DẠO ĐỊA NGỤC ONG ĐỘC LẦN THỨ BA
Giáng ngày 3 tháng 4 năm Đinh Tị (1977)
Thần chiêm cứu thế
bổn từ tâm Đạo pháp song tu đức nghiệp thâm Chỉ điểm mê tân bằng thánh khẩu Giải
nhân họa ách kiếp nan xâm.
Cứu đời thần dạy vốn ân cần Phép đạo chăm tu nghiệp đức nên Chỉ rõ bến
mê bằng miệng thánh Ngăn ngừa tai họa khỏi lan tràn.
Tế Phật: Thần thánh giáng cơ cứu thế là vốn có
lòng từ tâm thương xót chúng sanh khổ não, nhưng lại bị bọn đạo giả tiên giả,
dùng làm phương tiện kiếm tiền, chẳng hề thi hành lẽ đạo, nên bây giờ tội của bọn
đó tăng lên một bậc. Thầy tướng tự xưng là “Miệng sắt”, đó là những kẻ hút máu
người không biết tanh, miệng chúng là miệng hổ lang. Bọn chúng là đám đồ đệ bất
lương đã
làm bại hoại danh ngài sư tổ ngành tướng học
là Quỷ Cốc tiên sinh. Khi chết bị Diêm Vương phạt trọng hình, sau này còn bị
chuyển kiếp, sinh làm chim bay lượn ở núi hoang Quỷ Cốc, há to miệng sắt kêu
ríu ra ríu rít nghe điếc cả tai. Bữa nay đã tới giờ dạo âm ty, Dương Sinh chuẩn
bị lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, khí Trời nóng quá, còn đường
ở địa ngục chẳng rõ có mát mẻ không?
Tế Phật: Âm khí lạnh lẽo, lông tóc con dựng đứng, mau
lên đài sen đừng kéo dài thời giờ.
Dương Sinh: Thưa vâng, con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi
hành...
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Ngục Quan: Hoan nghinh nhị vị trở lại thăm bản ngục
thêm lần nữa.
Dương Sinh: Hôm nay lại đến Địa Ngục Ong Độc, Ngục
Quan cùng Tướng Quân đã thân hành ra tiếp chúng ta.
Tế Phật: Trên đời không thiếu gì kẻ mượn danh nghĩa thần
thánh làm bại hoại thánh đức của chư thần, khiến chúng tôi phải hai ba lần đến
Địa Ngục Ong Độc kiếm tài liệu để tuyên bố những điều đã thấy ở âm phủ hầu
khuyên răn người đời.
Ngục Quan: Mời hai vị theo tôi vào trong nghỉ ngơi và
dùng trà.
Dương Sinh: Bữa nay thời gian eo hẹp, chúng tôi không
dám nghỉ ngơi, xin miễn thứ cho.
Ngục Quan: Vậy cũng được, xin mời Tế Phật cùng
Dương Thiện Sinh vào trong ngục.
Dương Sinh: Ong độc đầy phòng, lấy người làm tổ,
bu kín thân tội hồn, không phải để hút mật mà là để chích nọc độc.
Tế Phật: Tại thế ham ăn nhiều đồ ngon ngọt,
cho nên tới đây phải uống no đồ cay đắng.
Dương Sinh: Tội hồn thống khổ rên la, kinh hãi
trốn chạy nhưng chẳng tìm ra lối thoát.
Tế Phật: Đúng là “Thiên đường hữu lộ
tha bất khứ, địa ngục vô môn ngạnh tiến lai”. (Thiên đường có lối sao
không tới, địa ngục cửa cài lại cố tìm).
Ngục Quan: Hiện giờ nơi các miếu ở thế gian,
có nhiều người mượn danh nghĩa thần thánh kiếm tiền, xã hội chỉ trích quá nhiều,
ảnh hưởng không ít đến uy danh của Thánh Thần. Chốn Địa Ngục Ong Độc tội hồn ngày
càng tăng khiến tôi cảm động thốt ra lời, tôi xin gọi vài tội hồn đại diện tới
thuật lại những hành vi thất đức lúc còn sống để viết vào sách Địa Ngục Du Ký.
Dương Sinh: Ngục Quan đã gia công khó nhọc quá
nhiều để giúp đỡ thầy trò tôi hoàn thành nhiệm vụ mà Thần Thánh đã trao cho, quả
là chịu ơn quá nhiều.
Ngục Quan: Đó là bổn phận của tôi, xin đừng
khách sáo. Tôi đã sai Tướng Quân dẫn giải hai tội hồn tới và giới thiệu Dương
Thiện Sinh là môn đệ của Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương thế, được Phật
Sống Tế Công dẫn đi xem xét tình hình ở âm phủ để viết sách khuyên đời, vậy tội
hồn hãy mau thuật lại những hành vi sai trái ở dương gian.
Tội Hồn: Lúc còn sống
tôi ngụ tại cung nọ ở Đài Trung làm đồng cốt, giữ chức Trung Đàn Nguyên Soái.
Ban đầu thần linh nhập vào xác tôi, mượn thân tôi mà giáng cơ cứu độ chúng
sinh, quả đã cứu chuộc được rất nhiều người, có rất nhiều bệnh bác sĩ chữa
không khỏi đều được thần lực của Trung Đàn Nguyên Soái trị dứt. Về sau thấy người
tin tưởng ngày càng đông, nhiều lúc Trung Đàn Nguyên Soái không nhập vào tôi,
tôi cũng giả làm thần nhảy múa, khiến bệnh nhân càng nặng thêm. Lại thường mượn
cơ hội đó mê hoặc thiện tín, nói là họ bị tai họa nghiệp chướng, bị ma quỷ nhập
cần phải cúng lễ để giải trừ mới thoát khỏi vận xấu. Kẻ
muốn tai
qua nạn khỏi, phải đốt nhiều giấy tiền vàng bạc, giá phải trả từ một đến hai,
ba ngàn đồng không chừng. Đó không phải là ý muốn thần thánh. Suốt đời kiếm được
không biết bao nhiêu tiền, mua nhà lầu hưởng thụ sung sướng khoái lạc. Sau khi
chết bị âm binh áp giải tới Đệ Tứ Điện ở âm phủ, Diêm Vương giận giữ nói “Mi làm đồng cốt ở
Trung Đàn Nguyên Soái, lẽ ra phải ráng giữ thần khí cho dồi dào để cứu nhân độ
thế, ngược lại mi lại mượn danh Thần Thánh để kiếm tiền, công cứu người còn
thua tội kiếm tiền. Tội nặng hơn công, cho nên phán đày ở Địa Ngục Ong Độc để
chịu khổ”. Hàng ngày ong độc chích đau chịu không nổi. Lúc sống dao kiếm chém
thân cũng không đau bằng bây giờ bị ong đốt, đau nhức thấu tim gan. Hối hận thì
đã trễ rồi. Gởi lời nhắn với thế gian là đã làm đồng cốt thì phải giàu lòng cứu
nhân độ thế, đừng nửa đường phản bội, mượn việc của Thần mà gạt người lấy tiền
lấy bạc; mới mong tránh khỏi đi theo vết nhơ của tôi.
Tế Phật: Đồng cốt cứu thế, đó là truyền thống
của đạo giáo, nguyên là để phù trợ cho thầy thuốc cõi phàm không đủ khả năng, lấy
thần y mà trị, thể hiện đức hiếu sinh của Thượng Đế. Hậu thế nếu dựa vào đó để
kiếm tiền, bội nghịch ý hiếu sinh của Trời. Có thể nói đó là lối của người lên
đồng. Làm đồng cốt cứu thế nếu sinh hoạt bình thường để tùy ý người ta quyên
góp thì không có gì lầm lỗi. Nếu như mượn cớ đó để kiếm tiền như lối mua bán “thuốc Thánh” ắt biến thành “thần cướp”. Phát luật dương gian
không thuận thì luật pháp ở cõi âm cũng chẳng tha.
Ngục Quan: Kêu tội hồn thứ hai hướng Dương Thiện
Sinh khai rõ ác nghiệp lúc còn tại thế.
Tội Hồn: Lúc còn sống, tôi là thầy tướng
nghiên cứu tướng học, bôn ba giang hồ, thường thiết lập bàn coi tướng ở giữa chợ,
chỉ rõ điểm mê của người đời. Có lần, nhơn làm ăn không khá thì gặp một thanh
niên nhờ tôi chỉ dạy, tôi thấy y ăn mặc sang trọng như người ngoại quốc bèn
khua môi múa mỏ đoán bậy là y sắp bị cướp của tới nơi rồi, phải giải cái hạn
hung sát đi, còn không tương lai vô cùng đen tối. Tôi có học được môn bùa chú
có thể thay sao hoán tinh. Thanh niên đó tin ngay là thiệt, bèn rớt trúng vào
tròng của tôi. Tôi cúng giải hạn xong bèn đòi tiền thù lao là năm ngàn đồng. Từ
đó
trở đi tôi thi hành hoài cái “tuyệt chiêu” đó để gạt người ta lấy
tiền. Sau khi chết Diêm Vương thét mắng bảo tôi là: học tướng pháp mà thiếu đạo
đức, gạt người lấy tiền, phán đày tôi tại Địa Ngục Ong Độc mười hai năm. Tới giờ
mới được hơn ba năm, ngày chịu khổ còn nhiều lắm, ong độc không cho mật ngọt mà
chỉ cho kim chích nọc độc, toàn thân sưng u, đau nhức cùng ngứa ngáy lắm, hối hận
thì đã trễ.
Tế Phật: Lúc sống nói ngon nói ngọt, lời lời
như hoa nở, ngươi nói ngươi thần thông quảng đại, nhưng lại giống y như con ong
độc, hại người nhiều, cứu người ít, cho nên phải chịu báo ứng. Khuyên các nhà
tướng số trên thế gian học đạo tu thân dùng chân lý chỉ rõ bến mê cho người, giải
quyết nghi nan cho đời thì ắt công đức vô lương. Ngược lại, nếu nói bậy để móc
hầu bao của người thì không đáng gọi là thầy tướng, địa ngục ắt có chỗ dành sẵn
cho vậy. Hôm nay thời giờ eo hẹp, chúng ta sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin hỏi Ngục Quan là có phải bọn “thần cướp” sau khi chết đều bị
giam tại ngục này phải không? Ngục Quan: Không nhất thiết như vậy, có kẻ chuyên
môn gạt nữ sắc, trường hợp đặc biệt này thì giam tại ngục khác. Ngục này chỉ
giam một số mà thôi.
Dương Sinh: Vì thời giờ đã trễ, đa tạ Ngục
Quan cùng chư vị Tướng Quân đã chỉ giáo cho. Thầy trò tôi xin cáo biệt.
Ngục Quan: Lệnh cho Tướng Quân cùng đám tùy
tùng tiễn chân hai vị.
Tế
Phật: Đa tạ Ngục Quan, chúng tôi xin từ biệt, Dương Sinh chuẩn bị rời ngục, mau
lên đài sen.
Dương
Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.
DẠO ĐỆ NGŨ ĐIỆN THĂM VỌNG HƯƠNG ĐÀI GẶP GỠ
SÂM LA VƯƠNG
Dương Tiển Tiên Sư
Giáng ngày 13 tháng 4 năm Đinh Tị (1977)
Địa phủ tầm u quá
ngũ quan Trước thư khuyến hóa độ minh ngoan Đào chi chấn khởi tà ma phục Cảnh
thế chung thanh hướng cửu hoàn.
Năm cửa âm ty vượt tối tăm Khuyên răn viết sách độ ngu đần Cành đào
vung phất tà ma sợ Chuông vọng khắp Trời gọi thế gian.
Tiên Sư: Hôm nay vì Tế Phật bận việc, không thể
dẫn Dương Sinh dạo âm phủ được. Ta phụng chỉ đức Ngọc Đế đặc biệt xuống Thánh
Hiền Đường để hướng dẫn Dương Sinh dạo thăm âm phủ. Vì thời giờ đã trễ, chúng
ta chuẩn bị khởi hành.
Dương Sinh: Bạch ân sư, bữa nay thầy đích thân dẫn đường,
đội ơn thầy nhiều lắm, nhưng thầy lại mang theo con chó để làm chi vậy? Những lần
trước ân sư Tế Phật đưa con đi thì đều ngồi tòa sen, không rõ hôm nay thầy dùng
phương tiện di chuyển gì để đưa con đi.
Tiên Sư: Tế Phật có đài sen còn ta không có, là vì
Tiên và Phật có những pháp thuật khác nhau. Hôm nay mình cỡi con chó này.
Dương Sinh: Chó chạy chậm lắm, trông nó lại hung dữ
quá chừng, người ta tới gần sợ hết hồn, bị nó cắn hẳn là nát mình nát mẩy.
Tiên Sư: Đây không phải là con chó phàm trần mà là chó
Trời, là sức mạnh của chân ta. Đạo hạnh của nó không nhỏ, lẽ nào nó lại cắn
con.
Dương Sinh: Bởi lẽ chó chạy quá chậm, sợ ảnh hưởng đến
cuộc hành trình.
Tiên Sư: Dương Sinh cứ yên tâm, bốn chân của chó Trời
nhanh như bốn bánh xe hơi ở cõi hồng trần vậy, tốc độ của nó còn lẹ hơn ngồi
đài sen nữa.
Dương Sinh: Con đã chuẩn bị kỹ càng, thầy ngồi phía
trước xin hết sức cẩn thận, kẻo không con rớt xuống thì khổ lắm.
Tiên Sư: Con nhắm hai mắt lại, không gặp tai họa đâu,
cứ yên tâm.
Dương Sinh: Chẳng hiểu cuộc hành trình bữa nay tới
đâu?
Tiên Sư: Hôm nay tới thăm Đệ Ngũ Điện ở âm phủ. Chớ hỏi
nữa, thời giờ đã trễ, chúng ta khởi hành... Đã tới nơi, xuống mau.
Tiên Sư: Tiên Phật cùng một nhà, cũng như người trên đời
mua hai chiếc xe cùng là xe máy, nhưng nhãn hiệu khác nhau, đều tự cho là phẩm
chất thượng thặng, không rõ trong ruột mới vội quyết định hơn thua. Lòng người
giống như động cơ máy nổ, động cơ nếu như tốt lành hẳn giúp lòng người bình thản,
chạy trên đường lớn hẳn sẽ không gặp trở ngại.
Dương Sinh: Thầy nói rất có lý. Đám đông phía trước
đang chen chúc tiến lên đài. Các nam nữ tội hồn đang bị âm binh áp giải tới, có
một số không bị sai áp, vẻ mặt tươi cười hớn hở. Không rõ đây là chốn nào?
Tiên Sư: Đây là Đài Trông Quê (Vọng Hương Đài). Những tội hồn tới địa ngục
bị giải qua Đệ Ngũ Điện, để lòng nghĩ tới Đài Trông Quê sẽ nhìn thấy con cháu ở
dương gian. Họ không cầm nổi nước mắt nên khóc than không dứt. Những hồn không
bị thụ hình cũng đến đài nhìn về quê hương để xem con cháu ra sao?
Dương Sinh: Phía trước có một số người ngựa khí thế
oai nghiêm, không rõ là thánh thần nào?
Tiên Sư: Ngũ Điện Sâm La Vương và Điện nội văn võ bá
quan đã xuống thềm để nghinh tiếp chúng ta, mau tới vái chào ra mắt.
Dương Sinh: Tôi là Dương Sinh, môn đệ của Thánh Đế tại
Thánh Hiền Đường thuộc Đài Trung phụng chỉ viết Địa Ngục Du Ký để làm sách
khuyên đời. Bữa nay do
Dương Tiển Tiên Sư hướng dẫn xuống âm ty, đến Đệ Ngũ
Điện kính thỉnh Sâm La Vương giúp đỡ phương tiện để việc soạn sách được hoàn tất
thuận lợi.
Diêm Vương: Công đức của Thánh Hiền Đường thật là cao
dày, mở nhà truyền giáo, viết sách dạy đạo cảm hoá được rất nhiều người. Ta hiện
cai quản Đệ Ngũ Điện, rất nhiều vong hồn tại thế đã từng đọc sách của quý Thánh
Hiền Đường, đã in kinh sách để ấn tống cho nên tội lỗi đã giảm bớt nhiều, vì
Thánh Hiền Đường đã tích lũy nhiều âm công nên tôi đã phê cho họ sớm được siêu
sinh hoặc căn cứ vào công lao mà chứng đạo cho họ.
Dương Sinh: Đa tạ sự chiếu cố của Diêm Vương, chỉ có tự
tạo công đức mới được ngài khoan thứ.
Diêm Vương: Miễn lễ, hãy đứng lên. Nhị Lang Thần Quân
cùng Dương Sinh hãy theo tôi vào điện nghỉ ngơi. Tiên Sư: Vì không thể kéo dài
thời giờ, xin khất để lần khác. Bữa nay tôi xin dẫn Dương Sinh lên Đài Trông
Quê xem xét.
Diêm Vương: Muốn như vậy thì cũng được, để tôi đưa hai
vị lên Đài Trông Quê.
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương đã dẫn đường.
Diêm Vương: Phàm những tội hồn đi tới Ngũ Điện đều phải
qua Đài Trông Quê để nhìn lại con cháu ở dương gian. Nhưng đại đa số các vong hồn
đều rất si tình cho nên đều quyến luyến con cháu cùng cảnh thế gian. Dù có tội
hay không có tội đều được tới đó nhìn một lần.
Dương Sinh: Nỗi lòng của con người quả là khó nguôi
khuây. Phía trước âm binh lại áp giải tới một ông lão. Lúc ông ta nhìn đài này
lệ đổ như mưa, không hiểu tại sao ông ta lại khóc lóc thảm thương?
Diêm Vương: Vì lúc sinh tiền ông lão này phạm ác nghiệp,
cho nên sau khi chết phải tới âm phủ thụ hình, đến nay hạn thụ hình vừa mãn, tới
đây để nhìn lại con cháu, nhưng con cháu không hề thương cảm. Ông thấy kẻ thì
ngồi xem truyền hình ở sảnh đường, kẻ thì nằm ở trong phòng, không một đứa nào
nghĩ tới cha ông cả. Nghĩ lại lúc còn sống phải vất vả vì con cháu nên ông cảm
thấy rất đau lòng.
Tiên Sư: Lúc còn sống đã không chăm lo tu đạo, lúc chết
còn mong con cháu khấn cầu siêu độ cho thì thật là khó khăn. Con cháu căn bản
đã không tin có thần thánh cùng nhân quả thì làm sao chúng có thể tin nổi sự cầu
siêu cho người quá cố. Cho nên hồn đến âm phủ giờ đây mới hối không kịp. Nếu
còn đủ tinh khí thần mà chịu làm những việc thiện đức thì đấy chính là lo bảo
hiểm về sau.
Dương Sinh: Tại sao trên Đài Trông Quê tôi chỉ thấy trắng
xóa, không một hình ảnh nào khác hiện ra cả? Tiên Sư: Mắt người là mắt thịt.
Tuy Tế Phật trước kia đã từng đưa người đi tắm ao Thanh Tâm, nhưng bởi đã lâu
cho nên bụi trần lại phủ đầy. Do đó mắt tục nhìn Đài Trông Quê mới chẳng thấy
gì. Đó là một cơ quan ảo
1 • A 1 • Ẩ 1 / A. V
diệu biến
hoá vô cùng.
Diêm Vương: Nơi dương thế bụi trần quá nhiều nên hai mắt
biến thành mắt cát, do đó nhìn vật không rõ.
V
ăn Phán Quan hãy mau đem nước Tĩnh Thủy cho Dương Thiện
Sinh rửa mắt.
V
ăn Phán Quan: Tuân lệnh. Đã mang nước Tĩnh Thủy tới,
xin Chúa Công định liệu.
Minh Vương: Đưa đây cho ta. Dương Thiện Sinh hãy mở lớn
hai mắt ra rồi dùng nước Tĩnh Thủy này mà rửa mắt cho sạch...
Dương Sinh: Đa tạ Minh Vương đã ban cho nước Tĩnh Thủy,
quả nhiên hai mắt trong sáng vô cùng.
Minh Vương: Bây giờ Dương Thiện Sinh hãy nhìn lại Đài
Trông Quê xem.
Dương Sinh: A, thật là hay quá, mọi hình ảnh tại Thánh
Hiền Đường lần lượt hiện trên đài, mắt nhìn thấy rõ mồn một. Môn đệ ngồi hai
bên kiên trì thành tâm hộ giá, thân thể tôi đang ngồi trước sa bàn giữa chính
điện. Ngọc Hư đồng tử dìu thân tôi chấn bút tại sa bàn mà chép lẹ. Những thư ký
của Thánh Hiền Đường cũng chực sẵn hai bên ghi chép. Sư huynh Sa Sinh Lâm cũng
đang đọc, chữ hiện ra như trên màn ảnh vậy.
Diêm Vương: Đài Trông Quê ảo diệu không thể hình dung
được, tại Thánh Hiền Đường có Ngọc Hư đồng tử dùng pháp nhãn chân truyền giúp
nhục thể Dương Sinh, cho nên khi Dương Sinh nhìn thấy sự việc gì ở cõi âm này
thì sự nhìn thấy đó được hiện rõ lên sa bàn. Và Ngọc Hư đồng tử với hai mắt giống
như ở Đài Trông
Quê, đủ tuệ quang của âm dương phát ra nên đã
nhìn thấu được vậy.
Dương Sinh: Thiên địa tạo hoá không thể nghĩ
bàn, phía trước lại có một vong hồn, hồn này không bị áp giải, âm binh chỉ dẫn
đường thôi. Và không hiểu tại sao họ lại vui tươi hớn hở đến như vậy.
Diêm Vương: Người này khi còn sống tâm tính
lương thiện, lại nhập thánh môn tu đạo nhưng công quả không được lớn. Và vì mới
chết nên nhìn thấy con cháu đang khấn khứa trước bài vị, lòng hiếu thảo của con
cháu rất là mãnh liệt cho nên người này nhìn thấy thật rõ ràng. Tuy công đức
không lớn nhưng tự biết là sinh tử không thể thoát được, vì không buồn thảm cho
nên sẽ được vào tu luyện ở Sở Tu Thiện, sau này hy vọng được làm thần.
Dương Sinh: Tôi có một điều xin hỏi Minh
Vương, tại sao vong hồn mỗi khi tới Đài Trông Quê lại lập tức thấy ngay hình ảnh
dương gian còn tôi thì lại chẳng thấy? Diêm Vương: Bởi ngươi còn là người trần,
nên tính linh còn liên quan với nhục thể, dương khí chưa hết, cho nên không thể
nhìn được toàn bộ cơ quan âm ty. Còn các vong hồn vì nhục thể đã chết, âm dương
cách biệt, phương thức sinh hoạt cải biến cho nên vào cõi âm mà thấy được cõi
dương. Tính linh ở cõi âm biến hoá muôn mặt, còn tính linh ở cõi trần thì không
thể làm như vậy được.
Tiên Sư: Thời giờ đã trễ, đa tạ Ngũ Điện Sâm
La Vương cùng các quan viên, thầy trò chúng tôi xin phép chuẩn bị trở lại Thánh
Hiền Đường.
Dương Sinh: Cảm tạ Minh Vương cùng các Tiên
Quan đã giúp đỡ chúng tôi phương tiện, giờ đây chúng tôi phải trở lại Thánh Hiền
Đường. Ngày khác xin tới thụ giáo thêm.
Minh Vương: Tướng Quân cùng quan viên hàng ngũ
chỉnh tề để tiễn chân.
Tiên
Sư: Dương Sinh mau xuống đài.
Dương Sinh: Dạ dạ. Không biết tại sao giữa hai
chân mày nơi trán thầy lại có thêm một con mắt và có tác dụng gì không?
Tiên Sư: Ta có thêm một mắt và mắt đó là mắt
Trời (thiên nhãn) tam tài hiệp nhất, nhật nguyệt tinh cùng chiếu, công lực rất
lớn, chuyên bắt những yêu ma quỷ quái ở cõi phàm. Bọn chúng nếu thấy ta thì hồn
bay phách tán.
Dương Sinh: Lợi hại tới mức đó thì thật quả
đúng là mắt nhìn thấu muôn lòng.
Tiên Sư: Nhà ngươi không được nhìn lén, kẻ có
nhãn quang, ngẩng cao đầu, luôn luôn nhìn thần minh ở trên, kẻ lòng dạ xấu xa
ác độc đâu dám làm như vậy. Dương Sinh: Mới gặp mặt thầy, có mắt mà chẳng nhìn
thấy núi Thái Sơn, con hí ha hí hửng, chẳng quái gở lắm sao!
Tiên Sư: Không quái gở, không quái gở. Mau cưỡi
chó Trời, chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương
Sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy đi...
Tiên Sư: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh
xuống đi, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỆ NGŨ ĐIỆN NGHE DIÊM VƯƠNG LUẬN VỀ MỔ
NGỰC MOI TIM
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 4 năm Đinh Tị (1977)
Thơ
Ác độc tâm trường
ác quỷ tru Thiên mưu vạn kế tổng thành vô Diêm la thiết diện phù hàn sắc Tử hậu
phương tri thế lộ thù.
Lòng dạ xấu xa ác quỷ trừ Ngàn mưu vạn kế thảy phù du Lưới Trời mặt sắt
hàn băng giá Tới chết đường trần mới hiểu ra.
Tế Phật: Kỳ trước ta bận việc phải nhờ Dương Tiển Tiên
Sư thay thế ta dẫn Dương Sinh dạo thăm địa ngục, nên lần đầu tiên hai họ Dương
mới cùng tới thăm Đệ Ngũ Điện. Không những mọi việc diễn tiến tốt đẹp mà còn tỏ
lộ được giềng mối đạo sâu kín cao dày, hy vọng người đời sẽ dốc tâm tìm đọc
kinh sách vô lượng quý báu này. Cũng cần chăm chú lắng nghe những dư âm bên
ngoài dây đàn vang vọng, bởi lẽ văn chương chữ nghĩa không thể nói hết được những
điều tế vi huyền diệu của đạo lý. Chẳng khác nào kẻ ăn dưa phải ăn ruột, còn gặm
vỏ thì làm sao thưởng thức được cái hương vị ngon lành ngọt mát của dưa. Bữa
nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin vâng lời. Thưa ân sư trước đây
ân sư dạy là Tiên Phật có thể biến hoá vô cùng, tại sao lần trước lại không thi
thố được thuật phân thân?
Tế Phật: A ha, đâu phải là thiếu pháp thuật
phân thân, mà là ta cố ý mời Dương Tiển Tiên Sư tạm thay thế ta một lần là cốt
để gây sự hứng thú cho chúng sinh mà thôi. Thời giờ đã trễ, chúng ta phải chuẩn
bị khởi hành...
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, kính mời ân
sư lên đường.
Tế Phật: Đã tới Đệ Ngũ Điện, mau xuống đài
sen, Diêm La Thiên Tử cùng các vị Tiên Quan đã xuống thềm để tiếp đón chúng ta,
mau tới vái chào ra mắt.
Diêm Vương: Xin đứng dậy, hân hoan đón mừng
Dương Thiện Sinh cùng Tế Phật đã thân hành xuống thăm âm phủ, mời hai vị vào
trong nghỉ ngơi, bàn bạc. Tế Phật: Lần này thầy trò chúng tôi phụng chỉ viết
sách, tới thăm Đệ Ngũ Điện là mới chỉ hoàn thành được phân nửa nhiệm vụ. Vậy
xin Minh Vương hãy hiệp lực với tôi để cùng hoàn thành nhiệm vụ của Thần Thánh
đã giao phó, để quả vị phát tâm lãnh chỉ được viên mãn sáng chói.
Diêm Vương: Thưa Tế Phật, ngài nói rất đúng thời đại
này là thời đại của máy móc, lòng người không còn được như xưa, đạo đức đã mất,
nên rất may là thấy lập ra nhiều bảo điện, hiền đường để truyền bá giáo lý cùng
đạo pháp rất phù hạp với lẽ Trời. Công chỉ dạy Thánh Hiền Đường đã cứu độ được
biết bao người, thành tích xây dựng văn hoá đạo đức thật là tốt đẹp lớn lao. Việc
lãnh sắc chỉ của Ngọc Hoàng để viết sách Địa Ngục Du Ký thực là vinh hạnh, các
ngục của Thập Điện thuộc âm ty đã tiếp nhận được sắc lệnh của Ngọc Hoàng từ
ngày rằm tháng tám năm Bính Thìn (1976) nên biết rõ việc viết sách của quý Đường
và có ý chờ đợi hai vị xuống thăm đã lâu. Xin mời vào trong nghỉ ngơi đàm luận
một phen.
Dương Sinh: Đa tạ Diêm Vương đã tiếp đãi quá nồng hậu,
ngoài điện các vong hồn đông nghẹt, mặt cắt không còn chút máu, hồn kinh phách
lạc, có một số lại chăm chú ngó vào đây.
Tế Phật: Ngũ Điện Diêm La mặt sắt rất vô tư, trên
dương gian từ lâu đã khét tiếng thi hành hình phạt rất nghiêm. Tội hồn tới đây
nghe nói đều tán đởm, do đó giờ đây kẻ nào kẻ ấy hồn đều tán loạn.
Diêm Vương: Mời hai vị mau vào trong nghỉ ngơi. Dương
Sinh: Xin đa tạ.
Diêm Vương: Mời hai vị ngồi. Văn Phán đâu? Mau dâng
trà tiên.
V
ăn Phán: Xin tuân lệnh. Thưa đây là trà tiên, kính mời
Chúa Công cùng nhị vị tiên trưởng dùng, xin chớ khách sáo.
Dương Sinh: Tôi đang khát, uống một tách hương vị đậm
đà quả đúng là trà tiên.
Diêm Vương: Tôi rất thích uống loại trà tiên Đông Đính
Thiết Quan Âm này.
Tế Phật: Lời nói của Diêm Vương bao hàm nhiều ý nghĩa
sâu kín, chẳng hay Dương Sinh có hiểu hết không?
Dương Sinh: Thế gian thường đồn đại Ngũ Điện Diêm
Vương chính là Bao Công, một danh thần đời Tống giáng lâm thì quả là đúng lắm
vì Đông Đính biểu thị vẻ mặt lạnh như băng, Thiết Quan Âm là Bồ Tát lòng dạ cứng
như sắt thì đó chỉ là tác phong của riêng Bao Công đại nhân mà thôi.
Diêm Vương: Ha ha, danh thánh bút của Thánh Hiền Đường
quả chẳng hư truyền, tuệ căn đạo khí phi phàm, đoán rất đúng ý ta.
Dương Sinh: Đó chỉ là đoán mò mà thôi.
Diêm Vương: Bữa nay hai vị dạo thăm bản điện, chúng
tôi rất vui mừng. Tình đời nóng lạnh bất thường, xã hội loài người sinh hoạt
như hiện nay tranh danh đoạt lợi chôn vùi đạo Trời tốt lành, ân đức đẹp đẽ. Khắp
nơi mưu mô giành giựt, khắp chốn kẻ nọ ganh ghét người kia. Mở mang các thương
trường để kinh doanh phong hoá mà mưu cầu lợi lộc, quán ăn quán nhậu mở ra đầy
dãy, sử dụng sắc đẹp để khích động tà tâm dâm tình.
Âm phủ ngày đêm đi tuần, mỗi bận đều ghi chép những
hành động làm thương tổn âm đức, có thể nói rừng trúc cũng không ghi chép hết.
Lại có những chốn ăn chơi, giải trí trường vui quá hoá buồn mà chết. Ta cai quản
Đệ Ngũ Điện Thiết Diện Vô Tư, thấy các tội hồn khi bị tống giam vào ngục đều
kinh hoàng. Ta vốn xét xử chính trực nghiêm minh, người đời nếu không sớm quay
đầu đổi mặt hẳn là ngày sau sẽ phải đến Đệ Ngũ Điện để thử một lần cho biết, đừng
trách ta vô tình. Bản điện mệnh danh là Đại Địa Ngục Kêu Than, bất cứ ai khi bị
nhốt vào ngục cũng đều khóc lóc; còn Thập Lục Tru Tâm Tiểu Địa Ngục chuyên chém
thấu tim những tội hồn lúc sinh tiền mắc phải những lỗi lầm như: tà tâm, độc
tâm, oán tâm, hận tâm, dâm tâm, đố tâm, thiên tâm, tư tâm, lang tâm, cẩu tâm,
thú tâm. Những tội hồn mang thứ tâm đó ta đều ra lệnh cho Tướng Quân chém ngang
ngực moi tim ra, hình phạt thật là thảm khốc, không phải là ta không từ bi
nhưng vì tội hồn đã tự gây ác nghiệp mổ ngực móc tim. Hôm nay thời giờ đã trễ,
bữa khác tôi sẽ đưa nhị vị tới thăm địa ngục moi tim.
Tế Phật: Vì thời giờ đã trễ lại thêm Diêm Vương hối
thúc, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Dương Sinh: Vô cùng cảm
kích vì Diêm Vương đã tiếp đãi nồng hậu cùng ân ban lời vàng ngọc, chúng tôi sửa
soạn trở lại Thánh Hiền Đường, xin bái từ Diêm Vương cùng chư quan.
Diêm Vương: Lệnh cho văn võ bá quan hàng ngũ tề chỉnh
để tiễn chân quý khách.
Tế Phật: Xin đa tạ Diêm Vương đã tiếp đãi nồng
hậu. Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi
hành.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh
xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!