DẠO ĐỊA NGỤC VẠC DẦU SÔI
Giáng ngày 23 tháng Giêng năm Mậu Ngọ (1978)
Hiệu đạo như đồng lạp lệ lưu Ân cần dục đãi lạc thời hưu
Khai hoài nghinh đắc xuân phong ý Đối nguyệt đàn cầm thạch điểm đầu.
Học đạo cũng như lệ nến trào Thiết tha đợi lúc nghỉ tiêu dao Trút sầu
nghênh đón mùa xuân mới Trăng đá đàn ca ý dạt dào.
Tế Phật: Năm mới Mậu Ngọ,
lần đầu tiên dạo âm phủ viết sách, ngày xuân còn tràn trề khí xuân, rất tốt cho
sự mở đầu công việc. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục. Dương Sinh: Bạch thầy
con đã chuẩn bị xong, kính mời thầy lên đường
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Bạch thầy con đã xuống rồi, bữa nay
mình dạo thăm ngục nào?
Tế Phật: Hôm nay dạo Ngục Vạc Dầu Sôi, phía trước Ngục
Quan sẵn sàng nghênh đón chúng ta.
Dương Sinh: Quả nhiên phía trước có một đoàn người ngựa
cảm tình chan chứa. Phải mau hướng về phía Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân làm
lễ ra mắt.
Ngục Quan: Chớ quá chấp lễ. Bữa nay Tế Phật cùng Dương
Thiện Sinh tới thăm chúng tôi rất hoan nghênh. Bản ngục có tên gọi là “Ngục Vạc Dầu Sôi” thuộc quyền cai quản của
Đệ Thất Điện. Hai vị phụng chỉ tới đây trải bao gian lao vất vả, đó thực là
công quá lớn.
Tế Phật: Ngục Quan quá khen, quý vị cũng lao khổ vì suốt
ngày phải canh gác tội phạm chẳng được an nhàn thư thái chút nào.
Ngục Quan: Chúng tôi chỉ biết cố gắng hoàn thành trách
nhiệm để mong cảm hóa tội hồn, cho nên rất hao tổn tinh thần. Nếu như chúng tôi
được vinh hạnh cùng quý vị thực hiện công đức khuyên đời, độ người bằng cách soạn
sách lập thuyết thì hẳn là thay Trời giáo hóa. Xin mời hai vị theo chúng tôi
vào trong.
Dương Sinh: Đã tới cửa ngục, hai bên có âm binh canh
gác nghiêm ngặt, chỉ có vào chứ không có ra e rằng thời gian giam giữ rất dài.
Trong ngục bày biện sơ sài, nhìn không được đẹp mắt. Có một cái nồi cực lớn
hình thù giống như nồi luộc heo, luộc rau ở các làng quê, phía dưới âm binh đốt
lửa cháy đỏ rực, trong nồi dầu sôi sùng sục giống hệt cảnh dương gian thường
nói là “vạc dầu sôi”. Âm binh áp giải tội hồn tới gần dùng đinh ba đâm rồi
thảy vào nồi, tội hồn chỉ kịp thét lên được một
tiếng sau đó chìm ngay xuống đáy nồi. Dầu sôi thì vô
tình, chỉ trong chớp mắt thịt da tiêu hết, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng toát.
Xin hỏi Ngục Quan hình phạt này là loại hình phạt gì? Tội hồn phạm loại tội ác
nào mới phải vào đây chịu hình phạt này?
Ngục Quan: Hình phạt quăng tội hồn vào nồi dầu
sôi là hình phạt nặng nhất của Đệ Thất Điện. Dương gian nói “thảy vạc dầu” đó là hình phạt cực
nghiêm để trị yêu tinh ác quỷ, nay bản ngục cũng dùng hình phạt này để trừng trị
những kẻ đã phạm tội cực ác ở thế gian, cho nên các tội hồn sau khi chết mà phải
tới đây chịu cực hình thì đều là những kẻ lúc sống đại gian ác.
Dương sinh: Phần lớn họ đã phạm vào những tội
gì? Ngục Quan: Lúc còn sống các tội hồn đó đã phạm vào các tội như là: là cướp
trộm, đả thương, giết người, loạn luân, tham nhũng, đánh thuốc độc, hại tính mạng
người, phản bội lẽ Trời. Chết đi phải chịu các hình phạt ở các ngục khác xong
còn phải tới đây chịu hình phạt tối nghiêm trọng này.
Dương Sinh: Ngoài các tội phạm kể trên còn có
tội phạm nào khác tới đây chịu hình phạt tối nghiêm trọng này không?
Ngục Quan: Nếu như lúc sống chuyên dùng pháp
thuật hại người, sau khi chết các tội hồn đó cũng phải tới đây nhận lãnh hình
phạt này để cho tà pháp tiêu tan.
Dương Sinh: Thưa Ngục Quan có thể ra lệnh cho
âm binh áp giải vài tội hồn chưa bị ném vô nồi tới đây để tôi phỏng vấn họ được
chăng?
Ngục Quan: Được lắm. Lệnh Tướng quân dẫn mấy tội hồn tới
đây để nó cung khai.
Tướng Quân: Xin vâng lệnh Tội hồn đã tới, mời
Dương Thiện Sinh tra hỏi.
Dương Sinh: Xin hỏi bà cụ già, cớ sao cụ phải tới đây
chịu hình phạt này?
Tội Hồn: Tôi lúc sống thuộc loại tú bà ở lầu xanh, suốt
cuộc đời tôi chuyên môn dụ dỗ, dẫn mối gái tơ, kiếm tiền bằng cách buôn da bán
thịt, sau khi chết bị xử đày tại ngục Bùn Phân Nước Tiểu rồi Ngục Moi Ruột và
bây giờ là ngục Vạc Dầu Sôi. Minh Vương thực quả tàn nhẫn vô cùng, tôi lúc sống
chỉ biết làm tiền, không tin quỷ thần, sau khi chết mới rõ khó thoát khỏi cảnh
địa ngục. Ngục Quan: Ngươi là kẻ lòng dạ quá bất nhân, chẳng hề nghĩ tới cảnh đồng
bào cùng chung cốt nhục, mi dùng tiền mua bán phụ nữ, đẩy người xuống giếng. Đạo
đức nhân tính của mi đâu? Nếu không đẩy mi vào nồi dầu sôi mà luộc thì những mầm
mống ác độc trong cơ thể mi làm sao trừ tuyệt nổi?
Dương Sinh: Xin hỏi anh
kia, tuổi tác còn trẻ cớ sao lại vào đây chịu hình phạt đau đớn này, trên mình
lại còn lưu dấu tích máu me, hai tay ôm khư khư vết thương, luôn mồm kêu đau nhức,
đầu óc rối bời, hình dung đúng là kẻ bất lương. Chẳng rõ lúc sống đã phạm phải
tội gì tới nổi sau khi chết phải đến đây chịu hình phạt
này?
Tội Hồn: Bây giờ tôi thật là hối hận, lúc sống chẳng
chịu học hành, suốt ngày lập bè lập đảng với đám du côn, đánh bài bị thua quỵt
nợ. Cuối cùng sinh ra trộm cướp chẳng may sa lưới, tòa án xử tử hình, bị hành
quyết mà thác. Hiện thời vết thương do đạn bắn vẫn còn đau nhức. Sau khi chết lại
bị đày khắp các ngục cuối cùng còn giải giao qua Đệ Thất Điện. Diêm Vương vô
tình phán đày tôi tại Ngục Vạc Dầu Sôi. Hiện thời luôn luôn kinh hoàng khủng
khiếp, chẳng được một phút yên ổn, hy vọng người đời phải biết yên phận giữ
mình. Vật cướp của người nuốt chẳng trôi, ăn chẳng nổi, uổng công thầy dạy dỗ,
công cha mẹ sinh thành dưỡng dục, ơn nghĩa sâu dày này chẳng biết tới bao giờ mới
đền đáp nổi?
Tế Phật: Phép nước chí công, tại mi đi tìm đường chết,
cuối cùng phải ăn kẹo đồng mà thác. Nếu mi còn được một chút lương tri, kiếp
sau phải ráng lo tu.
Dương Sinh: Xin hỏi vị này, cớ sao người lại phải tới
đây thụ hình?
Tội Hồn: Lúc sống, trong một phút quẫn trí vì say sưa
tranh giành giết luôn hai người một lúc, bị tòa kết án tử hình. Sau khi chết bị
hành hạ cùng khắp các điện, nay lại giải giao qua ngục này, thấy dầu sôi sùng sục
trong nồi, thịt da tiêu tan, hối hận chỉ vì một phút sai lầm mà tạo thành đại tội.
Ngục Quan: Giết người thì phải đền mạng, lời nói từ
xưa quả là sáng suốt, dưới tay mi đã từng coi mạng sống con người như con kiến,
bây giờ bị bỏ vạc dầu sôi há mi lại sợ sao? Nếu như không quăng mi vào vạc dầu
sôi thì máu của kẻ bị mi giết chẳng thể khô.
Dương Sinh: Xin hỏi ông lão này cớ sao ông phải vào
đây?
Tội Hồn: Lúc sống tôi học rành nghề đạo pháp, đặc biệt
một mình được thầy bí truyền cho, người đời thường gọi là “Phù Tử Tiên”. Phàm hễ ai có tiền trả
là tôi làm phù làm phép khiến cho tinh thần người ta thác loạn, gia đình bất
an, phá hoại hôn nhân, không một hành vi nào bỏ sót. Lại còn dùng tà thuật làm
cho phụ nữ mê mẩn tâm thần để bày trò gian dâm, lúc sống có thể nói là vô cùng
sung sướng. Sau khi chết Diêm Vương cả giận phán xử tội tôi, tôi liền sử dụng
tà thuật đấu phép, không ngờ âm binh ở địa ngục đoàn kết đánh lại, khiến tôi đại
bại, bữa nay bị quăng vào vạc dầu sôi, tà pháp tiêu tan chẳng còn gì. Ôi! Có
pháp mà không xử dụng đúng theo đường chính trực, sau khi chết thật là quá thảm.
Ngục Quan: Mi phản đạo phản Trời, mượn tà thuật hại
người quả là tên ma đạo, âm phủ tối kỵ thuật sĩ làm phép hại người. Phàm thuật
sĩ bất chính không một kẻ trốn thoát khỏi hình phạt quăng vạc dầu sôi. Khuyên
những kẻ học pháp ở thế gian, tôn kính giữ đúng lời thầy dạy cùng phát huy, đem
sở học cứu người giúp đời, ắt sau khi chết được gia nhập đạo thần, đạo tiên,
còn không ắt sẽ nhập vào ma đạo, không thể không thận trọng.
Dương Sinh: Xin hỏi Ngục
Quan tội hồn vừa bị quăng vạc dầu sôi chỉ còn bộ xương, nếu vớt ra dùng nước
hoàn hồn tưới lên, xác thân trở lại nguyên
hình, nếu như lại bị thụ hình lần nữa thì cảm giác của tội hồn sẽ ra sao?
Ngục Quan: Bị thảy vào vạc dầu đau đớn vô cùng
và thân không còn dính da, cảm giác giống hệt kẻ bị dìm vào nước trước tiên ngạt
thở, sau đó nóng bỏng rồi ngất lịm. Phàm kẻ có ma thuật, tà pháp lúc ném vào vạc
dầu sôi sẽ bị “phá công”.
Tế Phật: Vì thời giờ đã trễ chúng ta chuẩn bị
trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng
Quân đã tiếp đãi vô cùng nồng hậu. Xin cáo từ.
Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh
tề đưa tiễn.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương sinh: Con đã sẵn sàng. Mời ân sư trở lại
Thánh Hiền Đường...
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
ÔNG TÁM GIẢNG:
Đọc đến đây, lại được học
thêm rất nhiều mánh khóe của trần gian, dù có chối cãi đi đến đâu cũng không lọt
được. Tại sao không lọt được? Chúng ta mang một cơ thể của nhân gian một cái
hình thù như thế này rất kín đáo mình có thể che dấu mọi sự việc của chính
mình. Nhưng mà không có nguyên khí của càn khôn vũ trụ không có sự sống. Các bạn
không hít thở được, có dấu cách mấy thì cái thanh quang đó nó cũng chiếu tới;
và tất cả những tội lỗi của chúng ta là đều trống rỗng công khai, không có dấu
diếm được.
Người tu phải thả lỏng,
phải thả lỏng tâm thức thanh nhẹ hướng thượng, làm những điều sáng suốt, xây dựng,
giúp đỡ, hi sinh. Điều đó mới là chuộc được tội. Cho nên chúng ta tu, mà người
thiền Pháp Lý Vô Vi bằng lòng tu, bằng lòng học, bằng lòng thiền thì cái tội
xóa liền.
Tại sao xóa liền được? Tội
do đâu? Do sự ô trược trong tâm thức càng ngày càng dồn cục rồi nó thành ra
hành động. Từ hành động đó mình tưởng đâu biểu diễn rất hay, nhưng mà trong giới
hạn. Tại vì không hiểu, không hiểu cái chơn lý rõ ràng. Tôn Ngộ Không 72 phép mầu
nhưng mà cũng phải bị giam ở nơi Ngũ Hành Sơn. Hiện tại các bạn còn mang cái thể
xác này là gì? Cũng là Ngũ Hành Sơn. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, kết thành cái bản
thể mà cái hồn bị giam, đau đớn vô cùng. Các bạn muốn thoát, tôi muốn thoát mà
thoát không được, vì cái cảnh sanh, lão, bệnh, tử, khổ, nó cứ lấn áp các bạn, cứ tới mãi, tới mãi như vậy. Các bạn muốn
không già không được, muốn không chết không được. Là tại
sao? Các bạn có một thể xác anh hùng, sức mạnh như vậy, có một trí tuệ cao cường
như vậy mà không thể tránh được cái chết. Tại sao? Là thấy rõ chúng ta không có
khả năng, chúng ta đang ở dưới quyền điều khiển của Thượng Đế. Người điều khiển
cả càn khôn vũ
trụ liên hệ điều khiển luôn chúng ta nữa, mà chúng ta
làm sai tưởng là hay.
Cho nên chúng ta là người
tu lo niệm Phật. Để chi? Để quy nhứt. Thượng, trung, hạ, quy nhứt mới có cơ hội
thức tâm mà không biết niệm Phật tự đắc dùng ý phàm để độ thân thì kêu là giới
hạn, không có tiến, đau khổ vô cùng trong lúc chết. Những người mà tỉnh táo,
khi mà chết ra tỉnh táo, biết đường hướng đi, đâu có phải xuống địa ngục! Biết
đường hướng đi ngay trung tim bộ đầu, không có bị xuống địa ngục. Hằng đêm, hằng
ngày chúng ta khổ luyện để công phá cái ô trược mà trở về với thanh giới, thì
cái bước đi hằng ngày, nhắm mắt là chúng ta thấy bộ đầu rút, chúng ta đã đi rồi.
Lúc chết bỏ cái xác này chúng ta vẫn đi tự nhiên. Vì là thói quen rồi, hướng về
sự sáng suốt. Khi mà các bạn hướng về sự sáng suốt đó thì tự nhiên nó cải thiện
tâm tánh của các bạn. Các bạn không có thể làm điều ác được, không có thể hăm dọa
một người nào hết, chỉ sửa mình để tiến mà thôi! Thấy mình ngu, thấy mình tăm tối,
thấy mình tội đầy đầu, mình phải ráng tu sửa tiến, không nên kỳ thị một người
nào, không nên khinh thị một lời nói nào, bất cứ từ đâu đến cũng là một cơ hội
giáo dục để ta có cơ hội, để ta tìm được sự thanh tịnh của chính ta. Mình biết
đối phương đang khinh khi tôi nhưng mà đó là cơ hội để tôi tìm được sự thanh tịnh.
Nếu tôi thanh tịnh là tôi sáng suốt thì sự khinh khi kia nó đâu có phải khinh
khi. Nó là một cây thước cho tôi đo lường sự tiến hóa tu hành của chính tôi.
Tình đời bạc bẽo đối với tôi là quý vô cùng. Lấy oán làm ân chính nó là một
công cụ của Thượng Đế đang đo lường sự thanh tịnh của con Ngài. Cho nên chúng
ta lại càng cố gắng tu, càng tiếp kiến nhận lãnh bất cứ những sự trở ngại nào
mà khi các bạn đã quen sống rồi, vượt qua những sự trở ngại đó, thì các bạn là
cái gì? Là tiến hóa. Các bạn là cái gì? Là giải thoát, mà ai đã làm cho các bạn
giải thoát? Chính bạn đã chấp nhận tâm thực hành, làm một cuộc cách mạng trong
thanh tịnh của nội tâm, buông bỏ tất cả những sự trược ô của ngoại cảnh mà trở
về với chơn giác sẵn có của chính mình thì con đường Đạo là đó.
Cho nên các bạn biết con
đường Đạo rồi thì mặc sức mà đi, đi đến vô cùng, không nên tự đắc: ta là đắc đạo.
Ta học đạo là học cái vô cùng, học mãi, học mãi, học vô cùng, học kiếp này, kiếp
kia, vì chúng ta luân hồi xuống thế gian nhiều kiếp rồi, bây giờ chúng ta phải
tương đồng trở về nhiều kiếp, chúng ta mới có cơ hội đi tới chỗ sáng suốt và cởi
mở tâm hòa đồng, thấy tất cả huynh đệ tỉ muội là một. Kẻ xấu người tốt, chúng
ta nghĩ nó là một thì chúng ta mới cảm hóa nó được, còn chúng ta thấy chúng ta
khác biệt hơn những cái người xấu kia thì chừng nào mới có cơ hội cảm hóa người
xấu trở nên người tốt. Các bạn phải học và hiểu trong thực hành. Cho nên các bạn
mỗi đêm Soi Hồn, Pháp Luân Thường Chuyển là khai mở những cái ngục ở bên trong
đang bị kẹt, không có chịu hòa tiến với cùng các giới ở bên ngoài thành ra cái
tự ái nó che cái tâm thức của các bạn, rồi tự ái đó nó chôn vùi cái linh căn sẵn
có của các bạn, càng ngày càng tối tăm trong lầm lỗi mà không hay, tưởng ta là
hay hơn mọi người.
Hôm nay chúng ta cùng tề
tụ nơi đây để nghiên cứu cái sách Địa Ngục, các bạn nghe qua trong giờ thiền và
các bạn sẽ cảm giác rằng, trong lúc tôi được nghe ông bạn tôi đọc như thế đó,
và tôi cảm thấy nhẹ và tôi thấy tôi cởi mở thì sau này tôi về nhà tôi nghe tôi
thế nào? Nó khác hơn ở chỗ nào? Bởi vì một lúc các bạn thấy rằng, các bạn có sự
thanh điển rõ ràng, có thanh điển bên trong rõ ràng. Mà các bạn không chịu vun
bồi cái sự thanh tịnh thì nó không có xuất ra để mà nó cảm ứng trong giây phút
thiêng liêng ân độ các bạn. Tương lai các bạn sẽ tìm ra nguồn gốc căn cội của
các bạn là thanh điển. Các bạn tu bao nhiêu kiếp là vô hình vô tướng. Ngày nay
các bạn phải xóa bỏ hình tướng để trở về sự chơn giác các bạn, thì lúc đó cái
tâm các bạn mới kêu bằng mở cái thức hòa đồng với các giới, mới thể hiện giá trị
của sự thương yêu và tha thứ.
DẠO
ĐỊA NGỤC CẮT lưỡi rạch mép
Phật Sống
Tế Công
Giáng ngày 3 tháng 2 năm Mậu Ngọ (1978)
Thế sự phân phân bất luận tranh Tâm điền
miễn thuế ứng cần canh Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng Chuyển nhãn hữu văn
lạc diệp thanh.
Thế
sự tranh đua chán mớ đời Ruộng lòng thuế miễn cấy đi thôi Sóng sông lớp lớp
giành nhau chảy Chớp mắt còn nghe tiếng lá rơi.
Tế Phật: Xem xong bài thơ trên hẳn có người
cho ta là kẻ tiêu cực. Lời ta nói là lời của thường nhân, ta cũng chẳng có cách
chi biện bạch. Tích cực như lên thang lầu, nếu chỉ có tiến bước thôi thì đến
khúc cuối, thang cao trăm thước mà chẳng chịu dừng, thì chắc chắn sẽ té dập
xương nát thịt. Do đó người đời phải hiểu rằng một kiếp nhân sinh thật là ngắn
ngủi. Nhà cao cửa rộng ta
chỉ tạm trú ít chục năm Trời, chẳng ai là kẻ ở
mãi được. Một sớm tứ chi buông xuôi, muôn việc đều ngưng, con cháu chỉ còn biết
mời ta đi nơi khác. Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước, cuộc đời thì người
mới sẽ phải lên thay người cũ, nếu như chẳng sớm tỉnh ngộ, đợi tới lúc toàn
thây phủ bụi trần ai, không còn nhận diện được mình, khi đó hẳn là đã thành người
cũ của thời xa xưa. Bữa nay chuẩn bị dạo địa ngục, Dương Sinh lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Miếu phía trước tiếng tụng
kinh nghe vang rần, tiếng nhạc tiễn người về Tây Phương Cực Lạc nghe hiu hắt.
Tế Phật: Tiếng tụng kinh giục người thức giác người chết
chẳng trở về. Thôi chúng ta dạo âm phủ.... Đã tới nơi, Dương Sinh xuống đài
sen.
Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh
thuộc Thánh Hiền Đường tới thăm bản ngục. Bản ngục là Ngục Cắt Lưỡi Rạch Mép trực
thuộc sự cai quản của Đệ Thất Điện, hai vị Tiên Trưởng phụng mệnh viết sách,
công lao sâu dầy quả đáng khâm phục, khâm phục.
Dương Sinh: Ngục Quan quá khen chỉ sức một mình tôi đảm
đương sao nổi, việc dạo âm phủ viết sách chính là nhờ ân sư Tế Phật đưa đường dẫn
lối, cùng sự chỉ giáo của chư vị Ngục Quan, lòng tôi luôn luôn còn mãi cảm
kích, bữa nay tới quý ngục, kính mong Ngục Quan ban cho nhiều phương tiện.
Ngục Quan: Đương nhiên bao giờ chúng tôi cũng mở rộng
cửa giúp đỡ. Xin mời hai vị theo tôi vào trong ngục xem xét kỹ càng.
Dương Sinh: Đa tạ.. Đã tới cửa ngục, lính canh hai
bên, hàng ngũ chỉnh tề chào đón. Trong ngục chợt có tiếng kêu than ai oán, âm
binh liền dùng móc sắt nhắm miệng tội hồn thọc vào, bẩy lên rồi quặc đầu móc
vào lưỡi tội hồn kéo ra, tội hồn thất thanh la lớn. Sau đó âm binh dùng dao sắc
cắt lưỡi tội hồn đứt lìa, máu tươi chảy đầy ngực tới đây âm binh vẫn chưa buông
tha lại còn dùng dùi đâm thủng má, lấy dây kẽm luồn qua buộc vào cây cột. Tội hồn
rên rỉ lát sau ngất lịm, loại hình phạt này thật quá thê thảm và khốc liệt.
Ngục Quan: Lưỡi ăn
thông với tim, lưỡi bị cắt tim đau
đớn muôn phần, kẻ nào bị hình phạt này chân tay giãy
giụa, hậu môn vãi cứt, vãi đái.
Dương Sinh: Âm ty chế hình phạt sửa trị tội hồn đều coi
bịnh rồi mới bốc thuốc, thật quả là linh diệu. Chưa rõ những tội hồn này đã phạm
phải những tội gì?
Ngục Quan: Những kẻ tới bản ngục bản ngục thụ hình đều
là phạm tội thuộc về “khẩu nghiệp” hoặc “thất khẩu đức”. Ta ra lệnh cho tội hồn
phải tường thuật lại những hành vi thất đức lúc sinh tiền, để chép vào sách Địa
Ngục Du Ký hầu khuyên răn người đời.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan quá chu toàn.
Ngục Quan: Tội hồn đã tới, Dương Thiện Sinh hãy tra hỏi
họ cho thật kỹ càng.
Dương Sinh: Xin hỏi bà lão cớ sao bà lại phải tới đây
chịu tội?
Tội Hồn: Tất cả chỉ tại cái miệng của tôi không tu mà
ra nông nỗi đấy thôi, còn riêng tôi có phạm tội lỗi gì đâu? Tế Phật: Miệng lưỡi
giết người mà không phải phạm tội hay sao? Người chẳng nói thật sẽ bị gia tăng
hình phạt. Tội Hồn: Thưa đúng, tôi xin khai rõ tất cả, lúc sống tôi ghen ghét mọi
người, thường xúi bẩy cho người ta xa cách nhau, thường dùng lưỡi làm thương tổn
kẻ khác, khiến cho gia đình họ bất hòa anh em xa cách, cha mẹ già không người
phụng dưỡng, còn ngoài ra không hại ai khác.
Ngục Quan: Ngươi là kẻ từng được thế gian đặt cho tên
gọi là “Mụ lưỡi dài”, là phận nữ lưu mà không lo tu “khẩu đức”, chuyên ăn xổng nói càn,
đã phá hoại hạnh phúc gia đình kẻ khác, lại còn rượu thuốc trầu cau ăn uống hút
sách luôn miệng. Lời nói của mi thường chẳng đắn đo suy nghĩ, lúc thì gào thét,
lúc thì ghé sát miệng vào tai đàn ông thầm thì tiếng nhỏ, tiếng to, những lời
nói ra đều là tiếng thị phi không chính đáng. Lưỡi mi có nọc độc cho nên phải cắt
đi, khiến mi giờ đây câm miệng chẳng thể nói năng, phải lo tu lại “khẩu đức”.
Tế Phật: Lưỡi sắc như dao, địa ngục cắt lưỡi phụ nữ
khá nhiều, vì phụ nữ “tiểu khí đa ngôn” rất dễ gây sóng gió nếu sinh làm phụ nữ tính
không nhu mì, nói năng như hét vào tai người khác, vì tiếng nói của mình mà thành
đắc tội với người, nếu như không tự kiểm thảo sửa sai, sau khi chết ắt bị quỷ đầu
trâu mặt ngựa dùng dao xẻo bớt lưỡi, để được nhẹ nhàng mỗi khi phát ngôn. Mong
phụ nữ ở thế gian nên nói năng dịu dàng hầu tránh làm mất hòa khí với mọi người.
Dương Sinh: Xin hỏi vị, vị phạm tội gì? Cớ sao lại bị
vào đây chịu hình phạt này?
Tội Hồn: Tôi lúc sống tính tình nóng nảy, mỗi khi gặp
chuyện bất bình hoặc lời nói không vừa lòng, liền mạnh miệng chửi bới om sòm;
chẳng cứ là bậc tôn trưởng hoặc là tổ tiên kẻ khác tôi đều chửi rủa chẳng sợ một
ai. Ngoài ra tôi chẳng làm điều gì bất nhơn ác đức, nhưng sau khi chết Diêm
Vương đã chẳng tha thứ cho tôi, lại còn kết tội là tôi đã dùng miệng lưỡi ác độc
chửi người,
x ấu xa chẳng thể dung thứ,
phán giam ngục này, khiến tôi phải bị cắt lưỡi rạch miệng thống khổ muôn phần.
hy vọng người đời hãy nhìn tấm gương của tôi, chớ có chửi người bừa bãi, nếu
như không sửa tính, sau khi chết, chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục thống khổ
chẳng thể kêu than.
Ngục Quan: Tục ngữ nói “Tâm ác vô nhân kiến,
khẩu ác hữu nhân thính” (Tâm ác không ai thấy, miệng ác có người nghe). Ác khẩu
dễ đắc tội với người, hay rước lấy những điều thị phi thường làm mất hòa khí,
do đó mới nói “Đao thương dị hợp, ngôn thương nan tiêu” (Dao cắt dễ lành, lời
nói khó quên). Lúc chửi mắng người thì dưới mắt mình thấy không còn ai, thô lỗ
chẳng khoan dung, đối xử với người càng thậm tệ. Cho nên nói “Ngũ luân bất phân” chẳng rõ năm mối cương
thường vua tôi, cha con, chồng vợ, anh em, bạn bè, đó cũng là một cái tội lớn lắm.
Đã là kẻ tu đạo, lời nói lại càng cần phải hợp lý, hợp tình chớ nói xàm nói bậy,
nếu không “khẩu đức” bại hoại, đạo quả tiêu tan hết còn hy vọng
thành đạo, sau khi chết ngục cắt lưỡi rạch mép ở dưới âm phủ hẳn là đã dành chỗ
sẵn.
Dương Sinh: Xin hỏi vị tăng sĩ này, có phải vị xuống
đây để tụng kinh không?
Tội Hồn: A Di Đà Phật “kinh khổ”, “kinh khổ” nhớ lại thuở sinh tiền
ham mộ Phật pháp vĩ đại, nên xuất gia thụ giới làm tăng, chăm lo nghiên cứu
kinh điển nên tâm có chút sở đắc, bèn viết sách thuyết pháp, đăng đài giảng đạo,
thường phê bình chê bai các tôn giáo khác, chỉ cho Đức Thế Tôn là vĩ đại, hết
thảy Thần Tiên, Vương Gia, Ma Tổ đều coi là thần nhỏ, là ma Trời, là ngoại đạo,
không phải là đạo Phật chân chính của tôi, nên chẳng cần tin tưởng tôn kính. Vì
có rất nhiều người hấp thụ sự chỉ giáo của tôi nên từ đó tôi coi thường thần
thánh phỉ báng đạo khác. Tôi chiếu theo kinh điển ghi chép mà nói nên chẳng biết
có chỗ sai lầm. Sau khi chết một điểm chân linh cũng bị buộc ràng, không cách
thoát thân, nguyên nhân cũng bởi tại chư vị Thiên Tiên Thần Thánh trói buộc. Tội
phỉ báng rất nặng, nên tôi mới bị đày xuống địa ngục, chẳng thể về được Tây
Phương Cực Lạc. Kính xin Phật Sống Tế Công hoan hỉ cứu độ tôi.
Tế Phật: Mi là tên đệ tử bất xứng, Phật chẳng có loại
đệ tử như mi, Phật pháp bình đẳng chỉ vì niên kỉ và hoàn cảnh của các vị Thần
Thánh tu thành chính quả có khác nhau cho nên các tiếng tôn xưng mới bất đồng.
Các Ma Tổ, Thần Thánh, Tiên Phật, đều cứu đời độ người hoặc tu chân luyện tính,
đắc đạo cao nhân, hoặc vũ hóa quy thăng Đại La, tiêu dao thánh cảnh giống hệt
Phật nói về thế giới cực lạc. Nhân thời mạt pháp quá nhiều kẻ tu đạo tự cho là
mình thông đạo, tụ tập tín đồ, sửa chữa kinh điển, viết sách đầy thiên kiến làm
cho tôn giáo phân tranh, khiến kẻ mộ đạo nghe theo một cách mù quáng mới sinh
ra nghi kỵ các tôn giáo khác, cùng người mà chẳng chung lòng (đồng nhân nhi bất
đồng tâm) mi đã làm tung bụi đỏ, dậy sóng triều, tội chẳng thể tha. Mong thế
gian làm tăng dạy đạo, tu đạo, chỉ lo minh tâm kiến tánh, chớ hề gây chuyện thị
phi, phàm những kẻ thuyết pháp mà ngậm máu chê bai pháp người, viết sách dãy đầy
thiên kiến nếu như không sớm đốt sách, quăng bút, súc miệng giảng chính kinh,
sau khi chết chắc chắn sẽ nhận lãnh hình phạt cắt lưỡi, rạch mép, bắt ngày ngày
thầm niệm “khổ kinh” để thưởng thức cái mùi vị dùng miệng lưỡi hại
người. Bữa nay thời giờ đã trễ, Dương Sinh trở lại Thánh Hiền Đường.
Ngục Quan: Có điều chi thất thố, xin lượng thứ. Ra lệnh
các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn. Dương Sinh: Cảm tạ Ngục Quan cùng
chư vị Tướng Quân, thầy trò chúng tôi xin cáo biệt. Thưa ân sư, con
đã sẵn sàng, mời thầy trở
lại Thánh Hiền Đường......
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài
sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỆ
BÁT ĐIỆN LUẬN BÀN CÙNG BÌNH ĐẲNG VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 2 năm Mậu Ngọ (1978)
Thiền tâm ánh
nguyệt ấn thâm đàm Luyện tính tu tương ngọc bản tham Thích thị niêm hoa truyền
diệu quyết Đạt Ma đông độ chỉ tam tam.
Hồ sâu lòng đạo bóng trăng in Bàn ngọc luyện tâm tới tọa thiền Đức Phật
cầm hoa truyền diệu pháp Đạt Ma vượt biển phá mê lầm.
Tế Phật: Ánh trăng rạng ngời lóa cả mắt, đó là
đặc tính của ánh sáng. Người tu hành tâm thiền sáng như ánh trăng, chứng tỏ
lòng không vướng bụi trong trẻo như nhau. Ánh trăng tuy vắng lặng nhưng không ảm
đạm chết chóc, lấy nước hồ trong lắng làm gương thì sẽ soi tỏ được nguyên lai bổn
tính. Người luyện tính, dù thân
ở giữa chốn bụi trần
nhưng nhờ thâu giữ được chân tánh không để nó thoát ra ngoài. Cố trụ trì nơi phản
ngọc, ngồi giữa bụi bậm cũng như ngồi trên phản ngọc vì linh khí có thể xuyên
thấu cát bụi. Người đời đi đứng nằm ngồi tuy có phản gỗ, phản đá, giường sang đặt
thân trên đó, nhưng bụi bậm chẳng thể xa rời dù cho có máy hút bụi, thuốc tẩy,
bột giặt, áo quần ngày thay mấy bộ, đủ thấy bụi bậm ở nơi biển khổ nhiều biết mấy.
Thích Thế Tôn nơi núi Linh Sơn cầm bông hoa giơ lên,
Ca Diếp mỉm cười, hoa này không phải là hoa phàm mà là hoa tâm Ca Diếp, cho nên
mắt nhìn mà hoa tâm bừng nở. Bữa nay ta vung múa ngọn bút giáng cơ, kẻ mê nghi
là ta giả bộ lòng chẳng tin, nhưng kẻ trí thì lại giác ngộ, vì cơ bút chỉ là cơ
tâm của chính ta, trong tĩnh dấy động, trong cát đãi vàng, kẻ biết mỉm cười dễ
dàng được báu vật như trở bàn tay. Đạt Ma Tổ Sư vượt biển tới đây, ngài chỉ thẳng
vào tâm chúng sinh mà dạy: “ba lần ba là chín” ý bảo “dương cực quý nhất” dương cùng cực quay về
một, chốn nguồn cội chân tâm, đồng thời cũng còn cho biết thêm là vạn pháp đều
quay về một mối. Chúng sinh si mê chẳng chịu mở to con mắt nên cho là Đạt Ma
thò tay vào túi mình móc tiền, ha ha! Trong túi chỉ có mấy miếng giấy lộn chẳng
phải tiền. Nhưng liệu giữ được của cải chăng hay là sẽ bị con cái đời sau phá
nát? Hẳn là lời nói của tổ sư muốn khuyên nhủ rằng: hãy hăng hái cắt bỏ tâm
phàm thay bằng tâm Phật.
Dương Sinh: Thưa lời thầy dạy quá dài, con sợ người đời
không coi trọng mà bỏ phế chăng?
Tế Phật: Vật phế thải cũng có giá trị, con chẳng thấy
đám rác trên xe, có kẻ bới lượm được vàng sung sướng đấy ư? Kẻ vất người lượm,
tuyệt đối không có hao phí, nhưng chỉ mắt tuệ mới biết rõ giá trị của phẩm vật.
Thí dụ ở trong một quốc gia vàng, người dân sẽ coi vàng như cát đá không biết
là nó quý giá. Cho nên cứ quá nhiều quá quen là đều bị bỏ quên coi rẻ. Bữa nay
mình chuẩn bị dạo âm ty.
Dương Sinh: Thưa con chưa rõ đi đâu?
Tế Phật: Dạo Đệ Bát Điện, mau lên đài sen chuẩn bị khởi
hành.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh,
con đã lên đài sen, mời ân sư khởi hành
Tế Phật: Đã tới nơi mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Con đã xuống rồi.
Tế Phật: Trước mặt là Đệ Bát Điện, ngoài cửa có người
bỏ vào trong thông báo.
Dương Sinh: Diêm Vương cùng Tiên Quan đã xuống thềm
nghênh đón, trên điện có tấm biển đề ”Đệ Bát Điện Bình Đẳng Vương”. Diêm Vương mình mặc
lông bào vẻ mặt thật nghiêm trang, đang bước xuống
thềm...... Kính chào Bình Đẳng Vương, tôi là
Dương
Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung, bữa nay
theo thầy tới quý điện, kính mong Diêm Vương giúp đỡ phương tiện.
Minh Vương: Miễn lễ, mau đứng lên, hai vị khổ cực vì
việc viết sách mà phải lao nhọc thân hành tới cõi âm ty, mau theo tôi lên điện.
Dương Sinh: Cảm tạ Diêm Vương. Ngoài điện người ta tụ
tập đông nghẹt đang chờ đợi tới lượt mình, chợt nhìn thấy chúng tôi đến đều lộ
vẻ kinh ngạc, có kẻ bị âm binh đánh đập kêu gào thảm thiết!
Diêm Vương: Mời Tế Phật cùng Dương Sinh ngồi, tôi tạm
đình việc xử án rất mừng được cùng hai vị đàm đạo. Tướng Quân mang trà ra đây.
Tướng Quân: Thưa vâng.... Kính mời Phật Sống Tế Công
cùng Dương Thiện Sinh dùng trà, xin chớ làm khách.
Minh Vương: Mời dùng trà, thời gian đợi đã lâu, bữa
nay hai vị mới tới thăm bản điện, quả thật là vinh hạnh cho chúng tôi nhiều lắm.
Tế Phật: Mỗi lần dạo cõi âm thời giờ đều có hạn,
việc
vi
ết sách Địa Ngục Du Ký lại đòi hỏi mất nhiều thời
gian. May mắn nhờ các vị tín hữu ở Thánh Hiền Đường sớm hôm chăm chỉ, không quản
gian lao, việc viết sách mới có thể vượt qua được những trở ngại một cách dễ
dàng. Tuy chậm mà chắc, việc lớn chẳng thể sớm xong. Cảm phiền Minh Vương.
Dương Sinh: Thầy trò chúng tôi mới tới âm phủ, nhờ sự
chiếu cố của Minh Vương cùng chư vị Tiên Quan trong lòng rất lấy làm cảm kích,
chỉ còn biết tự nguyện vượt thắng mọi trở ngại.
Minh Vương: Hành đạo không phải là việc dễ dàng, từng
giây từng phút kiên trì phấn đấu, mỗi li mỗi tấc không được sai chệch. Nhất thời
hành động sái quấy, muôn thuở chẳng thể cứu vãn, tâm tu còn dấy động thì ta chẳng
thể gần đạo được. Không buông bỏ mới có thể sửa chữa, chịu sửa chữa mới bớt sai
trái. Giữ được cái tâm tu đạo như vậy tức là đã đạt được cái đạo ở giữa cõi đời
này, và có đạt được đạo hay không lại hoàn toàn tùy thuộc ở chính chúng ta.
Dương Sinh: Xin bái lãnh lời vàng của Minh Vương, bữa
nay chúng tôi tới đây kính mong Minh Vương cho biết rõ tình hình ở Đệ Bát Điện
để khai sáng chúng sanh.
Minh Vương: Quý lắm, tôi cai quản Đệ Bát Điện, chuyên
sửa trị những tội hồn phạm quá nhiều tội lỗi mà bảy điện trước đã xử nhưng chưa
hết, do đó mới giao cho bản điện lo bổ túc thêm hình phạt. Bản điện có ngục
chính là “Đại Nhiệt Não Đại Địa Ngục” (Địa ngục lớn cực nóng bỏng não nề). Ngoài ra
còn thiết lập 16 địa ngục nhỏ phụ thêm để trừng phạt tội hồn ở thế gian. Gởi lời
nhắn nhủ người đời mau mau lo giữ mình giữ phận, tận tâm lo học đạo người, tận
lực tu đạo Trời hầu giác ngộ chơn lý, tìm hiểu sinh từ đâu tới, chết sẽ về đâu,
mới mong tránh khỏi rớt xuống địa ngục chịu luân hồi khổ đau.
Dương Sinh: Tôi có một vấn đề xin Minh Vương chỉ dạy,
vì có rất nhiều người hỏi tôi tại sao chỉ thuật lại lời khai mà không cho biết
tên họ cùng địa chỉ của tội hồn.
Nếu như chi tiết này được công bố để ghi vào sách Địa
Ngục Du Ký thì hẳn là việc răn đời sẽ có công hiệu lớn. Bởi lẽ hầu hết người đời
bây giờ đều chỉ tin vào những bằng chứng đích xác, bởi vậy không có những tài
liệu thực để họ sưu tầm tra cứu thì e rằng họ bán tín bán nghi, sự tin tưởng sẽ
bị giảm sút rất nhiều. Kính xin Minh Vương giải đáp sự kiện này cho thật rõ
ràng để phá tan sự nghi hoặc của nhiều người.
Minh Vương: Việc người đời tìm hiểu tội hồn ở âm phủ
là việc giới hạn, bởi vậy Ngọc Chỉ của Thượng Đế dặn rằng chỉ được tiết lộ hành
vi phạm pháp của tội hồn còn tên họ và địa chỉ phải giữ kín. Cho nên dù biết là
nếu đem tên họ và địa chỉ ghi vào sách, việc răn đời sẽ có hiệu quả hơn chúng
tôi cũng không dám. Bởi lẽ làm như vậy là đem tên họ kẻ ác ra rêu rao, con cháu
họ sẽ quá tủi hờn mà tâm trí sinh bấn loạn, khiến việc khuyến thiện trở thành
phản tác dụng, thiện chí khuyên đời hẳn là thất bại. Do đó bắt buộc chúng tôi
phải rất thận trọng giữ kín tên họ và địa chỉ của các tội hồn.
Tế Phật: Quân tử vẫn mãi quân tử, tiểu nhân lại hoàn
tiểu nhân. Kẻ phạm tội chẳng cần biết tên họ, địa chỉ, cứ phạm pháp là bắt
ngay, còn chuyện khác tính sau. Việc tin hay không tin có thiên đường địa ngục
lúc còn tại thế cũng không quan trọng bởi lẽ nếu hành động bất nhân ác đức một
sớm rơi vào tay Diêm Vương rồi mới tin thì đã muộn. Thời giờ đã trễ, ngày khác
chúng ta sẽ trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Dạ dạ, vì thời giờ đã trễ, cảm tạ
Minh Vương đã hết lòng chỉ dạy chúng tôi xin cáo từ.
Minh Vương: Lệnh cho văn võ bá quan hàng ngũ
chỉnh tề đưa tiễn.
Dương Sinh: Con đã sửa
soạn xong, kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh
xuống đài sen, hồn xác nhập thể xác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!