DẠO AO MÁU NHƠ CÙNG ĐIỆN ĐÔNG NHẠC
Giáng ngày
25 tháng 6 năm Mậu Ngọ (1978)
Du minh lịch tận vạn trùng sơn Huyết hãn như lưu bất yếm phiền Thiện ác
thùy ngôn vô báo ứng Thiên đường địa ngục hiện ban ban
Dạo xem âm phủ vượt ngàn sông Khổ cực gian lao chẳng nản lòng Thiện ác
ai tin không báo ứng Thiên đường địa ngục hiện song song.
Tế
Phật: Trải qua khắp ngã đường âm phủ, những gì trông thấy đều là các vong hồn
si mê! Lúc chưa sinh ta không rõ ai là ta? Sau khi sinh ta không rõ ta là ai?
Hai mắt mông lung lại không biết ai là ta? Chúng sanh mê tới mê lui, giống như
đứa học trò lười biếng, đeo túi cơm theo chân người tới trường, chỉ biết ăn cơm
đùa rỡn, tới kỳ thi một hỏi ba không biết, có thể nói uổng phí cả công lao của
cha mẹ đã nuôi nấng đứa con ngu muội si mê. Ta gởi lời ở đây nói với chúng sanh
dưới gầm Trời rằng: đã sinh làm con người thì phải đội Trời đạp Đất làm điều tốt
lành ơn nghĩa, không được quỷ quỷ ma ma chuyên làm những việc xấu xa bất nhân
ác đức, để tránh lúc sống quen đi đường tối ám, sau khi chết thành quỷ vô luân,
mãi mãi kéo dài thì thật là tham lam. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh
lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã sửa soạn xong, kính mong ân
sư lên đường
Tế
Phật: Đã tới, Dương Sinh xuống đài sen.
Dương
Sinh: Thưa thầy bữa nay tới đây, tại sao phía trước lại thấy có một cái ao,
nhìn từ xa giống như có bóng người chìm nổi, ngụp lặn ở trong, cùng tiếng kêu cứu
mạng vọng cả tới đây. Ôi! Lại còn có cả mùi tanh tưởi bay tới nữa sao?
Tế Phật:
Phía trước là Ao Máu Nhơ (Huyết Ô Trì), bữa nay
ta dẫn con tới đây thăm, hãy lên tinh thần. Mau tiến tới trước để tiện coi xét
cho kỹ càng xem ra sao.
Dương
Sinh: Trên đường âm binh áp giải rất nhiều người nhắm cái ao đi tới.
Tế
Phật: Những tội hồn đó đều bị đem tới Ao Máu Nhơ. Dương Sinh: Mùi tanh hôi càng
nồng nặc, tiếng kêu cứu mạng càng vang dội, nguyên nhân nước trong ao giống hệt
máu nhơ tanh tưởi vô cùng.
Tướng
Quân Giữ Ao: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thân hành tới thăm,
chúng tôi đã nhận được giấy thông báo cho nên biết trước hai vị bữa nay sẽ tới.
Xin mời vô trong tham quan.
Dương
Sinh: Bởi vì ở đây nhìn thấy rất rõ ràng, tôi thiết tưởng chẳng cần phải tới
sát bờ ao, chỉ mong Tướng Quân nói rõ về tình cảnh các tội hồn chịu hình phạt ở
Ao Máu Nhơ.
Tướng
Quân: Được được. Ao này gọi là Ao Máu Nhơ, vị trí ở phía dưới cầu Nại Hà, tội hồn
khi đi qua cầu Nại Hà, tội hồn khi đi qua đó té xuống hố rắn độc nên bị rắn độc
nhai nuốt, cắn bị thương, máu tươi tuôn thành sông cuốn chảy vào ao này mà
thành Ao Máu Nhơ. Những kẻ bị nhận chìm dưới ao, lúc tại thế đều phạm vào các tội
nhơ bẩn.
Dương
Sinh: Xin Tướng Quân giảng giải rõ ràng hơn nữa.
Tướng
Quân: Thần Thánh vốn không thể giả dối khinh nhờn nhơ bẩn, vậy mà vẫn thường có
những kẻ khóc lóc chửi rủa thần minh, hoặc dùng những tiếng tục tĩu dơ dáy mắng
mỏ người trên, cùng vu khống giá họa cho kẻ khác đều thuộc loại tim ruột nhơ bẩn.
Có kẻ bày trò dâm giữa ban ngày ban mặt, giao hợp giữa Trời chẳng sợ tam quang (mặt trời, mặt trăng, tinh tú), chẳng hổ người nhìn,
chôn vùi liêm sỉ, nhơ bẩn cùng cực. Có kẻ chuyên môn bán sắc lấy tiền, mỗi lời
nói ra đều là lời tục tĩu. Có kẻ tham dâm quá độ, tới động thăm hoa không ngớt,
ô nhiễm cả thể xác lẫn linh hồn, hoặc miệng thích ăn đồ nhơ để tẩm bổ cơ thể hoặc
ham bày trò bổ dưỡng nhơ bẩn thuộc bọn tà môn, những kẻ ham thích làm thịt giết
hại sinh linh, làm ô uế miếu đường Thần Phật, kinh sách Thánh Hiền, sau khi chết
đều phải chịu cái khổ, bị nhận chìm dưới Ao Máu Nhơ này.
Tế
Phật: Tục truyền: Phàm phụ nữ bất hạnh chết vì sinh đẻ cũng bị quăng xuống Ao
Máu Nhơ này là lời ngoa truyền. Sinh đẻ nuôi dưỡng là lẽ thường của Trời Đất
hóa công, chẳng may thác đã là sự thảm, không lẽ còn đem quăng xuống ao máu bẩn!
Cho nên người đời như có thân quyến sinh đẻ mà bệnh thác, phải gắng làm nhiều
việc thiện hoặc tụng niệm kinh kệ, hoặc ấn tống kinh sách thánh hiền để đem
công đức này hồi hướng, ắt có thể giúp đỡ cái tâm của vong hồn bớt kinh hoàng sợ
hãi. Vì lúc sản phụ lâm bồn, tâm vô cùng hoang mang thống khổ. Nếu như bất hạnh
thác đi, nhất thời hồn phách bất an, thân nhân phải lo tu nhiều công đức để cầu
Thánh Thần Tiên Phật hóa độ.
Tướng
Quân: Tế Phật nói rất chí lý, mong người đời hiểu rõ.
Tế
Phật: Vì còn cần đi nơi khác, tình hình Ao Máu Nhơ đã rõ đại khái. Chúng tôi
xin cáo từ.
Dương Sinh: Cảm tạ sự hướng dẫn của Tướng
Quân. Tướng Quân: Không có chi, có điều gì thất lễ xin tha thứ.
Tế
Phật: Dương Sinh lên đài sen, chuẩn bị tới Điện Đông Nhạc.
Dương
Sinh: Thưa, con đã sẵn sàng, kính mời ân sư lên đường....
Tế
Phật: Đã tới Điện Đông Nhạc, Dương Sinh xuống đài sen.
Đông
Nhạc Đại Đế: Nghinh tiếp Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tới thăm, quý vị phụng
chỉ viết sách, bữa nay mới tới bản điện, thực chờ đợi đã quá lâu.
Tế
Phật: Vì Đại Đế quyền uy vô thượng, bần tăng lại bắt đầu đi thăm từ Đệ Nhất Điện,
quý điện lại tọa lạc ở sau chót, đó chính là ý “Hậu
lai cư thượng” (Tới sau mà ở cao trên hết). Kính mong Đại Đế chớ bận
tâm.
Đại
Đế: Tế Phật chớ buồn lòng, đã có công thân hành tới bản điện là ta vui mừng rồi.
Thánh Hiền Đường ở Đài Trung phát huy đạo đức chân lý kể từ khi dựng Thánh Đường
tới nay đã trước tác Thái Thượng Vô Cực Hỗn Nguyên Chân Kinh, Ngọc Hoàng Phổ Độ
Thánh Kinh, Tu Đạo Chỉ Nam, Sơ Thuật Cổ Kim Thiện Ác Nhân
Quả Báo Ứng, Thánh Hiền Chân Lý........... các kinh sách
Thánh
Hiền này đều ấn tống để quảng bá, khuyên hóa bốn phương, nhân tâm thế đạo ảnh
hưởng kẻ hướng thiện không biết bao nhiêu mà kể, lòng ta đã sớm cảm tạ vạn phần.
Bữa nay Dương Thiện Sinh lại theo Tế Phật tới thăm bản điện, lẽ tất nhiên được
tiếp đãi nồng hậu, mời hai vị vào trong điện nghỉ ngơi rồi chúng ta cùng đàm luận.
Dương
Sinh: Cảm tạ Đại Đế đã yêu mến giúp đỡ.
Đại
Đế: Mời hai vị ngồi, lệnh Tướng Quân mau dâng trà.
Tướng
Quân: Tuân lệnh Đã dâng lên.
Đại
Đế: Xin hai vị chớ làm khách, dùng đi.
Tế
Phật: Cảm tạ Đại Đế ân ban.
Dương
Sinh: Trà ngọt trái ngon, mùi vị chẳng sai, có thể mang về dương gian một ít
chăng?
Đại
Đế: Trái này chỉ ăn ở đây mới ngon thôi.
Tế
Phật: Dương Sinh này, con chớ ham ăn, cây ăn trái trong vườn nhà con đã kết quả
sai chíu chít[1],
chỉ cần chịu khổ chăm sóc, con sẽ đủ ăn.
Đại
Đế: Quả đạo mới là thứ trái thực dụng. Nó có mang hình dạng quả nọ trái kia
đâu, nhưng ăn thì hoàn hảo, dùng thì được tất cả mà vẫn còn bị mục nát, trở
thành vật vô dụng.
Dương
Sinh: Lời dạy của ân sư cùng Đại Đế con đã liễu ngộ, thật quá xấu hổ, xấu hổ!
Tế
Phật: Xin Đại Đế giới thiệu về chức vụ của các ty thuộc quý điện, thưa có tiện
không?
Đại
Đế: Đông Nhạc tức núi Thái Sơn là ngọn núi đầu tiên trong Ngũ Nhạc, trực thuộc
sự cai quản của các ty nơi Đệ Thập Điện ở âm phủ, có thể nói là đơn vị tư pháp
tối cao giống như tòa Tối Cao Pháp Viện ở dương gian. Bản ngục chỉ cai quản sửa
trị tất cả các hồn phách u uất tán loạn cùng việc thăng giáng quỷ thần bất kỳ ở
dương gian hay là âm phủ. Vì bản điện có thể tâu thẳng với Ngọc Hoàng Thượng Đế
rồi ra lệnh thi hành nhiệm vụ. Các bậc sơn thần, thổ thần, biên giới thần,
thiên thần, địa thần đều quy tụ tại Đông Nhạc. Phàm mười điện dữ kiện án lịnh
có gì nghi vấn không giải quyết được tức thì chuyển giao tới đây để bản điện lo
liệu.
Cho
nên bản điện ở vào địa vị cao hơn mười điện, hơn nữa trên đỉnh Đông Nhạc lại có
U Minh Giáo Chủ, quản lý phổ độ để cho mọi việc được hoàn hảo. Tôi nắm quyền
cai quản, kiểm soát âm phủ không giống các ty chức khác.
Dương
Sinh: Kẻ hạ sinh có một nghi vấn, kính mong Đại Đế chỉ giáo. Quý điện đã cai quản
tất cả du hồn tán quỷ, tại sao dương gian vẫn còn thấy người này kẻ kia bị tà
ma quấy phá, hoặc hồn quỷ xâm phạm, có thể nói là pháp luật ở âm phủ còn có kẽ
hở không?
Đại
Đế: Lưới Trời lồng lộng, thưa mà chẳng lọt, lưới đất dày đặc, thoát mà chẳng được
lâu. Điều Dương Sinh nói rất đúng, dương gian hiện có rất nhiều du hồn tán quỷ.
Âm luật tuy nghiêm nhưng không tuyệt đối xóa bỏ tâm từ bi, cho nên nói “Tình lý pháp kiêm cố” (Pháp luật nhìn bao quát cả
tình lẫn lý). Không thiếu những vong hồn lúc sống bị oan ức mà thác, âm ty cho
phép báo oán nhưng tới khi tới dương gian thường thường ý khí làm việc không
phân đen trắng, thấy người là quấn quýt. Nếu gặp người trần nguyên tính của thần
hồn thịnh vượng hoặc đạo đức cao thâm, ắt nó không dám bén mảng tới gần. Những
du hồn tán quỷ nếu như không tôn trọng pháp lệnh làm quấy ở trần gian một sớm bị
phát hiện ắt bị thần thánh ở dương gian hoặc đội tuần sát của bản điện bắt được
sẽ đem về khép tội. Lúc đó hẳn nó hết đường chối cãi, công và tội được xét xử
đúng theo luật đã ấn định. Vì chư thần ở địa phủ muốn nỗi oán hận của chúng
sinh tiêu tan cho nên mới phóng thích quỷ hồn để báo oán. Nếu như tội phạm ở
dương gian sau khi được thả ra có kẻ đã thay hình đổi dạng gia tăng sự tàn hại,
ỷ thần cậy thế khinh rẻ đồng loại, người đời bị hồn quỷ ám ốp thân tâm là bởi
lý do trên.
Dương
Sinh: Đại Đế nói rất đúng.
Tế
Phật: Cảm tạ Đại Đế đã khai mở cho biết rõ. Vì thời giờ đã trễ, chúng tôi chuẩn
bị hồi đường.
Đại
Đế: Hai vị gian nan khổ cực, nguyên chức cho Địa Ngục Du Ký sớm viết xong, việc
phổ biến giáo hóa chúng sanh cũng mong sớm thấy có kết quả. Lệnh cho các quan
viên hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Dương Sinh: Cảm tạ Đại Đế cùng chư vị Tiên Quan xin
cúi lạy giã từ... Con đã lên đài sen, kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.
LẠY GẶP BỒ TÁT ĐỊA TẠNG
VƯƠNG VIẾT XONG DU KÝ MỞ HỘI LỚN
Phật Sống Tế
Công
Giáng ngày 6
tháng 6 năm Mậu Ngọ (1978)
Thiên hoa pháp vũ kết dao thiên Ngọc quyển tu thành nhất đóa liên Thánh
sách phù quang thùy vạn cổ Du thư tự tự ký hoàn toàn.
Kinh vàng mưa
pháp Phật trao truyền Quyển ngọc tu thành một đóa sen Sách Thánh hào quang ngời
vạn thuở Lời lời Du Ký chép không quên.
Tế
Phật: Hôm nay là ngày vui sướng vì mất trọn hai năm dạo thăm âm phủ để ghi chép
sách Địa Ngục Du Ký, giờ đây mới tới được chương kết thúc. Bộ sách quý giá hiếm
hoi trên đời này đã nói hết chân lý của nhân sinh, có người không tin, nhưng trạng
huống có thật mà chư sinh dạo âm phủ suốt hai năm qua hẳn đã thấy rõ như màn ảnh
hiện hình người thật, việc thật. Cho nên ta hy vọng chúng sinh dưới gầm Trời,
tin cái có chẳng thể tin cái không, lãnh hội được “sinh”
là cái khởi đầu nhỏ nhoi, “tử” mới là kéo dài bất
tận. Do đó lúc sống dù có biết trước cũng chẳng thể nhận ra được một phần trăm “chết”. Hãy nhìn đám u hồn đang kéo đi lũ lượt trên
ngả đường dẫn đến âm phủ! Tự cổ chí kim, kẻ sĩ trung hiếu tiết nghĩa sau khi chết,
một luồng linh quang phất phới bay lên thiên đường, lưu lại hương thơm muôn đời,
hiện rõ tâm trung trinh, đại tiết. Còn nếu như bọn phản bội chân lý, chính
nghĩa, luân thường, sau khi chết linh hồn ô uế chẳng thể kham nổi, tối tăm trầm
luân ở địa ngục. Nguyện chúng sinh sau khi đọc xong sách Địa Ngục Du Ký như tỉnh
cơn mộng lớn, chớ lại si mê trong cảnh tình phàm tục vì càng rơi càng sâu, cuối
cùng không cứu chữa! Bữa nay là lần dạo âm ty cuối cùng, Dương Sinh hãy lên
tinh thần, y phục đoan trang, chuẩn bị xuống âm ty lãnh thưởng.
Dương
Sinh: Thưa ân sư, niềm vui ngập tràn lòng, con nói chẳng nên lời, hai thầy trò
phụng chỉ viết sách, nhiệm vụ sắp hoàn thành mới có thể nhẹ nhõm thư thả một
chút.
Tế
Phật: Người có chí việc ắt thành, Trời không phụ kẻ có lòng, mong gắng tinh tiến,
mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Bữa nay đài sen tại sao to lớn một cách đặc biệt, lại có hào quang tỏa bốn
phía?
Tế
Phật: Vì từ hai năm nay mình luôn lui tới âm phủ dương gian để phục vụ, nên đóa
sen này cũng được điêu luyện mà trở thành to lớn, mạnh mẽ phát hào quang.
Dương Sinh: À thì ra nguyên nhân là như vậy quả là ảo
diệu vô cùng
Tế
Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: A! Quảng trường trước mặt náo nhiệt quá, tiên nhạc diễn tấu vang vang bên
tai, các bàn tiệc chạm trổ bằng ngọc thạch đã bày biện sẵn những quan khách đi
đi lại lại đều là những người con chưa từng nhìn thấy bao giờ. Có người mặc áo
tu sĩ bay phất phới, cũng có sa di, nho sĩ cùng nhân sĩ các nước đều bận đồ tu
hành, chẳng rõ họ từ phương xa nào tới?
Tế
Phật: Nhân phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký sắp xong, U Minh Giáo Chủ đặc biệt
thết yến tại trước cung Địa Tạng để ban lễ ăn mừng. Bữa nay chúng ta là thượng
khách, con thấy tiên sứ, sa di, nho sĩ, các vị tân khách cùng Bồ Tát Địa Tạng
Vương đã tiến ra nghinh tiếp chúng ta, mau tiến lại lạy chào ra mắt.
Dương
Sinh: Vái chào Bồ Tát Địa Tạng Vương cùng chư vị Đạo Trưởng. Tại hạ là môn sinh
của Ân Chủ Quan Đế thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung, phụng chỉ theo Tế Phật dạo
địa ngục viết sách, thừa hưởng tâm từ bi của Bồ Tát Địa Tạng Vương, sắc lệnh
cho các ty các ngục ở âm phủ giúp đỡ công tác viết sách, bữa nay nhiệm vụ hoàn
thành, đặc biệt theo ân sư cùng tới bái tạ, không quản nhọc nhằn. Giáo Chủ bày
biện cảnh trí như thế này, thật ra là quá ngạc nhiên và cảm động.
Giáo
Chủ: Mời Dương Thiện Sinh đứng lên, nhà ngươi cùng Tế Phật quá gian lao khổ cực,
đã từ hai năm nay bôn ba khắp nẻo đường địa ngục, tâm cứu độ chúng sinh quý giá
thực là hiếm có. Ta bữa nay đặc biệt thết yến để chúc mừng, công thành mà sách
cũng thành, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong, đăng thượng tòa.
Dương
Sinh: Thưa không dám.
Tế
Phật: Bữa nay U Minh Giáo Chủ Bồ Tát Địa Tạng Vương đặc biệt vì mình thiết yến,
ta thấy hà tất phải chối từ, khổ cực suốt hai năm mới được một chút vinh dự
này, theo ta lên trên ngồi.
Dương
Sinh: Xin ân sư ngồi, còn con đứng hầu. Tiệc hội mừng này, người tới mỗi lúc mỗi
đông, người nào người nấy đầu tỏa hào quang, tin tưởng là đạo hạnh sâu dầy.
Giáo
Chủ: Bữa tiệc hôm nay cốt để chúc mừng sách Địa Ngục Du Ký đã viết xong, nhân
vì địa ngục đều được các tôn giáo trên thế giới thừa nhận, cho nên bất luận đạo
Nho, Thích, Gia Tô, Hồi, hay các tôn giáo mới thiết lập khác, từ giáo chủ cho
chí tín đồ đều mời tham dự hết, do đó mà chư thiên đã phái các tiên sứ, thiên sứ
tới tham dự hội lớn. Dao Trì Kim Mẫu còn đặc biệt ban đào tiên cùng rượu Quỳnh
Tương, Dương Thiện Sinh ngươi thật là có phước.
Dương Sinh: Cảm tạ sự chiếu cố của Thánh, Phật,
Tiên, Thần của các tầng Trời, hiện thời tiếng thiên nhạc hòa tấu vang vang
Giáo
Chủ: Hội lớn sắp khai mạc, giáo chủ các tôn giáo cùng Quan Âm Đại Sĩ cũng giáng
lâm.
Đại
Sĩ: Bữa nay may mắn gặp Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh.
Dương
Sinh: Lạy chào Quan Âm Đại Sĩ.
Giáo
Chủ: Đã tới giờ khai mạc đại hội, tấu Thánh
nhạc.....
Chư vị yên vui. Quý vị đều là khách quý từ
thiên
đường bữa nay xuống thăm địa phủ, khiến âm ty đại phóng quang minh, nhân Thánh
Hiền Đường tại tỉnh Đài Trung ở Đài Loan thuộc Nam Thiểm Bộ Châu khâm phụng Ngọc
Chỉ của Thượng Đế, dạo âm phủ viết sách để khuyến hóa thế đạo nhân tâm, khí ô
trược lắng trong. Phật Sống Tế Công tính thích khôi hài, người đời gặp Tế Phật
muôn lòng đều vui vì Tế Phật mượn cớ điên cuồng giúp đời, mỗi lời mỗi tiếng như
một giọt sương ngọt ngào, vị thuốc tiên, vị nước cam lồ tuyệt diệu có thể cải tử
hoàn sinh, cho nên Ngọc Đế ra lệnh Tế Phật phải lo dẫn đường, không những là
người thấu suốt âm ty mà còn có thể chuyển thiên cơ một cách hết sức sinh động
cùng tuyệt vời. Cho nên có thể nói là một nhân tài dẫn đạo tối hợp tình, hợp cảnh.
Dương Thiện Sinh là đệ tử chính của đàn cơ Thánh Hiền Đường tính linh trong
lành sáng suốt, theo Phật Sống trải khắp các ngục mười cửa điện, công khuyến thế
sâu dày. Bữa nay sách hoàn tất, đặc biệt cử hành tiệc này một là để biểu lộ ý
chúc mừng, hai là để bày tỏ thế giới tuy lớn nhưng tại linh giới các giáo không
hề thấy có cửa ngõ như bữa nay tại đây, nhân sĩ các giáo ngồi chung, hòa khí
vui tươi, hiển lộ rõ cảnh tượng đại đạo hết sức vô tư không hề phân biệt chia rẽ.
Mong chúng sanh trong thiên hạ nhận rõ lẽ này mà tìm về chân lý, tu tâm dưỡng
tánh, tôn kính giữ gìn đạo đức Khổng Mạnh. Nếu như vứt bỏ luân lý cương thường
sẽ càng thêm tính dã man hẳn là không được hưởng hạnh phúc văn minh chút nào.
Hành đại đạo, coi thiên hạ là chung, từ cái yên nhỏ mà đun đẩy thế giới tiến đến
đại đồng, đó mới là hạnh
phúc của chúng sinh. Xin ngừng lời tại đây. Khai tiệc......
Tế
Phật: Dương Sinh, đừng làm khách. Đây là rượu Quỳnh Tương cùng đào tiên Vương Mẫu,
ăn uống vào có thể kéo dài tuổi thọ.
Dương
Sinh: Cảm tạ ân sư, con không khách sáo, nhân cơ hội này con ăn nhiều hơn....
Giáo
Chủ: Hoan nghênh Sư Tổ Lữ Thuần Dương đã tới. Lã Tổ: Xin Giáo Chủ chớ quả lễ độ,
tôi kính vâng lời dạy của Ngọc Hoàng, đặc biệt mang giấy ban khen sách tới giao
cho Dương Sinh đem về làm phần thưởng cho
v
ệc viết sách của Thánh Hiền Đường.
Dương
Sinh: Lạy tạ ơn Trời.
Giáo
Chủ: Mời Sư Tổ dùng tiệc.
Lã
Tổ: Đa tạ....
Giáo
Chủ: Vì thời giờ đã muộn, sự tiếp đãi như có điểm nào không được chu toàn, xin
chư vị cao minh chân chính tha thứ. Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh bữa nay tới
đây dự hội, tôi cảm thấy lòng vui sướng vạn phần, cửa thiền phát huy đạo giáo, ứng
thiên cơ thuyết pháp là một nghĩa cử thuận lòng Trời, hợp lòng người.
Quyển sách Địa Ngục Du Ký nọ viết nên được
là hoàn toàn nhờ dựa vào bút liễu cành đào, thông tính linh truyền chân lý của
Thánh xưa ban. Người đời nên hiểu sự dụng tâm của Trời, cố gắng tôn kính vâng
theo lương tâm thiện lý, sau khi chết mới được miễn hình phạt của mười cửa điện.
Danh xưng Bồ Tát Địa Tạng là tiếng tôn xưng nơi cửa Phật, còn như cửa đạo lại
tôn xưng tôi là Phong Đô Đại Đế, cũng như âm phủ còn gọi tôi
là
Phong
Đô Địa Ngục, người đời phần lớn chưa rõ, bữa nay nhân Địa Ngục Du Ký viết thành
phụ làm lời nói cuối sách để người đời được tỏ.
Tế
Phật: Đài sen hiện giờ lơ lửng giữa không trung, từ hai năm nay chư sinh thuộc
Thánh Hiền Đường gian lao khổ cực mới gặt hái được đạo quả. Ta không có lễ vật
ban tặng, nên đem tòa sen này ban cho Dương Sinh để làm vật kỉ niệm vì suốt hai
năm qua thầy trò ra vào chốn u minh viết sách, hy vọng Dương Sinh rất yêu quý
nó. Dương Sinh: Cảm tạ ân sư đã ân ban tòa sen, nhận xong mới cảm thấy thẹn
thùng. Con nguyện tôn trọng lời thầy dạy cùng trông mong từ đây mãi mãi về sau
ân sư có thể tùy thời mở đạo.
Tế
Phật: Phật ở bên cạnh con, chỉ cần con giữ vững tâm Phật, ắt có thể thành Phật
vậy.
Giáo
Chủ: Bình rượu Quỳnh Tương đặc biệt này, mời Dương Thiện Sinh mang về Thánh Hiền
Đường tặng toàn thể môn sinh uống, họ cũng quá khổ cực gian lao. Phàm kẻ ấn tống
hay thuyết giảng sách Địa Ngục Du Ký để khuyên đời, ngày đêm Du Thần tùy thời
đi tuần để
kiểm tra rồi về báo
cáo, địa phủ đều có hồ sơ lưu giữ,
phàm
có điều sở cầu đều có thể hiệu nghiệm như âm thanh tương ứng. hy vọng nhiều người
phát tâm in tặng để truyền bá khắp trong thiên hạ, công đức kêu gọi lòng người
thức tỉnh thực quả là vô lượng. Sau hết xin chúc Thánh Hiền Đường môn sinh công
quả tròn đầy, vận may hưng phát.
Tế
Phật: Dương Sinh, chúng ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương
Sinh: Cảm tạ Ngọc Đế, Giáo Chủ Ân Sư cùng chư vị Đạo Trưởng đã che chở chỉ dạy,
vĩnh viễn khó quên ơn, ước mong tái ngộ.
Giáo
Chủ: Mời quý vị đang an tọa đứng lên, tiễn chân Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh
trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Rượu Quỳnh Tương phải giữ khéo,
đó là báu vật sau hai năm khổ cực gian lao mới thâu hoạch được. Dương Sinh:
Thưa con sẽ không để thất lạc, đã giữ kỹ thành quả này, giấy ban khen cũng cất
trong bọc. Con đã lên đài sen. Mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế
Phật: Vì ai mà khổ cực vì ai mà gian nan? Âm Dương Giới, Quỷ Môn Quan, đi khắp
cõi Âm Tào Địa Tạng, hai năm vắt cạn tâm huyết, tung hết sức lực là cốt mong
chúng sinh bỏ ác theo thiện, đến nay nguyện ước đã thành, cái còn lại chỉ là
nhìn chúng sinh có quay đầu hướng vào bờ hay không mà thôi. Địa Ngục Du Ký viết
xong, tâm thân được vui vẻ thanh nhàn. Muốn tu, không tu ta chẳng quản, đọa địa
ngục, lên thiên đường đều do người đời tự mình đi tới, nhớ đấy, nhớ đấy! Mong ước
chúng sinh như hoa sen “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi
bùn”. Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập
thể xác. Ta cùng đồng tử Ngọc Hư phải trở về Trời trả sắc chỉ.
NGỌC CHIẾU
Bản đường ty lễ thần đăng đài.
Ngày 3 tháng 5 năm Mậu Ngọ (1978)
Đức Thánh dạy:
Phút này Ngọc Chỉ sắp giáng, lệnh cho Thành Hoàng ngoài 5 dặm, Phúc Thần ngoài
10 dặm nghinh tiếp. Tất cả đệ tử nghiêm chỉnh đón giá.
Kim Khuyết Nội Tướng Từ giáng bút
Thơ
Bát nguyệt Trung
Thu ban thánh điển Đại Thiên thế giới phóng quang minh Chước thư nghi thức nghi
long trọng Xá tội tiêu khiên công cáo thành.
Dịch
Tháng tám Trung
Thu ban thánh điển Đại Thiên thế giới phóng hào quang Trang nghiêm kính cẩn khi
dâng sách Oan giải tội tha để thưởng công.
Đức Thánh dạy: Ta đêm nay phụng mệnh mang sắc chỉ tới tuyên đọc. Thần
nhân phủ phục.
Khâm phụng Ngọc Hoàng Đại
Thiên Tôn Huyền Linh Cao Thượng Đế chiếu viết:
“Xét Thánh Hiền
Đường ở Đài Trung do quyết nghị của Thánh Hội Linh Tiêu đã phụng mệnh trước tác
sách Địa Ngục Du Ký, kể từ rằm Trung Thu năm Bính Thìn bắt đầu khai bút tới rằm
tháng tám năm Mậu Ngọ này vừa đúng hai năm. Trong khoảng thời gian này Dương
Thiện Sinh đã dạo thăm mười cửa điện phỏng vấn các ngục, những bằng chứng thâu
lượm được cao như núi, được tiết lậu hết trong sách Địa Ngục Du Ký, kho tài liệu
này trước đây đã đăng tải từng kỳ trên tạp chí Thánh Hiền Đường để phổ biến
trong các giới đồng bào. Tới rằm tháng tám năm nay in thành sách xong đem 108
cuốn bày lên hương án, đốt ba cuốn, một dâng Thiên Đình, hai dâng Địa Phủ, ba
dâng các Thành Hoàng cõi nhân gian dưới gầm Trời để tỏ lòng sùng bái chư thần
ba cõi Đất, Trời, Người. Các ty ở âm phủ rất ngợi khen thành quả tốt đẹp này,
nên ngoài việc chiếu theo công ban thưởng và đại xá cho các tội hồn một lần còn
cử hành hội lớn để chúc mừng, cùng dâng bản tường trình lên đức U Minh Giáo Chủ.
Chốn dương gian những ai không quản ngại gian lao khổ cực dốc tâm công quả
trong việc viết sách, in tặng, cùng phổ biến có thành tích đều được ban thưởng.
Phải ghi rõ tên họ, địa chỉ, số lượng sách và sở nguyện của những người in tặng
sách vào tờ biểu chương để còn đốt và tâu lên thượng giới các công trình đáng
ghi nhớ của những tấm lòng quảng đại thiết tha vì đạo nghĩa. Suốt hai năm qua
chư sinh chịu bao khổ cực gian lao mới đạt được kết quả lớn lao, mong tiếp tục
gặt hái được nhiều thành công khả quan hơn nữa hầu sửa ngay thế đạo, dẹp sạch
phong hóa đồi trụy để mạnh tiến đến đại đồng. Chớ trái lệnh trẫm.”
Kính cẩn vâng lời không dám xao nhãng, cúi đầu tạ
ơn. Thiên vận ngày 3 tháng 5 năm Mậu Ngọ (1978).
|
ĐỀ BẠT
Phật Sống Tế
Công giáng.
Về học thuyết linh hồn, dầu với phương tiện khoa học kỹ thuật tân tiến
ngày nay cũng chỉ thấu tỏ được một đôi phần nhỏ nhoi không đáng kể. Do đó ngoài
phương thức dày công tu luyện tinh thần, khai thông huệ nhãn chẳng thể nhìn rõ
được vấn đề. Cơ thể con người do ba nguyên tố “tinh,
khí, thần” tổ hợp, còn cái thân huyền ảo túi cơm giá áo này làm sao có
thể tồn tại được lâu, bởi một sớm đất, nước, gió, lửa, biến hóa ắt xương thịt rữa
nát tan thành tro bụi, người ra đi để lại lầu hoang gác trống. Cũng nhờ vậy mà
linh hồn được chuyển kiếp, thân xác được hóa sinh, con người thay hình đổi dạng,
mang bộ mặt mới chào đời. Những bậc tiên tri thuộc các tôn giáo cổ kim trong
ngoài, hoặc những vị có năng lực thông tỏ siêu linh mắt họ đều có thể nhìn rõ
việc này và làm chứng cho lời nói của ta.
Việc
trước tác sách Địa Ngục Du Ký là do lòng Trời thương xót chúng sinh từ lâu đắm
chìm trong cõi hồng trần. Đã từ lâu ba khối trược ác độc “tham, sân, si” mặc sức hoành hành nhận chìm đạo đức
gây nhiều nghiệp chướng khiến xã hội ngày càng đọa lạc. Bởi vậy cần phải gấp
rút xây dựng lại giềng mối đạo cho đời, cùng hoàn cảnh sống tốt đẹp cho người,
đặc biệt được phép tiết lộ cảnh huống trung thực ở âm phủ để cảnh cáo và biến cải
thế tục, kêu gọi cùng hướng dẫn quay về đường nhân từ, đẩy mạnh chân lý đạo
nghĩa, để bồi đắp lòng tin tưởng nhiệt thành, trí lương tri sáng suốt, kẻ phàm
nếu có duyên may gặp được sách Địa Ngục Du Ký này nếu như chịu khó đọc và nghiền
ngẫm ắt là “buông dao đồ tể”. Ta chân thành cầu
chúc độc giả “Minh tâm kiến tánh và thành Phật”.
Hai năm qua lòng ta đã xúc động quá nhiều, giờ đây sống tâm lại cảm ứng cùng
Thái Thượng, kính cẩn dẫn mấy câu để thay lời kết ở cuối sách: “Họa phước vô môn, duy nhân tự chiêu. Thiện ác chi báo, như ảnh
tùy hình” (Họa phước không cửa, chỉ tại người tự chuốc. Thiện ác trả vay
như bóng theo hình).
Thánh Hiền Đường, bần tăng Tế
Công kính bạt.
Ngày 29 tháng 6 năm Mậu Ngọ
(1978).
Liễu ngộ do như dạ đắc đăng Vô song ám thất hốt khai minh Thử thân bất
hướng kim sinh độ Cánh đãi hà thời độ thử thân.
Ngộ đạo quả như tối gặp đèn
Sáng bừng phòng kín giữa đêm đen Thân này không gắng đời này độ Đợi đến
đời nào mới độ thân.
ÔNG TÁM GIẢNG:
Sau khi chúng ta đọc hết mười điện địa ngục, và trong lý luận dẫn tiến
của chư Minh Vương tại địa ngục, những quan thần làm việc, Phật Tế Công, Dương
Thiện Sinh. Chúng ta mắt mù không thấy nhưng mà chúng ta xét lý đó có xa thực tế
không? Lời giảng giải của những vị đó có cứu độ chúng sanh không? Có cứu độ tâm
linh của chúng ta không? Có cho chúng ta có một cơ hội cuối cùng để tự sửa, tự
thức không? Cho nên ngài đã khuyên chúng ta phải tu, phải sớm trở về.
Khi chúng ta thấy tội hồn bị giam hãm tại địa ngục, thì những tội hồn
đó trước kia cũng như chúng ta, không biết giá trị của cái hồn cho nên đến ngày
phải bị giam hãm xuống địa ngục mới thức giác rên xiết, kêu la, đau đớn, khổ cực.
Nhưng mà hồn bất diệt, để cho chúng ta thấy đạo lý đã nêu lên. Nhưng mà có tu mới
biết hồn bất diệt, còn nếu không tu làm sao biết hồn bất diệt. Những phân lý đã
nói như thế đó, tội hồn bị giam, bị đau khổ ở ngục soi tim, nước tiểu, phân bùn
hôi thúi, phải chịu cảnh lóc da mặt, mổ xẻ, hành hạ đủ thứ, rùng rợn như vậy để
chi? Để cho thức tâm. Mà ngày nay chúng ta ở dương gian có bị cảnh hành hạ đó
không? Chắc chắn chúng ta đã và đang bị. Chúng ta là một tội hồn đang bị giam
hãm ở trong tiểu thiên địa này mà nếu chúng ta không thuận thiên, không làm
đúng theo đạo đức thì chúng ta đến đâu? Chúng ta gặp phải nghịch cảnh của nội
tâm. Khi chúng ta đi giết một người, hại một người, nói xấu một người, phỉ báng
đạo pháp, tâm chúng ta không được yên ổn. Ai là người gánh cái bịnh đó? Bịnh đó
là bịnh nan y, đau khổ mà đã tăm tối không thấy mình lại chê người. Hỏi cái tội
đó là tội gì? Càng ngày càng tối thêm cho nên chúng ta là người tu, biết tu, biết
trở lại với luật quân bình sẵn có của chính mình thì chúng ta là đại phước đức,
đã hiểu chúng ta có cơ hội và ăn năn hối cải sự sai lầm của chính mình để trở về
với căn bản sẵn có của Thượng Đế đã và đang ân ban cho chúng ta và cho chúng ta
có một cơ hội cuối cùng để thức giác.
Ở thế gian cứ tưởng có bạc tỉ là hết tội đâu? Có bạc tỉ chết đi vẫn còn
tội, để xác nhận cho chúng ta thấy rõ. Có bạc tỉ tôi mua cũng không được cái tội.
Cho nên tội ta làm thì ta chịu, nếu chúng ta không tu thì ai dẫn chúng ta tiến.
Cho nên ở thế gian Thượng Đế đã ban cho chúng ta nhiều cơ hội, nhiều chùa chiền,
nhiều nhà thờ, nhiều nơi thuyết chân lý, giảng giải chân lý để cứu độ tâm linh
thích hợp tùy theo khả năng sẵn có và đại nguyện của chính mọi người. Cho nên
mau mau tìm lấy một con đường để mà đi. Cho nên Thượng Đế đã ban tất cả những
phương tiện cho chúng sanh nhưng mà chúng sanh không chịu tu thì làm sao mới ngộ
được.
Cho nên người tu càng quý Địa Ngục Du Ký và thấy rằng tôi từ địa ngục
mà ra và tôi thấy rằng tôi đã qua các cảnh rùng rợn mà ngày nay tôi thức tâm,
tôi trở về với sự quân bình tu học. Tôi mới nghiền ngẫm cái sự trang nghiêm và
giáo hóa của Thượng Đế toàn là đại từ bi cứu độ chúng sanh kể cả địa ngục. Con
người xuống địa ngục không cần biết ông Trời, bán ông Trời ăn, nhưng mà ông Trời
cũng cho cơ hội cuối cùng để cho nó trở về với chính nó. Cho nên quá hạn bao nhiêu
năm bị tù tội, mà không ăn năn sẽ triển hạn. Cho nên chúng ta ở thế gian cũng vậy,
luật pháp cho chúng ta thấy nếu mà chúng ta phạm pháp thì cũng phải ở tù vậy.
Nhưng mà ở thế gian còn có chỗ lo được nhưng mà địa ngục thì miễn đi, không có
chỗ lo.
Ngày nay chúng ta ở trên thềm tình thương và đạo đức, mà chúng ta không
biết xây dựng tình thương và đạo đức. Ngọc Hoàng Thượng Đế đã cho chúng ta một
cơ hội cuối cùng đó là tình thương và đạo đức đã ân ban cho chúng ta ngày nay
chúng ta mới có cơ hội được đọc cuốn Địa Ngục Du Ký và biết được sự sai lầm của
chính mình. Trước khi chưa đọc cuốn Địa Ngục Du Ký mọi người làm sai đều có ăn
năn giữa vợ chồng, cha con sai trái lẫn nhau cũng có chút thì giờ ăn năn hối cải.
Nhưng mà nếu ngoan cố đi chăng nữa là tự xoáy con tim mình mà thôi. Cho nên mở
thêm những nhà thờ, mở thêm những chỗ tu học, cho con người đạt tới sự
thông minh, giao cảm thiên địa đã viết ra được những triết lý siêu diệu
để cảm động lòng người và mong người sớm thức tâm và những người tu học trì chí
đạt pháp; Phật Thích Ca, Jesus Christ tự giải thoát để ảnh hưởng chúng sanh và
đến ngày nay chúng sanh không chịu học thì tội đó ai làm? Chính chúng sanh đã
làm. Cho nên chúng sanh phải thức giác, chúng sanh phải thấy rõ mình có hồn, lo
giữ hồn mà tiến vì hồn chúng ta không cần thiết tham lam quá nhiều nhưng mà cần
thiết đạo đức, tình thương, quân bình để thăng hoa thì điều đó là điều quan trọng.
Tại sao chúng ta không học? Chúng ta còn sanh lòng bán tín, bán nghi, ham của
phi nhân không làm điều nhân đạo thì làm sao chúng ta được giải thoát. Hỏi tất
cả chúng ta đây ai cũng là tỉ phú, chết rồi đi đâu? Đem được của cải đi không?
Đem được phu thê đi không? Con cái đi được không? Tất cả phải ra đi với một
mình. Ra đi với động hay tịnh. Ra đi
v
ới động là đi xuống địa ngục. Ra
đi với thanh tịnh thì được sáng suốt học hỏi nơi cõi trên là Thiên Đàng. Cho
nên người tu phải ý thức rõ cái quan điểm và mục đích của hành giả. Chúng ta hiện
tại ở trong hoàn cảnh động loạn của thế gian, hơn thua của thế gian rồi bây giờ
chúng ta thức tâm, chúng ta trở về với luật quân bình đời đời bất diệt. Chúng
ta mới tìm con đường tu, tu là tu bổ sửa chữa cho trở lại quân bình chớ không
phải tu là ỷ lại nơi Trời Phật. Nếu ỷ lại được Trời Phật thì chúng ta làm người,
có tiền chúng ta mua Trời Phật trước khi chúng ta chết. Cái điều đó ở thế gian
họ đã làm rồi.
Những
người nhà giầu ở Trung Hoa xưa kia cũng đã làm, kiếm bao nhiêu tiền, lo đốt
vàng, bạc gửi xuống âm phủ để ngày nào tôi chết tôi sẽ lãnh tiền ở ngân hàng
ra. Điều đó các người tỉ phú xưa kia cũng đã có làm nhưng mà bao nhiêu người đã
báo cáo cho chúng sanh là tôi đã gửi được bao nhiêu tiền và đã lãnh được bao
nhiêu tiền tại âm phủ. Không có! Chỉ có làm phước mới chuộc được tội. Đó là điều
quan trọng kêu là thực thi tình thương và đạo đức.
Con người phải biết thương yêu con người, con người phải biết kính trọng
con người cũng như kính trọng Thượng Đế kêu bằng “Thuận
thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong”. Chúng ta khinh thị món quà báu của
Thượng Đế giáng lâm thế gian là giáo dục cho chúng ta. Hiện tại chúng ta có một
thể xác huyền vi tốt đẹp như thế này. Ai an bài? Cái thể xác của các bạn do càn
khôn vũ trụ cấu trúc thành. Khoa học huyền bí vô cùng mắt phàm không thấy cái
cơ năng tiến hóa trong nội thức. Không có bao giờ thấy nổi, không có máy nóc
nào chứng minh được. Nhưng mà nó đứng trong cái giới vô cùng. Cơ hội cuối cùng
cho chúng ta mượn cái thân xác này để hành động, để thức tâm, để trở về với căn
bản quân bình, thanh tịnh và sáng suốt. Cho nên chúng ta hiểu được cái hồn là đại
phước đức, sớm ăn năn để lo tu và thấy cái quá khứ sai lầm của chúng ta, thị
phi đủ thứ, nói xấu người này người kia người nọ, vu khống không có bằng cớ. Đó
là tạo cái tội trạng tăm tối cho chính mình.
Cho nên chúng ta phải biết cái đường đi thì không bao giờ đi trật mà
chúng ta mờ ám, la lô thêm thì kẹt thêm mà thôi. Tất cả các chúng sanh giáng thế
đều khóc lóc, không chịu nhập xác nhưng mà rồi một thời gian cũng thấy quen rồi
thì lại xin Trời Phật ân ban cho tôi sống lâu một chút để gần con cháu. Tôi mà
không sửa tâm để trở về với nguồn cội thì tôi gần địa phủ hơn chứ còn con cháu
đâu có gần được tôi. Bây giờ tôi có kiếm được bạc tỉ, rồi con cháu nó cũng hưởng,
bị sa đọa mà thôi. Cho nên tình thương và đạo đức của Trời Đất sâu rộng vô cùng
càn khôn vũ trụ đã chiếu thanh quang điển lành cho tất cả mọi giới được đồng hưởng
và thăng hoa đi lên nhưng mà không thức tâm thì tự chôn sống mình chứ không ai
dám vô can thiệp cái vụ đó.
Cho nên Địa Ngục Du Ký đã cho thấy rằng người đã phạm tội thì người phải
gánh lấy hết tội. Gánh hết rồi mới kêu là giải nghiệp, rồi mới được luân hồi lục
đạo thì biết bao nhiêu năm, biết bao nhiêu ngày, biết bao nhiêu sự thống khổ. Tại
sao chúng ta không còn ăn năn để lo tu? Cho nên chúng ta phải đọc nhiều Địa Ngục
Du Ký để thức tâm nhiều hơn thì con người từ từ sẽ trở về một thiện nhân tại thế.
Lúc đó mới sáng suốt và tìm con đường giải thoát cho chính mình.
Tôi mong những người đọc và nghe những lời giảng mà tôi đã đọc lại cuốn
Địa Ngục Du Ký cho tất cả mọi người. Tôi mong giúp đỡ những người già nua không
đọc được chữ, những người đui không đọc được chữ để nghe và thức tâm và trở về
với căn bản sẵn có của chính mình; vươn lên được ngự trị trong cái tiểu thiên địa
huyền vi là cái thể xác này và biết được phần hồn mình là bất diệt, nên sớm ăn
năn và trở về với nguồn cội.
Đến đây hết rồi đó.
Tuy sách in ra, các bạn đã thức giác hướng tâm tu nhưng mà thanh điển
không có nhiều. Trong mấy ngày các bạn được nghe qua Địa Ngục Du Ký do tôi đọc,
sự cộng tác của các giới đã chiếu ban cho chúng ta. Đây là một ân huệ lớn lao
vô cùng để các bạn được tận hưởng phần thanh điển đó. Rất tiếc rằng trình độ tu
còn yếu, không thấu triệt. Nếu thấu triệt, đó là một ân phước rất lớn và thanh
quang bao trùm tâm và thân của các bạn. Rồi đây các bạn sẽ tự thức và ôm lấy
nó, đọc lại rồi thực hành cái pháp thiền này các bạn không sai một li. Đường đi
rõ rệt: tự phá chấp mê khai triển tới vô cùng mới thấy giá trị của từ bi và thực
hiện từ bi bằng cách nào.
Chúng ta có cơ hội làm người, có cơ hội để tiến tới Tiên Thánh mà không
chịu học thì tương lai không biết làm sao, uổng tiếc vô cùng.
Cho nên chúng ta ở thế gian, đi làm ăn, đi làm công xưởng, các bạn làm
việc cũng phải khổ họ mới phát lương cho các bạn. Các bạn tu cũng phải khổ nó mới
đắc đạo. Khổ hạnh chừng nào thì giá trị chừng nấy. Đừng có nói là tôi tu, tôi
nhờ đọc Địa Ngục Du Ký, tôi thấy tội anh kia, chị nọ. Không ! Thấy tội của tôi.
Tôi đọc để tôi thấy sự sai lầm của tôi, thấy sự trì trệ của tôi để tôi kiểm chứng
rõ ràng hành động bất chơn của tôi mà tôi ăn năn hối cải, mới tiến hóa tới vô
cùng được.
Các bạn không nên tiếp tục khinh khi các
bạn. Các bạn có khả năng thanh tịnh để trở về nếu các bạn tiến về thanh tịnh.
Cuộc đời thể xác động loạn, tranh chấp đều là hư ảo, giả tạo, không có sự thật.
Sự thanh tịnh là sự thật. Bao nhiêu lần tôi đến đây gặp các bạn, nhưng mà lần
này tôi ở đây để đọc Địa Ngục Du Ký cũng tùy duyên Bề Trên ân độ cho các bạn. Đọc
để chúng ta đồng hưởng, đồng học, đồng thức. Cái cơ duyên rất may mắn để độ những
người tu với tuổi tác lớn. Tôi mong rằng những người tiếp tục sẽ đạt hơn tôi và
tốt hơn tôi, và sẽ cống hiến những âm thinh của các bạn độ cho chúng sanh theo
đường lối khai mở của thiên ý để mọi người có cơ hội tiến lên một cách dễ dàng,
không bị chèn ép nữa, không bị đè bẹp nữa. Cho nên khối vô
vi khắp thế giới đây rồi sẽ xuất hiện nhiều người, nhiều người đã bỏ công
lo tu rồi họ sẽ xuất ra. Họ không phải lẻ tẻ đâu, trình độ họ tiến lên, họ tự
phá mê phá chấp. Rồi đây họ sẽ cống hiến, rồi đây họ sẽ bị nhồi quả nhiều hơn để họ được thanh nhẹ hơn. Các bạn đừng
thấy
họ làm sai lầm một đôi chút rồi bị nhồi quả, rồi chê, rồi chửi họ, cái đó không
nên.
Chúng ta thức tâm thấy rằng cái cơ tiến hóa là phải bị khổ. Thấy Dương
Thiện Sinh và Phật Tế Công còn phải bụi bặm đầy mình đi trong cái chỗ u minh
tăm tối đi tìm tài liệu để cống hiến cho chúng ta. Hỏi người ta tu đắc đạo, tại
sao người ta phải theo chúng ta. Chính ta phải theo họ nhưng vì từ bi là sức mạnh,
sức mạnh đó đã đến với chúng ta. May mắn vô cùng chúng ta không ít thì nhiều có
ngu xuẩn đến cách mấy đi chăng nữa cũng phải học chút đỉnh từ bi để làm người.
Con người thiếu từ bi là tự gạt và tự giết mình mà thôi. Ta phải cố gắng và hiểu
rõ cái đường lối chúng ta đã và đang đi trong cái pháp lý vô vi là khứ trược
lưu thanh khai mở, diệt tất cả sự trần trược trong nội tâm hướng về sự thanh tịnh
và để hợp tác với Đại Thanh Tịnh. Trong cơ duyên sắp đến này sẽ thay đổi nhiều.
Những người hướng về Đại Thanh Tịnh sẽ có cơ duyên làm việc, hướng thẳng về đó
để tận độ chúng sanh. Cho nên công đức của chúng ta phải làm, ta mới có, chớ
không có ai cho chúng ta.
Ngày hôm nay các bạn có cái pháp tự thực hành, tự nhắc nhở mình, những
nghiệp chướng trong gia cang luôn luôn theo chúng ta. Chúng ta phải làm sao
tách rời nó được, mà dẫn tiến nó được. Đó mới học được chữ Dũng của Nhà Phật.
Các bạn rất may, tu về vô vi rồi các bạn sẽ cảm thấy các bạn tiến nhanh lắm.
Trước kia các bạn xem kinh không hiểu, bây giờ các bạn xem kinh hiểu sâu lắm bất
kỳ cuốn kinh nào nếu các bạn chịu thực hành đúng đường lối của pháp lý. Các bạn
tự cảm thấy mình trì trệ, chậm tiến, ỷ lại, quên sự thật thà của chính mình và
không có sử dụng sự thật thà của chính mình. Sự thật thà của chúng ta là thanh
tịnh, từ bi, sáng suốt, phải giữ cái đó. Chúng ta ước mong hậu bối tiến tốt
hơn, chúng ta ước mong có một xã hội tốt hơn, chúng ta mong có một Thiên Đàng
có thể gần gũi với con người được. Mà chính con người không chịu gần với Thiên
Đàng, mà chỉ gần với Địa Ngục nhiều hơn, tạo sự sai lầm, lường gạt lấy mình quá
nhiều.
Cho nên chúng ta có cơ hội được biết bao nhiêu Thần Thánh đã nhắc chúng
ta trở nên một vị Thánh. Ngày hôm nay chúng ta mới cố gắng trở về với thanh tịnh.
Các bạn buông bỏ đi, trong tâm các bạn cứ buông bỏ đi, không có nuôi sự sân hận
buồn phiền nữa, tự gạt qua; sống trong những giây phút thanh nhàn rồi các bạn mới
nuôi dưỡng được cái giềng mối thanh nhàn đó, các bạn mới tiến tới. Càng tiến tới,
nhân gian thấy các bạn khổ nhưng mà các bạn sung sướng. Quan Âm đã thành đạo
trong khổ, chư Phật đã thành đạo trong khổ. Khổ mới biết giá trị của sự nhịn nhục.
Chúng ta khổ nhiều lắm rồi, ra đến đây khổ hết sức nhiều nhưng mà chúng ta được
gặt hái, chỉ học vỏn vẹn được hai chữ nhịn nhục mà thôi. Đi đâu họ cũng kỳ thị
các bạn chớ không phải kính trọng các bạn đâu, phải nhớ điều này mà tiếp tục học
cái chữ nhẫn. Để hướng về sự thanh cao, chúng ta không phải thắng họ nhưng mà sự
thanh cao đó để cống hiến cho họ, để giúp đỡ họ được toàn hảo hơn, họ sẽ tốt
hơn và chung sống với tất cả huynh đệ tỉ muội trong quả địa cầu, thương yêu mà
để hòa cảm với Trời Phật. Sự dày công của Trời Phật rất nhiều, khổ cực rất nhiều
ngày nay đã thành đạo luôn luôn hướng về chúng ta và muốn độ chúng ta, muốn dẫn
tiến chúng ta chớ không có bỏ chúng ta. Chính ta là người bỏ Trời Phật mà thôi,
sử dụng Trời Phật như
miếng giẻ rách vậy đó, muốn sai lúc nào sai nhưng mà không hành. Đó là
các bạn nằm đêm cảm nghĩ thấy mình có tội, phải ăn năn, phải sửa trong dịp còn
sống, trong dịp làm người này nè, chúng ta tu, nhứt định phải tu, phải thật thà
với chính mình và không tiếp tục lường gạt mình nữa. Bất cứ một cái tánh dơ bẩn,
sân si nào cũng dẹp bỏ hết, để lấy cái thức hòa đồng thương yêu, tha thứ. Điều
này là điều cần thiết. Cả ba cõi đang mong đợi chúng sanh cống hiến trong kỳ
chót này.
Nhà in công quả giúp đời Siêu nhân hỗ trợ
mở lời nhủ khuyên Khuyên người tại thế giao duyên Trong vòng trật tự tự liên kết
tình Tình thương ban rải cảm minh Cha yêu muôn loại giúp mình tiến thăng Hồn
vui cảm thức nhiều tầng Tâm linh cởi mở góp phần dựng xây Chân tâm hành đạo vui
say Ngày ngày điêu luyện ngày ngày thức tâm Sách kia ghi chép chẳng lầm Phân ra
chân lý chỉ tầm đường đi Mọi người đồng thức dự thi Trong không mà có tùy nghi
tiến hành Chẳng còn cướp giật tranh giành Giới thanh cứu độ em anh hợp hòa Cùng
chung đóng góp một nhà Góp công góp của nhẫn hòa chung vui Nằm trong nguyên lý
rèn trui Thương yêu tha thứ tạo mùi đạo tâm Người người tự đến truy tầm Con đường
giải thoát chẳng lầm chẳng sai Chẳng còn ôm ấp mỉa mai Sửa sai tu tiến chung
ngày dựng xây Càn khôn vũ trụ là thầy
Dạy cho hiểu đạo vui vầy cảm nhau Hành trình tiến hóa muôn màu Trong cơ
quy nhất kết tàu về quê Thực tâm tự hướng trở về Quê xưa nguồn cội giải mê cõi
trần Thực hành tại thế góp phần In thành quyển sách góp thành tình thương Tóm
thâu thần thánh gieo gương Giúp người tại thế tự lường mà đi Tâm linh khai triển
hợp thì Bình tâm học hỏi tâm thì đạt an Thương yêu huynh đệ luận bàn Giải màn ô
trược khai màn thanh cao Cảm minh thiên địa nhiệm mầu Tình ta tình họ tình giao
đời đời Gắn liền tâm thức chẳng rời Thứ tha tha thứ mở lời nhủ khuyên Thực hành
điêu luyện triền miên Tự do đoàn kết cảm miền siêu sinh Thiên đàng, Địa ngục
chân tình Nhân Gian Du Ký thành hình khai tâm Giúp người tự giác tránh lầm Sửa
tâm sửa tánh tự tầm đường đi Trong vòng thanh tịnh uy nghi Tự tu tự tiến hợp thời
cảm giao.
Kính bái,
Lương Sĩ Hằng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!