DẠO ĐỊA NGỤC ONG ĐỘC Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 6 tháng 3 năm Đinh Tị (1977)
Quy y Thánh Phật
biểu đơn thành Phóng hạ đồ đao quỷ diệt kinh Tứ chính tam thanh nghi cố thủ
Thanh vân hữu lộ đạt thiên kinh.
Dịch
Noi gương Thánh Phật tỏ lòng thành Đồ tể
xuống dao quỷ cũng kinh Pháp định pháp thiền nên cố giữ Kinh đô tiên giới cưỡi
mây xanh.
Tế Phật: Tu tới Thần
Tiên không phải dễ, muốn làm Thánh Hiền giữ lòng càng khó hơn. Trên đời người
ta lập nhiều đạo, nhà thờ, chùa, miếu bảng hiệu trưng lên thật là rực rỡ, nói
kinh, luận lẽ đạo, tham thiền chứng ngộ, là chốn để độ chúng sinh, đó là thiên
đường ở trần gian. Gần đây có rất nhiều kẻ lạm dụng danh nghĩa thần tiên, làm
việc ám muội thất nhân tổn đức, buôn thần bán thánh, sơn phết tượng gỗ, thi
hành đủ mọi mánh
khóe gian manh, gạt gẫm kẻ ngu để kiếm tiền, làm hoen ố thánh thần, lỗi lầm kể không xiết. Tội khi thế hại
nhân không nhỏ, luật
pháp âm phủ nghiêm ngặt, tuyệt nhiên không khoan thứ. Hôm nay ta dẫn Dương Sinh
xuống địa ngục tham quan, để làm tấm gương kim cổ cho thế nhân soi. Dương Sinh
chuẩn bị dạo âm ty, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Tuân lệnh,
con đã sẵn sàng rồi, không biết bữa nay đi đâu?
Tế Phật: Địa Ngục Ong Độc.
Mau nhắm mắt lại chuẩn bị lên đường.
Dương Sinh: Con đã nhắm
mắt rồi, xin thầy khởi hành. Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: A! Địa Ngục
Ong Độc đã hiện ra trước mắt. Quỷ sứ áp giải nhiều tội hồn vào trong ngục, dọc
đường bị gậy đập, roi quất quá tàn nhẫn, khóc la thảm thiết, nghe thật rụng rời,
không biết họ phạm vào tội gì? Tế Phật: Bọn này lúc còn tại thế nương tựa vào
thần thánh làm kế sinh nhai. Lúc sống ăn nhiều cho nên sau khi chết bị âm ty quản
thúc, muốn biết rõ hơn phải vào hẳn bên trong ngục quan sát. Ngục Quan cùng Tướng
Quân đã chờ sẵn để tiếp đón chúng ta, mau đến ra mắt. Dương Sinh: Đệ tử là
Dương Sinh xin ra mắt Ngục Quan và chư vị Tướng Quân. Thưa tôi là môn sinh của
Thánh Hiền Đường trên dương thế, phụng mệnh cùng Tế Phật dạo thăm âm phủ để viết
sách. Hôm nay đến quý ngục, mong được giúp đỡ nhiều.
Ngục Quan: Xin chớ khách sáo, bản ngục là Địa Ngục Ong Độc vừa mới thiết
lập, nằm dưới quyền cai quản của Đệ Tứ Điện. Gần đây các tội phạm ngày càng gia
tăng nên U Minh Giáo Chủ đặc biệt cho thiết lập thêm ngục này để quản trị cùng cải huấn tội phạm, xin mời
hai vị vào trong xem
xét cho tường tận.
Dương Sinh: Đa tạ. Ái
chà! Bạch thầy con không dám vô nữa, bên trong đầy ong mật, con nào con nấy lớn
bằng ngón tay cái, đen thui, y như “ong đầu cọp” bay
vào ngục chích các tội phạm, người nào cũng la hét, muốn trốn mà không được,
ngã la liệt ở góc tường. Có vài con bay về hướng mình, sợ bị nó chích quá, kiếm
chỗ trốn là hơn. Ong đầu cọp độc lắm, chích trúng là chết.
Tế Phật: Làm gì mà sợ
quá vậy! Mấy con ong độc này đều có tính linh, không phải cứ gặp người là chích
đâu. Vì thân thể tội hồn vốn có cái khí bất chính, cho nên nó thích mà lại gần.
Như nơi sạch sẽ, ruồi muỗi tránh xa.
Vật hôi thối ruồi muỗi bay theo. Loài ong độc này bay ra là có ý nghinh
đón chúng ta.
Ngục Quan: Mời nhị vị tới trước tham quan. Dương Thiện Sinh chớ có sợ, nếu ong gặp ai cũng chích thì
chúng tôi đã chạy trốn mất
tiêu rồi. Ong độc này là thần vật, chuyên môn chích những kẻ nào ở trên đời giả
dối, mượn danh nghĩa, cùng đội lốt thần thánh kiếm tiền. Giờ đây chúng muốn chạy
trốn mà chẳng được, và cũng bởi tội hồn có ý muốn trốn lánh cho nên càng bị bầy
ong bám sát. Dương Sinh coi thân thể tội hồn bị ong chích sưng u từng cục, nhất
là trên đầu, sưng vếu cả lên. Bị nọc độc hành hạ cơ thể đau nhức khóc như mưa,
kẻ nào kẻ đó bưng đầu chạy như vịt.
Dương Sinh: Hình phạt
tàn nhẫn quá, căn ngục nhỏ hẹp, tội hồn bị đám ong rượt, muốn chạy trốn mà
không nơi, không cửa, cũng chẳng biết kêu ai. Xin hỏi Ngục Quan, các tội hồn
này phạm phải lỗi gì mà đến nỗi phải đày ải ở đây để chịu hành phạt đau đớn
này. Ngục Quan: Để viết vào Địa Ngục Du Ký tôi mở cửa nhà giam, bảo vài tội hồn
kể lại những hành vi ác độc của họ lúc còn sống hầu cảnh cáo người đời.
Tế Phật: Hay lắm. Bây giờ
các ngục của âm ty đều biết thầy trò mình phụng chỉ dạo âm phủ để viết sách Địa
Ngục Du Ký, tìm kiếm bằng cớ để cảnh cáo thế gian, xin Ngục Quan cho tôi biết
rành rẽ tội trạng của các can phạm.
Ngục Quan: Đó là nhiệm vụ
của viên chức các ty sở tại. Để tôi tạm thả hai tội hồn ra để nó khai những
hành vi ác độc mà nó đã làm khi còn sống để Dương Thiện Sinh rõ, không thể dài
lời.
Dương Sinh: Xin hỏi tội
hồn, lúc còn sống người đã phạm phải tội gì? Tại sao bị đày ở ngục này để chịu
cực hình?
Tội Hồn: Nói ra càng
thêm xấu hổ, còn mặt mũi nào nhìn thấy người khác. Tôi là một đạo hữu của Thánh
Hiền Đường thuộc Nam Bộ Đài Loan. Nhân học đạo đã lâu năm, sau được bầu làm chức
Phó Chủ Thánh Hiền Đường, có một lần muốn mở mang mối đạo nên đã viết sách, in
tặng các nơi tin điều lành, tôi gắng sức chịu cực khổ, các nơi hâm mộ cũng muốn
in ra thật nhiều để giúp người. Vì nhờ tài ăn nói của tôi, chỉ hơn hai tháng mà
thâu được trên ba chục ngàn đồng. Thời gian đó tôi lại thiếu nợ một người, bị họ
hối thúc tôi không biết tính sao. Nhân có sẵn trên ba chục ngàn đồng, bèn lấy
ra một phần trả nợ. Cuối cùng chỉ đưa cho Đường Chủ chẵn hai chục ngàn đồng, giữ
lại mười hai ngàn bốn trăm năm mươi sáu đồng. Trả xong nợ còn lại bao nhiêu tôi
cất đi để tiêu riêng, vì nghĩ rằng chẳng ai biết nổi. Nhưng từ đó về sau sự hối
hận giày vò tâm can,
I A \ S' * ? • / I X , /? 4 Ẩ • /-■ A 1 ? 1
f
à •
I Ằ
luôn luôn có cảm giác bất ổn đối với ân chủ. Mỗi lần ngồi
đàn cơ, ân chủ cũng chẳng hề đả động tới việc tham tiền của tôi. Cách đây ba
năm, tôi đau bao tử nặng chẳng bao lâu thì thác, bị tướng quân đầu trâu mặt ngựa
tới áp giải đi. Lúc đó, ân chủ mới tới trước mặt tôi thét mắng: “Mi nghĩ điều sái quấy,
tới chết không tỉnh ngộ. Lúc sống có những điểm khúc mắc tại sao không nói thẳng
cho ta rõ. Tiên Phật giáng xuống thuyết pháp là cốt để khuyên răn người đời
hành điều thiện, bỏ điều ác. Toàn bộ chân lý là do cách hành đạo dạy người xử
thế. Đã đọc lời dạy dỗ của thánh hiền mà không hành theo lời dạy, giờ đây phải
gánh tội thì ráng mà chịu.” Ngoài ra còn dặn âm
binh bẩm lại với Minh Vương để tăng thêm hình phạt. Đến khi tôi tới âm phủ,
Minh
V
ương giận lắm, sai áp giải tôi tới
Đài Gương Soi Ác Nghiệp để chiếu hiện những hành vi in sách lấy tiền bỏ túi
tiêu riêng, thì không điểm nào không chiếu rõ, khiến tôi run rẩy sợ hãi. Sau
giao tới Tứ Điện để Ngũ Quan Vương phán tội, tôi đã bị kết án tù hai mươi tám
năm và giam tại Ngục Ong Độc này, sau tái giao cho Ngũ Điện xử lý. Hàng ngày tại
ngục thụ hình ong chích toàn thần đau đớn chịu không nổi, thân thể sưng vù, ong
độc hễ thấy tôi là truy kích. Nhà tù hẹp quá làm sao trốn, hối hận lúc còn sống
tu học tại Thánh Hiền Đường, làm đồ đệ của ân chủ, không tuân thánh huấn, mặc dầu
chỉ phạm tội có một lần mà cũng không được ân giảm. hy vọng các đạo hữu hết sức
cẩn thận hành vi và ngôn ngữ, nếu sơ sót mắt Trời khó thoát. Như nay tôi hối hận
thì đã muộn, thật uổng công ân chủ giáo hóa cùng đồng đạo dẫn dắt, lòng xấu hổ
quá chừng.
Ngục Quan: Mi vào cửa
thánh, không thụ thánh giáo, có thể nói là khinh thầy, khinh người, trên vô lễ
với ân sư, dưới vô lễ với người xuất tiền in kinh sách. Đối với người đã thực
tình phát tâm cúng dường, người ta không sợ sư sãi hòa thượng giả, kẻ bố thí
khi đã phát tâm, công đức không thể giảm chỉ kẻ tham tiền lòng xấu phát sinh, tự
chuốc lấy tội lớn mà thôi. Phàm đã bước vào cửa thánh, một cắc, một xu cũng phải
rõ ràng, nếu không sẽ làm ô uế phép đạo trong lành nơi cửa thánh, địa ngục gia
tăng hình phạt. Người đời phải thật cẩn thận.
Tế Phật: Bọn làm bại hoại
cửa thánh, tiền bạc không trong sạch, phá hoại danh dự, tội muôn phần đáng chết,
hình phạt ở cõi âm sẽ chẳng tha. Đã nói là người đời, tu đạo phải giữ khuôn
giáo phép đạo trong lành, sau khi chết mới tránh khỏi sa xuống địa ngục chịu
hình phạt đớn đau, khi đó mới hối hận thì đã lỡ rồi. Hôm nay thời giờ đã hết,
ngày sau trở lại nữa. Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường, đa tạ Ngục
Quan đã tận tình chỉ bảo.
Dương Sinh: Cảm tạ Ngục
Quan cùng Tướng Quân đã giúp đỡ tìm hiểu nội tình của quý ngục, vì thời giờ có
hạn, xin cáo từ.
Ngục Quan: Các Tướng
Quân hãy sắp hàng tề chỉnh để tiễn đưa quý khách, mong ngày khác lại được tiếp
đón quý vị tại bản ngục.
Dương Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin thầy trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền
Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LẠI DẠO ĐỊA NGỤC ONG ĐỘC Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 3 năm Đinh Tị (1977)
Tiên sư độ ngã thánh ân trường Hậu đức
tình thâm niệm bất vong Thế thượng hà đa oai đạo tử Tu thành thần côn đáo công
đường.
Thánh Tiên cứu độ đức ân dày Nghĩa cả tình sâu
niệm tối ngày Cõi thế có nhiều tên bán đạo Tu thành thần cướp bị lưu đày.
Tế Phật: Thánh Thần Tiên
Phật giáng phàm độ nhân, thâu nhận đồ đệ, giáo hóa để tu theo chân lý chẳng qua
là muốn người đời phản bổn hoàn nguyên mà tu thành chánh quả. Bậc thầy Trời ân
đức sâu dày không gì sánh nổi, cho nên có thể nói “Nhất nhật vi sư,
chung thân vi phụ” (Một ngày làm thầy suốt đời làm
cha). Lẽ đương nhiên là phải nghe lời thầy dạy, bắt chước hành vi của thầy
nhưng cũng có hạng bất nhân ác đức, đang tâm phản đạo, núp bóng thần thánh, mượn
danh Tiên Phật để kiếm tiền. Thần Tiên không tu, mà tu thành thần cướp, Thiên
Đường không lên được mà lại bị tống xuống Bộ Công Đường, ác nghiệp đó không nhỏ
vậy. Phàm đã vào cửa thánh mà phạm thánh quy, âm luật phán tội nặng lắm. Người
đời bất luận quy y đạo nào thì nên tuân giữ thánh quy lễ tiết đạo ấy để tránh
phạm tội không cứu chuộc được. Bữa nay Dương Sinh sửa soạn dạo âm ty, mau lên
đài sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn
sàng, không biết hôm nay mình đi đâu?
Tế Phật: Lại đến Địa Ngục
Ong Độc coi mấy kẻ phản đạo vong đức bị xử ra sao. Nhắm hai mắt lại, chúng ta
lên đường... Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Ngục Quan: Hoan nghênh Tế
Phật cùng Dương Thiện Sinh trở lại bản ngục để tái tham quan.
Tế Phật: Hiện tại trên
cõi thế có rất nhiều kẻ mượn danh Thần Thánh, khoác áo cà sa tô tượng Bụt để kiếm
tiền làm mất vẻ trang nghiêm của Thần Thánh Tiên Phật cùng danh dự của tôn giáo
chính thống không ít, cho nên ta đặc biệt trở lại đây lần nữa thâu thập các dữ
kiện để khuyên đời.
Ngục Quan: Phải phải,
hai vị theo tôi vào trong, tôi thả vài tội hồn ra, để nó thuật lại những hành
vi xấu xa đê tiện của nó lúc còn tại thế cho Dương Sinh nghe.
Dương Sinh: Đa ta Ngục
Quan! Loài ong độc này bay lượn đầy Trời, thấy tội hồn bèn sa tới đốt, mọi tội
hồn đều bị châm, da thịt sưng húp, đầu nặng mắt hoa.
Ngục Quan: Không chỉ vậy
thôi đâu, còn phát nóng lạnh nữa, vì loài ong độc này chứa nhiều nọc độc. Tôi
kêu vài tội hồn tới để thuật rõ lúc còn sống phạm những tội gì.. Mệnh Tướng
Quân tạm thả tội hồn ra khỏi ngục.
Tướng Quân: Tuân lệnh...
đã áp giải ba tội hồn tới. Ngục Quan: Tội hồn hãy nghe đây, vị này là Phật Sống
Tế Công còn vị kia là Dương Thiện Sinh thuộc Đài Trung Thánh Hiền Đường, phụng
chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, tội hồn hãy thuật rõ tội trạng lúc còn sinh tiền
để làm tài liệu sống khuyên răn người đời.
Dương Sinh: Xin hỏi tại
sao người phải tới đây thụ hình?
Tội Hồn: Tôi thiệt là
không phải, lúc còn sống ở dương gian, tôi làm lý trưởng trong làng. Dân chúng
muốn lập miếu, tôi thay mặt thâu góp tiền bạc, rồi gian lận của chung, đem tiền
thâu được xài riêng. Sau khi chết mới rõ là đã ăn tiền của Trời Phật thì tội
tôi quá nặng, cho nên bị phán đày ở ngục này để thụ hình. Ong độc không chút
tình thương, châm đốt người quá đau đớn, nhức buốt chịu không nổi, Dương Sinh
nhìn tôi đây, toàn thân sưng đỏ. Người đời đối với chuyện thần minh phải thật
rõ ràng, tiền của thần thánh một xu nuốt cũng khó trôi, ong độc chích tôi là do
báo ứng. Ngoài ra thì không còn tội nào khác nữa.
Ngục Quan: Mi làm lý trưởng
đáng lẽ phải vì dân chúng mà phục vụ tạo phước cho con cháu, dân chúng địa
phương muốn lập miếu là có lòng hoài niệm, ngưỡng mộ cùng kính mến Tiên Thánh,
mi lại nhân cơ hội đó làm tiền, tội khó mà tha thứ. Tội hồn thứ hai hãy cung
khai rõ những lỗi lầm lúc sinh tiền.
Dương Sinh: Xin hỏi sư
phụ, bà đã xuất gia, tại sao lại không tới chốn thanh tịnh Tây Phương cực lạc
mà lại bị đày xuống địa ngục.
Tội Hồn: A Di Đà Phật! Tội
quá! Tội quá! Tôi quy y Thế Tôn từ thuở mười lăm tuổi, chuyên tu Phật pháp, những
tưởng tu thành chánh quả, song vì tự mình không kiên trì giữ đạo, bất luận tiền
của thiện nam tín nữ bố thí đều lén cất giấu xài riêng, không hề đem hết ra tu
bổ chùa chiền, mua dầu đèn, nhang nến. Khi đọc kinh cầu siêu cho Phật tử, thì
chỉ ê a cho có lệ, gặp lúc quyến thuộc của thiện tín qua đời mời tôi tới để tụng
kinh vãng sinh thì phải trả tiền, thù lao nhiều ít căn cứ vào số dòng, số trang
trong kinh có thể nói là “tiền nào của nấy”. Nếu
như Phật tử nghèo mà mời tôi tới thì vẻ mặt rầu rĩ không vui, hối thúc tôi năm
lần bảy lượt tôi cũng chẳng buồn đi. Còn nếu gặp được nhà giàu, ắt tận lực bài
trí đạo tràng để lấy lòng chủ nhân. Chỉ vì lúc còn sống tham tiền tham của, sau
khi chết, Thế Tôn đã không tới tiếp, tôi còn bị đày xuống Địa Ngục Ong Độc thụ
hình, thống khổ vô cùng.
Ngục Quan: Mi đã là Ni
Tì Khưu, xuất gia tu đạo, lấy thanh tịnh làm gốc để rèn luyện tâm tính, nhưng
lòng trần chưa dứt, ham hưởng thụ nên đã nhận tiền thay cho Phật, hành vi đó
không hợp với đạo của Thế Tôn cho nên phán mi tới đây thụ hình.
Tế Phật: Quy y Phật môn
là cốt bỏ tánh tục mà lập hạnh tánh thanh, mọi người đều mang họ “Thích” trang
nghiêm biết bao, y như Phật vậy, nhưng không vượt qua nổi sự khảo nghiệm của hồng
trần, chẳng nghĩ gì tới việc từ bi để độ chúng sinh, cái tâm thế tục này khó mà
phối hợp được với tâm bồ tát. Phải quét tam tâm tứ tướng cho sạch mới có thể thấy
được Thế Tôn. Tam độc, ngũ uẩn không bỏ thì phải luân hồi sáu kiếp. Mong thiên
hạ chúng sinh bất luận học đạo, học Phật, nếu như lòng trần chưa dứt thì khó tới
được thiên đường. Bữa nay thời gian đã trễ, hôm khác lại tới hỏi nữa. Dương
Sinh sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục
Quan cùng Tướng Quân đã tiếp đãi nồng hậu, chúng tôi phải trở lại Thánh Hiền Đường,
xin tạm biệt chư vị.
Ngục Quan: Có điều chi
thất thố, xin nhị vị bỏ qua cho, mong gặp lại để được góp ý.
Tế Phật: Mau lên đài
sen.
Dương Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền
Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
LỜI ÔNG TÁM GIẢNG
Các bạn đã nghe qua
sự gian manh của tình đời, đời lẫn đạo cũng tự gạt mình mà thôi, lường gạt mình
mà không hay. Giựt của người khác là tự gạt mình.
Cho nên tại sao
chúng ta lại chủ trương tự tu tự tiến? Phải tự mình tu, tự mình hành, tự mình
ăn năn nó mới có giá trị, mà chờ người ta nhắc mình, mình mới ăn năn cái đó là
bê trễ, nó đã lan rộng rồi, nó đã chiếm trong tư tưởng của chúng ta, thành tập
quán rồi không có sao sửa chữa được. Cho nên các bạn thấy rằng ngày hôm nay cái
Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí Phật Pháp là tự tu tự tiến, luôn luôn mở cái thức.
Mình không siêng năng thực hành là tự gạt mình mà thôi. Lúc ban đầu chúng ta
phát nguyện tu, nhất định tôi tu, tôi tu tới đích, quyết định tôi về nguồn cội,
quyết tâm về nguồn cội, nhưng mà đi nửa đường rồi cũng chuyển xuống địa ngục. Tại
sao? Vì mình gia tăng sự gạt gẫm mình, gạt gẫm tâm linh của mình trong đạo pháp
thành ra làm sao tiến được.
Đã nói tu là tu cho
tới đích, cho tới cùng, dù âm u không thấy gì nhưng mà tôi vẫn thực hành một
tâm tu để tôi tiến tới cái sự thức tâm, giải tỏa những sự phiền muộn sái quấy hằng
ngày của tôi, tôi mới thấy rõ hành động bất chánh của chính tôi. Cho nên các bạn
càng tu các bạn thấy các bạn, chính các bạn gạt các bạn nhiều hơn chứ không phải
người khác gạt. Có lòng từ bi không sử dụng từ bi, giận hờn đó là gạt mình,
ghen ghét là gạt mình, những hành động đó nó nẩy nở trong tư tưởng của các bạn
nhiều lắm.
Chúng
ta phải tự tu mới có cơ hội tự thức để chờ người ta nhắc là không có cơ hội tự
thức, trễ rồi. Cho nên ngày hôm nay các bạn có nhiều duyên lành: tôi là người
đi trước, cũng như là người đã ăn năn hối cãi bước vào con đường đạo nhất định
đi cho trót kiếp người này, cho nó xong, hành cho đến đích giải tỏa những sự
phiền muộn sái quấy trong nội tâm mà để tiến tới sự thanh cao hướng độ chúng
sanh. Còn các bạn cũng trên đường đi những bước chân tôi đi là tương lai các bạn
đi. Cho nên các bạn hành cái pháp này là nhất định là phải đi tới mục đích,
không nên tiếp tục lường gạt các bạn nữa, hành động đã tự lường gạt mình bằng
tánh ý không hay.
Cho
nên cố gắng tu để xóa bỏ cái tánh hư tật xấu nhiên hậu chúng ta mới thấy giá trị
nghìn năm tiến hoá. Tại sao các bạn coi nhiều phim? Con quỷ tu nghìn năm nó mới
có phép tắc, phải tu một nghìn năm mới có phép tắc, nhưng mà nó tu gì? Nó tu
trong cái khuôn khổ, trong cái chỗ đóng khung mà ngày hôm nay chúng ta tu gì?
Tu trong cái thức hòa đồng nó mở hơn, chúng ta tu tắt hơn.
Hồi
xưa người ta tu không có tu cái pháp này, không có Soi Hồn, không có Pháp Luân,
không có Thiền Định, không có biết làm sao mở những sự lố bịch trong nội tâm nội
thức, trong khối óc của chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta đã có cái pháp để mở,
chỉ mình phải thực hành nó mới tiến chớ không phải người khác thực hành cho
chúng ta. Không nên mong bề trên chuyển, chúng ta không hướng thượng thì bề
trên có làm cách gì chúng ta cũng không thấy. Nhưng mà chúng ta hướng về Bề
Trên, chúng ta hướng về Phật, chúng ta hướng về Thượng Đế thì tới đó trong nháy
mắt, được sự sáng suốt gia tăng thêm, lượng từ bi càng ngày càng mở mới thấy
chúng ta không còn cái sự sanh tử luân hồi nữa, nhưng mà chỉ có cái nhiệm vụ
hành tiến đi tới sáng suốt vô cùng. Cho nên sự đóng góp của bên trên đã chứng
minh cho chúng ta thấy hằng ngày hàng giờ chúng ta được hướng độ bởi Bề Trên, bởi
Trời Phật đã cho chúng ta nhiều cơ duyên, may mắn đủ thứ không thiếu một cái gì
hết. Chúng ta không chịu hướng thượng, làm sao chúng ta trở về? Ngài đã thực
hành sự vô cùng, từ bi của Ngài đối với chúng ta mà chúng ta không hướng thượng
vô cùng, học từ bi để tiến hoá tới thì chừng nào chúng ta mới ngộ Ngọc Hoàng Thượng
Đế. Miệng ta cứ lải nhải Ngọc Hoàng Thượng Đế, miệng ta cứ lải nhải Nam Mô A Di
Đà Phật mà tâm thức không chịu thực hành thì là bê trễ chưa?
Chúng
ta đi ngược lại những người ở thế gian, không dùng miệng nói ra, không có âm
thanh, dùng ý niệm để khai trung tâm.Ý niệm để khai chơn tâm, ý niệm để tiến về
cái đạo trung dung, thực tiễn không còn sự bê trễ nữa. Cho nên ở bên ngoài các
bạn thấy các bạn nói bằng miệng Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, không
biết chừng nào nó mới chuyển vào trong ý các bạn. Mà các bạn ngay bây giờ thực
tập về ý niệm thì thực hành ở bên trong nó phải mở không. Khi nó mở bên trong
thì nó mới hòa với thượng cấp, hòa với sự thanh nhẹ, lúc đó nó mới bảo tồn sự
sinh linh và nó đem lại cái hào quang sáng suốt cho các bạn, các bạn đâu có sợ
ma quỷ nhập. Từ trong đi ra ngoài, không phải ở ngoài rước nó vô. Nếu những người
mà cái miệng cầu xin hoài là ở ngoài rước vô, là ma nó phải nhập chứ! Còn đây
mình từ trong mình đi ra, mình bỏ mình đi ra, mình thực hành, quỷ thần phải
kính nể, phải thương độ chúng ta vì chúng ta có chí chứ không phải là vô linh,
không phải cái thứ kêu là không có linh tánh. Chúng ta hiểu được đường đến cũng
như đường đi. Chúng ta bị rơi rớt tha phương cầu thực, xuống thế gian nhiều năm
rồi. Bây giờ chúng ta ở dưới đáy giếng mò lên, chúng ta phải kiên nhẫn hết sức,
nhịn nhục hết sức mới tiến hoá lên tới miệng giếng được. Có mới một hai câu nói
ở thế gian thì chúng ta đem tâm chấp và chúng ta cũng vẫn ở dưới đáy giếng chớ
không bao giờ đi lên được bên trên. Chỉ học có nhịn nhục, nhẫn thôi mà không chịu.
Bộc lộ sự sân si là tự chèn ép lấy tâm thân của mình mà thôi. Cho nên các bạn
đã nghe những lời quý báu của chư Tiên chư Phật đã hướng dẫn mà kể cả cảnh địa
ngục cũng làm chuyện hữu ích hơn những chuyện của chúng ta đã và đang làm bây
giờ, chúng ta hổ thẹn không? Nói vậy địa ngục là chỗ độc ác, chỗ trừng trị mà
người tà làm chuyện hữu ích mà chúng ta cứ lo làm những chuyện vô ích ỷ lại thì
làm sao chúng ta tiến. Chúng ta phải thấy rõ cái thể xác này là tạm, nhưng mà
nó là huyền cơ của Trời Phật đang hướng độ tâm linh, hướng độ phần hồn của
chúng ta. Chúng ta không nên khinh khi thể xác này nhưng mà cố gắng bảo tồn và
tìm hiểu cái siêu văn minh trong nội thức của chúng ta. Có chớ không phải
không. Không nên nhằm lẫn mà hướng ngoại. Càng hướng ngoại thì càng bỏ tâm
thân, mà càng bỏ tâm thân thì ma quỷ bắt. Nhớ chỗ này! Mà càng giữ tâm thân thì
tự làm chủ thăng hoa đi bất cứ nơi nào và không bị kẹt nữa. Cho nên cái duyên
đã đến với các bạn. Các bạn thấy rồi: ở xã hội biết có bao nhiêu người biết đạo
biết một phần như các bạn mà thôi cũng đỡ lắm rồi! Khi làm bậy chúng ta cũng có
thể ăn năn được, có lối thoát, biết lui về thanh tịnh, biết bỏ những sự tranh
chấp vô lý, nó nhẹ nhàng biết là bao nhiêu! Cho nên người đời nhiều người trong
sự tranh chấp, rồi bày ra những sự tranh chấp càng ngày càng tràn lan mà rốt cuộc
không có lối thoát.
Các bạn
may mắn hơn nhiều người nên giữ lấy mà đi. Thượng Đế chiếu cố và thương các bạn,
độ các bạn thì phải thử các bạn và dẫn các bạn. Nếu không thử các bạn làm sao
đưa các bạn trở về được. Không kích động các bạn, các bạn làm sao rời gót ngọc
các bạn từ bỏ thế gian đi lên thiên đàng. Các bạn thấy đời là giả tạm đời là một
nơi thử thách mà chính ta đã lường gạt ta quá nhiều. Cho nên ta phải theo cái
tiếng gọi thanh tịnh của Bề Trên để chúng ta hướng thẳng về Đại Thanh Tịnh, tự
thức mới làm được cái điều chơn chánh, chơn giác để
độ ta và độ tha, thấy rõ
ràng. Các bạn đang hành, nay một chút mai một chút, cố gắng đi rồi sẽ đi tới,
những sự trở ngại đó là phần thưởng cho các bạn, những chuyện nghịch mà tiến tới
tâm hồn của các bạn thì các bạn mới có cơ hội thức tâm. Hậu đãi cho các bạn,
các bạn không bao giờ tiến được. Các bạn chỉ ù lì nơi đây thôi. Có kích động và
phản động các bạn mới tìm cái duyên mới mà hướng về cái nguồn cội.
Chúng ta xuống đây làm
con người chúng ta biết đủ thứ mà bảo vệ cái mạng trường tồn, bảo vệ không được,
tại sao? Lúc đó chúng ta mới tìm, càng tìm càng thấy cái thân xác này là nơi
chúng ta đang trù trì tu học. Tất cả thế gian, cả thế giới, năm châu đều học có
chữ nhẫn thôi. Làm mẹ cũng học nhẫn mà làm cha cũng học nhẫn mà chưa xong, còn
tranh chấp. Tới giờ phút lâm chung mà còn tranh chấp, còn hơn thua, còn nói
chuyện của cải nhưng mà không biết của thiên trả địa. Của Trời
Phật chớ của gì của mình đâu mà mình giành. Của của
chúng ta là tâm không thanh tịnh, giữ được tâm không thanh tịnh, thì lúc nào
các bạn cũng nhàn hạ và không bị lệ thuộc nữa, lúc nào cũng tràn đầy dũng chí
mà không cảm thấy sự đau đớn, không cảm thấy sự đau khổ nữa. Nếu các bạn hạ từng
công tác, càng ngày càng làm chuyện bậy, hướng về trược thì các bạn cảm thấy
đau đớn khổ cực mà các bạn hướng về quy không thì các bạn thấy rõ cái dũng chí
của các bạn không còn đau khổ nữa. Tôi có gì mà phải lo, rồi đây tôi phải trở về
không. Tôi đến đây với hai bàn tay không rồi tôi phải trở về với hai bàn tay
không, có gì đâu mà tôi phải vì cái chuyện nhỏ mọn này mà tôi tranh chấp làm
cho tôi cả đêm không ngủ, tâm thân bất ổn, rối loạn thanh khí của tôi. Còn các
bạn có phương pháp tu các bạn lo Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định mỗi đêm, nay một
chút, mai một chút, nó trì trệ các bạn thấy rõ sự trì trệ đó, rồi mới xây dựng
sự quyết tâm để làm cho nó kỳ được.
Người tu phải ở trong khổ.
Cái khổ là cái biên giới của Phật pháp, còn cái sướng là biên giới của địa ngục.
Cái sướng của trần gian là biên giới của địa ngục, rồi cái sướng của người tu đạo,
của Thần Tiên là nhàn hạ. Lúc nào cũng không lo âu, không buồn tủi, không có sự
đau đớn. Vì sao? Vì người đã biết sử dụng cái quyền tối hậu của người nhịn nhục,
tha thứ và thương yêu, giàu có hơn vàng bạc.
Con người mà biết tha thứ
người, biết tận độ chúng sanh thì hạnh phúc vô cùng. Chớ chúng ta mỗi ngày mỗi
chấp để thị phi, chuyện người này, chuyện người kia, chuyện người nọ thì làm
cho tôi càng ngày càng hẹp, bần tiện rồi hưởng được cái gì? Chúng ta tu mục
đích trở về với sự thanh cao mà muốn có sự thanh cao phải tràn đầy kiên nhẫn mới
thành đạt, mà thiếu kiên nhẫn thì không bao giờ thành đạt.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!