DẠO ĐỊA NGỤC NƯỚNG TAY
Giáng ngày 26 tháng 11 năm Đinh Tị (1977)
Lãnh thượng tân phân tuyết áp mai Vô
tình tuế nguyệt cấp tương thôi Đồ đao phóng hạ thanh song thủ Tính địa khuyến
tu ác ngọc bôi.
Đỉnh núi tơi bời tuyết phủ mai Vô tình năm tháng cứ trôi hoài Ném dao đồ
tể hai tay sạch Hồn đất khuyên tu chén ngọc mời.
Tế Phật: Trên đỉnh núi lạnh hoa tuyết bay phất
phới, năm cùng tháng tận đã tới, khuyên môn sinh hãy quăng dao đồ tể, chớ tạo
thêm ác nghiệp mới. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty, Dương Sinh lên đài sen.
Dương Sinh: Khí Trời quá lạnh, con sợ chịu
không thấu xin ân sư ban thuốc tiên, thưa có được chăng?
Tế Phật: Chẳng qua do ảnh hưởng tâm lý, tính
linh do Trời phú há lại sợ lạnh sao? Con đã cầu xin thuốc, tánh thầy lại vốn rộng
lượng, vậy cho con viên thuốc này uống mau đi rồi lên đường.
Dương
Sinh: Đa tạ ân sư đã ban thuốc cùng tha tội mê
chấp của con. Con đã sẵn sàng, mời ân sư lên
đường......
Tế
Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa bữa nay tới thăm ngục nào? Tại
sao chưa thấy Ngục Quan ra đón, chỉ thấy âm binh áp giải tội hồn đi đi lại lại.
Tế Phật: Chúng ta gắng đi thêm một đoạn đường
nữa sẽ rõ.
Dương Sinh: À thì ra phía trước là Địa Ngục
Nóng Bỏng Não Nề, lần trước đã thăm qua bữa nay lại tới thăm tiếp?
Tế Phật: Không phải, hôm nay chúng ta tới thăm
Ngục Nướng Tay, muốn tới ngục này phải băng qua con đường nhỏ nằm bên cạnh Ngục
Nóng Bỏng Ảo Não. Dương Sinh: Phía trước hơi nóng luộc người, làm sao băng qua
nổi? Vả lại từng nghe đường đó là đường nóng bỏng, chân con lại là chân phàm đi
qua tránh sao khỏi bị phỏng?
Tế Phật: Con đừng sợ, có ta đi bên cạnh đất
nóng sẽ hóa thành đất mát.
Dương Sinh: Kính xin thầy hóa phép kẻo không
qua nổi, vì đường nhỏ phía trước màu gạch đỏ rực như bị lửa nung.
Tế Phật: Hãy nhìn ta hóa phép, quạt Phật quạt
một quạt khiến đường lửa đỏ hóa thành đường mát mẻ yên lành dễ dàng vượt qua.
Dương Sinh: Quả là phép Phật vô biên, con đường
đỏ rực đột nhiên biến thành con đường mát mẻ. Có một số tội hồn băng qua mà
thân thể chẳng hề hấn gì, khiến mọi người kinh ngạc bội phần, ngơ ngác nhìn bốn
phía các tội hồn bèn ùn ùn kéo qua.
Tế Phật: Mau theo ta băng qua kẻo tới lúc phép
hết hiệu nghiệm con khó đi qua...
Dương Sinh: Băng mình theo ân sư đã tới nơi tới
chốn, phía bên trái con đường thấy có Ngục Quan cùng Tướng Quân xếp hàng chờ
đón.
Tế Phật: Đây là Ngục Quan cùng Tướng Quân của
Ngục Nướng Tay, mau tới chào ra mắt.
Dương Sinh: Kính chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng
Quân, tôi là Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung phụng mệnh theo
thầy Tế Phật tới quý ngục thâu lượm những bằng chứng để viết sách khuyên răn
giáo hóa người đời làm điều phước thiện, bữa nay tới đây xin được lãnh giáo nhiều
điều ơn ích. Ngục Quan: Hoan nghênh hai vị tới thăm bản ngục, Địa Ngục Du Ký sẽ
đăng tải những án chứng của bản ngục thực quả là vinh hạnh. Kính mời hai vị vào
trong ngục tham quan.
Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan đã quá lưu
tâm. Hàng chữ Địa Ngục Nướng Tay thấy xuất hiện trên cửa ngục, hai bên có quân
lính cầm khí giới canh giữ rất là nghiêm ngặt.
Ngục Quan: Mời hai vị vô trong.
Dương Sinh: Đã nghe thấy tiếng khóc than buồn thảm
vang rần.
Tế Phật: Các ngục đều than khóc thê lương, nghe như tiếng
người dương gian rên xiết lúc lâm bệnh, sầu thảm trông mong được cứu rỗi.
Dương Sinh: Cửa ngục trang bị cực kỳ tối tân khoa học.
Hai tay tội hồn bị cột chặt vào trục xe bằng sắt nóng đỏ có lửa cháy luồn qua,
hai tay tội hồn bị cháy bỏng, muốn giựt ra mà chẳng được. Trục xe bằng sắt sức
nóng quá mãnh liệt, thiếu sức co giãn nên truyền nhiệt rất lẹ, tội hồn mong
thoát nạn nhưng chẳng thể giảm được sức nóng của lửa nên té lăn ra, đôi tay như
hai cục than lửa muốn quăng đi mà chẳng được, mặt mũi mồ hôi nước mắt đầm đìa, hai
tay cháy trụi đau đớn khóc ngất. Ngục Quan: Bản ngục tên gọi là Ngục Nướng Tay,
trước đây dùng bàn ủi nóng ủi tay sau này nhờ phối hợp được thủ đoạn cao minh của
người đời nên mới cải tiến hình phạt này. Để tôi sai áp giải thêm vài tội hồn nữa
ra đây để chúng thuật rõ lại những hành động phi pháp của chúng lúc còn tại thế.
Dương Sinh: Âm dương cùng một lẽ, quả là cao nhân tất
hữu cao nhân trị.
Ngục Quan: Tội hồn hãy nghe ta bảo: Bữa nay Phật Sống
Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương
gian xuống bản
ngục thu thập những bằng chứng để khuyên răn người đời,
các ngươi hãy thuật hết những hành động phi pháp để giáo hóa thế nhân.
Tội Hồn: Tôi lúc sống quen thói chơi bời phóng đãng,
thường núp trong bóng tối chọc ghẹo làm nhục đàn bà con gái qua đường, đời tôi
đã phạm tội này có tới mười mấy lần, sau khi chết bị xử đày tại ngục này để chịu
tội. Ngục Quan: Vung tay động loạn phải chịu tội ma chướng này.
Mi A • _ tri Ạ . \ s _ _
X __ I_________________ Ạ ____ Ạ
____________ s •__________________ ,
V . V 12 _
Tội Hồn: Tôi lúc sống chuyên môn xúi người này kẻ nọ
kiện cáo lẫn nhau rồi viết đơn kiện cho họ để ở giữa thủ lợi, cả đời tôi toàn
phạm tội này, sau khi chết Minh
V
ương giận quá phán rằng lúc sống tôi ham viết đơn kiện
cáo, đôi tay hại người nên phải đốt nó đi, do đó tôi bị đày tại ngục này chịu tội.
Đau đớn cùng cực mà chẳng một ai biết tới, kính xin Phật Sống Tế Công cứu mạng.
Tế Phật: Ngươi đã rành về sở trường chuyên môn cớ sao
không viết đơn kiện Diêm Vương để xin tha tội.
Tội Hồn: Diêm Vương mặt sắt vô tư, tôi chẳng dám tự
chuốc phiền.
Tế Phật: Dĩ nhiên là thế nhưng cầu cứu ta cũng chẳng
khác hơn.
Ngục Quan: Không được tự tiện van xin. Tội hồn thứ ba
mau mau cung khai.
Tội Hồn: Tôi lúc sống mở sòng bài, thường bày
trò cờ gian bạc lận nên kiếm được rất nhiều tiền, lúc sống vì có tiền một cách
quá dễ dàng như vậy nên đời sống khá giả do đó thường hành động bất chính làm hại
xã hội. Sau khi chết mới hay Diêm Vương quá giận phán đày tôi ba mươi năm tại
Ngục Nướng Tay, hàng ngày khổ đau không chịu thấu.
Tế Phật: Đã mở sòng bài còn tổ chức cờ gian bạc
lận, tội người quá tàn ác, nếu như mãn hạn tù tái sanh làm người, hai tay chắc
hẳn bị tàn phế đúng là ác nghiệp quả báo, hy vọng người đời mau tỉnh ngộ bỏ
đánh bài đánh bạc. Tội hồn thứ tư mau khai rõ những tội đã làm. Tội Hồn: Tôi
lúc sống thường dùng chi phiếu không tiền bảo chứng để lừa gạt kẻ khác lấy tiền,
sau khi chết bị đày tại ngục này. Lúc sống chỉ nghĩ cao bay xa chạy là chủ nợ
chẳng biết đâu mà đòi, ngờ đâu chết xuống âm phủ, Diêm Vương bắt tới đây chịu
hình phạt.
Ngục Quan: Thiếu nợ người đáng lý mi phải trả
sòng phẳng, trái lại mi còn cố tình lường gạt cho nên sau khi chết mi mới bị
hình phạt nghiêm ngặt trừng trị, thật chẳng oan uổng chút nào.
Tế Phật: Hiện thời người đời dùng chi phiếu
không tiền bảo chứng rất nhiều. Xuất chi phiếu ra rồi trốn biệt tăm như vậy là
kẻ lường gạt, sau khi chết tất nhiên sẽ bị hình phạt nghiêm khắc. Kiếp lai sinh
sẽ phải làm trâu làm ngựa để trả nghiệp, cổ kim trong ngoài chẳng một ai có may
mắn thoát khỏi. Nhân quả báo ứng một mảy lông, một sợi tơ cũng không thể trốn
thoát, người đời nên thận trọng.
Ngục Quan: Tội hồn thứ năm, sao mi lại mất hết
cả thần khí vậy? Hãy mau khai rõ những tội đã phạm lúc mi còn sống.
Tội Hồn: Xin Ngục Quan chớ mỉa mai tôi, tôi
lúc sống có chân trong một đảng bất lương, thường hay sinh sự, phá rối an ninh
ngoài xã hội, hễ gặp việc trái mắt hay bất chợt thấy kẻ nào nhìn chăm chú mình,
tôi liền giơ tay đánh liền, hành hung người như vậy mà chẳng cho là quan trọng
gì. Sau khi chết Minh Vương sai quỷ đầu trâu mặt ngựa hành hạ tôi rồi hỏi tôi
có chịu khuất phục không? Khiến tôi nhớ lại hành vi mà tôi đã làm lúc còn sống
thì không thể nào ứng đối được.
Ngục Quan: Mi lúc còn là thanh niên, hỏa khí mạnh
mẽ chuyên môn đánh đập người, phá hoại an ninh xã hội, nắm tay của mi đã quá cứng,
hiện tại tốt hơn kêu mi đấm vào trục xe gang thép để cho nó tiêu hết hỏa khí của
mi đi.
Tế Phật: Thời giờ đã tới, Dương Sinh mau trở lại
Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Cáo từ Ngục Quan cùng chư vị Tướng
Quân, xin đa tạ sự tiếp đãi cùng chỉ giáo nồng hậu.
Ngục Quan: Không có chi đó chỉ là lễ mọn. Lệnh
chư Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Tế
Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã
sửa soạn xong kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh
xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC RÚT RUỘT
Giáng ngày 29 tháng 11 năm Đinh Tị (1977)
Loan bút ma thành
cửu chuyển đan Hồi sinh hữu thuật phục chi an Thiên thư vạn quyển khai nhân trí
Ngọc Đế hồng ân báo bất hoàn
Bút thánh giáng cơ thông đạo huyền Hồi sinh có thuật giúp tâm yên Sách
Trời vạn quyển khai phàm trí Ngọc Đế hồng ân báo chẳng tròn.
Tế Phật: Hồn người đời du địa ngục chẳng phải là
chuyện thần thoại hay hoang đường, từ xưa tới
nay đã có nhiều kẻ chết đi còn sống lại. Hẳn là những kẻ đều lãnh hội tường tận
âm thanh cùng hình ảnh ở địa ngục nên có thể tả lại những cảnh tượng đó dễ
dàng, đủ chứng tỏ những điều tả trong kinh sách không phải là không có thực.
Người đời chỉ vì chưa đích thân nhìn thấy mà do đó chẳng tin, cho nên những điều
nói ra thì là biết mà lại bị nghi là mê. Điều này làm sao giải tỏ được đây? Lục
phủ ngũ tạng trong cơ thể chúng ta cũng còn là một vật nhìn chẳng thấy gì mà vẫn
yên ổn vô sự. Nhưng nếu một sớm ta khám phá ra hoặc cảm giác đã đến giờ thì chắc
là thảm lắm. Chẳng phải chỗ này đau thì cũng chỗ khác đau, cần phải chiếu quang
tuyến X rồi giải phẫu. Người đời lúc thường không nhìn rõ lục phủ ngũ tạng có
thể nói là nó không có không? Địa ngục bình thường nhìn chẳng thấy nhưng nó vẫn
tồn tại, trừ một số ít người lúc sống có thể nhìn thấy, kẻ khác một sớm nhìn thấy
địa ngục ắt là đã tới phút gần đất xa Trời. Sở dĩ ta khuyên người đời giác ngộ,
xác nhận những cái không nhìn thấy nhưng lại vẫn tồn tại như tư tưởng, hít thở,
cảm tình v.v... đều là nhìn chẳng thấy, chỉ có thể dùng cảm giác để lãnh hội. Vả
chăng những cái không nhìn thấy đó chính là cái duy trì mạng sống, là nguyên tố
chủ thể xác thân.
Dương Sinh: Lời giảng của ân sư thật đúng đạo
lý, tiếc rằng người đời phần đông không thấu tỏ sự tình, chẳng khác gì kẻ mù tự
mình nhìn không thấy cho nên mới phủ nhận. Thế gian đắm chìm trong chốn hình
hình sắc sắc, chỉ nhờ vào cây gậy mà muốn đi xa hàng ngàn vạn dặm, điều này đã
chứng tỏ cặp mắt thịt của chúng ta bị chắn bởi nhiều vật chướng ngại, chỉ có mắt
huệ mới thông mọi lẽ. Nhưng tiếc rằng chúng ta đã đóng mắt huệ cam chịu sống mù
lòa để mặc cho dục tình lôi cuốn mà đắm chìm trong các kiếp luân hồi khổ đau.
Tế Phật: Con nói đúng, người đời đều hiểu rõ điều tai
hại của sự phạm pháp, giống như giếng trước mặt biết là có thể lọt xuống nhưng
vẫn không chịu mở mắt ra nhìn, quả là còn thua kẻ mù lòa vì họ còn biết dùng gậy
dò dẫm đường đi. Tới lúc bị té xuống hang địa ngục sâu vạn trượng, muốn vươn
mình thoát ra nhưng không rõ phải đợi tới mấy mươi kiếp sau. Thời giờ đã muộn,
Dương Sinh chuẩn bị dạo âm ty, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch ân sư, con đã chuẩn bị xong
xuôi.
Tế Phật: Nhìn quần áo của con bám đầy bụi đất, lại
không khô ráo sạch sẽ, như vậy lúc tới Minh Phủ hẳn là thất lễ.
Dương Sinh: Thưa ân sư y phục bị bụi sa bàn làm dơ bẩn,
con lại vô tình không lưu ý, xin ân sư tha tội.
Tế Phật: Người trần tới Minh Phủ, chẳng thể không giữ
sạch sẽ nên quần áo phải thơm tho để còn được đặc biệt chú ý, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, xin ân sư khởi
hành...
Tế Phật: Đã tới nơi Dương Sinh mau xuống đài sen, đến
làm lễ ra mắt Ngục Quan.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh. Kính lạy Ngục Quan cùng chư
vị Tướng Quân.
Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng
Dương Thiện Sinh tới thăm. Bản ngục đã sớm nhận được thư của Dương Thiện Sinh
thuộc Thánh Hiền Đường xin tới phỏng vấn để viết sách khuyên răn người đời,
công đức thật quả là vô lượng. Bản ngục là Ngục Rút Ruột, kính mời hai vị vào
trong tham quan. Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan đã tiếp đãi nồng hậu, nguyên
trong này là Ngục Rút Ruột, âm binh tới tới lui lui, áp giải tội hồn đi ra, đã
bắt đầu nghe thấy tiếng kêu gào.
Tế Phật: Ta hãy mau theo chân họ vào trong.
Dương Sinh: Đã thấy rõ cảnh tượng ở trong ngục,
thân tội hồn máu me nhuộm đỏ, bị trói vào các cây cột, âm binh, quỷ binh dùng
dao rạch bụng tội hồn, da bụng rách toang, ruột và bao tử lòi ra rớt xuống đất,
bên cạnh cả bầy chó đen giành nhau cắn xé. Ruột và dạ dày tuy đã rớt ra nhưng vẫn
còn liền với tim vì tim chưa rời thân thể nên khi bị chó cắn nhai giăng xé thì
tội hồn đau đớn kêu rống lên rồi ngất xỉu, khiến lúc này mắt chẳng dám nhìn.
Xin hỏi Ngục Quan bọn họ đã phạm phải tội gì mà tới nỗi bị đày ải ở ngục này?
Ngục Quan: Các tội hồn này khi còn sống đều là
bọn tham quan ô lại, hoặc là những kẻ lòng lang dạ sói, cho nên sau khi chết tới
bản ngục thụ hình, như muốn thấu tỏ sự tình, để tôi sai áp giải vài tội hồn ra
đây tra hỏi. Dương Sinh: Như vậy hay lắm, phải có bằng chứng xác thực người đời
mới chịu tin là đúng.
Ngục Quan: Tôi đã đem tội hồn ra, mời Dương
Thiện Sinh tra hỏi họ.
Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, cớ sao người lại
tới chốn này?
Tội Hồn: Tôi lúc sống làm quan, thường lợi dụng phương
tiện quan tước sang đoạt của cải, đất đai, cướp không lợi lộc. Bất cứ phương tiện
nào có lợi, tôi đều tận dụng mọi phương cách cưỡng đoạt cho bằng được để làm của
riêng. Chẳng ngờ sau khi chết bị đưa lên đài gương soi ác nghiệp để cho lộ rõ
chân tướng. Tất cả những hành động tham lam cưỡng đoạt tiền tài của cải đều hiện
rõ mồn một, khiến tôi vô cùng kinh dị. Trải qua các điện phán xử, cuối cùng tôi
bị giải giao tới Đệ Thất Điện rồi bị Thái Sơn Vương phán đày tôi tại ngục moi
ruột, hàng ngày bao tử và ruột bị móc ra cho đàn chó giành nhau ăn, sự thống khổ
khó mà hình dung nổi.
Ngục Quan: Ngươi là kẻ có chức vụ trong chính quyền,
chẳng chăm lo phúc lợi cho trăm họ lại còn lột da lóc thịt muôn người, miễn là
nuốt trôi được là nuốt, ruột và bao tử ngươi lúc này thực quá nhơ bẩn! Khuyên
những kẻ làm quan ở chốn thế gian nên vì trách nhiệm phục
v
ụ nhân quần, luôn luôn phải vì dân thương dân, trung
trinh với nước ắt công đức vô lường. Nếu như chỉ vì mục tiêu thủ lợi, sau khi
chết chắc chắn sẽ bị đày đọa tại chốn địa ngục.
Dương Sinh: Xin hỏi lại bà lão, bà già như thế này cớ
sao còn bị xử loại hình phạt này, phải chăng lúc sinh tiền có làm điều chi thất
thố chăng?
Tội Hồn: Nhớ lại lúc sống giờ hối hận thì đã quá trễ rồi.
Lúc tôi 48 tuổi vì buôn bán thua lỗ, bèn đứng ra làm chủ hụi, nhân một chốc mất
lý trí đã quyết định giật tiền hụi của người rồi dời đi xứ khác. Tới 54 tuổi
ngã bệnh thác, bị giải giao tới Đệ Thất Điện, Diêm Vương phán đày tôi tại đây để
thụ hình.
Ngục Quan: Giựt hụi của người, nuốt vào rồi ói
ra chẳng được bây giờ chỉ còn cách ói ruột và bao tử ra ngoài, ăn bao nhiêu trả
bấy nhiêu. Luật pháp ở cõi âm rất công bằng, ngươi tự làm tự lãnh, ngày sau mãn
hạn tù, lại tái sinh để trả nợ.
Dương Sinh: Xin hỏi lão ông thời gian thụ hình
tại ngục này là bao lâu?
Tội Hồn: Mất ba năm. Lúc sinh tiền gia đình
tôi sống bằng nghề nông, chuyên trồng rau để sinh nhai, chẳng hiểu sao tới tuổi
trung niên, rau đậu thường bị côn trùng phá hại cho nên phải dùng thuốc trừ sâu
bọ để tiêu diệt chúng, tới lúc thấy giá rau tăng vọt, liền hái rau mới phun thuốc
được một hai ngày đem bán. Chỉ có vậy mà sau khi chết liền bị Minh Vương phán
đày tại ngục rút ruột vì tội vô tình gây tai hại.
Ngục Quan: Ngươi chỉ lo kiếm tiền nên đã đem
rau đậu còn dính độc dược bán ra hại người không ít, rất nhiều người ăn rau đậu
của ngươi trúng độc, hoặc độc tố tích thiểu thành đa mà thành bệnh gan, bệnh
ung thư, lòng dạ ngươi quá độc cho nên phải thụ lãnh hình phạt này.
Dương Sinh: Xin hỏi bà lão tại sao bà lại phải
vào đây? Tội Hồn: Chao ôi! Trời Đất ơi! Ở trong này khổ sở quá, kính xin thầy cứu
sống tôi.
Tế Phật: Hiện tại ta rất thương nhà ngươi, nhưng hãy
nhớ lại tại sao ngày trước nhà ngươi không thương xót kẻ khác? Hãy mau nói rõ
nguyên do tội ác của nhà ngươi.
Tội Hồn: Đúng, tôi có một đứa con gái nuôi, từ lúc bé
tôi đã không thương nó lại còn hay đánh đập. Tới lúc lớn vì nó có nhan sắc nên
tôi đã cưỡng bách bán nó cho động mãi dâm để lấy tiền. Sau khi chết tôi bị Diêm
V
ương phán đày tại đây.
Ngục Quan: Lòng dạ ác độc, coi con gái nuôi là vật kiếm
tiền, phá hoại luân thường đạo lý, tiêu hủy lẽ Trời, lòng sắt dạ thép thật mi
đáng tội.
Tế Phật: Thời giờ eo hẹp, Dương Sinh chuẩn bị trở lại
Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con còn có vấn đề thỉnh giáo ân sư. Trong
lúc thụ hình có một số tội hồn đã bị hôn mê bất tỉnh thì làm cách nào cho họ sống
lại để xử phạt tiếp.
Tế Phật: Con từng mơ thấy con bị kẻ khác giết chưa? Nếu
có hẳn là thân thể lúc đó cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng khi tỉnh lại chỉ còn mồ
hôi lạnh chảy đầm đìa, không hề chết chăng? Đêm mai lại nằm mê nữa, sau khi tỉnh
dậy lại thấy mình như trước, thân thể vẫn còn nguyên vẹn không có chỗ nào mang
thương tích cả. Sở dĩ sau lúc người ta chết, hồn phách họ cũng giống như khi mộng
du vậy, thân tuy bị hình tội thống khổ, bị âm binh dùng nước hoàn hồn xối, sau
khi tỉnh lại chẳng thấy thương tích gì cả, làm như vậy chỉ cốt để cho họ nhớ lại
cái cảm giác kinh hãi của sự thống khổ vậy.
Thảm hình ở âm phủ chẳng qua chỉ là để cho
tính linh của người ta thức giác mà thôi do đó mới ví sự chết là giấc mộng lớn,
vậy thì người ta lúc chết hẳn là đi vào
Ạ, _ _ _ _ _ _ _____________ .. Ạ,
một giấc mộng dài để nếm mùi đau khổ. Thêm một
ví dụ khác như trong lúc nằm mộng lượm được vàng, vui sướng điên cuồng, tới khi
tỉnh dậy không lại hoàn không, đã cho thấy mộng ảo chẳng thể có thực mà do kẻ
mê lầm tưởng. Thế nhân tu đạo nếu như không giác ngộ điểm này mà cứ cố chấp vào
hình danh sắc tướng, hẳn là cuối cùng sẽ rơi vào trường mộng ảo.
Dương Sinh: À thì ra là thế! Thưa ân sư, con
đã sửa soạn xong, xin tới từ giã Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.
Ngục Quan: Lệnh cho các
Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh
xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỊA NGỤC OẰN lưng đội đá
Giáng ngày 9 tháng 12 năm Đinh Tị (1977)
Trọng đạo tôn sư
đức nghiệp tuân Điêu hoa lạc diệp tổng quy căn Tư nguyên niệm bản thông chân
tính Bội nghĩa vong ân hà túc luân.
Trọng đạo tôn sư nghiệp đức nên Hoa rơi lá rụng thảy quy nguồn Nhớ mong
gốc gác thông chân tính Bội nghĩa vong ân há lạm bàn.
Tế Phật: Năm Rắn sắp hết, mọi người đều nghĩ
năm Ngựa tới sẽ thành công, đó chẳng qua chỉ vì muốn thành công nên cho rằng ngựa
không dừng vó gắng gỏi[1]
tiến lên. Ta hy vọng người đời qua năm mới thúc ngựa gia roi, nếu không ngựa chẳng
ra ngựa, cọp chẳng ra cọp, tiếng hô sẽ giống như gió xuân qua tai ngựa, tu đạo
nên học cái tính của con ngựa luôn luôn hướng về tinh thần vô địch không hề sợ
sự trở ngại gian nan, còn như nếu buông bỏ, tới đâu hay tới đấy, một sớm thấy
mình già nua hẳn là có bốn ngựa cũng khó đuổi kịp. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ty,
Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư lên đường,
không rõ bữa nay mình dạo thăm ngục nào.
Tế Phật: Sẽ tới Ngục Oằn Lưng Đội Đá trực thuộc sự cai
quản của Đệ Thất Điện. Chuẩn bị khởi hành.... đã tới Địa Ngục Oằn Lưng Đội Đá,
Dương Thiện Sinh mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Quả nhiên chỉ sau một sát na đã tới, khi
ngồi trên đài sen ở trước Thánh Hiền Đường, nhắm chặt hai mắt giống như ngồi
trên máy bay phản lực, chỉ nghe tiếng “vù” bên tai đã tới địa ngục.
Tế Phật: Ngươi cũng giống như phi cơ ở giữa không
trung, phải không có chướng ngại vật còn không nguy hiểm vô cùng, vì nếu sơ sẩy
thì chỉ trong nháy mắt là rớt xuống vực sâu muôn ngàn trượng. Có thể nói chỉ cần
một chút sơ ý xương thịt lập tức tan thành tro bụi vô phương tìm kiếm. Càng định
được thần càng tăng thêm sự nhẹ nhõm, càng nhẹ nhõm càng dễ cất cánh. Do đó người
ta lên hay xuống đều phải căn cứ vào sự quyết tâm, có quyết tâm mới đạt tới trạng
thái ổn định lớn lao. Người đã tu tâm dưỡng tính, dù có lâm cảnh trận mạc cũng
chẳng dễ dàng hốt hoảng. Còn nếu không tu, sự đọa lạc địa ngục xảy đến cũng chỉ
trong một thoáng phút giây. Do đó khuyên người đời cần phải ổn định tâm trí,
nhìn rõ phương hướng, dù cho có bị lạc vào chốn khói sương mê hồn trận cũng vẫn
còn có tâm là kim chỉ nam. Nếu nắm vững được tâm, tự nhiên thành công trong mọi
việc, ngồi trên tòa sen ở giữa chốn bụi bẩn nước nhơ được hẳn là phải có công
phu về định thần tĩnh tâm mới có thể ngồi nổi, còn không chỉ cần một chút sơ sẩy
sẽ bị mất hút nơi chốn vực sâu không đáy. Con có phúc khí mới có thể ngồi nổi,
cho nên phải cố giữ gìn. Mau tới trước mặt Ngục Quan làm lễ ra mắt. Dương Sinh:
Xin tuân lệnh. Kính chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, tôi là Dương Sinh
thuộc Thánh Hiền Đường, bữa nay thầy trò chúng tôi phụng chỉ tới quý ngục thăm
hỏi sự tình, kính xin Ngục Quan giúp đỡ phương tiện.
Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Sinh
tới thăm, việc phụng chỉ viết sách là việc làm vô cùng quang vinh, mời hai vị
vào trong ngục tham quan. Dương Sinh: Cảm tạ Ngục Quan... phía trong các tội hồn
đang làm việc, người lớn kẻ nhỏ đều đang khuân những tảng đá, phải chăng quý ngục
đang xây thêm phòng mới?
Ngục Quan: Trong này không xây thêm phòng mới,
các tội hồn phải đội đá vì đó là một thứ hình phạt.
Dương Sinh: Các tội hồn khi khuân đá, miệng lớn
tiếng kêu than, cũng chẳng lấy làm lạ vì họ phải đội những tảng đá quá lớn, hai
tay giữ chặt, mình khom khom giống như là đã kiệt sức, mỗi bước đi chỉ nhích được
chừng một tấc. Có kẻ sức không chịu nổi, tảng đá rớt xuống đè nát mình hoặc dập
xương chân, nằm chết ngất, âm binh múc nước xối liền tỉnh dậy, lại bê đá đội
lên đầu tiếp tục đi. Hình phạt này đã có từ xưa, nay lại dùng phạt tội hồn kể
cũng khá hữu dụng!
Ngục Quan: Những tội hồn này đang luyện “thiết đầu công” (công lực đầu sắt) vì họ
là những kẻ lúc sống cứng đầu, cao ngạo, thích làm thầy đời, không yêu sự thanh
cao, không tôn sư trọng đạo cho nên sau khi chết đều phải tới đây tu luyện.
Dương Sinh: Xin Ngục Quan cho gọi mấy tội hồn
tới đây để tôi hỏi họ xem lúc sống họ đã phạm phải tội gì? Ngục Quan: Hay lắm,
để tôi truyền lệnh gọi mấy tội hồn tới đây để nó khai rõ những lỗi lầm lúc còn
sống để làm bài học răn đời... các tội hồn đã tới, mời Dương Sinh tra hỏi.
Dương Sinh: Xin hỏi vì cớ gì lại phải tới đây
đội đá?
Tội Hồn: Nói ra xấu hổ muôn phần, tôi lúc sống
là giáo sư, liền lợi dụng uy tín sẵn có của mình mà dụ dỗ những nữ sinh có nhan
sắc vào đường dâm ô. Lúc sống tuy chuyện xấu xa không bại lộ, nhưng sau khi chết
lại khó trốn thoát khỏi con mắt thứ ba của Diêm Vương mặt sắt. Khi tới địa ngục
âm binh cùng Diêm Vương các điện ra lệnh đánh tôi bằng roi, sau đó giao qua Đệ
Thất Điện, Thái Sơn Vương thấy tôi khí giận bốc, tóc dựng đứng, mắng tôi là
quân súc sinh, làm thầy dạy người mà không giữ thân trong sạch, mà lại đi làm
nhục nữ sinh, phán đày tôi tại ngục còng lưng đội đá, cất đầu chẳng nổi.
Ngục Quan: Mi là thầy dạy học mà không biết liêm sỉ lại
đi gian dâm với nữ sinh, tội mi quá ác. Giờ đây bắt mi đội đá cho đầu mi gãy gập,
khí mi tiêu tan chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa để cho hết còn xấu hổ.
Khuyên những kẻ làm thầy ở thế gian, bất luận là đạo sư, giáo sư hay bách nghệ
sư, sĩ nông công thương không có thầy truyền dạy ắt nghề chẳng tinh. Thầy trò
như cha với con, nên lấy lễ mà đối xử, không được vượt ra ngoài khuôn phép mới
mong tránh khỏi luật Trời trừng trị. Mời Dương Thiện Sinh tiếp tục tra hỏi.
Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, nhìn diện mạo nhà ngươi
cũng có vẻ tu hành, đầu lại húi trọc, cớ sao còn phải vào đây “luyện công”?
Tội Hồn: Xin chớ mỉa mai tôi, đầu phải húi trọc vì đội
đá mà để tóc tôi có cảm giác đau nhức không chịu nổi. Lúc sống tôi là một kẻ sĩ
học đạo, sau khi vào trường, đọc được ít kinh sách liền cho là mình đã đắc “vô thượng tâm pháp” gặp lão sư sở học kém
tôi từ đó tôi tự phong tôi làm thầy, lại thường phê phán thầy trước mắt bạn
cùng trường. Sau khi chết vì tôi đã từ lâu khinh thầy do đó mà bị âm sai áp giải
xuống địa ngục. Sau khi bị Diêm Vương phán xử, tội của tôi là “thụ sư chi đạo, bại
sư chi đức” (học đạo của thầy mà lại phá đức của thầy). Phàm thông hiểu kinh sách
hẳn có thể đem chân lý dạy cho người chứ không được tự xưng là thầy một cách
kiêu căng ngạo mạn. Nếu như không tuân theo lời khuyên này, ắt bị đày tại ngục
còng lưng đội đá, hàng ngày phải gập mình đội đá đi đường cho tiêu tan ác nghiệp.
Tế Phật: Học sĩ có tài năng hẳn là chăm lo phát huy hết
khả năng của mình, tự ngàn xưa đã có nhiều trường hợp trò giỏi hơn thầy. Nhưng
còn kẻ kiêu căng tự cho là mình tài giỏi hơn thầy, nếu như tôn sư trọng đạo thì
không thể chê trách thầy. Các loại nghề ở thế gian đều do các bậc thầy truyền dạy
mới có thể thành công. Nhưng thế nhân giờ đây có nhiều kẻ quá hiện thực, học
nghề chưa giỏi đã vội bỏ thầy bỏ trường để đi kiếm tiền, đối với thầy cũ vong
ân bội nghĩa. Kẻ học đạo khoe tài lập dị, ham làm thầy đời, khoe danh khoe mẽ[2],
đại phản thầy, phản đạo phải mau sám hối mới mong được miễn cái khổ còng lưng đội
đá.
Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn vì cớ gì lại phải tới đây
chịu khổ hình?
Tội Hồn: Tôi lúc sống đã giàu có lại thêm có tài biện
bác, mỗi khi ở giữa đám đông thường khinh khi kẻ nghèo, ỷ thế đè người. Mỗi khi
nói ra là chửi mắng kẻ nọ kẻ kia, nói năng bừa bãi không chịu giữ mồm giữ miệng.
Chỉ có phạm mỗi một tội này mà phải tới đây chịu hình phạt, lòng tôi có chút
không phục, kính mong Phật Sống Tế Công hãy nhân danh là người nắm đạo công bằng
biện giải dùm tôi.
Tế Phật: Hay lắm hay lắm
nhưng hãy đưa tiền đây ta mới nói, không có tiền lời nói không có kí lô nào cả,
chẳng ai chịu nghe, nếu như có tiền ta có thể nói nhỏ
với Ngục Quan giảm bớt tội cho ngươi.
Tội Hồn: Đa tạ sự giúp đỡ của ngài, hiện tại tôi không
có mang tiền theo, để lại hết ở trần gian bị con cháu tiêu hoang phá hoại, bây
giờ làm sao tôi lo nổi?
Tế Phật: Thực chẳng khác gì mộng huyễn, “Hữu tiền hữu thế
nhân đê đầu, vô tiền vô thế tự thùy đầu” (Có tiền có thế người cúi đầu, không tiền
không thế mình tự gục đầu). Ai bảo ngươi sống kiêu ngạo, như nay tiền tài và thế
lực ở đâu? Lại còn phải đưa đầu đội đá để gột rửa lỗi lầm.
Ngục Quan: Mi quá ác độc, lúc này còn nghĩ dùng thế lực
đè người. Diêm Vương mặt sắt có dùng tiền mua chuộc cũng chẳng được nào. Vừa rồi
Tế Phật mỉa mai châm chọc mi, mi có biết không? Từ rày về sau chớ có nói xàm,
trái lệnh sẽ bị tăng thêm hình phạt.
Tế Phật: Đường đời dành ba phần đường cho người đi,
không thể độc chiếm một mình mình đi, người chẳng thể vĩnh viễn cao cao ở trên
chỉ cần một sớm thất thế, thất lợi là người bỏ hết. Nếu như lại quá khinh người,
kiêu ngạo không chịu cúi đầu hẳn là sau khi chết chẳng thể tránh khỏi gục đầu dấu
mặt. Đã tới giờ, xin cáo từ Ngục Quan, chúng tôi sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. Chúng tôi đã phiền nhiễu
chư vị Tướng Quân quá nhiều, xin cáo biệt.
Ngục
Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Tế
Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại
Thánh Hiền Đường
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!