nói cho người
này biết là những người không
tốt, người
ác, người nhiều chuyện, chúng ta là
những
người tu theo đạo Phật thì hãy tránh xa
những hạng
người này, họ là những loại vi
trùng độc
sẽ giết chúng ta trên đường đạo.
Chuyện chơi
hoa kiểng cũng vậy, đó là
một trò
tiêu khiển làm vui cho người già,
nhưng họ
là những người ngu si, không muốn
mình là
người vô sự, người thanh thản và an
lạc mà
biến họ trở thành người nô lệ cho hoa
kiểng. Đối
với đạo Phật đó là một người vô
minh ngu si
không biết tìm sự giải thoát an lạc
mà chỉ
làm khổ mình mà không biết còn lại
làm khổ
cây kiểng nữa.
Chơi hoa
kiểng là một việc làm rất tội lỗi.
Một cây kia
đang sống tự do nơi lòng đất, rễ
chúng đang
tự do muốn đi hướng nào cũng
được. Đó
là một sự sống hồn nhiên của những
loài thảo
mộc. Thế mà người ta đào gốc nó lên,
rồi đem
trồng trong một chiếc chậu cũng giống
như ta nhốt
một con chim trong lồng, con cá
trong lu.
Chúng chỉ còn là một vật làm đẹp mắt
cho chúng
ta xem chơi, chứ đời chúng không
còn ý
nghĩa gì cả. Chúng ta nhốt chúng trong
chậu để
làm đẹp mắt cho ta mà cả một đời đau
khổ của
chúng. Người tu hành theo đạo Phật tâm từ bi
của chúng
ta há nỡ đành lòng nào nhìn cảnh cá
chậu chim
lồng sao? Mọi vật đều phải có quyền
sống bình
đẳng như nhau và hồn nhiên trong
môi trường
sống thiên nhiên. Không ai có
quyền làm
mất sự sống bình đẳng hồn nhiên
của muôn
loài vạn vật khác phải không hỡi các
con?
Vì sự
sống của ta, ta không thể không ăn
uống, nhưng
ăn uống ta phải có lòng yêu
thương muôn
loài, trong ăn uống càng cố gắng
tiết kiệm
sự khổ đau, sự chết chóc của muôn
loài vạn
vật, đó là để thể hiện lòng thương yêu
đúng ý
nghĩa của đạo đức nhân bản – nhân quả
làm người.
Vì thế
trò chơi cây kiểng là một thú vui
tao nhã
của con người từ xưa đến nay, nhưng
xét cho
tận cùng thì thú vui ấy là một điều làm
tội lỗi,
vì có sự khổ đau nào bằng thân cá chậu
chim lồng,
một cây kiểng được trồng trong
chậu, cũng
giống như chúng ta thân như bị tù
tội, bị
giam cầm trong ngục tù phải không hỡi
các con?
Ví dụ:
Hiện giờ con đang sống tự do, muốn
đi Đông, đi
Tây, đi Nam, đi Bắc thì mặc tình,
bỗng nhiên
có người bắt con giam vào trong bốn vách tường thì con có khổ đau
buồn rầu
không? Mặc
dù họ cho con ăn đầy đủ.
Nếu con
thấy đó là một sự đau khổ chân
thật, thì
con không nên chơi cây kiểng nữa con
ạ! Có vui
đẹp gì đâu khi mà loài cây bị giam
cầm trong
chậu và có sung sướng gì đâu khi mà
con phải
mất thì giờ quý báu để chăm sóc bón
phân tưới
nước phải không hỡi con? Bởi vậy,
khi nào
được rảnh rang Thầy sẽ giải phóng
những cây
kiểng mà cô Diệu Quang đã mua
đem về,
giải phóng là trả cho nó trở về thiên
nhiên với
đất trời, nó sẽ có một sự sống hồn
nhiên trong
muôn loài vạn vật khác, nó sẽ có
hạnh phúc
vô cùng trong môi trường sống thân
thương.
Một người
tu theo đạo Phật lấy cuộc sống
bình đẳng
tự do của muôn loài không làm khổ
mình, khổ
người và không làm khổ tất cả
chúng sanh
làm cuộc sống của mình thì hạnh
phúc biết
bao phải không hỡi con ?
Trưởng
lão THÍCH THÔNG LẠC
CHẲNG THƯƠNG
CHẲNG GHÉP
Câu hỏi
của Từ Hạnh
Hỏi:Kính
thưa Thầy! Thật sự tâm con
chẳng ghét
bỏ ai, hễ ai làm sai quấy, khôn g
đúng kỷ
luật của tu viện cũng như phạm
những lỗi
trong giới luật của Phật hoặc có ý
chán nản
tu hành, con báo cho cô Diệu Quang
biết, để
hướng dẫn họ tu tập tốt, nhưng qua rồi
tâm con bị
trạo hối và tự hỏi lại thân tâm,
mình đã
tốt trọn vẹn chưa mà lại đi vạch lỗi
người? Bản
thân mình có làm đúng như lời
Thầy dạy
chưa mà góp ý kiến giúp đỡ người
khác?
Thưa Thầy,
những việc này đã làm tâm
con trạo
hối, và muốn làm cho tâm không trạo
hối con
phải làm sao?
Đáp: Muốn
phá tâm trạo hối, con phải
dùng trí
tuệ tri kiến giải thoát, muốn có trí tuệ
tri kiến
giải thoát thì phải dùng Định Vô Lậu
quán xét,
tức là đặt niệm trạo hối trước mặt
quán xét
và tư duy cho thấu suốt:
1- Nếu
người đó không phạm kỷ luật của
tu viện,
không phạm vào giới luật Phật mà vì lòng ganh tị nhỏ mọn một việc
gì đó mà con vu
khống cho
bạn, đó là con trạo hối về tội lỗi.
2- Nếu bạn
của con tu hành đúng cách
theo lời
dạy của Thầy hoặc cô Diệu Quang mà
con đặt
điều nói xấu bạn để Thầy và cô Út rầy
mắng bạn,
thì đó là con trạo hối về tội lỗi mà
con đã gây
ra.
3- Người
bạn đó tu hành tốt được nhiều
kết quả,
Thầy khen. Nếu con đặt điều nói xấu
cho bạn con
phạm kỷ luật tu hành như thế này,
thế khác.
Khi người này bị rầy oan ức thì tâm
con bị
trạo hối. Sự trạo hối này là sự trạo hối
chân chánh,
vì thế con phải dùng pháp tự sám
hối hoặc
phát lồ sám hối:
1 - Tự sám
hối, con quỳ trước tượng Phật
phát lồ
những điều làm sai, vu khống bạn, xin
đức Phật
chứng minh từ đây về sau con xin từ
bỏ không
tái phạm lỗi này nữa.
2- Phát lồ
sám hối, con đến trước một vị
Thầy thanh
tịnh giới luật tỏ bày những lỗi lầm
của mình,
xin Thầy chứng minh cho con sám
hối, từ
đây con xin chừa bỏ, quyết tâm không
tái phạm
lại nữa. Nếu con có phạm kỷ luật hoặc lầm lỗi
những điều
gì, thì đều đến xin phát lồ sám hối
thì con sẽ
không còn trạo hối.
Nếu bạn
con phạm kỷ luật, tu hành không
đúng cách,
không chịu xả tâm, khởi tâm nghĩ
ác pháp,
tự tạo mình khổ không giải thoát luôn
luôn phiền
não, bất toại nguyện, hoặc lười
biếng, tu
chơi, ngủ li bì hoặc làm động người
khác,
thích nói chuyện tào lao, hoặc thích làm
Thầy dạy
người khác tu hành. Con đem những
việc này
trình lại Thầy hoặc cô Diệu Quang để
kịp thời
ngăn chặn và hướng dẫn bạn con tu
hành cho tốt
lại.
Điều này,
con không có lỗi gì cả mà phải
trạo hối.
Tất cả tu sĩ và cư sĩ trong tu viện đều
phải giúp
đỡ lẫn nhau, bằng cách khiến cho
bạn mình
phải tu tốt, tu đúng, mặc dù hiện tại
bạn mình
bị cảnh cáo hay bị phạt hoặc bị đuổi,
con cũng
vẫn không có lỗi, “một con sâu làm
rầu nồi
canh” nếu một người bạn xấu sẽ làm
xấu tất
cả. Một người không tu được sẽ làm cho
nhiều
người không tu được, một người tu sai sẽ
làm cho
nhiều người đều tu sai.
Những điều
con đã làm, là điều làm tốt,
giúp cho
mọi người trong tu viện bạn con và
con đều tu
hành càng ngày càng tốt hơn. Ngược lại, con che giấu những lỗi lầm
đó, tu viện mỗ i
ngày một
tệ hơn, các bạn con và chính con sẽ
xem thường
kỷ luật tu viện. Đó là sự thương
hại không
đúng cách mà con đã tự hại mình,
hại người
không thấy, không trạo hối.
Còn bây
giờ con bị trạo hối là vì con thấy
bạn con bị
phạt hoặc bị đuổi, bị cô Út la rầy
mà con
không thấy lợi ích về sau đối với bạn
con cũng
như cả tu viện.
Con sẽ tư
duy và quan sát cái nào thiện,
cái nào
ác, một ông Thầy giáo đánh học trò là
muốn cho
học trò nên người tốt hơn là ghét nó,
đánh học
trò không có nghĩa là ông thầy giáo
ghét học
trò, mà thương học trò muốn cho nó
nên người
tốt, người giỏi. Cô Út cũng vậy, nhân
quả của cô
và các con là để các con xả tâm
“tâm như
cục đất”. Còn những người bản ngã
ác to lớn
thì làm sao tu theo đạo Phật được.
Đạo Phật
là đạo vô ngã ác pháp, hữu ngã thiện
pháp. Vì
thế, họ phải đành ra đi, dù có nuông
chiều họ,
nhỏ nhẹ với họ thì họ cũng không tu
hành được
gì cả. Người gặp ác pháp mà tâm
phiền não
sân hận khởi lên mà không khắc
phục được
thì đi tu chẳng ích lợi gì. Đạo Phật
là đạo
diệt ngã ác, xả tâm ác thế mà họ không
diệt ngã,
xả tâm thì họ tu cái gì? Thiền định gì? Chẳng qua là một lớp áo
hình thức tu hành
mà thôi.
Đời chẳng ra Đời, Đạo chẳng ra Đạo,
uổng phí
một đời người.
Khi quán
xét như vậy, con đã thấu rõ được
việc con
làm là thương chứ không phải ghét, là
thiện chứ
không phải ác thì con đâu còn trạo
hối nữa,
mặc dù bây giờ con sẽ bị người khác
nói con
xấu bằng cách này hoặc bằng cách
khác. Cũng
như Thầy vì muốn độ người khác
được an vui
hạnh phúc chân thật, thì mang
tiếng mình
là người ác, người dữ. Ai không biết
“ngọt mật
chết ruồi” nhưng tu theo đạo Phật
như vậy có
thật chân giải thoát không? Hay chỉ
là trốn
chạy sự đau khổ của cuộc đời?
Những điều
con làm tốt, làm thiện cho
mình cho
người mà bạn bè gắn cho mình
những danh
từ “bất hảo” thì con nên lấy đó
mà xả tâm
mình và vui vẻ chờ thời gian trả lời
ai là
người bất hảo.
Đến khi họ
đã được giải thoát, xả được
tâm, ly
được dục thì họ biết ơn con chừng nào.
Trên đời
tốt xấu có gì đâu, chỉ do tâm
mình mà
thôi! Mình cứ làm tốt thì mọi việc tốt
sẽ đến
với mình, mình làm xấu mà mong việc
tốt thì
không thể được. Thánh phàm không thể nhìn tướng bên
ngoài mà
xác định được, Thánh phàm là phải
tự người
đó thể hiện qua thân hành, khẩu
hành, ý
hành thì thấy rõ ràng, chứ người khác
khó mà
đánh giá trị được. Thánh phàm không
thể lấy
thần thông, bùa chú và ngồi thiền nhập
định mà
gọi là Thánh phàm. Chỉ người nào
tâm hết
tham, sân, si là Thánh, còn có tâm
tham, sân,
si thì không phải Thánh, là phàm
phu, đó là
Phật giáo đã xác định như vậy.
Mình biết
xả tâm mình, làm tốt cho người
khác tu
hành được giải thoá t, đó là sự an vui,
hạnh phúc
giải thoát cho chính mình.
Do sự tu
tập không đúng pháp độc cư,
không đúng
cách phòng hộ sáu căn, không
đúng pháp
môn ngăn ác, diệt ác pháp nên dẫn
đến chỗ
kết bè, kết bạn, chia phe, chia nhóm.
Cũng từ
đó muôn pháp ác sanh ra, khiến cho
cuộc sống
của người tu sĩ và người cư sĩ giống
như cuộc
sống thế gian, cũng danh lợi, cũng
hơn thua,
ganh tị, cũng tham lam, trộm cắp,
v.v.. không
khác gì như ở ngoài đời và còn tệ
hơn nữa là
mặc chiếc áo cà sa, bôi nhọ Phật
Giáo.
Mỗi một tu
sĩ cũng như cư sĩ là mỗi thành
viên trong
đại gia đình Phật giáo đều phải có bổn phận và trách nhiệm bảo vệ
Phật giáo, bất
luận kẻ
nào dù là H.T, T.T, Đ.Đ Tăng, Ni cho
đến chú Sa
Di, Sa Di Ni phạm giới, phá giới
đều được
quyền cảnh cáo và đuổi ra khỏi cổng
chùa, nếu
những người phạm giới, phá giới mà
không chịu
ra khỏi cổng chùa thì mọi người cư
sĩ không
cúng dường và không đến chùa đó
nữa.
Có như vậy
thì Phật giáo mới hưng thịnh
và nhờ
vậy thì Phật giáo mới không còn ai dám
nghi ngờ
và khinh chê.
Cũng như
con hiện giờ dám nói ra những
lỗi lầm
của chị em khác, để kịp thời sửa sai,
khiến cho
chị em trở thành những bậc chân tu
chân chánh
trong đạo Phật. Mỗi lần có nói ra
khi thấy
chị em bị la rầy, bị phạt có khi bị đuổi
thì con
lại trạo hối, tâm con bất an mà con
không thấy
việc làm của con là đúng, là vì Phật
Pháp, là
vì những người tu hành giải thoát. Bởi
vì việc
làm của con là việc làm đem lại sự lợi
ích rất
lớn cho bạn con, cho con và cho Phật
giáo. Tại
sao vậy?
Vì để
những con sâu mọt này trong Phật
giáo sẽ
khiến cho các con không tu tập được và
mọi người
cũng không tu tập được. Những người hay nói chuyện, kết bè, kết
bạn, tụ
năm, tụ ba là những người xấu những
người không
tốt. Người tu hành theo Phật giáo,
các con
cần nên tránh xa những hạng người
này, những
hạng người này là ác tri thức.
Những
người nhiều chuyện, lắm mồm là
những
người không thể tu theo con đường của
đạo Phật
được, biết mình là người nhiều
chuyện,
lắm mồm thì đừng có vào chùa tu hành
mà làm
tội cho những người khác không tu
hành được
và làm cho Phật Pháp suy đồi thì
mang tội
rất lớn.
Nếu thấy
khả năng mình sống độc cư được
thì vào
chùa mà tu tập, còn thấy sống độc cư
không được
thì đừng vào chùa, vì vào chùa sẽ
sinh ra rối
loạn trong chùa thì rất tội nghiệp.
Tóm lại,
những việc làm của con là tốt,
đâu có gì
con phải trạo hối chỉ trừ con nói xấu
người khác
được mà con không giữ gìn được thì
đó mới là
sự trạo hối. Mới là sự đáng trách,
mới là
đáng khinh chê và đáng phỉ nhổ vào
mặt con.
Nói người
mà con giữ gìn đúng, không hề
vi phạm
những lỗi lầm, đó chính con mới là
người xứng
đáng trong đại gia đình Phật giáo,
con mới là
người đệ tử thân cận của Phật, con mới là người đáng tin cậy của
Thầy và cô Diệu
Quang.
CÁCH THỨC
GOM TÂM
Câu hỏi
của Từ Hạnh
Hỏi:Kính
thưa Thầy! Lúc này con gom
tâm rất
chậm từ 10' đến 15' mới gom được là
tại sao?
Đáp: Gom
tâm chậm là pháp hướng tâm
còn yếu,
tỉnh thức chưa cao và chưa biết cách
thức gom
tâm.
Cách thức
gom tâm cũng không khó khăn
gì lắm,
nhưng phải thường xuyên tu tập những
cách sau
đây:
1- Phải
thường xuyên đi kinh hành, phải
biết đi
kinh hành đúng pháp môn, đúng cách đi
kinh hành,
làm mọi việc phải biết làm mọi
việc, hoặc
ngồi tại chỗ biết ngồi tại chỗ, trong
lúc ấy
thường hướng tâm nhắc: “Tâm phải
gom về thân
hành, thân làm cái gì thì tâm
phải biết
làm cái nấy, không được phóng dật ra ngoài, không được đi lang thang,
không được
nghe ngóng, phải gom về thân
hành cho
thật chặt”. Con nên tu tập tỉnh
thức bằng
pháp hướng này thì kết quả con gom
tâm rất
nhanh.
2- Con nên
theo phương pháp thở hơi thở
chậm này
để gom tâm. Trước khi thở hơi thở
chậm con
hướng tâm: “Tâm phải tập trung
vào hơi
thở tại nhân trung”, hướng tâm
xong con
hít vô chậm chậm cho đến khi không
còn hít vô
được thì con bắt đầu thở ra và thở ra
cũng chậm
chậm cho đến khi hết thở ra được,
thì con
thở trở lại hơi thở bình thường, sau khi
mười hơi
thở bình thường con đã thở xong thì
con thở
trở lại hơi thở chậm chậm và nhẹ,
trước khi
thở hơi thở chậm chậm thì con lại
hướng tâm
một lần. Cứ như thế mà con tu đến
30' thì xả
nghỉ.
Tóm lại,
khi dùng hơi thở chậm thì con
gom tâm rất
dễ dàng, không còn khó khăn.
Nếu 10 hơi
thở con thấy sức gom tâm còn yếu
thì con nên
tu năm hơi thở bình thường và một
hơi thở
chậm, khi nào tâm con gom được thì
con chỉ
thở hơi thở bình thường mà không cần
thở hơi
thở chậm và nhẹ nữa. Con nên cố gắng tu tập, rồi báo cáo cho
Thầy biết
để chỉnh đốn lại cho đúng, khi tu tập
đúng là
có kết quả ngay liền, còn ngược lại có
trạng thái
nặng đầu, căng mặt thì con hãy
ngưng sự tu
tập và hỏi lại Thầy để tu tập cho
đúng đặc
tướng. Chúc con tu tập tốt và thành
công.
TÂM BUNG RA
HOẶC RƠI VÀO VƠ KÝ
Câu hỏi
của Từ Hạnh
Hỏi:Kínhthưa
Thầy! Con gom tâm
yên lặng
chỉ 15' hoặc 20' thì tâm con lại bung
ra hoặc rơi
vào vô ký. Thưa Thầy có cách nào
an trú
trong yên lặng và đừng để rơi vào vô ký
không?
Đáp: Định
diệt tầm giữ tứ con tu chưa
được thuần
thục, phải tu trở lại, luôn luôn phải
giữ tứ
trong câu pháp hướng: “Tâm phải gom
trong hơi
thở, hơi thở chậm và nhẹ” , trong
khi ngồi tu
con luôn nhắc câu trên đây, không
cần đếm.
Tu như vậy tâm sẽ không bung ra và
không rơi
vào vô ký. Còn một cách khác nữa là tâm con sẽ
không bung
ra và không rơi vào vô ký, con hãy
đứng dậy
ngay liền đi kinh hành 20 bước và
ngồi xuống
đếm năm hơi thở rồi đứng dậ y đi
kinh hành
20 bước, cứ thế tiếp tục tu tập mãi
cho hết
giờ xả nghỉ.
Tu như vậy
con nên ghi nhớ trong mọi
hành động
khi ngồi, khi thở, khi đứng dậy, khi
đi kinh
hành và khi hướng tâm con không được
quên, nếu
thấy mệt thì tu ít giờ trở lại, không
được tu
tập quá sức.
Còn một
cách nữa là lúc nào con cũng đẩy
lui các ác
pháp trên thân thọ, tâm và pháp của
con thì tâm
con tự gom vào hơi thở nên không
có khó
khăn, không có mệt nhọc. Đó là tâm
không phóng
dật.
Có tu như
vậy tâm con sẽ không bị bung
ra và không
rơi vào vô ký; tu như vậy sẽ có một
sức tỉnh
thức đầy đủ để xả tâm và tâm định
tỉnh luôn
ở trong chánh niệm tỉnh giác. Vì thế,
không có
dục và các ác pháp tác động vào thân
tâm con
được.
Trưởng
lão THÍCH THÔNG LẠC
HƠN TRẦM VÀ
LƯỜI BIẾNG
Câu hỏi
của Từ Hạnh
Hỏi:Kính
thưa Thầy! Bị hôn trầm và
lười biếng
con phải phá như thế nào?
Đáp: Gặp
bệnh này con phải hết sức
chiến đấu
với nó, biết có trạng thái muốn nằm
ngủ thì
không nên ngồi mà phải đứng dậy đi
kinh hành
liền không được chậm trễ, vì chậm
trễ lười
biếng sẽ lôi con nằm xuống và tâm con
sẽ có
những lý luận rất tinh vi, để lôi con nằm
hoặc ngồi
tu, rồi ngủ.
Gặp bệnh
này:
1- Con phải
hướng tâm nơi bước chân đi
và tác ý
to tiếng: “Tâm phải luôn tập trung
vào bước
chân đi, không được xao lãng”.
2- Tìm một
bài kệ, một câu thơ thường
nhắc đến
sự chết và tất cả sự vô thường đau
khổ của
thân người để cảnh giác. Từ đó con
quán xét
đường tu hành của con hiện giờ tu
hành chưa
đến đâu mà lỡ vô thường nhân quả
đến thì
lấy gì tiếp tục tu đây. Mất thân rồi biết
còn có
được thân sau nữa hay không? Khi tư
duy như vậy
rồi con lại đem thân ra suy nghĩ kế tiếp về nghĩa lý vô lậu hoặc về
thân vô
thường,
bất tịnh, vô ngã và đau khổ.
Hoặc nhớ
lại người cha thân yêu của mình
đã mất,
mình phải siêng năng tinh tấn tu tập
để tìm
thấy cha mình sanh về đâu.
Tốt nhất
muốn phá tâm hôn trầm thùy
miên và
lười biếng thì con nên đi kinh hành 20
bước rồi
lại ngồi tu 5 hơi thở, cứ tu tập như vậy
mãi chừng
nào hết hôn trầm thùy miên và lười
biếng thì
mới thôi, tu 5 hơi thở rồi đứng dậy đi
kinh hành
là phương pháp phá và diệt sạch
hôn trầm
tuyệt vời. Các con nên cố gắng tu tập
thì sẽ
chiến thắng trong tay. Nếu hôn trầm
thùy miên
quá nặng thì mỗi bước đi thì mỗi tác
ý to tiếng
kèm theo như truyền lệnh: “Chân
mặt bước!
Chân trái bước!!!!”. Cứ mỗi lệnh
là một
hành động làm theo đúng lệnh. Lệnh
truyền như
tiếng thét. Có tu tập như vậy con
mới phá
được hôn trầm, vì hôn trầm rất khó
phá. Đừng
để gục rồi mới đi kinh hành là quá
trễ, vừa
thấy dạng hôn trầm là đứng dậy ngay
liền,
chiến đấu liền, không được xem thường
nó. Ngay
từ lúc đầu phải chiến đấu tận lực thì
mới mong
thắng được nó. Hôn trầm thùy miên
là trạng
thái tâm si của con vì vậy nó rất khó
trị. Tu
hành thường bị nó cản trở nên rất khó dẹp, phải bền chí kiên
cường, giờ giấc phải
nghiêm
chỉnh. Lúc nào cũng đề cao cảnh giác
trạng thái
lười biếng, hôn trầm, thùy miên, vô
ký, hôn
tịch, ngoan không v.v..
DIỆT TẦM 1
Câu hỏi
của Từ Hạnh
Hỏi:Kính
thưa Thầy! Làm cách nào để
diệt được
tầm hết hẳn, không còn trở tới trở lui
nữa?
Đáp: Muốn
diệt được tầm hết hẳn trong
thời gian
30' hoặc 1 giờ thì tu “định diệt tầm
giữ tứ”.
Lâu lâu tầm vẫn còn tái diễn là tu định
diệt tầm
chưa thuần.
Định diệt
tầm chưa thuần mà vội xả tứ2
nó có hai
trường hợp xảy ra:
1- Tầm
không dứt, thường tái diễn trở lại.
1
- Tầm là
sự suy tư nghĩ ngợi một điều gì
2
- Tứ là
tác ý, khởi niệm 2- Tầm chưa dứt sạch mà bỏ tứ thường xảy
ra vô ký.
Muốn diệt
tầm tứ nhập Nhị Thiền mà Sơ
Thiền chưa
nhập được thì làm sao diệt tầm tứ
nhập Nhị
Thiền. Bởi vì Nhị Thiền là bắt đầu
thân định.
Trong pháp tu hành về thiền định,
tâm chưa
định mà thân định thì không bao giờ
có được,
họa may có định cũng chỉ là định
tưởng mà
thôi.
Định ly
dục ly ác pháp chưa nhập được mà
lo tu tập
định diệt tầm tứ thì đó chỉ là mơ
mộng mà
thôi.
Một người
nhập được chánh định thì người
ấy phải
sống đúng giới luật không hề vi phạm
một lỗi
nhỏ nhặt nào cả, bởi từ giới luật thanh
tịnh nó
mới có đủ Tứ Thần Túc. Có đủ Tứ Thần
Túc thì
mới diệt được tầm tứ nhập Nhị Thiền.
Cho nên,
giới luật không thanh tịnh thì không
bao giờ
nhập Sơ Thiền được huống là Nhị
Thiền.
Tại sao
các con không diệt được tầm tứ
nhập Nhị
Thiền?
Tại vì tâm
các con chưa ly dục ly ác pháp,
nói cách
khác cho dễ hiểu hơn, tại vì các con còn phạm giới, phá giới, bẻ
vụn giới, tâm chưa
thanh tịnh
giới.
Lấy giới
luật mà xét thì biết người nào
nhập định
và không nhập định rất rõ ràng và
cụ thể,
dù cho họ có ngồi thiền một hai ba ngày
hoặc bảy
tám ngày thì đó là thiền tưởng, tà
thiền, chứ
không phải là chánh định của Đạo
Phật.
Khi tâm
thanh tịnh tức là tâm ly dục ly ác
pháp xong
thì người này tu định diệt tầm giữ
tứ, tức
là khi tâm họ không còn phóng dật thì
họ tìm nơi
gốc cây bóng mát nơi vắng vẻ, nơi
không có
người lai vãng, họ ngồi kiết già lưng
thẳng và
khi tâm họ bắt đầu an lạc thanh thản
và vô sự
thì họ dùng pháp hướng tâm: “Tâm
phải diệt
tầm” đến khi ta thấy tầm không còn
nữa, nghĩa
là ta còn thấy rõ bốn chi thiền của
Sơ Thiền:
tứ hỷ, lạc và nhất tâm thì lúc bây giờ
chúng ta
mới tu định diệt tầm tứ… như trên
Thầy đã
dạy.
Phần đông
người tu thiền thời nay, tu
chưa xong
lớp thiền này thì vội tu lớp thiền
khác, tu
như vậy là tu sai không có lớp lang, tu
lộn xộn,
tu theo kiến giải tưởng giải của người
xưa, v.v..
Khi tu tập Tứ Niệm Xứ, bốn chỗ: thân,
thọ, tâm,
pháp được sung mãn thì Tứ Thần Túc
xuất hiện.
Tứ Thần Túc xuất hiện thì dùng
ngay Định
Thần Túc nhập các định không còn
khó khăn,
mệt nhọc, không còn phí sức tu tập,
nhập định
dễ như trở bàn tay, như lấy đồ trong
túi.
BUỒN CHÁN
Câu hỏi
của Mỹ Linh
Hỏi:Kínhthưa
Thầy! Làm sao ngăn
chặn được
tâm buồn chán?
Đáp: Buồn
chán là một trạng thái bi
quan. Buồn
chán là một trạng thái ngao ngán
cho một sự
việc mình đang làm mà gặp thất
bại. Muốn
hết buồn chán con nên tìm hiểu tâm
con đang
buồn chán cái gì?
Khi đã rõ
sự việc buồn chán con đặt niệm
đó tư duy
quán xét theo như cách tu “Định Vô
Lậu”. Nên
trao đổi tâm niệm buồn chán với một
Thiện hữu
tri thức thân thương, người ấy sẽ
giúp xả
tâm niệm đó.
Buồn chán
là một trạng thái khổ đau, nó
là ác
pháp. Người tu hành theo Đạo Phật nhất
định không
để tâm buồn chán và tìm mọi cách
đẩy lui nó
ra khỏi tâm, giúp cho tâm thanh
thản, an
lạc và vô sự. Vì lời dạy của Đức Phật
luôn luôn
phải: “Ngăn ác, diệt ác pháp”.
Buồn chán
là một ác pháp, ác pháp này rất độc
nó có thể
khiến con đi đến tự tử. Tự tử để
không còn
buồn chán, nhưng sự thật nó không
phải vậy.
Bởi vì tự tử gây ra một tội lỗi rất lớn,
tội giết
người. Người chết trong tự tử là người
chết trong
đau khổ, chết trong đau khổ là chết
trong địa
ngục có nghĩa là người này bỏ thân
này tiếp
nối thân khác ngay liền đều gặp thân
đau khổ và
còn đau khổ hơn trong kiếp này
nữa.
Vì vậy,
buồn chán là một ác pháp tối độc
hại, người
tu theo đạo Phật phải đề cao cảnh
giác đừng
để tâm buồn chán, vừa thấy tâm hơi
buồn là
chúng ta đã hóa giải nó ngay liền.
Trên đường
tu hành theo đạo Phật
“chúng ta
nên tu tập để nhàm chán đời
sống thế
gian, chứ không nên buồn chán”, vì nhàm chán khác với buồn chán,
buồn chán
là vì
không thỏa mãn được lòng ham muốn, còn
nhàm chán
có nghĩa là đã từng trải đời, thấy
đời là
một sự khổ đau chân thật không có gì
vui chỉ là
một chuỗi dài thời gian toàn là sự vô
thường và
khổ đau.
Cho nên,
buồn chán là một ác pháp cần
phải diệt,
còn nhàm chán là một diệu pháp
giúp chúng
ta thoát ra khỏi cuộc đời đầy sóng
gió, ba
đào.
Người tu
hành theo Phật giáo mà để tâm
buồn chán
là người ngu si ôm ác pháp trong
tâm để rồi
tự giết mình trong ác pháp, chết
trong ác
pháp ấy, người như vậy không xứng
đáng là
đệ tử của Phật. Người đệ tử của Phật
lúc nào
tâm cũng thanh thản, an lạc và vô sự.
Tâm thanh
thản, an lạc và vô sự là hạnh phúc
nhất trần
gian. MUỐN XÃ NHỮNG LỖI LẦM
Câu hỏi
của Mỹ Linh
Hỏi:Kính
thưa Thầy! Người lầm lỗi tại
đây, hoặc
ra đi thì phải chịu nhân quả đó.
Nhưng muốn
vượt qua, làm chủ được những
nhân quả
này, thì phải thường xuyên tu tập
những pháp
môn gì?
Đáp: Nhân
quả do tâm tạo ra tội lỗi (nhất
thiết do
tâm tạo). Muốn chấm dứt nhân quả tội
lỗi thì
phải diệt ngã xả tâm, muốn diệt ngã xả
tâm thì
phải tu Định Vô Lậu và Định Chánh
Niệm Tỉnh
Giác...
Do diệt
ngã xả tâm, nên nhân quả không
tác dụng
được tâm, vì thế gọi là vượt qua hay
làm chủ
nhân quả.
Khi đã làm
lỗi ở đây, mà quyết tâm ở đây
để xả tâm
bằng cách tự răn nhắc tâm mình
không lầm
lỗi nữa hoặc phát lồ sám hối với
một vị
Thầy tâm đầy đủ thanh tịnh và hứa khả
cố gắng
giữ gìn không cho vi phạm những lỗi
lầm đó
nữa, đó là sự diệt ngã xả tâm. Còn đi
nơi khác
để tu tập xả tâm thì đó là một sự
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!