LỜI
ÔNG TÁM GIẢNG
(1)
Cho nên ở thế gian, chúng ta có tội
mà biết ăn năn hối cải, sửa lại, giải được nghiệp tâm thì đâu còn có cái cảnh địa
ngục nữa, cứ việc thăng hoa đi lên thiên đàng mà thôi. Cho nên chúng ta không
có ngừng ngần ngại mà đọc, và nghe Địa Ngục Du Ký.
(2)
Chúng ta thấy bây giờ ti vi cũng là phương
pháp truyền chân đã thu được chúng ta ngồi thiền mà nhắm mắt thấy ra cái phần
điển của chúng ta càng ngày càng đi xa thừa tiếp với thanh điển Bên Trên. Những
người được ngồi đồng xuất hồn đi cũng vậy, cũng thừa tiếp cái thanh điển ở Bên
Trên, rồi thì nhận thức cái gì ở bên trên đó, rồi truyền chân xuống ở dưới. Cơ
bút ở dưới này mới viết ra và ghi chép cái cảnh. Ngày hôm nay chúng ta văn minh
có truyền hình thì chúng ta thấy rõ ràng cái chuyện đó đã có từ lâu, đã có từ
bao nhiêu triệu năm trước mà phần hồn đã tiếp thu được, để chứng minh rõ ràng
phần hồn bất diệt và bên trên đó thu thập bất cứ những tài liệu chơn tà và càn
khôn vũ trụ, chớ không phải là cái chuyện đó là chuyện hư ảo, sự thật nó có như
vậy. Từ thậm chí những người nằm chiêm bao, tối nay tôi nằm chiêm bao tôi thu
hình, tôi thấy cái cảnh như vậy, rồi một tuần sau đó, nó xảy ra công việc trong
gia đình tôi cũng y như vậy mà không sai. Đó, cái phương pháp truyền chân, cái
pháp nhãn truyền chân đó, nó ghi chép ở trong nội thức của mọi người. Cho nên
ngày hôm nay chúng ta tu Thiền và chúng ta nghe lại cái đoạn này của Địa Ngục
Du Ký, chúng ta thấy rằng cái huyền vi Trời Phật có. Nó ẩn tàng trong tâm thức
của chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta nhận cái pháp Soi Hồn, Pháp Luân Thường
Chuyển để khai thông, lập lại trật tự là cái pháp nhãn truyền chân của ta bên
trong để truyền cảm trong cái chơn thức. Cho nên các bạn ngồi thiền thấy ánh
sáng, thấy sáng rực rỡ, rồi đem lại trong tâm hồn và ghi nhớ mãi mãi. Đó là cái
pháp nhãn truyền chân của bạn. Cho nên mọi người chúng ta đều có, tại vì chúng
ta ham mê, hững hờ, đã biết qua sắc dục, nó làm cho chúng ta càng ngày càng lu
mờ và không thấy dược. Cho nên chúng ta không thấy được cái quyền pháp của mọi
người, đều có, chớ không phải là Dương Thiện Sinh có mà chúng ta không có, nếu
chúng ta tu, chúng ta cũng đi tới được.
m
TỚI NÚI TÂM ĐẦU XEM HANG ĐỊA NGỤC
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 08 năm Bính Thìn (1976)
Thiên đường địa ngục tại tâm đầu Thiện
ác toàn bằng nhất niệm tu Tế Phật kim tiêu sung dẫn đạo Dương Sinh tùy ngã giá
liên du
Thiên đường địa
ngục ở tâm ta Thiện ác thảy nhờ quyết chí tu Tế Phật đêm nay nguyền dẫn lối
Dương Sinh theo gót cưỡi sen đi.
Tế
Phật: Này Dương Sinh, đêm nay con cùng ta xuống địa ngục dạo chơi, con nghĩ
sao?
Dương
Sinh: Xin cúi đầu lạy tạ ơn Trời Phật đã ban cho con dịp may xuống thăm âm phủ,
lòng con tràn đầy hứng khởi.
Tế
Phật: Thánh Hiền Đường thuộc cõi Nam Thiên, các đệ tử phải chăm tu đức nghiệp,
quảng độ bến mê, phát
hành
nhiều kinh sách dạy điều thiện để người đời học hỏi cho đạo khí ngập tràn vũ trụ.
Ngọc Hoàng đã đặc biệt ban sắc lệnh trước tác sách Địa Ngục Du Ký để nói rõ về
âm phủ. Nhưng chốn quan trọng này Dương Sinh lại chưa từng đi đến. Vậy sau khi
tỏ đường rõ lối, con phải thuật lại cặn kẽ cho người đời thấu hiểu. Trong thời
gian con trau dồi ngọn bút giáng cơ, thầy đã chỉ dạy cho con rất nhiều, nhờ vậy
mối duyên thầy trò giờ đây thật là bền chặt. Hôm nay chốn cao xanh lại sắp xếp
cho chúng ta dạo xem địa ngục để viết sách, thầy rất lấy làm mừng, vì nhờ dịp
may này mình mới bày tỏ được hết tấm lòng chân thành nồng nhiệt đối với việc cảnh
tỉnh, giáo hóa người đời. Chắc chắn tâm lý hướng thượng rồi đây sẽ sống dậy mạnh
mẽ trong lòng họ. Thôi chúng ta đi.
Dương
Sinh: Cảm tạ những điều thầy vừa chỉ giáo. Con thường nghe người ta nói, dạo địa
ngục đều phải cưỡi ngựa thần hoặc ngự đài sen. Sao thầy lại bảo con đi?
Tế
Phật: Này Dương Sinh, con quá thiệt thà, đường địa ngục làm sao đi bộ! Há con
nghĩ đè mây lướt khói được nữa hay sao? Xã hội khoa học tiến bộ ngày nay, ra
ngoài có xe hơi, xe máy dầu thay cho đi bộ, con cũng tưởng dùng được những
phương tiện đó nữa chăng? Sự thực thì địa ngục không có cửa, mọi người phải tự
mình đi tới, ngoài ra chỉ là mộng đó thôi. Kiên nhẫn đi hết đường đạo gian nan,
mới mong tới được thiên đường (1).
Dương
Sinh: Con thấy hình như đêm nay ân sư uống rượu?
Tế
Phật: Đúng, ta có uống vài chén, nhân vì thấy rõ tình đời, lòng người thật đáng
sợ, độ họ khó quá. Nghĩ vậy lòng ta đau buồn nên chỉ còn cách mượn rượu để giải
sầu. Thầy biết con cũng thích rượu, hãy uống một chén cho say luôn tới âm ty.
Dương
Sinh: Con không biết uống rượu. Ân sư thật khéo chọc cười.
Tế
Phật: Hay quá, thời giờ gấp gáp, thầy hóa phép cho một bông sen nở, để thầy trò
mình cùng cưỡi nha. Dương Sinh: Phật pháp của ân sư thật quả vô biên, miệng niệm
chân ngôn, tức thì một đóa sen trắng hiện ra. Nhưng bạch thầy chân con không sạch,
con không dám bước lên đài sen.
Tế
Phật: Tâm con cũng như lời con vừa nói đều tinh khiết, nên dầu chân con không sạch
cũng chẳng quan hệ gì. Tục ngữ có nói về hoa sen “Gần
bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Dương
Sinh: Thầy dạy như vậy con mới dám thử, con đã sẵn sàng rồi, nhưng thưa đi hướng
nào?
Tế
Phật: Con nhắm mắt lại, ta chỉ đường cho, là đi tới ngay.
Dương
Sinh: Xin vâng lệnh.
Tế
Phật: Con có thể mở mắt ra.
Dương
Sinh: Thưa thầy đây là chốn nào? Tại sao trước mắt lại có một tòa núi cao, trên
vách đá con thấy đề ba chữ “Tâm Đầu Sơn”, ánh
vàng chiếu loà cả mắt con.
Tế
Phật: Núi này tên là núi “Tâm Đầu”, leo tới đỉnh
là cửa lên thiên đường, nhìn xuống sườn núi thấy một cái động đen ngòm, không
đáy, đó là hang “Địa Ngục”. Sau khi chết, kẻ hành động quang minh chính đại tới
đỉnh núi lên thiên đường, kẻ làm chuyện tối tăm mờ ám, đi đến đây nhìn thấy ba
chữ “Núi Tâm Đầu” hoa mắt, chóng mặt rồi bất tỉnh rớt xuống hố sâu địa ngục. Bởi
vậy thánh hiền thời xưa, đã căn cứ vào đó mà chỉ dạy rằng: “Tâm khả tố thiên đường, tâm khả tố địa ngục” (Tâm có
thể tạo thiên đường, tâm có thể tạo địa ngục). Dương Sinh: Như vậy thiên đường
hay địa ngục là bởi người tạo ra, tiên do người làm nên, ma quỷ cũng do người
làm nên.
Tế
Phật: Đêm nay thời gian eo hẹp, tạm ngừng lại ở đây. Chuẩn bị trở lại Thánh Hiền
Đường, mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Thưa vâng.
Tế
Phật: Mau nhắm mắt lại, nếu mở, gặp gió âm lùa thổi mắt trần khó chống cự nổi.
Dương Sinh: Thưa đúng, thưa đúng, sức gió quá mạnh,
con chịu không nổi
Tế
Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.
LỜI
ÔNG TÁM GIẢNG
(1) Lời dạy chí lý của
Tế Công thấy con đường đạo của ta tu, mọi người đi tới con đường đạo, bỗng lên
tới thiên đường phải qua con đường đạo, mà qua con đường đạo phải qua biết bao
nhiêu chông gai kích động và phản động cho nên phải trì chí mới đi đến chớ đừng
đi nửa chừng rồi bỏ cuộc.
LỜI
GIẢNG CHUNG
Chúng ta mới đọc hết hồi nhứt thôi, chúng ta thấy khoa học huyền bí rất
tinh vi: sự đi đứng, sự nhẹ nhàng, sự nặng trược phân minh, nhứt cử nhứt động
lúc nào cũng cho chúng ta thấy, phần nhẹ lúc nào cũng được dễ dãi còn phần nặng
lúc nào cũng bị khó khăn.
CHƠI
AO THANH TÂM DẠO CÕI ÂM DƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Tiên Thiên nhất lạp hảo quang châu Trụy
lạc hồng trần nê ố đồ Khán phá phàm khu thành Phật thể Thuần khai pháp nhãn chiếu
chân ngô.
Tiền thân ngọc sáng quý vô vàn Rớt xuống bùn nhơ cõi thế gian Thấy được
thân phàm ra thân Phật (1)
Thẩy nhờ mắt huệ ngó chân tâm. (2)
Tế Phật: Này Dương Sinh, sửa soạn dạo địa
ngục. Dương Sinh: Bạch thầy để bữa khác, bữa nay con mới vừa đi Chương Hóa về,
tinh thần quá mỏi mệt, con chỉ muốn ngủ một giấc cho khoẻ.
Tế
Phật: Con lười biếng quá, là kẻ tu đạo mà vừa mới trải chút phong sương đã sợ
khổ, thì làm sao con có đại khí nổi!
Dương
Sinh: Bạch thầy, con quả có lỗi lớn, xin thầy tha thứ, con nguyện theo thầy.
Tế
Phật: Mau lên đài sen, hai mắt nhắm lại... rồi, mở mắt, xuống.
Dương
Sinh: Bạch thầy, tại sao bữa nay thầy đem con tới chốn đây, trước mặt ao lớn nước
trong suốt, phẳng như gương, phản chiếu bầu Trời xanh biếc. Chợt ba chữ “Ao Thanh Tâm” từ đáy nước hiện ra.
Tế
Phật: Hôm trước con dạo cõi âm, vì thân phàm, mắt tục, do đó không nhìn thấy hết
mọi vật. Bữa nay, thầy đưa con đến đây để con có dịp xuống ao này tắm gội cho sạch
bụi nhơ, tự nhiên mắt trần sẽ hóa thành mắt tuệ, con mới có thể cùng thầy ngắm
cảnh âm ty.
Dương
Sinh: Bạch thầy con không dám xuống, vì bây giờ là mùa thu, nước ao này giá buốt
vô cùng, lỡ con cảm lạnh thì nguy lắm.
Tế
Phật: Muốn dạo cõi âm còn sợ lạnh, ta đẩy mi cho té xuống.
Dương
Sinh: Cứu con, cứu con... con không biết lội... thầy nỡ giết con sao... ối, ối,
ối, ối, ối...
Tế
Phật: Ta dìm con vài phút cho tỉnh táo.
Thủ
Trì Tướng Quân (Tướng Quân giữ ao): Bái lạy Phật Sống Tế Công, tôi thực vô lễ
vì đã không chuẩn bị châu đáo để nghênh tiếp ngài, xin ngài thứ lỗi. Vừa rồi Phật
Sống đẩy một kẻ phàm xuống ao, không rõ ngài có dụng ý gì?
Tế
Phật: Tướng Quân, người chưa rõ, thế nhân hiện giờ đang sống mê chết muội, bụi
bám đầy mình, chôn vùi mất cái tính linh sáng suốt của thuở chưa đầu thai. Ta bữa
nay đẩy kẻ phàm này xuống ao, là muốn rửa sạch viên ngọc quý Mâu Ni bị bao phủ
đất bùn, để cho nó lại tỏa chiếu sáng ngời.
Tướng
Quân: Hay lắm, nhưng ngài hãy cho phép tôi vớt hắn lên, sợ để lâu hết cứu nổi.
Tế
Phật: Lẹ lẹ, kẻo hắn chìm xuống đáy hồ thì phiền lắm đó.
Tướng
Quân: Lôi được lên rồi, nhưng hắn ngưng thở, Phật Sống cứu hắn cách nào?
Tế
Phật: Không sao, đã rửa sạch đất bùn, tự nhiên được cải tử hoàn sinh, ta dùng
quạt bồ, quạt một cái là tỉnh lại ngay, hãy nhìn ta hóa phép...
Tướng
Quân: Hắn tỉnh rồi, hai mắt đã mở.
Dương
Sinh: Bạch thầy, cớ sao thầy lại đẩy con xuống ao?
Tế
Phật: Người đời có tính thụ động lại thêm khách sáo. Ngọc của con còn nguyên khối
lớn, thầy không nỡ để yên như vậy nên mới đem tẩy rửa.
Dương
Sinh: Cảm tạ thầy đã chỉ dạy điều hay, giờ đây thân thể con mát mẻ khoẻ khoắn,
cùng sảng khoái vô chừng. Còn thưa, vị mặc đồ võ tướng này là ai?
Tế
Phật: Tướng Quân phụ trách việc giữ ao, nếu như kẻ không có sắc lệnh, không được
phép xuống ao này tắm rửa. Nó cũng còn được gọi là ao tiên, nên chỉ có ba giới
chân tiên mới được phép tắm ao này, dân thường không thể tới đây. Còn con bữa
nay thật là có phước.
Tướng
Quân: Bẩm Phật Sống, bữa nay ngài đưa kẻ phàm này tới đây là Ngài có cao ý chi?
Tế
Phật: Nhân vì Thánh Hiền Đường phụng mệnh trước tác sách Địa Ngục Du Ký, do đó
ta mới đưa Dương Thiện Sinh đi coi âm phủ, song vì kẻ phàm trần chưa sạch tục
khí, nên khó nhìn thấu cõi âm ty, bởi vậy ta phải đem hắn tới ao Thanh Tâm này
rửa mắt, hầu lợi cho việc dạo xem địa ngục của hắn.
Tướng
Quân: À ra thế, kinh quá, kinh quá.
Tế
Phật: Từ giã tướng quân, thầy trò ta đi dạo âm ty, thì giờ quá eo hẹp, Dương
Sinh mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Bạch thầy, bây giờ mình đi đâu?
Tế
Phật: Chẳng cần hỏi, lúc đến nơi sẽ rõ, mau khép hai mắt lại... Mở mắt ra được
rồi... Rời đài sen.
Dương
Sinh: Con đường này tại sao không tráng nhựa, gió tung bụi mù trời, đi té lên
té xuống.
Tế
Phật: Đây chính là cửa ải nối biên giới giữa quỷ và người.
Dương
Sinh: Ô, phía bên kia có nhiều người đang đi tới, miệng kêu khóc rên la.
Tế
Phật: Đó là những linh hồn người chết, vừa mới đến cõi âm.
Dương
Sinh: Bạch thầy, trước mắt có một tấm bảng trên đề ba chữ “Âm Dương Giới”. Vậy thưa thầy đây là đâu?
Tế Phật: Đây là biên giới của hai cõi âm và dương.
Dương Sinh: Phía trước có hai tòa lầu cao, mời thầy tới coi.
Tế
Phật: Ừ ừ, mình đi mau.
Dương
Sinh: Trên các cửa của hai tòa lầu này đều thấy đề Giao Bộ Sảnh, đệ nhất khóa,
đệ nhị khóa... và có tất cả vào khoảng hơn mười phòng.
Tế
Phật: Mình thử vào trong hỏi xem sao.
Giao
Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh, chủ đàn cơ Thánh Hiền Đường
ở Đài Trung tới thăm. Bản sảnh đã nhận được sắc chỉ của Ngọc Hoàng từ ngày rằm
tháng tám, nên được rõ quý Thánh Hiền Đường vì nhu cầu trước tác sách Địa Ngục
Du Ký, sẽ xuống âm ty quan sát tình hình.
Tế
Phật: Thưa thời giờ đã trễ, bữa khác chúng tôi xin trở lại hầu chuyện.
Giao
Bộ Quan: Thưa được, kính chào.
Tế
Phật: Này Dương Sinh, chúng ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường, mau rời sảnh
lầu lên đài sen. Nhắm chặt hai mắt lại.
Dương
Sinh: Tuân lệnh ân sư.
Tế Phật: Đã về tới
Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI
ÔNG TÁM GIẢNG
(1) Thấy được thân phàm ra thân Phật
Dùng
cái thân phàm này tu mà quán thông được. Pháp lý của chúng ta biến thành thân
Phật mới quy không, quán thông ta mới là quy không.
(2)
Thấy cái xác phàm nhưng mà chúng
ta tu trở về cái huệ nhãn là quán thông cái chơn tâm của chúng ta, chơn tâm nằm
ở đâu? Chơn tâm là trung tim bộ đầu liên hệ cả ba cõi, chơn tâm hòa giải với Phật.
DẠO CÕI ÂM DƯƠNG THĂM GIAO BỘ SẢNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 30 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Phật hải vô ba tuyệt điểm trần Tiên sơn
hữu lộ vấn tâm lân Kim Ô Ngọc Thố như hào chuyển Lục đạo phân phân cảm khái thân.
Biển Phật bình yên nước lắng trong Non
tiên sẵn lối hỏi ngay lòng
V
ầng Ô bóng nguyệt như giao hảo Sáu
mối tơ vò hẳn gỡ xong.
Tế Phật: Này Dương Sinh, hãy chuẩn bị đi
dạo âm ty. Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đã lên đài sen, mắt nhắm lại rồi.
Tế Phật: Lên đường... hay quá, xuống đài
sen.
Dương Sinh: Thưa thầy, ngã đường này tại sao lại có một đám đông ồn ào
náo nhiệt thế kia, là người dương thế họ xuống đây làm gì?
Tế
Phật: Đây là biên giới giữa âm phủ với dương gian, đám đông đó đều là những
vong hồn vừa mới xuống âm ty nên đang trình báo. Chớ có hỏi nhiều, để ta đưa
người tới thăm Giao Bộ Sảnh, xem xét Giao Bộ Quan. Những gì thắc mắc ngươi hỏi
cho kỹ, đừng có ngại ngùng.
Giao
Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật và Dương Thiện sinh tới thăm, xin mời vào sảnh đường.
Bữa trước đón tiếp không được nồng hậu, xin thứ lỗi cho. Mời ngồi, vì thời giờ
eo hẹp, nên chưa báo cáo với các viên chức của bản sảnh được, không rõ Dương
Thiện Sinh có chi thắc mắc không?
Dương
Sinh: Xin cho biết biên giới giữa cõi âm và cõi dương là chỗ nào?
Giao
Bộ Quan: Biên giới của cõi âm và cõi dương là chỗ dương gian và âm phủ tiếp
giáp nhau, nhưng đây gần âm phủ hơn. Người đời sau khi chết phải tới đây trình
sở hộ tịch với bản sảnh đường. Sau khi đăng ký đàng hoàng rồi, kẻ thiện đức được
phúc thần dẫn xuống âm phủ tham quan, kẻ ác đức bị thần quỷ Hắc Bạch dẫn tới quỷ
môn quan, giao cho đệ nhất tòa xử trị. Dương Sinh: Có bao nhiêu sở hộ tịch ghi
tên tuổi người trần thế?
Giao
Bộ Quan: Thế nhân có ba cuốn sổ hộ tịch. Nguyên tịch là sổ đầu tiên ở thiên đường,
ghi chép những linh hồn thuở mới đầu thai, gọi là sổ gốc. Ký tịch là sổ ghi lúc
còn tại thế. Phân tịch là sổ ghi ở âm phủ. Kẻ không làm điều phước ở thế gian,
khi chết về cõi âm
không
được lên cõi Trời. Địa ngục cũng giống như nhà giam ở cõi trần, là chỗ để trừng
phạt kẻ phạm tội. Chốn đó không phải là chốn quê cha. Chỉ khi nào ở cõi thế
chăm lo tu đạo, chết mới có thể trở lại thiên đường là chốn nhà cũ quê xưa đích
thực.
Dương
Sinh: Người dương thế khi chết, bên chân họ thường thấy con cháu đốt giấy tiền,
gọi là đốt giấy cước vĩ, thắp đèn dầu gọi là đốt đèn cước vĩ không hiểu có dụng
ý gì?
Giao
Bộ Quan: Người trần thế khi chết hồn phách thoát li nhục thể, ban đầu tuy có âm
binh dẫn đường song vẫn mơ mơ, hồ hồ, lửng lơ, lãng đãng, khó có thể tự chủ.
Cho nên người thân ở cõi trần sợ đường đi của tổ tiên ở cõi âm tối tăm mờ mịt,
do đó muốn cầu cho đường đi của tiền nhân thuận lợi, nên đốt giấy tiền là nghĩ
rằng tiền nhân có thể dùng làm lộ phí, đốt đèn dầu nghĩ rằng đèn chiếu sáng được
đường tối tăm. Việc làm này do lòng hiếu thảo của con cháu đối với người trên
thật là chu đáo, đáng khen ngợi. Nhưng đường âm phủ chẳng thể hối lộ, qua được
hay không đều tự mình thôi. Lúc sống nếu như tâm địa đen tối, chỉ ỷ vào vài
chén dầu, dăm ngọn bấc chắc chắn sẽ không cứu chuộc nổi.
Dương
Sinh: Hiện thời dương gian khoa học phát đạt, cuộc sống được đề cao đúng mức, tổ
tiên tạ thế, con cháu đời sau dùng giấy và hồ làm thành nhà cao, ti vi màu, quạt
máy, xe hơi, xa lông, giường nệm mút hảo hạng cung cấp cho tổ tiên xài. Chẳng
hiểu những món đó có tới được âm phủ để kẻ chết dùng không?
Giao
Bộ Quan: Người trần thế quá ngây ngô, nghĩ ngợi thật thà chân chất, lúc sống
không dùng những phương tiện đó cho thoả thích, xuống âm phủ đường xá nhỏ hẹp
quanh co, đường đi có lắm vấn đề, nếu đi xe nhất định gây ra tai nạn, vả lại âm
phủ không có trạm xăng, dùng xe hơi không thích dụng. Đến như mấy thứ quạt máy,
giường nệm mút, sử dụng ở dương gian rất tốt, còn ở âm phủ đã chuẩn bị sẵn ván
kê dưới đất để đón tiếp tội hồn khi lâm ngục. Ví bằng cầu cho được bình yên còn
khó, huống nữa lại còn cầu hưởng thụ. Lúc sống cờ bạc rượu chè, không ác nghiệp
nào là không phạm, khi xuống âm phủ đã bị nhốt vào ngục để thọ hình, lại còn muốn
có những thứ đó để tiêu khiển, thì quả thực người đời hiện tại mộng hão quá nhiều.
Dương
Sinh: Thưa ân sư, hôm trước thầy dẫn con dạo địa ngục, thoạt tiên thấy núi Tâm
Đầu, sao bây giờ lại là biên giới Âm Dương, con thấy quá mơ hồ?
Tế
Phật: Con đi theo thầy, thầy chỉ cho con sẽ rõ. Này Giao Bộ Quan, thầy trò
chúng tôi xin cáo từ.
Giao
Bộ Quan: Thưa có điều chi sơ xuất, xin lượng thứ cho.
Tế
Phật: Chớ khách sáo.
Dương
Sinh: Cảm tạ Giao Bộ Quan đã chỉ dạy rõ bến mê, chúng tôi xin cáo biệt. Thưa ân
sư, xin thầy chỉ dạy ngay cho con được rõ về núi Tâm Đầu cùng biên giới Âm Phủ,
Dương Gian như thầy đã hứa.
Tế Phật: Hôm trước thầy đã đưa con tới chốn
này. Dương Sinh: A, ba chữ Tâm Đầu Sơn hiện ra sáng rõ, cảnh sắc Âm Dương Giới
tự nhiên biến mất.
Tế Phật: Núi Tâm đầu cũng như biên giới
Âm Phủ, Dương Gian. Người cõi thế nếu như lúc sống chuyên làm điều ác, một sớm
chết đi, bị âm binh áp giải tới đây, nhân vì tinh thần cũ không trong sạch, thấy
ánh sáng chói ngời trên đỉnh núi, hai mắt khó mở, khụy chân rớt xuống hang
không đáy nơi sườn núi Tâm Đầu. Hang không đáy ăn thông với Âm Dương Giới dưới
âm phủ. Nếu là người tu đạo có đức lớn, nhờ công quả tròn đầy, linh hồn đi tới
chốn này gặp được luồng sáng huy hoàng rực rỡ xuất hiện từ trên đỉnh núi
đưa thẳng tới
đường
lớn nhà Trời. Rồi được tiên đồng, ngọc nữ nghênh đón vào cửa nhà Trời. Nếu là hạng
đức thiện ở bực trung và tiểu thì gặp được con đường rộng hai trượng, do phúc
thần dẫn tới Âm Dương Giới trình diện, rồi sau đem vào địa ngục giao cho Minh
Vương điều tra. Lúc sống công đức nhiều được dẫn vào Chúng Thiện Sở hoặc nhờ có
duyên Tiên Phật độ, được đem về các từng Trời tu luyện lại. Hôm nay thời giờ đã
trễ, chúng ta trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa tuân mệnh, con đã lên
đài sen.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương
Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập vào thể xác.
QUA QUỶ MÔN QUAN NGHE
PHÁP CỦA VẠN PHÁP TÔNG MÔN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Nhất phiến tiên
tâm độ hữu tình Bồ đoàn vị tọa hạ bồng doanh Thu phong bất giác đơn y lãnh Viêm
nhiệt từ hoài vị chúng sinh.
Một tấm lòng
tiên chan chứa tình Giờ thiền chưa tọa đã băng mình Gió thu áo mỏng quên thân lạnh
Sưởi ấm niềm thương bởi chúng sinh.
Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm phủ,
Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa vâng, con đã sẵn sàng,
xin thầy khởi hành...
Tế
Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: Phía trước có một cái thành, trên cửa đề ba chữ Quỷ Môn Quan, cửa ải quỷ
là đây rồi, cớ sao cửa thành lại không mở, chỉ nghe tiếng động của nhiều thứ
khí cụ va chạm nhau ở bên trong.
Tế
Phật: Cửa quỷ vốn không mở, người đời đều tự nhiên bước vào, ta dùng quạt bồ quạt
một cái, tự nhiên nó mở liền.
Dương
Sinh: Thật hay quá, thầy phất nhẹ quạt Phật, cửa quỷ mở lớn ngay. Nếu như kẻ mới
chết, không có quạt Phật, làm sao vào được cửa ải quỷ này.
Tế
Phật: Người chết làm quỷ, đi hết đường trần đến nơi đây, cửa ải quỷ tự nhiên
khai thông. Cửa trần đóng, cửa quỷ mở, đó là lẽ kỳ diệu của tạo hóa âm dương.
Đi lẹ lên, thầy đưa con tới coi nơi này. Đừng lo nghĩ vẩn vơ nữa.
Dương
Sinh: Xin vâng. Nhưng trong cửa ải quỷ tại sao lại đông đúc người ta quá vậy, y
như một cái chợ, không rõ họ còn muốn đi đâu nữa đây?
Tế Phật: Đó là các hồn quỷ đi thụ án ở mười
cửa điện, âm binh đều làm nhiệm vụ dẫn đường, chúng ta hôm nay không cần xem
xét kỹ việc này. Hãy mau theo ta. Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng sao con đường này trắc
trở
I A 1
A I / V X • V 1 Ã /. • 4A -4- rs
chông
chênh quá, và cuối cùng dẫn tới đâu đây?
Tế
Phật: Con đi thêm hai dặm nữa thì rõ liền.
Dương
Sinh: Phía trước có một người đang bị âm binh dẫn đi như thế kia là tại sao vậy?
Tế
Phật: Người đó lúc còn sống là đạo sĩ của phái tu đồng thiếp, nhân vì chưa ngộ
được chân lý, hủy báng các tôn giáo khác, cho nên bây giờ chết xuống âm ty phải
chịu hình phạt.
Dương
Sinh: Phía trước có một tòa lầu, đề bốn chữ “Vạn Pháp
Quy Tông” vậy đây là đâu?
Tế
Phật: Bởi nơi đây, hiện thời ngàn “môn” vạn “giáo” mọc lên như nấm, tín đồ không rõ chân lý, công
kích lẫn nhau, làm mất ý nghĩa của đạo, nên phạm vào khẩu nghiệp, khi chết phải
vào “Vạn Pháp Quy Tông” để tu luyện lại. Phía
trước có các thầy dạy đạo tới kìa. Dương sinh, mau đến vái lạy đi con.
Dương
Sinh: Xin cúi lạy quý thầy.
Tông
Chủ: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công và thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền
Đường tới thăm. Chúng tôi đã sớm nhận được lệnh phải tiếp đón quý vị. Miễn lễ,
mời đứng dậy.
Tế
Phật: Hôm nay tôi dẫn Dương Sinh tới đây, nhờ Tông Chủ đưa đi thăm các nơi cùng
giảng giải cho y hiểu.
Tông
Chủ: Xin chớ khách sáo, mời nhị vị vào trong sảnh. Mời ngồi.
Dương
Sinh: “Vạn Giáo Quy Tông” thật là có ý nghĩa,
nhưng tôi chưa hiểu tường tận, mong Tông Chủ giảng rõ nghĩa cho.
Tông
Chủ: Thế giới ngày nay có năm tôn giáo lớn: Nho, Đạo, Thích, Gia, Hồi có thể
nói đó là các chính giáo nổi tiếng, nhưng nguồn gốc sâu xa của năm tôn giáo đó
cũng xuất phát từ “Đạo”. Từ thượng cổ vốn không
có danh xưng “tôn giáo”. Về sau Trời giáng xuống
những bậc thánh triết, chia ra ở các nước, thay Trời mà lập ngôn, dạy người
hành đạo theo phép của Trời, nhân loại vốn có cùng một tôn giáo, không hề chia
rẽ. Nhân các giáo chủ về Trời, môn đồ hiểu sai, phân chia nhiều ngả khác biệt,
tạo ra cảnh các phe phái chống đối nhau. Họ không hiểu rằng trăm sông đổ về một
biển, ngàn cửa đều thuộc một nhà, nên mới tranh giành không tương nhượng nhau,
lập môn phái riêng, tự khen là tôn giáo mình là cao siêu, dám nói là tôn giáo
khác thấp kém. Do đó sau khi chết, linh hồn không thoát khỏi được khí số, rơi hết
xuống đây. Ngọc Hoàng vì không nỡ để chúng sinh trụy lạc, do đó mới mở pháp môn
‘Vạn Giáo Quy Tông” tại đây để dạy dỗ các tu sĩ
u tối giác ngộ chân lý, rồi sau mới được siêu thăng.
Tế
Phật: Thưa, Tông Chủ nói rất có lý, nhưng Dương Sinh chưa rõ hết được điều kỳ
diệu, chi bằng đưa hắn xem xét tại chỗ, đó chính là trăm nghe không bằng một thấy.
Tông
Chủ: Phải đấy, đi theo tôi.
Dương
Sinh: Phòng này rộng hàng mấy mẫu, bên trong giống như nhà giảng, ngồi đây mấy
vạn người, có đủ nhân sĩ các nước, hình như họ đang chuẩn bị nghe giảng.
Tông
Chủ: Chính phải, họ đang sửa soạn nghe giảng. Mời hai vị theo tôi ngồi nơi chiếu
dành riêng cho quý khách ở phía trước để dự thính.
Dương
Sinh: Phòng học quá lớn, thật ít thấy ở cõi dương gian, bảng đen phía trước đề
bốn chữ “Vạn Giáo
Quy Tông”, một vị
giáo sư đầu trọc lóc bước lên bục giảng, hình như là một vị tì kheo, tất cả đứng
dậy thi lễ
______________ I
V _ _ ^ •______________ ^ _
xong
bèn ngồi xuống.
Giáo
Sư: Hôm nay có ngài Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương
thế xuống đây tham dự cuộc hội thảo với chúng ta, xin mọi người vỗ tay hoan
nghênh.
Dương
Sinh: Bạch thầy, các nhân sĩ ở đây thuộc nhiều chủng tộc, làm cách nào họ có thể
nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.
Tế
Phật: Thế giới lớn rộng, tuy có nhiều giọng khác nhau, nhưng tín ngưỡng của họ
không ngoài mục đích ký thác tinh thần. Do cùng một “tâm”
tín ngưỡng này, mà sau khi chết bản tính của linh hồn sẽ thông suốt, không thể
vì cớ chủng tộc mà cái “tâm” chung đó phân
chia, giống như nghe một tiếng sấm nổ, nhân sĩ các nước đều hiểu là Trời sắp đổ
mưa. Nay chỉ cần nghe tiếng của giáo sư hẳn rõ được hết ý nghĩa. Y hệt Phật
dùng một tiếng điển giảng pháp, chúng sinh tùy loại đều giải được hết ý pháp của
ngài. Thôi đừng hỏi nhiều, hãy nghe giáo sư giảng đạo.(1)
Giáo
Sư: Người tuy vạn loài, nhưng tánh cùng một lẽ, sống thì khác đường, chết cùng
quay về một chốn. Thế giới loài người có nhiều màu da khác nhau, nhưng đói thì
biết ăn, tối thì biết ngủ, Trời che đất chở, mặt trời mặt trăng cùng chiếu, mưa
pháp thấm nhuần, đều được hưởng ơn Trời Đất. Có thể nói là cùng một “tâm” sống chỉ vì khác tín ngưỡng tôn giáo mà thành
bài bác, công kích nhau. Cho đạo ta mới có thể lên thiên đàng, còn đạo khác thì
xuống địa ngục, đem cái nguồn cội thông suốt tròn đầy, tự do, tự tại của thiên
đường xây thành lầu son gác tía ở giữa không trung, rồi tự giam hãm mình trong
đó, chẳng khác nào chui vào lồng chim treo lơ lửng giữa trời, tự cho là cao thượng
không gì sánh nổi, mừng mừng rỡ rỡ, đắc chí hót vang, đó là thứ địa ngục ở
thiên đường, tội nhân ở cõi Trời, tất cả đều là những con chiên chờ cứu rỗi, là
những kẻ không được cứu chuộc. Các vị lúc còn tại thế đều nói lên thiên đường,
nhưng hôm nay lại rớt xuống địa ngục, các vị đến âm phủ với nhục thể đây phải
không? Xác thân có các giống đen, trắng, vàng; áo mặc có in hoa các màu đỏ,
vàng, xanh. Duy có cái “tâm” ban sơ chẳng thể
nhuộm màu, nếu nuôi ý bài xích thì thiếu cái tâm cùng tu và những tiếng từ bi,
bác ái từ lời nói nào mà ra? Mặt trời, mặt trăng từng chiếu người thiện lẫn kẻ
ác khắp cổ kim, không sinh “tâm” phân biệt, đối
đãi nên mặt trời mặt trăng luôn sáng mãi, lưu mùi thơm vạn thuở. Các vị phải
giác ngộ, tự chiếu sáng bản tính mình, đừng sinh lòng oán ghét, vì hiện giờ
đang là thời kỳ phổ hóa “Vạn Giáo Quy Tông”, mà
quy tông tức quy tâm. Kết hợp tâm của chúng sinh, lấy nhân ái đối xử với nhau,
phát huy giúp đỡ lẫn nhau, tốt lành với nhau. Các tôn giáo phải mở lớn cửa, tùy
duyên mà độ người, mặc dù không cùng giáo chủ, nhưng tâm nguyện và mục tiêu lại
cùng đường, hy vọng toàn nhân loại đồng quy thiên đạo, đem thế giới ta bà biến
thành nước hoa sen hoan lạc.
Giáo
chủ vốn chỉ cứu được tâm tính và linh hồn, chẳng thể cứu nổi xác thân. Do đó
phát hiện được thực tướng của nội tâm mới có thể giải thoát sống đời tự tại. Chỉ
có như vậy mới mong hoàn thành được thế giới đại đồng, để mỗi người có thể trở
thành Tiên Phật, khả dĩ làm thánh hiền. Còn như phản bội đường lối này, ắt trở
lại kiếp luân hồi...
Tế
Phật: Đã tới giờ, hướng về phía vị Tông Chủ từ giã, có duyên còn gặp lại. Dương
sinh mau mau bái tạ để trở
về.
Dương
Sinh: Thưa Tông Chủ, thật là khiếm khuyết, vì thời giờ đã trễ, phải mau trở về
Thánh Hiền Đường, bỏ dở cuộc họp nửa chừng thật quả là thất lễ, xin rộng lòng
tha thứ.
Tông
Chủ: Không sao, chúng tôi xin đưa tiễn.
Tế
Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, hôm nay nghe thuyết pháp cảm tưởng của con ra
sao?
Dương
Sinh: Vị giáo sư đó giảng rất rõ lẽ đạo, hiện tại các tôn giáo chỉ trích lẫn
nhau, giống kẻ bán dưa nói dưa mình ngọt. Nếu như đúng, người đời có thể rủ
nhau tới ăn thử xem, như người uống nước, lạnh ấm tự biết, do sự cảm nhận từ
trong lòng mới chân thực, ngon dở do khách chiếu cố phê bình, con cảm thấy so
sánh như vậy mới khách quan.
Tế Phật: Thế nhân cố chấp
không thông, do đó khó lên được Thiên Đường. Tiên Phật, thánh hiền, đều thay Trời
lập ngôn, đạo Trời chí công. Như chuyện con giáng trần, đầu thai nơi nước
ngoài, con tin rằng đại khái tôn
giáo ở đó cũng như đây,
vì vậy mà ta sẽ không độ con chăng? Nếu thế ta không còn xứng đáng là “Phật”, và cuộc đi này chỉ là “tiểu đạo vị tư” (đạo nhỏ cho riêng mình). Hy vọng
người đời thi thố được công tâm, vất bỏ được tư niệm, còn không thiên đường của
con chỉ rộng có năm thước, không thể dung nạp thiên hạ chúng sinh. Hay quá, đã
tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!