chuyện thiên
hạ để làm gì? Ai tu thế nào thì duyên của họ như thế nấy. Ở đây, tại sao lại có bài viết về cậu bé Nepal này?
Đầu tiên,
chúng tôi đọc báo biết được tin tức này, kế đó được người mang đến tu viện gửi
cho chúng tôi một tờ bích chương cũng nói về chú bé này và cuối cùng trên trang
Web của chúng tôi lại cũng được một thông tin này nữa.
Ba
thông tin này chúng
tôi biết chắc
quý Phật tử đang chờ đợi sự trả lời của chúng tôi, nếu chúng
tôi làm thinh tức
là chúng tôi đã
chấp nhận thiền
định của cậu
bé này là của
Phật giáo. Vì thế, chúng
tôi xin trả lời ngắn gọn để quý Phật tử hiểu biết tường tận
rõ ràng đâu là thiền
của Phật và
đâu không phải
là thiền của Phật. Bài viết trả lời ngắn gọn của chúng tôi là để những hiện tượng kỳ lạ xảy
ra khắp nơi trên
thế giới không
còn làm cho quý Phật tử ngạc nhiên nữa.
Ngày 15
tháng 01 năm 2006
PHỤ BẢN 1
LỜI CÂM NGHĨ
CỦA
TU SINH LỚP CHÁNH KIẾN
Lời giới thiệu
Trong lời cảm nghĩ của Mỹ Linh
đã nói lên sự
tiếp thu những bài học của các con đã học qua lớp Chánh tri kiến, chứng tỏ các
con đã thông suốt tri kiến giải thoát, chỉ còn siêng năng áp dụng vào đời sống
hằng ngày thì thân tâm của các
con sẽ có một trạng thái bình an
với tâm hồn thanh thản, an lạc và
vô sự. Đó chính là chỗ các con chứng đạo chứ không phải chứng
đạo bằng cách ngồi thiền bảy, tám ngày hay
một, hai, ba tháng hay xuất hồn đi vào cảnh giới Cực
Lạc, Thiên
Đàng. Chứng đạo kiểu này là
chứng đạo
trong tưởng uẩn, trong mơ mộng, chứng đạo
như vậy có ích lợi
gì các con? Toàn là
ảo tưởng, mơ mộng mà từ xưa đến
nay con người đã xây dựng như vậy, thật
là điên đảo, tốn biết bao nhiêu là công lao tu tập nhưng được lợi ích những gì, chỉ làm khổ mình mà
không biết.
Các con hãy đọc lại bài cảm nghĩ của Mỹ Linh và theo
đó sống thì chắc chắn các con tìm thấy sự giải thoát ngay liền. Mỹ Linh đã viết bài này thì sức tri kiến
quán xét của Mỹ Linh đã thâm nhập lý
nhân quả thì Mỹ linh đâu cần phải tu
tập nhiều nữa, chỉ ngồi chơi mà
đuổi giặc sinh tử, thì chứng đạo ngay đây chứ đâu còn xa.
Ở đây chỉ cần
thâm nhập lý nhân quả
là đã chứng đạo rồi. Nếu Mỹ Linh chưa thâm nhập
nhân quả thì ác pháp còn tác động vào thân tâm.
Vậy Mỹ Linh hãy cố gắng áp dụng tri kiến nhân quả hằng ngày vào từng
tâm niệm của mình và các chướng ngại
pháp đang tác động thì sẽ xả sạch, nhờ
có xả sạch tâm mới ly dục ly ác pháp
hoàn toàn.
Thật đáng
thương, đến giờ này các con còn có người
lúng túng không biết mình phải tu pháp
nào và thời khóa tu như thế nào? Vậy các
con hãy đọc kỹ lại bài này để rút ra một bài tu học xả tâm không có thời khóa rất
thực tế và cụ thể. Pháp tu tập này rất cụ
thể và thật tuyệt vời cho con đường tu tập giải thoát của các con.
Bài pháp này
có cái nhìn đúng như lời
Phật dạy, thấy
lỗi mình không thấy lỗi người, thấy cái
hay của người không thấy cái dỡ của người, thấy cái tốt không thấy cái xấu của người thật là pháp vi diệu. Nếu trong lớp Chánh kiến của tu
viện Chơn Như này ai cũng đều tu học có
cái nhìn nhân quả như vậy thì sự chứng
đạo đâu có còn khó khăn.
Mỹ Linh viết
bài này mà sống đúng như bài viết của
con thì chứng đạt chân li không bao lâu nữa và đối với sự tu tập không còn khó khăn, chỉ cần cố gắng độc
cư trọn vẹn để tâm thanh tịnh hoàn toàn. Hãy cố gắng lên các con ạ! Đường
đi sắp đến nơi rồi.
Hãy đọc kỹ lại
bài này mà áp dụng
vào sự tu tập
của các con thì kết quả lợi ích lớn, đừng tu
tập lòng vòng mà mất thì giờ vô ích, phải ngay đây mà xả tâm cho rốt ráo. Xả tâm cho rốt ráo là
chứng đạo ngay
liền.
Bài cảm nghĩ
này là một bài pháp xả
tâm tuyệt vời
đúng như lời Phật dạy, Thầy dạy. Vậy các
con hãy cố gắng lên để chứng đạt chân
lí, để thay Thầy đứng lớp dạy mọi người
thực hành sống đời đạo đức nhân bản
– nhân quả để đem lại hạnh phúc an vui cho
mọi người.
Kính ghi
Trưởng Lão
Thích Thông Lạc
LỜI CÂM
NGHĨ CỦA
TU SINH LỚP
CHÁNH KIẾN
Kính bạch
Thầy – Vị
Minh Sư của chúng con.
Kính thưa đại chúng!
Đã trải qua
hơn 25 thế kỷ dài đằng đẳng, hôm nay lớp đào tạo bậc A
La Hán
đã thành hình. Là một
tu sinh của lớp, con kính ghi
đôi dòng cảm nghĩ.
Vào ngày
mùng 1 tháng 10 năm
Ất Dậu (2-11-2005) lớp đào tạo A
La Hán đầu tiên được ra đời trên hành
tinh này của chúng
ta nói chung, và trên đất nước Việt
Nam thân thương nói riêng. Cơ sở
lớp học được đặt tại
tu viện Chơn Như thuộc ấp Gia
lâm, xã Gia Lộc, huyện Trảng Bàng, tỉnh
Tây Ninh. Với
trên 60 tu sinh
nam nữ đầy
lòng nhiệt huyết
để tìm cầu sự giải thoát đang tu
học dưới sự hướng dẫn và theo dõi trực tiếp của Trưởng Lão Thích Thông Lạc, qua chương trình giáo dục đào tạo của các lớp Bát Chánh Đạo. Và trước tiên là lớp
Chánh Kiến đã và đang hoạt động hơn hai tháng nay.
Theo con được biết,
trước cái nhìn
thấu suốt của vị Minh Sư - Trưởng lão Thích
Thông Lạc, sau khi đắc đạo có đủ
Tam Minh, Người dùng Thiên nhãn minh hướng về cuộc đời tu hành của đức Phật
Thích Ca Mâu Ni
để đối chiếu với sự chứng nghiệm
của Người, thì thấy kết quả của Người không sai khác.
- Đức Phật
đã tu và giữ gìn đúng giới luật, thì Người cũng tu và giữ gìn đúng giới luật.
- Đức Phật
đã tu chứng đạt bốn thiền, làm chủ sự sống
chết, thì Người cũng
tu chứng đạt bốn thiền, làm chủ sự sống chết.
- Đức Phật
có Tam Minh,
thì Người cũng có Tam Minh.
Sau khi chứng
đạt chân lí, Người
nhìn thấy chúng sanh sống không có đạo đức nhân bản – nhân quả nên thường
làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng
sanh. Vì thế, Người bỏ ý định ra đi tự tại vào năm 1980. Người dẹp sạch cái
nhà sàn làm nơi chất củi
đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự ra đi ấy (Đây là lời của
anh Trưởng công an ấp Gia
Lâm kể lại
cho con nghe).
Qua 25 năm
nương vào làn sóng giáo pháp của Phật giáo Đại Thừa để dìu dắt “CHÚNG
SANH NAN ĐỘ” này.
Người luôn là ngọn hải đăng soi sáng về gương hạnh đạo đức và giới
luật, Người luôn thẳng thắn chỉ dạy cặn kẻ chỗ tu sai lạc vào
thiền tưởng, thiền ức chế tâm.
Khi ấy, Người nói rất mạnh như tình một người mẹ quá
thương con, thấy những
đứa con mình sắp lao xe xuống hố
thẳm tưởng giải, sắp ngã nhào xuống vực
sâu của ngũ ấm ma, Người
mẹ ấy thét lên:
“Hãy dừng lại! Dừng lại
các con ơi!”. Thế rồi một sự thật quá phủ phàng,
bao khổ đau, bao gian
nan đã giày
xéo lên tắm thân gầy guộc của Người. Và còn tệ hơn nữa là bao lời sỉ nhục, mạt sát, mạ lị của những
người đại diện cho giáo pháp phát triển. Chẳng khác nào như giáo
pháp của Bà La
Môn đã
từng lời sỉ nhục, mạt sát, mạ lị
và còn hại Phật trong thời xưa vậy.
Chúng ta thử suy
nghĩ một điều
là, nếu đức Phật không có tuệ Tam
Minh thì Phật đâu có nói: “TRONG
NƯỚC CÓ TRÙNG”.
Mà nếu Thầy Chơn
Như không có tuệ Tam
Minh thì đâu có trả lời với quý
phật tử rằng: “KHÔNG CÓ NGÀY TẬN THẾ CỦA NĂM 2000” hay “KHÔNG CÓ HỘI LONG VÂN, LONG HOA GÌ HẾT –
MÀ CŨNG KHÔNG CÓ PHẬT
DI LẶC RA ĐỜI VÀO
NĂM
2000!” (Sau ngày ra thất năm
1980 các phật tử gần xa thường về hỏi thăm Thầy về đề tài ấy).
Những lời
nói xác
định của Phật, của Thầy rất nhẹ nhàng mà
mang tính chất giá trị của
thời đại rất cao được
con người và
khoa học đều công nhận.
Chỉ đơn cử vài
câu trả lời
trên, thì con thấy rằng: Đức Phật
và Thầy đã nhìn thấu suốt tâm can của
những người Bà
La Môn và tâm
tất cả
chúng sanh như nhìn nét chỉ
trong lòng bàn tay vậy. Và đồng thời các Ngài thấy rất rõ những người có
tâm xấu ấy như con thiêu thân bay vào lửa nhân quả.
Song với
lòng từ bi vô bờ bến và hạnh nguyện của các Ngài rất vĩ đại, tâm bất động của
các Ngài vô cùng kiên cố. Có vậy mới xứng đáng là bậc siêu nhân, có vậy mới được
mọi người mến mộ và sùng kính muôn đời.
Đặc biệt là giáo pháp của các Ngài luôn luôn ban bố một cách bình đẳng đến muôn
người, không phận biệt có tôn
giáo hay không
tôn giáo, không phân biệt người thương kẻ ghét nào cả.
Ngày xưa đức
Phật đã thiết
lập nền đạo đức nhân bản - nhân quả cho loài người.
Đây là một giáo lý cốt lõi trong đạo Phật, nhưng nó đã bị lớp
tư tưởng mê
tín, dị đoan bao bọc, phủ dầy hơn 2500 năm nay. Do vậy con người luôn sống trong
thù hận, ác
trược đầy khổ
đau.
Chính vì thế, Minh Sư Thích Thông Lạc không quản công nhọc nhằn, không
chùn bước trước khó khăn. Người
xây dựng lại nền đạo đức
nhân bản – nhân quả ấy, hầu mang lại một hướng đi đúng để nguồn hạnh phúc của
loài người trên hành tinh này không bị mai một. Từ nền tảng đạo đức ấy, con người
sẽ luôn phát huy
tính thiện của
mình và giúp
cho muôn người, muôn loài vật
khác không còn khổ đau nữa. Và cũng nhờ nền tảng đạo đức nhân bản - nhân
quả ấy, con người
sẽ được tiến
xa hơn trên pháp môn
“TAM VÔ LẬU HỌC: GIỚI,
ĐỊNH, TUỆ”, để từng bước luyện
rèn làm chủ được bốn sự khổ: sinh,
già, bệnh, chết
như đức Phật
và như Thầy đã
làm được. Đây
là mục tiêu cứu
cánh của đạo Phật và cũng là mục đích
yêu cầu của lớp đào tạo A La Hán hôm nay vậy.
Ngay từ nội dung của lớp
Chánh Kiến Thầy đã
khơi sáng tầm
nhìn của chúng
con giúp chúng con không còn sống trong ảo tưởng, mơ hồ, trừu tượng nữa; không còn yếu đuối mê tín cầu tha lực nữa. Nếu muốn
thân không bệnh đau,
tâm không phiền
toái bất toại nguyện và muốn thành công trên mọi lãnh
vực mà chỉ cầu xin và xem ngày giờ tốt
thì kết quả ấy có được
là người chỉ giải quyết
phần ngọn
mà thôi, không bền vững. Bởi vì sự
cầu xin và xem ngày tốt kia là
chúng ta đã
tránh né cái quả
xấu mà ta
đã tạo. Đến một lúc
nào đó nghiệm lại sẽ thấy bệnh đau vẫn đầy dẫy,
phiền não lo rầu cũng không hết mà như chồng chất thêm, cả sự thất bại ê chề từ
việc này đến việc khác cũng kéo
theo bao khổ não suốt
cuộc đời tới chết.
Do thiếu đạo đức mà mọi người quen nói thiếu đức.
Qua lời dạy
của Thầy chúng con được biết: muốn
có cuộc sống
an vui, hạnh phúc
thật sự bền lâu của thân và tâm,
cả sự thành công trên mọi lãnh vực thì điều tiên quyết là nên có niềm tin
sâu về
nhân quả. Từ
đó con người sẽ
sáng suốt hơn, chủ động hơn về sự thành bại, tốt xấu đều do chính
mình có khả năng làm nên tất cả. Tất
nhiên là ai ai cũng muốn đạt nhiều kết quả tốt đẹp về sức khỏe, về tinh thần, về
công danh thì ta hãy tạo
nhiều nhân tốt
như không làm cho người và vật bị tổn thương, bị chết
chóc; không làm cho người và vật
bị đau khổ; không tranh
giành phá hoại
người khác. Sự
thành công trên đường đời hay đường đạo sẽ đạt được bền lâu
là do mọi người
biết tự lực giải quyết ngay “PHẦN GỐC ĐẠO ĐỨC”. Nên ông bà xưa
thường nói: “CÓ ĐỨC KHÔNG
SỨC MÀ ĂN”
là
vậy. Và phần đạo đức gốc ấy là nền đạo đức
nhân bản - nhân quả của muôn người.
Sự thật nhờ
có Thầy chúng
con mới rõ hơn:
đạo đức nhân bản -
nhân quả là những
đạo đức
gốc, đạo đức
căn bản nhất của con người. Nó có một con đường đi rõ rệt và
xuất pháp từ ba
nơi thân, khẩu,
ý của con
người đồng thời nó được diễn biến như sau.
Ý hành gồm
có ba hành động ác gốc:
1- Tham tức là lòng tham muốn
2- Sân tức là lòng sân hận
3- Si tức là tâm mê mờ không hiểu đúng thường
mê tín dị đoan.
Miệng gồm có
bốn hành động ác gốc:
1- Nói dối, nói lời không thật.
2- Nói
thêu dệt, nói
phóng đại, nói thêm
bớt.
3- Nói
lật lọng; nói trớ qua trớ
lại, chối
quanh co.
4- Nói
lời hung dữ; lời chửi mắng, lời hăm dọa.
Thân gồm có
ba hành động ác gốc:
1- Giết
hại chúng sanh,
ăn thịt chúng sanh.
2- Trộm cắp, cướp giựt của người.
3- Dâm dục.
Nếu không
có sự giảng
giải của Thầy chúng con chỉ hiểu nhân quả một cách đại
khái và chung chung như: “QUẢ BÁO NHÃN
TIỀN”, “Ở HIỀN GẶP
LÀNH” hay “GIEO
GIÓ GẶT BÃO”. Hoặc có khi cũng biết rằng “NHÂN NÀO
QUẢ NẤY” mà con chỉ biết một nhân cho ra
một quả mà thôi. Ví dụ: Đánh người, người đánh lại, rồi hết; hay “cười người
hôm trước hôm sau người cười”. Song hôm nay, được Thầy mở rộng tầm nhìn của
chúng con, hướng chánh kiến của
chúng con được thấu
hiểu tường tận
hơn: Từ nhân quả của loài
thảo mộc mà
liên hệ đến nhân
quả của loài
người đều giống
như thế. Điều này khiến cho chúng
con có một niềm tin tuyệt đối với
cái nhìn của một vị Minh Sư đạt đạo.
Và với niềm
tin tuyệt đối này,
nhiều tu sinh nỗ lực tu tập đến
nơi đến chốn và sẽ cùng Thầy nhìn rõ mồn một
nhân quả của
chúng sanh bằng tuệ Tam Minh như vậy.
Lạ quá!
Hay quá! Thầy
cung cấp cho chúng con nhiều kiến thức mới học qua lớp
này. Như “MỘT NHÂN QUẢ RA
NHIỀU QUẢ”. Nếu đối với loài thảo mộc, cây trái thì dễ nhận
biết rồi. Thế mà Thầy
tuyên bố: “MỘT
NGƯỜI SINH RA
NHIỀU NGƯỜI”.
Bởi vì hành động
thiện ác của con
người tạo thành
nhiều từ trường,
phóng xuất vào không
gian, kết hợp với những
niềm vui hay nỗi khổ mới tạo ra những
con người mới và con vật mới. Không phải con người chết đi mới tạo con
người mới, con vật mới. Và cái cận tử nghiệp
mới là cái
nghiệp tạo con người sau cùng. Do vậy mà người biết tu
luôn luôn bằng lòng mọi nhân quả đã tạo,
đồng thời sẵn sàng tăng trưởng nhân thiện
mới, cho đến toàn thiện, tâm luôn
luôn thanh thản,
an lạc và vô sự thì cận tử nghiệp lại là một trạng thái Niết Bàn –
không còn tương
ưng với tâm
chúng sanh nên chấm dứt đường sanh tử luân hồi.
Chỉ mới đề tài
nhân quả (con tóm
lược) mà Thầy đã tỉ mỉ dẫn dắt
cho chúng con đi từ nền tảng đạo đức
gốc NHÂN BẢN –
NHÂN QUẢ. Luôn ý tứ,
dè dặt để
tăng trưởng từng
niệm thiện của thân
khẩu ý thì lại
được trở thành một
nền móng cho mọi
sự thành công ở đời cũng như trong đạo. Thật là thiết thực vô
cùng! Và rồi Thầy luôn
nhắc nhở: “Hãy
dùng Chánh kiến để
nhìn mọi sự việc, mọi đối tượng,
mọi hiện tượng bằng
tri kiến nhân quả để giải tỏa
tâm mình” thì lại
còn là một điều bổ ích
hơn nữa. Nhờ vậy
mà tâm luôn
an vui bằng
lòng
mọi nhân
quả cũ đồng
thời tạo nhân tốt (tăng trưởng thiện) để có quả tốt trong tương
lai.
Trong lớp học này có
nhiều trình độ khác nhau về Phật
học cũng như về kiến thức phổ thông. Song hầu hết ai ai cũng tiếp thu tốt những
lời dạy ân cần cặn kẽ mà dễ hiểu của Thầy ban bố cho. Chỉ còn duy nhất nỗ lực
thực hành thì đường về xứ Phật sẽ được
thu ngắn lại, không còn mờ mịt xa
xăm nữa.
Nhờ Chánh Kiến
mà các “TÂM VIÊN”
cũng được dây xích quấn vô cổ và “Ý MÔ
cũng như có được dây cương với người điều khiển kinh nghiệm. Khi người ấy
vung chiếc roi “TRI KIẾN NHÂN QUẢ” lên thì lập tức tâm ý kia
ngoan ngoãn bình thản
hơn, bất động
hơn trước các ác pháp và các cảm thọ.
Ví dụ thỉnh
thoảng có người rên rỉ về tâm chướng của
họ,
có khi sách động
con, xúi dục con tham gia những
điều không tốt. Nhớ lời Thầy con luôn dùng đôi mắt tri kiến nhân quả thì tâm con được
giải tỏa ngay,
không bị lôi cuốn rồi con cứ khuyên họ nên trình rõ và
nhờ Thầy giải quyết cho. Thật ra, Thầy
đã dạy cho phương pháp để xả tâm bằng
“NHÌN MỌI SỰ NHÂN QUẢ” thế mà không nỗ lực
thực hành, để phá hạnh độc cư, làm động mọi người thì chùm
nhân quả
kia ảnh hưởng; cả lớp bị đuổi hết, mọi người khóc ròng và xin sám hối với
Thầy mấy ngày liền.
Đây cũng là một sự kiện đáng ghi vào lịch sử của lớp học này. Có vậy
con mới thấy rõ hơn việc tu tập trước
tiên là Thầy dạy xả tâm: PHẢI
LUÔN LUÔN NHẪN NHỤC – TÙY THUẬN – BẰNG
LÒNG ở mức độ cao. Và
đó là hạnh độc cư vậy. Muốn trở
thành Thánh Nhân thì trước tiên phải gạn cho hết, xả cho hết các tâm ganh ghét, đố kỵ, tị hiềm, chấp ta,
ngã mạn... để cùng nương với nhau mà tiến tu.
Những lời
sám hối với Thầy hôm nay cũng là lời cam kết, lời hứa quyết
tâm lo tu tập
đúng, không phá hạnh độc cư nữa. Từ
nay nếu tâm không xả được niệm gì thì chúng con sẽ cố gắng tùy đối tượng
của tâm mà dùng tri kiến về “NHÂN QUẢ” hay về “CÁC PHÁP VÔ THƯỜNG” thân vô thường
hay thân bất tịnh hoặc tùy đối tượng của tâm mà
“QUÁN THÂN BẤT TỊNH”
hay “QUÁN THỰC PHẨM BẤT TỊNH”.
Luôn luôn nhớ và thực hành “THÂN LÀ VÔ
NGÃ – KHÔNG PHẢI LÀ TA, KHÔNG PHẢI
CỦA TA, KHÔNG PHẢI BẢN NGÃ CỦA TA”
thì sẽ giải tỏa được mọi vấn đề của tâm. Đặc biệt là áp dụng “TỨ BẤT HOẠI
TỊNH”, con tác ý: “CON NGUYỆN TÂM CON
NHƯ PHẬT – CON
NGUYỆN TÂM CON
NHƯ TÂM
THẦY” thì các niệm linh tinh tâm hẹp hòi thấp hèn
kia không ngự trị được nữa, nó sẽ cút mất.
Thực tế
chúng con còn khóc nhiều quá tức là chưa thâm nhập “CÁC PHÁP LÀ VÔ THƯỜNG”. Mới ghi nhận lý thuyết thôi. Song
dù sao Thầy cũng đã trang
bị cho nhiều chiếc
áo giáp lắm rồi, mỗi phương cách quán là một chiếc áo
giáp để xông pha
nơi trận mạc.
Chúng con sẽ cố gắng
phòng hộ hơn,
không để bị
thương tích
nữa.
Một lần làm
Thầy buồn là chắc chúng con sẽ bị tổn phước, tổn thọ lắm đây! Vì với tất cả tình thương bao la vô tận Thầy không quản
công khó nhọc; vừa giảng dạy, vừa xem bài, vừa kiểm tra – trả lời các câu hỏi
khi tu sinh trình sự tu; vừa tiếp khách và giảng pháp riêng khi cần thiết;
lại vừa viết
sách – in ấn
– pho to v.v..
Thật con không ngờ nổi, mỗi
ngày Thầy ăn (ngọ)
một bữa, chỉ
có vài muỗng
cơm mà làm việc trên 24/24, cứ hết ngày này sang ngày khác như vậy!
Điều này rõ ràng và Thầy sống và
làm việc bằng
một lực thanh
tịnh phi thường. Các
anh của con
lên hay nhận
xét: “Ủa! Thầy đã gần 80 rồi mà tiếng nói của Thầy sao rõ ràng và khỏe
quá”. Chúng con cố gắng tu
tập đúng để
noi gương thân giáo của Thầy như vậy.
Bên cạnh những
chiếc áo giáp kia, Thầy luôn rèn luyện
chúng con nhiều
thao tác để chiến đấu với thân bệnh, tâm bệnh. Với những
chiến thuật chiến lược rất chặt chẽ, kiên cố. Thầy căn dặn kỹ lưỡng để biết sử dụng đội hình, đội
ngũ sao cho phù hợp với chiến
trận ấy. Lúc nào tu tập “CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC - NHIẾP TÂM AN TRÚ
TÂM” Lúc nào tu tập “THÂN HÀNH NIỆM” mà còn phải áp dụng “ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ”,
cũng như pháp
“NHƯ LÝ TÁC
Ý”. Luôn luôn là đội quân tiên phong đi đầu trong các trận. Và
lúc nào mới
tu tập “TỨ NIỆM XỨ”. Phải
nói rằng chưa thấy
lớp học nào phức tạp đủ
mọi trình độ như lớp đào tạo tâm
vô lậu này. Từ tuổi tác đến hình
tướng, đặc tướng trình độ đều rất chênh lệnh. Thế mà Thầy
nhẹ nhàng, linh động rất chính xác khi áp
dụng từ thời khóa đến phương pháp tu tập phù hợp cho từng người, từng
người một.
Bên cạnh những
tên giặc lợi hại như hôn trầm, thùy miên; ái
kiết sử, tâm tình cảm, dục thèm
ăn v.v.. Thầy luôn luôn nhắc nhở phải cảnh giác với những đòn tâm lý chiến. Khi
tâm họ chướng họ thường phá hạnh độc cư
đến với
mọi người rỉ
tai, rù rì làm cho người khác cũng bận
tâm, rộn ràng mất đoàn kết. Những
lúc như vậy là
đã phản lại lời dạy
cao quý của Thầy tức phải coi chừng bị
nhân quả cuốn
trôi đi! Thật là một
vị Thầy bao quản lớp quá chặt chẽ, không bỏ rơi một phật tử nào.
Thầy không thu vào một lệ phí
nào và cũng
không màng chút danh lợi gì cả.
Thầy chỉ mong sao các
tu sinh làm chủ được bốn sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết của mình.
Thầy chỉ đến lớp với chiếc
áo dài nâu
và một đôi
dép mũ thường. Thật là một vị Thầy giản dị nhưng lại
thanh thoát làm sao!
Hình ảnh này
có còn mãi chăng?
Nếu không cấp tốc giữ hạnh độc cư
để tâm quay vô áp dụng mọi sự tu tập cho đúng để xả tâm
cho được thì làm sao có
được năm nén hương
tâm kịp dâng lên bậc Thầy
đáng tôn kính? Chắc hẳn là tu
sinh của lớp học này ai ai cũng biết rõ năm nén hương ấy là: Giới hương - Định
hương - Tuệ hương – Giải
thoát hương – Tri Kiến giải thoát
hương. Con hằng mong sao từng người, từng
người một của lớp học đều
năng nổ
dâng lên Thầy
những sự tu tập đúng và thật đủ chất lượng.
Có ai biết
được, trong khi cả lớp được yên ổn học tập
như thế này thì cô Út của
chúng ta
lại hy sinh
gánh vác mọi việc lớn, nhỏ trong ngoài
tu viện. Lúc
nào cô cũng tất bật chạy
ngược xuôi, hết chạy xe lại
chạy bộ, hết
bưng cơm nước cho khách, lại
khuân vác cửa ra
cho thợ; hết đi chợ nấu
ăn, lại lăng
xăng may vá; hết chạy
lo giấy tờ
ngoài xã, lại
lo mua sắm quà Tết cho người
nghèo; hết kiểm tra đôn đốc thợ, lại khéo
léo đảo mắt
quán xuyến các tu
sinh. Ai
đau bệnh, hoặc thiếu
sách kinh cũng mau tìm kiếm cô Út.
Điện thoại reo! Cũng chờ cô Út, chờ cô Út. Ôi! Công việc trăm bề cứ
vây quanh và chờ đợi cô Út. Dù Thầy đã sắp
xếp tổ chức việc ăn uống gọn nhẹ rồi với mục
đích giúp cô Út được rảnh
tay, rảnh trí hơn. Đã
có ai giơ tay lên: Cho con phụ với Út chưa? Hay là những yêu cầu, yêu
sách? Tại sao cô Út lại quá cực khổ như
vậy? Là vì cô Út rất thương kính Thầy. Cô luôn tạo mọi phương tiện để bảo vệ Thầy và giải quyết
mọi sự để
giúp Thầy rảnh tay
dạy cho lớp học thành
công. Do đó, con sẽ hết sức cố gắng không vì một lý do gì
mà để cô Út khổ thêm. Nhất là cố gắng về sự tu tập phải xả tâm thật sự
không làm khổ
mình, không làm khổ
người nữa. Bằng mọi cách,
bằng mọi giá phải nỗ lực giữ đúng
ba hạnh ăn, ngủ, độc
cư cho bằng được. Có
như vậy mới
không phụ công ơn như Trời, như biển
của Thầy và cô Út.
Sở dĩ lớp học
được yên ổn học hành hơn hai tháng nay là nhờ sự giúp đỡ, bao bọc của Chíùnh
quyền địa phương. Là những người đã
và đang tạo điều kiện cho Tu Viện
Chơn Như khai sinh những người tu chân chánh, đầy đủ giới luật; những vị A La
Hán tương lai. Những người này sẽ duy trì mạng mạch của Phật pháp, đồng thời
xây dựng lại nền đạo đức nhân bản - nhân quả; đem lại nguồn an vui không làm khổ
mình, không làm khổ
người cho đến nhân
loại. Với việc làm của Chính
quyền địa phương
thật là giá trị biết bao!
Song song với
sự bao bọc của Chính quyền địa phương
thì nhóm phật tử
Thành Phố Hồ Chí
Minh – đại diện có
cô Liên Châu
đã hết sức quan
tâm đến đời sống của lớp học
này. Mọi người được đầy
đủ cơm nước và những
vật dụng cần thiết để yên tâm tu học. Bên cạnh những vật chất thiết
thực ấy, cô
còn đại điện cho nhóm phật tử nói lên lời khuyên nhủ,
lời động viên các tu sinh của Tu Viện. Những lời chân tình ấy như đã gởi trọn tình thương kính và niềm
tin tuyệt đối gửi đến với
quý tu sĩ và
cư sĩ chân tu tại đạo tràng Chơn Như này. Thật là một điều hy hữu và thắm thiết
vô cùng.
Việc làm của
Thầy, của cô Út, của Chính quyền địa phương
và của quý Phật tử thật là cao cả, không thể nói lên bằng lời mà hết
được. Một lần nữa con xin thay mặt tất cả các tu sinh của Tu Viện Chơn Như
thành kính tri ơn Thầy, tri ơn cô Út;
cùng kính gửi đến Chính
quyền các cấp ở địa phương cũng như quý phật tử ở Thành phố Hồ Chí Minh
lời kính chúc sức khỏe ân cần, lời trân
trọng biết ơn sâu sắc và lời quyết
tâm cố gắng của toàn
thể tu sinh
trên lĩnh vực tu tập làm chủ sự sống chết của mình.
Nhân dịp
năm mới chúng
con xin thành kính chúc Thầy và cô Út pháp thể khinh an để dìu dắt
chúng con đến bờ giải thoát.
Hôm nay, con
cũng xin thành kính chúc toàn thể tu
sinh của Tu Viện một năm mới tinh tấn
tu hành kết quả viên
mãn. Và cuối
cùng, con xin thành kính
chúc Chính quyền
các cấp địa phương và quý Phật tử
thân yêu một năm mới dồi dào sức khỏe
và thành công tốt đẹp trên mọi lãnh vực.
Con xin
kính bút. Tu sinh Mỹ Linh
PHỤ BẢN 1I
ĐÄO ĐỨC NHÂN
BÂN - NHÂN QUÂ
Tu sinh Kim
Quang
LỜI GIỚI THIỆU
Trước đây
khi chưa biết Phật pháp cuộc đời của con không có định hướng, sống trong ác
pháp mà không biết, chỉ biết sống theo như mọi người khác trong xã hội, chạy
theo các đòi hỏi của bản thân để đảm bảo có cuộc sống tốt đẹp. Do đó, thuờng
xuyên tích lũy kiến thức thế gian từ trường lớp,
xã hội, bạn
bè, sách báo,…
để gom lại xây dựng
cho mình một thế giới hoàn hảo
dưới con mắt của
mình. Thế giới
đó phần nhiều là
tưởng, dục vọng
và phán xét mọi
chuyện theo con mắt đúng sai, chứ không hề có khái niệm
như thế nào
là thiện ác,
không bao giờ làm việc gì mà suy
nghĩ rằng hành động và lời nói này
có làm đau khổ mình,
khổ người hay khổ mọi
loài chúng sanh khác hay không? Vì sao vậy?
Trong suốt 30 năm
đầu của cuộc đời, con không bao giờ có ý thức về tìm hiểu đạo đức. Ở trường lớp, ở gia
đình, ở bạn
bè và ở người
thân con cũng
không được nghe nhắc
tới. Sau đó con bắt
đầu tò mò muốn tìm hiểu những đạo lý của người xưa trong đối nhân xử
thế từ Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh tử, Tôn Tử. Còn Phật giáo là một
tôn giáo nên dưới con mắt của con thì cũng chỉ là dạy con người
làm điều lành, tránh xa điều dữ và dạy con người cầu nguyện hay xin xỏ những gì mình muốn. Do đó,
con không bao giờ có ý đi tìm sách Phật mà đọc.
Vậy mà sau
khi sang Mỹ do tò mò muốn biết thiền là gì, cơ duyên với Phật pháp đã đến với
con. Người bạn dẫn con vào thiền viện giải thích cho con sơ qua cách ngồi
thiền và cách thở, rồi đưa cho con khoảng gần 10 quyển
sách về Phật giáo và thiền.
Từ khi đọc
sách về Phật giáo con mới tìm ra được những
câu trả
lời cho những thắc mắc của con từ
bao lâu và làm cho con sáng tỏ mọi thứ
như luật vô thường của vạn vật, vô ngã, sự bất toại nguyện của cuộc đời, mọi
đau khổ của cuộc đời này là do
lòng tham, lòng sân, lòng si mê, lòng
kiêu mạn và lòng nghi ngờ của con người. Và
muốn chấm dứt mọi đau khổ
thì chỉ có cách diệt sạch lòng
tham, sân, si, mạn và nghi đó.
Chỉ cần đọc đến
đây thôi là
lòng con đã nhẹ nhõm, như tìm thấy
một mảnh đất mới của
cuộc đời. Càng đọc
con càng nhận ra đức Phật là một con người
thật chỉ dạy
và phân tích
rõ những ác pháp
xung quanh chúng
ta và chỉ cách diệt trừ chúng thôi chứ đâu có dạy cầu
xin gì đâu. Chỉ cần bỏ các
ác pháp xuống thì
thân tâm thanh thản,
an lạc và vô sự.
Con nhạân ra rằng đạo Phật rất thưc tế,
sát với cuộc sống của con người, không trừu tượng và không mơ hồ. Đem lại hạnh
phúc thật sự cho con người
trên hành tinh này.
Sau này có
duyên đọc được sách của Thầy Thông Lạc
thì càng hiểu rõ
thêm về đạo Phật. Ví
dụ như đạo Phật dạy
cái gì, cái
gì không phải của Phật giáo và những
lời Phật dạy sống và tu tập như thế nào để giúp
cho chính mình giải thoát khỏi
các ác pháp.
Và càng
nghiên cứu nhiều,
cộng với áp dụng
các lời Phật dạy vào cuộc sống
thì con cảm thấy
có hiệu quả
là tâm giảm bớt tham, sân,
si, mạn và
nghi. Càng học
nhiều thì con mới
nhận thức được
toàn bộ giáo
lý của đạo Phật
chỉ nhắm vào
hai chữ “đạo đức”, đó là
đạo đức nhân bản nhân quả của con người.
Kính ghi
Kim Quang
LỜI BẠT
Để hiểu
rõ đạo đức
là gì ta hãy bắt đầu tìm
hiểu Đạo là gì?
và Đức
là gì? Theo con nghĩ “ĐẠO” là con đường đúng, là kim chỉ nam, là lẽ phải. Còn “ĐỨC” là điều tốt lành. Đạo đức là con đường dẫn tới
những điều tốt lành.
Vậy trong cuộc
sống của ta đạo đức tồn tại nơi
đâu? Chỉ có con
người có
sự hiểu biết,
có suy tư, biết
phân biệt thiện
ác và hiểu
rõ ý nghĩa của đạo đức. Vậy thì đạo đức chỉ áp dụng cho con người. Môi trường hoạt động của con người ở
đâu thì ở
nơi đó cần phải có đạo
đức. Nghĩa là trong mọi lãnh vực trong cuộc sống và
trong mọi ngành nghề,
không bỏ sót nơi nào.
Nói đến
hai chữ “ĐẠO ĐỨC” thì
ai cũng biết nhưng hiểu rõ tiêu chuẩn của đạo đức dựa trên cơ sở
nào thì ít ai
biết. Đức Phật
đã xác định tiêu chuẩn của đạo đức
dựa trên các điều kiện sau:
- Không làm
khổ mình.
- Không làm
khổ người.
- Không làm
khổ chúng sanh.
Chỉ có con
người và
các loài động vật thì thuộc hệ phát triển bậc cao nên có được
những cảm xúc như vui mừng, đau, buồn, giận dữ, hài lòng, lo lắng… Ví dụ biết
đau đớn thì
gương mặt nhăn nhó,
miệng la, rên,
kêu; khi vui mừng
thì khuôn mặt của con người
cười, con chó thì quẩy đuôi,
khi giận dữ
thì gương mặt đỏ lên, hai mắt to
ra, ánh mắt rất sắc bén và nóng như 2 ngọn lửa, còn con vật thì nhe răng ra, khuôn mặt
nghiêm lại như
đang chuẩn bị tư thế chiến đấu…
Cái chữ “khổ”
ở đây là ý chỉ khi thân tâm của người hoặc
con vật bị đau,
buồn, giận dữ, bực
tức, bất toại
nguyện, không hài
lòng, bức rức, khó chịu, lo lắng,
sợ hãi…
Đạo đức này
đức Phật gọi là đạo đức nhân bản nhân quả là nền đạo đức dành cho con người.
Giúp cho con người dựa theo những tiêu chuẩn
trên mà đối
nhân xử thế với nhau,
với mọi loài vật
khác và với mọi loài
có sự sống trên hành tinh này.
Cụ thể hơn
khi áp dụng đạo đức vào thực tiễn, chúng
ta hãy xem vài khía cạnh gần gủi nhất xảy ra xung quanh cuộc sống của chúng ta
như:
- Đạo đức với
chính mình, với người.
ĐƯỜNG VỀ XỨ
PHẬT – TẬP VIII
- Đạo đức
Cha Mẹ và con cái.
- Đạo đức vợ
chồng.
- Đạo đức học
trò.
- Đạo đức của
con người ngoài đường phố.
- Đạo đức của
con người ở nơi làm việc.
- Đạo đức của
con người với con vật - Đạo đức hiếu
sinh.
- Đạo đức của con người
với các loài
thảo
mộc.
- Đạo đức của con người
với mội trường
sinh thái
v.v..
Qua việc áp
dụng những lời của Phật và Thầy dạy vào cuộc sống va chạm của con hằng ngày,
con xin thuật lại những gì con hiểu trong việc áp dụng những lời Phật và Thầy dạy.
Những gì được
viết sau đây không phải là những lời
khuyên hay kim chỉ nam cho mọi người. Do đó, nó không phải là lời dạy đạo đức.
Mà đây là sự trình bày cách xả tâm dưới những hiểu biết của con. Về cách viết
văn theo đúng dàn bài logic
thì chắc con không
làm được và con biết
con không có khiếu
viết văn. Con viết theo
những nhận thức của con về các
pháp
xung
quanh; là những
gì con cố gắng áp dụng
vào đời sống để xả tâm.
Kính xin Thầy chỉ dạy cho con rõ thêm những gì còn
sai sót và thiếu chưa đủ, để con thấy rõ và áp dụng xả tâm cho đúng những lời
Phật và Thầy
dạy.
Kính ghi
Kim Quang
Ø À Ù Ä Ä
ĐÄO ĐỨC ĐỐI
VỚI MÌNH, VỚI NGƯỜI
Là những
hành động, lời nói và ý nghĩ không làm khổ mình. Vậy không làm khổ mình là như thế nào?
Đó là
không mang ác pháp
vào thân tâm để thọ phải những quả xấu như bệnh tật
đau nhức từ trong
ra ngoài, bị phẩu thuật mổ xẻ, tai
nạn, tù tội, bị mất của cải
tài sản, thân bị
tật nguyền khiếm khuyết, mất uy tín, mất lòng tin của người
khác, bị người
khác tránh né, bị khinh bỉ, chê bai, không thương xót, sống
trong tâm trạng lo lắng, sợ hãi, ưu sầu, buồn rầu, phiền muộn, gặp mọi việc bất
toại nguyện, luôn gặp trắc trở
trong cuộc sống,
bị tai nạn, bị
đánh đập, bị trộm cướp,
bị ăn hiếp, hay bị
lừa gạt v.v.. Những
hành động, lời
nói và ý nghĩ
thể hiện qua các tiêu chuẩn đạo đức như:
ĐẠO ĐỨC MÔI
TRƯỜNG SỐNG
Không khạc
nhổ lung tung
(nên khạc nhổ vào khăn giấy rồi
tìm thùng rác bỏ), không xả rác, không
vứt rác bừa
bãi (vứt rác
vào thùng rác công cộng), không làm ô nhiễm môi trường, không ném rác
hay xác động vật chết xuống ao, hồ, sông giếng (nên đào hố chôn dưới đất),
không tiểu tiện bừa bãi, không chôn xác động
vật gần nơi ở hoặc gần nơi
thanh tịnh như nơi
thuyết pháp, không
hút thuốc lá, không đốt đồ đạc bừa bãi làm khói bay
vào nhà mình, nhà người khác gây thêm bệnh
cho mình và cho người v.v..
Đạo đức môi
trường giúp ta biết tôn trọng sự sống của mọi người
trên hành tinh này trong đó có chính mình.
Người không
có đạo đức môi trường thì không biết tôn trọng mình và tôn trọng người
khác. Vì họ
không nghĩ đến
cái hại do từ
những hành động thiếu văn hoá trên dẫn đến bệnh tật, nhiễm trùng, ô nhiễm môi
trường, sông ngòi, ao hồ gây đủ loại bệnh tật về đường hô hấp, tiêu hóa v.v..
Có một lần con thấy
một nhà gần đường
cái đốt rác, khói bay là là bao trùm cả một khu vực và
trong đó có con
đường, sau khi con trở về bằng con đường
đó thì con thấy một tai nạn đã xảy ra chỗ đó.
Từ đó, con mới
rút ra bài học là trước khi làm việc gì thì phải
coi việc này
có hại mình, hại
người hay hại
chúng sanh không.
Nếu không biết suy tư như vậy thì hậu quả để lại sẽ không lường được như
ví dụ trên.
ĐÄO ĐỨC VỆ SINH
Là vệ sinh
cá nhân thường xuyên, ăn mặc gọn gàng
tươm tất, ăn uống có vệ sinh, quét
dọn sạch khu mình ở
và xung quanh, dọn dẹp mọi thứ
trong nhà, trên bàn ngăn nắp sạch sẽ. Quần áo
dơ thì để riêng
hoặc giặt ngay không để bừa bãi trong phòng bốc mùi hôi
thối.
Có giữ gìn đạo
đức sạch sẽ thì mới xứng đáng là con người
vì chỉ có con
người mới ý thức được sự sạch sẽ của bản thân. Có như vậy
thì người khác mới
tôn trọng, giao
du và tiếp
cận với mình,
vì nếu không có đạo đức sạch sẽ là ta không biết tôn trọng ta thì làm
sao ta tôn trọng người khác được.
Người có đạo
đức vệ sinh là người làm việc ngăn nắp, có trước có
sau, biết sắp xếp mọi
việc, không cẩu thả, làm việc nào ra việc đó.
Người có đạo đức vệ sinh
thì thân không nhiễm bệnh,
tâm được an lành.
Sức khỏe tốt, tinh thần luôn phấn khởi vui tươi, thì
làm việc gì cũng dễ thành công hơn.
Người không có
đạo đức vệ
sinh thì người đó không khác gì loài thú, vì loài thú không ý thức được sự dơ
dáy của mình.
Do đó, dễ bị
thân bệnh và bị người
khác tránh xa.
Vì có tính tình cẩu thả như vậy,
cho nên họ sẽ không làm được chuyện gì cả, chỉ làm qua loa đại khái mọi chuyện
cho có hình thức rồi cũng bỏ dỡ giữa
đường. Chính vì
tánh cẩu thả
đó mà không được người khác
tín nhiệm và giao
cho công việc hay trọng trách.
Người có
ý thức được đạo đức sạch sẽ thì
khi đi đến đâu,
nơi đó cũng
biến thành ngăn nắp
và sạch sẽ.
Khi đi làm việc
thấy trong phòng ăn bừa bãi
thì tự ý dẹp gọn, không
cần phải ai nhắc và người đó không cần biết ai bày ra. Khi đi cửa hàng
mua đồ thấy đồ đạc
rơi từ
kệ trưng bày
xuống thì lượm lên. Khi dùng giấy lau xe
không vứt ra ngoài
đường mà đem bỏ
vào thùng rác. Khi cần khạc nhổ
thì khạc nhổ vào trong phòng rửa
mặt hay khăn giấy gói lại đem bỏ vào trong thùng rác. Sáng thức dậy thì xếp ngăn nắp chăn gối, trên
bàn học tập
thì luôn luôn gọn gàng, sạch sẽ.
Do vậy, ta
hãy luôn luôn nhắc tâm luôn luôn giữ gìn đạo đức vệ sinh này,
có như vậy thì tâm
trạng người đó
luôn luôn khỏe
khoắn, yêu đời và lạc quan.
ĐÄO ĐỨC CỈN KIỆM
Là đạo đức
biết quí trọng mồ hôi nước
mắt, công sức lao động của mình và của mọi người như
tiết kiệm điện,
nước, không xài hoang
phí bất cứ vật gì khi
thấy không cần
thiết, không
mua sắm thức ăn, đồ uống,
quần
áo, vật dụng
dư thừa rồi sau đó không dùng thì vứt bỏ, hay
là bỏ vào tủ hay
kho chất chứa, hoặc
không xin ai bất cứ vật gì
mà thấy là không cần thiết.
Đạo đức cần
kiệm là đạo đức biết nghĩ đến mồ
hôi và công sức của
người làm ra hay mua vật đó.
Do đó, con sẽ
biết tôn trọng
sức lao động của họ và biết gìn
giữ, biết tiết kiệm và không lãng phí.
Còn nếu
người tu mà
nghĩ rằng cứ xài
thoải mái, và mình cứ tu đàng hoàng thì
đã trả ơn cho đàn na thí chủ rồi. Nghĩ như vậy thì người tu
chưa có đạo đức tiết kiệm
này. Nghĩa là chưa có biết
quý trọng sức lạo động của mọi người, chưa có
biết thương yêu mọi người
phải vất vả tìm ra từng
đồng, từng cắc kiếm miếng cơm bát cháo hằng ngày.
Có lao động cực khổ con mới
thấy thương mọi người
trong cuộc sống
này quá, khổ vì
miếng cơm manh áo.
Khi con thấy ai có việc
làm thì con rất mừng
cho họ vì họ sẽ có cơm
ăn, áo mặc, vì con biết tìm việc làm không phải
dễ.
Càng sống
trong đất nước giàu mạnh như nước Mỹ con càng thấy con người làm nô lệ cho vật
chất, mọi người xem thường sức khỏe của mình và cố gắng đi làm kiếm tiền càng
nhiều càng tốt, do
đó trung bình họ đi
làm 10-16 tiếng mỗi ngày, và có
người làm cả cuối tuần không ngày nào
nghỉ. Chính vì làm nhiều như
vậy cho nên
họ coi trọng
đồng tiền, kể cả bà con, bạn bè dù cho
có vay nợ nhau hay là xích mích không
sòng phẳng tiền bạc chỉ
vài trăm đô, họ cũng thưa kiện
nhau và đem nhau ra toà xử. Thật là xấu hổ cho
con người. Vì càng làm ra nhiều tiền
và chạy theo
các vật chất
thế gian, cho nên họ rất thích
mua sắm, mua hết cái này đến cái
khác, có khi cái áo chỉ mặc qua một lần rồi vứt bỏ. Những thứ
bên này vứt bỏ
thì vẫn còn xài được mà còn tốt nữa chứ. Đó là những hành
vi không có đạo đức tiết
kiệm. Vì trên thế giới này có
hàng triệu người đang nghèo đói mà không có cái ăn, chỗ ở. Còn ở Mỹ thì con người
sống dư thừa, phung phí. Ngay cả ăn uống cũng vậy, số lượng người Mỹ béo phì
cũng chiếm khoảng
50%, có người cả
200-300 kg, mà vẫn thích ăn, suốt ngày ăn uống không biết ngừng. Do đó,
họ bị đủ các chứng bệnh như cao máu, tiểu đường, ung thư, thận, gan, đau khớp
v.v..
Người không
có đạo đức tiết kiệm
thì chỉ làm khổ mình thôi và sẽ
làm khổ người khác.
Còn người biết
tôn trọng đạo đức tiết kiệm thì sẽ biết tôn trọng mình,
tôn trọng người, biết
suy tư quán xét mọi chuyện
trước sau coi có hại mình và hại người hay không.
ĐẠO ĐỨC NHẪN
NHỤC
Là đạo đức yên lặng đem lại
yên vui cho mình và cho người vì không phải gây thêm nhân cho ác
pháp khởi lên
khi hiểu rõ nhân quả. Hiểu rõ nhân quả thì tâm bất động,
vì mọi pháp đến với ta đều là những trò chơi của nhân quả thôi.
Có như vậy thì bao nhiêu
sóng thần, gió bão cũng sẽ tan hết.
Khi thím
con thường hay hỏi đố những
câu về việc tu hành của con, con nghĩ rằng những câu này sẽ đưa đến tranh luận,
con thấy nên im lặng
là tốt nhất.
Chính vì vậy mà
không có
sự tranh cãi bàn luận, mất
hoà khí trong gia đình.
Dù cho bất
kỳ ai nói gì
về Thầy,
về pháp hành tu, về tu viện,
về cô Út, con không muốn tranh luận với họ, con nghĩ
mọi người muốn nghĩ
sao thì nghĩ. Còn phần
con, con có niềm tin con đường
của con chọn,
nên con cứ đi,
miễn sao không làm
phiền, ảnh hưởng
đến ai cả là được rồi. Do đó
con được yên tâm, không bị phá rối bởi
các hiểu biết của người
đời lôi cuốn và con giữ một mình
được thanh thản, an lạc và vô sự.
Ở nhà con cũng không nói là mọi người cúng bái,
đốt nhang là sai. Vì con biết con chưa đủ đạo lực để nói cho mọi người nghe
theo. Vậy thì hãy vui vẻ im lặng, hãy tôn trọng những gì mọi người làm, không
có ý kiến, hành động, lời nói chống đối
gây mâu thuẫn
là được rồi.
Có như vậy thì trong
gia đình mới
hoà thuận vui
vẻ.
Con chỉ nghĩ
là không tranh luận,
không chống đối gì cả, tôn trọng việc
làm của mọi người
thì sẽ tránh gây
các nhân ác xảy ra cho mình,
cho người và cho cả
hai. Im lặng
như thánh và dùng thân giáo thôi.
Người có đạo đức
nhẫn nhục khác
với người im lặng ức chế tâm. Người im lặng ức chế tâm thì đến
một lúc nào
đó cũng tuôn
trào ra thôi và sóng to gió lớn
thường sẽ biến thành bão, bao nhiêu uất ức dồn
nén bao lâu sẽ
tuôn trào như thác đổ. Do đó, nhẫn nhục mà
không ức chế thì mới gọi là đạo đức. Như lời Phật dạy: “Đứng lại
thì chìm xuống, bước tới
thì trôi dạt, chỉ có vượt qua”.
Do đó, muốn
hiểu rõ đạo đức nhẫn
nhục thì ta phải hiểu rõ nhân quả và phải có lòng thương yêu mình và thương người. Vì khi ta im lặng là
ta đã không
tạo duyên xuất
hiện ác
pháp cho ta và cho người. Và sự im lặng đó
sẽ làm cho không khí
không còn sôi động, mà từ
từ lắng dịu xuống trở nên hòa bình. Có tư duy quán xét và thấy mọi việc xảy ra
đúng như vậy thì lòng tin của con càng thêm vững vào giá trị của đạo đức nhẫn
nhục. Con nhớ Đức Phật đã dạy: “Hãy nhẫn một việc
khó nhẫn, hãy
làm một việc khó làm”.
ĐÄO ĐỨC TƠN
TRỌNG
Là đạo đức
biết tôn trọng
gồm rất nhiều hành động, chúng
ta cần phải lưu ý:
- Luôn tôn
trọng mọi người, không phân biệt
già hay trẻ
con, giàu hay nghèo,
có học thức hay không học thức,
có chức quyền hay không chức quyền, nam hay nữ, nông thôn hay thành thị,
không phân biệt
dân tộc, màu
da, trong nước hay
ngoài nước, không
phân biệt tôn giáo, có bệnh tật
hay không bệnh tật v.v..
- Tôn trọng
những nơi trang nghiêm của các tôn giáo,
tôn trọng nơi
thuyết pháp, tôn trọng những nơi thanh tịnh.
- Tôn trọng
nhà của người khác, tôn trọng tài sản của người, “Nhập gia thì tùy tục”.
- Tôn trọng
lời nói, ý nghĩ, hành động, yêu cầu và ý kiến của mọi người (từ chối hay chấp
thuận).
- Tôn trọng
cuộc sống môi trường sống của tất cả các loài động thực vật.
Đó là những
pháp hướng tâm để nhắc tâm con thường
xuyên trong mọi cảnh, mọi
nơi khi con thấy tâm con không
hài lòng về ai hay nơi nào v.v..
Có biết sống
đúng đạo đức tôn trọng thì ta sẽ xả được cái bản ngã, thấy được lợi ích của sự
bình đẳng, vui vẻ với mọi người
và mọi vật. Tâm
sẽ không còn
sân giận ai,
không phiền não bất cứ chuyện bất
toại nguyện nào, không trách cứ, chê
bai, phê bình,
nhận xét, phân tích, hay đánh giá ai đúng ai sai hết.
Còn ngược lại
sống không có đạo đức tôn trọng thì
làm gì có ai
tôn trọng mình,
ai thấy mình cũng
tránh né, không
thân cận và xua
đuổi. Người không có đạo đức tôn trọng thì làm sao ở gần được các bậc tiền bối và
các thiện hữu tri thức để mà học
tập.
Trong nhà
con có các
cháu, con vẫn thường tôn trọng việc làm của các cháu, không bắt các cháu làm theo ý của
mình và nếu không nghe lời
thì mắng. Con chỉ dùng lời nói giải
thích cái tai hại của những việc làm sai, để các cháu thấy.
Nói một lần
không nghe thì con cố gắng nói
nhiều lần, chứ
không bao giờ lớn
tiếng. Và con luôn luôn nhắc tâm mình biết
tôn trọng mọi người
kể cả các em
bé. Không ngờ chỉ
như vậy thôi
mà con thấy
các cháu rất thương
nhớ con khi đi xa, còn
ở nhà thì thích chơi với con hơn.
Người sống
có đạo đức
tôn trọng thì tâm rất
thoải mái, không
bao giờ nghĩ
sai, bình luận, phân tích về bất cứ người
nào. Vì dù cho ai có
làm việc gì, nói
gì thì người có đạo đức
tôn trọng luôn tôn trọng việc làm, lời nói đó. Không bình
luận, tranh cãi gì cả.
Vui vẻ sống trong
thuận hòa, lấy việc của
người làm việc của mình.
Ngược lại khi con người
không có đạo đức tôn trọng thì
khi bất kỳ ai nói, hành động việc gì thì người
đó sẽ phân
tích, bình luận,
nhận xét, tìm ra những cái xấu của nhau, và chỉ sống trong kiến chấp của
mình không biết tôn trọng ai cả.
Đúng hay
sai, thành hay bại, được
hay mất đó cũng chỉ là chuyện thường thôi. Đừng quan trọng hóa mọi việc
thì tâm sẽ thanh thản, an lạc và vô sự. Nếu ta sống không mong cầu điều gì thì có
làm sai thì ta làm lại, có bại
thì lấy đó làm
bài học mà sửa sai,
có mất thì tìm cái khác thay vào chứ có gì đâu mà buồn
phiền mà lo lắng.
Con chỉ nghĩ mọi việc con người đều
làm được cho nên
không vội vàng
không hấp tấp, vạn pháp là vô thường mà. Cứ thanh thản trong hiện tại là
vui vẻ nhất.
ĐẠO ĐỨC TÙY
THUẬN
Là sự làm
theo ý kiến, lời nói, yêu cầu và
hành động của
người khác luôn
luôn trong mọi hoàn cảnh và với mọi
người.
Người có đạo đức
tùy thuận thì đi
đến đâu sẽ thích nghi ở đó, không bao giờ bắt người khác phải tùy thuận
theo những cái thích của mình. Ví dụ đến tu viện thì phải
tùy thuận theo những
qui định của tu viện, khi có
khoá học thì phải biết
nghe lời Thầy dạy. Những
chướng ngại
trong tâm thì phải xả ngay, không tự suy luận theo ý kiến của mình, không than vãn, trách móc ai hết, không chạy
theo tâm dục của mình mà thêm bớt cái
này cái kia.
Để thân tâm
luôn luôn thanh thản, an lạc và vô sự, con thấy không nên làm khổ mình vì những
cái thích hay
cái muốn của
mình. Con nghĩ mình phải điều tâm
thích nghi với mọi hoàn cảnh, mọi nơi, mọi điều kiện thời tiết khí hậu, mọi lời
nói, từ bỏ mọi chấp kiến từ xưa tới nay đã huân tập vào.
Khi lái xe,
con thấy nếu người đi bộ muốn băng sang
đường (bất cứ chỗ nào)
hoặc xe từ chỗ đường nhỏ ra đường
lớn, hoặc ngược lại con đều dừng xe lại và quẩy tay kêu họ cứ tự nhiên băng
ngang hay đi trước. Có tùy thuận vào mọi người
thì con cảm thấy mọi
người vui vẻ và
mình cũng vui nữa. Vì lúc đó con biết được
mọi người đang muốn gì và đang lo lắng gì. Trong trường hợp trên con nghĩ là những
người muốn xin qua đường đang lo lắng không biết khi đi ngang qua đường
có chuyện gì xảy ra không, tâm trạng của họ đang sợ sệt và lo
lắng. Cho nên, khi con dừng xe lại vẫy tay kêu họ đi qua đường đi thì
họ sẽ
yên tâm hơn,
giải toả được
bao lo lắng
cho họ, nghĩa là đem lại sự yên vui cho người.
Có sống
trong đạo đức tùy thuận thì con thấy phải xả bỏ mọi chấp kiến, kiến thức, suy
tưởng cá
nhân. Có như vậy thì đạo
đức tùy thuận mới trọn vẹn. Còn
không thì chỉ là sự chiều lòng theo bằng hình
thức bên ngoài
mà bên trong thì không tùy thuận.
Có xả
cái ngã thì ác
pháp sẽ không
còn tác động được nữa, vì ta
có mong cầu đạt được
cái gì cho ngã đâu, nếu
không mong cầu thì có sân giận ai
làm gì. Nếu đã
không có ngã
thì mong cầu, sân giận cho ai.
Đạo đức tùy
thuận là đạo đức xả ngã tuyệt vời, luôn thấy thanh thản tại nội tâm, lấy việc của người
khác làm việc của mình,
chứ không bắt buộc ai phải theo
mình cả. Có tùy thuận và tôn trọng thì mọi
việc sẽ yên ổn thuận buồm xuôi gió.
Người sống
không biết tùy thuận thì chỉ làm khổ mình
vì những kiến
chấp của mình, làm mất hạnh phúc riêng tư như trong
gia đình thì vợ chồng ly dị nhau vì
không biết sống tùy thuận nhau.
Người không
có đạo đức tùy thuận thì bản ngã cao,
không coi ai ra
gì, không biết lắng
nghe ai
cả cho nên không
học hỏi được
điều hay lẽ phải, thất bại thì nhiều
mà thành công thì ít. Bằng chứng
là cuộc đời của con nếm
đủ mùi thất bại vì không biết nghe lời khuyên của người lớn, tham danh lợi
cho nên làm ăn cái gì cũng thất bại.
Thêm nữa người thân thì không còn khuyên những điều tốt nữa
vì họ biết con đâu có nghe họ đâu.
Biết rõ cái
xấu và tai hại của bản ngã, con quyết sống sửa sai những lỗi lầm của mình và sống có đạo đức
tùy thuận. Con thấy sự tùy
thuận giải toả mọi chướng ngại trong cuộc sống rất nhiều, bao nhiêu ác pháp đổ
xuống làm cho cuộc đời con thuận buồm xuôi gió hơn.
Khi ai nói một lời
nào, yêu cầu
con làm việc gì con thấy tâm
con lúc đầu ưa phân
tích đúng sai, nhưng
sau đó con tác
ý nhắc tâm “Tâm
phải tùy thuận
vào lời nói,
ý kiến việc làm của mọi người, hãy lấy việc người
làm việc của mình, người vui
thì mình sẽ vui”. Có nhắc
tâm vài
lần như vậy
thì dần dần quen và
khi nghe ai nói điều gì thì
con tùy
thuận ngay, không còn phân tích nữa
vì con thấy lợi ích của đạo đức tùy
thuận làm cho mọi
người vui vẻ,
làm vừa
lòng mọi người,
không gây cho mọi người những rắc rối, lo âu, bận tâm
thêm nữa.
ĐÄO ĐỨC ƠN TỒN, TỪ TỐN
Là đạo đức có những hành động hay lời
nói ôn tồn,
nhã nhặn, nhẹ
nhàng, không hấp tấp. Luôn luôn
biết quán xét mọi vấn đề kỹ lưỡng, nói năng phải có đầu có đuôi, có ý tứ và
không làm khổ mình, khổ
người và không khổ chúng sanh.
Oai nghi của
người có đạo đức ôn tồn và từ tốn rất khoan thai không hấp tấp, vội vã mà chậm
rãi, từ tốn trong mọi công việc và lời nói.
Trước khi
hành động việc gì hay nói gì thì phải
tư duy chín
chắn xem có hại mình,
hại người hay hại chúng sanh hay không, lời nói có phải là ái ngữ hay
không? Có minh bạch hay không. Rồi từ từ nói ra hay hành động.
Do đó,
khi làm việc gì thì
phải làm
cho đến nơi đến chốn, tìm hiểu kỹ lưỡng, thấu đáo, không hấp tấp, kiên
trì, cẩn thận quan sát học hỏi, rút tỉa kinh nghiệm, học hỏi những ý kiến
của mọi
người, nên biết lắng nghe, không
nên nói bừa bãi thiếu suy nghĩ sâu.
Người có đạo
đức từ tốn thì sẽ thành công trong cuộc đời.
Sau khi Thầy dạy
cho chúng con về
phương pháp tu
chánh niệm tỉnh
giác, từng phút một,
con có suy nghĩ về đạo đức
này và con sẽ cố gắng trau dồi đạo đức từ tốn này để
tu hành
có chất lượng
hơn, chứ không
sơ sài, qua loa như từ xưa
tới nay
mà không có kết
quả. Cám ơn những bài dạy của Thầy.
Người
có đạo đức ôn tồn và
từ tốn chỉ nói lời ái ngữ, đẹp
lòng người nghe, làm
giảm bớt sự lo lắng, bất an
cho người, đem lại niềm
vui và khích lệ, hàn gắn mọi rạn
nứt quan hệ giữa người và người, không gây chia rẽ bất cứ ai. Do đó, người có đạo
đức ôn tồn và từ tốn luôn được mọi người yêu mến. Họ
có thể sống
hòa hợp giữa các người ly gián
nhau mà không đứng về bên nào cả và dùng thân giáo để giáo huấn họ.
Người có đạo
đức từ
tốn thì trong mọi oai nghi đi, đứng,
nằm, ngồi, ăn, xoay người đều chậm rãi khoan thai, không hấp tấp và vội vã.
Khi ăn thì
chậm rãi nhai nuốt từng miếng một,
không ăn uống
liên tục, nuốt
nhanh như
người tham
ăn. Nhờ nhai
kỹ và nuốt
từng miếng một mà
ta có thể kiểm soát
tâm tham của mình trong khi ăn.
Khi cười
thì cũng chỉ cười bằng
khuôn mặt, không cười to, không cười sặc sụa.
Khi
nhìn vật gì thì từ từ nhìn lướt qua chứ không nhìn
chằm chằm vào bất kỳ
ai hay vật gì. Vì có sự
nhìn chằm chằm
vào vật gì hay ai thì đã có tính dục thể hiện tâm tham trong đó
rồi.
Khi đi thì
từ từ,
không vội vàng,
bước chân đều đều không nhanh
không chậm. Tránh giẫm đạp lên các loài vật, lên cỏ cây.
Trước khi ngồi
thì nhìn trên ghế
có vật hay loài vật
nào không, ghế
có chắc không
rồi
ngồi.
Trước khi nằm
thì cũng xem xét trên giường có loài vật hay vật gì không,
kẻo nằm lên mà không hay biết.
Khi đứng thì
phải đứng thẳng, không đạp lên bất cứ vật
gì, không chân cao chân
thấp, hai chân phải ngang nhau.
Khi cần quay
lại phía sau thì ta phải xoay cả người lại chứ không phải chỉ xoay cổ thôi.
Oai nghi tế
hạnh của một người ngoài đời cần phải chú ý những điều trên thì mới đúng là sống
đúng như một người có đạo đức.
Do đó, đạo đức
từ tốn giúp cho con người nhìn lại bản
thân, soi xét lại từng
hành động cử chỉ
oai nghi của
mình, để thể hiện ra đúng như
người có đạo đức, toát
ra sự khoan thai điềm đạm và trang nhã.
Còn ngược
lại người không
có đạo đức từ
tốn thì hấp tấp, vội vã, nói chuyện hay hành động thì không suy nghĩ trước, do
đó nói những lời mất lòng người
nghe, làm việc thì thất
bại, dẫn đến chán nản bỏ bê giữa đường, làm mất lòng tin của người khác.
Để có đạo đức
ôn tồn ta phải tập suy nghĩ trước khi
nói và
hành động, không bao giờ vội
vã luôn nhắc tâm
“Thân tâm phải
thanh thản, an lạc và vô sự không
hấp tấp vội vã”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!