đến
giờ phút cuối cùng, thì ô hô! Khi
biết tu
hành sai pháp, mạng căn không còn
nữa, đó
là những vị còn tỉnh táo, nhưng có
những vị
tới giờ phút lâm chung mà còn chưa biết mình tu sai pháp, còn đang
sống trong
mơ, một
giấc mơ trong mê hồn trận thế giới
siêu hình
Cực Lạc Tây Phương, Phật
Tánh, v.v..
Nhất là những vị tôn túc có
được nhiều
tín đồ biết danh, lại chết trong
đau khổ
kinh khủng. Vậy mà, còn chưa biết
mình tu sai
pháp. Chính chúng tôi đã chứng
kiến những
sự việc này.
Còn những
Thầy Tổ xa xưa cách đây
từ mười
bảy, mười tám thế kỷ thì chúng ta
không biết
họ thu thần nhập diệt như thế
nào? Trong
những kinh sách của họ, không
có nói
cách thức thu thần nhập diệt rõ ràng
cụ thể như
đức Phật, họ chỉ dùng những
danh từ thu
thần nhập diệt suông, theo lối
lừa đảo.
Còn ngược lại, trong kinh Nguyên
Thủy khi
đức Phật thu thần nhập diệt tự tại sanh tử một cách rõ ràng và cụ
thể như
trong kinh
Niết Bàn thuộc hệ thống
Trường Bộ
kinh trong tạng kinh Nikaya.
Khi đức
Phật nói lời di chúc cuối cùng, liền
vào định
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam
Thiền, Tứ
Thiền, nhập đi nhập lại ba lần
rồi Ngài
nhập Tứ Thiền, ra Tứ Thiền,
xả bỏ báo
thân, nhập vào Niết Bàn.
Hành động
nhập bốn thiền, nhập đi
nhập lại
ba lần đến Thiền Thứ Tư thì đức
Phật xả
bỏ báo thân một cách tự tại trong
sanh tử rõ
ràng và cụ thể, đó là lời di chúc
không lời
cuối cùng đối với người đời sau,
cho nên
không còn ai dám phỉ báng, bài bác
Bốn Thánh
Định của Phật giáo là mơ hồ
trừu tượng
dối gạt người như các loại thiền
khác
thường nói suông thu thần nhập diệt rất mơ hồ trừu tượng bằng những
lời lẽ để lừa
đảo Thầy
Tổ của chúng ta, và bây giờ cả
chúng ta
nữa. Do tin những giáo thuyết này
mà chúng
ta tu chết người, tu căng mặt,
căng mày,
nặng đầu, tức ngực, đau lói bên
hông và đôi
khi bị rối loạn thần kinh sanh ra
điên khùng,
mất trí v.v..
Những Thầy
Tổ xa xưa của chúng ta,
tu hành
giải thoát như thế nào? Chúng ta
không thấy
được, chỉ nghe thấy trong kinh
sách nói
lại mà thôi, còn những Thầy Tổ
hiện tại
trong thời của chúng ta, nên chúng
ta đã trực
tiếp nghe, thấy sự sống và chết
của các
Ngài rất rõ ràng như trên đã nói.
Thứ nhất,
cuộc sống tu hành của các
Ngài tâm
tham, sân, si, mạn, nghi chưa hết, vì thế lòng sân không kém gì người
thế
tục.
Thứ hai,
vị Hòa Thượng nào đến khi
chết cũng
bệnh tật chịu nhiều sự khổ đau
nằm trên
giường bệnh ít nhất cũng là sáu
tháng còn
không thì cũng đôi ba năm liệt
giường,
liệt chiếu bài tiết và ăn uống có một
chỗ. Cuộc
đời tu hành của Thầy Tổ chúng
ta quá khổ
đau như vậy.
Kính thưa
các bậc Tôn Túc, quý vị
Hòa
Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức
Tăng, Ni và
nam nữ cư sĩ Phật tử bốn
phương.
Kính thưa
quý vị! Đó là một bằng
chứng hiển
nhiên mà quý vị hãy kiểm chứng
lại xem có
phải đúng giáo pháp phát triển
đã lừa
đảo và giết chết Thầy Tổ của chúng ta, một cách khổ đau vô cùng
tận không?
Khi mà
Thầy Tổ của chúng ta hết sức tin
tưởng tu
hành, với những pháp môn này
không dám
biếng trễ.
Gương tu hành,
việc làm Phật sự của
Thầy Tổ
rất nhiệt tâm và cuối cùng sự
sống chết
của các Ngài như vậy, chúng ta
đừng che
giấu, mà hãy thành thật nói lên sự
thật để
người sau biết rõ giáo pháp phát
triển là
một thứ giáo pháp lừa đảo thật sự,
tu hành
chẳng đi về đâu được cả, chỉ vì
danh, lợi
mà người trước dối người sau,
người sau
dối người sau nữa và cứ như vậy
trải qua
trên hai mươi lăm thế kỷ nay Thầy
Tổ của
chúng ta chưa có ai làm chủ được sự
sống chết
như đức Phật, cũng chỉ vì tu sai lầm pháp môn của ngoại đạo, của
tưởng
giải, của
các học giả.
Kính thưa
quý vị! Hiện giờ quý vị là
những bậc
Thầy Tổ của Tăng Ni và nam
nữ cư sĩ
Phật tử bốn phương. Qúi vị hãy
xem lại
thân tâm của mình, tuổi đạo trên
bốn, năm
chục năm và hiện giờ có vị đã bảy
tám mươi
tuổi đời, chức vụ làm Tăng
Thống, Phó
Tăng thống, Viện Chủ, Viện
Trưởng,
v.v.. đã làm chủ thân tâm được
những gì
trong bốn sự đau khổ của kiếp làm
người:
sanh, già, bịnh, chết.
Sanh, tức
là đời sống, quý vị làm chủ
được những
gì? Có hết tham, sân, si chưa?
Nếu bảo
rằng hết tham, sao quý vị còn ăn
uống phi
thời, còn thích ở chùa to tháp lớn?
Sao không
sống thiểu dục tri túc, ba y một bát, đi xin ăn từng nhà, mặc y áo
phấn tảo,
vải bỏ
của thiên hạ như đức Phật ngày xưa,
như vậy
mới gọi là hết tham.
Sân, tức
là lòng căm giận, nếu bảo
rằng quý
vị hết sân thì điều này quý vị tự
biết hơn ai
hết, nhưng khi gặp chướng ngại
pháp, sao
quý vị lại đỏ mặt tía tai la hét dữ
vậy.
Già, tức
là cơ thể cằn cỗi, lụm cụm tay
chân run
rẩy và sức lực yếu đuối, da nhăn
nheo, mặt
gầy, nếu quý vị đã nhập vào tâm
bất động
hay định Nhị Thiền thì quý vị
nhận rất
rõ nhân quả vô thường không còn
tác động
làm sắc thân của quý vị yếu đuối,
lụm cụm,
run rẩy, đi đứng không vững vàng
rất cụ
thể và rõ ràng, còn chưa nhập được
thì quý
vị như người mù chẳng biết màu sắc ra sao cả, chỉ biết có một màu
đen sâu thẳm
như trong
đêm tối.
Bệnh, tức
là đau nhức của cơ thể, chắc
chắn quý
vị sẽ không thể tránh khỏi những
khổ đau
này và quý vị cũng không che giấu
được ai
cả, ngay bây giờ cơ thể của quý vị
bệnh đau
rề rề, nay bệnh này, mai bệnh
khác, nay
nhức chỗ này, mai đau chỗ kia.
Hiện giờ,
sắc thân của quý vị sống bằng
thuốc
thang, bằng gạo lứt muối mè, bằng
nhịn ăn
tiết thực, lúc nào cũng chích thuốc
và châm
cứu, bấm huyệt, cạo gió, tập thể
thao, dưỡng
sinh và tập luyện thiền yoga.
Nhất là
cố gắng ăn nhiều bữa để cơ thể có
đủ chất
dinh dưỡng, ngõ hầu sống thêm được
ngày nào
tốt ngày nấy. Thật sự, tu hành như vậy là hèn nhát, không xứng đáng
là đệ
tử của
đức Phật.
Chết, tức
là cơ thể không còn hoạt
động, không
còn thở, nếu quý vị không nhập
được Tứ
Thiền, tịnh chỉ hơi thở thì khó mà
quý vị
làm chủ được sự sống chết này.
Kính thưa
quý vị! Quý vị đã từng theo
giáo pháp
phát triển tu tập, quý vị đã làm
chủ được
một trong bốn sự đau khổ trên đây
chưa?
Nếu chưa
làm chủ được một trong bốn
sự đau khổ
này, thì quý vị phải sáng suốt,
đừng vì
một lý do nào cả, mà hãy vì mọi
người trên
hành tinh này mà vạch trần sự
thật để
cho mọi người khỏi tốn công, tốn sức,
tốn của
cải tài sản, tốn công lao tu tập, tốn
tiền bạc
in kinh sách phát triển, nó chẳng ích lợi gì cho đời mà còn có hại
cho con người,
vì giáo
pháp này dạy cầu tha lực, do đó tu
sĩ không
còn sức tự lực, lúc nào cũng cầu
cạnh, van
xin cúng tế, v.v.. Kinh sách phát
triển lừa
đảo con người bằng mọi hình thức
trừu
tượng, mê tín, huyễn thuật, dị đoan, chỉ
có tín đồ
Phật giáo phải gánh chịu mọi sự
khổ đau này.
Chúng tôi
tin chắc rằng, quý vị tu theo
giáo pháp
phát triển không bao giờ làm chủ
được bốn
sự đau khổ này, mà chính quý vị
không đủ
can đảm nói thật ra mà thôi,
nhưng chính
không đủ can đảm nói thật ra
thì quý
vị đã tự làm khổ mình và còn làm
khổ bao
nhiêu người khác nữa, không những
làm khổ
mình, khổ người khác mà còn giết
chết Phật
giáo, giết chết nền đạo đức nhân bản – nhân quả của đạo Phật. Dù
quý vị
cố giữ bí
mật không nói ra, nhưng sự sống
của quý
vị phá giới, phạm giới là một chứng
minh hùng
hồn là quý vị chưa làm chủ sự
sống, chưa
làm chủ được sự sống thì chứng
tỏ quý vị
không thể nào làm chủ được sự
chết, bằng
chứng cụ thể là khi quý vị chết,
chết trong
bệnh tật trong đau khổ. Đó là
những hiện
tượng mà quý vị không làm sao
che giấu
được tín đồ và những người khác.
Chúng tôi
biết rất rõ, quý vị thuyết
giảng rất
hay, nhưng lời nói không đi đôi với
tâm giải
thoát của quý vị, vì thế quý vị nên
tự xét,
đừng bắt chước Thầy Tổ của chúng
ta nói một
điều không thật, nói một điều mà
làm một
ngả không nhất quán. Giáo pháp phát triển, dù quý vị có tu
trăm muôn
ngàn kiếp thì quý vị cũng chẳng
bao giờ
làm chủ bốn sự đau khổ này được,
chỉ uổng
công mà thôi, vì nó là giáo pháp
thuộc về
hý luận, chứ không phải giáo pháp
để tu hành
giải thoát “Sắc tức thị không,
không tức
thị sắc”. Đó là lời nói trừu tượng,
không xác
quyết, có là có, không là không.
Hiện giờ,
có là nói có, lát nữa không thì
nói không,
thời gian có hiện tại, quá khứ và
vị lai rõ
ràng, thời gian nào là nói theo thời
gian nấy,
dù là một sát na (nháy mắt) chứ
đâu nói,
có là không, không là có, đó là
một sự
lừa đảo lường gạt người, theo hý
luận của
Ngài Long Thọ, trườn uốn như
con lươn.
Kính thưa quý vị! Hôm nay tập 2 Văn
Hoá Phật
giáo Đường Về Xứ Phật ra
đời chúng
tôi thành tâm kêu gọi quý vị Tôn
Túc, Hòa
Thượng, Thượng Tọa, Đại
Đức, Tăng
Ni và nam nữ cư sĩ Phật tử
bốn phương.
Hãy mạnh dạn đứng lên, nói
sự thật
về các loại kinh sách này như Thiền
Sư Thường
Chiếu, Hòa Thượng Minh
Châu, cư sĩ
Trùng Quang và một vị sử gia
Phật giáo
Thái Lan tên là Thitanàna
Thero biên
soạn cuốn Phật giáo Sử do Sư
Giác Nguyên
dịch ra Việt ngữ, v.v..
Những lời
nói của các vị là vạch trần
những điều
tội lỗi, của kinh sách phát triển
mà lịch
sử đã còn ghi lại nhiều thủ đoạn
gian ác
của Bà La Môn giáo và của
những
người vì danh, vì lợi đã nỡ tâm muốn diệt Phật giáo, diệt một nền
đạo đức nhân
bản – nhân
quả của loài người mà chính
Phật giáo
mới có. Một nền đạo đức nhân
bản – nhân
quả không làm khổ mình khổ
người, có
lợi ích cho con người trên hành tinh
này rất
lớn.
Vì thế,
chúng tôi kêu gọi quý vị Hòa
Thượng,
Thượng Tọa, Đại Đức, Tăng,
Ni và nam,
nữ cư sĩ Phật tử bốn phương.
Hãy vì sự
trường tồn của Phật giáo và
nền đạo
đức nhân bản – nhân quả của con
người trên
hành tinh này, quý vị hãy nói sự
thật và
cùng với chúng tôi dựng lại những gì
của Phật
giáo đã bị kinh sách phát triển
ném bỏ từ
lâu. Vì Phật giáo, vì loài người
chúng ta
hãy đứng lên, chung lưng đấu cật,
quyết tâm
quét sạch những tà giáo ngoại đạo đang mượn danh Phật giáo, đang làm
những việc
mê tín, lừa đảo, lường gạt mọi
người,
tiền mất tật mang mà chẳng có ích lợi
gì cho ai
cả, chỉ làm giàu cho bọn tà sư đội
lốt Phật
giáo.
Hỡi quý
Hòa Thượng, Thượng Tọa
Đại Đức,
Tăng, Ni và nam, nữ cư sĩ
Phật tử
bốn phương. Hãy nhận định sáng
suốt đâu
là chánh pháp của đạo Phật, đâu
là tà
pháp của ngoại đạo, mạnh tay dẹp bỏ
những hý
luận của Long Thọ, Vô Trước,
Thế Thân,
Mã Minh, v.v..
Những hý
luận này chẳng ích lợi gì
cho người
tu, nó chỉ để cho những người kiêu
căng, tự
đắc lạm dụng, để hý luận làm trò
tranh luận
hơn thua, với những người còn
tham danh
đắm lợi ở thế gian (Lối lý luận trừu tượng, nhưng không tu hành
được, đó là
đại vọng
ngữ lừa đảo của các vị Tổ Sư
này). Tổ
Sư Tử chịu chết một cách rất oan
uổng, cũng
vì những luận này “Ngũ uẩn
giai không”.
Kính thưa
các bậc Tôn Túc, Hòa
Thượng,
Thượng Tọa, Đại Đức, Tăng,
Ni và nam,
nữ cư sĩ Phật tử bốn phương!
Nếu quý
vị cứ theo vết chân của các vị
Tổ Sư này,
thì tất cả tu sĩ của Phật giáo
sẽ chạy
theo danh và lợi của thế gian thì đức
hạnh làm
Người, làm Thánh sẽ không còn
nữa và như
vậy muôn đời Phật giáo chỉ là
tấm bia để
cho người đời phỉ báng mà thôi.
Kính thưa
quý vị! Người ta đã châm
biếm Phật
giáo quá nhiều, khiến cho những
tu sĩ thế
hệ trẻ mặc cảm với chiếc áo tu sĩ Phật giáo, rất đáng thương… Nếu
quý vị
không thẳng
thừng, quét sạch những tà giáo
ngoại đạo
đang ẩn núp trong Phật giáo, để
làm tốt
lại Phật giáo mà cứ theo lối mòn
của các
Tổ, thì chắc chắn Phật giáo sẽ bị
diệt vong.
Kính thưa quý
vị! Khi đọc bộ sách 10
tập Văn
Hoá Phật giáo Đường Về Xứ
Phật xong,
quý vị hãy bình tâm mà suy
ngẫm những
lời nói của chúng tôi, có đúng
hay là sai,
các Tổ có phải là những người
đáng cho
chúng ta tin tưởng, đầu đội vai
mang hay
không?
Theo chúng
tôi thiết nghĩ, đức Phật là
một con
người hoàn hảo, Ngài biết những
lời nào
Ngài dạy cho chúng ta là vừa đủ,
để con
người không làm khổ mình, khổ người nữa, lời nói của Ngài không
thừa không
thiếu. Một
hôm, Ngài nắm trong tay một
nắm lá cây
và hỏi chúng Tỳ kheo: “Nắm
lá cây
trong tay Ta, có nhiều bằng rừng lá
cây hay
không?
Chúng Tỳ
kheo trả lời: “Bạch Thế
Tôn! nắm
lá cây trong tay của Thế Tôn
quá ít so
với rừng lá cây quá nhiều”.
Đức Phật
nói tiếp: “Pháp Ta chứng
như rừng
lá cây, nhưng Ta dạy các ngươi tu
tập như
nắm lá cây trong tay”. Tại sao
vậy?
“Vì sự
hiểu biết của các người có giới
hạn, nên Ta
dạy những điều cần thiết vừa
đủ để các
người đạt đến mục đích giải thoát
sanh, già,
bệnh, chết và chấm dứt luân hồi”. Bốn mươi lăm năm thuyết pháp độ
chúng sanh,
đức Phật đã trang bị cho chúng
ta vừa đủ
những pháp hành để tu tập đi đến
giải
thoát, cho nên những gì lý luận cao siêu
thì đức
Phật cho đó là tưởng tri, hý luận để
làm giàu
cho sự tranh luận hơn thua, không
nhằm mục
đích giải thoát. Những điều đó,
không ích
lợi cho mình cho người, mà còn
sanh oán
thù và làm mất thì giờ vô ích, thế
mà người
sau muốn triển khai cái rừng lá
cây của
đức Phật đã chứng, như Tổ Long
Thọ, Thế
Thân, Vô Trước, Mã Minh,
v.v..Vì
thế, đẻ ra triết lý Chân Không, mục
đích của
Long Thọ là đập phá luôn chân lý
Khổ, Tập,
Diệt, Đạo của đạo Phật để
giáo pháp
Bát Nhã Ba La Mật của
mình, một
triết lý ảo tưởng để trở thành một
chân lý duy
nhất, không còn một chân lý nào hơn được, vì thế Thầy Tổ của chúng ta
quá
phục lăn
chân lý ấy, nên xúm nhau triển khai
trí tuệ
Bát Nhã “Chân Không”. Từ triết
lý Chân
Không, sản xuất ra Thiền Tông,
khiến cho
người đệ tử Trung Hoa đầu tiên
của giáo
phái này, bị tàn tật cụt một cánh
tay, vì
cầu pháp và chết một cách oan uổng,
đó là cái
thấy tưởng tri của các Tổ đã giết
người, chứ
không phải là liễu tri để cứu
người. Từ
đây, nó mang đến những tai hại
cho con
người biết dường nào, bao nhiêu tu sĩ
hủy hoại
một phần cơ thể để cầu pháp Chân
Không như
trong kinh Pháp Hoa đã dạy:
“Lấy toàn
thân hoặc hủy hoại một phần cơ
thể để
cúng dường chư Phật cầu pháp”. Còn
cái thấy
của đức Phật thì không giống như
cái thấy
của các Tổ, cái thấy không tưởng
tri, cái
thấy không vọng ngữ nói láo, không dựng lên cái không có mà thành có
như các
Tổ: “Này
các Tỳ Kheo cái gì trong toàn
thế giới…
được thấy …được ý tư duy và
quan sát,
Ta được rõ biết như sau: “Tất cả
đều được
Như Lai biết đến, Như Lai
không có
dựng đứng lên cái mới”. Lời xác
định này
của đức Phật rất rõ ràng, đức
Phật không
có dựng lên một cái gì kì đặc
mới mẻ.
Đọc kinh sách phát triển, chúng ta
thấy các Tổ
thường hay dựng lên những
pháp môn
mới lạ ngoài sự hiểu biết của trí
hữu hạn
của con người, nên thành ra pháp
tưởng, mà
pháp tưởng là pháp không có
thật.
Chúng ta
hãy nghe tiếp đức Phật nói:
“Này các
Tỳ kheo, nếu Ta nói rằ ng: “Ta
biết tất
cả, cái gì trong toàn thế giới…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!