DẠO ĐỊA NGỤC XE CÁN
Giáng ngày 1 tháng 3 năm Mậu Ngọ (1978)
Tu chân ngộ đạo
thủ hoàng đình Đả phá mê đoàn mạch lạc kinh Quy hạc dưỡng thần thường lập định
Nhân vô dục niệm tự thông linh.
Chân lý đạo màu đạt thức tâm Khai thông kinh mạch hết mê lầm Dưỡng thần
rùa hạt thân an định Diệt dục chúng sinh mở trí phàm.
Tế Phật: Vâng lệnh Thánh chỉ tới trung tuần tháng tám
mùa thu năm nay phải hoàn tất sách Địa Ngục Du Ký, khiến giờ đây tâm ta bồn chồn
vô tả. Thời hạn đã gần kề, nếu như không chăm lo dạo âm phủ để xem xét tình
hình, chiếu chỉ hết hạn âm phủ không mở cửa hẳn là Dương Sinh không còn cách
nào vào được.
Dương Sinh: Du ngoạn âm phủ chẳng có chi là hứng thú,
chỉ ngại một nỗi lỡ chiếu chỉ hết hạn mà sách chưa xong thì nguy lắm. Do đó, từ
nay phải hết sức thận trọng.
Tế Phật: Trả hết nợ thì thân mới mong nhẹ nhõm,
trách nhiệm đối với chúng sinh nếu như trả xong hẳn là
ta được thanh nhàn. Người đời chẳng thể thấu hiểu được rằng nếu như ta không độ
nổi chúng sinh thì cái danh hiệu Phật Sống của ta cũng chẳng còn!
Dương Sinh: Thưa vì lẽ gì?
Tế Phật: Bởi lẽ Phật chẳng rời chúng sinh, nếu rời được
thì chẳng còn là Phật. Tên Phật chỉ là tên mượn, chúng sinh cũng vậy, chớ để
cho hình danh sắc tướng mê hoặc. Thời giờ đã trễ chúng ta chuẩn bị dạo âm ty,
mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã sửa soạn xong, kính mời ân sư
lên đường...
Tế Phật: Đã tới mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Con xuống rồi, không rõ bữa nay dạo thăm
ngục nào?
Tế Phật: Con thấy phía trước lửa cháy rực Trời, đó là “Đại Nhiệt Não Đại Địa
Ngục”,
(Địa Ngục Lớn Nóng Bỏng Não Nề).
Dương Sinh: Quả đúng, vì khi sức nóng ào tới, cảm giác
vô cùng bỏng cháy, thưa con muốn bỏ nơi này dạo thăm nơi khác.
Tế Phật: Được, lần trước chúng ta đã thăm Đại Địa Ngục
Nóng Bỏng Não Nề, nay đem so với ngục này giống hệt nhau, chỉ khác một chút là
lửa cháy mạnh hơn thôi. Con hãy theo thầy tới ngục khác.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Âm binh áp giải tội hồn đi
đi lại lại, dọc đường luôn miệng chửi mắng. Chỗ kia trông giống như chốn pháp
trường, xin hỏi ân sư đám âm binh kia tại sao có lúc thì đầu trâu mặt ngựa, có
lúc lại giống vẻ người thường, con không rõ lý do?
Tế Phật: Âm binh tục gọi là “Hắc bạch vô thường” (đen trắng không chừng),
“Thất
gia bát gia” (năm cha ba mẹ) hay “Phạm vô cứu, tạ tất an” (gặp khó thoát tránh là
hay). Mỗi khi gặp đám người phạm tội, âm binh đều mặt xanh nanh vàng nạt nộ chửi
bới, thật là hãi hùng. Kẻ yếu bóng vía ắt kinh hồn táng đởm, chân tay run rẩy
giống như bị ma đuổi. Người vô tội nếu gặp nó mà nói được câu “ta chẳng sợ” thì không gặp trở ngại
gì cả, do đó có câu “Bất tố khuy tâm sự, tam canh sao môn tâm bất kinh” (trong lòng không có điều
chi áy náy thì canh ba dẫu có bị kêu cửa cũng chẳng kinh hãi). Kẻ phạm tội ở
dương gian gặp cảnh sát thì giống như gặp quỷ sứ sợ đến vãi phân té đái, cảnh
sát có còng, có súng; quỷ vô thường cũng có khí giới bằng sắt, bằng thép. Người
yên phận giữ mình thấy họ trái lại tâm an trí vững, gặp cảnh sát có cảm giác được
che chở một cách thân mật, ngược lại, kẻ bị truy nã gặp họ như gặp sát tinh, chạy
trốn là hay hơn cả. Cho nên người thiện chẳng sợ âm binh, kẻ ác thấy nó lòng
run rẩy. Đã tới Xa Băng Tiểu Địa Ngục (Địa Ngục Nhỏ Xe Cán), chúng ta hãy vô
trong thăm.
Tướng
Quân: Thần Thánh nào đây mà lại dám dẫn người phàm xâm nhập. Hãy đứng lại.
Tế
Phật: Tôi là Tế Công, phụng chỉ dẫn người phàm dạo xem địa ngục để khuyến hóa
thế nhân, mau vào trong thông báo, không được trái lệnh.
Tướng
Quân: Nguyên lai thì ra là lão hòa thượng Phật Sống Tế Công. Xin ngài nán đợi một
chút để tôi vô trong thông báo.
Dương
Sinh: Họ không biết là có mình tới sao?
Tế
Phật: Vì quyết định quá lẹ, do đó Tướng Quân không rõ được.
Tướng
Quân: Quả đắc tội cùng hai vị, xin tha thứ cho, Ngục Quan đã dẫn đoàn tùy tùng
ra nghênh đón hai vị Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tới
thăm, chúng tôi quá thất lễ xin tha thứ cho. Vì hai vị tới thăm bất ngờ, do đó
chúng tôi không được biết trước để chuẩn bị nghinh tiếp. Kính mời vô trong.
Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan. Thấy thảm cảnh xe cán nát thây tội hồn trong
ngục.
Ngục
Quan: Bản ngục là Địa Ngục Xe Cán (Xa Băng Địa Ngục), những tội hồn nào mà từ Đệ
Nhất Điện đến Đệ Thất Điện đã xử trị rồi mà chưa hết tội thì bị giao tới bản ngục
để trừng phạt thêm cho đủ số tội.
Dương
Sinh: Loại xe này hai bánh khấp khểnh không đều giống như lưỡi dao thép sắc
bén, trước xe có bốn con lừa kéo, tội hồn bị đặt nằm trên đất, khi lừa bị đánh,
phóng tới trước, tội hồn vừa thét lên được một tiếng thì thân thể đã bầy nhầy
như tương, hừ hừ thật là đau đớn xót xa.
Tế
Phật: Con nhìn đám xương thịt kia, chỉ một trận gió ác nghiệt thổi qua liền hiện
trở lại nguyên hình để nhận lãnh hình phạt kế tiếp.
Dương
Sinh: Không rõ họ đã phạm tội gì?
Ngục
Quan: Những kẻ gian dâm bất hiếu, sát nhân hại mạng sống, sau khi bị trừng trị ở
các điện xong phần lớn bị giải giao qua bản ngục chịu hình phạt xe cán. Vì kẻ
phạm tội gian dâm bất hiếu, giết người hại mạng sống đều là những kẻ mất nhân
cách, chúng đều bị mang tới bản ngục để biến chế làm mới lại, do đó mới đem
nghiền nát chúng thành tương thịt.
Tế
Phật: Vì thời giờ đã trễ, lại biết rõ dụng ý của Địa Ngục Xe Cán, người đời mau
sớm hối trước Thần Thánh, nếu như phạm phải tội này từ nay mau thay mặt đổi đầu
thành con người mới, hẳn là được miễn hình phạt xe cán nát thây. Dương Sinh trở
lại Thánh Hiền Đường.
Dương
Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tận tình hướng dẫn. Vì thời
giờ eo hẹp, xin cáo biệt.
Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh
tề đưa tiễn
Dương
Sinh: Con đã chuẩn bị xong, kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.
DẠO ĐỊA NGỤC CHẶT CHÂN CHẶT TAY
Giáng ngày 6 tháng 3 năm Mậu Ngọ (1978)
Thổ đậu lạc hoa
phương đắc nhân Thần tiên diện mục hiện thiên chân Vô tình hạ chủng nhân thành
quả Hữu ý tu thân phản bất nhân.
Đậu
đất hoa tàn mới kết nhân Thánh tiên vẻ mặt lộ thiên chân Vô tình gieo giống nên
thành quả Sửa tánh tu tâm biến đổi thân.
Tế Phật: Nhụy hoa của loài đậu đất nếu không héo tàn
rơi rụng ắt không kết trái, cho nên “đạo trở về nguồn cội” so ra cũng chẳng khác
gì việc “rụng hoa kết trái”; còn nếu như đang sống mà bị chết ắt là cái chết vô
phương cứu chữa. Được thêm một, lập tức mất đi một, đó là lẽ luân hồi giữa một
bé trai và một bé gái tính tình hồn nhiên chơi đùa với nhau thì không động lòng
dục nên không sái quấy, vì chân tính của Trời phú cho còn trong suốt chưa vẩn đục,
tính đó cũng là tính của các vị Tiên Phật. Nhưng nếu hiện là người trần tình cảm
tràn trề, trai gái kết giao qua lại hẳn là tính dục khó bề ngăn giữ, sẽ chẳng
khác nào hoa rụng kết trái, trái có hột mọc thành cây rồi lại nở hoa, mãi mãi
sinh sinh tử tử, chìm đắm hoài trong cõi luân hồi. Do đó kẻ sĩ tu luyện “chân tính” phải lo giữ gìn “nguyên chân khí” để bảo vệ “thiên chân tính” của Trời phú cho, hầu
tránh vì tình mà gieo giống để liễu mọc xum xuê mang nợ nghiệp mãi tình đời, trả
không biết tới bao giờ mới hết. Nhưng chịu bỏ vốn ắt có lời, nếu biết chăm tu
thì tới già cũng giảm được đôi phần, mong người đời hiểu rõ lẽ này. Bữa nay chuẩn
bị dạo âm ty, Dương Sinh lên đài sen. Dương Sinh: Tiết Trời oi bức, mồ hôi chảy
ướt đẫm cả đầu.
Tế Phật: Mồ hôi từ nước mà ra, không đổ mồ hôi đạo chẳng
thông.
Dương Sinh: Bạch ân sư, tại sao ân sư lại nói
vậy?
Tế Phật: Không có miệng không phải nói năng lại còn lần
lần lãnh hội được ý nghĩa ẩn sau lời nói. Thôi chúng ta dạo thăm âm phủ.
Dương Sinh: Vâng lệnh...
Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Âm phủ rất lạnh lẽo, thật quá khác biệt với
dương gian.
Tế Phật: Đương nhiên, dương gian thuộc dương, âm phủ
thuộc âm, đó là lẽ cố định như vậy rồi.
Dương Sinh: Bữa nay tới đây thấy âm binh áp giải tội hồn
đi đông nghẹt, đám người ngựa phía trước hình như là đang tiến tới nghênh đón
chúng ta.
Tế Phật: Đúng, bữa nay chúng ta dạo “Đoạn Chi Tiểu Địa Ngục” (Tiểu Địa Ngục Chặt
Chân Tay). Đám đông người phía trước đều là Ngục Quan cùng Tướng Quân coi ngục,
con mau tới trước làm lễ ra mắt.
Dương Sinh: Xin ra mắt Ngục Quan cùng Tướng Quân, tôi
là Dương Sinh môn đệ của Thánh Đế thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung, bữa nay
theo chân Tế Phật tới quý ngục tham quan, xin chỉ giáo nhiều cho.
Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng
Dương Thiện Sinh tới thăm. Quý Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết sách, công đức lớn
lao, sách Địa Ngục Du Ký viết xong sẽ đem in tặng để khuyên răn người đời quả
là một kỳ công, vượt cả Huyền Tổ, thế gian không những sẽ tiêu tan tội lỗi mà
còn được ban phát phước lành. Toàn bộ cơ mật ở âm phủ tiết lộ hết trong sách,
đây thực là một công trình biên chép có một không hai của muôn đời, mà đạt được
cũng chẳng dễ dàng. Mời hai vị theo tôi đi thăm Địa Ngục Chặt Chân Tay.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan, tiếng khóc than của tội phạm
bị hành hình từ trong ngục vọng ra. Á! Nhà lao này giống như một quảng trường,
tội hồn bị bắt quỳ xuống đất, binh lính quỷ địa ngục cầm dao sắc chặt đứt lìa
vai trái, tội hồn khóc thét lên một tiếng nghe thật não nùng, lại chém thêm vai
phải, tội hồn đã ngã lăn ra đất còn bị chặt đứt đôi chân, máu đổ ra lênh láng,
thảm không dám ngó. Xin hỏi Ngục Quan tội hồn phạm tội gì mà quý ngục phải dùng
tới hình phạt này?
Ngục Quan: Hình phạt chặt chân tay thảm thiết đau đớn
vô cùng. Người đời không thiếu kẻ sinh ra đủ hai tay hai chân đẹp đẽ nhưng
không hề làm việc thiện, lại chuyên môn dùng vào việc giết người hại người. Cho
nên khi chết xuống âm phủ sau khi bị các ngục khác sửa trị xong, tội hồn còn phải
giao tới bản ngục để xử tội lần chót. Phàm những kẻ lúc sống bất trung, bất hiếu,
cướp sông cướp biển dùng tay giết người, dùng dao dùng bút hại người, dùng chân
đạp đá người, đi vào đường tội lỗi, không chịu ăn năn hối cải, sau khi chết bị
các ngục xử phạt xong rồi, cuối cùng còn bị giao qua bản ngục để sửa trị tiếp.
Tế Phật: Hiện giờ trên thế gian trộm cướp sang đoạt
quá nhiều, đoạt danh đoạt lợi, đoạt hàng, đoạt vật, đoạt sắc, đoạt mạng, ngày
nào cũng xẩy ra như cơm bữa. Những kẻ coi thường công lý đang tâm lường gạt, nỡ
tay cướp trộm thì sau khi chết ắt bị quỷ binh âm phủ đoạt đôi tay của chúng. Bọn
vượt quy luật, vượt lễ giáo, vượt giới hạn, không tuân theo khuôn khổ trật tự,
bọn đầu cơ trục lợi, tham chút tiện nghi, thích đi đường ngang ngõ tắt, gian
manh sang đoạt, sau khi chết cũng bị âm binh chặt cụt hai cẳng đen đi. Vì thời
giờ đã trễ, thăm Tiểu Địa Ngục Chặt Chân Chặt Tay tới đây kể như đã đủ.
Ngục Quan: Người đời nhiều kẻ không tin là có địa ngục
tại sao không tới nhà ngục ở dương gian để thấy tận mắt bọn gian manh lường gạt
cướp trộm tiền của, chân chúng thích đi đường ngang ngõ tắt thay vì phải đi ba
bước chỉ bước có một bước, hỏi tại sao mà không vấp không té, có một cái miệng
mà nuốt hai trái quýt một lượt hẳn là phải nghẹt thở, kể cũng chẳng lạ lùng
chi. Hai vị viết sách thật là khổ cực, lần sau nếu hai vị lại tới thăm, chúng
tôi sẽ rất hoan nghênh.
Dương Sinh: Vì ân sư Tế Phật bắt phải về, chỉ còn biết
cáo từ đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.
Ngục Quan: Đã phải trở lại dương gian thì chẳng thể
lưu giữ. Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Dương Sinh: Con đã lên
đài sen, kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài
sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO ĐỆ CỬU ĐIỆN GẶP GỠ ĐÔ THỊ VƯƠNG
Giáng ngày 29 tháng 3 năm Mậu Ngọ (1978)
Nhân sinh nan
thoát quỷ môn quan Kỉ lũ u hồn khứ phục hoàn Phú quý vinh hoa như nhất mộng Kiệm
cần tự đắc lạc thanh nhàn.
Cửa quỷ người đời tránh được sao U hồn lũ lượt kéo nhau vào Vinh hoa
phú quý tuồng hư ảo Vui sống cảnh nghèo chẳng ước ao
Tế Phật: Đệ Bát Điện và Cửu Trùng Quan đã dạo qua, bữa
nay phải tới Cửu Điện thăm dò Âm Quan, Dương Sinh chuẩn bị lên đài sen.
Dương Sinh: Bữa nay phải dạo thăm Cửu Điện để sách Địa
Ngục Du Ký sớm được hoàn tất, lòng con tràn trề hứng khởi, nói chẳng nên lời.
Tế Phật: Việc vượt cửa ải Cửu Trùng hết sức
quan trọng, con chớ vội khinh thường và sớm lạc quan, nhận trọng trách vượt biển
băng ngàn việc làm phải hết sức cẩn thận. Sách Địa Ngục Du Ký nếu như ban bố ra
được để khuyên đời thì con có công rất lớn, mong con cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh,
con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường
Tế
Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Con xuống rồi, phía trước người ta
tụ tập đông đảo, hình như họ tổ chức đón tiếp mình trọng thể lắm.
Tế Phật: Đô Thị Vương ở Cửu Điện sớm được tin
bữa nay chúng ta tới thăm, cho nên đã tổ chức lễ nghinh tiếp thật là đặc biệt,
chúng ta phải phủi sạch bụi bặm. Con hãy nhìn phía trước, tiếng thanh la, tiếng
trống rinh tai, đủ loại nhạc khí đang hòa tấu khúc nhạc chào mừng.
Dương Sinh: Bản nhạc này nghe giống như bản
dân nhạc cổ điển Nam Bắc Quản Điều.
Tế
Phật: Đúng đấy.
Dương Sinh: Nhạc tiên có khác, nghe xong cảm
giác lâng lâng, hồn nhẹ nhàng bay bổng như đang sống tại cõi tiên, cảnh này có
thật được sao?
Tế Phật: Có thật chứ, người đời bất cứ ai công
quả tu đạo tròn đầy, lúc được mời gọi về cõi Tiên bên tai họ hẳn là được nghe
tiên nhạc. Còn kẻ không có công đức lớn không được hưởng thú vinh hoa đặc biệt
này của cõi Trời. Trần gian vào những dịp lễ ban
thưởng cũng có hòa tấu âm nhạc, cho nên cõi phàm có nhạc trần, cõi Trời có nhạc
tiên, quả không phải là hư truyền. Nếu như lúc sống tội ác nào cũng phạm thì hẳn
là sau khi chết tai sẽ phải nghe tiếng quỷ khóc, tiếng gươm đao
xi ềng xích, gặp cảnh này đường về cõi âm khó mà kham nổi, chắc chắn dọc
đường sẽ bỏ chạy để rồi lại bị âm binh tróc nã trói đem về âm phủ. Chúng ta mau
nhắm phía trước đi tới, quan viên Cửu Điện hàng ngũ chỉnh tề đang chờ đợi.
Dương Sinh: Lạy chào ra
mắt Đô Thị Vương cùng chư vị Tiên Quan, kẻ hậu sinh này là môn đệ của Thánh Đế
thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung cùng ân sư Tế Phật phụng chỉ dạo âm ty viết
sách. Bữa nay tới đây trước xin đa tạ sự tiếp đón nồng hậu, sau kính mong giúp
đỡ chúng tôi phương tiện dồi dào.
Minh Vương: Miễn lễ,
Dương Sinh mau đứng lên. Bữa nay bản vương đặc biệt thiết tiệc khoản đãi hai vị,
mau theo tôi vào khách sảnh trong điện nghỉ ngơi.
Dương Sinh: Xin đa tạ
Minh Vương quá hậu đãi.
Tế Phật: Chúng ta hãy
theo Minh Vương vào trong điện nghỉ ngơi.
Minh Vương: Mời hai vị
ngồi, xin chớ làm khách, dạo thăm âm phủ để viết sách, suốt từ Đệ Nhất Điện tới
bản điện có thể nói là công lao khổ cực muôn phần, bữa nay bản vương đặc biệt
thiết tiệc để hai vị tẩy trần.
Tế Phật: Đa tạ sự chiếu
cố của Đô Thị Vương, thầy trò chúng tôi rất hân hạnh được dự tiệc tẩy trần, vì
cưỡi đài sen suốt một năm qua bị nhiễm quá nhiều bụi bặm! Minh Vương: Đâu có,
đâu có. Lão sư phụ tâm vốn thanh tịnh chỉ có bụi bám đầy mình mà thôi, như hoa
sen mọc từ bùn chẳng thấy hôi tanh mùi bùn, bản tính trái lại vô cùng thanh
cao, tinh khiết, chỉ tiếc đôi chân phàm lặn lội khắp nơi nên cần phải rửa sạch
thôi. Trái cây tiên trên mâm mời hai vị dùng tự nhiên, chớ khách sáo.
Tế Phật: Trò cưng cứ tự
tiện, khó có cơ hội này, ăn đi. Dương Sinh: Cảm ơn, cảm ơn. Loại trái cây này
giống hệt trái bồ đào ở dương gian, màu đỏ ửng tím, hương vị ngọt ngào thơm
mát, ăn rất ngon miệng.
Minh Vương: Đúng, đây là
loại bồ đào sắc huyền, mọc tự nhiên ở Côn Lôn, vì hấp thụ được linh khí của Trời
Đất mà kết trái cho nên vỏ màu đen huyền, ruột kết tinh hương vị quý giá, ăn
nhiều đi.
Tế Phật: Mình vừa ăn vừa
bàn chuyện, này Dương Sinh có thắc mắc điều chi không? Nếu có con hãy xin Minh
Vương chỉ giáo.
Dương Sinh: Thưa vâng.
Xin Minh Vương cho biết cảm tưởng về tình hình sinh hoạt tại quý ngục ra sao?
Minh Vương: Ha ha, tự biết
trách nhiệm của bản ngục quá nặng nề trọng đại. Mắt nhìn hết đám tội hồn nọ tới
đám tội hồn kia, bị hành xử những hình phạt quá đau đớn lòng thực quả không nỡ,
song ở đây buộc phải phán quyết thực công bình, không thể để tình riêng chi
phối. Ước mong chúng
sinh sớm quay đầu hướng thiện, trách nhiệm của chúng tôi mới mong hoàn thành.
Các cơ quan ở âm phủ đều sinh hoạt một cách hết sức trang trọng nghiêm minh thư
thái nhẹ nhàng, giống như các pháp quan ở dương gian luôn luôn chủ trương “Minh kính cao huyền.
Chính tâm hóa nhân” (Gương sáng treo cao. Lòng ngay
dạy người ).
Dương Sinh: À thì ra là
thế. Xin Minh Vương cho biết quý điện cai quản ngục nào?
Minh Vương: Bản điện quản
lý đại địa ngục A Tì lại còn thiết lập thêm 16 tiểu địa ngục để trừng phạt tội
hồn. Dương Sinh: Có người hỏi là sau khi chết phải qua 18 cửa địa ngục thì làm
sao giảng?
Minh Vương: Người đời
thường nói giỡn rằng: “Ai cha cha! Sau khi chết phải qua 18 lần địa ngục” nói như vậy tức là chỉ mới đề cập tới địa ngục A Tì mà thôi, bởi vì địa
ngục A Tì có tới 18 tầng thấu tới tận tâm của đất, nơi đó âm khí dày đặc tối
tăm, bàn tay giơ lên không nhìn thấy ngón, ngập đầy nước đen sì như cà phê. Tội
hồn ở đó được uống cà phê tối ngày sáng đêm, Dương Sinh có muốn nếm một li
không?
Dương Sinh: Không dám,
không dám, tôi nghĩ uống nước trà tốt hơn, chẳng thích thứ cà phê đó vì uống
vào nó không tiêu.
Minh Vương: Dương Sinh
còn câu thúc cẩn trọng, mời dùng trái cây tiên.
Dương Sinh: Loại trái
cây này trông giống như hình tháp chín tầng ở dương gian, ăn vào hương vị thơm
tho ngọt mát, hơn hẳn những loại trái cây trồng ở dương gian. Không rõ tên của
loại trái cây này là gì?
Minh Vương: Đúng,
tên nó là Tháp Chín Tầng, đặc biệt chỉ có Cửu Điện mới trồng được thôi, ăn nó
xương cốt cứng mạnh, đại bổ thần tính nguyên căn. Chín tầng là dương cực cho
nên trái “tháp
chín tầng” rất bổ dương khí, Dương Sinh ăn nó rất tốt.
Tế Phật: Ha ha, phần
lớn ham lên tháp chín tầng ít thích xuống 18 ngục A Tì, kể cũng hay!
Minh Vương: Hai vị
chớ chê tiệc nhỏ của tôi, hãy ăn cho no bụng. Tro bụi còn bám đầy người, bây giờ
tôi đưa Dương Thiện Sinh ra Thác Cửu Tuyền tắm giặt được không?
Dương Sinh: Thưa ân
sư, đi một mình con hơi ngại, mời ân sư cùng đi với con?
Tế Phật: Được.
Minh Vương: Mời hai vị theo tôi.
Dương Sinh: Đa tạ
Minh Vương cùng chư vị Tiên Quan đã đích thân hướng dẫn chúng tôi đi. Đường sá
thật là mới mẻ trong lành, địa ngục ít thấy những con đường sạch sẽ bằng phẳng
như thế này.
Tế Phật: Đường này
chỉ dành riêng cho những vị đạo sĩ có tu luyện qua lại, phàm muốn lên dương
gian đón rước thần vị của thân linh đều phải tới đây tẩy trần, sau mới có thể
lên dương gian tiếp nhận hương hỏa? Bữa nay con quả là may mắn mới được thấy chốn
này, hãy thưởng thức cái phong vị tươi mát của Thác Cửu Tuyền. Con có thấy ba vị
thần từ phía trước đi tới không ? Các vị đó sau khi tẩy trần sẽ nhận lãnh sắc
chỉ lên dương gian đảm nhiệm chức vụ.
Dương Sinh: Nhìn các vị
thần đó thấy khí sắc vui tươi tràn trề, vẻ rực rỡ hào quang.
Minh Vương: Hai vị
hãy rảo bước.
Dương Sinh: Núi phía trước
cao quá, cây cối trên đó lại vô cùng xanh tốt. Thác nước từ vách đá đổ xuống
trông giống như những tấm lụa. Tiết Trời nóng bức như vậy mà nước mát cứ tuôn
ào ào, hẳn là lòng mát dạ đất mở. Minh Vương: Đã tới Thác Cửu Tuyền.
Dương Sinh: Quả không
sai, trên vách núi có đề hàng chữ lớn sắc vàng óng ánh “Cửu Tuyền Bộc Bố” (Thác Cửu Tuyền). Chín ngọn thác từ trên cao ào ào đổ xuống trông giống
như những tấm lụa trải dài.
Minh Vương: Dương Thiện
Sinh sắp sửa tẩy trần. Lệnh cho các tướng hộ giá lui bước.
Tướng Quân: Xin tuân
lệnh.
Minh Vương: Dương Thiện
Sinh, hãy đi một mình tới dưới chân thác.
Dương Sinh: Sức nước quá
mạnh, con không dám đi một mình, kính mời ân sư đi cùng con.
Tế Phật: Được. Thân Phật của ta đã ba năm không tắm rửa, cũng nên lợi dụng
cơ hội này thanh tẩy một phen. Chúng ta đi
Dương Sinh: Mát quá!
A! Mắt con không mở nổi.
Tế Phật: Cố mở ra mới có
thể rửa sạch được mắt trần của con.
Dương Sinh: Sướng quá,
mát mẻ vô cùng nhưng toàn thân ướt sũng, biết tính sao đây?
Tế Phật: Chớ lo, đợi lát
nữa ta dùng quạt bồ quạt một quạt như máy vắt nước quay tít khô liền, mau rửa sạch
bàn chân, chỗ đó nước xối không tới còn dơ hày.
Dương Sinh: Xin ân
sư đừng mỉa mai con.
Tế Phật: Những chỗ không
nhìn thấy thường rất dơ dáy như gan bàn chân, gầm giường, gầm bàn, đó là những
căn cứ địa, nếu không đại tảo trừ lỡ nó sinh ra rận sau này làm sao cưỡi gió đè
mây được.
Dương Sinh: Đúng
đúng, ân sư nói rất chí lý.
Tế Phật: Quả không sai,
Thác Cửu Tuyền giống như chín con rồng phun nước, bụi trần gặp nó lập tức sạch
sẽ chẳng cần xà bông, bột giặt, thuốc tẩy. Người đời nên giữ gìn thân tâm trong
sạch, để sau khi chết bị khám xét hẳn là tránh được hình phạt. Mau đi lên, đã sạch
sẽ rồi. Dương Sinh: Xin ân sư quạt lẹ cho người con khô đi.
Tế Phật: Con hãy nhìn
cái quạt bồ này, còn hơn cả máy vắt nước.
Dương Sinh: Quả nhiên quần
áo khô ngay, thân tâm đều sạch sẽ, đa tạ ân sư cùng Minh Vương.
Minh Vương: Mong Dương
Thiện Sinh vì Thánh Hiền Đường gắng chịu đựng gian lao, thúc ngựa gia roi.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, mong Minh Vương ban cho thật nhiều linh quang.
Minh Vương: Mây tan, mặt
Trời ló dạng, không rửa cũng sạch, phải hiểu điều đó.
Tế Phật: Vì thời giờ đã
trễ, chúng tôi xin cáo biệt tại đây không thể tiễn chân Minh Vương về điện được.
Minh Vương: Không quan hệ,
lệnh cho các quan viên hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.
Dương Sinh: Nhờ ơn Minh
Vương ban tiệc cùng cho tắm nước Thác Cửu Long Tuyền, tới già không quên, xin cảm
tạ chư vị quan tiên, mong gặp lại.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền
Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!