đuổi đi là
đúng, không cần phải dùng câu pháp
hướng dài
dòng, chỉ ngắn gọn đủ nghĩa.
TƯỞNG UẨN
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Kính
thưa Thầy, khi ngồi tu thì
con thấy
các cơ mặt của con tự nhiên bị giựt
nhẹ nhẹ,
con dùng câu tác ý : “Tưởng hành lui
đi”, vậy
có đúng không thưa Thầy? Bởi vì sự
giựt cơ
này không phải do con ý thức làm mà
do tự nhiên
nó giựt, nhưng nó cũng không phải
là trạng
thái bình thường nên con nghĩ là do
tưởng điều
khiển.
Đáp: Khi
ngồi tu có những trạng thái gì
xảy ra đều
do tưởng cả, con nên tác ý đuổi đi:
“tưởng
hành lui đi” là đúng.
TRONG
KHI TU TẬP TỨ NIỆM XỨ
CĨ HỌC TẬP
HAY LÀM MỘT VIỆC GÌ KHÁC
ĐƯỢC KHƠNG?
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Hôm qua
con có viết thơ hỏi Thầy
về việc
nghỉ học tiếng Anh. Con nghĩ hiện nay
con sống
trong môi trường xã hội, muốn tu tập
xả bỏ mọi
thứ thì con phải sống trong nó và xả
bỏ trong
mọi hoàn cảnh, chứ nếu con lý luận
rằng bởi
vì khi đi học tiếng Anh làm cho tâm
con lo lắng
không an, nên con nghỉ học tiếng
Anh thì đó
là hèn nhát chạy trốn, chứ không
phải xả
tâm. Có phải như vậy không Thầy?
Đáp: Đúng
vậy, nếu con bỏ học tiếng Anh
không có
nghĩa là con xả bỏ những ác pháp. Xả
bỏ những
ác pháp là xả bỏ những pháp tác
động vào
thân tâm con làm con khổ đau, chứ
phải không
xả bỏ tiếng Anh là xả bỏ các ác
pháp, vì
tiếng Anh đâu phải là ác pháp. Cho
nên, con
học tiếng Anh là một điều cần thiết
cho những
người Việt ở nước ngoài. Có lợi ích
chứ có
hại cho con đâu.
KIÊU MẠN
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Khi tâm
ưa lý luận, phân tích việc
làm, lời
nói, ý kiến, điệu bộ, oai nghi, tư cách
của người
khác là tâm còn chấp ngã phải
không Thầy?
Có phải là tâm kiêu mạn, chưa có
sống tùy
thuận theo mọi người. Con dùng câu
tác ý:
“Bản ngã hãy lui đi”. Sắc, Thọ, Tưởng,
Hành, Thức
này đâu phải là ta, là của ta, vậy
thì lý
luận, phân tích so sánh làm gì, cho ai,
hãy sống
biết tôn trọng tất cả mọi thứ, mọi
hành vi
của mọi người (suy nghĩ, việc làm, lời
nói, ý
kiến, điệu bộ, oai nghi, tư cách…).
Đáp: Đúng
vậy, khi tâm ưa lý luận phân
tích việc
làm, lời nói, ý kiến, điệu bộ, oai nghi,
tư cách
của người khác là tâm con còn chấp
ngã, còn
kiêu mạn v.v..
Vậy con
hãy từ bỏ, con hãy nghe Phật
dạy: “Biết
chuyện mình đừng biết chuyện
người”.
“Đừng thấy lỗi người mà hãy thấy
lỗi mình”.
Thấy lỗi người là tâm con bất an,
tự con đã
làm khổ cho con, cho nên nói xấu
người khác
là mình xấu đấy con ạ! BỊ TRẠO CỬ PHÂI
KHẮC PHỤC
NHƯ THẾ NÀO?
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Kính
thưa Thầy, xin cho con hỏi:
Khi con
ngồi tu Tứ Niệm Xứ, các cảm thọ
(ngứa,
lạnh, đau…), các hành (tay, chân, thân bị
co giật,
hoặc đầu bị căng), các niệm (xấu, ác,
quá khứ,
tương lai…) xuất hiện liên tục. Con
dùng câu
hướng tâm: “Ác lui đi” để đuổi các
pháp trên
đi.
Hết giờ
này sang giờ khác con cứ đuổi liên
tục như
vậy, không có được giây phút nào
ngừng
nghỉ, nghĩa là thân tâm của con không
có thanh
thản, an lạc và vô sự.
Con tự hỏi
mình rằng: Nếu có ý muốn
nhắc câu
tác ý để đuổi các ác pháp và các cảm
thọ đi thì
không biết có rơi vào Tưởng hay
không? Vì
Tưởng biết được là ý con muốn gì, và
nó sẽ dẫn
dắt đi sâu vào Tưởng.
Đáp: Khi tu
tập Tứ Niệm Xứ con bị trạo
cử như vậy
thì nên tác ý nhắc tâm đuổi ác pháp
đó đi. Do
ýù thức chủ động điều khiển tâm nên không bị tưởng lôi. Tình trạng
trạo cử thân
tâm con là
do nghiệp nhân quả cộng thêm
tưởng uẩn
tác động vào thân tâm con. Do đó ,
con dùng ý
thức tác ý dẹp trạo cử tức là chuyển
nghiệp nhân
quả. Chuyển nghiệp nhân quả tức
là dẹp
luôn tưởng uẩn, cho nên dù tưởng uẩn có
biết nó
cũng phải ra đi theo nghiệp.
TÂM BẤT ĐỘNG
KHƠNG
PHÂI LÀ TÂM
KHAM NHẪN
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Mục
đích của Tứ Niệm Xứ là giữ
gìn tâm
thanh thản, an lạc và vô sự. Nghĩa là
tâm phải
bất động trước các pháp ác và các
cảm thọ
xuất hiện. Vậy khi các ác pháp và các
cảm thọ
xuất hiện con nhắc câu tác ý là để tâm
bất động
trước các ác pháp và các cảm thọ, chứ
không phải
là để đuổi các ác pháp và các cảm
thọ đó đi.
Vì theo con hiểu Sắc, Thọ, Tưởng,
Hành, Thức
là vô thường, khổ và vô ngã. Vậy
thì ta
không nên để tâm dính mắc vào các ác
pháp và
các cảm thọ đó, nghĩa là không cần phải cố gắng tiêu diệt hết các
cảm thọ và các á c
pháp, chỉ
cần nhắc tâm không bị dính mắc vào
những ác
pháp đó thôi. Và đừng để cho có tâm
ham muốn
xuất hiện kể cả ham muốn diệt các
ác pháp
và các cảm thọ, hoặc là tu như thế này
thì sẽ có
kết quả như thế này, là diệt được cái
này. Nếu
con còn lý luận như thế thì con nghĩ
con vẫn
còn lẩn quẩn trong ảo tưởng.
Đáp: Những
lý luận của con ở trên đây là
con đã
chịu ảnh hưởng của các hệ phái phát
triển,
những lý luận này trong kinh sách phát
triển rất
đầy đủ, đó là những lý luận lẩn quẩn
không lối
thoát. Cho nên, diệt dục cả thiện lẫn
ác thì con
người là đá, là vật vô tri vô giác, diệt
dục cả
thiện lẫn ác là không đúng nghĩa của
Phật giáo.
Đạo Phật ai cũng biết: “Ngăn ác
diệt ác,
sinh thiện tăng trưởng thiện” là
đường lối
tu tập của Phật giáo. Do đóù, chúng ta
biết diệt
dục ác, chứ dục thiện còn giữ lại. Cho
nên, đạo
Phật là đạo diệt ngã xả tâm ly dục ly
ác pháp
nhưng diệt ngã ác, xả tâm ác, ly dục
ác, ly ác
pháp, chứ không diệt ngã thiện, không
xả tâm
thiện, không xả dục thiện, không ly
thiện
pháp. Vì thế đạo Phật mới chấp nhận
Bát Chánh
Đạo và không chấp nhận Bát Tà
Đạo. Cho
nên, đạo Phật có bờ bên này và bờ bên kia; bờ bên này là ác, bờ bên
kia là thiện.
Vì thế,
đạo Phật có hai lộ trình: một là lộ trình
thiện; hai
là lộ trình ác.
Do chỗ tà,
chánh, thiện, ác này mà đức
Phật đã
chỉ cho chúng ta biết có bốn chân lý
của đời
người. Đó là đức Phật gợi ý cho chúng
ta hướng
về sự thoát khổ. Hướng về sự thoát
khổ tức
là muốn thoát ra mọi sự khổ đau, nếu
diệt hết
lòng ham muốn thì lấy cái gì để tu tập
hay biến
mình thành cây đá thì có lợi ích gì
cho mình
cho người.
Do ý muốn
mà con người càng ngày càng
tiến bộ
trên hành tinh này về khoa học, kỹ
nghệ, thông
tin v.v..; do ý muốn thoát khổ nên
các tôn
giáo trong đó có Phật giáo mới có mặt
trên hành
tinh này. Vì thế , Pháp của Phật là
pháp môn tu
tập để “muốn” làm chủ sanh, già,
bệnh,
chết; muốn giải thoát ra khỏi mọi sự khổ
đau của
kiếp làm người, nếu không có ý muốn
thoát khổ
thì chúng ta đi tu để làm gì? Nghe
đạo Phật
nói diệt dục (Diệt Đế) là các con điên
đảo hiểu
biết một cách sai lạc, diệt hết tâm dục
là thành
tựu đất đá, tu hành để thành đất đá
thì còn
có nghĩa gì là con người nữa phải không
con? Nếu
hiểu nghĩa như vậy là không đúng
nghĩa của
Phật giáo. Vì mục đích của Phật giáo là làm chủ nghiệp nhân quả
và các cảm thọ.
Cho nên,
trong Tứ Niệm Xứ dạy: “Trên thân
quán thân
để khắc phục tham ưu ở đời,
trên thọ
quán thọ để khắc phục tham ưu ở
đời, trên
tâm quán tâm để khắc phục tham
ưu ở đời,
trên pháp quán pháp để khắc
phục tham
ưu ở đời”. Khắc phục có nghĩa là
làm cho
hết đau chứ không phải chỉ có giữ tâm
bất động
không. Mục đích của đạo Phật là chỗ
tâm bất
động, nhưng tâm bất động trong sự
làm chủ
nghiệp và các ác pháp bằng Tứ Thần
Túc chứ
không phải bất động trong sự chịu
đựng của
các ác pháp và sự chịu đựng của các
cảm thọ.
Cho nên, sự
hiểu biết của con như vậy là
sự hiểu
biết theo kinh sách phát triển, là sai
không đúng
nghĩa của Phật giáo.
Đức Phật
dạy:
“Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã
độc tôn
Nhất thiết
thế gian
Sanh, lão,
bệnh, tử”
Tạm dịch:
Trên trời,
dưới trời Khắp trong thế gian
Con người
là duy nhất
Làm chủ:
sanh. già, bệnh, chết
TÂM KHƠNG
CHƯỚNG NGẠI PHÁP
THÌ TÁC Ý:
TÂM THANH THÂN, AN, LÄC VÀ
VƠ SỰ, CỊN
CĨ CHƯỚNG NGẠI PHÁP
THÌ TÁC Ý:
ÁC PHÁP LUI!
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Xin
Thầy cho con biết khi nào
thì nhắc
câu tác ý “Thân tâm phải thanh thản,
an lạc và
vô sự.” và câu “Ác pháp lui đi”.
Đáp: Khi
nào thân tâm con bình an yên
ổn thì
thỉnh thoảng con tác ý một lần: “Thân
tâm thanh
thản, an lạc và vô sự”, để duy trì
trạng thái
thanh thản, an lạc và vô sự, còn khi
thân tâm con
bị chướng ngại pháp tức là bị các
cảm thọ,
bị trạo cử, bị các niệm ác xen vào hay
bị hôn
trầm, thùy miên, vô ký và ngoan không
thì con nên
tác ý: “Ác pháp lui đi” hoặc con tác ý rõ ràng hơn từng đối tượng
của nó như:
đầu, cổ,
tay, chân, lưng, ngực, bụng: “Thọ là vô
thường,
cái đầu đau nhức này phải lui đi
và thân tâm
phải thanh thản, an lạc và vô
sự” hoặc
về tâm thì con bảo: “Tâm là vô
thường, ái
kiết sử này phải ra khỏi nơi
đây, thân
tâm phải thanh thản, an lạc và
vô sự”.
KHI TÁC Ý BỆNH
LUI ĐI
CĨ PHÂI LÀ
TƯỞNG KHƠNG?
Câu hỏi
của Kim Quang
Hỏi:Khi con
ngồi tu Tứ Niệm Xứ, các
cảm thọ
hay các hành xuất hiện con dùng câu
tác ý “Ác
pháp lui đi”. Khi con nhắc như vậy
thì các
cảm thọ hay là các hành mất ngay,
nhưng sau
đó thì các cảm thọ hoặc hành khác
mới xuất
hiện và con lại nhắc tiếp đuổi bọn nó
đi. Con
thấy rằng những cảm thọ và các hành
này giảm
dần về cường độ mạnh và nhỏ đi. (Con không biết con có bị Tưởng hay
khô ng?)
Và cứ như
vậy suốt nhiều tiếng đồng hồ.
Xin Thầy
chỉ dạy kỹ lại cho con hiểu rõ để
con biết
đúng phương hướng tu tập không phải
rơi vào
Tưởng. Cám ơn Thầy.
Đáp: Con
nên lưu ý kỹ về pháp môn Tứ
Niệm Xứ
mà đức Phật đã dạy: “Trên thân
quán thân
để khắc phục tham ưu ở đời ”.
Cụm từ
này cần phải hiểu rõ nghĩa: “Khắc
phục tham
ưu ở đời”. Khắc phục tham ưu ở
đời có
nghĩa là làm cho hết đau khổ và hết ưu
phiền. Vậy
phải làm bằng cách nào? Căn cứ
vào bài
kinh nào mà chúng ta khắc phục được
bệnh khổ
nơi thân?
Con hãy
đọc lại đoạn kinh Đại Bát Niết
Bàn này:
“Trong khi Thế Tôn an cư trong
mùa mưa,
một cơn bệnh trầm trọng khởi
lên, rất
đau đớn, gần như muốn chết.
Nhưng Thế
Tôn giữ chánh niệm tỉnh giác,
chịu đựng
cơn đau ấy, không một chút ta
thán...
Vậy Ta hãy lấy sức tinh tấn, nhiếp
phục cơn
bệnh này, duy trì mạng căn và
tiếp tục
sống”. Và Thế Tôn với sức tinh
tấn, nhiếp
phục bệnh ấy duy trì mạng căn. Rồi Thế Tôn lành bệnh”. (Kinh Trường
Bộ
tập I trang
582 kinh Đại Bát Niết Bàn).
Đọc đoạn
kinh này chúng ta nhận xét rất
rõ khi bị
bệnh đức Phật giữ tâm chánh niệm
tỉnh giác
không một chút rên la đau đớn:
“Nhưng Thế
Tôn giữ chánh niệm tỉnh giác,
chịu đựng
cơn đau ấy, không một chút ta
thán”. Đây
là cách thức giữ tâm bất động
trong cơn
đau dữ dội. Có lẽ con đã biết cách giữ
tâm chánh
niệm tỉnh giác rồi chứ. Giữ tâm
chánh niệm
tỉnh giác tức là nhiếp tâm an trú
trên thân
hành nội hoặc thân hành ngoại.
Khi nhiếp
tâm an trú được trên thân hành
nội hay
ngoại thì bắt đầu nhiếp phục bệnh đau
trên thân.
Con hãy lắng nghe Phật dạ y tiếp:
“Và Thế
Tôn với sức tinh tấn, nhiếp phục
bệnh ấy,
duy trì mạng căn. Rồi Thế Tôn
lành bệnh”.
Với sức tinh tấn, nhiếp phục bệnh
ấy. Vậy
Với sức tinh tấn, nhiếp phục bệnh ấy
là làm
gì?
Với sức
tinh tấn tức là siêng năng; nhiếp
phục bệnh
ấy tức là tác ý ngay bệnh đau đó ra
khỏi thân
tâm, như đức Phật đã dạy: “Tác ý
một tướng
khác thì tướng kia bị diệt”. Với cảm nhận của con về sự tác ý
đuổi
bệnh ra
khỏi thân, cơn đau giảm từ từ, đó
không phải
là tưởng.
TU TỨ NIỆM XỨ
CĨ CẦN
NGỒI KIẾT
GIÀ HAY KHƠNG?
Kim Quang
hỏi đạo
Hỏi:Kínhthưa
Thầy! Con muốn hỏi
Thầy về
việc ngồi kiết già có cần thiết hay
không?
Hiện nay
con chỉ ngồi trên ghế thường
thôi. Con
có cố gắng ngồi kiết già mỗi ngày 10-
15 phút,
nhưng sau đó con thấy chân bị đau.
Con nghĩ
việc ngồi kiểu gì đâu có quan
trọng, quan
trọng là tâm ly dục ly ác pháp phải
không Thầy?
Đáp: Đúng
vậy, hiện giờ sự tu tập củ a
con, quan
trọng nhất là ở chỗ tâm bất động ly
dục ly ác
pháp, chứ không phải ở chỗ ngồi kiết
già, cho
nên sự tu tập của con là phải tu tập
trong bốn
oai nghi: đi, đứng, nằm, ngồi. Đi, đứng, nằm, ngồi cách nào cũng đượ
c, miễn: đi,
đứng, nằm,
ngồi sao cho thoái mái, dễ chịu, an
ổn v.v..
Tâm bất
động ly dục ly ác pháp là tâm
thanh thản
an lạc và vô sự. Tâm thanh thản
an lạc và
vô sự là tâm Tứ Niệm Xứ. Như
vậy con
đang Tứ Niệm Xứ: “Trên thân quán
thân để
khắc phục tham ưu ở đời, trên thọ
quán thọ
để khắc phục tham ưu ở đời, trên tâm
quán tâm
để khắc phục tham ưu ở đời, trên
pháp quán
pháp để khắc phục tham ưu ở đời”.
Có các
chướng ngại trên thân, thọ, tâm và
các pháp
thì phải đuổi ngay liền. Cho nên ,
không cần
phải ngồi kiết già, nhưng nếu
ngồi được
kiết già cũng tốt vì nó là tướng
phước điền
nên nhiếp phục được mọi người
khi họ
nhìn thấy con đang tu tập.
Tóm lại,
khi tu tập Tứ Niệm Xứ để diệt
ngã xả tâm
ly dục ly ác pháp thì không cần
ngồi kiết
già, ngồi cách nào tu tập cũng được.
PHỤ CHÚ
III
SỐNG TẺ NHẠT,
ĐƠN ĐIỆU,
BUỒN CHÁN,
LÃNG PHÍ THỜI GIAN
Câu hỏi
của N.C
Hỏi 1:Kính
thưa Thầy! Nhìn thấy cuộc
sống của
mọi người trong tu viện sao tẻ nhạt,
đơn điệu
quá. Thầy chỉ nhận chúng về đây tu
học chứ
không bắt chúng làm công quả nặng
nhọc như
những chùa khác. Chúng sống như
thế có
buồn chán hay lãng phí thời gian không
thưa Thầy?
Đáp: Khi
đãõ trực tiếp về đây tu học theo
giáo lý
Nguyên Thủy của đức Phật, thì con đã
biết độc
cư là bí quyết thành công của sự tu tập
thiền
định. Vậy sao con hỏi câu này với ý nghĩa
gì hỡi
con? Ở đây tu viện không có mời thỉnh
một ai về
đây sống độc cư để cho tâm hồn họ
buồn chán,
tẻ nhạt, đơn điệu và lãng phí thời
gian, chẳng
có ích lợi gì cho bản thân, cho đời,
cho đạo.
Mà chính mọi người về đây đều phải
tự nguyện,
tựï giác chấp nhận nếp sống tẻ nhạt,
đơn điệu
này. Đó là nếp sống của tu viện như vậy, nếu ai không bằng lòng,
không chấp nhận
nếp sống
này thì chắc chắn sẽ không tu tập
theo giáo
pháp Nguyên Thủy được.
Sự tu tập
này là đem lại lợi ích cho bản
thân người
tu, chứ không phải làm lợi ích cho
người
khác, nếu ai thấy nếp sống này không lợi
ích, tẻ
nhạt, đơn điệu, buồn chán, lãng phí thời
gian thì
không nên đi con đường này. Phải
không con?
Con có
biết không? Vì có sống tẻ nhạt,
đơn điệu
mới nhận ra từng tâm niệm làm khổ
mình, làm
khổ người và làm khổ cả hai. Đó là
phương pháp
chứng đạt đạo đức chân lý của
đạo Phật.
Vì thế, tu viện chấp nhận một nếp
sống tẻ
nhạt, đơn điệu, li dục, li ác pháp không
giống như
nếp sống ồn ào chạy theo dục và ác
pháp như
ngoài đời.
Nếu không
chấp nhận sống tẻ nhạt, đơn
điệu thì
nên sống như người ngoài đời. Có ai
bắt buộc
ai phải sống nhàm chán, tẻ nhạt, đơn
điệu lãng
phí thời gian chôn vùi một đời người
trong đau
khổ đâu?
Như con đã
biết: đời phải sống đúng đời,
đạo phải
sống đúng đạo; đạo đời không thể lẫn
lộn; đạo
đời lẫn lộn không phải đạo. Có phải
vậy không
con? Ở trong đạo tập họp nói chuyện là phá
hạnh độc
cư, là phi đạo, phi đời. Đời chẳng
giống đời,
đạo chẳng giống đạo. Ngày xưa, đức
Phật gọi
những người hay tập họp nói chuyện
là ngoại
đạo.
Tại sao con
lại có tâm niệm cho rằng:
sống hạnh
độc cư của những bậc vượt thoát
trần lao
là đơn điệu, tẻ nhạt, buồn chán, lãng
phí thời
gian?
Nếu con đem
đời sống thất tình lục dục
của con
người bình thường mà lồng ghép trong
hạnh độc
cư của những bậc thoát dòng tục lụy
thì làm
sao con chẳng cảm thấy tẻ nhạt, đơn
điệu, buồn
chán, lãng phí thời gian. Phải không
con?
Thầy nghĩ
rằng với kiến thức của con hiện
có, chưa
phải thiếu sáng suốt như vậy mà con
hỏi những
câu hỏi này quả là trí tuệ con đang
bị đám mây
mù che khuất. Bởi vì con đã từng
đọc sách
của Thầy thì lý đâu con như người
chưa từng
đọc, như người chưa hiểu gì cả. Tâm
con đang bị
điên đảo tưởng, điên đảo tâm, điên
đảo tình
cảm. Phải không con?
Vì lợi
ích Thầy không bắt buộc mọi người
về đây tu
tập làm công quả nặng nhọ c như các
chùa khác,
chỉ muốn cho họ đừng phí thời giờ tu tập, nên ghép họ vào nếp sống
độc cư, nhưng
họ tu tập
không đúng cách, còn thừa thời giờ
nhiều nên
sinh ra buồn chán, đi tập họp nhau
nói
chuyện, phá hạnh độc cư, như vậy họ rất
lãng phí
thời gian và rất tội nghiệp. Bỏ đời vào
chùa tu
tập xả tâm, thế mà lại phá hạnh độc.
Phá hạnh
độc cư có lợi ích gì. Đời chẳng ra đời,
đạo chẳng
ra đạo như trên đã nói. Tiếc thay!
Uổng thay!
Phí cả một đời người.
VỊ A LA HÁN
TỪ TUỆ SINH
ĐỨC HAY TỪ ĐỨC
SINH TUỆ
Câu hỏi
của N.C
Hỏi
2:Kínhthưa Thầy! Trên bước
đường Thầy
đào tạo A La Hán tương lai thì
giữa Đạo
đức và Trí tuệ Thầy chú trọng mặt
nào hơn?
Vị A La Hán đó từ Tuệ sanh Đức
hay từ Đức
sanh Tuệ?
Đáp: Thầy
đào tạo bậc A La Hán đúng
theo tiêu
chuẩn của đức Phật đã dạy: ‘Trí tuệ ở
đâu thì
đức hạnh ở đó, đức hạnh ở đâu thì trí tuệ ở đó; trí tuệ làm
thanh tịnh đức
hạnh, đức
hạnh làm thanh tịnh trí tuệ?”.
Câu hỏi
của con trí tuệ và đức hạnh là
hai pháp.
Đó xác định sự hiểu biết của con về
đạo Phật
chưa toàn diện. Chưa hiểu rõ đạo
Phật nên
con mới hỏi Thầy: “Đào tạo A La
Hán tương
lai thì giữa đạo đức và trí tuệ
Thầy chú
trọng mặt nào hơn?”. Con đã từng
đọc sách
Phật mà lại hỏi Thầy. Như vậy con có
ngớ ngẩn
không ?
Trong đạo
Phật đức hạnh là giới luật,
ngoài giới
luật đi tìm đức hạnh thì không bao
giờ có.
Cho nên, đức hạnh của Phật là giới luật.
Vì vậy
Phật dạy: “Đức hạnh ở đâu thì trí
tuệ ở
đó”. Con có nghe lời dạy này chăng?
Bậc A La
Hán đức hạnh và trí tuệ là một.
Còn phàm
phu thì trí tuệ là trí tuệ, đức hạnh là
đức hạnh.
Cho nên, trí tuệ và đức hạnh là hai
pháp. Do
đó, người đời thường hay đau khổ vì
trí tuệ
không có đức hạnh, nên tâm tham, sân,
si, mạn,
nghi lẫy lừng.
A La Hán
không phải từ tuệ sinh đức,
mà cũng
không phải từ đức sanh tuệ. A La
Hán là
trí trong đức, đức trong trí. Người có trí
tuệ đức
hạnh không làm khổ mình, khổ người là A La Hán. Do trí tuệ đức hạnh
như vậy tâm
mới vô
lậu. Tâm vô lậu là quả A La Hán tại đó,
không cần
tìm đâu xa, không tu tập thêm gì cả.
KHẨU KHÍ A
LA HÁN
Câu hỏi
của N.C
Hỏi
3:Kínhthưa Thầy! Bài Thần
Thông tác
giả Nguyên Thanh thay Thầy trả lời
câu hỏi.
Ngòi bút của cô quá thẳng như nhát
roi quất
mạnh vào lưng người hỏi. Đọc xong
người ta
không tỉnh ngộ mà còn phẫn nộ. Có
người bảo
Nguyên Thanh bản ngã cao, Thầy
cho đó là
khẩu khí của A La Hán, con không
biết
nghiêng về phía nào?
Đáp: Nguyên
Thanh viết bài Thần Thông
là để trả
lời cho những người hiểu sai Phật
giáo,
thẳng thắn vạch trần những tư tưởng
xuyên tạc
Phật giáo, cố ý dìm Chánh pháp, dìm
đạo đức
chân chánh của Phật.
Theo Thầy
hiểu: Nguyên Thanh nói như
vậy còn
nhẹ, vì những người này là Nhất Xiể n
Đề trong
Phật giáo. Có lẽ con quá yếu đuối trước thế lực của tà đạo hay có
sự mặc cảm nào,
vội lên án
Nguyên Thanh ngã mạn cao, “nói
như roi
quất vào lưng họ ”. Người hiểu Phật
pháp sai,
nên dạy cho họ biết cái sai, để không
còn hiểu
sai nữa là ơn, chứ sao lại thành oán,
dù là lời
nói thẳng mạnh, nhưng không mạ lị,
mạt sát
người.
Con có nghe
đức Phật nói về Nhất Xiển
Đề không?
Nhất Xiển Đề là những người không
thể giáo
dục, cảm hóa được, những hạng người
này cần
phải nói thẳng, đập mạnh như đức
Phật ngày
xưa đã từng chỉ thẳng mặt Nhất
Xiển Đề,
Ngài bảo: “Ông là người ngu si, là
vô giáo
dục”. Nhờ có nói thẳng, đập mạnh
như vậy
mới khiến họ dẹp bỏ tính vô minh,
kiến chấp.
Thuốc đắng đã tật. Con có biết
không?
Trong đạo
Phật thường dạy: “Thấy lỗi
mình, đừng
thấy lỗi người”, còn ở đây Thầy
nhờ Nguyên
Thanh trả lời dùm, nên Nguyên
Thanh phải
trả lời hết ý theo bài luận vấn nạn,
mạt sát,
mạ lị người của Đại Thừa. Vì thế ,
Nguyên Thanh
phải vạch rõ những cái sai của
người dốt
mà hay nói chữ.
Người viết
văn còn sai lầm văn phạm và
chính tả
thì không nên phê bình văn ai cả, thế mà dốt lại dám phê bình văn của
kẻ khác, thì
Nguyên Thanh
chỉnh lại để sau này họ viết văn
cẩn thận
tốt hơn, đấy là làm ơn, chứ đâu phải
nói nặng
người.
Vì Chánh
pháp của Phật, khi tu hành
chưa chứng
đạt chân lí, mà dám cầm bút phê
bình người
chứng đạt chơn lí, thì việc làm ấy
quá nông
cạn, không biết mình, không biết
người. Cho
nên, Nguyên Thanh khuyên bảo:
“Biết thì
thưa thốt, không biết thì dựa cột
mà nghe”.
Đó là một lời khuyên rất tốt, rất
đúng. Sao
lại bảo Nguyên Thanh bản ngã cao?
Nếu không
có Nguyên Thanh thẳng thắn
khuyên bảo
thì ngựa quen đường cũ, cứ vẫn viết
văn phê
bình người khác thì càng lộ tẩy cái
ngu dốt
của họ cho mọi người khác biết thì rất
tội
nghiệp. Như vậy, Nguyên Thanh đã làm ơn,
chứ đâu có
gieo oán với ai đâu. Vậy mà Nguyên
Thanh mang
tiếng bản ngã cao.
Người Nhất
Xiển Đề không bao giờ tỉnh
ngộ, không
bao giờ thấy lỗi lầm, chỉ biết phẫn
nộ, nhưng
phẫn nộ là địa ngục, Nhất Xiển Đề
luôn luôn
mở cửa địa ngục.
Nguyên Thanh
nói thẳng mạnh để các hệ
phái phát
triển biết rằng: “Những pháp môn
của các
ngài đều sai, không phải chỉ có một
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!